Bạn đang đọc Tướng Gia Ái Thê: Chương 1
Điện phủ hôm nay thật sự náo nhiệt.Trời sáng sớm tinh mơ, tất cả người hầu bắt đầu xôn xao nhộn nhịp ồn ả ở bên ngoài, thanh âm đại tổng quản trung khí mười phần vang vọng cả trước và sau phủ, chỉ sợ người nào sai sót ở bất cứ nơi nào.
Không chỉ có người hầu, ngay cả cá chủ tử cũng đều dậy thật sớm, ngay cả đại thiếu gia ngày thường rất ít khi để ý đến chuyện bên trong phủ, cũng để cho Nhạc Nhạn tam thúc giục tứ thỉnh rửa mặt chải đầu xong, chuyển qua trong đại sảnh. Này hết thảy, tất cả đều là bởi vì hôm nay có khách quý đến thăm, chính là cô gia tương lai của Mạc phủ, cũng chính là vị hôn phu tương lai của Mạc Nguyên Thiến.
Từ khi Mạc Nguyên Thiến vừa tròn mười lăm tuổi, người làm mối cũng sắp trở thành pho tượng môn thần ở cửa lớn của Mạc phủ. Nhưng toàn bộ đều bị lão gia Mạc gia từ chối. Nhưng lần này đối tượng chính là, thật sự làm cho Mạc lão gia cùng phu đều vô cùng vừa lòng, ngay cả ý của Mạc Nguyên Thiến cũng không hỏi không ngừng đáp ứng, nhanh chóng định ngày đính hôn, , cũng chính là hôm nay, chỉ sợ việc hôn nhân sinh biến.
Đơn giản là đối tượng này không phải người khác, đúng là đương triều Tể tướng nhất nhất Nhan Khánh Ngọc.
Nhan Khánh Ngọc từ nhỏ đã có tư chất thông minh thiên phú, năm vừa mới ba tuổi liền bắt đầu học chữ, bảy tuổi có thể xuất khẩu thành thơ, là thiên tài nổi danh cua hoàng triều Thiên Thịnh. Mười sáu tuổi đã là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất vào triều làm quan, hai mươi tuổi liền thụ phong chức vị Tể tướng, trở thành trợ thủ đắc lực không thể khiếm khuyết bên cạnh Hoàng Thượng.
Người danh chấn trong thiên hạ như vậy đến cầu thân, Mạc lão gia như thế nào có thể không đáp ứng.
Không chỉ Mạc lão gia, Mạc phu nhân vui sướng, toàn bộ cao thấp trong phủ đều cảm thấy vinh quang nở mặt nở mày, vui vẻ để chuẩn bị, nhất định phải để cho tiểu thư nhà mình phong phong cảnh quang xuất giá.
Thậm chí, toàn bộ dân chúng của Cẩm Tú thành đều cũng được thơm lây, chỉ cần nhất tưởng đến tướng gia phu nhân tương lai chính là người của thành mình, liền cảm thấy nói chuyện đều có thể lớn tiếng chút, đâu chỉ như thế, toàn bộ Mạc phủ, thậm chí toàn bộ Cẩm Tú thành đều náo nhiệt ồn ào sôi sục , chờ sinh ra đội ngũ đi vào, thuận tiện gặp mặt được vị đại kì tài đương triều cũng là một vinh dự a.
Mà Nhan Khánh Ngọc cũng không làm ọi người thất vọng . Một thân mặc một bộ trường bào màu tím tuấn mỹ vô trù, một đôi mắt phượng sáng ngời tràn ngập cơ trí, mái tóc dài lãng tử phiêu dật tung bay trong gió, rất có phong cách dáng vóc của tiên nhân hạ phàm.
