Đọc truyện Tướng Công, Tạo Phản Đi! – Chương 23: Dạy dỗ
Ôn lão phu nhân, ngoại tổ mẫu của Liễu Minh Nguyệt cả đời chỉ sinh hai nhi tử và hai nữ nhi, ngoại trừ nữ nhi nhỏ nhất đã qua đời chính là mẫu thân của Liễu Minh Nguyệt – Liễu Ôn thị, còn lại toàn bộ đều khoẻ mạnh.
Nay ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của nàng đã đi theo nhi tử lớn nhất Ôn Thời Nhân đến sống tại tổ trạch ở Giang Bắc, nhi tử thứ hai Ôn Quân thì mang theo thê thất Vạn thị và các nữ nhân khác đến nhậm chức ở Vân Hương Giang Nam, kỳ thi mùa xuân năm nay, hai nhi tử của Ôn Quân muốn lên kinh thi hội, Vạn thị lo lắng, dứt khoát để Ôn Quân ở lại đó đảm nhiệm chức vụ, để thiếp thất thông phòng ở lại hầu hạ, còn bản thân thì mang theo hai nhi tử và ấu nữ lên kinh.
Tuy rằng Hạ Giam Thừa không làm quan lớn, nhưng trên người vẫn có không ít tật xấu phong lưu của văn nhân thanh cao.
Tuy Hạ phu nhân rất yêu thương Liễu Minh Nguyệt, nhưng Liễu Hậu lại thường xuyên không cho Liễu Minh Nguyệt đến Hạ phủ, bởi nhân khí ở Hạ phủ không được tốt cho lắm, hậu viện của người dượng kia luôn có muôn hồng nghìn tía, nếu không phải toàn bộ tổ nghiệp đều dựa vào đồ cưới của Hạ Ôn thị, chưa biết rốt cuộc sẽ náo loạn sụp đổ đến thế nào.
Bởi vì Hạ phu nhân có khả năng, chẳng những có thể nắm trong tay nhóm oanh oanh yến yếu ở hậu viện của Hạ Giam Thừa, mà ngay cả nhóm thê thiếp, con thứ đối với vị chính thê này cũng rất quy củ, ở trước mặt bà không dám làm càn quá đáng.
Hậu viện của Liễu Hậu thanh tĩnh có thể so với miếu hòa thượng, bởi vậy ông không muốn khuê nữ nhà mình nhìn thấy mấy thứ loạn thất bát tao kia, người dì đặt nặng vấn đề quy củ như vậy, nhưng mặt khác trong lòng lại bất hòa cùng với nhóm thiếp thất và con thứ.
Chẳng qua, Ôn Vạn thị lên kinh, tự mình mở miệng đến mời, ông cũng không tiện chối từ, chỉ phải dặn dò Hạ Huệ cẩn thận thu xếp hành trang, phái người hộ tống xe ngựa đưa Liễu Minh Nguyệt đến Hạ gia.
Vị Nhị cữu mẫu này của Liễu Minh Nguyệt xuất thân từ dòng dõi thư hương thế gia, hai nhi tử của bà: trưởng tử là Ôn Hữu Tư năm nay mười chín tuổi, thứ tử là Ôn Hữu Niên mười bảy tuổi, ấu nữ Ôn Dục Hân còn hai tháng nữa thì tròn mười lăm, lớn hơn một tuổi so với Liễu Minh Nguyệt.
Liễu Minh Nguyệt và Hạ Huệ cùng ngồi xe vào cổng nhỏ của Hạ gia, dọc theo đường đi Liên Sinh và lão Lưu đánh xe đều ngồi ở trên càng xe, nghe thấy tiểu tử này một đường không ngừng lải nhải, nào là muốn ăn cái gì, mua cái gì thì chỉ cần sai tiểu nha đầu đến cổng sau của Hạ gia truyền lời cho hắn biết, hắn nhất định sẽ nhanh chóng chạy đi mua rồi đưa tới cho nàng.
