Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 91


Đọc truyện Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn – Chương 91


Thu Nghiên cảm thấy vô lực, trong suy nghĩ đơn thuần của y, y thực không hiểu sao tướng công nhà mình có thể cất tiền tùy tiện như vậy? Tiền bạc đều để ở mấy chỗ không có chút bí mật nào hết! Phải biết rằng hồi y còn sống cùng nhà với thúc thúc, suốt mười hai năm y chưa từng một lần thấy thúc thúc lấy tiền ra trước mặt y, cho dù y từng len lén thừa dịp dọn nhà tìm thật nhiều lần cũng không thấy được khế ước mua nhà và đất ruộng các loại.

“Từng này tiền cũng đủ cho chúng ta thoải thoải mái mái sống vài năm rồi, cho nên phu lang đừng vì việc này mà chán nản nữa a!” Ôm lấy thân thể mảnh khảnh khẽ đung đưa, cúi đầu cọ cọ cổ y, lại hít hà mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể y.

Nhìn tướng công dắt mình đi xem những thứ này, Thu Nghiên quả nhiên buông lỏng tâm tư, y biết chuyện ngày hôm qua không chỉ ảnh hưởng tâm tình của mình mà còn ảnh hưởng đến cả tướng công nữa.

“Dạ, Nghiên Nhi nghe lời tướng công.”

Tâm bệnh không còn, Thu Nghiên đương nhiên vô cùng vui vẻ cùng tướng công vào thành.

Huyện thành Huệ Sơn

Tuy không phải lần đầu tiên đến nhưng Thu Nghiên vẫn thực vui vẻ xem xung quanh, mà Mạc Thiên Hàm cũng sẽ theo bồi y đi dạo quanh trấn, trong tâm Mạc Thiên Hàm đã nhận định Thu Nghiên là ái nhân, bất kể giới tính y là gì thì hắn cũng sẽ làm bạn cả đời bên y, cho nên việc đi dạo nho nhỏ này hắn vẫn thực vui vẻ mà bồi y.

Theo thường lệ đem xe ngựa gửi lại chỗ Lý đại phu, đồng thời cũng mời lão chẩn mạch cho Thu Nghiên: “Ưu thương quá độ gây tổn thương lá lách dạ dày” Nói xong liếc sang Mạc Thiên Hàm: “Sao vậy? Phu phu bất hòa?”

“Không có, chỉ là gặp chút chuyện phiền toái, phu lang của ta nhất thời bị kích động, hắc hắc” Hắn không thể để người ta nghĩ là hắn ức hiếp phu lang a.

“Đúng vậy, là tại ta không tốt, rước lấy buồn bực vô ích, hại tướng công cũng sốt ruột theo.” Thu Nghiên ngược lại ra mặt bảo vệ Mạc Thiên Hàm, thay hắn giải thích, y không muốn để người ngoài hiểu lầm tướng công của y đối xử không tốt với y.

“Được rồi được rồi, lão phu cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, ha hả, không có việc gì, thân thể vẫn tốt, gần đây thời tiết nóng bức, uống nhiều nước đậu xanh một chút, đừng để tiểu phu lang bị cảm nắng là tốt rồi.”

“Thật vậy thì tốt.” Mạc Thiên Hàm gần đây thường dẫn Thu Nghiên đến chỗ Lý đại phu bắt mạch, hắn gì cũng không sợ chỉ sợ thân thể Thu Nghiên khó chịu.

Cho dù chăm sóc lâu như vậy nhưng thân thể Thu Nghiên lại không béo ra được bao nhiêu.

“Mấy ngày nữa chính là lễ Hạ Nguyên, Mạc phu lang có tính toán gì không?” Lý phu lang ôn tồn hỏi thăm Thu Nghiên, ông thực thích tiểu phu lang ôn nhu hiền lành này.


“Tạm thời thì không có, người có kế hoạch gì chưa?”

“Thật tốt quá!” Lý phu lang hào hứng vỗ bàn: “Một ngày trước lễ Hạ Nguyên hai người các ngươi tới nhà ta đi.
Sáng sớm hôm sau ra ngoại thành hái lá ngải cứu, sau đó về trấn dạo một vòng mà mua cái gì đấy lót dạ, buổi chiều ở trong nhà nghỉ ngơi đến tối ra ngoài xem hoa đăng a.”

