Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 21: Tâm tư con trai cũng khó đoán (2)


Đọc truyện Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh – Chương 21: Tâm tư con trai cũng khó đoán (2)

Trương Nhất Địch thay mặt ba người anh em cùng phòng, nhiệt tình mời Trác Yến đến phòng của họ.

Trác Yến cảm thấy hơi xấu hổ.

Trương Nhất Địch nói: “Có muốn biết giỏ táo đó dùng làm gì không? Còn nữa, có muốn nhìn tôi đánh ba tên lừa đảo đó thế nào không?”.

Trác Yến lập tức động lòng.

Dưới sự yểm hộ của Trương Nhất Địch, cô đã chui vào phòng kí túc nam một cách thành công.

Vừa vào trong đã nhìn thấy ba nam sinh kia đứng thành một hàng nhìn cô, người thì ngoẹo đầu nhìn, người thì nhăn mũi, kẻ lại cười hí hí.

Trác Yến thấy ba anh chàng này quen quen, chắc vì trước kia đã từng học chung tiết tiếng Anh.

Cô lườm ba anh chàng vẻ mặt kì quặc này, ra sức khiến gương mặt có vẻ khinh bỉ: “Một đám thủ – hạ – bại – tướng! Ba người luân phiên chiến đấu cũng không thắng nổi mình tôi, còn cười cười cười à, thật không biết xấu hổ là gì!”.

Trương Nhất Địch bên cạnh ho khẽ.

Trác Yến nghiêng đầu nhìn sang: “Mình còn tưởng cậu không biết họ dùng số QQ của cậu chứ! Kết quả bây giờ mình nghĩ chắc cậu biết rồi!”. Cô hừ mũi: “Anh đẹp trai, cho một lí do đi! Đây – là – tình – huống – gì?”.

Trương Nhất Địch đưa nắm tay lên miệng, lại ho.

Trác Yến cảm thấy trước mặt vạch đen chảy dài.

Sau khi ngừng ho, Trương Nhất Địch ngước lên, thành thật: “Họ nói, cảm thấy cậu rất có ‘ý tứ’(*), xin tôi cho một cơ hội để giao lưu”.

________________________________________

(*)Có ý nghĩ là thú vị, đồng thời cũng mang hàm nghĩa “có ý tứ”.

________________________________________

Trác Yến hơi ngờ vực, quay sang nhìn ba bạn ABC: “Sao các cậu biết tôi có ý tứ?”.

Ba cậu chàng cười khà khà chỉ vào Trương Nhất Địch: “Cậu có thể chọc cho tảng băng ngàn năm này cười, chẳng lẽ không có ý tứ gì với cậu ta sao?”.

Trác Yến lùi ra sau một bước, vừa lùi vừa kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy! ‘Có ý tứ’ và ‘có ý với ai đó’ là hai chuyện khác nhau! Này các cậu phải hiểu rõ chứ!”. Lại quay sang nhìn Trương Nhất Địch: “Lúc hai chúng ta trò chuyện, cậu cứ nói cậu khó thở, ừ hừ hừ, đừng nói với tôi là cậu đang cười nhé!!!”.

Trương Nhất Địch lại dùng nắm đấm đưa lên miệng, ho khẽ.

“Khụ khụ! Chuyện đó không phải!”.

Ba cậu chàng ABC không hề do dự mà vạch mặt bạn mình: “Quả thực không phải đang cười! Cậu ta khó thở thực ra là vì, cậu ta nhất định phải chơi trò trầm tĩnh, sống chết gì cũng không chịu cười, kết quả – nhịn đến nỗi khó thở!!!”.

Trác Yến nhìn ABC “vô duyên!”, lại nhìn Trương Nhất Địch, chớp chớp mắt đầy vẻ mong chờ: “Anh đẹp trai, khi nào cậu ra tay? Mau đánh bọn họ phải bới đất tìm răng đi!”.

Trương Nhất Địch bẻ bẻ ngón tay vẻ bình thản: “Hay là bây giờ đi, thế nào?”.

Trác Yến gật đầu lia lịa.

Ba cậu ABC e dè hỏi: “Lão đại! Cậu… không phải làm thật đấy chứ? Không phù hợp với hình tượng tiên nhân và khí chất trầm tĩnh thường ngày của cậu!!!”. Nhìn thấy Trương Nhất Địch từ từ lại gần, họ bất giác nhảy ra xa, bắt đầu tránh né, miệng không ngừng kêu hét thảm thiết…


“Hu hu hu… cứu mạng! Lão đại định đánh đập anh em!!!”.