Liễu Minh Nguyệt không chịu nổi sự lải nhải của hắn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cắn răng nói: “Ngươi đi rồi, ai hầu hạ Hàn Vân ca ca?”
Liên Sinh một đường lải nhải không ngừng nghỉ, chỉ hy vọng nàng hỏi ra câu này, nghe nàng nói như thế, lông mày cũng dựng thẳng cả lên, trong giọng nói cũng mang theo ý cười: “Đại tiểu thư đừng lo lắng, thiếu gia lo sợ người ở Hạ gia không quen, cho nên mới sai tiểu nhân đến Hạ gia làm chân chạy việc thay tiểu thư. Thiếu gia nói người không cần lo lắng cho thiếu gia.” Một câu sau cùng, chỉ đơn giản là hắn vô sự tự thông, chính mình tự thêm vào.
Vẻ mặt Liễu Minh Nguyệt buồn bực, lúc xuống xe hung hăng trừng mắt nhìn Liên Sinh liếc mắt một cái, nếu không phải nha hoàn bà tử của Hạ gia cùng với hai vị thứ nữ của Hạ Tử Thanh đã sớm đi ra đón nàng, nàng đã tặng cho Liên Sinh một đấm rồi.
Người tiến lên tiếp đón Liễu Minh Nguyệt, chính là Đại muội Hạ Đan Ngọc của Hạ Tử Thanh, Nhị muội Hạ Bội Ngọc, cùng tuổi với Liễu Minh Nguyệt, người trước được sinh ra bởi thị thiếp Bạch di nương của Hạ đại nhân, người sau là do thiếp thất Phùng di nương sinh ra, trời sinh chính là oan gia đối đầu, Liễu Minh Nguyệt ngẫu nhiên đến Hạ gia làm khách đã sớm quen biết.
Hai tỷ muội Hạ Đan Ngọc và Hạ Bội Ngọc từ nhỏ đã thích phân bì cao thấp, ngay cả một chiếc áo nhỏ, một đôi hạt châu cũng muốn so kè với nhau, nhìn thấy Liễu Minh Nguyệt, vẻ mặt lại trở nên nhất trí thần kỳ, cười như mật đường, thân ái sốt sắng tiến lên chào hỏi: “Nguyệt Nhi muội muội đã đến rồi sao? A nương và mợ đều đang sốt ruột chờ ở bên trong đấy.”
Hai người sinh ra đều cực kỳ thanh tú xuất sắc, Hạ Đan Ngọc nõn nà như ngọc, dáng người đẫy đà, Hạ Bội Ngọc thân hình cao cao gầy yếu, thắt lưng rất yêu kiều, đối với hai khuôn mặt tươi cười nở hoa như vậy, cho dù Liễu Minh Nguyệt vốn dĩ không thích hai vị tỷ muội này cho lắm, cũng phải lộ ra một nụ cười yếu ớt đáp lễ, đi cùng các nàng vào trong viện thỉnh an Hạ phu nhân.
Tiến vào sân của Hạ gia, chính thê, trưởng tử của Hạ Giam Thừa, các vị di nương thông phòng, thứ nữ con của thiếp thất, ngồi đầy ắp cả phòng. So với sự trống trải của Tướng phủ, khói lửa nơi đây cực kỳ dày đặc. Một đường đi tới, gặp phải không ít.
Ở Liễu gia không có loại sinh vật tên gọi thứ nữ như thế này, ngay cả bản thân Liễu Minh Nguyệt cũng không muốn quen biết với loại thân phận thứ nữ đáng xấu hổ như thế, kiếp trước nàng chưa bao giờ có sắc mặt hòa nhã đối với đám thứ nữ của Hạ gia.
Chẳng qua hiện tại nàng đã không còn là nữ tử bốc đồng của kiếp trước nữa, nếu trong lòng không vui, tươi cười trên mặt cũng không nhìn ra manh mối, không thể không nói, đây cũng là một loại tiến bộ.
