Đọc truyện Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh – Chương 29: Đến cổ vũ cho tôi, được không? (1)
Nhập học không lâu thì trường tổ chức một giải thể thao lớn – Cup bóng rổ Hắc Mã.
Trường Trác Yến vốn có giải phong trào bóng rổ khá mạnh, đội tuyển trường thường đạt được nhiều giải thưởng trong các kỳ thi đấu. Trong vầng hào quang đó, hoạt động bóng rổ rất được yêu thích trong trường.
Đặc biệt là Cup bóng rổ Hắc Mã mỗi năm tổ chức một lần là sự kiện lớn được mọi người chờ đợi mong ngóng nhất trong năm.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Định tham gia Cup bóng rổ Hắc Mã.
Trước giải đấu, anh đã được tôn vinh là thần tượng trong trường, vì thế đối với lần thi đấu này, không biết bao nhiêu người đã vì hâm mộ mà đến chiêm ngưỡng anh – vô số các cô gái đã bắt đầu si mê chờ đợi, bọn họ có mặt ở khắp nơi, mong ngóng thần tượng trongtim mình được toả sang trên sân đấu.
Trương Nhất Địch quả nhiên không làm những cô gái si mê anh phải thất vọng. Bắt đầu từ vòng loại, anh đã trở thành ngôi sao nổi bật, thu hút sự chú ý của mọi người nhất.
Gần như trong một đêm, tên anh lại lần nữa trở thành danh từ “hot” nhất trường. Trác Yến cảm giác quãng thời gian này, cho dù cô đi đến đâu, hình như lúc nào cũng có thể nghe thấy ba chữ “Trương Nhất Địch”.
Cô không quả say mê môn thể thao này, trước kia có lẽ do thích náo nhiệt, bây giờ lại thích yên tĩnh. Lại thêm năm nay người đến xem đấu bóng rổ khá đông, vì ghét phải chen chúc vào đám con gái điên loạn kia, bị bọn họ đẩy tới đẩy lui và phải nghe tiếng la hét của họ, nên những giải đấu vòng loại cô đều không đến xem.
Thường thì cô chỉ xem lịch thi đấu. Nếu hôm đó có trận thi đấu của Trương Nhất Địch, thì đến tối cô sẽ gửi tin nhắn cho anh, chúc anh giành thắng lợi – cho đến hiện nay thì anh chưa bao giờ thua trận nào, thắng lợi đối với anh mà nói, gần như là một thuộc tính bẩm sinh; những cô nàng đi trong hành lang lúc nào cũng bình luận một cách phấn khích: Trương Nhất Địch thực sự làm tôi mê chết đi được! Sao lại có người thắng một cách tuyệt đẹp như thế chứ! – Rồi chúc anh trận đấu sau cũng sẽ tiếp tục giành thắng lợi dễ dàng.
Và Trương Nhất Địch thường chỉ nhắn lại có sáu chữ: Cảm ơn! Tôi sẽ cố gắng!
Sau khi kết thúc vòng đấu loại mười sáu đội chọn tám, Trác Yến lại nhắn tin chúc mừng anh như thường lệ.
Một lúc sau tin nhắn của anh lóe lên. Trác Yến không xem ngay, cô nghĩ chắc vẫn là sáu chữ đó.
Cô vùi đầu vào học từ vựng.
Lúc Lộ Dương quay về, thấy cô thì buộc miệng hỏi: “Văn Tĩnh, cậu ở trong phòng à?”
Trác Yến ù ù cạc cạc, chau mày hỏi: “Tớ ăn tối xong đã nói là không đến phòng tự học mà về phòng học từ vựng, cậu quên hả? Dương Dương, có phải cậu lên tớ già thêm tuổi không, già rồi nên trí nhớ kém đi à?”
