Tướng Công Không Bằng Cha

Chương 22: Nản lòng thoái chí 2


Đọc truyện Tướng Công Không Bằng Cha – Chương 22: Nản lòng thoái chí 2

Tối hôm qua, Độc Cô Linh bày tiệc vì bọn họ đón gió tẩy trần. Tuy nói như thế, nhưng hắn rất rõ ràng, đây đều là vì Vô Vi, con gái của Tiêu Thứ Kiệt, mà không phải vì một kẻ vô danh tiểu tốt như hắn.

Trong tiệc, Vô Vi là nhân vật chính, là đối tượng chú ý của mọi người. Mà hắn lại giống không được đếm xỉa đến, thờ ơ lạnh nhạt, có cũng được mà không có cũng không sao. Lần đầu tiên, hắn phát hiện mình không hề quan trọng gì, bé nhỏ không đáng kể.

Tâm tình hậm hực, hắn ăn qua loa cho xong cơm liền trở về phòng nghỉ ngơi. Điều hắn không dự kiến đến là, hắn trở về phòng không lâu sau, Độc Cô Linh liền một mình đi vào phòng của hắn.

“Độc cô trang chủ!?” Đối với Độc Cô Linh đến thăm, Lăng Liệt cảm giác ngoài ý muốn sâu sắc. Độc Cô Linh nơi là nhân vật lớn trong giang hồ, là một nhân vật huyền thoại không thể vọng tưởng, càng không thể đến gần. Có người nói, thấy hắn còn khó hơn so với thấy hoàng đế. Mà hiện tại, đại nhân vật như vậy lại chủ động đến xem một tiểu nhân vật như hắn.

Độc Cô Linh hơi nhếch khóe miệng,“Đều là người một nhà, không cần gọi xa lạ như vậy.” Hắn muốn làm cho chính mình nhìn không phải như vậy uy nghiêm lãnh khốc, nói chuyện không phải là lạnh như vậy, nhưng thực hiển nhiên thất bại . Độc Cô Linh chính là Độc Cô Linh, trời sinh mặt lạnh lãnh ngữ, cùng Tiêu Thứ Kiệt lúc nào cũng tươi cười hoàn toàn bất đồng.

“Người một nhà?” Lăng Liệt không hiểu được ý tứ của hắn.

“Đương nhiên, ta cùng Thứ Kiệt, nhạc phụ của ngươi, vốn là là bạn tri kỉ sinh tử, thân như huynh đệ. Mà Vô Vi là con gái của Kiệt, lại là con gái nuôi của ta, ngươi cưới Vô Vi, này chẳng phải chính là người một nhà?”

Ha! Người một nhà? Lăng Liệt trong lòng tràn đầy bi thương.

“A Liệt, ngươi có hay không nghĩ tới đến Vạn Long sơn trang giúp ta trông coi việc làm ăn ở đây?” Độc Cô Linh thổ lộ mục đích của mình.

“Cảm tạ trang chủ yêu mến, Lăng Liệt chỉ sợ vô năng không thể tiếp nhân. Huống hồ, Vạn Long sơn trang này là Độc Cô gia , làm cho một người ngoài như ta trông nom, tựa hồ không hợp tình lý.” Cơ hội này đối với người khác mà nói là vô cùng may mắn, nhưng hắn cũng không muốn, lại càng không hiếm lạ. Lăng gia không bì kịp Vạn Long sơn trang một phần trăm, nhưng là hắn có lòng tự trọng của mình .

