Tương Du Nữ Quan

Chương 3


Đọc truyện Tương Du Nữ Quan – Chương 3

Chuyển ngữ: Mic

Lần này tiến hành tân chính, ngoại trừ khu vực Giang Đông thì tất cả các địa phương khác của Lương quốc đều dán hoàng bảng. Có điều do tồn tại tổ huấn “nữ tử vô tài mới là đức”, nên mặc dù công bố trên phạm vi lớn, nhưng cuối cùng người yết bảng tổng cộng cũng chỉ có bảy người mà thôi.

Nghe nói Giang Nam nhiều tài nữ, nhưng nơi đó hiện giờ đã là địa bàn của Ngô vương Tiêu Tuấn, cho nên sau khi Tiêu Tranh nghe nói trong số bảy người có một người đến từ Giang Nam thì trong lòng thập phần kinh ngạc.

Mà Văn Tố vốn không biết mình đã trở thành đại diện của vùng đất Giang Nam, tâm nguyện lớn nhất của nàng chẳng qua là ở lại Nhiếp chính vương phủ ăn chùa uống chùa, sau đó kiếm chút ngân lượng ra ngoài mưu sinh, trải qua ngày tháng tiêu dao.

Sau khi xé hoàng bảng, Văn Tố liền được dẫn tới phủ Nhiếp chính vương, nhưng bởi vì những người ứng tuyển khác ở xa hãy còn chưa đến nên nàng cũng chưa lập tức được yết kiến Nhiếp chính vương, chỉ được sắp xếp một chỗ trong thiên viện Vương phủ, chờ đợi tin tốt.

Cứ thế đợi đến cuối tháng hai, xuân ấm hoa nở, nhành liễu đâm chồi, sáu người ứng tuyển còn lại cuối cùng đã tới.

Văn Tố ăn sáng xong, vô cùng rảnh rỗi ngồi trong viện nhỏ của mình thưởng thức khóm hoa dại nơi góc vườn vừa khoe sắc thì có hạ nhân đến bẩm báo nói Nhiếp chính vương triệu kiến.

Vừa nghe mình sắp được yết kiến Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, nàng hộc tốc chạy vào phòng lấy lược chải tóc, lại chỉnh sửa bộ y phục cũ trên người, lúc này mới cùng hạ nhân ra khỏi viện.

Phủ Nhiếp chính vương chiếm diện tích cực lớn, đình đài lầu các cái này nối tiếp cái kia, trong viện cây cối còn nhiều hơn hoa cỏ, không nhiều màu sắc hoa mỹ cho lắm, cây xanh ngói xám, hiển lộ nét tao nhã cổ xưa.

Một đường đi đến hậu hoa viên vương phủ, đập vào mắt là một hồ nước, mặt nước trong veo dưới ánh mặt trởi chiếu rọi lấp lánh ánh sáng, thi thoảng một cơn gió xuân thổi qua, sóng nước dập dờn, ánh dương trải đều trên mặt nước như thể vỡ ra, kim quang lấp lóa.

Chính giữa hồ dựng một ngôi đình bát giác, nền dùng đá cẩm thạch trắng dựng nên, tám góc mái hiên mỗi nơi treo một chuỗi chuông đồng, đinh đinh đang đang không ngừng đung đưa trong gió.

Văn Tố vừa nhìn liền trông thấy sáu người ứng tuyển khác đang đứng trong đình, bởi vì ở khoảng cách xa, lại thêm nghiêng người về phía nàng nên không trông rõ dung mạo, chỉ trông thấy các nàng phục sắc khác nhau, duy chỉ có một điểm chung chính là y phục màu sắc tươi đẹp, vào ngày xuân thế này toát lên một nét phong tình đặc biệt.

Nàng cúi mắt nhìn bộ áo váy màu trắng trên người mình, bĩu bĩu môi, lại ngẩng lên, trông thấy bên trong đình còn có một người đang ngồi.

Huyền phục tay rộng, tựa vào lan can, một tay đặt trên thành, tóc chỉ dùng một dải lụa dài cột lên, vài sợi tóc rũ xuống cùng với đai buộc tóc nhẹ nhàng phấp phới trong gió, nửa gương mặt chìm trong ánh dương, ấm áp trơn bóng, đích thực là tư như cô sơn đãi nguyệt, dung nhược xuân hiểu hoa khai. 1

1Tư thái như núi cao chờ trăng lên, dung mạo như xuân về hoa nở.