Lộ Dương vỗ lên đỉnh đầu cô: “Sống lại rồi à? Lại bắt đầu nói bậy bạ! Lúc tớ từ phòng tự học về thì thấy Trương Nhất Địch, một anh chàng lạnh lung biết bao, nói ra cũng lạ, hôm nay nhìn kiểu gì tớ cũng thấy anh chàng cứ lấm la lấm lét thế nào ấy. Có thể cậu ta nghĩ rằng, cậu ta là hiệp sĩ độc hành, thường thì chỉ cần cậu ta khiêm tốn một tí thì người khác sẽ không nhìn thấy cậu ta. Nhưng cậu ta cũng không thử nghĩ xem, gần đây danh tiếng nổi như cồn, gần đây đi đến đâu cũng có mấy cô bé bám theo như kiểu kiến hôi ấy, trong tiếng xì xầm bàn tán như thế làm sao tớ không nhìn thấy cậu ta cho được, cậu nói xem!”
Cô nàng nói một tràng dài, Trác Yến nghe xong vẫn hoang mang vô cùng. Cô không biết Lộ Dương rốt cuộc muốn diễn đạt trọng tâm gì nữa.
“Nói trọng tâm nào!” Cô hét lên với Lộ Dương.
Lộ Dương gãi đầu, “ờ” một tiếng: “Thì Trương Nhất Địch hỏi tớ: Trác Yến có phải cùng đi tự học với cậu không? Tớ nói không: hỏi cậu ta có việc gì tìm cậu à, cậu ta không trả lời ngay mà nói hình như cậu cũng không có ở trong phòng, rồi bỏ đi”. Cô nàng bước đến dùng tay xỉa vào trán Trác Yến: “Con bé này, nói thật đi, cậu và Trương Nhất Địch đang bày mê hồn trận gì đó, làm tớ choáng quá!”
Trác Yến phớt lờ, chụp di động trên màn hình xem nhanh.
Lần này số chữ trên màn hình nhiều hơn số sáu:
Lần sau tám loại còn bốn, sẽ rất kịch liệt. Đến xem đi, cổ vũ cho tôi.
Buông điện thoại xuống, Trác Yến nằm gục trên bàn, vùi đầu vào cánh tay.
Đầu óc ở trạng thái trống rỗng trong mấy giây.
Sau đó cô nhớ đến lời Lộ Dương vừa nói, lồm cồm bò dậy, cầm điện thoại lên bấm nhanh mấy chữ:
Ban nãy đi giặt quần áo, không kịp xem tin nhắn. Được rồi, lúc đó nhất định sẽ đến!
Đợi khi Trương Nhất Địch đáp: “Ừ”, cô lại bò ra bàn, vùi mặt vào tay, tiếp tục trạng thái vô hồn.
Trận đấu tám loại bốn đã khiến Trác Yến suýt chút nữa trở thành kẻ thù chung của nữ sinh toàn trường.
Thực ra với Trác Yến mà nói, cô cảm thấy mình rất ấm ức.
Cô đã y hẹn đến xem đấu bóng.
Trên sân Trương Nhất Địch chơi bóng rất tuyệt. Vì anh có học nhảy nên động tác chơi bóng vừa đẹp vừa phóng khoáng, mỗi lần bóng chuyền đến tay anh, thì anh có thể dẫn bóng đi một cách đẹp đẽ như thể bàn tay diệu kỳ nở hoa vậy, lần nào cũng khiến đám đông la hét đến chói tai.
Những cô nàng xem đấu bóng lúc này không còn e thẹn gì nữa. Bọn họ gần như điên cuồng kêu gào tên Trương Nhất Địch. Trong không khí nóng bỏng ấy, Trác Yến bất giác cũng bị “lây nhiễm” đến độ máu nóng sục sôi.
Trận đấu này gần như là trận biểu diễn cá nhân của Trương Nhất Địch – đội bóng của họ có hai thành viên chủ lực vì bị thương không thể ra sân, nên trận đấu này hoàn toàn do Trương Nhất Địch gánh vác.
