Đọc truyện Tưởng Lộc Phi Phi – Chương 11
Hôm đó, sau khi tan làm, Phỉ Thường bảo đi ghi hình là đi làm, Phỉ Thường tạt qua tiệm tạp hóa mua mấy bịch đồ ăn vặt.
Lúc thanh toán, cô thu ngân cứ lén nhìn cậu, lúc tầm mắt hai người chạm nhau thì vội vã né đi.
Phỉ Thường cảm thấy cô gái này thật thú vị.
Thực ra trong mắt người cao một mét chín lăm như cậu thì những người lùn tịt dưới kia đều rất thú vị, tất cả mọi người đều giống như mấy cây nấm ấy, nấm cao nấm thấp, nấm béo nấm gầy, cứ lắc lư dưới cổ của cậu.
Nấm gái có cái dù che màu nâu, có vài chỗ hơi bị phai màu rồi, hình như mấy ngày rồi chưa gội đầu.
Phỉ Thường thanh toán, nấm gái nhỏ giọng hỏi: “Có thể ký tên không ạ?”
Vừa nói vừa đưa cho cậu một cây bút.
Phỉ Thường: “Được chứ.”
Nhân lúc nấm gái đang ngó tứ phía để tìm giấy ký tên thì cậu tiện tay ký lên tờ hóa đơn xé ở máy in hóa đơn xuống, ký xoẹt xoẹt tên mình lên.
Cậu thấy lạ ghê, nghe nói là thanh toán bằng thẻ ngân hàng mới cần ký tên, bây giờ thanh toán bằng Alipay cũng phải ký tên à?
Hôm sau, tên của Phỉ Thường được treo lên hàng loạt nhóm hóng biến.
Cô nàng nấm kia vô cùng vui vẻ đăng weibo kể lại chuyện Phỉ Thường ký tên lên tờ hóa đơn, kèm thêm là tấm ảnh cô lén chụp cậu, tờ hóa đơn kèm chứ ký, sau đó được mọi người gửi vào trong nhóm chat.
Tiêu đề bài viết là: “Làm thế nào để cho con hươu cao cổ đi lượn lờ đường phố lúc hai giờ sáng ăn no”, hóa đơn có Khoai tay Lay”s, sô cô la Dove, mỳ đậu đỏ ăn liền, chân gà ngâm tỏi ớt và hai cây xúc xích ngô.
Lúc này Phỉ Thường mới phản ứng được hóa ra tối hôm qua, cậu đã gặp fan đầu tiên của cuộc đời mình.
Trời ơi! Thế mà cậu không nắm chắc cơ hội, hỏi cô ấy có muốn chụp ảnh chung không.
Cậu nhớ ra lúc mình tham gia chương trình tạp kỹ đầu tiên là Cứu ếch đồng hoang, Trần Việt Dương đã nói với cậu, đợi đến khi chương trình phát sóng thì cậu chắc chắn sẽ nổi tiếng, khi ấy Phỉ Thường còn không tin.
Bây giờ cậu tin rồi, nhưng đến khi nào cậu mới có thể gặp lại Trần Việt Dương đây.
Không phải kiểu gặp cách nhau một màn hình đâu, cũng không phải gặp nhau qua trang giấy phác họa, cũng không phải kiểu gặp trong mơ mỗi đêm đâu.
……
Phỉ Thường cho rằngchuyện mình nửa đêm nửa hôm ăn một đống đồ ăn vặt như thế lộ ra xong thì người quản lý sẽ nổi giận lôi đình.
Ngờ đâu quản lý hoàn toàn không hề care, còn chạy đến đưa cho cậu tờ lịch trình rồi co giò chạy luôn.
Cậu cực kỳ thất vọng. Cứ cho là cậu không nổi đi thì chí ít bây giờ cũng chính thức debut rồi mà, sao đãi ngộ còn chẳng bằng hồi làm thực tập sinh chứ.
Quản lý chân ngắn chạy trước, Phỉ Thường chân dài đi bộ theo sau, tủi thân nói: “Anh X, cho em hỏi là sau này em…”
“Chuyện sau này của cậu thì anh không biết đâu, anh chỉ là đến giúp cậu mấy ngày này thôi, có vấn đề gì thì cứ hỏi sếp Dương.”
Sếp Dương?
Phỉ Thường nhớ là sếp công ty mình họ Chu cơ mà.
Nhưng Phỉ Thường buồn bã chưa được ba giây thì lập tức nhảy tưng tưng vui vẻ——Chòi oiiii cậu nhìn thấy gì trong lịch trình thế này!!! Tuần tới cậu có lịch quay với Trần Việt Dương!!! Đó là chương trình tạp kỹ ghi hình tronng nhà, có sự tham gia của mấy nghệ sĩ trong công ty, cậu chỉ đóng vai trò thảm cỏ làm nền thôi.