Trong lòng Văn Tố thầm tấm tắc khen ngợi, trước đây lúc còn ở quê nhà nghe nói Tấn vương dũng mãnh thiện chiến nhưng dung mạo khuynh thiên đảo thiên hạ, hiện giờ mặc dù hãy còn chưa được quan sát tỷ mỷ, nhưng chỉ bằng phong thái tuấn dật như vậy, quả thật khiến người ta bị thuyết phục.

Đến khi vào trong đình, Nhiếp chính vương ngước lên, khóe môi khẽ nhếch, khóe mắt chân mày phong lưu vô hạn, Văn Tố chỉ nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng hít không khí hoặc tiếng hô bị đè nén.

May mà nàng đủ trầm ổn, mặc dù Nhiếp chính vương tuấn mỹ, nhưng nàng còn chưa tới mức quá khích như vậy.

“Xin lỗi, giẫm phải cô rồi.” Một thiếu nữ cũng mặc y phục trắng thuần giống nàng hơi nhấc chân, xấu hổ nhìn nàng một cái.

Văn Tố rũ mắt nhìn, trên đôi hài cũ của mình quả nhiên có dấu hài, nàng mới rồi thế mà lại chỉ lo chú ý đến Nhiếp chính vương đến không biết đau!!!

Đây…. Coi như điềm tĩnh đi ha…………..-_-|||

“Chư vị có thể gỡ hoàng bảng đến nơi này, có thể nói là nữ trung hào kiệt, bổn vương lần đầu tiên gặp các vị, mọi người đừng ngại, trước thử giới thiệu danh tính và quê quán của mình đi.”

Giọng Tiêu Tranh trầm thấp, vừa dứt lời, Văn Tố quả nhiên lại nghe thấy một tràng tiếng hít không khí tâm mãn ý túc.

Bên cạnh có người bắt đầu tự giới thiệu trước tiên: “Hồi bẩm Vương gia, tiểu nữ tử tên gọi Tần Dung, là nữ nhi của Thái thú Thái Nguyên.”

Ô, quan gia thiên kim nha! Văn Tố quay đầu nhìn về phía nàng, mặt như phù dung, hoa y mỹ phục, chả trách chả trách. Có điều……..Vị Tần Dung tiểu thư này, cô sao lại cứ luôn nháy mắt với Vương gia thế?

Ta nói, cô…………. Thực ra tới làm thân thì có……… →_→

Tiêu Tranh quét mắt nhìn Tần Dung một cái, gật đầu, không hề nhiều lời.

Sau đó lại có người vội vã tự giới thiệu, rất khéo léo, thế nhưng lại cũng là một vị quan gia tiểu thư.

Càng khéo hơn là, vị quan gia tiểu thư này cũng tới làm thân.

Vị thứ ba, vị thứ tư, vị thứ năm cũng tương tự như vậy, đều xuất thân từ gia đình quan lại, hơn nữa đều không hẹn mà gặp đối với Nhiếp chính vương nháy mắt ra hiệu liếc mắt đưa tình.


Tiêu Tranh trầm tĩnh ngồi đó, chỉ có khóe môi là càng ngày càng mím chặt.

“Dân nữ Phó Thanh Ngọc, người Giang Tây, xuất thân bần hàn, gỡ hoàng bảng chỉ vì thỏa mãn tâm nguyện.”

Giọng nói điềm tĩnh vang lên bên tai Văn Tố, nàng quay đầu nhìn, thiếu nữ trước đó giẫm phải chân nàng hàng mi hơi cụp xuống, chắp tay hành lễ theo kiểu nam tử với Nhiếp chính vương.

Nét mặt Tiêu Tranh thoáng chốc thả lỏng đi không ít, thậm chí bên môi còn khẽ lấp lóe ý cười, “Ồ? Cô có tâm nguyện gì?”

“Nguyện dùng sở học cả đời đền đáp quốc gia.”

Trong đình lặng phắt không một tiếng động, mấy người Tần Dung đều nhìn nàng ấy với ánh mắt không thể nào tin được.

Nữ tử này chẳng lẽ điên rồi? Còn thật sự muốn làm quan cơ đấy!

Trái lại Văn Tố đối với nàng có vài phần kính trọng, không ngờ trên thế gian thật sự hãy còn nữ tử ngực ôm chí lớn như thế.

“Phó Thanh Ngọc, không tồi, bổn vương nhớ rồi.” Tiêu Tranh khẽ nở nụ cười, dường như rất hài lòng.

Phó Thanh Ngọc thu tay đứng ngay ngắn, thở phào một cái rất khẽ khó mà nhận thấy, Văn Tố cảm giác được sự căng thẳng của nàng ấy, nhớ ra tiếp theo sẽ tới lượt mình, cũng nhịn không được mà khẩn trương.

