Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 52: Gả nữ nhi


Đọc truyện Tướng Công, Tạo Phản Đi! – Chương 52: Gả nữ nhi

Trung thu qua đi, mắt thấy đã đến đầu tháng 9, mấy ngày nay Liễu Minh Nguyệt vùi đầu vào thêu thùa may vá, trước tiên là thêu khăn voan thành thân, sau đó  là thêu yếm uyên ương nghịch nước, quần lót thiếp thân, đều là những mẫu thêu do sư phó hướng dẫn, nghe nói đây là nhưng mẫu thêu dành cho ngày đại hỉ mà rất nhiều nữ tử mặc vào đêm động phòng hoa chúc.

Tòa nhà tân hôn cách phủ Tướng quốc khá xa, ngồi xe ngựa đi qua cũng phải mất ba khắc*, đến ngày đại lễ thành thân, La đại phu nhân mẫu thân của La Thụy Đình đại diện trưởng bối nhà trai, tất cả mọi chuyện đều được Liễu Hậu một tay chuẩn bị, ngay cả sính lễ cũng được đưa tới từ phủ Tướng quốc.

*: 1 khắc = 15 phút.

Liễu gia bên này, nữ nhân trưởng bối thân thiết chỉ có Hạ Ôn thị, chẳng qua bà ta cáo ốm ở nhà, không chịu đến, do đó Liễu gia phải mời chính thê của quan lớn trong triều, còn có nữ quyến trong nhà bằng hữu, môn sinh của Liễu tướng, ngoài tra còn có Ngô thị, phu nhân chính thất của Lại bộ thượng thư Thôi Chính Nguyên, dẫn theo phu nhân của Tân khoa Trạng nguyên – Cung thị, phu nhân của viên ngoại công bộ Đổng Vân – Tiền thị… Ngay cả Trầm phu nhân, mẫu thân của Trầm Kỳ Diệp cũng tới.

Liễu Hậu thân là Thái phó Thái tử, phu nhân quản sự Hứa Trí phủ Thái tử cũng nghe tin mà đến… Hậu viện phủ Tướng quốc trước giờ vắng lặng lạnh lẽo, nay oanh oanh yến yến, mùi thơm đầy phòng.

Khoảng thời gian gần đây thân thể Thánh thượng càng ngày càng không tốt, Liễu tướng gả nữ nhi, vốn dĩ phải tổ chức long trọng, nhưng ông đã sớm nói rõ, sẽ không công bố rộng rãi, bởi vậy hôm nay mọi người nhìn thấy sính lễ, không nhiều không ít, tương đương với sính lễ thành thân của nhi tử nhà quan viên tam phẩm, tứ phẩm trong kinh thành, mọi người nhìn thấy, có người cảm thán, cũng có người bỡn cợt và lặng lẽ nghị luận: “Từ nhà này chuyển đến nhà kia, vừa làm hồi môn vừa làm sính lễ, đương nhiên không cần công bố rộng rãi…”

Từ nhỏ Tiết Hàn Vân được Liễu tướng đưa vào kinh nuôi nấng, chi phí mấy năm nay, tất cả đều do Liễu tướng bỏ ra, nay thành thân, nhà ở, nô bộc, tính luôn cả sính lễ… tất cả đều là do Liễu tướng bỏ ra, vốn dĩ mấy người này nghị luận như vậy cũng không sai.

Trong đám đồng liêu không hề thiếu binh sĩ hâm mộ vận khí của Tiết Hàn Vân, có thể lấy ái nữ duy nhất của Liễu tướng, trong lời nói không phải không chứa ý châm chọc. Ngược lại là một đám sư huynh đệ thay nhau âm thầm an ủi Tiết Hàn Vân: “Những người đó đều ghen tị với đệ (huynh), Tiết sư đệ (Tiết sư huynh) không cần để ở trong lòng.”

