Đọc truyện Tướng Công, Tạo Phản Đi! – Chương 57: Nhường ngôi
Phía sau Sở vương là chúng thần tử, còn sau lưng Thái tử là Quốc cữu Ôn Thế Hữu.
Sở vương mang đến chính là binh mã tư nhân Ngũ Thành, mà Quốc cữu Ôn Thế Hữu lại chưởng quản cấm vệ quân thành Bắc, hai đội quân hùng mạnh gặp nhau, thế cục như vậy, khiến mọi người đều không xác định được Thái tử muốn đánh chủ ý gì.
Thánh thượng nhìn thấy Thái tử đến, cõi lòng vốn tràn đầy vui mừng, nhưng bây giờ ông chỉ ngồi ở trên giường rồng, mắt lạnh nhìn toàn cảnh xung quanh.
Thái tử tiến vào tẩm điện, quân sĩ đi theo phía sau hắn liền cùng người do Sở vương mang đến xúm lại đánh nhau ở trong điện, trong lúc hỗn loạn, Ngô Hữu Minh, Ngô Hữu Chấn bị chặt đầu, Sở vương bị bắt, hắn khàn giọng gào lên:
“Tư Mã Sách, có phải ngươi luôn chờ ngày hôm nay không?”
Giờ hắn đã thành tù nhân, người đắc ý nhất chắc chắn là Thái tử!
Thái tử cũng không phủ nhận, chỉ khẽ cười nói:
“Hoàng đệ nói gì vậy? Chẳng phải trong mắt ngươi chưa từng có vị hoàng huynh như ta đây? Chỉ hận không thể giết đi cho thống khoái, ngay cả bản thân mà cũng tự hạ thủ được, thì vị thái y kia chỉ sợ đã sớm bị ngươi mua chuộc, hoàng huynh ta chẳng qua chỉ là tự bảo vệ mình thôi, chuyện này cũng không thể trách ta a…”
Bộ dáng của Thái tử vô cùng khoan hồng độ lượng, lại sai một đội nhân mã đến thái y viện mời mấy vị thái y tới trị thương cho chúng thần tử, mặt khác cũng phái người bắt trói vị thái y gần đây đã xem bệnh cho Sở vương, nhất thời trong điện một mảnh hỗn loạn, đợi đến lúc cấm quân thành Bắc đem thi thể trong điện kéo ra ngoài, mùi máu tươi trong điện rất lâu cũng không biến mất.
Không bao lâu sau, mấy vị thái y trực ở thái y viện liền thở hổn hển chạy đến, ai nấy đều mang theo hòm thuốc, tiến tới phía trước kiểm tra cho mấy vị đại thần đã hôn mê ở trong điện.
Trong cung tiếng kêu chấn động bầu trời, trước đó binh mã tư nhân Ngũ Thành có thể thuận lợi một đường chém giết vào hoàng cung, thì ra là số binh lính canh giữ cổng hoàng cung có người đã bị mua chuộc, Ôn Thế Hữu biết rõ tất cả, nhưng chỉ âm thầm dặn dò thủ hạ vờ chấp thuận. Chính ông ta thì giả vờ như còn ở trong nhà, thật ra thì đã sớm cùng Thái tử ẩn nấp ở trong điện, đặc biệt đợi Sở vương đến diễn màn kịch này.
Cũng vào lúc này, ở Đông cung và quý phủ của Quốc cữu vẫn còn bị đám binh mã tư nhân Ngũ Thành bao vây. Dưới sự vây công mạnh mẽ, tiếng chém giết rung chuyển bầu trời, cũng hù dọa cho nhóm nữ quyến của Đông cung và phủ Quốc cữu hồn xiêu phách tán.
Đại nội hoàng cung vốn là địa bàn của Ôn Thế Hữu, ông ta chưởng quản cấm vệ quân đã nhiều năm, làm sao có thể để Sở vương thực hiện được ý đồ đây? Chẳng qua mắt thấy hiện nay thân thể Thánh thượng ngày một sa sút, Thái tử một ngày không bị phế, tương lai chắc chắn sẽ là tân quân danh chính ngôn thuận.
Sở vương thiết kế bị đâm, vốn nghĩ, hành vi của Thái tử như thế, nhất định Thánh thượng sẽ rất giận dữ, hận Thái tử bình thường giả vờ khiêm nhường, nhưng lại không dung được huynh đệ, đến lúc đó hạ một đạo thánh chỉ xuống, vị trí Thái tử sẽ khó bảo toàn!
