Đọc truyện Tướng Công Bám Người – Chương 83: An Nguyệt Quân tỉnh lại
Phòng đầy người nhưng hoàn toàn yên tĩnh. Mọi sự chú ý đều đặt lên vị đang nằm trên giường.
Đại phu nặng nề quay đầu, thở dài: “Trên kiếm có độc. Nếu không rút kiếm
ngay, để độc lan đến tim thì thật không thuốc nào cứu nổi.”
Nghiêm trọng vậy ư? Môi Diệp Khê Thiến run rẩy, mắt muôn trùng sợ hãi, hỏi nhỏ: “Rút kiếm có gây nguy hiểm gì không?”
“Phu nhân, dù rút hay không đều nguy hiểm.” Đại phu lắc đầu.
“Rút kiếm.” Diệp Khê Thiến nắm chặt tay An Nguyệt Quân đưa ra quyết định. Dù kết quả ra sao, nàng vẫn sẽ ở bên hắn.
“Vâng. Vì không có thuốc tê nên xin phu nhân hãy giữ chặt bảo chủ để tránh lúc rút kiếm bảo chủ có những hành động quá khích gây thương tổn đến bản
thân.” Đại phu vừa dặn vừa nhích sang bên chừa chỗ cho Diệp Khê Thiến
vào.
Diệp Khê Thiến gật đầu bò lên giường giữ An Nguyệt Quân. Nhìn
khuôn mặt mới đây thôi còn đỏ hồng đầy sức sống nay trắng bệch như tờ
giấy, nước mắt nàng lại lã chã tuôn rơi ướt đẫm má hắn.
“Nương… tử,
nương… tử, đừng khóc… đừng… khóc… ta… đau lòng…” Bàn tay run rẩy nâng
lên toan lau đi giọt lệ của nàng, tuy nhiên nửa chừng nó lại rơi xuống.
Diệp Khê Thiến sửng sốt, con tim rung động mãnh liệt. Tên ngốc này, bị
thương cỡ đó rồi mà vẫn muốn an ủi nàng, sao lại có người ngốc thế chứ?
Nước mắt càng mau, nàng nghẹn ngào: “Quân… Quân ơi…”
“Phu nhân, không thể chậm trễ thêm nữa.” Đại phu không đành lòng quay đầu phân phó hạ
nhân: “Phiền mang nước nóng và khăn sạch tới đây.”
“Vâng.”
Đám
đông nín thở nhìn chằm chằm cánh tay đại phu gồng lên nắm lấy chuôi
kiếm. Toàn thân An Nguyệt Quân run bắn. Máu văng tung toé, nhuốm đỏ tầm
mắt mọi người, dính cả lên mặt hắn, đẹp và kiêu sa như những đoá anh
túc.
“Mau! Khăn! Cầm máu!” Đại phu hốt hoảng hô.
Bao chậu nước nóng bê vào rồi lại bê ra, đỏ thắm. Khăn lông cũng đỏ tươi, lẫn trong đó có chút đen.
Diệp Khê Thiến sớm khóc không thành tiếng. Hoá ra em không phải là người
kiên cường. Hoá ra em rất yếu đuối. Hoá ra em đã yêu anh sâu đậm như
vậy. Hoá ra… một ngày thiếu anh, em không tài nào sống nổi.
Mắt Diệp Khê Thiến tối sầm.
“Phu nhân… Phu nhân…”
“Đỡ phu nhân về phòng.”
…
Trông thấy Diệp Khê Thiến từ từ mở mắt, nha hoàn ở bên mừng rỡ kêu: “Phu nhân, tốt quá, rốt cuộc người cũng tỉnh.”
Diệp Khê Thiến ngẩn người, đột nhiên bắt lấy bả vai nha hoàn, hỏi: “Quân…
Quân đâu?” Đôi mắt nàng đầy sợ hãi xen lẫn mong đợi. Chắc thương thế của Quân đã tốt hơn. Chắc hắn đang đợi nàng đây.
“Phu nhân…” Nha hoàn ái ngại không dám trả lời.