Mấy ngày nay, nụ cười trên mặt Tiết Hàn Vân dần dần nhiều hơn, dù vậy vẻ mặt vẫn trong trẻo và lạnh lùng như cũ, nghe chúng huynh đệ an ủi, ngược lại hắn thản nhiên cười, tư thái thong dong: “Những người này chỉ nhìn thấy ta có thể lấy Nguyệt Nhi, sao có thể biết tấm lòng của nhạc phụ dành cho ta và tôn kính trong lòng ta dành cho nhạc phụ, không khác gì cha con ruột, ta cần gì phải so đo với bọn họ, cần gì phải cố kỵ đến suy nghĩ của người khác?” Thái độ hoàn toàn chưa từng bị lời đồn đãi bên ngoài đánh bại, nói hắn leo lên quyền quý, từ nay về sau dựa vào quan hệ nhất định sẽ một bước lên mây…

La Hành Chi vỗ vỗ vai hắn: “Nếu sư đệ đã nghĩ được như vậy, thì bọn ta yên tâm rồi.”

15 tháng 9, Ôn lão gia tử và Ôn lão phu nhân vào kinh, đích thân tới tham gia hôn lễ của Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân.

Liễu Hậu mang theo Tiết Hàn Vân và Ôn Hữu Xương đích thân đến bến tàu nghênh đón hai ông bà, xa cách mười mấy năm, Ôn lão gia tử và Ôn lão phu nhân gặp lại tiểu con rể, ngày trước nhìn thấy hắn là lúc hắn cưới Tiểu Ôn thị, tuổi còn trẻ, mi thanh mục tú, dáng vẻ tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, đứng cùng một chỗ với Tiểu Ôn thị, đúng là một đôi bích nhân, nay một người hoàng tuyền một người dương thế, giờ tiểu tế cũng đã trung niên, một thân uy nghiêm hiển hách, cơ khổ hơn 10 năm, trong lòng không biết cảm thán sao cho hết, Ôn lão gia tử còn chưa kịp phản ứng, Ôn lão phu nhân đã cầm khăn tay lau lệ.

Liễu Hậu đón hai ông bà trở về nhà, giao cho Liễu Minh Nguyệt đi dàn xếp.

Khoảng thời gian gần đây Liễu Minh Nguyệt đóng cửa chờ gả, trước khi thành thân không thể gặp mặt Tiết Hàn Vân, đương nhiên không thể đến bến tàu nghênh đón ông bà ngoại. Nhìn thấy ông bà ngoại đến, nàng mừng rỡ như điên, hận không thể đem tất cả món ngon mỹ thực trân quý trong nhà ra tiếp đãi. Phân phó nha hoàn bà tử ở khách viện dụng tâm hầu hạ hai ông bà, còn mình thì mang theo Hạ Huệ đến nhà bếp thúc giục đầu bếp xuất ra một thân bản lĩnh, làm một bàn mỹ thực dễ tiêu hoá cho ông bà ngoại.

Đêm đó phủ Tướng quốc mở tiệc tẩy trần cho Ôn lão gia tử và Ôn lão phu nhân.


Bởi vì sắp thành thân, tiểu vợ chồng tân hôn không thể gặp mặt, Liễu Hậu liền phân phó tiếp đãi khách nam ở đại sảnh, khách nữ thì ở sảnh Tiểu Hoa.

Bàn của nam nhân, ngoại trừ Ôn lão gia tử, Liễu tướng còn cố ý mời Lâm Thanh Gia và La lão gia tử, cộng thêm Tiết Hàn Vân, Ôn Hữu Xương, cũng coi như náo nhiệt.

Ôn lão gia tử và La lão gia tử cũng coi như có quen biết, chẳng qua năm đó một người quan văn một người quan võ, giao tình cũng không sâu, trái lại Lâm Thanh Gia và Ôn lão gia tử năm đó còn có một hai phần giao tình, bây giờ ba ông lão ôn lại chuyện cũ trong kinh, cũng coi như vui vẻ trò chuyện với nhau.

Bàn nữ quyến, thì chỉ có Liễu Minh Nguyệt và Ôn lão thái thái.