Hai tỷ muội Hạ Đan Ngọc đã sớm biết vị Đại tiếu thư của phủ Tướng quốc này vốn dĩ xem thường thân phận thứ nữ của bọn họ, nhưng ngẫu nhiên nghe mẫu thân ở trong phòng nghị luận, tựa hồ mẫu thân rất vừa ý vị thiên kim Tướng phủ này, chỉ chờ sau khi nàng cập kê sẽ đem sính lễ đến Liễu gia hỏi cưới, tự nhiên là bọn họ tìm đủ mọi cách để lấy lòng, tương lai trở thành thuộc hạ của nàng kiếm ăn cũng không tệ.
Liễu Minh Nguyệt nào biết được tâm tư của hai tỷ muội này, lập tức đi theo bọn họ một đường thẳng tiến vào trong phòng của Hạ phu nhân.
Ôn Vạn thị đã rất nhiều năm không gặp Liễu Minh Nguyệt, vốn dĩ bà muốn dẫn nữ nhi ra đón Liễu Minh Nguyệt, nhưng Hạ phu nhân là người có tình tính quy củ thủ lễ, liên tục ngăn cản: “Đệ muội làm cái gì vậy? Minh Nguyệt là vãn bối trong nhà, chúng ta là bậc trưởng bối sao có thể ra ngoài nghênh đón kia chứ? Ta đã sai nữ nhi trong nhà ra đón con bé rồi, một lát sẽ tới, đệ muội cứ an tâm chờ đợi trong chốc lát đi, đừng nóng vội làm gì.”
Thật ra thì, trưởng bối chờ vãn bối tiến đến bái kiến, vốn dĩ là chuyện đúng đắn. Chẳng qua Ôn Vạn thị trời sinh mềm lòng, năm đó lần cuối gặp được Liễu Minh Nguyệt, chính là trong tang lễ của Liễu Ôn thị, tiểu nha đầu còn đỏ hỏn khóc khàn cả giọng, dáng vẻ nức nở tìm mẫu thân, làm cho người của Ôn gia tới tham gia tang lễ trong lòng ai cũng thấy chua xót đến khó nhịn.
Trong chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, cũng không biết tiểu cô nương năm đó đã trổ mã thành bộ dáng gì.
Nhắc tới Liễu Minh Nguyệt, Hạ Ôn thị liền có một chút bất mãn: “Đệ muội không biết đấy thôi, em rể nuông chiều nữ nhi đến mức không biết cấp bậc lễ nghĩa gì cả, năm trước con bé đi bái tế muội muội gặp phải giặc cướp, ngã gãy chân, sau khi thương thế lành lại, lại có thể chạy tới chỗ La lão tướng quân học võ… Không biết em rể nghĩ như thế nào nữa…”
Ôn Vạn thị đã từng chính mắt trông thấy Liễu Hậu ôm ấu nữ khóc đến thở hổn hển khi Liễu Ôn thị lìa đời, một hán tử thân cao bảy thước ngang tàng với hốc mắt hồng hồng, dáng vẻ bối rối không biết làm sao, trong lòng bà cảm thán: chắc là vị em rể này quá mức yêu thương và nuông chiều khuê nữ mà thôi.
Bà đang muốn nói vài lời giải thích thay cho em rể bởi vì quá mức yêu thương nữ nhi mới nuông chiều ngoại sinh nữ này đến mức không biết lễ tiết để nàng học múa đao động thương đến thô kệch, nào biết chưa kịp nói gì thì nha hoàn đã vén rèm đi vào, theo sau là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa làm cho trước mắt bà sáng ngời.
Rõ ràng là liễu yếu đào tơ như gió thoảng, tướng mạo như hoa soi trong bóng nước, thướt tha uyển chuyển, có chỗ nào nhìn thấy thô kệch cơ chứ? Thấy con bé sóng vai đi cùng với hai nữ nhi Hạ gia, nhìn bọn họ có vài phần lóng ngóng tay chân, ngược lại ở trong mắt bà trông bọn họ giống như nha hoàn theo hầu hơn.