“Này này này! Cứu mạng!!! Lão đại định đánh anh em vì phụ nữ kìa!”.

“Oa oa oa!!! Cứu mạng với!!! Lão đại trúng tà rồi!!! Lão đại chịu đánh anh em vì phụ nữ rồi!!!”.

Bên này ồn ào đến trời long đất lở. Bên kia trong chớp mắt, Trác Yến đã quay sang quỳ xuống góc tường, không còn quan sát trận ẩu đả đó nữa, mà tỏ ra ngạc nhiên lẫn vui sướng kêu lên: “Woa ~ woa ~ woa!!! Dễ thương chết đi được!”.

Trận chiến trong tíc tắc trở lại hòa bình.

Trương Nhất Địch bước đến, quỳ xuống cạnh Trác Yến, cùng cô nhìn về phía góc tường.

Ở đó có một chiếc giỏ, chính là chiếc giỏ của Trác Yến.

Trác Yến quay sang nhìn Trương Nhất Địch. Hai mắt cô sáng long lanh, vẻ mặt hưng phấn, chỉ vào thứ trong chiếc giỏ, kêu lên: “Làm sao đây làm sao đây? Nó đáng yêu quá đáng yêu quá! Mình rất muốn vuốt ve nó!!!”.

Trương Nhất Địch nhìn cô đang kích động, khóe môi khẽ nhướn lên.

Trong chiếc giỏ ở góc tường được nhét đầy cỏ khô và lá cây. Một con nhím nhỏ tròn vo đang ngoan ngoãn nằm bên trong, ngước cái đầu nhỏ lên, mở to đôi mắt tròn xoe đen láy, sợ sệt nhìn hai người đang quỳ xuống bên cạnh.

Trác Yến hỏi Trương Nhất Địch con nhím nhỏ từ đâu ra. Bạn B thích làm nũng đã chen vào rất ư là nhiều chuyện: “Đó là quà mà cô gái lão đại yêu nhất tặng cho cậu ta!”. Vừa nói vừa nháy mắt, dáng vẻ rất tâm thần.

Trương Nhất Địch đánh cậu ta một cái để bắt im mồm lại, đừng nói lung tung.

Trác Yến thầm nghĩ, tám phần là bạn gái Trương Nhất Địch tặng cho anh, cô ấy đang ở nước ngoài, tặng thứ đáng yêu này cho anh để làm kỉ niệm.

Cô đưa ngón tay ra, dè dặt chọc vào con nhím để chơi với nó. Con nhím không sợ người lạ, uốn éo theo ngón tay cô, đáng yêu như một em bé. Trác Yến cười không khép miệng lại, yêu thích nó từ tận đáy lòng.

“Đáng yêu quá đáng yêu quá!”. Trác Yến vừa chọc con nhím vừa cười lại vừa kêu lên: “Nó tên là gì? Nó có tên không?”.

Cậu A tên Đại Vĩ nói chuyện hung dữ đã trả lời cô: “Cậu còn có tên, sao nó không có?”.

Trác Yến quay lại lườm cậu ta: “Tôi thấy cậu là anh của nó đó!”.

Đại Vĩ có phần băn khoăn: “Tại sao?”.

“Vì lúc cậu nói chuyện lúc nào cũng châm chích người khác!”.

Lời Trác Yến khiến mọi người đều cười.

Đại Vĩ cũng cười: “Vậy cậu làm chị dâu nó nhé!”.

Trác Yến xùy cậu ta: “Phì! Biến đi! Dám lợi dụng tôi à! Tôi không mù quáng thế đâu!”. Cô quay sang hỏi Trương Nhất Địch: “Con nhím này tên gì thế?”.

Trương Nhất Địch nghĩ ngợi, nhìn cô nói: “Nếu bây giờ cho cậu đặt tên nó, cậu gọi nó là gì?”.

Trác Yến mắt sáng rỡ: “Gọi là Vắt Mì đi! Đáng yêu lắm, vừa đẹp vừa ngon!”.

Trương Nhất Địch ho sụ, ba tên kia cười nghiêng ngả.


