Đọc truyện Tướng Công Bám Người – Chương 17: Nương tử, nàng có ta còn chưa đủ ư?
“Nương tử, chúng ta đi đâu? Về nhà sao?” An Nguyệt Quân hồn nhiên như cô tiên hỏi.
“Anh đang nói cái gì đó An Nguyệt Quân?!” Diệp Khê Thiến đảo mắt qua khoé mi ngân ngấn nước của hắn, nghiến răng nghiến lợi gầm.
“Không có, nương tử, ta cái gì cũng chưa nói.” An Nguyệt Quân đầu lắc quầy
quậy như cái trống bỏi, sợ hãi hệt con rùa rụt cổ, mắt nhắm mà môi cũng
mím chặt, trông buồn cười lại càng thập phần đáng yêu.
Diệp Khê Thiến ngó ngó xung quanh, bất thình lình chiếu tướng kẻ bên cạnh, cười cười,
cười làm tâm An Nguyệt Quân hoa cỏ nở rộ, đang muốn mở miệng nói câu gì
thì đã bị đạp cho một cước đau điếng. Nàng híp mắt, dùng khẩu khí của bà hoàng ra lệnh: “Đi! Hỏi cái nhà tên Ngô lão bản ở đâu cho tôi!”
Mắt An Nguyệt Quân giận dỗi nhìn nàng, nhỏ giọng phân bua: “Nương tử, vậy nàng làm gì?”
Diệp Khê Thiến phẩy tay đuổi hắn như đuổi một con ruồi, mắt đã bị thu hút
đến sạp tượng đất cách đó không xa, hưng phấn bảo: “Tôi đi xem chỗ kia
một chút. Anh xong tới đó tìm tôi nha.” Rồi không đợi hắn đồng ý hay
không, nàng đã mất dạng.
An Nguyệt Quân dõi theo bóng nàng, bất đắc dĩ lắc đầu. Chao ôi! Theo nàng vậy.
Diệp Khê Thiến nhanh chóng chạy đến sạp tượng đất, bức tượng nào cũng tinh
xảo, sống động y hệt người thật. Nàng nhìn tất cả các nhân vật bức tượng từ trong tay người trung niên nam tử lần lượt xuất hiện, thần khí y ôn
hoà lại hết sức chăm chút cho từng tác phẩm của mình. Những điều đó đều
làm nàng bội phục.
Nàng xem xem ngắm ngắm hồi lâu mới chọn lấy một
bức tượng Triệu Vân trong đám tượng đất. Tượng được làm rất tinh xảo,
sống động, giống như là đang sống thật vậy.
*Triệu Vân (168-229), tên tự là Tử Long, người vùng Thường Sơn, là danh tướng
thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở trong lịch sử Trung Hoa.
Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán
Vui mừng vì kiếm được đồ tốt, nàng còn muốn nhìn kỹ chút nữa nhưng đã bị
người nào đó ngăn lại. Quay đầu, là một An Nguyệt Quân trông vô cùng mất hứng đang trừng mắt ngó nàng chằm chằm.
Nàng sửng sốt. Trừng? Tên
này trừng nàng chứ không phải nàng trừng hắn? Nhưng mà bộ dáng trừng
người của hắn cũng rất đáng yêu, mắt nai thì mở to tràn đầy oán giận,
miệng dẩu rất cao, tựa hồ như người chồng tội nghiệp bị ruồng bỏ. Nàng
buồn cười hỏi: “Anh làm sao đó? Sao mà trông tức giận vậy?”
“Nương tử…” An Nguyệt Quân ỉu xìu xìu gọi, bĩu môi, ai oán nũng nịu.
“Làm sao?” Diệp Khê Thiến nhướng mày, cười cười hỏi hắn.
“Nương tử, nàng sao lại đi mua nam nhân khác về?” An Nguyệt Quân tức giận chất vấn, đích thị là một ông chồng ghen tuông chua lét sờ sờ ra.
“Hử?” Diệp Khê Thiến ngẩn ngơ, suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu. “Tôi mua đàn ông về? Làm gì có trời!”
