Đọc truyện Tướng Công Khờ Của Nương Tử Đẹp – Chương 46: Nguy hiểm
Edit: hongheechan
Diệp nương buông lỏng tay ra, Tô Tĩnh Nhã giống như một con búp bê vải ngồi sững trên đất, vòng ở Quỷ Môn quan một vòng, nàng bị sợ đến tay chân nhũn ra, toàn thân đều là mồ hôi, thở hổn hển mấy hơi, mới có hơi sức ngẩng đầu, trên con đường trước mặt, truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, ba con ngựa từ từ đi tới, dẫn đầu là Lý Dục, còn có hai nam nhân ở phía sau hắn.
“Tề vương, ngươi tới chậm.” Lâm Khải Thái cười nói, trong lòng hắn, Tề vương có thể tới đã đại biểu kế hoạch của mình thành công một nửa.
“Thật ngại quá, khi nhận được tin tức của Tô lão cha thì lập tức chạy đến, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, khi ở trên đường, Bổn vương còn đang suy nghĩ, có phải Lâm lão bản đã đi rồi hay không?” Lý Dục cũng cười nói, giọng nói rất thoải mái, ánh mắt của hắn một mực để trên người của Lâm Khải Thái, từ trên mặt hắn, không thấy được một chút xíu khẩn trương nào.
Lâm Khải Thái nhíu mày một cái: “Sao Vương Gia lại đến đây một mình vậy, đồ ta muốn đâu?”
“Thứ ngươi muốn, ý chỉ kho báu sao?” Lý Dục nói xong cười lên ha hả: “Đây chẳng qua là Bổn vương cố ý bày ra trận thế nghi binh để bắt ngươi mà thôi, không nghĩ tới Lâm lão bản thật sự tin là thật.”
“Ngươi cho ta là người ngu sao? Bản đồ Lâm Tu Văn trộm được, khiến Vương gia như ngươi tự mình dẫn người theo đuổi, quỷ mới tin không có chuyện như vậy.” Lâm Khải Thái nói.
“Đúng vậy, quả thật tấm bản đồ trên người Lâm Tu Văn rất quan trọng, nhưng mà, nó cũng không phải là bản đồ kho báu gì, chỉ là bản đồ thăm dò một mỏ vàng thôi, Bổn vương tự mình đuổi theo, chỉ là không muốn có người khác biết đến chỗ của cái mỏ vàng này, Lâm lão bản cũng quá có sức tưởng tượng rồi.” Lý Dục nói.
“Hừ, ngươi cho rằng nói dối như vậy, ta sẽ tin tưởng sao?” Lâm Khải Thái khinh thường nói.
“Mười mấy năm trước, lúc Lương vương còn trông coi mấy tòa thành này, có một tú tài tên là Triệu Viễn Trí phát hiện ra một mỏ vàng trong lúc vô tình, vì trung thành với triều đình, hắn vẽ vị trí mỏ vàng thành một tấm bản đồ, giao vào trong tay thành chủ tòa thành này, ngay lúc đó Thành chủ cảm thấy chuyện này rất trọng đại, lại không đưa ra được chủ ý, nên mang người trình tấm bản đồ này lên cho Lương vương, Lương vương đang tìm cách mưu phản, khi nhìn thấy tấm bản đồ, liền nổi lên lòng tham, hạ lệnh giết chết tất cả những người biết, tự mình dấu tấm bản đồ đi, sau đó, Lương vương chiến bại, thuộc hạ của Lương vương tụ tập lại dưới cờ tàn binh bại tướng của Lương vương, nên coi tấm bản đồ này thành bản đồ kho báu, bởi vì không biết thế lực còn sót lại của Lương vương còn có bao nhiêu, hoàng thượng không dám hạ lệnh khai thác mỏ vàng, nên thu tấm bản đồ vào, không nghĩ tới, Lâm Tu Văn tin truyền thuyết này, trộm tấm bản đồ ra ngoài, mà Lâm lão bản ngươi, càng đáng thương thêm, đặt hết toàn bộ ở trên mỏ vàng còn chưa khai thác này.” Lý Dục nói chân tướng ra một lần.
“Không, sẽ không.” Lâm Khải Thái không tin, hắn dùng tất cả của mình để đổi lấy, không phải là lấy một kết quả như vậy: “Ngươi có bằng chứng gì, vì cái gì mà ta phải tin tưởng ngươi?”