“Không lẽ anh ấy…” Cổ họng nàng ngòn ngọt, chất lỏng đỏ rỉ từ khoé môi. Máu,
từng giọt máu nhỏ lên áo ngủ gấm như những đoá huyết mai nở rộ. Chết
thật rồi ư? Nàng… sao bây giờ?
“Phu nhân! Phu nhân! Người đừng làm nô tỳ sợ!” Nha hoàn hốt hoảng đỡ lấy Diệp Khê Thiến.
Đôi mắt Diệp Khê Thiến trống rỗng. Nàng đờ đẫn quay đầu, dường như đã lạc
vào thế giới riêng của bản thân, lẩm bẩm: “Anh ấy… chết rồi ư? Chết rồi
ư?”
“Phu nhân bình tĩnh đi ạ! Bảo chủ chưa chết, nhưng hiện bảo chủ đang hôn mê.” Nha hoàn trả lời.
Lời của nha hoàn thức tỉnh Diệp Khê Thiến. Nàng vén chăn, xuống giường, lao ra khỏi phòng, mặc cho nha hoàn kêu la đằng sau: “Phu nhân! Phu nhân,
đợi một chút! Người chưa mang giày, phu nhân!”
Diệp Khê Thiến chân
trần chạy, đá cứa rách cả da, máu chảy, nhưng nàng chẳng hề cảm thấy.
Nàng càng chạy càng nhanh, hướng thẳng Mai Thanh các.
Đám đông vây quanh An Nguyệt Quân trông thấy nàng lập tức nhường lối.
Em đến rồi, Quân. Sao anh vẫn im lặng nằm đây? Mau đứng lên đi. Mau đứng
lên. Anh lo cho em lắm mà? Giờ em đang rất đau, chân chảy máu, sao anh
vẫn không thèm để ý đến? Sao anh cứ nằm im hoài thế?
“Đại phu nói sao?” Diệp Khê Thiến hỏi nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn An Nguyệt Quân.
“Máu đã cầm, nhưng máu mất quá nhiều khiến bảo chủ yếu hẳn đi. Hơn nữa, độc
chưa được giải, vô cùng nguy hiểm.” Dương Hoà lo lắng trả lời.
“Sao
có thể! Chỉ bị đâm một kiếm thôi mà! Tên ngốc này rất lợi hại, nhất định sẽ không sao! Đúng… nhất định…” Giọng Diệp Khê Thiến càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chuyển thành nức nở.
Không khí bi thương nặng nề.
Dương Hoà lơ đãng ngoảnh đầu, chợt kinh hãi hô lên: “Đại phu! Đại phu! Mau mau băng bó cho phu nhân!”
Vệt máu kéo dài từ ngoài cửa đến bên giường. Đó là máu chảy từ chân Diệp Khê Thiến.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh…
Hai ngày trôi qua, An Nguyệt Quân vẫn chưa tỉnh. Diệp Khê Thiến dần cảm
thấy tuyệt vọng. Vì sao hắn chưa mở mắt? Có phải đôi mắt đó sẽ chẳng bao giờ mở nữa không? Không! Không!
Diệp Khê Thiến vò chiếc khăn mặt, khẽ khàng lau mình cho An Nguyệt Quân. Không gian tĩnh lặng, ấm áp, nhưng đượm bi thương.
Chợt Dương Hoà đi vào.
“Phu nhân.”
“Chuyện gì?” Diệp Khê Thiến vẫn tiếp tục lau.
“Người kia toàn thân đều đã bị thương, có nên đánh nữa không ạ?” Dương Hoà nhớ lại cái kẻ bị giam trong ngục, trên người mưng mủ thối rữa chẳng còn
chỗ nào lành lặn nọ liền thấy buồn nôn.
“Đánh tiếp!” Diệp Khê Thiến
ngừng lau, đáy mắt thoáng tia căm hận, ra lệnh: “Ông ta phóng kiếm bằng
tay nào, chặt cái tay đó xuống!”
Ánh mắt của Diệp Khê Thiến khiến
Dương Hoà run lên. Phu nhân đây ư? Dù phu nhân không phải dạng mỹ nhân
tuyệt sắc nhưng cũng thuộc loại giai nhân thanh tú, tính cách dịu dàng,
được mọi người yêu mến. Tuy nhiên, vẻ thâm độc này của nàng quả thực…
“Thuộc hạ đi ngay.” Dương Hoà liếc nhìn An Nguyệt Quân hôn mê, hỏi: “Bảo chủ sao rồi ạ?”