“Cô nương thì sao? Nên xưng hô thế nào?”

Tiêu Tranh quay đầu nhìn Văn Tố, trong mắt ánh lên vẻ tìm tòi. Sáu nữ tử vừa rồi đều đã giới thiệu xong, như vậy chỉ có nàng ấy là thiếu nữ đến từ vùng Giang Nam kia.

“Tham kiến Vương gia, dân nữ Văn Tố, đến từ Giang Nam.”

Quả nhiên, Tiêu Tranh trên dưới đánh giá nàng một lượt, “Văn? Lệnh tôn là………….”


Văn Tố nhíu mi, Vương gia à, Ngài chẳng lẽ cho rằng ta là đời sau của Giang Nam thế gia gì đó sao?

Thực ra phụ thân nàng chẳng qua chỉ là một tiên sinh dạy học mà thôi.

“Ờm, bẩm Vương gia, trong nhà dân nữ bần hàn, cũng không phải dòng dõi thư hương gì cả.”

“Ồ…..”  Tiêu Tranh xác thực có hơi thất vọng, có điều nếu như đã đến nơi này, tóm lại sẽ có chút bản lĩnh. Khóe mắt hắn lướt qua, trông thấy nữ tử đứng đầu Tần Dung không hiểu sao lại phẫn nộ trừng trừng nhìn Văn Tố, trong lòng lóe lên một tia không vui.

Bởi vì tôn trọng nữ tử nên mấy thị thiếp trong phủ đều đã tiễn bước, trước khi liên hôn với Thanh Hải quốc thành công, vẫn là không định dành thêm thời gian cho mấy suy nghĩ này.

Tiêu Tranh đứng dậy phất tay áo: “Các vị cứ ở trong phủ nghỉ ngơi cho tốt, thức ăn chỗ ở sẽ có người bố trí, đến cuối tháng ba sẽ có một cuộc khảo thí, người đạt yêu cầu có thể ở lại.” Dứt lời liền nhấc chân ra khỏi đình, Triệu Toàn từ chỗ tối bên cạnh nhoáng cái xuất hiện, theo hắn rời đi.

Mấy người Tần Dung kinh ngạc há hốc, Văn Tố cũng bị lời này của hắn dọa sợ, suýt nữa thì lăn quay bất tỉnh, không phải chứ, còn phải thi tuyển?

Quả nhiên đâu có dễ ăn chùa uống chùa………..>_

Tin Đại Lương bởi vì tôn trọng Thanh Hải quốc mà thực hiện tân chính, xem trọng nữ nhi rất nhanh đã truyền tới Thanh Hải quốc, nữ vương bệ hạ kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng thực sự cảm động một hồi.

Không ngờ thiên triều cao cao tại thượng kia vậy mà để cưới được nàng lại tình nguyện đưa ra thay đổi lớn như vậy, tiểu nữ vương bệ hạ quyết định suy nghĩ lại lần nữa về chuyện liên hôn này.

Sau khi Tiêu Tranh nhận được hồi âm, tâm tình thoáng thả lỏng, để nữ vương Thanh Hải quốc mau chóng hạ quyết tâm sớm một chút nên thậm chí trong cải cách còn thêm một điều: khoa cử tới cho phép nữ tử tham gia.

Sở dĩ phải để tới lần sau là vì kỳ khoa cử lần này đã sắp diễn ra. Mà tới lần sau thì ba năm đã trôi qua, nói không chừng đại sự liên hôn đã định xong rồi, cho hay không cho nữ tử tham gia khảo thí thì vẫn còn phải chờ định đoạt đấy.

Khoa cử là con đường duy nhất cho các sĩ tử bần hần bước vào quan lộ, cũng là phương pháp quan trọng để quốc gia tuyển chọn nhân tài. Hiện giờ Đại Lương đang ở thời điểm cần người, khoa cửa năm nay theo đó càng được coi trọng.

Mới tháng hai nhưng phố lớn ngõ nhỏ kinh thành nơi nơi đều có thể trông thấy chúng sĩ tử dập dìu qua lại không ngớt, bây giờ sang tháng ba, cận kề ngày thi, cho dù có ở xa đi chăng nữa thì cũng phải tới rồi.

Văn Tố dạo trên đường phố kinh thành, trông thấy chúng sĩ tử nho sam phấp phới, người nào người nấy trên mặt đều là vẻ khát khao, không khỏi cảm thấy kính nể.