Đáng tiếc mặc dù Thánh thượng lâm bệnh, nhưng đầu óc lại không hồ đồ, cũng chưa từng nghe lời từ một phía mà dễ dàng xử lý Tư Mã Sách, chỉ là âm thầm phái người đi điều tra.
Sở vương thấy chiêu này của mình hoàn toàn không thể lấy được tín nhiệm của phụ hoàng, khiến Thánh thượng phế Thái tử, mà Thánh thượng thì bệnh nặng đã lâu, thoạt nhìn giống như không sống được bao lâu nữa, Thái tử có thể bỏ qua nhưng hắn thì không thể, chó cùng rứt giậu, nhân lúc mình được ở lại dưỡng thương trong tẩm cung của Thánh thượng, lúc này mới nghĩ đến việc nội ứng ngoại hợp…
Nếu không như thế, dựa vào Sở vương và binh lính tư nhân Ngũ Thành trong ngoài tiếp ứng, cũng không đến mức khiến cho hai huynh đệ Ngô gia có thể bước vào tẩm điện, còn có thể thuận lợi giam giữ được các đại thần trong triều…
Hóa ra tất cả đều là do Ôn Thế Hữu thuận nước đẩy thuyền, bố trí mở ra một con đường để đám người Sở vương thuận lợi tiến vào, còn bọn họ thì đứng ở phía sau đóng kín cửa để đánh chó.
Đáng thương cho đám trọng thần trong triều có liên quan, vô tội bị liên luỵ, cả đời luôn nhớ kỹ một đêm đầy ác mộng này.
Đối với Thánh thượng, cũng thế.
Đứa con mà ông sủng ái nhất lòng lang dạ sói bị bắt giữ, Thái tử được ông bồi dưỡng mười mấy năm lại vô cùng hiếu thuận nhìn ông thỉnh cầu:
“Long thể phụ hoàng có bệnh nhẹ, còn phải vất vả lo toan chuyện quốc sự, nhi thần thật sự không đành lòng, khẩn thỉnh phụ hoàng ở lại nội uyển[1] dưỡng bệnh, tất cả quốc sự sẽ do nhi thần gánh vác, phân ưu thay phụ hoàng…” Nói xong, liền dâng lên chiếu thư đã sớm soạn sẵn.
Đây là Thái tử có ý muốn uy hiếp!
[1]: biệt uyển ở trong nội cung, hoặc ở ngoài cung dùng để nghỉ dưỡng.
Nay Tứ hoàng tử mới sáu bảy tuổi, Sở vương thì bị giam giữ, thân thể Thánh thượng thoạt nhìn rất không tốt, đất nước không thể một ngày không có vua, cả một quốc gia to lớn như vậy, ngoại trừ giao phó cho thái tử, thế mà lại không thể giao cho người khác…
Thánh thượng nản lòng thoái chí, nhận lấy chiếu thư kia nhìn lại, nhất thời thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
Thái tử đã sớm suy tính trước, chuẩn bị sẵn một tờ chiếu thư thoái vị nhường ngôi…
Ông nuôi ra hai đứa con trai ngoan như sài lang hổ báo!
Hàm Bình đầu tháng 10 năm thứ 35, vua Vũ Đức lâm bệnh không thể vào triều xử lý chính sự, lập chiếu nhường ngôi cho thái tử Tư Mã Sách.
Trong vòng mấy ngày, ngoài phố phường có đủ các loại đồn đãi xôn xao, nội tình trong đó chỉ có những đại thần có mặt trong tẩm điện đêm đó mới biết.
Có lời đồn rằng, Sở vương mưu nghịch soán vị, khiến vua Vũ Đức tức giận đến ngã trên giường rồng, Thái tử có công cứu giá, vua Vũ Đức thấy Thái tử tài đức, sáng suốt, trung hiếu, dứt khoát nhường ngôi cho hắn.