Tin tức Ôn lão gia tử và Ôn lão phu nhân đến kinh thành, Liễu Minh Nguyệt đã sớm làm sai bà tử trong nhà đến Hạ phủ thông báo, hôm nay chân trước hai ông bà vừa vào phủ, chân sau Tất ma ma đã chạy một chuyến đến Hạ phủ, Hà ma ma bên cạnh Hạ Ôn thị nói mấy ngày nay Hạ Ôn thị sinh bệnh, không thể đến Tướng phủ nhập tiệc đón gió tẩy trần cho phụ mẫu, ngày khác thân thể khỏe hơn sẽ đến bái kiến lão phu nhân sau.

Tất ma ma trở về bẩm báo lại với Liễu Minh Nguyệt, Liễu Minh Nguyệt khẽ cau mày, “Dì thật sự tức giận rồi sao? Tức giận ta còn chưa tính, sao ngay cả bà ngoại mà cũng tức giận vậy?” Sợ Ôn lão phu nhân nghe thấy sẽ bực bội, cho nên ngậm miệng không đề cập tới việc này nữa.

Ôn lão phu nhân vẫn cho rằng Hạ Ôn thị không biết bọn họ đã đến kinh thành.

Cách một khoảng thời gian bà cháu hai người không gặp nhau, nay gặp lại đều hết sức cao hứng. Liễu Minh Nguyệt còn tự tay múc cơm múc canh, đích thân chia thức ăn thay lão phu nhân, trong bữa tiệc còn tỉ mỉ nói đến cách chế biến thức ăn, kể lại một số điển cố thú vị, đều là do năm xưa nàng cứng rắn buộc nhà bếp khổ sở làm ra, một vài món có mùi vị vô cùng ngon miệng, tuy rằng Ôn lão phu nhân đường xá mệt nhọc, nhưng cũng rất hưng chí, ăn uống không ít.

Ô ma ma hầu hạ bên cạnh Lão phu nhân thấy sắc trời đã trễ, lão nhân gia lại lớn tuổi không ăn được nhiều, liên tục nháy mắt ra hiệu với Liễu Minh Nguyệt, nàng mới chịu dừng.

Tiệc diễn ra được một nửa, Hạ Giam Thừa mới mang theo nhi tử Hạ Tử Thanh đến Tướng phủ.

Thì ra sau khi Hạ Tử Thanh trở về, đến chỗ Hạ Ôn thị thỉnh an, nghe Hà ma ma an ủi Hạ Ôn thị, mới biết ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đã tới kinh rồi, Hạ Ôn thị mượn cớ ốm không chịu ra mặt, hắn đành đem việc này bẩm báo lại với phụ thân.

Hạ Giam Thừa vào hậu viện, ầm ĩ một trận với Hạ Ôn thị, sau đó nổi giận đùng đùng dẫn nhi tử đến Tướng phủ.

Sau khi Hạ Ôn thị từ Giang Bắc trở về, trong phủ chướng khí mù mịt, di nương thông phòng, thứ tử, thứ nữ con thiếp thất, vô số chuyện vặt vãnh linh tinh chờ bà ta xử lý, Hạ Giam Thừa cả ngày chỉ biết sủng ái di nương mới nạp, sau khi phu thê hai người ầm ĩ một trận lớn, đã lâu rồi chưa từng nói chuyện.

Hạ Tử Thanh được tin người bên nhà ngoại tới kinh thành, ban đầu vốn di hắn nghĩ sẽ cùng cha mẹ đến phủ Tướng quốc bái kiến ông bà ngoại, trước mặt ông bà ngoại cha mẹ hắn cũng có thể hòa hòa khí khí nói chuyện, trở về sẽ hòa hợp trở lại. Ai ngờ Hạ Ôn thị cáo ốm không chịu đến, Hạ Giam Thừa hầm hầm mang theo hắn đến phủ Tướng quốc, trên đường tỏ thái độ hết sức tức giận, giận chó đánh mèo lên Hạ Tử Thanh, bởi vậy lúc cha con hai người đến phủ Tướng quốc, thần sắc trên mặt rất khó coi.