Gian khổ học tập mười năm đèn sách, không phải chỉ vì một khắc này sao?


Đi dạo một lúc, nàng quay đầu hướng về phía Phó Thanh Ngọc, ngoắc tay, ý bảo nàng ấy nhanh một chút.

Phó Thanh Ngọc là bị Văn Tố kéo ra ngoài, lần trước sắp xếp lại chỗ ở, hai nàng được bố trí ở cùng một gian, thế nên bây giờ là bạn cùng phòng. Văn Tố bởi vì chuyện Nhiếp chính vương muốn tổ chức khảo thí vào cuối tháng nên rất lo lắng, liền xin nàng ấy cùng nàng ra ngoài mua sách, dự định tạm thời ôm chân Phật một phen.

Sở dĩ phải nhờ Phó Thanh Ngọc giúp không phải chỉ vì hai người ở cùng phòng mà còn vì Văn Tố ở chung với nàng mới biết nàng là một nữ tử thật sự có học vấn, cầm kỳ thi họa thứ nào cũng tinh thông, thơ từ ca phú hạ bút thành văn, thực sự khiến kẻ ăn chùa chờ chết như nàng xấu hổ.

Nếu nói khuyết điểm, thì chỉ có duy nhất một điểm, chính là làm người có hơi lạnh nhạt.

Phó Thanh Ngọc cũng không phải trầm lặng ít nói, chỉ là hai người quả thực không có tiếng nói chung nào cả.

Chuyện này cũng không thể trách nàng ấy, ai bảo Văn Tố vào lúc nàng ấy đang nghiền ngẫm lý luận trong sách thì lại loay hoay kho thịt trong bếp, hoặc là cắm cúi vào mấy loại tin tức như Tần Dung lại dẫn theo mấy vị cô nương lén lút gõ cửa phòng Nhiếp chính vương. -_-

Nếu như không phải niệm tình nàng tính tình không tệ, Phó Thanh Ngọc quả thực cũng không tình nguyện ra ngoài, thấy Văn Tố thường ngày tùy tùy tiện tiện nhưng trước đêm kiểm tra trái lại cũng thực để tâm, nàng ấy không cách nào làm ngơ một phen ý chí này của nàng mà.

Bởi vì ôm suy nghĩ ở lại ăn chùa, nên yêu cầu của nàng cũng không cao, kỳ kiểm tra này chỉ cần được tầm trung để nàng có thể tiếp tục ở lại là được, thậm chí những việc đẹp đẽ làm quan gì gì đó, nàng thực sự không dám nghĩ tới.

Hai người tìm hết nửa ngày trời, cuối cùng ở góc phố phía Nam tìm được một hiệu sách, Văn Tố lập tức xông vào trước tiên, bất cẩn va phải một người sắp bước ra ngoài khiến người đó ngã lăn, đau đớn kêu lên, sách trong tay vương vãi trên đất, bản thân Văn Tố cũng xoa trán, suýt chảy cả nước mắt.

“Cô nương, cô không sao chứ?”

Không ngờ rốt cuộc vẫn là người đó lên tiếng thăm hỏi trước. Văn Tố vừa xoa trán vừa áy náy ngước mắt nhìn, trước mặt là một sĩ tử mặc thanh sam, diện mạo tuấn tú, có thể bởi vì ăn mặc quá ít nên sắc mặt có chút tím tái, má trái sưng vù, đích thực bởi vì bị trán của Văn Tố đụng trúng.

“Ta không sao, thật xin lỗi.” Văn Tố vừa áy náy nói vừa khom lưng nhặt sách cho hắn.

Người đó cũng ngồi xuống, cười cười: “Cô nương cũng chỉ vô ý, không cần đa lễ.”

Văn Tố nhặt quyển sách cuối cùng, thấy tên là Sách Luận, không khỏi có chút tò mò, “Đây là sách gì vậy?”

“À, đây là thư tịch bàn luận về việc trị quốc, chỉ là ấn bản năm nay khá rõ, lại bao gồm lý luận của rất nhiều đại gia, thế nên tại hạ đặc biệt đến đây mua.”

Trong lòng Văn Tố khẽ động, sách luận đàm trị quốc à? Nhiếp chính vương nếu như muốn nữ tử vào triều làm quan, tất phải hỏi đến mấy nội dung này rồi.

Nàng đứng dậy, giơ giơ quyển sách về phía Phó Thanh Ngọc đang rề rề bước vào cửa: “Thanh Ngọc, mua quyển này đi, ta cảm thấy có thể có ích đó.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.