Còn các thành viên trong đội đối phương người nào cũng to cao lực lưỡng. Nếu không phải do Trương Nhất Địch chơi bóng giỏi thì đội của họ chắc chắn sẽ thua.
Còn hai phút nữa là kết thúc trận đấu, đội của Trương Nhất Địch vẫn hơn bên kia hai điểm.
Nhưng sau khi bị đối phương cướp bóng, tình thế đã thay đổi. Đối phương lien tục bỏ bóng vào rổ, không chỉ san bằng cách biệt mà còn dẫn trước hai điểm.
Các cô gái đồng loạt thở ngắn than dài, tỏ ra căm tức vô cùng khi bị đối phương dẫn điểm trước – như thể người ta bỏ bóng vào rổ là chuyện đại nghịch bất đạo vậy, mà tất cả những điều này là do họ quá mong mỏi Trương Nhất Địch, quá hi vọng anh sẽ thắng. Có lúc tâm lý thương xót cho đối tượng trong mộng của mình của các cô gái còn xuất hiện một cách vô lý hơn cả đàn ông.
Bị ảnh hưởng bởi đám đông sốt ruột, tâm trạng Trác Yến cũng trở nên căng thẳng.
Lúc bóng chuyền đến tay Trương Nhất Địch, thấy anh chạy như bay đến rổ đối phương chuẩn bị nhảy lên, lúc ấy Trác Yến không ngần ngại gì mà buột miệng hét lên một tiếng: “Trương Nhất Địch, cố lên!”
Kết quả…
Kết quả là, cô không hét lên có lẽ còn hay hơn, sau khi cô hét, mọi người đều trừng trừng mắt chứng kiến cảnh Trương Nhất Địch đang từ một tư thế bỏ bóng vào rổ tuyệt đẹp, đột nhiên trượt chân, chiến thành hai chân vấp vào nhau ngã ngồi xuống đất!
Bóng từ tay anh lăn “bộp bộp” đến chân đối phương, có người nhân cơ hội trời cho này mà ra sức chạy ngược lại để bỏ bóng, kéo giãn tỉ số ra thành bốn điểm.
Tình thế trên sân bóng đã xảy ra sự nghịch chuyển kinh thiên động địa từ sau khoảnh khắc Trác Yến hét lên.
Trong vô số ánh mắt phẫn nộ sắc bén như những ngọn dao mũi kiếm, Trác Yến rụt vai lại, co người thật nhỏ, chỉ mong mình có thể thu nhỏ lại rồi biến mất hẳn.
Cô có phần ấm ức thầm nghĩ trong lòng: Thật lạ lung, cảnh này sao lại quen thế nhỉ?
Ở khán đài, Trác Yến rụt cổ đón nhận ngàn vạn ánh mắt sắc như dao.
Trên sân, Trương Nhất Địch nhảy bật dậy, nhanh nhẹn vút đi như một con báo.
Mọi người không nhìn rõ vẻ mặt anh đã thay đổ thế nào. Nhưng không hiểu vì sao, người ta lại cảm nhận rõ trên người anh, có thứ gì đó đã trở nên khác lạ trong tích tắc.
Có lẽ thứ đó chắc được gọi là “khí chất”.
Từ giây anh nhảy bật dậy, “chất” của anh bỗng trở nên mạnh mẽ khác thường. Như kiểu có một sự kiên nghị đến chết cũng không buông, như thể có một lòng quyết tâm phải giải thoát cho ai đó, anh chạy rất nhanh, ào ào như một cơn lốc.
Tuy bộc phát, nhưng không mất bình tĩnh, nhanh nhẹn và mạnh mẽ, ở trong cảnh tuyệt vọng sẽ có thể bùng nổ.
Nếu bạn có một đối thủ như vậy, thế thì anh ta tuyệt đối sẽ là kẻ thủ đáng sợ nhất trên thế gian này. Vì bạn mãi mãi sẽ không đoán ra cực hạn của anh ta là ở đâu.