Hắn nở nụ cười nhẹ, đối với dân chúng ven đường vây xem chung quanh gật đầu thăm hỏi. Vẻ mặt thoải mái thích ý, không có nửa điểm cao ngạo làm bộ làm tịch Chỉ có. hộ vệ bên người hắn biết vương tử này hoàn toàn tuyệt không cao hứng, có thể nói cấp tốc vâng lời cha mẹ đến đây một chuyến, càng làm cho hắn sợ hãi là, tính tình chủ tử không giống vẻ bề ngoài ôn hòa sẽ không biết vào lúc nào không khống chế được lộ ra cá tính chân thật đây.
Nhưng dân chúng Cẩm Tú thành đương nhiên không biết tính nguy hiểm trong đó, người người nhìn không chuyển mắt nhìn đội ngũ hướng Mạc phủ mà đi, rất nhanh mê luyến vị này thiếu niên Tể tướng. Thậm chí có không ít người dường như mê muội, không tự chủ được đi theo phía sau đội ngũ.
Tự mình đứng đợi ở sau cửa đại tổng quản Mạc phủ, từ xa đã nhìn thấy đội ngũ mênh mông cuồn cuộn kia, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy vọt vào bên trong phủ.
“Tướng gia đến rồi”
Ở một vườn hoa nhỏ phía tây của Mạc phủ, Hoài Hương hai tay đang cầm kiện khăn lụa đang bao bọc một vật gì đó, đầu tiên là lén lút từ hành lang, rón rén đi vào bếp, xác nhận trong vườn không có những người khác, mới rón ra rón rén tiêu sái đi ra.
“Hô –” Đứng ở trong hoa viên, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, lại lập tức nghe thấy được bên ngoài tường truyền đến tiếng vang.
“Ai?” Nàng giật mình nhìn một nam nhân đang đứng ở một hòn giả sơn, giật mình đứng lặng.
Thật sự là một người thật suất a! Nhưng mà hắn so với Tĩnh Viễn thiếu gia bất đồng, tĩnh Viễn thiếu gia cùng Nguyên Thiến tiểu thư giống nhau, diện mạo đều thừa kế vẻ mỹ mạo của phu nhân, cho nên ngũ quan xinh đẹp cực kì, khí chất cũng ôn nhu hòa ai. Nam nhân trước mắt mặt mày trong sáng, khí vũ hiên ngang . Tuấn nhã cảm giác có điểm giống Trầm Thiên Hạm cải nam trang, so với Trầm Thiên Hạm hơn phần nam tính khí khái cũng với vẻ ngoài thật thu hút. Nàng có chút mê muội nhìn nam nhân trước mắt, thật lòng rất muốn nở nụ cười với hắn, nhưng chậm nửa nhịp nhớ tới chính mình hoàn toan chưa gặp qua hắn.
Trong phủ nhà mình xuất hiện người lạ mặt? Hoài Hương thu hồi tươi cười, trừng lớn mắt.
“Ngươi là tặc sao?” Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có đáp án này. Nhan Khánh Ngọc cảm thấy hứng thú nhìn trước vẻ mặt thay đổi chớp nhoàng trước mắt, khi nghe thấy vấn đề này của nàng nhịn không được hơi nhướng mi, bất động thanh sắc đánh giá nàng, đoán thân thể của nàng.
Chỉ cần liếc mắt một cái, liền đã nhìn ra quần áo trên người nàng không phải chất liệu tầm thường, cùng các tỳ nữ hắn mới vừa rồi nhìn thấy khác nhau rất lớn, hay là, nàng chính là tiểu thư Mạc phủ? Mi giương lên, hắn bỗng nhiên cảm thấy chuyện hôn nhân lần này bắt đầu thú vị a.
“Ta là sao?” Hắn không đáp hỏi lại, cũng không vội vã cho biết thân phận chính mình.
“Nơi này là hậu viên của Mạc phủ, người bình thường vào không được.” Hoài Hương không hề đề phòng giải thích.” Nhưng bộ dáng của ngươi thoạt nhìn không giống tặc a……” Nhan Khánh Ngọc nở nụ cười, hắn nên cao hứng sự tín nhiệm của nàng sao?