Ngày hôm sau sau khi ăn cơm xong, Hạ Ôn thị mới mang theo Hạ Đan Ngọc và Hạ Bội Ngọc đến bái phỏng.


Mẹ con hai người gặp mặt, cũng chẳng thấy kích động gì.

Hạ Đan Ngọc và Hạ Bội Ngọc tiến lên bái kiến ngoại tổ mẫu, Ôn lão phu nhân đưa cho bọn họ lễ gặp mặt, cũng chỉ hỏi chút việc vặt vãnh, ví dụ như mấy tuổi, đọc qua sách gì rồi… một số việc linh tinh như vậy.

Lần trước Ôn lão phu nhân tức giận, cường ngạnh bắt buộc Hạ Ôn thị lên thuyền hồi kinh, lần này gặp lại, mẹ con hai người có vài phần không được tự nhiên. Liễu Minh Nguyệt sau khi hành lễ gặp mặt với Hạ Ôn thị, thì sai nha hoàn mang bưng điểm tâm hoa quả lên, tiếp đó dẫn Hạ Đan Ngọc và Hạ Bội Ngọc cáo lui, để lại mẹ con hai người Ôn lão thái thái và Hạ Ôn thị riêng tư trò chuyện.

Hai tỷ muội Hạ gia cho tới nay vẫn chưa đính thân, lần trước ở Hạ phủ cố gắng nịnh bợ Liễu Minh Nguyệt, về sau mới biết vui mừng không công một hồi, hôm nay tinh thần cũng có chút không dậy nổi, gặp lại Liễu Minh Nguyệt ở phủ Tướng quốc, thấy tình hình nàng làm chủ nói một không hai ở trong phủ, tư vị trong lòng thật khó mà phân biệt, nhưng cũng không có ý ào ào tới nịnh bợ cố gắng lấy lòng nàng, ba người trò chuyện rất là bình thản, ngược lại khiến Liễu Minh Nguyệt cảm thấy, hai vị tiểu thư thứ xuất Hạ gia này lúc không nịnh bợ người ta, cũng có vài phần đáng yêu, liền phái nha hoàn đến nhà bếp bưng tới một vài món điểm tâm mà nữ hài tử yêu thích, chiêu đãi rất là tận tâm.

Quan hệ giữa người với người, nếu như quá cố ý, ngược lại càng thêm xa cách, hôm nay hai tỷ muội Hạ gia đến đây, nếu không nhờ mặt mũi của đích mẫu, làm sao có thể bước vào cửa lớn của phủ Tướng quốc. Thầm nghĩ đến thái độ ninh bợ Liễu Minh Nguyệt lần trước, bản thân bọn họ cũng thấy hết sức ngượng ngùng. Ai biết hôm nay Liễu Minh Nguyệt giống như hoàn toàn quên việc lần trước, ba thiếu nữ ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, cũng rất hoà thuận vui vẻ.

Ngày ấy lúc Hạ Ôn thị rời đi, Liễu Minh Nguyệt nhìn thấy hai mắt bà ta ửng đỏ, nàng đã khuyên giải Ôn lão phu nhân không ít lần, muốn hai người hóa giải khúc mắc. Sau đó Ôn lão phu nhân lại phái Ô ma ma đến Hạ phủ vài lần, trở về nghe tin tiểu nha đầu bà tử trong Hạ phủ đồn đãi, mấy ngày gần đây Hạ Ôn thị cố gắng chỉnh đốn lại hậu viện Hạ gia, động tĩnh rất lớn, bán đi một số thiếp thất thông phòng của Hạ phủ, do đó nhóm thị thiếp thông phòng, thứ tử, thứ nữ trở nên quy củ hơn không ít, cuối cùng hậu viện cũng yên bình một chút.