Cơ trí như Độc Cô Linh, sao lại không biết hắn khinh thường trong lời nói? Đoán rằng hắn hiểu lầm , nhân tiện nói:“ Vạn Long sơn trang này thật là của độc cô gia , nhưng tài sản tại sơn trang lại chỉ có một nửa là của họ Độc Cô , một nửa là của Kiệt, cũng có thể nói là của Vô Vi,ngươi là trượng phu, đến trông nom không phải thật hợp lý sao?……”


Hắn nhưng thật ra đã không còn nghe gì nữa. Tướng mạo, khí độ, võ công…… Thậm chí ngay cả tài phú đều nổi trội hơn hắn……

Độc Cô Linh chỉ nghĩ là hắn quá mức khiếp sợ, không biết trong lòng hắn tuyệt vọng từng chút một ăn mòn hắn. Hắn từng ôm một tia hy vọng cuối cùng, cho rằng Tiêu Thứ Kiệt mặc dù mọi phương diện đều thắng cho hắn, nhưng có một phương diện không bằng hắn. Đó là tài phú. Lăng gia là Tần Châu thủ phủ, mà Tiêu Thứ Kiệt lại chỉ có thể để vợ con ở nhà tranh, cho dù đi vào Vạn Long sơn trang này, cũng bất quá là ăn nhờ ở đậu. Không biết, Vạn Long sơn trang trừ bỏ danh hào, còn lại cái gì cũng có một phần của Tiêu Thứ Kiệt. Điều này không khiến hắn tuyệt vọng sao?

“Có lẽ ngươi không biết, ngươi là Kiệt cùng ta giúp Vô Vi chọn . Luận nhân phẩm, ngươi mặc dù không phải trung hậu thành thật, nhưng có thể khiến Vô Vi nha đầu kia hàng phục; Luận tướng mạo, ngươi có thể không so với Phan An, nhưng cũng không khiến Vô Vi mất mặt ; Luận gia thế, ngươi mặc dù so ra kém Vạn Long sơn trang, nhưng là không khiến cho Vô Vi chịu khổ; Trọng yếu nhất là, ngươi ở thương trường khôn khéo cùng giỏi giang. Về sau Vạn Long sơn trang là muốn giao cho Vô Vi cùng Nhất Nhi , các nàng chính là hai cái thiếu nữ tử, cho nên vị hôn phu của các nàng nhất định phải có cũng đủ năng lực thay các nàng gánh trọng trách này. Ngươi, đó là lựa chọn tốt nhất của Vô Vi……”

Lăng Liệt hoàn toàn tâm ý nguội lạnh. Hắn không nhớ rõ Độc Cô Linh còn nói cái gì, cũng không biết hắn khi nào thì rời đi . Hắn chỉ cảm thấy chính mình giống cái đứa ngốc, bị mấy nhân vật truyền kỳ này vui đùa hoàn. Bọn họ đều hiểu được Vô Vi luyến phụ, mà hắn lại không hơn Tiêu Thứ Kiệt, Vô Vi cũng không có khả năng yêu thương hắn, nhưng bọn họ lại khiến hắn cưới Vô Vi, yêu thương Vô Vi……

Hắn sắp điên mất rồi. Hắn thật sự không thể chịu được nữa . Hiện tại, hắn chỉ cần Vô Vi nói một câu, chỉ cần nàng nói trong lòng nàng không có hắn, hắn liền lập tức rời đi này – Vạn Long sơn trang. Hắn là Lăng Liệt, hắn là Tần Châu thủ phủ, hắn là người đứng đầu Tần Châu tứ công tử, hắn là dựa vào tự tin tự phụ kiêu ngạo của hắn mà sống , mà hiện tại, hắn khoái hoạt không nổi nữa……

Nhiều lần trằn trọc, trải qua thống khổ dày vò, trời rốt cục sáng.

Hắn đứng dậy, nhắm thẳng chỗ ở của Vô Vi mà đi. Hắn muốn hỏi nàng một câu, chỉ cần một câu.

“Ngày hôm qua có nhìn thấy tên họ Lăng không? Thật không nghĩ tới, Tiêu cô nương cư nhiên gả cho người như vậy. Ai!”

“Đúng vậy! Sớm biết vậy. Bốn năm trước ta sẽ không từ bỏ .”