“Phải không? Ta đây giống cái gì?” Hắn điều tra, nhưng đa phần là đùa cợt, muốn biết cái nhìn nàng đối với chính mình.
Hoài Hương hơi nghiêng đầu, như là còn đang thật sự tự hỏi , một hồi lâu mới gật gật đầu.
“Giống Thiên Hạm.” Nàng hạ quyết định.
“Cái gì?” Nhan Khánh Ngọc hoàn toàn không hiểu ý tứ của nàng. Thiên Hạm? Đó là người hay là vật “Giống Thiên Hạm hẳn là sẽ không là người xấu.” Hoài Hương không giải thích.Chính là tự nói mục đích bản thân.“Cũng không phải là tặc, ngươi ở đây làm cái gì?”
“Vậy ngươi lại ở đây làm cái gì?” Nhan Khánh Ngọc lại lấy vấn đề trả lời vấn đề của nàng.
“Ta……” Hoài Hương còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy hắn đột nhiên vươn tay đem nàng kéo vào một bên phía sau hòn giả sơn, bàn tay to bịt kín môi của nàng.
Hoài Hương trừng lớn mắt, cả người bị hắn kéo vào trong lòng, bên hông xuất hiện cánh tay dài mạnh mẽ làm cho ngực của nàng kề sát trong ngực hắn, không có nửa điểm khe hở.
Hoài Hương đang cầm gì đó trong tay không dám lộn xộn, không nghĩ tới chính mình nhìn nhầm. Hắn quả nhiên là người xấu. Nàng nghiêng đầu ngửa mặt trừng hắn, kháng nghị không tiếng động.
Nhan Khánh Ngọc thật có lỗi cười cười, nhìn bên ngoài xuất hiện trẻ nam tử tuổi. Này đại khái chính là ltổng quản tương lai mà Mạc Tĩnh Viễn úc trước nhắc tới.
“Kỳ quái, người rốt cuộc đi đâu ? Thiếu gia nói tại đây a.” Trầm Thiên Hạm cùng tỳ nữ đi bên cạnh nhìn chung quanh bốn phía, nhịn không được thở dài thấp giọng nói:“Này thiếu gia, thật sự là mang phiền toái cho ta.”
Nàng hiện tại vốn nên vội vàng kiểm kê sính lễ viết danh sách nhập vào kho, lại không cẩn thận để cho thiếu gia hãm hại. Rõ ràng là lão gia cùng Nhan gia lão gia đàm luận hăng say, liền phân phó thiếu gia mang theo cô gia tương lai đi thăm ở trong phủ, thiếu gia lại đem người giao lại cho nàng lại đây tiếp nhận.
Cô gia tương lai, là em rể tương lai của hắn da, cư nhiên cứ đem khách quý như vậy nhưng , hiện nay được, người không thấy , muốn nàng tìm như thế nào?
Càng miễn bàn vị khách quý này vẫn là đương kim Tể tướng a! Người như thế mà hắn có thể tùy tiện bỏ qua như vậy sao? Trầm Thiên Hạm nhịn không được lại thở dài, thật là không có cách với tính cách bốc đồng của thiếu gia.
“Các ngươi đến phụ cận tìm xem, thật sự tìm không ra người, chỉ có thể nói cho đại tổng quản, để ọi người đều lén chú ý .” Diện tích Mạc phủ chiếm không nhỏ , thật muốn tìm một người cũng không đơn giản. Chỉ hy vọng mọi chuyện có thể diễn ra êm đềm thuận lợi, nêu không, nàng thật sự là khó có thể có câu trả lời với lão gia và mọi người.
“Dạ.” Các tỳ nữ gật đầu. Trầm Thiên Hạm đang nhìn xem bốn phía . Cuối cùng cũng thất vọng đi về hướng khác tìm kiếm. Thấy người đã đi xa , Nhan Khánh Ngọc mới buông tay.
