Đọc truyện Tuổi Trẻ Sục Sôi – Chương 8: Du lịch quên chuyện buồn
Sáng sớm, quán đã rất đông khách mặc dù vào ngày chủ nhật nhưng vẫn rất đông học sinh nữ đến quán ăn. Dưới nhà chỉ có mỗi Vương Hàn và Thiên Vương đang chạy đôn chạy đáo bưng bê đồ ăn cho khách. Tuấn Thần từ trên tầng hai đi xuống ăn mặc cực chất anh chơi nguyên cây đen trắng, lúc đi xuống còn vuốt tóc, mặt vui hớn hở.mấy cô gái ngồi ăn thấy vậy liền hét lên, ‘anh Tuấn Thần hôm nay soái quá’
‘nhìn kìa a… đẹp trai quá’
‘anh Tuấn Thần hôm nay anh định đi đâu hay sao mà ăn mặc đẹp quá vậy’
‘hôm nay anh phải đi hẹn hò rồi’ vừa nói xong đúng lúc ấy Vương Hàn đi qua bị anh khoác vai giữ lại
‘hôm nay anh đi hẹn hò hai anh em ở nhà giúp mẹ làm việc nhé’ Tuấn Thần.
“Anh có thể cho tui em đi cùng đc ko”1 cô gái nói
“Mấy em có chân anh ko quản nhưng mà đừng có làm phiền anh là anh ko thích đâu”
“Ai mà lại có số tốt như vậy chứ”. “Cô gái đó thật may mắn”
‘Linh, em xong chưa’ anh hướng mắt lên tầng hai gọi cô xuống. Thật ko ngờ người con hái may mắn đấy là Linh người mà bọn con gái ghét nhất.
‘ em xong rồi ‘ Linh vội vàng chạy xuống vô tình trượt chân tí nữa thì ngã may mà có Thiên Vương đỡ.
‘ây zô.. ko hẹn mà gặp hả hai chúng ta cùng mặc đồ đôi này ” Tuấn j chỉ tay về phía Linh. Anh mặc quần jean rách đen áo phông trắng,sơmi kẻ khoác ngoài có đội thêm mũ le đen. Cô cũng phong cách đấy. “Linh cậu mới mua máy ảnh hả”
” mk mua lâu rồi nhưng tại các cậu chưa thấy bao giờthôi”
“Chúng ta đi thôi”
“Vâng”
“Hai anh em cứ ở nhà nhé anh đi hẹn hò đây”
Tuấn Thần nắm tay Linh đi chơi bỏ mặc ho hai người kia ở nhà
” bây giờ chúng ta đi đâu.”
” ờ.. Vạn Lí Trường Thành”
” ok “
Tiếp theo là đến Tử Cấm Thành
“Ông nội anh nói rằng nếu ai chạm hết đc những cái này thì se gặp may mắn.” Tuấn Thần chỉ vào cánh cổng thành
“Hả hết cái này sao. Làm sao mà hết đc nhiều thế này cơ mà”
“Thế ms nói ông trời ko cho ko chúng ta cái j, có làm thì ms có ăn nếu những người kia mà cũng muốn chạm hết vào những cái này thì cũng mất nửa ngày thay vì thế họ sẽ tự đi tìm kiếm may mắn cho mk” “thôi ko nói bữa chụp ảnh cho em đi ” Linh đưa máy ảnh cho Tuấn Thần.
Rời khỏi đó hai người đi đến chùa Cama hay còn gọi là Ung Hòa Cung.
” anh cầu j vậy”
” nếu nói ra thì sẽ ko thành hiện thực đâu vậy nên anh sẽ ko nói.”
“Ko nói thì thôi”
” anh đói rồi chúng ta về nhà thôi” nói xong anh nắm tay cô kéo đi
Về gần đến nhà thì trời đã tối
“Anh. sao em nghe nói nhà còn mấy người nữa cơ mà”
“Họ chưa đến. Bây giờ có lẽ họ đang ở nhà mk đấy “
“Tuấn Thần anh định thi vào trường nào vậy.”
“1 trường về âm nhạc của TQ sau đó bọn anh sẽ thi vào công ty.”. “Còn em “
“Em hả.”.” 1 đứa như em thì lấy đâu ra tương tai cơ chứ”
“Này cô bé em nói j vậy chứ. Em ko biết rằng con người dù là ai thì cũng phải có tương lai chứ đúng ko. Đừng nghĩ như vậy bình tĩnh lại và suy nghĩ cẩn thận em đừng khiến cho tương lai củ mk đen thui nữa hay làm cho nó thành màu hồng đi.”
“Anh thắc mắc ko biết vì sao em bị bọn con gái nó tẩy chay mà em ko phảntẩy chay mà em ko phản kháng vậy”.
“Phản kháng thì có ích j chứ. Làm như vậy m.n sẽ rời xa em hơn thôi.”
*****
“Thật ko ngờ mà con nhỏ Linh đấy lại ở chung nhà vs 3 anh ấy” Tử Quan đập bàn đứng dậy
“Thôi đc nếu đã vậy tao sẽ cho mày biết tay. Chờ đấy tao sẽ cho mày ko ngày nào đc sống yên ổn.”