“Tướng công?” Thu Nghiên nhìn về phía Mạc Thiên Hàm, chuyện như vậy y đương nhiên muốn hỏi ý kiến tướng công.

“Ai nha, nhìn hắn làm cái gì, ta đang hỏi ngươi mà?” Lý phu lang lôi kéo tay Thu Nghiên.

“Ta, ta nghe tướng công.”

“Không sao, ta nghe phu lang.”

Hai người lên tiếng cùng lúc, kết quả là y nói nghe hắn, hắn lại nói nghe y, chọc cho Lý đại phu cùng Lý phu lang cười lớn, phu phu nhà này đủ ân ái a.
Bốn người đùa giỡn đủ rồi cuối cùng cũng quyết định, phu phu hai người sẽ đến trước một hôm, ngủ ở chỗ này sau đó hôm sau chơi cả ngày, đến tối sẽ về.

Mạc Thiên Hàm trước đem chỗ da lông trong xe ngựa đến cửa hàng da, một ít dã vật thì đưa đến tửu lâu, đến nơi mới phát hiện lão bản tửu lâu đã đổi thành người khác, nhưng tiểu nhị và chưởng quỹ đều giữ nguyên, hắn cũng không để tâm, dùng con mồi đổi lấy một ít bạc nhét vào túi rồi rời đi.

Sau khi hắn đi khỏi tửu lâu, trên nhã gian ở lầu ba đột nhiên có một cánh cửa sổ mở hé, người bên trong nhìn theo bóng Mạc Thiên Hàm, như có điều gì suy nghĩ, một tay cầm chén rượu, một tay nhẹ gõ mặt bàn.
Suy nghĩ hồi lâu, thở dài, uống cạn rượu trong chén sau đó đứng dậy rời đi.

Mạc Thiên Hàm quay lại chỗ Lý đại phu, đón Thu Nghiên đi dạo phố, Mạc Thiên Hàm mỗi lần cùng Thu Nghiên dạo phố đều đi theo sau y, phụ trách xách đồ cùng trả tiền, sau đồ vật càng lúc càng nhiều, hắn liền trực tiếp đem túi tiền đưa cho Thu Nghiên, hắn chỉ phụ trách xách đồ đi theo.

Lúc đầu Thu Nghiên không dám tiêu nhiều tiền, nhất là lúc vừa mới bị hắn nhét túi tiền vào tay, bất quá nhiều lần như vậy dần dần y cũng biết cách tiêu, nhưng Mạc Thiên Hàm càng giỏi hơn, hắn thế nhưng dạy Thu Nghiên đi chém giá!

“Hả, chém thế nào?” Thu Nghiên hỏi, đồng thời trong đầu y không khỏi liên tưởng đến hình ảnh Mạc Thiên Hàm vác theo cây đại đao, hung hăng chém xuống người bán hàng, không khỏi tự rùng mình một chút.


“Chỉ cần cùng gã trả giá.
Đến, xem tướng công a.” Mạc Thiên Hàm chọn một cửa hàng trang sức, vừa lúc mua cho Thu Nghiên mấy cây trâm mới, lôi kéo phu lang hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước vào cửa tiệm.

“Ngài muốn xem trang sức loại nào? Ở đây có trâm vàng trâm bạc trâm hoa, vòng cổ vòng tay nhẫn đều có đầy đủ hết!” Chưởng quỹ tươi cười rạng rỡ tiến ra chào mời hai người, lời nói cũng vô cùng dễ nghe, nơi này của bọn họ là hàng cao cấp, cả ngày cũng không kiếm được mấy khách cho nên bất kỳ khách nhân nào bước vào đều được tiếp đón hết sức nhiệt tình.

“Cây trâm này giá thế nào?” Chỉ vào một cây trâm vàng khắc hình hoa mẫu đơn, đóa hoa được chạm khắc tỉ mỉ nhìn hết sức mềm mại nhẵn nhụi, hoa tâm buông xuống vài sợi lay động theo bước đi.