Chẳng hạn giờ đây, chỉ trong vẻn vẹn chưa đến một phút, Trương Nhất Địch lại ném bóng ngoài vạch ba điểm và thêm một lần nhảy ba bước để bỏ bóng vào rổ, khiến kết quả trận đấu tưởng chừng không thể cứu vãn lại một lần nữa xoay chuyển.
Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc.
Mọi người còn chưa kịp nhận ra chuyện gì. Đến khi họ đã hiểu ra ai là đội thắng thì tâm trạng sửng sốt và vui sướng điên cuồng khiến họ bắt đầu gào thét dữ dội.
Cảnh đấu này quá căng thẳng và kích thích, khiến người ta gần như phát khóc.
Trác Yến cũng bị lây nhiễm theo, mắt bắt đầu ươn ướt. Cô đứng đó trong đám người huyên náo, nhìn chàng trai nổi bật hơn người kia.
Anh đưa tay gạt mồ hôi trên trán, bình thản quay lại nhìn khắp khan đài như đang tìm kiếm gì đó.
Khi ánh mắt anh chạm vào cô thì dừng ngay lại.
Anh đứng trên sân, trung tâm vạn người.
Cô đứng ngoài sân, nhỏ bé lặng lẽ.
Nhưng anh như không nhìn thấy ai khác, chỉ nhìn cô, khóe môi nhướn lên, nở một nụ cười.
Công lực thần kỳ đến choáng váng của Trác Yến không vì chuyện Trương Nhất Địch giữ được chiến thắng mà biến mất. Ngược lại, trong trận thi đấu tám loại bốn, bốn loại hai, tình trạng tương tự lại xảy ra lien tiếp.
Trên sân đấu, mỗi khi đến giai đoạn kịch liệt nhất thì Trác Yến lại không cầm long được mà hét lên: “Trương Nhất Địch, cố lên!”
Cũng không rõ có phải tai Trương Nhất Địch lắp hệ thống lọc âm thanh hay không, mà trong bao tiếng hét chói tai kia, anh vẫn có thể nhận ra giọng của Trác Yến, đồng thời phản ứng ngay với nó – không lần nào khác, lần nào anh cũng bị trượt chân, suýt tí nữa thì ngã; cổ tay buông lỏng, lập tức mất bóng.
Thống kê lại thì trong tình huống thế này, lại thêm học hỏi năm nhất, tổng cộng đã xảy ra bốn lần, Trác Yến gần như đã trở thành kẻ thù chung của toàn trường, đặc biệt là các nữ sinh khoa Xây dựng.
Tỏ ra căm phẫn và chán ghét cùng cực, bọn họ lại đặt thêm cho Trác Yến một biệt danh vô cùng kích thích: Quả phụ áo đen sân bóng.
Và còn lưu luyến một câu: Quả phụ áo đen hễ cổ vũ, thì Trương Nhất Địch sẽ làm mất bóng.
Một số cô gái tình cảm khá mãnh liệt thậm chí còn không kiềm chế, lao đến trước mặt Trác Yến, thái độ vô cùng thù địch cảnh cáo cô: “Bạn này, chẳng lẽ bạn không biết giọng bạn rất đáng sợ à? Trương Nhất Địch lần nào cũng bị bạn làm cho phát sợ lên kìa! Trận đấu quyết định lần sau liên quan đến sống chết đấy, bọn này xin bạn có thể đừng hét lên đúng lúc quan trọng không? Tôi thực sự nghi ngờ bạn là gián điệp bị đối phương, chuyên phá hoại trận đấu của Trương Nhất Địch đấy!”.
Trác Yến cảm thấy vô cùng tủi than.
