Đọc truyện Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn – Chương 102
Những ca nhi được tiễn về nhà lập tức thêm mắm thêm muối cho câu chuyện hôm nay rồi truyền ra ngoài, lúc này cũng là lúc vừa thu xong lương thực vụ chiêm cũng như gieo trồng cho vụ thu cũng hoàn thành, mọi người đang có chút thời gian rảnh rỗi, mà người một khi rảnh rỗi liền nhiệt tình với hóng hớt, ở niên đại không có giải trí này, đừng nói chuyện lớn như vậy, dù là chuyện nhỏ như móng tay cũng có thể truyền thành lớn như bánh màn thầu!
Là người đào hố cho toàn bộ vụ việc, Mạc Thiên Hàm cũng nhận được tin tức, nghe được những lời đồn do người trong thôn bàn tán, trong lòng không ngừng cười lạnh, ai kêu các ngươi ức hiếp Nghiên nhi, lần này không dạy dỗ các ngươi ra trò ta liền không họ Mạc!
Thu Nghiên vốn đang ở nhà Trương gia ca tử thêu thùa, liền nghe trưởng bối có ca nhi đi xem mắt quay về kể chuyện này, lúc ấy kim liền đâm vào ngón tay, liền dọn dẹp đồ vật vội vã chạy về nhà, vào cửa liền ném khay kim chỉ lên bàn, đi đến chuồng thỏ sau vườn, tìm thấy tướng công đang rửa sạch chuồng thỏ, không kịp để ý tướng công đang đeo bao tay y làm, liền kéo tay áo Mạc Thiên Hàm: “Tướng công, tướng công, thúc thúc, nhà thúc thúc đã xảy ra chuyện!”
“Ai ai, đã biết đã biết!” Mạc Thiên Hàm vội né tránh Thu Nghiên, cách y xa một chút: “Mau về phòng đi, tướng công đang vừa dơ vừa thối, lát tướng công sẽ vào ngay, a!”
“Nga, vậy tướng công mau một chút!” Thu Nghiên vốn định hỏi tiếp, nhưng chỗ này là chuồng thỏ, trên người tướng công cũng đầy mùi thối, đang không ngừng né y, y liền không tiện hỏi ở chỗ này, đành ngoan ngoãn nghe lời tướng công, quay về phòng chờ.
Mạc Thiên Hàm vội vàng thu dọn cho xong, cũng đem bộ quần áo đang mặc ngâm nước bồ kết, mùi của chuồng thỏ quả thực rất nặng!
Tắm rửa sơ qua một chút, mới về phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy tiểu phu lang đang trông mong nhìn cửa, bộ dáng vô cùng đáng thương, làm cho Mạc Thiên Hàm đều không nhịn được mà liên tưởng đến động vật nhỏ nào đó!
“Làm sao vậy? Vội vã chạy về như vậy?”
“Tướng công, Nghiên nhi nghe nói, cả nhà thúc thúc đều bị Huyện lão gia bỏ tù!”
Nhân dân lao động đồn đãi vớ vẩn quả thực sắc bén như kim! Mới hai ngày, đã truyền đến đây? Còn bỏ tù? Nhiều nhất chỉ là tạm giam mà thôi, tội danh chưa xác định, sao có thể dễ dàng bỏ tù người khác! Huyện lão gia nghe nói là một thanh quan cực kì minh lý!
“Nga, còn có gì nữa?” Mạc Thiên Hàm tò mò hỏi, đặc biệt muốn biết phu lang nhà hắn nghe được thông tin khuếch đại tới cỡ nào?
“Bọn họ nói, cả nhà thúc thúc đi huyện thành tham gia cái gì đại hội xem mắt, sau đó bởi vì trên đầu mang đồ không phải của nhà bọn họ, liền bị Huyện lão gia cho người bắt vào huyện nha, còn nói Huyện lão gia, Huyện lão gia nói nhà bọn họ, gì gì, du chế!” Thu Nghiên kể hết cho Mạc Thiên Hàm những gì mình nghe được: “Còn nói Huyện lão gia muốn xét nhà!”
Vươn tay kéo tay Mạc Thiên Hàm: “Tướng công, chúng ta có thể bị bọn họ liên lụy hay không a?” Đây mới là chuyện làm cho Thu Nghiên để ý nhất, nói thế nào, bọn họ cũng là bà con họ hàng huyết thống gần, cũng không biết có bị liên lụy hay không, bản thân y không sợ, nhưng còn tướng công thì sao? Có khi nào sẽ vì y mà bị cả nhà thúc thúc liên lụy hay không?
Nga, ông trời!
Mạc Thiên Hàm rất muốn ôm Thu Nghiên hung hăng hôn mấy cái, bởi vì Thu Nghiên hiện tại quá đáng yêu, nhưng giờ là ban ngày ban mặt, hắn không dám, bởi vì Thu Nghiên sẽ vì hắn “ban ngày tuyên dâm” mà tức giận, cho nên chỉ đành nắm lấy tay Thu Nghiên: “Sẽ không, cho dù là xét nhà, cũng là xét nhà của bọn họ, không có liên quan gì đến chúng ta.”
.