Đọc truyện Tướng Công Mười Bốn Tuổi – Chương 26: Hạnh phúc trào dâng
Ý nghĩ hỗn loạn, huyệt thái dương giật giật, toàn thân đau như bị bánh xe nghiền qua. Cảm giác này kéo tôi từ trong cơn hôn mê về hiện thực!
Cố gắng mở đôi mắt đau nhức, khi mơ hồ tan đi đập vào mắt là màn lụa mỏng màu xanh, trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh nhàn nhạt. Tôi chuyển mắt nhưng động một chút mắt đã đau! Tôi theo phản xạ nhắm mắt, đợi cơn đau đi qua mới từ từ mờ ra. . . . . . Màn giường xa lạ, đây là đâu?
Nhìn màn lụa mỏng màu xanh một lúc lâu, tôi mới chớp chớp mắt. Tôi đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, ngón tay khẽ vuốt đệm giường, đệm mượt mà nhẵn nhụi, là chất liệu thượng đẳng!
Chuyển động cái cổ đã cứng ngắc, mắt nhìn ra bên ngoài giường, đập vào mắt là một gian phòng trang nhã. Từ bài trí và mùi trong phòng tôi đoán nơi này không phải phòng của con gái.
Không hiểu sao lại có mùi cỏ xanh, ngửi rất thoải mái, hình như có tác dụng an thần và giảm đau. Đau đầu, đau người ngửi một lúc lại có dấu hiệu giảm bớt, thật là thần kỳ!
Tình cảnh trước lúc hôn mê chợt hiện lên, sự chấn động lúc đó làm tim tôi bắt đầu đập nhanh. Chống khuỷu tay đỡ người dậy, tơ mỏng đắp trên người trượt xuống, quần áo đang mặc không phải là bộ lúc trước, chẳng biết đã được thay bằng bộ quần áo sạch sẽ từ lúc nào!
Mở cổ áo nhìn thân thể một lượt, những chỗ bị đá và cây cỏ cứa vào đã được bôi thuốc cao màu xanh.
Là ai đã cứu tôi?
Ngồi ở trên giường thất thần, mới tỉnh lại nên đầu óc tôi vẫn chưa được linh hoạt cho lắm.
Đang lúc thất thần, cửa “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra. Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên mặc quần áo màu xanh đi vào trong phòng.
Khi anh ta nhìn thấy tôi thì hơi ngừng bước, sau đó lại vội vàng đi về phía tôi, cũng vui mừng hỏi, “Rút cục cô cũng tỉnh rồi!” Vừa nói vừa đến bên giường ngồi xuống, gọn gàng linh hoạt đặt tay phải tôi lên gối bắt mạch.
Ánh mắt của tôi từ trên tay chuyển tới khuôn mặt anh ta. Anh ta tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt búng ra sữa đáng yêu, mi thanh mục tú, khóe miệng hơi cười, lúc cười còn có hai cái lúm đồng tiền trông rất đẹp mắt!
“Ừ, hết sốt rồi mạch tượng cũng vững vàng, thân thể đã không còn gì đáng ngại.” Anh ta chẩn đoán xong buông tay tôi ra, đôi mắt to trong trẻo nhìn tôi đăm đăm, nói tiếp, “Khí sắc cũng tốt hơn rồi, không tệ, không tệ!”
“Quần áo của tôi. . . . . .” Tôi buông tay áo che cổ tay, chỉ nói bốn chữ rồi dừng lại, ánh mắt hỏi thay lời nói.
“Cô nương đừng hiểu lầm, quần áo ẩm ướt là a hoàn giúp cô thay, ta chỉ phụ trách chữa bệnh.” Anh ta lắc lắc ngón trỏ, sau đó vuốt cằm nhìn tôi, nói tiếp, “Cô quá gầy yếu, thể hàn dễ bệnh, hồng nhan bạc mệnh sống không quá hai mươi tuổi!”
Tôi đang thở phào vì quần áo ẩm ướt không phải do anh ta thay, sau khi nghe thấy câu đó thì run bắn lên, kinh ngạc, thất thanh thốt ra “Sống không quá hai mươi tuổi?!” Ôi trời, là thật sao? !