“Nàng vừa mới định mua.” An Nguyệt Quân vẫn cứ một giận hai dỗi, hồi lâu sau, rưng rưng đáng thương nhìn nàng: “Nương tử, nàng có ta còn chưa đủ ư?”
Diệp Khê Thiến thật sự bị hắn làm cho teo não. Chuyện gì chứ?! Nàng khi nào
muốn mua đàn ông về?! Nãy giờ cũng chỉ là đứng đây xem tượng đất… Tượng
đất?! Chẳng lẽ…
Nàng dở khóc dở cười cầm lấy bức tượng Triệu Vân hỏi: “Anh nói cái này á?”
“Hừ!” An Nguyệt Quân mắt vừa thấy tượng đất đáng ghét kia liền nặng nề hừ một tiếng, không thèm trả lời.
Diệp Khê Thiến nhìn hắn, đáy mắt từ từ nhuốm màu gian manh, tà ác. Nàng nâng tượng đất trên tay, cẩn thận xem xét, tấm tắc: “Anh chàng tượng đất này cũng đẹp trai đấy. Tôi mua về mỗi ngày rời giường ngắm cho đã mắt.”
“Nương tử, không được!” An Nguyệt Quân thở phì phì hét, gò má trắng nõn phình lên mơ hồ thấy chút đỏ ửng.
“Tại sao không được?” Diệp Khê Thiến nén cười nhìn dáng vẻ hắn sinh khí, tức giận, dù biết rõ cũng cố trêu hắn tới cùng.
“Nương tử, trong mắt nàng chỉ được có một mình ta thôi!” An Nguyệt Quân độc đoán tuyên bố.
“Ừm…” Diệp Khê Thiến ra chiều suy tư, chần chờ lẩm bẩm: “Cái này tôi còn phải suy nghĩ đã.”
“Nương tử…” An Nguyệt Quân nhìn nàng không chịu đáp ứng, vẻ mặt đã mau muốn
khóc lắm rồi, mắt ầng ậng nước, giọt to lẫn giọt nhỏ. Hắn nghĩ muốn lớn
tiếng nhưng rồi lại không dám, đành nhẹ nhàng oán trách: “Nương tử, nàng sao có thể làm vậy chứ?!”
“Tôi thì sao nào?” Diệp Khê Thiến đắc ý
hỏi, sau đó bỗng nhớ đến điểm chính liền hưng phấn hỏi: “An Nguyệt Quân, anh đã thăm dò rõ ràng chưa?”
An Nguyệt Quân không cam tâm tình nguyện gật đầu, trả lời: “Nương tử, cách ngay ngã rẽ của con đường này.”
Nói xong vẫn không yên tâm nhìn tượng đất nàng cầm trên tay, khuôn mặt tội
nghiệp càng xuống nước cầu xin: “Nương tử, không thể bỏ lại ư?”
“Nhưng tôi rất thích.” Diệp Khê Thiến có chút lưu luyến không rời với tượng đất trong tay.
An Nguyệt Quân một hai cứng đầu cứng cổ không chịu đồng tình, chằm chằm
trợn mắt với bức tượng đất vô (số) tội, không nói câu nào, cũng không
chịu đi tiếp.
“Được rồi, được rồi. Tôi không lấy nữa là được chứ gì.” Diệp Khê Thiến thấy vẻ chết cũng không chịu thua hắn cũng chỉ đành vẫy
cờ trắng đầu hàng, đem tượng đất trả về chỗ cũ, kéo hắn đi. An Nguyệt
Quân đã được như ý nguyện liền nhếch môi, mắt và miệng đều hài lòng
cười.
Đang muốn xoay người chạy, nàng lại nghe có giọng nói truyền đến: “Cô nương, đây là túi tiền của nàng sao?”
Diệp Khê Thiến quay lại. Vị công tử đứng ở đó, một thân y phục màu lam, ngũ
quan tuấn tú, hài hoà ôn nhuận, khoé miệng thấp thoáng nụ cười nhã nhặn, tóc cột cao, tác phong nhanh nhẹn, phong nhã, có chút mùi vị khiêm tốn.
Diệp Khê Thiến trợn mắt há hốc mồm nhìn người trước mặt, kích động lẫn mừng
rỡ hô: “Tô Dương! Ông cũng tới!” Nói rồi liền ào ào xông lên trước ôm
chặt lấy vị công tử nọ.