“Mắt nhìn của ngài thật tốt, cây trâm mẫu đơn này chính là mẫu mới ra của bổn điếm, giá không đắt, thấy ngài cũng là một người thương yêu phu lang, chúng ta nơi này tính ngài mười lượng.”

Thật hay!

Vừa mở miệng liền kêu đến mười lượng bạc!

Tuy rằng cây trâm này làm từ vàng, tạo hình đích xác cũng tinh xảo đẹp đẽ, thế nhưng trong mắt Mạc Thiên Hàm tuyệt đối không đến cái giá này, tối đa cũng chỉ khoảng năm lượng mà thôi.

Thu Nghiên nghe xong giá liền dùng sức kéo kéo ống tay áo Mạc Thiên Hàm, y cho tới bây giờ cũng không biết hóa ra tướng công mua cho y trâm đắt như vậy!

Y nuôi thỏ lâu như thế, tiền “hoa hồng” tướng công chia cho y cũng mới chỉ đủ mua được một cây trâm! Mà y làm mất đâu chỉ một cây a!

Mười lượng a! Một cái đệm da sói cũng chỉ có mười lượng, mà cây trâm nhỏ vậy cũng mười lượng! Đủ cho nhà bọn họ chi tiêu trong mười ngày nửa tháng lận a.

“Năm lượng!” Giơ năm ngón tay lên, Mạc Thiên Hàm bắt đầu ra giá.

“Tám lượng!” Chưởng quỹ kia cũng là tay già đời, lập tức trả giá.

“Năm lượng! Thêm một cái vòng tay này cho ta!” Cầm một cái vòng bạc cùng cây trâm vàng đặt lên quầy.


“…”

Chưởng quỹ thực buồn bực: “Bảy lượng! Giá thấp nhất rồi! Thêm cho ngươi trâm bạc! Vòng tay rất đắt, không được!” Đem vòng tay cầm về, lại đặt cây trâm bạc lên.

“Năm lượng!” Sống chết giữ giá không tăng, lại lấy thêm một cái nhẫn để lên:

“Thêm cả cái nhẫn này nữa ta sẽ mua!”

Thu Nghiên ngây ngốc đứng một bên nhìn tướng công trước giờ luôn ôn nhu ổn trọng của y, cùng chưởng quỹ cửa hàng trang sức nước miếng tung bay mà trả giá.

Gương mặt chưởng quỹ bắt đầu vặn vẹo: “Sáu lượng! Ngài cho tiểu điếm này một con đường sống a! Cũng đều tặng thêm cho ngài hai món trang sức bạc rồi!”

“Năm lượng! Ngươi nhìn mấy cái tặng thêm đi, cây ngân trâm này chính là kiểu dáng thịnh hành từ mấy năm trước, phu lang ta chưa chắc đã đeo ra ngoài được a! Còn có cái nhẫn này, nhỏ như vậy đến ngón tay út của ta cũng nhét vào không được! Lại nhìn cây trâm vàng, khắc mỏng như vậy, lỡ mà gãy ta còn mất tiền sửa nữa!” Mạc Thiên Hàm cầm trâm trong tay lật qua lật lại, quả thực chính là bới lông tìm vết!

“Ngươi! Đấy là hoa tâm! Phải mỏng mới là đẹp!” Chưởng quỹ tựa như sắp khóc: “Nhẫn này chỉ để các ca nhi ca tử đeo, trâm bạc là cho ca tử lớn tuổi dùng a!”

“Năm lượng! Ngươi còn không bán thì ta cùng phu lang đi!” Ngang ngược, chơi xấu, càn quấy, Mạc Thiên Hàm cũng không quan tâm chưởng quỹ nghĩ hắn thế nào, dù sao hắn mua đồ là để làm vui lòng phu lang nhà mình, nên bất chấp!

“Ngài trả thêm một chút đi a!” Đều đã tặng kèm hai món trang sức rồi, chưởng quỹ thầm than, thật đúng là gặp phải “kỳ phùng địch thủ” của lão rồi.

