Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 9: Hai hộp kẹo ngậm ho (1)


Đọc truyện Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh – Chương 9: Hai hộp kẹo ngậm ho (1)

Trác Yến và Trương Nhất Địch vốn hẹn nhau sau khi tan học sẽ cùng về lấy giỏ táo, nhưng chưa kịp ra khỏi lớp học thì Giang Sơn đã lao vào trong như hỏa tiễn, lên bục giảng và nói to: “Các bạn lớp Ba ở lại, thầy hướng dẫn yêu cầu họp lớp!”.

Vừa nghe phải họp lớp, Trác Yến đã mụ mẫm cả đầu óc.

Thở dài ai oán, cô nói với Trương Nhất Địch: “Theo kinh nghiệm của mình, lớp mình họp lớp kiểu gì cũng mất một tiết, giỏ táo…”.

Cô đang nghì thầm một cách gian xảo rằng, bạn Trương chắc sẽ nói để hôm khác, sau đó để tiện liên lạc thì sẽ cố ý để lại cho cô cách thức liên lạc hay gì đó…

Kết quả, cách làm của bạn Trương khiến cô cảm thấy rất bất ngờ – không ngờ anh lại nảy sinh tình yêu sâu sắc mãnh liệt với giỏ táo mới nhìn thấy thoáng qua của cô: “Hay thế này, tôi chơi bóng rổ trước sân bóng kí túc xá của bạn, đợi bạn họp lớp xong về thì tiện thể đưa giỏ táo cho tôi”.

Trác Yến đờ đẫn chớp mắt, sau một thoáng kinh ngạc, cô rối loạn gật đầu: “Ừm? A… a! Hiểu rồi! Được được! Không thành vấn đề!”.

Cô vừa gật đầu vừa không kìm được lầm bầm trong bụng: Tên này chắc không có bệnh mê giỏ đó chứ…

Trương Nhất Địch quay người đi.

Trác Yến tìm chỗ ngồi.

Giang Sơn bước xuống bục giảng đến ngồi cạnh cô.

Ngồi xuống rồi, cậu liếc nhìn Trác Yến, xuýt xoa: “Ôi trời! Cổ nhân nói thế nào nhỉ? Một ngày không gặp như cách ba thu! Văn Tĩnh à, cậu vì tấm hình đó, xem như đã rút hết vốn liếng ra rồi!”.

Gương mặt vốn anh tuấn của cậu vì nói những câu đó mà trở nên gian xảo, Trác Yến nhìn như thế nào cũng thấy cậu ta như muốn kiếm chuyện ăn đấm vậy.

Giang Sơn phớt lờ sự kỳ thị của Trác Yến, cứ xuýt xoa mãi rồi nói với giọng kỳ quặc: “Này này! Xem ra cậu cũng làm ăn đâu ra đó đấy chứ, cậu có thể tiếp cận bạn Trương Nhất Địch. Con người ấy, tuy cũng ăn ngũ cốc lương thực mà lớn lên, nhưng dù sao vẫn có khoảng cách. Cậu thấy Trương Nhất Địch cứ lạnh lùng như thế, còn tôi lại cực kỳ nho nhã thanh lịch. Nhưng nói đi nói lại Trương Nhất Địch cho phép cậu đến gần, chuyện đó có nghĩa là cậu ta rất có lòng nhẫn nại, hay là da mặt cậu dày đến nỗi khả năng chịu đòn khá là giỏi!”.

Trác Yến vô cùng nghi ngờ rằng đồng chí Giang Sơn đã bị cửa kí túc kẹp trúng.

“Bạn Giang à, xin hỏi lúc nãy bạn nói gì mà linh tinh thế? Đành phải nói rằng, da mặt cậu còn dày hơn kẻ hèn này – nói bậy bạ như thế mà cìn không quên tự khen chính mình, cậu đúng là tài năng thật đó!”.

Giang Sơn tỏ ra nghiêm túc: “Tôi có tài nhìn thấu chuyện người khác mà. Ngoài ra tôi không nghĩ rằng có sao nói vậy lại liên quan gì đến chuyện da mặt dày, cảm ơn”.