“Thất lễ .” Thấy nàng khẩn cấp rời đi trong lòng mình, Nhan Khánh Ngọc đột nhiên có cảm giác mất mát, muốn đem nàng bắt trở về.
“Ngươi tại sao lại trốn Thiên Hạm?” Hoài Hương lui về phía sau hòn giả sươn, toàn thân đối mặt hắn, trong mắt đã không còn vẻ tươi cười, mà là một phần cảm giác đối với hắn không tín nhiệm.
“Hắn chính là Thiên Hạm?” Nhan Khánh Ngọc đầu óc chuyển động, nhớ tới câu trả lời mới vừa rồi của nàng.“Ta giống hắn?” Hắn nhớ tới mới tên nam tử trẻ tuổi vừa rồi kia khí chất ôn nhuận như ngọc, diện mạo tuấn tú tao nhã, làm cho người ta rất hảo cảm, tuổi cũng xấp xỉ cùng nàng ……“Ngươi cùng hắn là quan hệ gì?” Câu hỏi cứ như vậy tự nhiên xuất ra khỏi miệng . Ngay cả chính Nhan Khánh Ngọc cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Thiên Hạm sao? Chúng tôi lớn lên cùng nhau a.” Hoài Hương theo bản năng trả lời, mới phát hiện không thích hợp.“Này, là ta hỏi ngươi trước, tại sao ngươi vẫn lấy câu hỏi của ta hỏi ngược lại ta a.” Bị nàng phát hiện . Nhan Khánh Ngọc phát hiện nàng cũng không phải ngu ngốc, chính là quá mức thật tình. Giống hiện tại, nàng nên làm là hô to cứu mạng hoặc là nhanh chóng ly khai đi? Tại sao còn dám cùng hắn ở chung một mình , tịnh hỏi chút không trọng yếu vấn đề .“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn trốn tránh Thiên Hạm? Ngươi làm chuyện gì?” Thấy hắn không mở miệng, Hoài Hương chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần.
“Bởi vì hắn muốn dẫn ta đi tham quan phong cảnh tuyệt đẹp của Mạc phủ, nhìn thấy ngươi, mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút, cho nên không muốn để cho hắn tìm được nhanh như vậy.” Nhan Khánh Ngọc mắt cũng không chớp trả lời, lại vẫn là không báo cho biết thân phận chính mình.“Tham quan trong phủ?” Hoài Hương linh quang chợt lóe.“Ngươi là khách nhân từ kinh thành đến ? Người của Nhan gia?”
“Cứ xem như vậy đi.” Hắn đáp ba phải cái nào cũng được.
“Nguy rồi.” Hoài Hương kêu thảm thiết. Nàng hoàn toàn đã chuyện quên lúc nãy . Thiên Hạm mấy ngày trước đây đã dặn dò các nàng hôm nay. Nhất định phải đem tiểu thư giữ thật chặt chẽ, đừng để cho nàng chạy loạn. Người Nhan gia muốn tới xem mắt, trăm ngàn đừng để cho tiểu thư đi quấy rối hỏng chuyện lớn. Nhưng là nàng vừa nghe thấy tin tức Nhạc Nhạn tự mình xuống bếp làm điểm tâm, liền đem nhiệm vụ này ném qua một bên.Trách không được trách không được tiểu thư lại hảo tâm nói cho nàng Nhạc Nhạn làm món Thiên Vạn Cao, bảo nàng nhanh lên đi đến phòng bếp, thì ra là có âm mưu.
“Nguy?” Nhan Khánh Ngọc không rõ, hắn là người Nhan phủ có vấn đề gì sao “Thiên Hạm nhất định sẽ tức giận.” Hoài Hương nhịn không được hoảng hốt. Không biết còn không đến cùng…… Tiểu thư hiện tại đã đi đâu vậy? Nàng nhanh đi tìm mới được.
