Đọc truyện Tướng Công Bám Người – Chương 9: Cùng nhau ngủ?
An Nguyệt Quân cùng
Diệp Khê Thiến được an bài ở phía tây sơn trang, cách nhà chính một
khoảng kha khá nên rất là thanh tĩnh. Ở một hai ngày, không gặp người
nào ở đó lại thấy yên tĩnh quá, nhưng là…
“Nương tử, nương tử, nương tử, theo ta ra ngoài một chút đi.” An Nguyệt Quân nũng na nũng nịu nói.
“Không đi!” Diệp Khê Thiến vỗ vỗ đầu hắn trực tiếp từ chối, sau đó ngắt ngắt
khuôn mặt hắn, giống như là dụ dỗ con nít bảo: “Anh tự mình đi chơi
không được sao?”
“Nương tử…”
Đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Khê Thiến rốt cuộc cũng đem An Nguyệt Quân ồn ào đuổi đi, vừa đặt lưng lên
giường tính nghỉ ngơi, lúc này ngoài cửa có người báo: “Phu nhân, trang
chủ mời người qua dự tiệc.”
Diệp Khê Thiến mở mắt ra, suy nghĩ một chút, trả lời: “Tôi biết rồi.”
Sửa sang y phục kĩ càng, nàng ra cửa, đi theo nha hoàn khoảng mười phút
đồng hồ, cuối cùng cũng tới đại sảnh. Thấy An Nguyệt Quân đã ở đó, mặt
tuy không biểu lộ gì nhưng cũng bớt căng thẳng đi.
An Nguyệt Quân
thấy nàng, gương mặt lạnh nhạt cùng lãnh khốc phút chốc biến đổi, lập
tức nở nụ cười rạng rỡ, tuyệt sắc chí cực, gấp gáp chạy đến bên người
nàng, lôi kéo làm nũng: “Nương tử, ngồi đây với ta.”
Một màn này cũng đủ khiến Liễu Hồng biến sắc, mặt mày âm trầm. Nàng ta ngồi bên An
Nguyệt Quân nãy giờ, dùng đủ mọi cách lấy lòng nhưng hắn chẳng thèm nói
câu nói. Hắn xem nàng đây là không khí sao?
Diệp Khê Thiến nhìn mọi
người xung quanh ai cũng ngó mình chằm chằm, có chút ngượng ngùng, phản
xạ muốn tránh hắn, hung dữ bảo: “Anh buông ra.”
An Nguyệt Quân vẫn
nắm tay nàng thật chặt, kéo nàng đến ngồi bên cạnh mình. Diệp Khê Thiến
giận dữ nhìn chằm chằm hắn, không có hiệu quả, đành phải ức chế ngồi
xuống. An Nguyệt Quân vui thích lập tức sán vào bên cạnh nàng, ân cần
đem đũa đưa cho nàng, nháy mắt hỏi: “Nương tử muốn ăn cái gì?”
“Bảo
chủ, rất vinh hạnh ngài có thể đến sơn trang tại hạ.” Liễu Văn không chờ nổi nữa, giơ ly rượu lên, cung kính mời: “Ta trước kính một ly.”
Thấy hành động của lão, An Nguyệt Quân chẳng qua khoé miệng khẽ động, cũng
chẳng thèm đáp lại. Liễu Văn sắc mặt cứng đờ, chật vật để ly rượu xuống.
Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh…
“Hai ngày đã qua. Hắn ở đâu?” An
Nguyệt Quân lạnh lùng nói, mắt ngoan lệ bắn thẳng về phía Liễu Văn,
phảng phất có thể thấu tận tim gan lão.
Liễu Văn đáy mắt âm ngoan,
thận trọng đáp: “Bảo chủ, chuyện này sau hãy bàn tới, giờ chúng ta cứ
dùng bữa đi đã.” Sau lại hướng Liễu Hồng nheo mắt một cái. Liễu Hồng
nháy mắt bừng hiểu gật đầu.
“Bảo chủ, mời ngài nếm thử phù dung tô
cá, mùi vị thập phần đặc biệt.” Liễu Hồng gắp một miếng cá đưa tới miệng An Nguyệt Quân, mềm mại đáng yêu nói. Thân thể nàng ta mảnh mai tựa vào hắn, một thân hồng y như cũ, so sánh với lúc mới gặp càng thêm phong
tình, cùng kỹ nữ thanh lâu chỉ có hơn chứ không kém.
“Muốn tay bị phế bỏ sao?” An Nguyệt Quân liếc cũng chẳng liếc một cái, nhàn nhạt nói lời đe doạ, khiến người ta không rét mà run.