Vẻ mặt nghiêm túc của cậu khiến Trác Yến gần như phát điên.

Cô cảm thấy mình phải lấy độc trị độc, dùng da mặt dày.

Trác Yến đưa tay lên, ung dung ra vẻ thong thả thanh lịch, vén một sợi tóc rủ xuống rồi nhìn Giang Sơn và dịu dàng nói: “Cậu vừa hỏi mình là Trương Nhất Địch tại sao lại cho phép mình tiếp cận cậu ấy phải không? Ôi chao, cần phải nói sao? Vẻ đẹp bẩm sinh mà! Sắc đẹp nổi bật, ai mà không rung động!”. Cô vừa nói vừa quay sang chớp mắt tình tứ với Giang Sơn, tiếp tục: “Người anh em à, dùng Head & Shoulder đi, nó sẽ khiến cậutrở nên tự tin giống mình!”.

Giang Sơn lập tức bị kích thích trầm trọng, không nói gì mà chỉ ho đến nỗi mặt đỏ bừng, một tay đè lên ngực, tay kia chỉ thẳng vào Trác Yến kêu lên: “Mau im miệng! Phật nói, không nói lời làm người khác buồn nôn còn hơn xây tòa tháp bảy tầng. Trác Văn Tĩnh, xem như tôi xin cậu, cậu tích đức để xây tháp được không?”.

Lộ Dương chồm lên, ngồi phịch xuống, nhìn Giang Sơn vẻ thương hại: “Lớp trưởng số khổ, không nhìn thấy tội ác chốn hồng trần. Làm kẻ khác buồn nôn là sở trường của cô gái phòng tớ, hôm nay chỉ khiến cậu bị nội thương chứ chưa làm cậu nôn đến mức dở sống dở chết, như thế là cậu có phúc lắm rồi đó!”.


Trác Yến lườm Lộ Dương, mí mắt chớp lia lịa: “Haizz, mình hiểu tâm trạng của cậu. Là do mình hồng nhan bị người khác đố kị mà thôi!”.

Lộ Dương lập tức đần mặt ra, đờ người nhìn cô: “Tớ thật muốn giết chết cậu!”.

Trác Yến phớt lờ lời dọa dẫm đó.

Cô biết Lộ Dương luôn có suy nghĩ đó, lúc nào cũng mong muốn sỉ nhục cô ngàn vạn lần, cô đã quen rồi.

Giang Sơn lại mất bình tĩnh, khẽ gầm lên: “Lộ Dương, tôi xin cậu, cậu cứ giết tôi đi! Tôi không sống nổi nữa!”.

Trác Yến quay sang phẫn nộ nhìn Giang Sơn, hét lên: “Cậu chán sống rồi hả? Còn muốn cưới vợ hay không?”.

Thầy hướng dẫn đứng trên bục giảng đang ra rả những gì, Trác Yến rất muốn nghe, nhưng càng chăm chú nghe thì mí mắt càng díp lại. Lúc sắp ngủ thiếp đi, Lộ Dương nhéo một cái thật mạnh lên đùi cô, cô bỗng thấy tỉnh hẳn, phẫn nộ nhìn bạn, khẽ gầm lên: “Sao lại nhéo tớ?”.

Lộ Dương thản nhiên: “Đồ ngốc! Tóc mới làm hôm qua, bây giờ nằm bò ra bàn ngủ sẽ bị gãy mất!”.

Trác Yến nghe thế, cảm thấy Lộ Dương đúng là đang nghĩ cho mình nên có phần cảm động: “Dương Dương cậu tốt thật! Tớ nghe lời! Nhưng lần sau cậu gọi tớ dậy, đừng nhéo nữa nhé? Nhéo cũng được nhưng đừng nhéo trên đùi! Tớ đau!”.

Lộ Dương không nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.

Trác Yến nói liền mấy câu với cô bạn: “A! Được không? Nói đi? Hỏi cậu đó?”. Lộ Dương vẫn không phản ứng gì, cứ cố chấp nhìn về phía trước, như thể ở đó đang treo một lưỡi liềm và chiếc rìu thần thánh vậy.