Bạn C có khí chất Đường Tăng – A Viễn – vừa bò lăn ra giường vừa kêu thảm thiết: “Trời ơi trời ơi! Trác Yến, cậu và lão đại của bọn này đúng là hợp nhau quá! Hai người đều có tâm hồn ăn uống! Cậu gọi nó là Vắt Mì, lão đại đặt tên cho nó là Bánh Bao Đậu Đỏ! Ôi trời ơi cười chết tôi mất thôi, tôi đau bụng quá đi!!!”.

Nhìn ba cậu ABC đã cười chảy cả nước mắt, Trác Yến cô sắp bị đám vạch đen choáng váng chôn vùi…

Trác Yến và Đại Vĩ, Trác Huy, A Viễn nhanh chóng làm bạn.

Ba cậu ABC đó đều nhìn thấy tính cách cô cực kì tốt, tính khí càng khỏi phải nói, tuy là nữ sinh nhưng cho dù đùa giỡn với cô thế nào, cô cũng đều cười híp mắt mà không hờn giận, không hề xị mặt ra giận dỗi, hơn nữa lúc nói chuyện hài hước, làm họ buồn cười đến chảy cả nước mắt.

Ngoài những lúc bình thường lên QQ đùa giỡn với nhau, mỗi cuối tuần họ đều kéo Trác Yến đến chơi, có thể nhận ra họ rất thích cô.

Quãng thời gian gần nhất, cứ đến cuối tuần là Trác Yến lại lẻn vào kí túc xá nam sinh để thăm Bánh Bao Đậu Đỏ.

“Tên nhóc này mới nhìn đã biết là một tên khảnh ăn, bao lâu rồi mà hình như nó vẫn chẳng to hơn là bao!”.

Trác Yến đặt con nhím nhỏ lên bàn, chống cằm nhìn nó. Con nhím có vẻ nhút nhát, nhích sang bên trái một tí, cảm thấy không an toàn, lại bò lại; ròi nhích sang bên phải, vẫn không an toàn, thế là lại bò về.

Bộ dạng ngốc nghếch của nó khiến Trác Yến cười mãi.

Nhìn con nhím không to hơn nắm tay là bao, Trác Yến có phần cảm khái: “Không ngờ nhím lại nhỏ như vậy, trước kia mình cứ nghĩ bọn nó phải to như cái chậu rửa mặt cơ!”.

Trương Nhất Địch ho một tiếng: “Sao lại nghĩ như vậy?”.

Trác Yến ngồi thẳng lên, nói rất thành thật: “Xem phim hoạt hình lúc nhỏ ấy! Một con nhím bò qua bò lại trong rừng sâu, sau đó bên trên những cái gai trên lưng nó có cắm rất nhiều hoa quả, táo lê chuối… rất đáng yêu! Lúc nhỏ mình rất muốn nuôi một con nhím cưng!”.

Trương Nhất Địch cao giọng: “Dùng để cắm hoa quả?”.

Trác Yến kêu lên, có vẻ hứng chí: “Oa, sao cậu biết? Cậu đúng là tri kỉ của mình!”.

Trương Nhất Địch đưa tay che miệng. bắt đầu ho.

Ba bạn ABC đều cười lăn ra giường, không ngừng đập tường.

“Trác Yến cậu suy nghĩ độc đáo thật, cười chết mất thôi!”.

“Trác Yến, lúc nhỏ cậu ngô nghê thật! Ha ha ha!”.

“Trác Yến, tôi thích cậu quá đi mất! Sao cậu ngố đến đáng yêu thế này!”.

Nghe xong câu cuối, Trác Yến không nghĩ ngợi gì, vớ ngay quyển sách bên cạnh lên, ném vào Đại Vĩ đang cười lăn lộn.

Đại Vĩ bị ném trúng đầu, kêu ré lên.

Trác Yến hung dữ chống nạnh trừng mắt: “Đáng đời! Ai bảo cậu nói nhảm, lợi dụng tôi!”.

Bỗng bên tai vang lên tiếng gió, trước mặt bay vụt qua một thứ gì đó. Còn chưa rõ vừa xảy ra chuyện gì thì cô đã nhìn thấy Đại Vĩ ôm đầu kêu thảm thiết.

“Lão đại! Đùa nghịch thì đừng ra tay ác như vậy chứ! Không phải, sao cậu cũng ném tôi chứ! Tôi có lợi dụng cậu đâu!”.