“Ha! Bằng ngươi cũng muốn lấy Tiêu cô nương? Muốn cũng nên là Mạc sư huynh a!”


“Mạc sư huynh……”

Hai cái tuổi trẻ nam tử vừa đi vừa nghị luận, nhìn thấy Lăng Liệt, liền lập tức im bặt. Chính là lúc đi ngang qua Lăng Liệt thì dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn hắn, còn cố ý đùa nghịch một chút phối kiếm bên hông.

Hai người nói, Lăng Liệt đều nghe rõ; Hai người ám chỉ, hắn hiểu. Tâm tình của hắn càng trầm trọng .

Kỳ thật, những lời như vậy, hắn đã nghe qua rất nhiều. Tuy rằng hắn đến đây còn không đến một ngày, nhưng trong sơn trang từ trên xuống dưới đều lấy hắn so với Tiêu Thứ Kiệt, so với Mạc Vừa. Không hề nghi ngờ, vô luận như thế nào so, ở trong miệng bọn họ, hắn đều là thua người ta.

Trong đình viện, Tiêu Thứ Kiệt đang cùng Vô Vi luyện tập “Thượng cổ kiếm pháp”.

Vô Vi không hiểu, cùng một bộ “Thượng cổ kiếm pháp” cha nàng có thể xưng bá giang hồ, ở nàng sử dụng, ngay cả uy lực tự bảo vệ mình cũng chưa có , còn làm hại Lăng Liệt thiếu chút nữa vì nàng toi mạng. Nàng hạ quyết tâm muốn luyện tốt bộ kiếm pháp này, chờ thời điểm trở về cùng Lăng Liệt, nàng lại một lần nữa giáo huấn đám  sơn tặc kia.

“Khi nào luyện kiếm lại như vậy không chuyên tâm ?” Tiêu Thứ Kiệt cười hỏi. Nha đầu kia rõ ràng là không tập trung.

“…… Ân, không, không có!” Vô Vi nhìn kiếm, bướng bỉnh trả lời.

“Còn nói không có? Mau nói cho cha ngươi đang suy nghĩ cái gì nha?” Tiêu Thứ Kiệt sủng nịch cười hỏi.

“Nào có?” Nàng đỏ mặt thề thốt phủ nhận. Nàng làm sao có thể cho cha biết, nàng luyện kiếm không chuyên tâm là vì suy nghĩ Lăng Liệt.


“Phải không? Ta đây nên đoán, nữ nhi bảo bối của ta đến tột cùng vì sao sẽ đỏ mặt.” Tiêu Thứ Kiệt chọc nàng nói,“Không phải suy nghĩ cha ngươi đi?…… Không đúng, không đúng, ta ngay tại ngươi trước mặt, không cần nghĩ, hơn nữa ngươi cũng không ở trước mặt cha đỏ mặt . Như vậy…… Ngươi là ở nghĩ…… Lăng Liệt ?”

“Cha –” Tâm sự bị vạch trần, Vô Vi nhất thời đỏ bừng mặt, không thuận theo làm nũng, đấm nhẹ trong ngực Tiêu Thứ Kiệt.

“Ha ha ha!” Tiêu Thứ Kiệt thân thủ đem nàng ôm vào trong lòng,“ Nữ nhi của ta trưởng thành, trưởng thành!”

“Cha!” Vô Vi đem mặt đỏ bừng chôn ở trong lòng Tiêu Thứ Kiệt.

Ôm ấp này là của nương, mà của nàng là ở chỗ Lăng Liệt. Đây là lần cuối cùng nàng phóng túng chính mình trong vòng ôm của cha. Về sau, nàng sẽ chỉ có Lăng Liệt .

Nàng đã hiểu được, nàng yêu thương Lăng Liệt . Hôm qua, khi nàng nhìn thấy phụ thân một khắc kia nàng liền hiểu được . Nàng đối Lăng Liệt thích cùng đối cha thích là không giống nhau. Nàng đột nhiên hiểu được vì sao nương không thích nàng dán với cha , tựa như nàng không thích nữ tử khác tới gần Lăng Liệt.