Sở vương cuồng nộ, ngày đó chém giết đã chém chết vài vị trọng thần, trong đó có cha của Thái tử phi Định quốc công Vi Thế Khang, Lại Bộ Thượng thư Thôi đại nhân tận trung vì nước, Liễu tướng và Lễ Bộ Thượng thư Tần đại nhân trọng thương hôn mê, sống chết chưa biết…
Trong nhà mới Tiết gia, một đêm kiều diễm, Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt không hề biết rằng chỉ trong một đêm tất cả đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Lúc hừng đông, Ngụy ma ma dẫn theo đám nha hoàn tiến vào hầu hạ hai vợ chồng son rửa mặt chải đầu, thấy ánh mắt triền miên của bọn họ, bà là người từng trải, lại thoáng ngửi được mùi hương kiều mỵ trong phòng, lúc này sắc mặt đại biến, nhưng nhìn trên giường, vẫn không thấy dấu vết kì lạ gì, trước mặt hai vợ chồng son nhà này, chỉ nói bóng nói gió:
“Cô nương vẫn còn nhỏ, cô gia phải yêu quý thân mình của cô nương mới được.”
Tiết Hàn Vân nghiêm trang đáp:
“Ma ma lo lắng quá rồi, ta rất yêu quý thân mình của Nguyệt Nhi.”
Liễu Minh Nguyệt bị bộ dáng chính nhân quân tử này của hắn đánh bại, hận không thể đem toàn bộ đầu mình đều vùi vào trong đất, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ như không nhìn thấy.
Vẫn còn quá sớm để dùng điểm tâm sáng, bỗng thấy có người chạy vào báo lại, trên đường xá bên ngoài có một đội quân sĩ, nghiêm cấm dân chúng tùy ý ra khỏi nhà.
Ở Tiết gia vẫn còn rất nhiều binh sĩ thiếu niên, đều là vì đêm qua sau khi uống say mà nghỉ lại. Trong đó có Trạng nguyên lang Thôi Thiện Khanh, hắn là nhân vật thông minh nhạy cảm, lúc này tới tìm Tiết Hàn Vân:
“Chẳng lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện lớn gì?”
Tối hôm qua Tạ Hoằng cũng ở lại đây, hắn mang theo thủ hạ người hầu đi ra ngoài dò xét, bị cản lại ở ngay cửa lớn, thân phận hắn quá mức sáng chói, quân sĩ tuần tra bị chặn họng nửa ngày mới nghẹn ra một câu:
“Đêm qua trong cung có biến, qua trưa hôm nay chắc là có thể đi lại trên đường được rồi, Nhị công tử vẫn nên quay về trước thì hơn!”
Ai chẳng biết uy danh của vị tiểu bá vương này!
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, quân sĩ kia cũng không muốn đi khuyên vị tôn đại phật này quay về.
Tạ Hoằng vốn chỉ muốn ra ngoài tìm hiểu tin tức, nghe thế vội vàng quay trở lại Tiết gia, nhất thời đám thiếu niên lang trong nhà đều sôi trào. Phương diện này bao gồm cả giới quan lớn quyền quý, nếu là cung biến, tất nhiên nhà mình cũng sẽ bị ảnh hưởng, ai nấy đều vội vã muốn về nhà, chờ một mạch đến buổi trưa, có thể đi lại trên đường, lúc này mới vội vội vàng quay về nhà.
Liễu Minh Nguyệt sớm đã nôn nóng giống như kiến bò trên chảo nóng, cũng không phải nàng nhạy cảm quá mức, chỉ là nàng mơ hồ nhớ rõ năm đó Sở vương mưu nghịch, có không ít đại thần đã mất mạng, chẳng qua A Đa thì không có việc gì, nhưng mà bây giờ lại không biết tin tức, rốt cuộc không thể không lo lắng.
Thấy có thể đi lại trên đường, Tiết Hàn Vân liền gọi nha hoàn đến trang điểm cho nàng:
“Nguyệt Nhi, nàng nhanh chóng chuẩn bị một chút, chúng ta cùng về phủ Tướng quốc nhìn A Đa một cái…”
Văn ma ma nghe thấy lời ấy, không khỏi ngăn cản:
“Đây… Theo lý thuyết, ba ngày sau mới là ngày lại mặt…” Chưa từng nghe nói ngày đầu tiên thành thân xong liền về nhà mẹ đẻ ngay nha.
Trong lòng Tiết Hàn Vân càng thêm lo lắng cho Liễu Minh Nguyệt.