Tuy rằng Hạ Giam Thừa rất tức giận việc Hạ Ôn thị chỉnh đốn hậu viện, ông ta từng gọi Hạ Ôn thị đến chủ viện để lý luận, nhưng lại bị Hạ Ôn thị cầm sổ sách thu chi hàng ngày trong nhà quăng ở trước mặt, nói mình không quản được Hạ gia nữa, từ nay về sau mọi chuyện trong nhà bà ta đều sẽ không nhúng tay.

Hạ Ôn thị bỏ gánh mặc kệ, thu lại toàn bộ cửa hàng điền sản đồ cưới, chi tiêu trong nhà một mực mặc kệ. Lương bổng một năm của Hạ Giam Thừa cũng không cao, trong nhà lại nuôi một đám phụ nhân hài tử đông đúc, ngày thường ăn, mặc, chi dùng cũng tốn một khoản không nhỏ, huống chi thiếp thất thông phòng được sủng ái còn thường xuyên đòi ông ta mua một ít quần áo, trang sức phấn son linh tinh, được ông ta đồng ý thì sẽ đến trướng phòng lấy bạc, nhưng trướng phòng lại nói không có… Cứ thế lặp đi lặp lại, khiến đầu Hạ Giam Thừa càng ngày càng to ra, bất đắc dĩ phải hạ mình đến cầu xin Hạ Ôn thị ra mặt.

Hạ Ôn thị thành thân nhiều năm thế này, mắt nhìn hậu viện con thiếp thất thành hàng, tiểu lão bà thành đôi, trong lòng khổ sở không kể sao cho xiết, lần này bị Ôn lão phu nhân răn dạy một trận, kêu bà ta không cần nắm chặt quyền to quản sự đương gia làm gì, chỉ cần nắm chặt số đồ cưới không nhiều lắm của mình là được.

Quả nhiên gừng càng già càng cay, chiêu lạt mềm buộc chặt này là biện pháp đối phó cực kỳ thỏa dáng, bởi vậy chưa đến nửa tháng, Hạ Giam Thừa đã phải cúi đầu hạ mình.

Ôn thị lại quay lại làm đương gia, lợi dụng cơ hội muốn tiết kiệm, nếu không biện pháp lần này chỉ có vẻ bề ngoài, thiếp thất thông phòng trong nhà, nhóm thứ nữ không có việc gì thì chỉ được ăn cơm trắng, mỗi một thiếp thất thông phòng dựa theo thời gian quy định phải giao ra đồ thêu, mới có thể đổi được thức ăn phong phú.

Qua mấy ngày sau, Hạ Giam Thừa phát hiện đại đa số mỹ nhân bên cạnh mà mình coi trọng, châm tuyến không rời tay, rất là hiền thục. Chỉ đến tối mới nghe thiếp thất sủng ái nhân cơ hội oán giận với ông ta việc Ôn thị cắt xén thức ăn, còn ép buộc mỗi người phải thiêu thùa may vá.

Hạ Giam Thừa rất vất vả mới kháng nghị với Ôn thị được một lần, Ôn thị nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nếu lão gia cảm thấy thiếp quản gia vô phương, khắt khe phụ nhân hậu viện, vậy thỉnh lão gia đích thân quản gia đi.”


Hạ Giam Thừa nhớ tới chút bổng lộc ít ỏi đáng thương của mình, muốn nuôi một đại gia đình như thế này quả thật rất gian nan, nhất định phải dựa vào đồ cưới của Hạ Ôn thị mới có thể sống được, cuối cùng yên lặng bại trận, một mình độc thủ thư phòng, vừa ra quân đã bại trận, từ đó về sau liên tiếp lui binh, trên phương diện nữ sắc không thể không tiết chế.

Hạ Ôn thị được Ôn lão phu nhân chỉ điểm, rốt cục cũng hãnh diện, bắt đầu thường xuyên qua lại Tướng phủ, mỗi lần đến đều mang theo khuôn mặt tươi cười, ngay cả Liễu Minh Nguyệt có liên quan cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, do đó chuẩn bị hai bộ trang sức vàng ròng làm đồ thêm trang cho Liễu Minh Nguyệt.

