Tướng Công, Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Chương 30


Đọc truyện Tướng Công, Thiếp Tóm Được Chàng Rồi – Chương 30

Nào biết Tiểu Cửu vừa tiến vào đại sảnh tràn ngập tiếng người ồn ào, oanh yến nỉ non liền dừng lại cước bộ, không muốn cùng nàng đi vào bên trong.

Thấy thế, thẩm Ngâm Hương có chút kinh ngạc, vội vàng nói: “Sao lại đứng lại? Lục vương gia còn đang chờ ngươi đấy!”

Lắc đầu, Tiểu Cửu nhớ kĩ lời dặn của Mộ Dung Tinh, vẻ mặt kiên trì. “Ta ở đại sảnh chờ! Muốn xem tranh thì người tự đến đây, ta chỉ đợi một khắc, quá giờ mà người còn không tới thì ta sẽ đi.”

Lời này vừa nói ra, bên trong Thẩm Hương Các liền xôn xao một trận. Phải biết rằng, hôm nay ở Thẩm Hương Các có không ít người là vì tìm cơ hội kết bạn với Lục vương gia mà đến, chỉ cần Lục vương gia một câu muốn gặp ai, người nọ sợ không chạy như bay đến chờ tiếp kiến, nhưng tiểu thư đồng này lại muốn Lục vương gia tự thân tới gặp hắn, khẩu khí lớn bảo sẽ không đợi lâu, thật sự là quá tự cao tự đại!


“Thật thú vị! Hiếm có người không muốn nịnh bợ Lục vương gia.” Sững sờ đi qua, thẩm Ngâm Hương hứng thú nở nụ cười. “Một khi đã như vậy, vậy ngươi chờ ở đây, ta đi vào thỉnh Lục vương gia.” Dứt lời, không nói thêm gì liền đi.

Lén lút lè lưỡi, Tiểu Cửu cũng không nghĩ tới thiếu phu nhân bảo hắn tìm người lại chính là Vương gia, nhưng lại dặn hắn cần giả vờ khẩu khí và thái độ như vậy, thật không hiểu đang làm cái quỷ gì? Bất quá để ý chuyện nàng nhiều như vậy làm gì, chỉ cần theo lời của nàng, đem mọi chuyện mau mau làm tốt là được rồi! Ai…… Hắn mới mười mấy tuổi mà thôi, da mặt còn rất mỏng a! Đến loại địa phương này liền cảm thấy kỳ quái không được tự nhiên.

Không có việc gì liền nghĩ vẫn vơ, thừa dịp người xem tranh còn chưa có đến, Tiểu Cửu có chút không được tự nhiên lại nhịn không được tò mò hướng bốn phía nhìn quanh, ai ngờ thế nhưng lại khiến hắn nhìn thấy Trương Hoài Sinh ngồi ở góc bàn, mà Trương Hoài Sinh cùng hai người bạn thư sinh của hắn cũng vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt hắn, tựa hồ không hiểu tiểu thư đồng bên người Tề Nghiên vì sao có thể tiếp xúc với Lục vương gia, thậm chí còn bày ra dáng vẻ thật kiêu ngạo.

Hừ! Tên Trương Hoài Sinh nghèo kia hướng thiếu gia vay tiền, không nghĩ tới là mượn để đến loại địa phương này a! Nhếch môi cười lạnh, Tiểu Cửu làm như không thấy di chuyển ánh nhìn, rốt cuộc không liếc mắt nhìn về hướng kia nữa, chỉ lẳng lặng chờ.

Không lâu sau, một chuỗi tiếng cười trầm thấp xuất hiện, nam tử tuấn lãng mặc tử bào ── Lục vương gia xuất hiện, mang theo ý cười nhật đi đến trước mặt Tiểu Cửu.

“Tiểu thư đồng, ngươi không phải vị công tử ban ngày ta gặp a!” Đuôi lông mày khẽ nhếch, Lục vương gia cười nói. Này thật lạ! Người nói muốn đem tranh đẹp cho hắn xem là một vị công tử tuấn tú trẻ tuổi, sao đến noi hẹn lại là một tiểu thư đồng?

Nghe vậy, Tiểu Cửu không chút hoang mang theo lời dặn của Mộ Dung Tinh cười nói: “Cữu gia nhà tôi đên nay có việc gấp, cho nên đành phải phân phó tôi đến đây.”


“Thì ra là thế.” Là ai đến Lục vương gia cũng là không để ý lắm, toàn bộ lực chú ý dừng ở quyển tranh cuộn tròn trong tay hắn.

Tiểu Cửu giỏi về quan sát thái độ người khác, lập tức cười hì hì hai tay dâng quyển tranh cuộn tròn.

Lục vương gia mỉm cười tiếp nhận, lòng tràn đầy chờ mong mở tranh ra, thoáng chốc hai mắt phát sáng, kích động nắm bả vai lấy Tiểu Cửu, vội vàng quát hỏi: “Người vẽ tranh này là ai? Hắn ở nơi nào? Mau dẫn ta đi gặp hắn! Có thể vẽ tranh thanh kỳ lại có linh khí như thế chắc chắn chính là cao nhân, bổn vương muốn cùng hắn kết giao bằng hữu!”

Ha! Thiếu phu nhân quả nhiên là liệu sự như thần, phản ứng này của Lục vương gia y như cô suy đoán vậy!

Tiểu Cửu cười thầm, chỉ chỉ phần chữ đề trên tranh. “Người vẽ tranh tự là Thanh Nhạn Tử, hắn là hảo hữu của cữu gia nhà tôi, từ trước đến nay không thích gặp gỡ người, vẽ tranh xong chũng chỉ tặng cho Cữu gia nhà tôi. Về phần chỗ ở của hắn, ngoài cữu gia nhà tôi thật đúng là không có người nào biết được!”


“Thật không?” Lục vương gia có chút thất vọng, nhưng vẫn là không muốn buông tha. “Nhà Cữu gia của ngươi ở đâu? Ta đến gặp hắn, nói hắn giúp ta gặp Thanh Nhạn Tử, bổn vương khẳng định sẽ trọng thưởng!”

“Tôi lúc trước không phải đã nói sao? Cữu gia nhà tôi đêm nay có việc, không thể đến.” Hì hì cười, Tiểu Cửu vươn tay ra. “Này! Cữu gia nhà tôi nói Lục vương gia cũng là người biết thưởng tranh, yêu thích tranh, cho nên mới không ngại phiền toái mà đưa tranh người thật sự cho là đẹp đến cho ngài xem, nay ngài xem cũng đã xem qua, có phải nên trả cho tôi không?”

“Này……” Lục vương gia vẻ mặt chần chờ, đáy mắt có chút không muốn. Cuộc đời hắn đam mê sưu tầm tranh, nay gặp tuyệt phẩm này, tự nhiên muốn có được, lập tức mỉm cười thương lượng. “Như vậy đi! Bức họa này bổn vương thật sự yêu thích, không biết cữu gia nhà ngươi có thể nguyệ ý nhược lại cho ta không?”

Nghe vậy, Tiểu Cửu âm thầm cười trộm, ra vẻ khó xử. “Điều này tôi cũng không rõ. Bất quá tôi từng nghe cữu gia nhà của tôi khi vui vẻ có nói, tranh của Nhạn Tử không được giá hắn là sẽ không bán!” Năm ngón tay duỗi ra, không rõ ràng nói ra rốt cuộc là bao nhiêu, tùy người mua tranh tự đoán.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.