Giang Sơn lấy chân đá Trác Yến một cái dưới gầm bàn.

Trác Yến nhanh chóng quay sang, hậm hực hỏi: “Sao đá tôi! Đừng có hở tí là động tay động chân! Đừng quên cậu là người sắp thành gia thất rồi nhé!”.

Kết quả Giang Sơn cũng y hệt Lộ Dương, cũng không nhìn cô và phớt lờ cô, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt chăm chú bình thản.

Trác Yến dần dần tỉnh ra.

Cô cảm nhận được sự khác lạ: Không hiểu bắt đầu từ khi nào mà lớp học lại trở nên tĩnh lặng, ngay cả thầy hướng dẫn cũng không nói nữa…

Cô chậm rãi, từ từ quay lại, rồi chậm rãi, từ từ ngẩng đầu lên, thành tâm thành ý nhìn lên bục giảng, sau đó phát hiện…

Thầy hướng dẫn lớp vĩ đại đang chăm chú nhìn cô!.

Trác Yến bị ánh mắt sắc bén của thầy hướng dẫn nhìn đến nỗi toàn thân run rẩy, vội vàng gục đầu xuống như một con đà điểu bị hoảng loạn.

Thầy hướng dẫn bắt đầu “mở máy”: “Trác Văn Tĩnh ơi là Trác Văn Tĩnh, xem như em đã hoàn toàn phụ sự kỳ vọng và ủy thác của mọi người rồi! Còn “văn tĩnh” nữa chứ, em nói xem em có lúc nào im lặng được không? Ngồi bên dưới nghe tôi nói, không được phá rối nữa!”.


Trác Yến gục đầu, lẩm bẩm vẻ không phục: “Sao không có lúc im lặng chứ? Ban đầu chẳng phải người ra rất im lặng hay sao?”.

Giang Sơn ngồi cạnh cô, chen vào bằng giọng nói thì thầm như muỗi kêu: “Làm ơn đi, đó không phải là im lặng gì cả! Lúc nãy là cậu “buồn ngủ” thôi! Cảm ơn!”.

Trác Yến cực kì bất mãn, thò chân đạp một cú thật mạnh, thật tàn nhẫn lên mu bàn chân của Giang Sơn.

Bên tai nghe thấy tiếng cậu rên rỉ khe khẽ vì đau…

Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm giác bản thân như vừa nhìn thấy trăm hoa nở rộ giữa mùa xuân – thế giới này tươi đẹp biết bao!

Đến tận ba mươi phút sau, thầy hướng dẫn mới dần tiết lộ mục đích thật sự của buổi họp lớp này – những gì nói trước đó chẳng qua chỉ để biểu diễn màn diễn thuyết và tài ăn nói cá nhân mà thôi.

Thầy nói mấy hôm nữa sẽ có lãnh đạo trên Bộ giáo dục xuống trường kiểm tra công tác, để tạo nên bầu không khí tốt đẹp trong trường học, thầy yêu cầu các bạn sinh viên nam nữ lúc ở cạnh nhau, chú ý không nên có những tiếp xúc cơ thể thân mật quá đáng, chẳng hạn nắm tay, ôm ấp, thậm chí hôn nhau…

Thầy còn nhấn mạnh trọng tâm: “Sau khi vào đại học, các bạn đều đã là người lớn, theo lý thì mọi người có thể yêu đương, tìm bạn trai bạn gái, nhưng đừng quên các bạn vẫn còn là sinh viên, sinh viên thì phải lấy học tập làm trọng, chí ít lúc học năm nhất, năm hai, các bạn đừng để những việc khác ảnh hưởng đến tinh thần học tập của mình. Chẳng hạn có một bạn nữ thích một bạn nam ở khoa khác, thể thì buổi tối bạn nữ ấy sẽ nghĩ ngợi linh tinh, ban ngày nghe thầy giảng bài lại thấy buồn ngủ. Cứ như vậy thì thành tích chắc chắn sẽ tụt giảm…”.

Trác Yến càng nghe càng cảm thấy lời thầy nói hình như có chút ám chỉ.

Sao giống đang nói cô nhỉ?