Thời gian thấm thoát trôi qua, trong chớp mắt đã tới 25 tháng 9. Liễu gia gấp gáp chuẩn bị hôn sự cho hai người Tiết Liễu. Vạn thị cũng mang theo hai nhi tử, một nữ nhi vội vã trở lại kinh thành, bởi vì có Ôn lão phu nhân ở phủ Tướng quốc, cho nên bà cũng mang theo các hài tử tiến vào, hỗ trợ sắp xếp việc đại hôn.

Chiều hôm đó, trong cung đột nhiên truyền ra tin tức, Sở vương bị ám sát.

Trong khoảng thời gian ngắn, người trong kinh đều suy đoán, đầu mâu chỉ thẳng về phía Thái tử.

Tin tức ngày đó truyền ra, Sở vương vừa xuất cung thì gặp chuyện, liều chết thoát khỏi vòng vây, xông vào hoàng cung khóc lóc kể lể với Thánh thượng, cả người toàn là máu, trong tay cầm lệnh bài Đông cung giật được trên người một thích khách, kích thích Thánh thượng bệnh tình đang nguy kịch cũng phải nổi trận lôi đình, nói Thái tử không dung được huynh đệ tay chân, ông còn chưa nhắm mắt, đã bắt đầu chém giết thân huynh đệ…

Sở vương khóc lóc kể lể được một nửa thì hôn mê bất tỉnh, thái y bắt mạch chẩn trị, nói là mất máu quá nhiều, tánh mạng bị đe dọa, cố gắng cứu chữa mất một ngày một đêm mới tỉnh lại.

Nay Sở vương ngủ lại ở tẩm cung của Thánh thượng, Thái tử cầu kiến Thánh thượng mấy lần đều bị từ chối, còn hạ lệnh cho Thái tử trở về Đông cung đóng cửa tự suy nghĩ lỗi lầm.

Biến cố nghiêm trọng này xảy ra, sự vụ trong triều lại rung chuyển một phen, phe Sở vương tin chắc bởi vì nguyên nhân lần này, bệ hạ nhất định sẽ phế bỏ Thái tử.

Phe Thái tử thì cố gắng kêu oan, nói Sở vương làm việc ương ngạnh, dựa vào sự sủng ái của Thánh thượng không biết thu liễm, không biết đã đắc tội với người nào mới dẫn tới lần đại họa này, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, không ngừng tranh chấp với nhau, mỗi lần lên triều gần như muốn tay đấm chân đá.

Hậu cung cũng loạn thành một đoàn, Hoàng hậu và Ngô quý phi thay nhau khóc lóc kể lể với Thánh thượng, một người kêu oan một người khóc thương nhi tử bị thương, không chỉ khóc lóc mà còn làm ra hành động lớn hơn, thi nhau trực tiếp canh giữ tại cửa lớn của tẩm điện Thánh thượng, một người cũng không được đi vào.

Trong tình thế hỗn loạn như vậy, ngày đại hỉ của Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân dần dần tới gần, đến ngày làm lễ trải giường chiếu, Liễu gia mời Cung thị, phu nhân của Tân khoa Trạng nguyên và Đổng phu nhân cùng Kim thị, con dâu của viên ngoại công bộ đến thực hiện nghi thức trải giường chiếu.

Tính ra Cung thị và Kim thị cùng Liễu Minh Nguyệt có thể xem như ngang hàng, đều là người toàn phúc, vợ chồng hoà thuận, phụ mẫu, công công bà bà đều khoẻ mạnh, đúng là nữ nhân phức đức song toàn, ngụ ý hết sức tốt đẹp.

Nay thế cục trong triều hỗn loạn như vậy, Liễu tướng dăm ba ngày không trở về cũng là chuyện bình thường, bây giờ Thánh thượng hễ dành được chút thời gian tỉnh táo thường triệu kiến trọng thần trong triều vào nghị sự ở tẩm điện. Thái tử bị phạt đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm, cho nên sức khỏe cũng không tốt, Sở vương vẫn còn đang dưỡng thương, mọi việc trong triều liền rơi xuống trong tay chư vị đại thần.