Người khác không muốn làm thảm cỏ lót nền nhưng Phỉ Thường nguyện ý, cậu không chỉ muốn làm thảm cỏ, cậu còn muốn làm bãi bùn ngày xuân dưới chân Trần Việt Dương nữa, chỉ cần có thể gần thần tượng chút nào thì hay chút nấy.
Ngày ghi hình, chiếc minivan được mệnh danh “chuyên cơ mặt đất” GL8 (*) đưa thảm cỏ đến đài truyền hình.
(*) GL8
Có tổng cộng 8 tấm thảm cỏ, một tấm là nhóm nam idol 5 người, hai tấm là hai diễn viên đóng phim thần tượng, ngoài ra còn có một con hươu cao cổ.
Người ta thì đã giao lưu làm quen từ trước, đã gọi nhau ngồi đâu vào đấy rồi, đến khi Phỉ Thường lên xe thì chỉ còn cái ghế phụ ở giữa thôi.
(*) Chắc là ngồi cái chỗ ghế siêu bé tí ở hàng cuối kia rồi
Chỗ ghế phụ bé tí bé tẹo, Phỉ Thường ngồi co gối ở trên ghế, không có chỗ nào để duỗi cẳng chân dài ngoằng ra, nhìn cứ như đang quỳ ở trên sàn xe vậy.
Cậu chẳng ấm ức gì hết, ngồi ôm gối ngoan ngoãn hệt như các bạn nhỏ học mầm non vậy, đỉnh đầu chỉ cách một chút nữa thôi là đụng vào trần xe rồi.
Xe chưa xuất phát thì bị một xe khác chặn đầu.
Nhìn bề ngoài thì chiếc xe minivan đó hoàn toàn không có vẻ gì gọi là “khiêm tốn” cả. Phần thân xe được sơn màu tím sẫm, dưới ánh mắt trời dường như có thể thấy ánh sao lên lỏi bên vân tím, sâu thẳm tựa trời đêm.
Xe minivan đỗ trước GL8, cửa xe mở ra, một người bước xuống.
Người anh dong dỏng cao, quần da ôm chặt lấy đôi chân dài gợi cảm, lộ ra đường cơ quyến rũ hoàn hảo.
Nếu người cá hóa thành người, đôi chân phù thủy đổi cho tiên cá chắc cũng đẹp thế này.
Đôi chân ấy dừng ở trước GL8.
Người trong xe không ai dám ho he gì, cũng chẳng dám thở mạnh.
Cửa xe được kéo mở ra từ bên ngoài.
Chủ nhân của cặp giò quyến rũ kia mở cửa, đưa ánh mặt trời bên ngoài rọi lên mấy thảm cỏ, ánh sáng mặt trời khiến cho người anh như dát thêm một lớp vàng, trong mắt của Phỉ Thường thì như đang tỏa sáng vậy.
“Đi xuống.”
Trần Việt Dương đưa mắt, nhìn một lượt trong xe, bình tĩnh nói.
Không có chủ ngữ, nhưng em bé hươu cao cổ duỗi thẳng chân ra, ngoan ngoãn mang theo chút phấn chấn đến nở mày nở mặt, xuống xe.
Hai người một trước một sau, đi về xe của Trần Việt Dương. Còn giống hệt như lần đầu tiên vậy, Trần Việt Dương ngồi chỗ chính, Phỉ Thường ngồi ghế mát xa bên cạnh.
Trần Việt Dương hỏi: “Tại sao không đợi anh?”
“Em, em tưởng công ty đã sắp xếp xe chở đi rồi, thì không thể cứ chui vào xe của sư huynh được.”
“Ghế phụ của GL8 ngồi thoải mái không?”
“…… Không thoải mái QAQ”
“Lần sau ngồi xe của ai?”
“…… Ngồi xe của sư huynh QAQ”
……
Trần Việt Dương vừa xuất hiện ở cổng đài truyền hình, tiếng ồn ào hú hét của các cô gái đã rộ cả lên, tất cả đều là fan nhỏ đang đợi anh.
Những minh tinh khác xuất hiện trước quần chúng, chắc chắn fan sẽ tranh giành để được đưa quà cho thần tượng.
Nhưng fan của Trần Việt Dương lại không như vậy. Trong tay mỗi người họ đều cầm một tập tài liệu, nếu nhìn kỹ thì thấy chỗ tài liệu đó toàn là bảng điểm kiểm tra trình độ chuyên môn không thì cũng là chứng chỉ hành nghề, người nào kém nhất thì cũng cầm trên tay chứng chỉ tốt nghiệp đại học, nếu không thì không có tư cách đứng lên phía trước đu idol.
Người nào không biết còn tưởng nhóm các cô gái này đang đợi bố đến ký bảng điểm cho.
Để có được tình cảnh này thì Trần Việt Dương góp công rất lớn.
Lúc anh vừa mới nổi, có một lần tham gia chương trình, Trần Việt Dương đề cập đến quá trình đi học của mình.