Hắn làm Võ Lâm quân lâu như vậy, Liễu Hậu cũng đã nhiều lần thảo luận với hắn về thế cục trong triều, xảy ra cung biến, không lý nào Liễu Hậu không bị liên lụy. Nhưng hắn càng không hiểu rõ chuyện này bằng Liễu Minh Nguyệt, bởi vì kiếp trước Sở vương mưu nghịch, Liễu tướng không xảy ra chuyện gì, bởi vậy nàng vẫn luôn cho rằng: kiếp này đương nhiên A Đa cũng sẽ không có chuyện gì.
Hai vợ chồng nhanh chóng chuẩn bị rời phủ, đi tới nửa đường thì gặp được hạ nhân của phủ Tướng quốc chạy tới báo tin, trên mặt người hạ nhân này vẫn còn bầm tím, nhìn thấy Tiết Hàn Vân giống như nhìn thấy cứu tinh:
“Vân thiếu gia… Vân thiếu gia, tối hôm qua Tướng gia bị người ta bắt đi rồi, tới bây giờ vẫn chưa trở về…”
Liễu Minh Nguyệt ở trong xe ngựa nghe được lời này, gần như muốn ngất xỉu tại chỗ, được Hạ Huệ đỡ lấy, mới không ngã đập đầu vào thành xe ngựa.
Tiết Hàn Vân và huynh đệ Ôn gia một đường cưỡi ngựa, nghe được lời này liền đi tới bên cạnh xe ngựa, xốc rèm xe ngựa lên thì thấy sắc mặt Liễu Minh Nguyệt đã trắng bệch, vội vàng an ủi:
“Nguyệt Nhi đừng sốt ruột, A Đa phúc lớn mệnh lớn, chúng ta về phủ trước rồi hẵng nói sau.”
Phủ Tướng quốc từ đêm qua lúc Liễu Hậu bị bắt đi, Ôn lão gia tử cả đêm không ngủ, Ôn lão phu nhân thì khóc sướt mướt tới hơn nửa đêm, bây giờ nghe tin Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân đã trở lại, cũng bất chấp vợ chồng son bọn họ giờ phút này trở về là không hợp cấp bậc lễ nghĩa, cùng Vạn thị và Ôn Dục Hân vội vàng đi ra đón, nhìn thấy Liễu Minh Nguyệt bước vào thì trước tiên ôm nàng khóc lớn.
“Nguyệt Nhi đáng thương của ta a, như thế này làm sao mà sống đây?”
Chân mày của Ôn lão gia tử nhanh chóng nhíu chặt, gương mặt đen lộ ra làm cho Ôn Hữu Tư và Ôn Hữu Niên nhìn thấy có chút giật thót, lúc này ông quát:
“Khóc cái gì mà khóc? Cái gì cũng chưa hỏi thăm rõ ràng, chỉ biết ở trong này khóc, không sợ làm đứa nhỏ hoảng lên à!”
Tới lúc này, ngược lại Liễu Minh Nguyệt bình tĩnh hơn hẳn, an ủi Ôn lão phu nhân:
“Bà ngoại đừng nóng vội, chẳng qua A Đa là có chút việc cản trở, mới về trễ một chút, nhất định có thể trở về…”
Không ngờ đến tối Liên Sinh ra ngoài tìm hiểu được tin tức, càng làm cho mọi người đang chờ đợi ở phủ Tướng quốc thấy trong lòng lạnh lẽo.
Nghe nói tối hôm qua Sở vương mưu phản, đã chém chết vài vị trọng thần trong triều…
Hiện nay, thi thể của Lại Bộ Thượng thư Thôi Chính Nguyên và Định quốc công Vi Thế Khang đã được đưa về tận nhà, hai gia đình này đã khiêng linh cữu, bày linh đường chuẩn bị làm tang sự…
Liễu Minh Nguyệt nghe được tin tức này, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu cháy, lập tức hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ…
Nàng vẫn luôn cho rằng sau khi trọng sinh, sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc, nào ngờ bỗng trên đầu vang tiếng sấm, nửa bầu trời đều sụp đổ, khiến nàng hoàn toàn vô lực chống đỡ.