“Đúng vậy!” Anh ta nghiêm túc gật đầu, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Nghe vậy, tôi chỉ thấy mắt hoa lên, thân thể lảo đảo suýt nữa ngã ra giường. Cố gắng chống đỡ không ngã, hai tay run rẩy siết chặt chăn tơ. Đây không phải sự thật! Ông trời sao lại tàn nhẫn như vậy? Để tôi tới cổ đại của thời không này đã giày vò lắm còn, lại còn muốn lấy đi tuổi thọ của tôi! Năm nay mười sáu tuổi, tới hai mươi tuổi chỉ còn có bốn năm!
“Ha ha ha ha, nhìn cô sợ chưa kìa! Cô thật sự không sống quá hai mươi, nhưng cô gặp ta, ta có thể kéo dài tuổi thọ của cô!” Anh ta vứt vẻ nghiêm túc lúc trước, vui vẻ cười to, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng noãn.
Hai tay run rẩy đột nhiên ngừng lại, tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm thấy thật khó tin!
“Mấy ngày nay ta căn cứ theo tình huống cơ thể cô nghiên cứu chế tạo đan dược. Sống lâu trăm tuổi không dám nói, nhưng sống thêm bốn năm mươi năm tuyệt đối không có vấn đề! Điều kiện tiên quyết là cô phải uống thuốc đúng hạn, lâu dài!” Anh ta vừa nói vừa lấy tay xòe ra mấy số, vô cùng tự tin, khuôn mặt tuấn tú tỏa ra ánh sáng vui mừng.
Nghe vậy tôi kích động mừng như điên, cánh môi run rẩy hỏi lại, “Huynh nói thật sao? Tôi thực sự có thể kéo dài tuổi thọ? !” Một phút trước vừa nói sống không quá hai mươi, lúc này lại khẳng định như vậy, rút cuộc tôi có nên tin hay không?
“Đương nhiên là thật! Ta học y từ nhỏ, mạng người quan trọng há có thể mang ra làm trò đùa!” Anh ta vênh mặt, bĩu môi, có vẻ không hài lòng lắm đối với sự chất vấn của tôi.
Bộ dáng anh ta như vậy làm tôi bật cười, cười đến mức nước mắt trào ra. Cười xong, tôi vội nhìn vào mắt anh ta mang theo sự chờ mong run rẩy thử hỏi, “Tôi có thể mang thai được nữa không?”
“Thân thể điều dưỡng tốt thụ thai sẽ không phải việc khó!” Anh ta gật đầu, ý cười bên môi càng sâu, hai cái lúm đồng tiền càng rõ ràng, càng đáng yêu hơn.
“Oa. . . . . .” Tôi che mặt vui mừng mà khóc, lúc trước bị phán “Tử hình”, hiện giờ lại có hi vọng, thật sự là quá tốt! “Cám ơn huynh đã cứu tôi. . . . . .” Tôi buông tay xuống, cười lau nước mắt trên mặt, chân thành nói cảm ơn. Nếu không có anh ta, sợ là tôi mắc mưa như vậy đã sớm toi mạng rồi!
“Sai!” Anh ta lại lắc lắc ngón lay, chớp đôi mắt sáng xinh đẹp, nói: “Người cứu cô là Thất gia, ta chỉ được Thất gia nhờ chữa bệnh cho cô thôi.”
Nghe vậy, tôi khó hiểu, nghĩ gì hỏi nấy, “Thất gia?” Là ai?
“Không sai! Thất gia rất bận rộn, hôm qua mới đến thăm cô, mấy ngày gần đây sợ là không gặp được ngài đâu.”
“Tôi hôn mê mấy ngày rồi?” Tôi hơi nhíu mày, đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút phức tạp. Không thể nói rõ là phức tạp ở chỗ nào, chỉ cảm thấy không đúng lắm.
“Năm ngày.” Thiếu niên xòe năm ngón tay lắc lắc trước mặt tôi.
Hai chữ này làm lông mày tôi càng nhíu chặt, ngón trỏ và ngón giữa dùng sức ấn lên huyệt thái dương. Chữ số này rất đáng sợ, đại biểu rằng đã năm ngày tôi chưa về Liệt phủ! Trời ạ, phụ nữ cổ đại qua đêm không về đó là phạm vào ‘Nữ đức’ là tối kỵ, huống chi tôi còn không về năm ngày liền! Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo của Liệt Minh Dã hiện lên trong đầu, làm tim tôi đập lệch một nhịp. Trừng phạt đầu tiên tôi nghĩ đến đó là “Dìm lồng heo”, mồ hôi lạnh từ trên trán đua nhau chảy xuống!