Lại là Thiên Hạm? Nhan Khánh Ngọc bỗng nhiên phát hiện chính mình phi thường không thích nàng cứ gọi tên nam nhân khác. Nếu nàng là thiên kim Mạc gia, hôn sự đã sắp được cho phép, tại sao còn có thể nhớ kỹ một nam nhân khác như vậy “Tiểu thư?” Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu to, lần này đổi lại là Hoài Hương không chút nghĩ ngợi, liền đem Nhan Khánh Ngọc “Lôi” đến phía sau hòn giả sơn.
“Hư.” Trên tay còn đang cầm theo bảo bối Thiên Vạn Cao vừa mới trộm đi ra từ phòng bếp. Không còn tay Hoài Hương đành phải lấy ánh mắt khẩn cầu hắn.“Đừng lên tiếng.”
“Kỳ quái, cũng không có ở đây.” Tỳ nữ nhìn khắp mọi nơi, không phát hiện người đang trốn ở phía sau hòn giả sơn.
“Tiểu Hồng, ngươi tại sao lại ở đây?” Đang tìm người Nhạc Nhạn nhìn thấy tỳ nữ hầu hạ phu nhân xuất hiện ở hậu viện, có chút ngoài ý muốn.
“Ta đang tìm tiểu thư, toàn bộ trong phủ cũng không một ai nhìn thấy bóng dáng của người đâu cả. Nếu so với tính cách linh hoạt hiếu động của tiểu thư, chỉ sợ nêu tiểu thư muốn trốn tránh, đem Mạc phủ toàn bộ lục tung lên cũng tìm không thấy.“Phu nhân muốn gặp tiểu thư.”
“Hương Hương đâu? Cũng không thấy?” Nghe thấy Nhạc Nhạn hỏi đến mình, Hoài Hương nhịn không được càng hướng một bên lui, lại không phát hiện mình lại oa vào trong lòng Nhan Khánh Ngọc. Nàng chỉ sợ bị Nhạc Nhạn phát hiện, một đôi mắt to lo sợ không yên trộm ngắm động tĩnh bên ngoài.
Đừng nói đến việc nàng không trông nom tiểu thư cẩn thận, chỉ cần Nhạc Nhạn phát hiện “Vật chứng” nàng trộm còn cầm trên tay một mạch thu hồi đi, nàng nhất định sẽ khóc.
“Các nàng ấy giống như đang tìm ngươi, mà lại thật vừa vặn ngươi hình như cũng không muốn bị người khác phát hiện.” Nhìn ra được sự khẩn trương Nhan Khánh Ngọc cúi người xuống ở bên tai nàng thầm thì. “Mà nếu ta hiện tại ra tiếng, ngươi nói sẽ như thế nào?”
Người xấu! Hoài Hương trừng mắt nhìn hắn, vừa tức vừa vội. Người này tại sao lại như vậy, đạo lý lễ thượng vãng lai hắn không hiểu là biết hay không a? Vừa rồi lúc Thiên Hạm tìm hắn, nàng cũng ngoan ngoãn phối hợp không lên tiếng, hiện tại lập trường đổi chỗ , hắn tại sao không có thể so sánh để ý làm theo sao?
“Chúng ta thử xem như thế nào?” Nhan Khánh Ngọc lộ ra tươi cười, giả vờ như muốn hô to, vì trong tay cầm đồ vật không thể bỏ xuống, Hoài Hương không có cách nào khác che cái miệng của hắn, dưới tình thế cấp bách điểm ũi chân, vốn là muốn lấy cái đầu nhỏ của nàng che lại cái miệng của hắn, lại không ngờ hắn phản ứng cực nhanh, nghiêng người cúi đầu xuống, làm nàng mất trọng tâm ngã về hướng hắn, đôi môi mềm mại cứ như thế đưa về phía hắn. “Ngô……” Hoài Hương trừng lớn mắt, vội vàng muốn thối lui, cánh tay Nhan Khánh Ngọc cũng đã chế trụ thắt lưng của nàng, để cho nàng dính sát vào chính mình, không chỗ thối lui.