Liễu Hồng tay cứng đờ, biết hắn nói được làm được, tuyệt không phải suông, chỉ có thể phẫn nộ để đũa xuống.
An Nguyệt Quân để ly rượu xuống, lôi Diệp Khê Thiến đang muốn nhăm nhe các món ăn rời đi, buông lại một câu: “Chờ ngươi hiểu rõ, chúng ta bàn
lại.”
Liễu Văn đứng nguyên tại chỗ, mặt thoắt trắng thoắt xanh, mắt
tràn ngập mưu toan cùng sát khí. Liễu Hồng cũng không cam lòng. Nàng ta
từ khi nghe cha nói bảo chủ Nguyệt gia bảo muốn tới liền mỗi ngày ngóng
trông, một khắc thấy hắn, trái tim sớm đã u mê. Hắn tuấn mỹ, hắn giống
như thiên thần! Nhưng mà hắn đối với nàng một chút cũng chẳng ngó ngàng. Nhất định là bởi ả nữ nhân kia! Không có ả, Liễu Hồng nàng tin tưởng
bảo chủ tuyệt đối sẽ yêu mình!
Dọc đường.
“An Nguyệt Quân, anh làm gì đó?! Tôi còn chưa ăn được cái gì!” Diệp Khê Thiến nổi cơn đùng đùng, mặc dù toàn thân hắn đang tràn đầy lệ khí, nhưng chả biết sao nàng cũng chẳng sợ. Là bởi hắn vẫn luôn yêu chiều nàng chăng?
An Nguyệt Quân
vừa nghe nàng than vãn, lệ khí quanh thân thoáng qua liền biến mất. Hắn
quay đầu, làm lành cười: “Nương tử đừng nóng giận. Chốc nữa ta giúp nàng chuẩn bị chút gì ăn.”
“Thế thì được.” Diệp Khê Thiến khẽ hừ mũi, căm giận đáp ứng.
Đến phòng, Diệp Khê Thiến vừa muốn đóng cửa lại bị hắn kéo lại. Nàng bĩu môi, tức tối hỏi: “Anh còn có chuyện gì đây?”
An Nguyệt Quân mắt bồ câu mở to, lấy lòng cười cười, rụt rụt rè rè nói: “Nương tử, ta muốn ngủ với nàng.”
Diệp Khê Thiến vừa nghe không nói hai lời liền gạt phăng đi, hung hăng trừng hắn: “Anh nằm mơ đi!”
“Nhưng nàng là nương tử của ta mà. Phu quân và nương tử phải cùng nhau ngủ mới đúng chứ.” An Nguyệt Quân nhìn nàng tàn bạo từ chối, mím môi nhỏ giọng
nói.
“Bốp!” Một đấm không chút lưu tình, Diệp Khê Thiến mắt hung tợn, khẩu khí lại hết sức mềm nhẹ: “Phu quân, giờ còn muốn ngủ cùng nữa
sao?”
An Nguyệt Quân liên tục gật đầu, ngoan ngoãn giơ tay lên thề thốt: “Ta bảo đảm sẽ không làm gì nương tử hết.”
Diệp Khê Thiến phản xạ quay đầu đi, song đụng phải một lồng ngực kín đáo,
ngẩng đầu, lại bị hắn ôm chặt vào trong ngực, mùi vị của hắn sao mà ấm
áp, sao mà mê say, nàng say mất…
“Anh…” Một chữ tuột ra khỏi miệng, làm thế nào cũng không thể nói nốt.
An Nguyệt Quân cúi đầu hôn nàng thật sâu, kích cuồng mà lại không mất dịu
dàng. Hồi lâu, An Nguyệt Quân mới buông nàng ra, ở vành tai nàng tà mị
nỉ non: “Nương tử, nàng mà không chịu, ta sẽ hôn đến khi nàng đồng ý mới thôi.”
Diệp Khê Thiến chằm chằm nhìn hắn, thấy hắn lại có khuynh
hướng cúi xuống mình bèn đưa tay ngăn trở bạc môi hắn, bất đắc dĩ hỏi
lại: “Anh bảo đảm?”
An Nguyệt Quân lại muốn giơ tay lên thề. Diệp Khê Thiến thở dài, dở khóc dở cười: “Được rồi.”
An Nguyệt Quân thấy nàng đồng ý, đáy mắt mỉm cười. Xong rồi lại đáng
thương nhìn nàng, nhỏ giọng kì kèo: “Nương tử, thật sự không thể làm cái gì ư?”
Diệp Khê Thiến ánh mắt giết người xẹt qua, An Nguyệt Quân ngoan ngoãn im lặng, vô tội nhìn nàng.