Đọc truyện Tướng Công Bám Người – Chương 31: Ngồi xe ngựa
Buổi trưa, sau khi An
Nguyệt Quân an bài thoả đáng mọi việc, đang muốn lên lầu gọi Diệp Khê
Thiến, ngẩng đầu đã thấy nàng chuẩn bị xuống lầu. Vẻ băng lãnh trên mặt
lập tức tan chảy, hắn ấm ấm ức ức nhỏ giọng nói: “Nương tử rốt cuộc cũng rời giường, phu quân chờ nàng lâu lắm nha.”
“Phần thưởng đây.” Diệp Khê Thiến ôn nhu nói, xong mới nhẹ nhàng mà hôn hắn một cái, cười híp mắt hỏi: “Phu quân, được chưa?”
“Không, không được, hôn thế nào cũng không đủ!” An Nguyệt Quân chu miệng nhỏ làm nũng.
Diệp Khê Thiến nhìn hắn, đáy mắt mỉm cười rạng rỡ, hơn nữa lại tràn ngập nhu tình cùng thoả mãn. Tay nàng chủ động lôi kéo tay hắn, mười ngón tay
đan xen thật chặt, nói: “Phu quân, chúng ta về nhà.” Là hắn, nhu tình
của hắn, nàng thích, nũng nịu của hắn, nàng thích, tính tình trẻ con của hắn, nàng thích, thậm chí, âm ngoan và tàn khốc của hắn, nàng cũng
thích.
An Nguyệt Quân cả người bần thần, mắt dừng trên người nàng
thật sâu, vô cùng chuyên chú. Hắn có được nàng rồi sao? Nàng đã ở bên
cạnh hắn rồi sao? Gương mặt tuyệt mỹ từ từ hé lộ nụ cười điên hồn đảo
phách chúng sinh, biết bao tuyệt diễm, biết bao chung tình, biết bao ấm
áp… Hắn gật đầu, nhẹ đáp: “Ừ, nương tử, chúng ta về nhà.”
Ra cửa, một cỗ xe ngựa hoa lệ đã ở trước mắt Diệp Khê Thiến. Diệp Khê Thiến vẫn là
lần đầu tiên nhìn thấy xe ngựa ở cổ đại, hai mắt lập tức bị hấp dẫn, thi thoảng vươn tay sờ sờ thùng xe rồi kích động chạy về phía đầu xe, trông thấy con ngựa liền ôm lấy nó, thích thú vuốt ve kêu: “Đây là lần đầu
tiên tôi thấy ngựa đấy, thích quá đi mất!”
An Nguyệt Quân mâu quang
chợt loé, tiến lên phía trước đem nàng tách ra khỏi con ngựa, giận dỗi:
“Nương tử, ngựa có đẹp hơn ta không? Có quan trọng bằng ta không?” Lời
nói ngập mùi dấm chua.
Diệp Khê Thiến sửng sốt, cười to không dứt,
cười đến nỗi đau cả ruột, vừa cười nàng vừa đứt quãng nói: “Ngốc… ngốc
ơi là ngốc… ai lại đi so sánh mình với… ngựa chứ? Ha ha ha…”
Cố điều
chỉnh tư thái, nàng nghiêm túc nói với hắn: “Phu quân, nương tử tin, phu quân so với ngựa đẹp hơn nhiều.” Nhưng trong mắt vẫn tràn đầy ý cười.
An Nguyệt Quân ngơ ngác đứng ì ra đó, rốt cuộc cũng phản ứng kịp, mặt
thoắt đỏ bừng, dưới ánh mặt trời tản ra nét dụ dỗ và tà khí tuyệt mỹ.
Hắn ai oán nhìn nàng, ấm ức tố cáo: “Nương tử, nàng lại giễu cợt ta.”
“Là anh ngốc nghếch, sao lại trách tôi?” Diệp Khê Thiến che miệng cười
trộm. Tên gia hoả này, làm sao có thể không giễu cợt hắn được đây? Nàng
chỉ là một con người bình thường, một cô gái bình thường, cũng luôn khát vọng một tình cảm đơn thuần, tha thiết và chân thành. Bởi vì thích, nên nàng mới muốn giễu cợt; bởi vì thích, nên nàng mới muốn bắt nạt.
“Nương tử…” An Nguyệt Quân mở to đôi mắt bồ câu u oán nhìn nàng, bất mãn kêu.
Nương tử, bởi vì nàng, ta mới ngốc; bởi vì nàng, ta mới khờ; bởi vì
nàng, ta mới hạnh phúc. Hạnh phúc của hắn bây giờ chính là hạnh phúc vì
nàng mà cảm động, vì nàng không bao giờ rời bỏ hắn!
Diệp Khê Thiến
chui vào trong xe ngựa, quả nhiên không ngoài dự liệu, phía ngoài hoa lệ thế kia, bên trong hẳn không kém gì: không gian rộng rãi, đệm ngồi tất
cả đều là tơ tằm thượng đẳng, ở giữa có một cái bàn nhỏ bày đặt sách,
trà cụ cùng với chút điểm tâm.
Diệp Khê Thiến ngồi xuống, An Nguyệt
Quân cũng lên theo, nhưng vừa mới đặt mông xuống đã bị nàng quát: “Ra
ngoài đánh xe! Anh đừng có tưởng xe nó tự chạy!”
“Nương tử, đừng lo
lắng mà. Ta đã thuê người rồi. Nàng không nhận ra xe đã bắt đầu đi rồi
sao? Nương tử ngốc à, thế cho nên mấy ngày tới chúng ta chỉ cần ở trong
này tận hưởng không gian nho nhỏ ở đây thôi.” Khẩu khí của hắn giống như có mục đích xấu xa nào đó, vừa nói còn dịch người đến gần Diệp Khê
Thiến, mắt len lén liếc nàng, đến khi cả người đã dính sát bên cạnh nàng rồi, hắn mới dừng lại.