Đôi môi ấm áp dán vào đôi môi phấn nộn của nàng, hai người hô hấp giao triền, hắn nhẹ nhàng phong độ bình thản vờn quanh đôi môi của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoài Hương phút chốc đỏ hồng.
Nhan Khánh Ngọc không tiến thêm một bước. Chỉ là lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm nhẹ vòng quanh hình dáng đôi môi của nàng, nhẹ nhàng mút lấy, trêu đùa, hấp thu ngọt ngào của nàng. Thâm hình mềm mại trong lòng không an phận vặn vẹo , như là đang kháng nghị, lại giống như là đang hưởng ứng sự trêu đùa của hắn.
Qua một hồi lâu, hắn mới tạm buông nàng ra.
“Các nàng ấy đã đi rồi.” Đáng tiếc . Không lý do tiếp tục hôn nàng .
“Ngươi!” Hoài Hương không chút nghĩ ngợi vươn tay đẩy hắn cách xa ra, sau đó một khắc hét to lên, “Thức ăn của ta.” Đến khi nàng kịp phản ứng lại, món Thiên Vạn Cao trên tay đã bị bỏ quên ở một bên, nàng bảo vệ món điểm tâm này cả buổi, theo bản năng vươn tay nhặt lên.
“Ngươi làm cái gì?” Nhan Khánh Ngọc sắc diện lộ ra cổ quái. Vội vàng đem nàng kéo lai.“Ngươi sẽ không muốn nhặt lên ăn chứ?”
“Không cần kéo ta.” Hoài Hương vẻ mặt cầu xin, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm vào món Thiên Vạn Cao, hoàn toàn đã quên chuyện bị hôn trộm lúc trước, trong mắt chỉ có món thức ăn thơm ngon không dễ kiếm kia, lại ngay cả một ngụm còn chưa kịp ăn. Nàng mất công sức lắm mới từ trù phòng nhập cư trái phép đi ra …… Lại bị hủy như vậy.
“Ngươi thật sự muốn nhặt?” Nhan Khánh Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn. Mạc phủ là thủ phủ phía nam, đường đường thiên kim Mạc gia lại tiết kiệm đến mức nhặt món điểm tâm đã rơi xuống đất?
“Ngươi không cần lo cho ta, buông ra! Có một chút không có dính vào, còn có thể ăn.” Hoài Hương giãy dụa , đối với món Thiên Vạn Cao kia chấp niệm vô cùng sâu xa.
“Thức ăn của Mạc phủ thực tiết kiệm như vậy sao?” Nhan Khánh Ngọc đương nhiên không buông tay, trực tiếp đem nàng ôm ra phía sau hòn giả sơn, an bày đến tiểu đình ở một bên, trước khi đi còn không quên đá văng món điểm tâm đã lấm lem bụi đất kia đi, làm cho nàng hoàn toàn tuyệt vọng.“Cái loại điểm tâm này, Mạc phủ muốn bao nhiêu có bao nhiêu a.”
“Ngươi không hiểu đâu.” Mắt thấy món Thiên Vạn Cao đã hoàn toàn bị hủy hoại, Hoài Hương ai oán chuyển hướng hắn.” Nhạc Nhạn sở trường nhất chính là món Thiên Vạn Cao, nhưng nàng ấy hoàn toàn không muốn tiến vào phòng bếp. Hôm nay là vì có khách quý đến mới dành ra chút ít thời gian làm món này, ta thật vất vả đi trộm được hai khối…… Hiện tại toàn không có.” Nghĩ đến chính mình đợi hơn nửa năm mới đợi cho được điểm tâm món điểm tâm này, bây giờ lại trắng tay. Hoài Hương buồn bã đỏ cả mắt.