Cô dè dặt ngẩng đầu lên nhìn thầy – lúc nào cũng thấy ánh mắt thầy như cố ý lướt qua cô.

Mà cô rất chăm chú nhìn thẳng phía trước, nhưng môi lại mấp mày thì thào trách móc Giang Sơn ngồi cạnh: “Ông anh à, cậu chẳng trượng nghĩa gì cả! Có phải cậu mách lẻo với thầy hướng dẫn không? Nếu không thì những lời vừa nãy của thầy sao giống ám chỉ thế hả?”.

Giang Sơn cũng nghiêm chỉnh nhìn thẳng, không nhìn cô nhưng miệng thì thốt lên giận dữ: “Xì! Tôi thèm vào cậu!”.

Trác Yến lập tức xì lại: “Xì! Sao tôi biết là cậu có thèm tôi hay không?”.

Giang Sơn không chịu thua: “Xì xì cái gì cũng xì! Xì cái đầu Sadako của cậu! Chuyện phong lưu của cậu một đồn mười, mười đồn trăm, cả trường biết hết từ lâu rồi, còn trách tôi hả? Đồ lắm chuyện không biết điều!”.

Trác Yến nổi cáu.

Cô trả miếng lại: “Đầu tiên, xì! Tôi cảm thấy xấu hổ vì sự vô tri của cậu! Tôi phải chỉnh đốn cậu, đầu tôi không phải đầu Sadako! Sadako tóc không thẳng bằng tôi và cô ta không hề duỗi tóc! Nhớ lấy, đây là đầu của nữ hoàng Ai Cập! Cảm ơn! Thứ hai (lại xì) chuyện phong lưu của tôi chẳng phải do cậu bức ép à! Tôi không trách cậu thì trách ai?”.

Cả hai đều giữ bộ dạng mắt nhìn thẳng chăm chú nghe giảng, nhưng miệng thì vẫn chiến đấu ác liệt.

Lúc thầy hướng dẫn tuyên bố tan họp, sắc mặt tỏ ra hoang mang, nhíu mày than thở với vẻ nghi ngờ: “Lạ thật? Tai tôi gần đây có vấn đề hay sao ấy? Sao cứ cảm thấy bên dưới có tiếng rì rầm, mà cũng không thấy ai nói chuyện riêng? Lạ quá…”.

Lộ Dương day day huyệt Thái Dương, rũ rượi hỏi Trác Yến: “Văn Tĩnh, cậu nói thật đi, có phải cậu và bạn lớp trưởng có gian – tình?”.


Trác Yến sửng sốt trợn mắt: “Hả? Dương Dương, chắc không phải cậu nghe thấy thầy hướng dẫn nói linh tinh đến nỗi đần đi đấy chứ? Làm! Sao! Có! Thể! Là bạn bè, không thể loạn được!”.

Giang Sơn cũng ngồi cạnh ra sức minh oan: “Đồng chí Lộ Dương, tôi muốn nói là thân làm lớp trưởng, tôi đối xử với cậu không tệ, cậu không được đổ chậu phân lên đầu tôi!”.

Trác Yến lập tức trừng mắt giận dữ: “Xì! Cậu mới là chậu phân!”.

Lộ Dương chau mày: “Chả nhẽ tớ nghe lầm? Thầy đứng phía trên giảng, tớ thì cứ nghe hai cậu rì rầm bảo là tôi không thèm, tôi thèm cậu cái gì, thật là náo nhiệt, đến nỗi đầu của tớ muốn nổ tung luôn này!”.

Trác Yến ngớ người: “Dương Dương, tớ phải ngậm nước mắt nói với cậu những lời gan ruột này. Đôi tai lừa của cậu, cũng may không mọc trên đỉnh đầu, nếu không đã tạo ra biết bao vụ án oan uổng rồi!”.

Họp lớp xong, bọn Lộ Dương đến thẳng nhà ăn, Trác Yến và Giang Sơn về kí túc xá.

Đến dưới khu nhà kí túc xá, Trác Yến thấy bóng dáng khỏe mạnh đang chơi bóng của Trương Nhất Địch.

Rất nhiều người đang theo dõi anh, lực lượng chính vẫn là những cô gái trẻ tuổi.