Trác Yến mới sực tỉnh, lúc nãy là Trương Nhất Địch cũng vớ lấy quyển sách ném Đại Vĩ.

Trương Nhất Địch bình thản đùa giỡn Bánh Bao Đậu Đỏ, thản nhiên nói: “Quyển sách ban nãy Trác Yến ném cậu là ‘Phi Hồ ngoại truyện’ tập một. Tôi nhớ tập một cậu đã đọc xong rồi, thuận tiện giúp cậu, ném luôn tập hai cho cậu”.

Anh quay lại nhìn Đại Vĩ, hỏi một cách rất dịu dàng: “Thế thì bây giờ, cậu nên nói gì với tôi?”.

Đại Vĩ xoa đầu, vẻ mặt như sắp khóc: “Cám, ơn, lão, đại!”.

Trác Yến thấy bộ dạng ấm ức của cậu ta, buồn cười đến độ đập bàn đập ghế, đập ghế xong lại vỗ vai Trương Nhất Địch.

Vừa vỗ, vừa cười, cô vừa nói: “Tại sao sách cậu ta đọc không phải là ‘Tầm Tần ký’(*) nhỉ! Bao nhiêu quyển như thế mà ném đi thì chắc chắn cậu ta sẽ biến thành nhị sư huynh Trư Bát Giới!”.

Trương Nhất Địch nhìn bàn tay nhỏ nhắn trên vai mình, lại nhìn đôi mắt cong cong vì cười của Trác Yến, bất giác cũng toét miệng ra cười theo.

________________________________________

(*) Bộ truyện kiếm hiệp nhiều tập rất nổi tiếng, được chuyển thể thành phim truyền hình cùng tên của tác giả Huỳnh Dị.

________________________________________

Học kì này có một môn vẽ kĩ thuật khiến Trác Yến phát điên.

Đối với chuyên ngành tự động hóa, môn này là môn cơ bản bắt buộc, nên thời gian thi không cần xếp vào cuối học kì mà do chính thầy quyết định.

Hôm ấy học xong, thầy tuyên bố một câu ác mộng với đám sinh viên: “Nội dung môn này đã kết thúc, thứ hai tuần sau chúng ta thi, không có cơ hội thi lại, bạn nào thi rớt thì xin đợi năm sau học lại!”.

Mọi người lập tức kêu la khóc lóc vang trời.

Trác Yến há hốc miệng đờ ra đến năm giây.

“Không thể nào, mình chỉ bất cẩn ngủ một giấc thôi mà, sao tỉnh dậy thì sắc trời đã thay đổi nhiều thế này! Hay quá, cái gì mà thi cử chứ, tổn thương tình cảm quá! Dương Dương, làm sao đây làm sao đây, sắp thi rồi đó!”. Cô tỏ ra điệu bộ kì quặc bất lực, túm lấy cánh tay Lộ Dương lắc lấy lắc để.

Lộ Dương vừa lườm vừa sỉ nhục cô thậm tệ: “Cậu không biết ngượng khi chơi trò sói đội lốt thỏ hả! Tớ hỏi cậu, môn này thôi, cậu có tiết nào mà ‘cẩn thận’ không ngủ không? Hầu như tiết nào cậu cũng ngủ cả! Sợ thi hả? Đáng đời!”.

Trác Yến xị mặt, hai tay ôm đầu, ra sức kéo tóc. Một mái tóc đẹp, chỉ trong chớp mắt đã bị cô vò thành tổ quạ.

“Phải kiếm tiền rồi phải kiếm tiền rồi! Dương Dương, môn này học lại bao nhiêu tiền?”.

Lộ Dương “phì” một tiếng, cười giễu cô: “Xem cậu hay ho chưa kìa! Chưa thi mà đã chờ học lại rồi. Thế này đi, tớ sẽ chỉ dẫn cho cậu một con đường sáng suốt. Thực ra môn này người học giỏi nhất lớp ta, không ai qua được lớp trưởng đại nhân, tớ nghĩ… cậu có thể tìm cậu ấy thỉnh giáo!”.

Trác Yến nhìn Lộ Dương, chớp mắt: “Cậu đùa đó hả!”. Cô xỉa tay vào trán Lộ Dương: “Chẳng lẽ cậu không nhìn ra là tớ đang bị lớp trưởng đại nhân tẩy chay hay sao?”.