“Hai người phía sau ta sẽ chứng minh cho ngươi.” Lý Dục nói: “Gia tộc tú tài này có một dấu hiệu, lúc vẽ bản đồ, tú tài vì muốn nổi danh nên vẽ cái dấu hiệu đó ở trong góc tấm bản đồ, khi Lương vương đuổi giết người nhà tú tài, thê tử của hắn mang theo hai đứa con trai đã tránh được đuổi giết, mà Ngọc Giác tượng trưng dấu hiệu gia môn đó, đang ở trên người của hai người này.” Lý Dục vung tay lên, huynh đệ Triệu gia sau lưng lấy Ngọc Giác từ trên cổ xuống, đưa cho Lý Dục, Lý Dục lấy một khối ở trong sơn động từ trong lòng ngực hắn ra, hợp chung một chỗ, chính là một hình Ngọc Giác tròn, giơ Ngọc Giác lên, có hoa văn giống như Long Văn: “Lâm lão bản nên nhìn qua tấm bản đồ, rồi hồi tưởng lại một phen, có phải phía dưới góc tấm bản đồ có hình vẽ giống hệt hoa văn của miếng Ngọc Giác này hay không?” Lý Dục nói, may là lúc minh đi khỏi kinh thành, hoàng huynh đã nói qua cho mình hình dáng của tấm bản đồ, chỉ hy vọng nói như vậy có thể đánh lừa được.
Thấy được Ngọc Giác, mặt Lâm Khải Thái ngay lập tức trắng bệch, quả thật trên tấm bản đồ có hoa văn như vậy: “Ném tới đây.” Hắn muốn xác nhận một cái.
Lý Dục nghe vậy, cùng ném ba khối Ngọc Giác tới: “Lâm lão bản là một người biết nhìn hàng, nhìn ngọc này một chút, có phải là ngọc cổ hay không, còn có thợ làm cái này, có phải rất lâu trước hay không?”
Run tay, nhặt ngọc trên lên, đúng như Lý Dục nói, ngọc này là khối ngọc cổ, không thể nào là miếng ngọc mới vừa làm ra, còn có hoa văn này, thật sự là giống nhau trên tấm bản đồ như đúc: “Không, cái này không thể nào. . . . . .”
Đang trong lúc tinh thần Lâm Khải Thái hoảng hốt, bàn tay Lý Dục cho ra sau lưng, làm ra một dấu tay, phía sau tảng đá lớn ở một bên, mấy ngân trâm như lông trâu bị bắn ra lặng yên không tiếng động.
Ngân châm bắn vào Lâm Khải Thái trước, thân thể Lâm Khải Thái chợt cứng đờ, Diệp nương một bên sau khi nhìn thấy hắn khác thường sau, không chút suy nghĩ, đẩy Tô Tĩnh Nhã bên cạnh xuống vách đá đẩy.
Thân thể Tô Tĩnh Nhã vừa động, vô thức đưa tay chộp một cái, chậm lại tốc độ rơi của mình.
“Không. . . . . .” Lý Dục kêu to, thi triển khinh công chạy về phía Tô Tĩnh Nhã, vừa đúng bắt được tay của nàng, nhưng mà không tốt, thân thể hắn vì mới vừa dùng khinh công, theo quán tính cũng tuột xuống theo Tô Tĩnh Nhã, lúc hai người đang muốn rơi cả xuống, vừa lúc huynh đệ Triệu gia chạy tới, bắt được chân của hắn.
Mới vừa đàm phán với Lâm Khải Thái, khẩn trương đến tay đầy mồ hôi, di enda nleq úydoonLý Dục nắm tay Tô Tĩnh Nhã đã dùng hết hơi sức toàn thân hắn nhưng lại không thể ngăn cản Tô Tĩnh Nhã từ từ tuột xuống.
“Buông tay đi.” Tô Tĩnh Nhã nói: “Ngươi là Vương Gia tôn quý, ta là một dân nữ, không đáng giá để ngươi bỏ mạng mà cứu.”
“Không thả, ngươi không phải là một dân nữ gì cả, ngươi là vương phi của ta, là nữ nhân kiếp này ta yêu nhất.” Mặc dù cố hết sức, nhưng Lý Dục chết cũng không buông tay.
“Nói cho ta biết, có phải những lời nói trước kia ngươi nói với ta đều là thật hay không?” Tô Tĩnh Nhã hỏi.
“Thật.” Lý Dục khẳng định trả lời: “Thân phận của ta đã khiến ta khinh thường việc nói dối, mỗi một câu ta nói đều là phát ra từ đáy lòng.”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Vậy. . . . . . nếu ta muốn chết thì làm sao?”
“Ta cũng đi theo ngươi xuống Địa phủ, thành quỷ cũng muốn ở chung một chỗ với ngươi.” Lý Dục nói.
“Không gạt ta chứ?”
“Không lừa gạt!”
“Vậy thì tốt, ngươi buông tay đi.”
“Không buông, chết cũng không buông.”
“Đứa ngốc, dưới chân ta có tảng đá, không rơi được.”
“À?”
“Ngươi lên trước đi, tìm sợi dây kéo ta đi lên. . . . . . Nhanh lên một chút.”
. . . . . .