Tuy Liễu tướng là Thái phó Thái tử, Thái tử lại xảy ra chuyện, theo lý thuyết ông cũng phải chịu trách phạt, nhưng mọi người xem xét Thánh ý, vậy mà chưa từng trách phạt ông nửa câu, coi như nể trọng ông hơn, việc trong triều cũng không dám qua mặt lường gạt ông.

Liễu Hậu làm người khôn khéo, có năng lực, hơn nữa còn là môn sinh thiên tử, khoa cử năm đó, lúc thi đình chính là do Thánh thượng tự tay khâm điểm và một tay đề bạt, ngay cả khi Thái tử gặp chuyện không may, cũng chưa từng liên lụy đến địa vị của Liễu tướng ở trong lòng Thánh thượng, chúng đại thần nhìn tình cảnh này, về nhà đều căn dặn hạ nhân, đợi đến khi Liễu tướng gả nữ khi, tặng lễ đưa tới Liễu phủ không thể nhẹ.

Vốn tưởng rằng nay Thánh thượng nổi trận lôi đình, nhất định sẽ trừng phạt Thái tử, ai biết mỗi ngày Thánh thượng chỉ triệu khiến đám quần thần nghị sự, tạm thời không đề cập tới những việc này, nếu có đại thần nào dâng tấu muốn xử lý việc này, Thánh thượng sẽ nói Sở vương vẫn còn đang dưỡng thương, việc này cần phải từ từ điều tra từng bước, đợi đến điều tra rõ ràng, thương thế của Sở vương cũng đã khôi phục, mới trách phạt cũng không muộn.


Chúng đại thần chỉ đành từ bỏ.

Một ngày trước ngày Liễu Minh Nguyệt thành thân, Liễu Hậu không thể không xin nghỉ.

Mấy ngày nay mọi việc trong nhà ông không có thời gian để ý tới, nhưng mà ngày mai gả nữ nhi, không thể không đưa nữ nhi xuất giá nha.

Lúc đó Thánh thượng sắc mặt vàng như nến, hai má hõm sâu, nửa dựa ở trên long ỷ, nghe Liễu Hậu xin phép nghỉ để gả nữ nhi, nhân tiện nói: “Thời gian qua thật mau, nhớ năm xưa tiểu nha đầu kia chỉ mới bốn năm tuổi phải không? Bây giờ mới đảo mắt đã tới ngày xuất giá.”

Lúc Liễu Minh Nguyệt hơn 4 tuổi, có một ngày vào đầu xuân, Thánh thượng ở trong cung gặp phải việc phiền lòng, liền cải trang ra ngoài vi hành. Ông rất nể trọng Liễu Hậu, cho nên sau khi đi qua đi lại ngoài phố xá một lúc, liền phân phó thái giám dẫn ông đến Liễu phủ.

Vốn dĩ tưởng rằng Liễu Hậu ở trong triều khôn khéo giỏi giang, ở nhà đương nhiên là phải nghiêm trang không nói cười tùy tiện, nào biết vừa tới Liễu phủ, lão bộc Liễu gia dẫn ông vào hậu viện, thì thấy Liễu Hậu và tiểu khuê nữ đang ở trong sân chơi đùa, đầu tóc của cha và nữ nhi hai người đầy những cánh hoa hạnh, vừa cầm cành liễu học đan rổ và một số vật nhỏ, vừa hi hi ha ha cười thành một đoàn, lão nô bộc trong hoa viên Liễu gia mỉm cười làm sư phó dạy học, thỉnh thoảng sửa lại những chỗ sai của hai tên đệ tử ngốc nghếch, ngay cả một lão bộc thô kệch như vậy, trên người tựa hồ cũng mang theo ấm áp…

Gương mặt Liễu Hậu hiện lên vẻ hiền hòa từ ái, “Thánh thượng khoan thứ, ngày mai thần đưa nữ nhi xuất giá xong, nhất định sẽ nhanh chóng trở về…”

Thánh thượng ho khan mấy tiếng, nửa ngày mới bình ổn được, mỉm cười: “Sao Trẫm có thể không thông hiểu đạo lý như vậy? Ngày mai khanh cứ yên tâm gả nữ nhi, trẫm chuẩn cho khanh nghỉ ba ngày.” Lại trêu chọc ông: “Luyến tiếc không? Đúng là tiện nghi cho tên tiểu tử Tiết gia kia!”