Chờ nàng luyện kiếm xong, nàng sẽ đi tìm hắn, đi nói cho hắn, là nàng thương hắn .

Nhưng mà, một màn nàng lại ở trong lòng Tiêu Thứ Kiệt làm nũng lại bị Lăng Liệt vừa vặn thấy.(Haizz!Khổ rồi!)

Hắn vì nàng thống khổ, vì nàng mất mát, mà trong lòng nàng căn bản là không có hắn. Sáng tinh mơ liền cùng nam nhân khác ấp ấp ôm ôm, tình chàng ý thiếp……

Hắn thật là tự mình đa tình . Lòng của nàng từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Tiêu Thứ Kiệt!

Hắn nghĩ tiến lên tách ra bọn họ, nghĩ tuyên cáo thế nhân, Tiêu Vô Vi là người của Lăng Liệt. Nhưng hắn không thể, cũng không dám. Mặc dù hắn là tướng công trên danh nghĩa của nàng, nhưng ngay từ đầu nàng đã tỏ rõ thái độ cho hắn thấy, là hắn ngốc nên cứ đâm đầu vào . Hắn sợ gặp mặt nàng bây giờ, nàng sẽ nói lời quyết tuyệt rằng đối với nàng hắn chẳng là gì, nàng vẫn yêu cha mình.

Lăng Liệt ngơ ngẩn ở sơn trang du đãng, nghĩ đến cũng chỉ có Tiêu Nhân có thể an ủi hắn một chút . Nhưng ai biết, tiểu quỷ lại cùng một chỗ với Lãnh Linh.


“Tiểu nhân a, Linh tỷ dạy ngươi võ công được không?” Lãnh Linh nhìn thấyTiêu Nhân như nhìn thấy bảo vật, liều mạng dụ dỗ muốn dạy hắn võ công. Không có biện pháp, một thân bản lĩnh này của nàng nguyên tưởng truyền cho Vô Vi, nhưng Vi nhi lại vô tâm tập võ. Trùng hợp gặp tiểu quỷ tinh cốt không sai, rất thích hợp luyện võ.

“Không cần! Hơn nữa, ta gọi là Tiêu Nhân không gọi tiểu nhân. Còn có, vì sao ta phải gọi ngươi là Linh tỷ a? Ta không phải nên gọi ngươi bà ngoại sao?” Hắn muốn học cùng nương, nương nhiều lợi hại a.

“Xú tiểu tử!” Lãnh Linh thân thủ thật mạnh gõ đầu tiểu quỷ,“Muốn đem ta gọi già như vậy? Bảo ngươi kêu Linh tỷ thì kêu Linh tỷ, có nghe hay không?”

“Đau quá!” Tiểu quỷ bất mãn ôm đầu kêu to.

“Theo ta học võ công!” Lãnh Linh lớn tiếng mệnh lệnh.

“Ta không! Ta muốn cùng nương học!”

“Ha! Mẹ ngươi là do ta dạy võ công nha! Nàng nha, còn không bằng của ta một ngón tay.” Lãnh Linh khoe nói.

Thật vậy chăng? Cùng nàng học, có phải hay không có thể giống nương lợi hại như vậy a? Hảo động tâm nga! Nhưng là……

“Không cần! Ta không theo ngươi học!” Tiểu quỷ quật cường ngửa đầu.

Lãnh Linh cũng hạ quyết tâm ép bằng được tiểu tử này học võ công của nàng.“Ngươi không học cũng phải học!”

Vì thế, hai người liền như vậy giằng co , thẳng đến Lăng Liệt lặng yên không một tiếng động đến, lại yên tĩnh không tiếng động đi.

Tiểu quỷ cũng tìm được lý do lưu lại, chỉ có hắn là dư thừa. Thật đáng buồn a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.