Diệp Khê Thiến buồn cười nhìn cái vẻ mờ ám
của hắn, chẳng qua là nhắm một con mắt mở một con mắt. Nàng tuỳ ý cầm
một quyển sách trên bàn lên, lật lật xem, sau đó chán ghét ném nó xuống.
“Nương tử, làm sao vậy?” An Nguyệt Quân tò mò hỏi.
“Loại sách cổ thế này ai mà hiểu!” Vẻ vô cùng chán ghét.
Con ngươi An Nguyệt Quân chợt loé, hắn mở miệng hỏi: “Nương tử, nàng trước kia có xem qua ư?”
“Thiên tài mới xem, tôi làm gì…” Ngậm lại tất cả lời định nói, nàng chột dạ
nhìn hắn một cái, lấp liếm: “Ha ha, chẳng qua là rất ít xem, bởi vì tôi
nhận được chẳng mấy mặt chữ cả.”
“Ừm.” An Nguyệt Quân cũng thuận
miệng đáp theo, nhưng trong lòng không khỏi hoài nghi. Sách cổ? Rõ ràng
là sách của thời đại này, sao lại gọi là sách cổ chứ?
Cả ngôn từ cử
chỉ của nàng cũng vậy, thật sự là của người Tử Nguyệt vương triều ư?
Không giống. Càng tiếp xúc lâu hắn càng phát hiện nàng vô cùng khác
biệt, càng cảm thấy nàng dường như rất xa xôi, xa đến không thể chạm vào khiến lòng hắn sợ hãi sâu sắc. Hắn nên làm cái gì bây giờ?
“Nương tử, nhà nàng ở đâu?” An Nguyệt Quân đột nhiên hỏi.
“Ở rất là xa…” Diệp Khê Thiến than nhẹ một tiếng, đáy mắt chợt dâng lên
một chút nhớ nhung. Tuy nói là không muốn trở về nữa, nhưng mà đó cũng
là nơi nàng từng sinh sống suốt 22 năm, cũng có một chút không nỡ.
“Rất xa là ở đâu? Tiêu Thanh quốc? Minh An quốc? Hay là một tiểu quốc phụ cận nào đó?” An Nguyệt Quân vẫn kiên trì truy hỏi.
“Phu quân mấy tuổi rồi?” Diệp Khê Thiến nghe hắn hỏi trong lòng vô cùng khẩn trương, đột nhiên chen miệng hỏi lại.
“Ta 23. Nương tử, có phải nàng chê ta già rồi không?” An Nguyệt Quân đáng thương ngó nàng.
“Anh nghĩ tôi mấy tuổi?”
“Nương tử nhiều nhất là 18 tuổi.” An Nguyệt Quân tỉ mỉ nhìn nàng, đàng hoàng đáp.
“Ha ha ha…” Diệp Khê Thiến cười đến run rẩy hết cả người.
“Nương tử, nàng làm sao vậy?”An Nguyệt Quân khẩn trương hỏi.
“Không có chuyện gì.” Bị nói trở thành một thiếu nữ 18 tuổi như thế, ai không
cao hứng chứ. Diệp Khê Thiến tủm tỉm cười, dương dương tự đắc nói: “Tôi
đã 22 rồi.”
An Nguyệt Quân sửng sốt hồi lâu, sau đó mới cuống quít
hỏi: “Chẳng lẽ trong nhà nương tử đã có phu quân rồi?” Ánh mắt hắn nồng
đậm sát ý.
“Bốp!” Diệp Khê Thiến hung hăng gõ cái đầu gỗ của hắn, tức tối bảo: “Anh cảm thấy tôi là người tuỳ tiện như vậy ư? Có phu quân rồi còn gọi anh như kia làm gì?” Nói xong mới liều mạng trừng mắt với hắn,
quay ngoắt đi kéo rèm cửa xe ra thưởng thức phong cảnh bên ngoài, một bộ dạng không bao giờ muốn quan tâm đến hắn nữa.
“Nương tử, ta sai lầm rồi, sau này không dám nữa.” An Nguyệt Quân đến bên cạnh nàng, ôm lấy nàng đáng thương hứa.
Bên trong xe lặng lẽ không một tiếng động…
“Nương tử, nếu nàng không để ý đến ta, ta cứ ôm nàng mãi không buông cho xem.” Tay không tự giác ôm hông nàng, khuôn mặt tuấn mỹ vùi vào lưng nàng, nụ cười hắn mờ ám nhưng khẩu khí thì vẫn nhất nhất đáng thương.
Vẫn như cũ lặng lẽ không tiếng động…
Chết rồi! An Nguyệt Quân nóng nảy, đang muốn mở miệng làm nũng tiếp thì xe
ngựa đột nhiên lảo đảo ngừng lại. Ánh mắt An Nguyệt Quân băng giá, hắn
lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Bảo chủ, giữa đường có một nam nhân bị thương.” Bên ngoài truyền đến tiếng trả lời e dè.
“Tiếp tục lên đường.” An Nguyệt Quân hừ lạnh một tiếng.
“Nhưng mà…”
“Đường vòng không được, trực tiếp đi thẳng!” Giọng An Nguyệt Quân đã lạnh đến
gần như không còn nhân tính khiến người bên ngoài khiếp sợ. Sinh tử của
kẻ khác cùng hắn không quan hệ, hắn chỉ biết đến một người duy nhất
trong lòng mình thôi.
“Chờ đã!” Âm thanh thanh thuý vang lên, Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc An Nguyệt Quân một cái, bảo: “Tôi sẽ đi cứu.”