Lộ Dương “xùy” một tiếng, cũng đưa tay xỉa lại cô: “Cậu mới đùa đó! Chẳng lẽ cậu không hiểu có một cảm giác là ‘càng không muốn cậu đi thì càng không thèm níu kéo’ à? Phía sau sự tẩy chay ấy chưa biết chắc là gì đâu! Cậu không thử thì làm sao biết cậu ta tẩy chay cậu thật?!”.

Trác Yến nghe Lộ Dương nói, cũng bắt đầu lung lay.

Chiến tranh lạnh với Giang Sơn đã khá lâu, vỗn dĩ một người anh em rất hợp cạ bỗng dưng lại trở nên lạnh lung xa lạ, cảm giác ấy thật không dễ chịu gì. Nếu có cơ hội hàn gắn lại mối quan hệ của cả hai, cô rất muốn thử xem sao.

Cô len lén nhìn về phía Giang Sơn. Giang Sơn như cảm thấy có người đang nhìn mình nên cũng quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Trác Yến giật mình cụp mắt lại, rụt cổ về, như đang làm chuyện gi xấu không dám gặp ai, chỉ mong giấu quách bản thân cho xong.

Nhưng cô nghĩ lại thì thấy mình thực ra chưa làm gì cả, hà tất phải lúng túng như vậy? Thế là thầm đếm một hai ba, rồi lại ngẩng lên nhìn.

Kết quả lại thấy đôi mắt đầy ắp vẻ giễu cợt của Giang Sơn.

Cậu nhếch mép như nửa cười nửa không, cơ hồ đang nói: Là cậu bảo tôi nên giữ khoảng cách với cậu, bây giờ lại nhìn lén tôi, là ý gì đây?

Trác Yến rùng mình, vội vàng cụp mắt lại.


Cô khoát tay nói với Lộ Dương: “Thôi thôi, tớ thấy Giang Sơn thực sự là… đường này không thông! Hừ, cậu cũng thấy đó, nhìn vẻ mặt cậu ta lúc nãy thật là mỉa mai tớ biết bao! Dương Dương, cậu giúp tớ nghĩ đến người khác xem còn ai học giỏi nữa không?”.

Lộ Dương mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại im lặng.

Cô rất muốn hỏi Trác Yến, “mỉa mai” mà Trác Yến nói là phán đoán dựa vào cái gì?

Từ góc độ kẻ bang quan như cô mà nói, vẻ mặt Giang Sơn lúc này rõ ràng là cố gắng là ra vẻ lạnh lùng và thầm mong chờ, căn bản không dính dáng gì đến “mỉa mai” gì cả.

Nghĩ lại thì giữa hai người này thực ra còn có một Ngô Song. Trong ba người thì cho dù xếp bất kì hai người nào lại với nhau, cô nghĩ mình cũng có thể hiểu được là chuyện gì. Chỉ là ba người này xuất hiện cùng lúc thì cô không thể hiểu được qua hệ của từng người với nhau.

Chuyện mà ngay cả người trong cuộc còn không hiểu nổi thì một người đứng ngoài như cô làm sao hiểu được? Nói nhiều rồi, có lẽ chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.

Thở dài, nuốt câu nói xuống bụng, Lộ Dương vỗ vai Trác Yến, không tiếc sức xỉ nhục bạn: “Em Văn Tĩnh, tớ vô cùng khâm phục IQ của cậu, có phải chúng mọc trong dạ dày cậu, bị cậu bài tiết sạch rồi không? Xem bộ dạng ngốc nghếch của cậu kìa! Tớ hỏi nhé, Trương Nhất Địch học chuyên ngành gì?”.

Trác Yến nghĩ ngợi. bỗng đưng vỡ lẽ. Cô vỗ đùi, kích động kêu lên: “Đúng rồi! Sao tớ lại quên cậu ấy! Ngành cậu ấy học là thiết kế cái này cái kia, môn này đối với cậu ấy đúng là chuyện nhỏ! Ha ha ha! Chính là cậu ấy! Dương Dương đáng yêu, cậu thật thông minh, đến đây chị thơm cái nào!”. Vừa nói vừa túm lấy Lộ Dương, mặc bạn giãy giụa, cứ đòi hôn một cái cho bằng được.

Lúc sắp hôn được thì Trác Yến bỗng nhớ ra một việc.