“Thực quá đáng mà, khó khăn lắm mới trộm được……” Nói xong, nước mắt thật sự đến rơi xuống .
Nhan Khánh Ngọc hiếm khi không biết nên làm như thế nào như trong lúc này đây. Không biết chỉ một chuyện nhỏ như thế lại có thể dẫn phát nước mắt của nàng .
“Ta là…… Quên đi.” Này thật là có lý cũng không thể nói. Hắn không biết là chính mình sai ở chỗ nào, nhưng là cũng không thể bỏ qua nước mắt của nàng .“Đừng khóc .” Hắn đem nàng kéo vào lòng an ủi,“Ngươi thật thích ăn điểm tâm như vậy , chờ khi ngươi đến kinh thành, ta nhất định sẽ bảo chuẩn bị thật nhiều món điểm tâm như thế tặng ngươi, xem như bồi tội được không?”
“Thật sự?” Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc , không tin nhìn hắn.“Ngươi làm sao biết ta muốn đi kinh thành? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Liên tục ba vấn đề, làm cho Nhan Khánh Ngọc bật cười .“Nhiều vấn đề như vậy , ngươi muốn ta trả lời vấn đề nào trước đây?” Thương tiếc lau đi nước mắt của nàng vẫn chưa ngừng . Nhan Khánh Ngọc phát hiện chính mình cũng không thích nhìn thấy bộ dáng nàng không vui .Nàng thích hợp với nụ cười tươi không phiền không lo hơn.
“Đều phải.” Hoài Hương đỏ mặt, không tự giác cảm thấy ngượng ngùng .
Nhan Khánh Ngọc nở nụ cười.
“Ta nói đương nhiên là thật, mà ngươi muốn đến kinh thành, đây là chuyện đương nhiên .” Sau khi gả cho Tướng gia, nàng không đến kinh thành thì đi đâu? Còn việc ta là ai, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Nghĩ đến đêm tân hôn, khoảnh khắc nhấc khăn trùm đầu nàng lên. Biểu tình của nàng nhất định rất thú vị.
“Ngươi nói nhiều như vậy, Hoàn toàn cũng không trả lời gì a.” Hoài Hương lắc đầu.Cảm thấy chính mình tự đầu đến cuối dường như đang bị hắn trêu đùa. “Người này thật kí quái.”
“Quái? Cũng có thể.” Nhan Khánh Ngọc cũng không phủ nhận . Nhẹ nhàng điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ của nàng .“Đừng khóc?” Hoài Hương hồ nghi nhìn hắn. Bổng dưng cảm thấy nam nhân này tràn ngập thần bí . Hắn tựa hồ biết nàng là ai. Nhưng nàng lại tuyệt không rõ thân phận của hắn, hỏi hắn vài chuyện, nhưng hắn không trả lời .“Tại sao lại không nói ngươi là ai?” Như vậy thật sự thực khả nghi.
“Hơn nữa chúng ta lại không biết, ngươi tại sao lại đối với ta tốt như vậy?” Hơn nữa. Còn ôm nàng vào lòng. Hoài Hương chậm chạp nhớ đến, vội vàng tránh ra.
“Ngươi mau thả ta ra, để cho người ta thấy cũng không tốt.” Hoài Hương dùng sức đẩy ra hắn, không quên ở trong lòng quở trách chính mình, rõ ràng mới lần đầu gặp mặt, tại sao lại để mặc ột người nam nhân lạ ôm ấp như thế, chứ đừng nói đến chuyện hắn hôn lên môi nàng, nếu các tỷ muội hay Thiên Hạm mà biết, nhất định sẽ mắng nàng cho xem!Ai, đại khái là hắn cùng Thiên Hạm thực giống nhau đi. Tự dưng cảm thấy có một cảm giác vô cùng thân thiết, hơn nữa Thiên Hạm ngày thường hay cải nam trang, nên chín đến mười phần đã làm nàng quên mất việc nam nữ thụ thụ bất thân. Thật sự là, lần sau nhất định phải cùng Thiên Hạm nói, đừng ở trong phủ mặc nam trang , sẽ hại nàng không thể phân biệt rõ.