“Sẽ nhanh khoẻ thôi.” Đúng, nhất định sẽ mau khoẻ. Nàng không cho phép cũng không tha thứ nếu hắn dám mãi nằm thế này!
Dương Hoà nhìn sâu một cái, lui ra.
“Sao anh vẫn chưa tỉnh? Em sắp hết kiên nhẫn rồi. Có phải anh đang giận em
nên mới cố ý khiến em khổ sở, đau lòng không?” Diệp Khê Thiến lẩm bẩm,
ngón tay vuốt ve khuôn mặt An Nguyệt Quân không cầm nổi đau buồn.
“Quân, anh hiểu em lắm mà. Giờ toàn thân em đều đau, sao anh không thèm để ý đến em?”
“Quân, em sẽ không đánh anh nữa, tất cả mọi chuyện em sẽ nghe anh. Cho nên… anh mau mau mở mắt ra đi… được không?”
“Quân, nếu anh mà không tỉnh, em sẽ lập tức tìm một người xinh đẹp, đáng yêu và yêu em hơn anh, sau đó bỏ anh lấy người đó đấy.”
Đáp lại Diệp Khê Thiến là sự im lặng. Nàng há miệng như muốn nói nhưng
không thốt nên lời, thay vào đó nước mắt trào ra, mằn mặn, đau đớn.
Đột nhiên…
“Kẻ… kẻ nào… dám… ta… ta giết… khụ khụ… ta giết hắn!”
Tiếng nhỏ như muỗi song lại khiến Diệp Khê Thiến chấn động, niềm vui rạng rỡ
trên khuôn mặt. Bệnh liệt giường nhưng vẫn bá đạo, Quân của nàng!
“Quân, anh… tỉnh rồi hả?” Đôi mắt Diệp Khê Thiến ươn ướt.
Không ai đáp lại.
Mơ ư? Nhưng nó rất chân thật.
“Quân chưa tỉnh? Phải đi lấy người khác thôi.” Dứt lời, Diệp Khê Thiến liền bật dậy, vờ đi.
Khoảnh khắc xoay người, tay áo nàng bị kéo lại bằng một lực rất nhẹ và điều đó khiến nàng mỉm cười, nước mắt chảy dài. Mắt hắn vẫn nhắm, đôi môi trắng bệch vô thức nỉ non: “Không… đừng… không cho nương tử… nương tử là của
ta…”
Mắt Diệp Khê Thiến long lanh. Nàng cúi đầu, thì thầm bên tai An
Nguyệt Quân: “Nếu anh không khoẻ lại, em sẽ lấy người khác thật đấy.”
Hắn không đáp nhưng nàng biết, hắn chắc chắn sẽ tỉnh.
Thêm một ngày trôi qua.
“Phu nhân, không xong! Kẻ kia trốn mất rồi!” Dương Hoà vội vã chạy vào.
“Shhh!” Diệp Khê Thiến ra hiệu Dương Hoà nhỏ tiếng lại, chốc sau mới lơ đãng
hỏi: “Chuyện gì?” Hiện giờ mong muốn duy nhất của nàng là Quân mau tỉnh
lại.
“Phu nhân, thuộc hạ theo lệnh vốn tính chặt tay kẻ kia hôm nay, tuy nhiên lại phát hiện hắn trốn mất.” Dương Hoà cúi đầu kể.
“Mặc ông ta đi.”
“Vâng.” Dương Hoà quan sát vẻ bình tĩnh của Diệp Khê Thiến, chần chừ một chút
rồi nói: “Phu nhân, nếu lộ tin bảo chủ Nguyệt gia bảo trúng độc hiện
đang thoi thóp sợ bảo sẽ không được yên ổn.”
Nhưng Diệp Khê Thiến không có phản ứng. Dương Hoà lắc đầu thở dài, rời đi.