Thế là cô lập tức từ hôn chuyển sang phun, gần như áp vào mặt Lộ Dương “phun” phì phì: “IQ của cậu mới mọc trong dạ dày ấy! Tớ chúc cho cậu ngày ngày đau bụng, bài tiết IQ của cậu với tốc độ cực nhanh!”.

Lộ Dương nhắm mắt, cố gắng vận khí. Sau đó quay sang bóp cổ Trác Yến, gầm to: “Trác Văn Tĩnh, con ỉn này! Tớ tốt bụng giúp cậu nghĩ ra chuyện tìm Trương Nhất Địch, cậu đối xử với tớ thế hả!”.

Giọng cô vang dội, những bạn chưa ra khỏi lớp học đều không hẹn mà cùng nhìn về phía họ.

Trác Yến bị mọi người nhìn đến nỗi suýt khóc.

“Lộ Dương, đồ mồm to! Tớ đánh cậu! Toi rồi, cái miệng cậu thế ngày mai chưa biết chừng lại lan truyền scandal rồi! Họ chắc chắn sẽ nói, Trác Yến khoa Tự động hóa mặt dày, đến giờ vẫn chưa bỏ cuộc, muốn nghĩ mọi cách dụ dỗ “hoa vương” Trương Nhất Địch! Huhuhu, sự trong sáng của tớ, cả đời này bị hủy diệt trong miệng cậu rồi!”.

Lộ Dương nói “đáng đời” rồi quay đi dọn dẹp sách vở, chuẩn bji ra về.

Nhưng vừa ra khỏi lớp, cô đã bị người đằng sau gọi lại.

“Lộ Dương, cậu đợi đã!”.

Lộ Dương quay lại, nhìn thấy người gọi cô lại là Giang Sơn.

“Lộ Dương, cậu và mấy bạn nữ ở lại, giúp thầy Trình dọn dẹp lớp học. Đây là tiết cuối cùng, chúng ta không thể để lớp học bẩn thỉu cho thầy rồi bỏ về được!”. Ngừng lại, cậu dặn Lộ Dương: “Tôi phải đi họp, ở đây giao cho cậu phụ trách, nhớ đấy, dọn dẹp sạch sẽ, không sạch thì cậu phải chịu trách nhiệm làm lại”.

Lộ Dương trừng mắt nhìn cậu trong hai giây. Trong lòng cô có một cảm giác rất lạ. Nghĩ ngợi, cô chỉ Trác Yến, hỏi Giang Sơn: “Nó, có cần ở lại không?”.

Giang Sơn nhìn Trác Yến lạnh lùng nói: “Nếu cậu không chê bạn ấy càng giúp càng bận thì bảo bạn ấy ở lại!”. Nói xong quay người bỏ đi.

Trác Yến thè lưỡi sau lưng cậu: “Ngay cả chiến tranh lạnh cũng không quên xem thường tớ! Đúng là đồ nhỏ mọn hẹp hòi!”.

Lộ Dương liếc mắt nhìn cô: “Thôi đi cô! Tớ chỉ mong cậu ta xem thường tớ, cũng hẹp hòi với tớ đây này! Trác Văn Tĩnh, cậu đúng là đồ yêu tinh gây họa! Vì cậu mà suýt nữa tớ cũng chẳng biết vì sao mình chết nữa! Vô duyện vô cớ bị trúng đạn! Dọn – dẹp – vệ – sinh! Tớ có phải tổ trưởng tổ vệ sinh đâu, tại sao tớ phải phụ trách! Đúng là lấy việc công báo thù tư mà!”.

Trác Yến nghĩ ngợi, bỗng nhiên suýt xoa một tiếng.

Hình như cô hơi hiểu ra vì sao Lộ Dương trúng đạn rồi. Nhưng nghĩ kĩ lại thì thực ra vẫn thấy mơ hồ.

Và cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, tư duy vốn dĩ đã hơi sáng ra, cuối cùng càng nghĩ càng hỗn loạn và mơ hồ.

Cô nhớ đến một ca khúc, gọi là “Tâm tư con gái anh đừng đoán”, vì anh đoán đi đoán lại cũng đoán không ra.

Cô nghĩ bài hát ấy thực ra thích hợp với Giang Sơn hơn.

Tâm tư của cậu còn khó đoán kì cục hơn cả con gái nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.