An Nguyệt Quân phút chốc mặt đen sì, lãnh ý
lạnh buốt, tâm không tự chủ được run rẩy, đáy mắt ngập tràn bối rối cùng sát ý. Y là ai? Vì sao nàng có thể phản ứng nhiệt tình như vậy, còn với hắn, nàng chưa từng có! Hắn không cho phép nàng như vậy! Tuyệt đối
không cho phép!
Mà bên này vị công tử lạ mặt kia cũng sững sờ, hồi lâu sau mới kịp phản ứng, ngắc ngứ hỏi: “Cô nương, nàng là…?”
“Ông không nhận ra tôi à? Tôi là Thiến Thiến nè!” Diệp Khê Thiến kích động
nhìn người trước mặt. Thật không hề nghĩ tới, ở nơi xa lạ này sẽ được
gặp bạn cũ!
“Cô nương, nàng nhận nhầm người rồi. Ta gọi là Tư Đồ
Khiêm. Đây có phải túi tiền của cô nương không?” Nam nhân tên gọi Tư Đồ
Khiêm đúng mực ôn hoà, mở lòng bàn tay ra, một túi tiền tinh xảo xinh
xắn hiện ra trong mắt Diệp Khê Thiến.
“Anh… Làm sao anh…” Có thể cùng ông bạn Tô Dương của nàng giống nhau như đúc vậy?! Diệp Khê Thiến chẳng thể nào nói thêm chữ gì, trong lòng là từng đợt cảm giác mất mát. Sao
nàng lại ngu ngốc thế chứ? Rõ ràng không thể nào có chuyện Tô Dương cùng xuyên không tới đây với nàng mà. Thật sự là quá ngu ngốc đi! Nghĩ tới
đây, cũng chẳng thèm quan tâm đến hai người nam nhân một còn đang sững
sờ một còn đang đen mặt, đã ủ rũ xoay người đi.
“Cô nương, đây…” Tư
Đồ Khiêm nghĩ lại muốn tiến lên hỏi thăm, dù sao túi tiền này cũng là
rơi dưới chân nàng, rất có khả năng là của nàng.
“Nàng không có túi
tiền như vậy.” An Nguyệt Quân mặt so với ngày đại hàn còn muốn lạnh hơn, trong mắt tầng tầng âm độc cùng mơ hồ sát khí, lạnh nhạt nói: “Nhưng
ngươi dám bám theo nàng, ta sẽ lập tức giết ngươi!”
Hắn là nói thật!
Tư Đồ Khiêm nhìn theo bóng lưng An Nguyệt Quân, lại nhớ lại vẻ mặt lãnh
khốc vừa rồi của hắn, nam nhân ấy sát khí rất nặng. Tay siết chặt túi
tiền, nụ cười chậm rãi nở trên môi: “Nếu không phải là cô nương đó thì
coi như xong sao?”
An Nguyệt Quân nghe rõ lời hắn, lành lạnh phủi tay một cái, nhưng đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, cuối cùng cũng xoay
người bỏ đi.
Sắc mặt Tư Đồ Khiêm ôn nhu nhìn hai người họ rời đi, đáy mắt mơ hồ có chút hứng thú. Hắn tin, bọn họ nhất định sẽ gặp lại!
Lời tác giả:
PS (Photoshop): Khà khà, chương sau, họ có thể sẽ gặp lại đấy! Còn về thân phận của Tư Đồ Khiêm, ta sẽ tạm thời giữ bí mật. Hô hô, nói tóm lại một câu, Tiểu Quân Quân của chúng ta dường như thật thê thảm khi cùng “tình địch” không-thể-ngờ tranh giành nương tử nhà hắn nha! Khà khà! Cho ho
khan một cái, khụ! Hoan nghênh diễn đàn phiên bản mới, ta chờ mi! Diễn
đàn đang nâng cấp nên không thường xuyên post truyện cho các nàng được,
hu hu. Chương này vốn là của hôm qua đó, kết quả là đang post lại sập
mạng cái rụp. Rõ khổ! Thôi, 2 giờ sáng rồi, phải bay thôi (bay đi)…