Lệ giọt giọt tuôn rơi. Trừ khóc, nàng chẳng thể làm hết. Nàng không hề muốn nước mắt rơi nhưng nó cứ trào ra.
“Nương tử, đừng khóc.”
Diệp Khê Thiến mừng rỡ ngẩng đầu. Con ngươi đen láy tuy vương nỗi mỏi mệt
song nét yêu dịu dàng vẫn sáng rỡ. Dung nhan phong hoa tuyệt đại bồng
bềnh như tiên. Làn da trắng bệch tưởng trong suốt, hơi nhiễm chút tái
xám của những đám mây mùa đông. Đầu lông mày rệu rã. Đôi môi đẹp mất sắc đỏ tươi. Dưới ánh nến lập loè, khuôn mặt tái nhợt của An Nguyệt Quân
tĩnh lặng, tóc đen nhánh xoã tung trên gối.
“Quân… Quân…” Diệp Khê Thiến gọi nhỏ, đôi mắt mừng rỡ ghim chặt An Nguyệt Quân. Nàng sợ, sợ đây chỉ là giấc mộng.
“Nương tử…” Hơi thở dài, giọng nỉ non, lời lẽ cưng chiều, tất cả vẫn như xưa, ngoài cõi lòng đầy vết thương của Diệp Khê Thiến.
“Em đi gọi đại phu! Em đi gọi đại phu!” Diệp Khê Thiến nhận ra đây không phải mơ bèn hốt hoảng bật dậy.
Nàng tập tễnh chạy đi, vải trắng băng bó chân thấm máu cũng không phát hiện. Nàng sai nha hoàn đi gọi đại phu, sau lập tức trở lại, ngây ngốc nhìn
An Nguyệt Quân.
“Quân, cuối cùng anh cũng tỉnh.” Diệp Khê Thiến nằm bên người hắn, vừa nói vừa khóc.
“Nương tử, nàng đừng mơ lấy ai khác ngoài ta.” An Nguyệt Quân muốn vuốt tóc
nàng, song chỉ đủ sức chạm tới lọn tóc xoã bên tai, thở khẽ. Đột nhiên,
hắn mở trừng mắt, cố nghển cổ ngó ra sau, kết quả ngã vật trở về giường, ho khan không ngừng, mặt tái nhợt đáng sợ.
“Anh sao thế? Có chuyện gì?” Diệp Khê Thiến vỗ lưng hắn.
“Nàng… chân nàng… khụ khụ… sao vậy?” An Nguyệt Quân khó nhọc thốt từng lời.
“Không sao, không sao.” Diệp Khê Thiến lắc đầu cười. Miễn hắn không việc gì là được.
“Nương tử, đến nằm… cạnh… ta… đi…” An Nguyệt Quân kiên quyết yêu cầu.
Diệp Khê Thiến vốn định từ chối, tuy nhiên ánh mắt cố chấp của hắn khiến
nàng mềm lòng, bèn nhấc chân bò lên giường, nằm cạnh hắn. Hắn vòng tay
ôm nàng, muốn xem vết thương ở chân nàng nhưng không đủ sức, đành rũ tay xuống.
Diệp Khê Thiến trông mà buồn cười, nheo mắt không hé một lời.
Chốc sau, đại phu tới. Diệp Khê Thiến lập tức bò xuống giường, vẻ bình tĩnh
trên khuôn mặt không che lấp được đôi mắt ngượng ngùng. Đại phu kiểm tra thương thế của An Nguyệt Quân, gật đầu, vui vẻ thông báo: “Phu nhân,
bảo chủ tuy yếu nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần chăm sóc ngài cẩn thận là ổn.”
“Ừ.” Diệp Khê Thiến nở nụ cười nhẹ nhõm, giữa chừng sực nhớ. “Độc trong người anh ấy…”
Đại phu vuốt chòm râu, cười giải thích: “Phu nhân yên tâm, lần này bảo chủ
trong hoạ được phúc. Lúc rút kiếm, mặc dù mất nhiều máu nhưng may độc
cũng theo đó mà ra hết khỏi cơ thể.”
Bây giờ Diệp Khê Thiến đã hiểu
vì sao khi đó máu có lẫn màu đen, hoá ra là độc. Vui sướng lan tràn toàn thân. Tốt quá, Quân không sao, tốt quá.