Thân thể đã khá hơn thì phải về, còn không về không biết lửa giận của Liệt Minh Dã sẽ bùng phát đến mức nào. Tôi không hy vọng năm ngày không về thì chỗ ở cũng mất luôn! Thế giới bên ngoài dù to lớn nhưng không có sức khỏe, không có chỗ dựa vững chắc, rời khỏi Liệt phủ là lựa chọn ngu ngốc! Liệt phủ không tốt nhưng vẫn có thể che gió che mưa, là đường sống duy nhất của một cô gái đến từ thế giới khác như tôi.
Tuy rằng ở lại chỗ thiếu niên này điều dưỡng thân thể có thể nói là sướng như tiên, nhưng tôi không muốn, bởi tôi cảm thấy có chút phức tạp! Đặc biệt là khi đã bị phán “Tử hình”, nay đột nhiên lại có ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, việc này khiến tôi thấy không ổn. Tôi quả thật rất vui mừng, nhưng có cục vàng tự dưng từ trên trời rơi xuống là chuyện xưa nay chưa bao giờ xảy ra!
Nghĩ đến đây, tôi xốc chăn tơ tằm định xuống giường. Thấy thế, thiếu niên vội vàng đè đầu gối tôi lại, kinh ngạc hỏi, “Cô phải đi à?”
“Rời nhà đã quá lâu rồi, tôi phải về.” Tôi đẩy anh ta ra xuống giường đi hài. Qua nhiều ngày, thân thể tôi lại mạnh mẽ như là kỳ tích vậy. Vén chăn, đi hài liền mạch lưu loát, không hề cảm thấy vô lực.
“Thân thể cô cần điều dưỡng, ta chỉ mới làm ra đan dược dùng trong vòng một tháng, muốn khỏi hẳn ít nhất cần một năm!” Anh ta để tôi đứng lên, lấy góc độ thầy thuốc giảng giải cho tôi.
“Cám ơn huynh đã chữa trị cho tôi, tôi thật sự phải trở về, bằng không người nhà sẽ ‘lo lắng’.” Tôi cúi đầu nói cảm ơn, nhưng lại nói dối, tôi nào có người nhà? Liệt Minh Dã sẽ lo lắng cho tôi sao? Ha, thật buồn cười. . . . . .
“Chỗ ta đầy đủ dược liệu, ở lại không tốt sao?” Anh ta ra vẻ khó hiểu, gãi gãi gáy không hiểu vì sao tôi lại cố chấp như thế.
Tôi kiên quyết lắc đầu, có thể về sớm một giây thì không nên trì hoãn.
“Cô thật mâu thuẫn!” Anh ta buông tay trợn mắt nhìn tôi một cái, lại nói, “Chờ đã, ta đi lấy đan dược.” Nói xong, không đợi tôi phản ứng đã đi thẳng ra khỏi phòng.
Nhìn cánh cửa mở rộng, tôi bật cười. Thằng nhóc này đáng yêu thật, vui buồn hiện hết lên mặt. Tại nơi cổ đại lục đục với nhau có thể gặp được một vị đại phu trẻ nhanh mồm nhanh miệng như vậy thật hiếm có!
Không bao lâu sau, anh ta cầm một bình sứ xanh thẫm và một tờ giấy dai, đứng trước mặt tôi, cầm bình sứ và bọc giấy lần lượt giải thích cho tôi, “Trong bình sứ là đan dược, mỗi ngày uống một viên bằng nước ấm trước khi ngủ. Trong bọc giấy là cỏ Kinh Lan Thanh, chính là mùi cỏ xanh trong phòng này. Trước khi ngủ đốt một nắm sẽ giúp cô dễ ngủ, có tác dụng trợ giúp điều dưỡng thân thể.” Nói xong, đặt đồ vào tay tôi.
Lòng nhiệt tình và sự chu đáo của anh ta làm tôi thấy ấm lòng. Tôi cầm lấy, cảm động nói, “Cám ơn huynh!”