15 tuổi, anh đã vào công ty quản lý với vai trò là thực tập sinh, 20 tuổi thì debut với vai trò là nghệ sĩ, khi công việc bù đầu thì thời gian cho việc học là rất ít. Anh nói anh là người không được học hành tử tế, chỉ được học 9 năm giáo dục phổ thông cơ bản là đã lên đường đi làm kiếm tiền rồi, vì vậy cứ khi nào có thời gian là anh lại đọc sách để nâng cao năng lực học vấn của bản thân, hy vọng bản thân có thể xứng với sự yêu mến của fan.
Nói đến đoạn sau, mắt anh đỏ lên, cố nhịn không trào nước mắt ra, nụ cười tự chế giễu bản thân như hiện bên môi.
Oa——
Trái tim tan nát cả rồi, các fan ai nấy đều khóc tu tu.
Sau đó, có một lần fan đến sân bay để đón anh, Trần Việt Dương thấy trong đám đông có một cô bé mặc đồng phục học sinh. Trên áo là logo của một trường cấp ba nào đó, Trần Việt Dương dừng lại trước mặt cô bé, hỏi tại sao lại trốn học.
Cô bé không chút sợ hãi, dũng cảm nói: “Học sinh thành tích đứng thứ nhất trường cũng tính là trốn học ạ?” Nói xong thì rút ra bảng điểm vẫn còn dấu đỏ của nhà trường.
Trần Việt Dương chụp ảnh chung với cô bé, trên ảnh, cô bé cầm theo bảng điểm, ngẩng đầu đến là cao.
Trần Việt Dương nói: “Cố lên! Đến khi nào em đỗ đại học, anh sẽ mở tiệc chúc mừng cho em nhé.”
Oa——
Trái tim này tan chảy cả rồi, nhóm đu idol bị tình yêu học hành của idol làm cho tan chảy cả rồi.
Sau này, cô bé thành tích số một này học lên cao, lên cao hơn nữa, lên thạc sĩ rồi chạy đến công ty quản lý của anh làm thực tập, được phân làm trong nhóm trợ lý của anh.
Đã mấy năm rồi nhưng Trần Việt Dương vẫn nhớ cô bé ấy.
Dường như Trần Việt Dương cố tình phá vỡ mộng tưởng của cô, câu đầu tiên nói với cô là: “Lúc tham gia chương trình phải khóc, kêu không có thời gian học hành là yêu cầu của công ty, là hình tượng công ty thiết lập cho anh.”
Học sinh hạng nhất: “……”
“Bình thường anh chỉ đọc truyện tranh thôi.”
Oa——
Thoát fan đây, thoát fan đây. Trợ lý nhỏ thoát fan chứ không chịu theo tên yêu nghiệt này đâu.
Tóm lại thì nhờ Trần Việt Dương nên đã tạo nên tình cảnh hiện tại, cứ đến gặp anh là y như rằng toàn cầm bảng điểm với giấy chứng nhận tốt nghiệp đến đón.
Nhờ sức mạnh tuyên truyền của nhóm trợ lý quan hệ công chúng, ai cũng biết rằng Trần Việt Dương không bao giờ nhận quà của fan và thành tích học tập của fan chính là món quà tốt nhất họ có thể dành cho anh.
Lúc Trần Việt Dương ký tên và chụp ảnh cùng fan thì Phỉ Thường đứng bên cạnh hệt như bảo tiêu.
Nếu có người không kiềm chế sờ mó lung tung hay dí mặt đòi hôn hít thì cậu sẽ đi đến, nhấc người ta lên, để sang một bên.
Trong khi cậu đang nỗ lực canh gác, đột nhiên có người xông tới, kéo tay áo Phỉ Thường.
Phỉ Thường cúi đầu, là hai cây nấm nhỏ không cao đến ngực cậu.
Phỉ Thường hỏi: “Sao thế?”
Nấm lùn nói: “Bọn em là fan của anh, anh có thể cho bọn em xin chữ ký được không?”
Phỉ Thường cười tít mắt.
Đây là lần gặp mặt với fan thứ hai và fan thứ ba của cậu nè!
“Được. Anh ký vào đâu được nhỉ?”
Nấm lùn cầm một quyển sách mỏng mỏng.
Là cuốn truyện tranh.
Phong cách vẽ là sự pha trộn giữa Ba cô gái siêu nhân và Pony bé nhỏ, dùng một loạt nhân vật từa tựa như Các em bé rối Teletubbies để kể câu chuyện na ná như Happy tree friend.
Duy chỉ có nhân vật ở bìa thì được vẽ vô cùng cẩn thận và tinh xảo, nhìn cực kỳ giống Trần Việt Dương.
Nấm lùn chỉ vào Trần Việt Dương pha ke trên bìa truyện, nói: “Ký ở đây ạ.”
Phỉ Thường: “……”