“Nương tử, đừng khóc.” Giọng nói dịu dàng yêu thương truyền vào tai nàng.
Đứa ngốc này lại thế, vừa thoát chết xong mà vẫn quan tâm nàng trước tiên, bản thân ra sao cũng mặc. Thật ngốc!
Đại phu xếp hòm thuốc, chuẩn bị ra về. Đột nhiên giọng nói yếu ớt nhưng
lạnh thấu xương vang lên: “Đại phu, sau khi rời khỏi đây, nếu có ai hỏi
về bệnh tình của ta, hãy nói nó rất nghiêm trọng, tốt nhất cứ bảo không
thuốc nào chữa nổi, hiểu chưa?”
“Vì sao…”
Đôi mắt An Nguyệt Quân
âm u. Hắn vô cảm cảnh cáo: “Cần ta lặp lại lần thứ hai? Nếu ngươi lỡ
miệng nói sai, tin ta đi, ngươi sẽ hối hận đấy.”
Dù còn đang liệt
giường nhưng hàn ý này cũng đủ khiến người đại phu già run rẩy. Đại phu
rụt cổ gật đầu như giã tỏi, tông cửa ra về.
Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ thở dài, đắp chăn kỹ cho An Nguyệt Quân xong mới hài lòng gật đầu, càu nhàu: “Bệnh mà còn ra vẻ à!”
An Nguyệt Quân mở to đôi mắt đen, nũng nịu trả lời: “Đâu, nương tử, ta ngoan lắm nè.”
“Sao phải làm vậy?” Diệp Khê Thiến nghi ngờ hỏi.
“Có kẻ muốn diệt Nguyệt gia bảo.” An Nguyệt Quân thản nhiên đáp, đầu nhỏ rụt trong chăn hệt một đứa trẻ.
“Gì cơ?!” Diệp Khê Thiến cứng người, mắng: “Anh ngốc quá vậy! Đã biết có kẻ muốn diệt bảo sao còn tung tin mình mắc bệnh nặng? Nhỡ ngay ngày mai
chúng tấn công thì làm thế nào?”
“Không có chuyện đó đâu.” An Nguyệt
Quân lắc đầu. Kẻ đa nghi, xảo trá, thông minh như y chắc chắn sẽ không
khinh suất hành động ngay. Nếu hắn đoán không nhầm thì y sẽ sai Thi Lang tới điều tra thực hư.
“Anh…” Diệp Khê Thiến định cho hắn một đấm
nhưng nghĩ hắn đang bị thương, bèn phủ tay lên mu bàn tay hắn, nói: “Nếu có ngày ấy thật mà anh mệt không đối phó nổi, để em cho chúng một
trận.”
“Ừ.” Vẻ lạnh lùng của An Nguyệt Quân bởi câu nói của nàng mà trở nên mênh mang, tràn ngập yêu thương.
Thời gian như đọng lại…
Nửa tháng sau, sức khoẻ An Nguyệt Quân đã bắt đầu hồi phục, có thể xuống giường dạo vài vòng.
Bên ngoài tin đồn đã bay đầy trời: bảo chủ Nguyệt gia bảo lâm bệnh, bệnh
rất nặng, có khi ngày mai sẽ đi gặp Diêm Vương. Có người hả hê, có người nháo nhào, có người nghi ngờ, nhưng không ai hành động gì, chỉ ngồi yên theo dõi sự thể.
Thi phủ.
Thi Lang đương kiểm kê sổ sách, cau
mày. Cơ thể y gầy sọp đi. Mấy ngày này, chủ nợ bám y như đỉa đói khiến y chẳng biết làm sao. Đột nhiên, y ngẩng phắt lên, kêu: “Ai đó?!”
Nam tử đeo mặt nạ bạc lộ diện. Thi Lang hết hồn, hãi hùng hét toáng: “Ma! Có ma!”
Giáo chủ tát y một cái nảy lửa, cắt đứt tiếng kêu của y. Giáo chủ nheo nheo
con mắt, lạnh lùng nói: “Nhìn cho rõ ta là người hay ma!”