Bầu trời hoàng hôn màu đỏ với những đám mây đang phiêu dạt nơi chân trời, bên cạnh đó là những tiếng kêu gào và la hét của các nữ sinh.

Giang Sơn nhìn đám con gái đang lên cơn điên đó, lắp bắp: “Trời trời, con gái các cậu bây giờ, ai cũng háo sắc, thấy con trai đẹp một tí là không kìm được mà gào thét, không biết hổ thẹn gì cả, lố lăng quá!”.

Trác Yến lạnh lùng liếc cậu.

Không hiểu vì sao, cô đặc biệt muốn đối đầu với cậu, thế là cô đứng cạnh sân bóng, nghển cổ lên và hét: “Trương Nhất Địch…”.

Thực ra cô muốn hét: “Trương Nhất Địch cố lên!”.

Nhưng do gào quá to, vừa hét xong tên mà chưa kịp nói nốt hai chữ cố lên, cổ họng cô đã khàn!

Giọng cô vốn không nhỏ, lúc cao giọng hét to mà đạt đến cảnh giới mất tiếng thì không cần nghĩ cũng biết ba chữ “Trương Nhất Địch” bị cô hét như thế vang đến thế nào, có thể nói là lấn án mọi tiếng reo hò khác.

– Trong khoảnh khắc đó, đồng chí Giang Sơn dưới chân như thể có gắn lò xo, không kịp bịt tai mà nhanh chóng nhảy bắn ra, cách xa cô một khoảng.

– Trong khoảnh khắc đó, các bạn nữ trong sân đều quay sang nhìn cô bằng ánh mắt bàng hoàng.

– Trong khoảnh khắc đó, hai chân bạn Trương Nhất Địch đang trong tư thế nhảy lên bỏ bóng vào rổ, sau khi nghe tiếng hét của cô, một chân không kịp thu lại, vẫn đang lao về phía trước, chân kia lại dừng khựng lại – nhịp chân chuệch choạc ấy khiến anh ngã ngồi xuống đất.

Còn bóng trong tay anh, binh binh binh lăn xuống đất, binh binh binh lăn đến chân một người đội kia…

– Trong khoảnh khắc đó, Trác Yến đờ đẫn đứng ngoài sân, máu dâng lên ngùn ngụt, hai tai mạch máu chạy rần rật, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Trong lòng cô có một nỗi khổ khó nói – người biết chân tướng sẽ hiểu cô chỉ muốn đối đầu với Giang Sơn, chỉ đơn thuần là muốn hét một câu “cố lên”; còn người không biết thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô đang lên cơn mê trai.

Trác Yến nghiêm túc nghĩ ngợi rồi rút ra kết luận thế này: Có lẽ người biết chân tướng chỉ có một mình cô; còn không biết sự thực là tất cả sinh vật trong vũ trụ này…

Xem ra, cái tên đẹp của cô không thể giữ kĩ một mình được, nhất định sẽ bị đồn đại…


Những giây phút sau đó, bên tai Trác Yến bỗng bùng nổ những tiếng hét thất thanh: “Wow! Đẹp trai quá! Đẹp trai thật đẹp trai thật! Ngay cả té ngã cũng giống đang khiêu vũ ấy! Trương Nhất Địch, Trương Nhất Địch, Trương Nhất Địch!!!!”.

Trác Yến: “…”.

Trác Yến choáng váng nhấc tay lên lau mồ hôi lạnh toát, trong lòng rất ư cảm kích mảnh đất mà bạn Trương Nhất Địch đã ngã xuống.

Nếu không có nó, cô sẽ không nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt sắc nhọn của đám nữ sinh kia như thế…

Thở phào, cô kéo cái tên Giang Sơn tiểu nhân ti tiện đã bỏ rơi bạn bè trong lúc nguy khốn, định bụng dạy cho cậu một bài học đạo đức.

Chưa kịp mở miệng thì ngoài sân bóng dường như đã xảy ra chuyện gì, kết quả là chưa kịp hướng ánh mắt đến sân bóng thì đã nhận ra hình như cô lại trở thành đối tượng bị mọi người trừng mắt giận dữ.