Sau khi bị mọi người công kích, cô chạy đến trước mặt Trương Nhất Địch, đấm ngực kêu oan: “Tại sao người khác cổ vũ thì không sao, mà cứ đến mình thì có chuyện này? Có phải cậu không vừa mắt nên cố ý dạy mình một bài học không? Cậu có biết bây giờ các bạn trong trường đang nói gì không – quả phụ áo đen hễ cổ vũ thì Trương Nhất Địch sẽ làm mất bóng! Này, chỉ tại cậu đó! Mình còn chưa trải qua hết thời kỳ thanh xuân của mình, ai muốn trẻ trung thế này lại phải làm quả phụ áo đen chứ!”.
Trương Nhất Địch nhìn gương mặt ấm ức của cô đến mức mắt mũi gần như co rúm lại, ánh mắt như lóe lên một tia gì đó. Chau mày, rồi giãn ra. Môi khẽ mấp máy rồi lại ngậm chặt.
Cuối cùng, từ từ thở ra, cười nhẹ nhõm: “Tin tôi đi, đến trận quyết đâu, tôi nhất định sẽ giúp cậu phá vỡ lời đồn đó!”.
Trương Nhất Địch nói sẽ giúp Trác Yến phá vỡ câu đồn đại tà ác kia. Tiếc là khi đấu trận quyết định, anh không thể thực hiện được như lời hứa.
Giống như bị ai đó nguyền rủa, tình huống kì dị đó lại xuất hiện.
Vì là trận quyết đấu nên không khí trong sân căng thẳng đến cực điểm. Trong Đội của Trương Nhất Địch, hai thành viên chủ lực nay đã ra sân nhưng chân họ vẫn không được nhanh nhẹn. Trạng thái không đạt đến đỉnh cao nhất của họ xem như đã giúp đối phương có thêm hi vọng – bọn họ quyết định liều mạng, quyết đấu đến cùng trong trận này.
Hai bên mau chóng đọ tài với nhau sát sao, điểm số lúc thì anh cao hơn tôi, lúc thì tôi lại vượt qua anh, từng thế trên sân phải nói là thay đổi từng giây một.
Khi hai bên lại cân bằng điểm số lần thứ mười mấy, tức là chỉ còn mấy phút nữa sẽ kết thúc trận đấu, thì lúc đó bóng được chuyền đến tay Trương Nhất Địch.
Những người xem đấu bóng như được trích máu gà vào người vậy, đồng loạt hô vang “tốt”. Bọn họ vững tin rằng Trương Nhất Địch sẽ bỏ lọt quả bóng này vào rổ, kéo giãn tỉ số ra!
Bị không khí cuồng nhiệt lây truyền, Trác Yến lúc đó không kiềm chế được, lại hét to: “Trương Nhất Địch cố lên!”.
Và năm chữ này vừa thoát ra, đột nhiên như có lời nguyền ứng nghiệm.
Trương Nhất Địch lại trượt chân, suýt thì ngã; tay buông thõng, bóng rơi mất.
Đám người xem bóng lại kêu lên những tiếng tiếc nuối. Bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn Trác Yến.
Những người đứng gần cô hoàn toàn không che giấu vẻ phẫn nộ: “Bạn à, làm ơn đi! Đây là trận quyết định đấy!!! Nếu đã biết mình mỗi lần mở miệng là hại người ta mất bóng thì có thể xin bạn tự biết thân biết phận, khống chế miệng mình, đừng tiếp tục la hét lung tung được không! Bạn sẽ hại Trương Nhất Địch thua đấy, bạn có biết không?”.
Trác Yến cảm thấy tai mình đang kêu “ù ù”, trong tích tắc gò má nóng rực lên như bị bỏng.
Bị bao nhiêu người chỉ trích thậm tệ không kiêng nể trước mặt mọi người, cô vừa cảm thấy tủi thân lại vừa thấy xấu hổ.
Cô ngước lên nhìn sân bóng, ai oán liếc mắt nhìn Trương Nhất Địch.
Trên sân, Trương Nhất Địch dù đang bận rộn cũng đang nhìn về phía cô.