Tiết Hàn Vân ôm chặt nàng vào trong ngực, dùng sức nhấn vào nhân trung của nàng, nửa ngày nàng mới tỉnh lại, nhìn thấy nước mắt của nàng ào ào chảy xuống như chuỗi ngọc đứt dây, cứ như vậy mà chảy nước mắt, cả người run rẩy thành một đoàn, trong lòng hắn cũng buồn bã, nhưng chỉ có thể mạnh mẽ tự khiến mình bình tĩnh, an ủi nàng:
“Nguyệt Nhi đừng sợ, nàng nghĩ mà xem, nếu A Đa thực sự xảy ra chuyện, đã sớm giống như Thôi Thượng thư và Định Quốc công rồi…” Nếu cấm vệ quân không mang thi thể về phủ, tất nhiên là còn sống!
Bây giờ mặc dù hắn vẫn còn trong hôn kỳ, Thánh thượng cũng đã hạ chỉ chuyển hắn đi, nhưng kỳ thật hắn vẫn còn chưa chính thức rời chức, vẫn có thể ra vào hoàng cung, sau khi thấy Liễu Minh Nguyệt nghe được mấy lời này, trong mắt nàng có vài phần lóe sáng, hắn vội vàng lau nước mắt cho nàng, nói:
“Nguyệt Nhi đừng nóng vội, để ta hồi cung tìm hiểu một phen xem sao, chắc cũng có thể gặp mặt A Đa một lần…”
Trong lòng Liễu Minh Nguyệt tràn đầy hy vọng gật đầu,
“Hàn Vân ca ca, chàng nhất định phải mang A Đa trở về…”
Nào ngờ, lần này Tiết Hàn Vân vừa bước vào hoàng cung, chính là ba ngày cũng chưa trở về, chẳng những người không quay về, mà ngay cả một chút tin tức cũng không thấy bóng dáng đâu hết.
Bây giờ phủ Tướng quốc, nếu không có Ôn lão gia tử làm chủ, lòng người đã sớm hoảng sợ.
Từ sau khi Tiết Hàn Vân đi rồi, trái lại Ôn lão gia tử hết sức bình tĩnh, ông dặn dò mấy huynh đệ Ôn gia thay phiên nhau ra ngoài tìm hiểu tin tức, lần này Ôn lão phu nhân bị kinh hách quá độ, ngã bệnh.
Hai mẹ con Vạn thị và Ôn Dục Hân liền thay phiên nhau chăm sóc, an ủi Ôn lão phu nhân và Liễu Minh Nguyệt.
Đặc biệt là Liễu Minh Nguyệt, bọn họ sợ nàng ở một mình lại suy nghĩ lung tung, Ôn Dục Hân liền thay đổi nhiều biện pháp để khuyên nhủ nàng.
Hai huynh đệ Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên đi một chuyến đến Thôi phủ phúng viếng, tiện thể hỏi thăm được một tin tức mang về: nói là lúc cấm quân thành Bắc đưa thi thể của Thôi Thượng thư về phủ đã từng nói, Thượng thư lão đại nhân và Định quốc công tuẫn quốc[2], ngay cả Liễu tướng và Tần thượng thư… cũng chưa rõ sống chết…
[2]: chết vì nước, hy sinh vì tổ quốc
Huynh đệ hai người nghe được tin này, trở về lặng lẽ bẩm lại với Ôn lão gia tử, nhưng không dám đi nói cho Liễu Minh Nguyệt biết.
Ôn lão gia tử suy nghĩ rất lâu, kêu hai huynh đệ bọn họ đến thông báo cho Vạn thị biết, bảo Vạn thị châm chước xem có thể từ từ khuyên nhủ Liễu Minh Nguyệt hay không.
Vạn thị nghe được tin này, trước mắt liền xuất hiện tình cảnh mười mấy năm trước lúc tiểu Ôn thị qua đời.
Khi đó Liễu Minh Nguyệt vẫn còn nhỏ, khóc khàn cả giọng, cứ khóc mãi không ngừng… Ngoại trừ Liễu Hậu, bất kể người nào cũng không thể dỗ nàng nín khóc
Tình cảm giữa cha và con gái hai người tốt đến độ khiến người ta khó có thể tưởng tượng, làm cho bà cũng thấy khó mà mở miệng.
“Không bằng, cứ chờ Tiết cô gia trở về đã, tới lúc đó rồi hẵng nói cho Nguyệt Nhi biết được không? Bọn họ là vợ chồng son, dù sao cũng dễ nói chuyện hơn một chút.”
Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là buồn bã.