Run rẩy nhìn đám nữ thần giận dữ kia, Trác Yến phát hiện mỗi cô nàng đều đang nghiến răng kèn kẹt.

Cô không cho phép Giang Sơn bỏ chạy nữa, ra sức túm chặt cánh tay cậu không buông, quay sang hỏi: “Chuyện gì thế? Tại sao bọn con gái kia đều trừng mắt với mình tôi!”. Lúc nói, giọng cô rõ ràng đã khản đi.

Có thể nói ban nãy cô đã hét hết sức như thế nào.

Vẻ mặt Giang Sơn phức tạp, dường như rất muốn tỏ ra rằng cậu không hề quen biết cái cô nàng đang túm chặt lấy cậu, nhưng cậu lạibị cô túm chặt không buông: “Ê ê, buông ra, trước mặt mọi người đừng có lôi lôi kéo kéo, thầy hướng dẫn lúc nãy nói rồi, bảo chúng ta chú ý lời nói cử chỉ, ngoan, buông anh đây ra, cẩn thận lại ảnh hưởng!”.

Trác Yến vô cùng cố chấp đáp: “Cậu hỏi bọn họ tại sao đều trừng mắt với tôi thì tôi buông”.

Giang Sơn cúi đầu nhìn cô.

Vóc dán cậu rất cao, cũng phải một mét tám, hai người lại đứng gần, nên tư thế cậu nhìn xuống cô vô cùng khinh khỉnh và coi thường: “Có tội đấy, lúc nãy cậu đã gây ra chuyện gì mà cậu không biết à? Tiếng hét như quỷ gào của cậu chẳng phải đã khiến Trương Nhất Địch mất bóng hay sao? Sau đó đối phương cầm quả bóng nhảy ba bước nhanh gọn lẹ bỏ bóng vào rổ, vào rồi; sau đó dẫn đến việc bạn Trương Nhất Địch bại trận bởi một điểm đó. Chúc mừng em gái Văn Tĩnh, bản lĩnh hãm hại người khác của cậu đã đạt đỉnh! Còn nữa, xem như tôi cầu xin cậu, mau buông tôi ra, tôi sẽ bị cậu chà ra “ghét” mất!”.

Trác Yến trợn mắt nhìn cậu, tỏ vẻ không tin được: “Tôi mà lại viết ra một kết cục thắng bại của trận đấu à?”. Cô vô cùng kích động khản giọng than thở: “Trời ơi, không ngờ tôi cũng có ngày trở thành hồng nhan họa thủy!”.

Giang Sơn vùng vẫy thoát ra khỏi móng vuốt của cô, giọng cậu nghe có vẻ như sắp long trời lở đất đến nơi: “Văn Tĩnh, đừng nghĩ linh tinh, cậu là họa thủy thì đúng, nhưng không phải ở cấp bậc hồng nhan, cấp bậc đó yêu cầu rất cao về nhan sắc”.

Trác Yến phẫn nộ: “Tức là, cậu nghĩ tôi không có nhan sắc hả?”.

Cô nghĩ kĩ rồi, nếu Giang Sơn dám nói không thì cô sẽ đạp bay cậu ta ngay.

Đồng chí Giang Sơn rất biết thân biết phận.

Cậu lắc đầu lia lịa: “Không không không, tôi không có ý đó!”.

Trác Yến vừa định khen cậu hiểu biết thì ngờ đâu cậu lại nói: “Không phải là cậu không có nhan sắc, cậu chỉ là không có “nhan” mà thôi, còn “sắc” thì vẫn rất “sắc””.

Lần này bạn Trác Yến rất quyết đoán.

Cô không nói câu nào, chẳng chút do dự nhấc chân lên đạp thẳng vào người Giang Sơn…

Giang Sơn vừa tránh ra xa, vừa kêu lên: “Đừng làm ồn nữa, Trương Nhất Địch đến tính sổ với cậu kìa!”.

Trác Yến nghe thấy thế, khựng lại, vội vàng co chân, vừa quay đầu đã thấy bạn Trương Nhất Địch đang tiến về phía cô…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.