Quân thần hai người trêu chọc nhau hai ba câu, khoảng cách kéo gần lại không ít, khác với vẻ nghiêm túc trước đây mỗi khi lâm triều, giờ phút này Liễu Hậu cười hết sức phiền muộn, cũng nói giỡn một câu: “Bệ hạ không biết đấy thôi, gả nữ nhi… Quả thực là khoét cả tâm can lão thần a…”

Ngày đó lúc Liễu Hậu trở về nhà, tất cả đồ cưới của Liễu Minh Nguyệt đã được chuyển sang nhà mới, trong nhà có Ôn lão phu nhân và Vạn thị để ý trông nom mọi việc, Hạ Ôn thị ở bên hỗ trợ, Ôn Dục Hân thì ở trong phòng bầu bạn với nàng, còn những việc bên ngoài, vẫn là do ba huynh đệ Ôn gia thay nhau làm chân chạy việc như trước.

Từ khi huynh đệ Ôn Hữu Niên, Ôn Hữu Tư trở lại kinh thành, Ôn Hữu Xương liền cảm thấy: rốt cục thì mình cũng có thể nghỉ thở rồi.

Nửa tháng trước Tiết Hàn Vân đã dọn sang ở nhà mới, không đặt chân đến Liễu gia nữa, nghe nói bên kia cũng rất náo nhiệt, bên ngoài có Lâm Thanh Gia và La lão gia tử tọa trấn, bên trong có La đại phu nhân dẫn theo một đám nha hoàn bà tử của Liễu phủ đi xử lý, ngay cả đầu bếp nấu nướng thức ăn đãi tiệc, cũng là từ Liễu phủ bên này đi qua, nghe nói tất cả mọi chuyện đã được xử lý gọn gàng ngăn nắp cả rồi.

Đêm đó, Ôn Dục Hân muốn ngủ cùng Liễu Minh Nguyệt để tâm sự khuê mật, lại bị Vạn thị đuổi ra ngoài, để bà ở lại trò chuyện cùng Liễu Minh Nguyệt.

Kiếp trước Liễu Minh Nguyệt nhập cung, mọi chuyện đều rất ngây thơ, lần này thấy sắc mặt của Nhị cữu mẫu có vài phần xấu hổ, trong lòng thầm đoán Nhị cữu mẫu đây là muốn dạy nàng đạo phu thê sao?

Quả nhiên, Vạn thị chỉ hàm hồ nói vài câu, mặc dù trong lòng Liễu Minh Nguyệt đã hiểu rõ, rốt cuộc vẫn phải làm như nghe không hiểu, giả bộ mơ mơ hồ hồ, dưới ánh mắt trong suốt của nàng, Vạn thị càng thêm xấu hổ, nhét và trong tay nàng hai quyển sách bọc vải lam, nói: “Tự cháu nhìn một mình nhé, cẩn thận nhìn cho kỹ.” Sau đó vội vàng bỏ đi mất.

Buổi chiều lúc mọi người đã về phòng nghỉ ngơi, một mình Liễu Minh Nguyệt ở trong phòng, lặng lẽ mở sách ra nhìn, nhất thời mặt nóng như lửa đốt, “Bộp” một tiếng khép sách lại, đặt ở dưới gối nằm, cảm thấy hốt hoảng, nghĩ đi nghĩ lại lại đứng lên cầm sách nhét vào dưới đáy rương đồ cưới, khóa kỹ rương lại, mới nhẹ nhàng thở ra.

Liễu gia đã chuẩn bị sẵn sàng mọi việc, chỉ chờ ngày mai nhà trai đến đón tân nương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.