“Bị người thấy cũng không sao.” Nhan Khánh Ngọc ngụ ý sâu xa nở nụ cười. Việc hôn nhân đã định xong .Nàng đã sớm là người của hắn , trước khi thành thân bồi dưỡng cảm tình thân cận một chút, hắn tin tưởng không có ai dám nói .
“Ngươi nói bậy .” Hoài Hương nhíu mày, không cho là đúng nhìn hắn.“Tại sao lại không sao .” Hắn nghĩ đến hắn thật sự giống như Thiên Hạm mặc nam trang sao “Quá mấy ngày nữa, ngươi sẽ biết ta không nói bậy.”Nhan Khánh Ngọc nói úp mở, muốn xem bộ dáng hoang mang ngây ngô của nàng. Tốt lắm, ta nghỉ ngơi đủ, đi trở về.”
Tuy rằng còn muốn cùng nàng ở chung nhiều một chút, nhưng là chiếu theo tình huống vừa rồi xem ra, nếu hắn không xuất hiện .Toàn bộ Mạc phủ có khả năng sẽ bắt đầu bạo động.
“Trở về? Trở về thế nào?” Nghe thấy hắn phải rời khỏi, Hoài Hương tâm trầm một chút, không thể hiểu được kia đại biểu cho cái gì .Nhưng nàng theo bản năng kéo y bào hắn lại , không muốn buông ra. Biểu hiện lưu luyến không rời này của nàng, làm cho tâm tình Nhan Khánh Ngọc tốt hẵn lên.
“Trở về đại sảnh. Ngươi không phải nói,hậu viện này người thường không thể tới sao?” Hắn cười cười, vỗ vỗ hai má của nàng .“Đừng không vui , chúng ta rất nhanh có thể gặp lại .”
“Ta không có không vui vẻ a.” Hoài Hương ngượng ngùng phản bác.
“Không có? Không đúng sự thật, vậy tại sao miệng lại bĩu ra như thế đã nữa ngày rồi?”Nhìn cử chỉ nàng tính trẻ con , Nhan Khánh Ngọc nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nàng một ngụm.
“A!” Hoài Hương kinh hô một tiếng, tay nhanh chóng che chính đôi môi của mình thần.“Ngươi không thể hôn ta !”
“Ta có thể .” Nhan Khánh Ngọc trả lời khẳng định, không đợi nàng phản ứng kịp, lại hôn nàng một lần.“Được rồi, ta phải đi rồi, ngươi cũng nên đi trở về đi, không phải mới vừa có người đang tìm ngươi?” Kinh hoảng khi nghe hắn nhắc nhở, Hoài Hương mới nhớ tới nhiệm vụ trọng yếu của chính mình kia .
“Ta lại quên.” Nàng nhảy dựng lên, vội vàng hướng trong phòng Mạc Nguyên Thiến chạy, nhưng chạy không vài bước lại quay đầu dừng lại . Vừa lúc rơi vào đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chăm chú của hắn. Ta…… Ngươi có biết làm sao trở về không?”
Trong phủ lớn như vậy, chỉ có một mình hắn, có xảy ra vấn đề gì không? Có thể lạc đường hay không? “Ngươi yên tâm, có người sẽ giúp ta dẫn đường .” Hắn lộ ra tươi cười, muốn nàng yên tâm.
“Vâng…… Vậy ta đi đây .” Lưu luyến không rời nhìn hắn thêm một chút, nàng mới xoay người rời đi .Nhìn nàng giống như bướm trắng đang thướt tah bay lượn trong hoa viên, Nhan Khánh Ngọc ngẩn ngơ nhìn mãi.
Hắn bắt đầu chờ mong cuộc hôn sự này .