“Nguyệt Nhi, Nhị cữu mẫu nhớ cháu muốn chết, mau tới đây để cho Nhị cữu mẫu nhìn cháu một cái!”
Vạn thị vẫy tay, nhưng Liễu Minh Nguyệt vẫn quy củ hành lễ cùng Hạ Ôn thị và Vạn thị, sau đó mới nhẹ nhàng đi đến trước mặt Vạn thị, tùy ý để bà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Ban đầu lúc Ôn Vạn thị vào cửa Ôn gia, mẫu thân của Liễu Minh Nguyệt vẫn còn là khuê nữ, hai người ở chung vô cùng hòa hợp, cho nên nhìn thấy Liễu Minh Nguyệt có bốn năm phần giống như Liễu Ôn thị, bà đối với vị ngoại sinh nữ này yêu thích không buông tay, gắt gao lôi kéo tay nàng, đôi mắt đỏ ửng.
“Ta còn nhớ năm đó gặp cháu, cháu vẫn chỉ là một tiểu cô nương hai ba tuổi… Nay, thế nhưng đã lớn như vậy…”
Liễu Minh Nguyệt không hề có chút kí ức nào về vị Nhị cữu mẫu này, nhưng đối với người vừa gặp mặt lần đầu đã lôi kéo tay nàng chảy nước mắt như vậy đã thực sự rất thích.
Trái lại là Hạ Ôn thị, tuy rằng cũng được gả tới kinh thành giống như muội muội, nhưng Liễu Ôn thị và Liễu Hậu chồng già vợ trẻ, vợ chồng kém nhau tám tuổi, Liễu Hậu lại vô cùng yêu thương thê tử, chưa bao giờ để nữ tử nào khác dính vào người, ngay cả khi sức khỏe của Liễu Ôn thị không tốt, ông cũng chưa bao giờ nạp thiếp có thông phòng, hoàn toàn không giống như ở Hạ gia.
Khi Liễu Ôn thị còn sống, Hạ Ôn thị thường dạy dỗ muội muội phải hiền lành độ lượng, không thể độc chiếm trượng phu, huống chi sức khỏe của muội tử nhà mình lại không tốt, Liễu Hậu thân ở địa vị cao, đáng lý muội muội nên sắp xếp cưới thiếp thất cho chồng mình, nhưng Liễu Ôn thị nhất định không chịu đồng ý, tỷ muội hai người không ít lần vì chuyện này mà tranh cãi.
Nay Liễu Ôn thị đã chết, tuy rằng Hạ Ôn Thị cảm thấy trong lòng yêu thương ngoại sinh nữ, nhưng vẫn nhất quyết cho rằng nếu thực sự yêu thương con bé, thì càng phải dạy dỗ con bé nhiều hơn, không nên khăng khăng sủng con bé như vậy. Bởi vậy đối với việc Ôn Vạn thị vừa thấy mặt đã tặng Liễu Minh Nguyệt một đôi vòng tay bằng dương chi bạch ngọc cực phẩm, lại lôi kéo nàng hỏi đông hỏi tây, hoàn toàn đối đãi với nàng giống như một tiểu hài tử bốn năm tuổi, thì cực kỳ bất mãn.
Đợi đến khi Liễu Minh Nguyệt hành lễ chào hỏi với hai vị biểu huynh và biểu tỷ Ôn Dục Hân xong, lại đi theo Hạ Tử Thanh và nhóm biểu huynh muội của Hạ gia ra ngoài dạo, Hạ Ôn thị lập tức bắt đầu dạy dỗ Ôn Vạn thị.
“Đệ muội à, Nguyệt nha đầu đã bị em rể nuông chiều không ra bộ dáng gì rồi, muội còn sủng con bé như vậy, đừng sủng con bé đến độ không biết trời cao đất rộng như thế, tương lai bước vào cửa Hạ gia, còn khiến ta phải lo lắng.”