“Cảm ơn cái gì, ta là đại phu, cứu người là thiên chức!” Anh ta nở nụ cười đáng yêu đơn thuần, không chút để ý.”Nhà cô ở đâu? Ta đưa cô về, ta nghĩ cô không biết đường rời khỏi nơi này.”
Nghe vậy, tôi cúi đầu suy nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý. Anh ta đã nói như vậy, nhất định là có lý do.
Anh ta đưa tôi ra khỏi phòng, lâu không nhìn thấy ánh mặt trời được đắm chìm trong ánh nắng làm toàn thân tôi ấm áp. Hít sâu một hơi, không khí tươi mát sau cơn mưa thấm vào xoang mũi, vào phổi, giúp tỉnh táo nâng cao tinh thần!
Tôi theo anh ta rẽ trái rẽ phải, những nơi đi qua đều khiến người ta thán phục! Quả là một trang viên hoàn mỹ đẹp đẽ! Trang viên này làm hai mắt tôi phát sáng, xinh đẹp tinh xảo không gì sánh bằng! Có thể thấy được, vị Thất gia cứu tôi là người tôn quý biết hưởng thụ! Mặc dù chưa gặp mặt, nhưng tôi nghĩ nếu có duyên sau này nhất định phải gặp mặt cám ơn ơn cứu mạng!
Thiếu niên nói không sai, tôi quả thực không biết nên trở về như thế nào, chỉ đi trong trang viên thôi đã mất rất nhiều thời gian, nơi này có thể so với “Đại Học Thanh Hoa Bắc Kinh”!
Khi đi ra ngoài, tôi còn cố ý ngửa đầu nhìn tấm biển treo trên cửa chính. Tấm biển lớn màu đỏ làm người ta líu lưỡi, chữ vàng trên biển càng làm người ta tán thưởng! Hai chữ “Sướng Viên” trong cương có nhu, đẹp đẽ vô song! Tôi đoán hai chữ này là do vị Thất gia kia viết, chữ cũng giống người, chắc chắn không sai được!
Xuyên qua một con phố, hai ngõ hẻm, đoạn đường về sau thì tôi nhận ra. Khi còn cách Liệt phủ một ngõ rẽ thì tôi dừng bước lại, cảm kích nói với thiếu niên, “Đưa tôi đến đây là được rồi, tôi tự về được, cám ơn huynh.” Năm ngày không về đã quá lắm rồi, nếu như lại bị ai đó nhìn thấy tôi đi cùng một thiếu niên xa lạ vậy tôi có mười cái miệng cũng không giải thích được.
Anh ta hiểu tôi băn khoăn chuyện gì, sảng khoái trả lời, “Nhớ uống thuốc đúng giờ, gần hết thuốc thì đi tìm ta, cô nhớ đường chưa?”
“Ừ, tôi nhớ rồi.” Tôi cười gật đầu, tôi nhận biết phương hướng rất tốt, trí nhớ cũng không tệ, đi một lần sẽ không quên.
“Ta về đây, cô nhớ chú ý giữ gìn thân thể.” Nói xong, anh ta vui vẻ vẫy tay, nở nụ cười đáng yêu xán lạn như ánh mặt trời, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng anh ta, tôi không nhịn được cười ra tiếng, tính tình anh ta thật tốt hệt như mặt trời rực rỡ!
Anh ta đi chưa được bao xa bỗng nhiên quay lại, chạy chậm tới trước mặt tôi, vui vẻ hỏi, “Ta tên Thảo Hồ, còn cô?”
“Lăng Tiêu Lạc.” Tôi thoải mái nói cho anh ta tên của mình, nhưng nói xong lại thấy không ổn!
Nhìn bóng lưng anh ta rời đi lần thứ hai, tôi dùng sức lắc đầu, nào có cô nương cổ đại nào lại nói cả họ cả tên cho một người con trai xa lạ? Cùng lắm cũng chỉ nói họ thôi, mà tôi lại. . . . . .
Gõ đầu mình một cái, tự nhắc nhở bản thân bây giờ là cổ đại, không phải tương lai nam nữ ngang hàng!
Đứng trước đôi sư tử bằng đá ở cửa Liệt phủ tôi hít vào một hơi rồi thở ra, mặc niệm trong lòng một, hai, ba, đi. Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào cửa. Năm ngày không về không phải tôi cố tình, còn phải xem Liệt Minh Dã có cho tôi cơ hội giải thích hay không!