“Năm lượng! Lại trả thêm năm đồng bạc cho ngươi, lấy thêm một cái nhẫn cho ta, coi như ta chịu thiệt” Mạc Thiên Hàm bỏ ra thêm một chút.

“Thành giao!”

Vì thế cuối cùng Mạc Thiên Hàm dùng năm lượng năm đồng bạc mua được một cây trâm vàng khắc hoa mẫu đơn vô cùng hoa lệ, một cây trâm bạc mộc mạc cùng một đôi nhẫn bạc.

Chưởng quỹ dùng biểu tình vô cùng đau đớn tiễn hai người mà như tống ôn thần khỏi cửa, sau cùng còn nói một câu: “Ngài ra ngoài cũng đừng nói giá tiền a! Nếu không tiểu điếm này của ta sập mất!”

“Yên tâm! Sau này ta còn quay lại!” Đầu cũng không ngoái, hắn tiêu sái phất phất tay áo bước đi.

Chưởng quỹ quay vào cửa hàng, gã ngày hôm nay khẳng định ra cửa không bái thần!


Thu Nghiên ngơ ngác để Mạc Thiên Hàm kéo đi, y thực không thể tin tướng công nhà mình cứ như vậy mà mua đồ!

“Oa!” Đột nhiên nhảy dựng lên: “Tướng công! Ngươi thật là lợi hại!” Khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà đỏ bừng, đôi mắt to tròn nhìn hắn đầy sùng bái.

“Đương nhiên! Tướng công của ngươi lợi hại nhất!” Mạc Thiên Hàm phi thường hưởng thụ biểu tình sùng bái của phu lang nhà mình, cả thân thể đều lâng lâng muốn bay.

Vì vậy buổi chiều hôm ấy Mạc Thiên Hàm dẫn theo Thu Nghiên liên tục chiến đấu khắp các cửa tiệm trong trấn, cùng các chưởng quỹ lão bản trả giá đến nghiện, lưu lại sau lưng một mảnh oán hận ngất trời: “Là hán tử nhà ai vậy trời!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nghiên hưng phấn đỏ bừng bừng, hai con mắt sáng ngời lấp lánh hữu thần!

Y ở nhà không làm được gì, hoàn toàn dựa vào một mình tướng công kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên Thu Nghiên nghĩ đến một biện pháp rất tốt, nếu không có khả năng kiếm tiền, vậy y chỉ có cách tiết kiệm tiền a.
Học được bản lĩnh trả giá như tướng công, sau này mua đồ chẳng phải có thể tiết kiệm rất nhiều bạc sao.

Mạc Thiên Hàm mang theo một xe chiến lợi phẩm, thêm cả phu lang yêu dấu nhà mình quay về.

Ngày hôm sau, Mạc Thiên Hàm lại đi vào trấn.

Hôm nay hắn không đến nhà Lý đại phu, mà đến một tiền trang mới mở ở khu náo nhiệt nhất trấn.

“Gia, ngài muốn làm gì a?” Hỏa kế phụ trách tiếp đón không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình thản tiếp Mạc Thiên Hàm, hắn mặc một thân trang phục ngày thường, sau lưng không đeo cung tiễn, chỉ cài cây đao săn bên hông, cả người toát ra khí chất mộc mạc tự nhiên.

“Ta muốn gặp gia chủ của các ngươi, đây là tín vật.” Hắn đưa cho hỏa kế trước mặt một thẻ gỗ khắc số nhỏ.

Hỏa kế nhận lấy thẻ, cũng không lập tức dẫn Mạc Thiên Hàm đi vào mà là ôn hòa nói một câu: “Ngài mời ngồi, xin chờ, tiểu nhân đem cái này vào thông truyền.”

Hỏa kế đi vào buồng trong, lại có một người khác ra bưng trà cho Mạc Thiên Hàm, hắn cũng không khách khí, ngồi một bên an tĩnh chờ.

Chưởng quỹ già đứng sau quầy đang gẩy bàn tính khẽ dùng khóe mắt liếc Mạc Thiên Hàm, trong mắt tinh quang chợt lóe, có chút nghiền ngẫm nhìn hắn.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.