Ôn Vạn thị cả kinh hỏi: “Sao không hề nghe Thanh Nhi đã đính thân cùng Nguyệt nha đầu vậy?” Chẳng lẽ Liễu Hậu mất trí rồi ư, lại có thể hứa gả Minh Nguyệt đến Hạ gia sao?
Không phải bà nói Hạ Tử Thanh không tốt, Hạ Tử Thanh là một đứa trẻ hiền lành đôn hậu, nhưng mà vị Đại cô này, hoàn toàn không hợp với tính tình của Liễu Minh Nguyệt.
Ôn Vạn thị xem như đã hiểu rõ, tính tình Liễu Minh Nguyệt giống hệt Liễu Ôn thị, trước đây khi chưa quen biết Liễu Hậu, cho dù có là người gia thế tốt, Liễu Ôn thị cũng không chịu liếc mắt nhìn một cái, ngay cả thanh mai trúc mã có sẵn, hai nhà cũng có ý đồ kết thân, mà Liễu Ôn thị còn không chịu đồng ý nữa là.
Mặc dù sau khi Liễu Minh Nguyệt lớn lên bà mới được gặp, nhưng dựa theo cách nói chuyện của con bé, bà đã biết ngay con bé có tính cách này, sao con bé có thể chịu được quy củ của Hạ gia kia chứ?
Hạ Ôn thị nói: “Việc này ta vẫn chưa đề cập với em rể. Chẳng qua Nguyệt nha đầu là đứa bé duy nhất của muội muội, gả con bé đến nhà khác, làm sao em rể có thể yên tâm cho được? Chỉ có gả đến nhà của ta, dì ruột làm bà bà, chẳng lẽ còn có thể khắt khe quá đáng với con bé hay sao? Huống chi Tử Thanh và Minh Nguyệt, hai hài tử bọn chúng ở chung cũng hòa hợp, dù sao việc này cũng không thể không thành.”
Ôn Vạn thị thầm nghĩ: chính vì là bà bà ruột thịt, khi khắc khe mới không giống như bà bà không có huyết thống ấy chứ, sẽ dạy những thứ mà người khác không dạy. Huống chi hai ngày nay bà xem như đã hiểu rõ cách làm việc của Hạ Ôn thị, quy củ của quý phủ Hạ gia được xem là lớn bằng trời, vậy mà con thứ của tỷ phu cũng xếp thành hàng thế này, tương lai…
“Nếu tỷ tỷ làm bà bà của Nguyệt nha đầu, không biết tỷ muốn sắp xếp người vào phòng Thanh Nhi như thế nào?” Trong lòng Ôn Vạn thị quả thực rất yêu thương Liễu Minh Nguyệt từ nhỏ mất mẹ, không khỏi cười dò hỏi thử Hạ Ôn thị.
Hạ Ôn thị đanh mặt lại, nói: “Đệ muội nói vậy là có ý gì? Chúng ta là loại người nào, nào có đạo lý không sắp xếp người vào phòng nhi tử mình chứ? Mặc dù là ngoại sinh nữ ruột thịt thật đấy, nhưng mà tương lai cũng là nữ nhân trong nhà, mang thai sinh con hoặc là đến tháng, luôn luôn có lúc không tiện, chẳng lẽ còn có thể dạy nam nhân ở yên trong phòng mà được chắc? Cho dù có là ngoại sinh nữ ruột thịt đi chăng nữa, ta đau con bé cũng chỉ có thể đặc biệt nhiều hơn một chút, nhưng con bé vẫn phải tuân theo quy củ!”
Ôn Vạn thị nghe được lời này, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy phát lạnh, thầm nghĩ: trừ phi em rể mất trí, mới có thể gả khuê nữ như trân như bảo trên tay đến Hạ gia để chịu tra tấn giày vò.
Liễu Hậu người này, cả đời thâm tình, ân ái cùng phu nhân Ôn thị chưa bao giờ thay đổi, làm sao có thể trơ mắt gả nữ nhi của mình cho một nam tử phong lưu vô độ kia chứ?
Ôn Vạn thị cực kỳ hoài nghi việc này.