Thi Lang vẫn chưa tỉnh hẳn, lắp bắp: “Giáo chủ… giáo chủ… không phải ngài…”
“An Nguyệt Quân, ta sẽ nhớ món nợ này!” Giáo chủ ác độc nói.
“Giáo chủ, tốt quá! Ngài chưa chết, giáo chủ…” Thi Lang kích động.
“Bớt nhiều lời đi. Hôm nay ta tới tìm ngươi là có việc.” Giáo chủ cắt lời Thi Lang.
“Giáo chủ có việc gì xin cứ phân phó, nhất định thuộc hạ sẽ dốc sức hoàn
thành.” Thi Lang cúi đầu quỳ trên đất, dáng vẻ nịnh nọt mà đáy mắt lạnh
lẽo.
“Cũng chẳng phải việc gì khó. Ta hỏi ngươi, tin An Nguyệt Quân
lâm trọng bệnh không thuốc nào chữa nổi có chính xác không?” Giáo chủ
hỏi.
“Gì cơ? Hắn lâm bệnh?” Thi Lang cao giọng hỏi ngược lại. Nếu
thật vậy thì độc trong người y làm sao đây? Thi Lang hốt hoảng suy nghĩ.
“Ngươi không biết? Có phải không vậy, Thi Lang?” Giáo chủ hoài nghi nhìn Thi Lang chằm chằm.
“Giáo chủ tha mạng! Gần đây chuyện buôn bán của thuộc hạ gặp khó khăn, ngày
nào chủ nợ cũng đến đòi nợ làm thuộc hạ phải trốn tới sứt đầu mẻ trán,
không còn tâm trí nào lo chuyện bên ngoài.” Thi Lang nơm nớp lo giáo chủ không tin mình bèn bày vẻ mặt căm hận ra. “Tất cả đều do An Nguyệt Quân hại! Đều do hắn!”
“Ờ.” Giáo chủ gật đầu. Có lẽ căm hận trên mặt Thi
Lang đã khiến y tin tưởng. “Ngươi tới Nguyệt gia bảo thăm dò xem tin đồn An Nguyệt Quân lâm trọng bệnh có đúng không mau.”
“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.” Thi Lang đáp, đáy lòng âm thầm thở phào.
“Nếu thành công, ta sẽ dành cho ngươi một vị trí tốt.” Giáo chủ hài lòng đầu, hứa hẹn.
“Tạ ơn giáo chủ, thuộc hạ chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Thi Lang cung
kính cúi đầu. Nếu là trước đây, lời hứa này có lẽ sẽ rất hấp dẫn đối với y, tuy nhiên hiện tại mạng còn trong tay kẻ khác, vị trí tốt có ích gì!
Dứt lời, giáo chủ liền mất dạng.
Cũng chiều hôm đó, một sự kiện động trời đã xảy ra khiến ai nấy đều kinh ngạc, có người còn bật khóc.
Tể tướng đương triều Âu Dương Tán bị bắt vì tội bán nước. Tin này vừa được công bố, cả triều xôn xao. Nguyên lão tam triều Âu Dương Tán là trọng
thần được người người kính trọng. Nhắc tới y, ai ai cũng kính nể. Y yêu
dân như con, quyền cao chức trọng song không hề kiêu căng, sống một đời
thanh liêm. Một vị quan như vậy sao có thể phạm tội bán nước?
Tất cả
đều hoài nghi. Quan viên triều đình trong một đêm cùng ký một lá thư yêu cầu điều tra kỹ lại chuyện này, có khả năng tể tướng Âu Dương Tán bị vu oan, họ tin y vô tội. Dân chúng biết tin xong cũng bắt đầu lên tiếng
chửi triều đình. Song đương triều vương tử Tử Hạo vẫn không hề bận tâm. Y bổ nhiệm một vị tể tướng mới. Đó là một nam tử tuổi còn trẻ, mặt như
quan ngọc, môi hồng răng trắng, diện mạo tuấn tú, trông có vẻ hiền lành. Tuy nhiên y mang cặp mắt vô cùng thâm sâu, chẳng ai rõ trong ấy chứa
đựng âm mưu gì.
Y tên Lạc Vũ!