Trong tích tắc ánh mắt giao nhau, sự ấm ức trong lòng Trác Yến trong tích tắc tang lên gấp bội, suýt thì vỡ òa, cô tí nữa thì không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Cô vội vàng thu mắt lại, cúi đầu xuống, ngậm miệng hít thở rồi lặng lẽ quay người, lẳng lặng rút lui khỏi đám đông.
Cô muốn về ký túc.
Qua đám đông, cô lại nghe thấy tiếng còi vang lên tuyên bố tạm ngừng trận đấu.
Lại đi thêm hai bước, cô bỗng cảm thấy cánh tay mình bị siết chặt.
Quay lại, nhìn thấy gương mặt đẫm mồ hôi quen thuộc của Trương Nhất Địch; nhìn kỹ lại thì chạm phải đôi mắt đen nhánh sáng rực đang nhìn cô chằm chằm.
“Đừng đi!”. Anh thở gấp, thốt ra hai tiếng.
Trác Yến đưa tay dụi mắt, hỏi Trương Nhất Địch đang nắm tay cô: “Sao cậu lại xuống đây!”. Cô nhìn ra sau lưng Trương Nhất Địch, không biết có bao nhiêu cặp mắt hằn thù và đố kỵ đang trừng trừng nhìn cô.
“Cậu xin tạm ngừng?”. Cô hỏi, có vẻ không hiểu.
Trương Nhất Địch không nói gì, kéo cô sải bước thật nhanh về phía sân bóng.
Trác Yến cảm giác, khi anh dẫn cô xuyên qua dòng người, trên người anh như có một luồng khí lạnh âm u, luồng khí này có một sức mạnh cực lớn không cho phép nghi ngờ – cho dù anh đang làm gì, có phải là một hành động sai lầm, rất không sáng suốt trong mắt mọi người hay không, bọn họ đều chỉ dám lặng lẽ nhìn theo mà không dám lên tiếng kháng nghị.
Vì quen biết anh, không biết đã lần thứ mấy cô trở thành tiêu điểm của đám đông rồi.
Trương Nhất Địch kéo cô đi thật nhanh, đến tận khu vực dành cho thành viên đội bóng mới ngừng.
Bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, đầu óc Trác Yến đã không còn vận hành nữa. Cô đờ đẫn nhìn anh, đờ đẫn để mặc anh muốn làm gì thì làm, đờ đẫn bị anh ấn ngồi xuống vị trí đặc biệt dành cho anh để nghỉ ngơi.
Cô ngước lên, đôi tay anh đặt lên vai cô, hơi cúi người xuống nhìn vào mắt cô.
“Trận đấu sắp kết thúc rồi”. Anh nói: “Hiện giờ, chúng ta còn thua năm điểm”.
Nghe tỉ số đó, Trác Yến cảm thấy tim cô như bị treo hẫng lên.
Sự hối tiếc dâng tràn đến tận cổ họng.
Bàn tay đặt trên vai cô của Trương Nhất Địch ấn xuống, không cho cô lên tiếng.
“Lát nữa”. Anh nhìn cô, chậm rãi nói, mạnh mẽ: “Cổ vũ cho tôi!”.
Trác Yến ngậm miệng, lập tức lắc đầu lia lịa như đánh trống trận.
Trương Nhất Địch giữ lấy đầu cô, hơi cúi xuống thêm một chút, nhìn thẳng vào mắt cô, dằn mạng từng chữ để anh ủi: “Đừng sợ, nhớ phải cổ vũ cho tôi! Chỉ cần cậu chịu cổ vũ thì tôi đảm bảo trận này tôi sẽ thắng!”.
Trương Nhất Địch nói xong, đứng bất động, hơi cúi xuống đợi, Trác Yến trả lời.
Không đếm nổi có bao nhiêu người đang nhìn phía này. Trác Yến chỉ thấy gò má nóng rực; bên trên còn có hơi ấm âm ẩm của lòng bàn tay Trương Nhất Địch.
Anh đang đợi cô trả lời.