Đọc truyện Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt – Chương 3: Chúng ta học cùng lớp!
Cậu ta bừng tỉnh, mắt còn chớp chớp, có vẻ khó chịu vì bị ai đó làm rơi đồ vào mặt khiến cậu ta tỉnh dậy. Minh Hạo ngồi dậy, trừng trừng nhìn cô gái còn đang luống cuống nhặt mấy quyển sách, sau đó cậu ta lại thản nhiên đi ra ngoài. Được một lúc, Hạo lại quay trở lại căn phòng đó, Nam Thanh lúc này vẫn đang nhặt mấy quyển sách ở dưới đất. Cậu bạn đó, lúc ấy chẳng biết thế nào, tự dưng ngồi xuống nhặt nốt mấy quyển còn lại rồi quay sang nói với cô gái bên cạnh:
“Cậu bê chồng sách này đi đâu vậy, để tôi bê giúp cậu.”
“À, tôi đang định cầm lên văn phòng giáo viên mà vẫn chưa tìm thấy phòng đó đâu. Chuyện vừa nãy, cho tôi xin lỗi nha!” Nam Thanh đáp.
“Ừ không sao! Để tôi dẫn cậu đi!”
Hai người cùng đứng dậy, trên tay mỗi người đều cầm một chồng sách dày. Vừa đi vừa nói chuyện:
“À mà, cậu tên gì thế” Minh Hạo hỏi
“Nam Thanh, còn cậu?”
“Cứ gọi mình là Minh Hạo, mà cậu học lớp nào vậy?”
“Lớp 11B1. Mình cũng vừa mới chuyển đến trường này được vài tuần.”
Cậu bạn nghe xong thì cười phá lên, gương mặt vô cùng ngạc nhiên nhưng có vẻ lại rất vui mừng thì phải.
“Sao vậy?” Thanh hỏi
“Chúng ta học cùng lớp!” Nét mặt cậu lúc đó vô cùng phấn khích, miệng tủm tỉm cười.
“Ô, thật á.” Nhỏ đầy ngạc nhiên
“À chắc bình thường cậu không thấy mình trên lớp nên thấy ngạc nhiên đúng không. Thực ra mình hay đi luyện đánh tennis nên không ở trên lớp được nhiều.”
“Ra là vậy..”
Cả hai đi được một lúc thì cũng đến phòng giáo viên, họ đi vào và đặt hai chồng sách lên sau đó ra về. Cũng may là có Minh Hạo chỉ đường đến phòng giáo viên không nhỏ cũng không biết làm sao với đống sách này..
* * *Về đến nhà—- —-
“Sao về muộn thế con, dì thấy Thiên Ân nó về được một lúc rồi mà.” Dì Hồng đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sofa sau chuyến công tác dài ngày liền nói.
“Con ở lại trường giúp cô bê ít đồ nên về hơi muộn ạ, để dì phải lo rồi.” Thanh đáp
“Ừm, dạo này con thấy Ân nó có học tốt không? Dì hay đi công tác nên ít khi chăm sóc cho nó được, phải nhờ con rồi.”
“Dạ, con thấy em Ân học cũng rất tốt dì cũng không cần lo lắng nhiều đâu ạ.”
Dì Hồng im lặng một chút, rồi lại vừa gọt táo vừa nói:
“À mà Thanh này, con cũng nên chú tâm vào học một chút, đừng đi làm thêm nhiều quá. Bố mẹ con nếu còn sống cũng không muốn con phải cực khổ như vậy.”
Nam Thanh nghe dì nhắc đến bố mẹ thì lại chợt sựng lại, toàn thân hơi cứng và lạnh. Nhỏ vẫn không nói gì rồi lại nhẹ nhàng bước lên phòng mình. Căn bệnh đa nhân cách và chứng sợ bóng tối của nhỏ lại tái phát..
* * *Ngày hôm sau—- —
Nam Thanh vẫn đi bộ đến trường, lần này thì cô lại thấy một đám đông nữ sinh đang tập trung lại phía trước cổng trường. Nhỏ mới chỉ đến Trung học Lập Trương được vài ngày nhưng xem ra ai ai cũng biết đến nhỏ. Thanh đi từ bên ngoài vào cổng trường đều nhìn thấy ánh mắt của mọi người hướng về phía mình, sau đó còn to nhỏ nói điều gì đó. Đối với cô, tất nhiên vẫn là mặc kệ không quan tâm bọn họ đang nói gì, cô chỉ cần đến trường, đi làm thêm.
Bước vào lớp, cô tiến về chỗ ngồi của mình.. vừa ngồi xuống thì bị ngã phịch xuống đất vì một người từ phía sau kéo ghế đi. Chết tiệt thật, cái mông của nhỏ khá là đau.. Hàng loạt nhóm người đang nhìn vào nhỏ.
“Đây chỉ là chào hỏi mà thôi, sẽ còn những chuyện thú vị.” Một cô gái lạ mặt ghé vào tai nhỏ nói, có vẻ không phải là thành viên của lớp.
Thanh vẫn im lặng, có vẻ chẳng quan tâm gì tới lời nói của cô gái kia. Bỗng, Uy Long nói lớn:
“Ồn!” Tiếng nói hơi lạnh nhưng đủ khiến mọi người sợ.
Sau đó, Vân Du đang làm bài cũng lên tiếng giúp:
“Các người học lớp nào, sang lớp chúng tôi làm gì. Có cần tôi gọi giáo viên lôi về không?” Du vốn cũng chẳng hiền, giọng cũng rất chanh chua.
Bọn chúng không làm gì nữa, kéo nhau ra khỏi lớp 11B1. Suốt lúc đó Nam Thanh vẫn thắc mắc lý do vì sao bọn họ lại đến tìm mình, vì sao ánh mắt của mọi người nhìn mình một cách kì lạ như vậy.
“Cả lớp.. Đứng” Hoàng Công Khanh – lớp trưởng hô to chào giáo viên. Là thầy giáo trẻ, mới chuyển đến dạy nghe nói rất nghiêm khắc nên mọi học sinh đều im lặng, không dám nói gì. Thầy giáo với đôi lông mày nhau nhó, vẫy vẫy tay ý bảo cả lớp ngồi xuống, rồi nói:
“Lần sau, đến tiết văn này của tôi các em không phải đứng lên chào nữa.”
“Nhưng.. thầy..” Lớp trưởng Khanh chưa kịp nói hết câu thì đã bị giáo viên chặn họng tiếp:
“Cứ thế mà làm. Các em lấy sách vở ra học.”
Cả lớp lôi vở ra và cực kì im lặng.
“Tuần trước các em học đến bài nào rồi? Một em lên tôi kiểm tra bài cũ.” Thầy Bình nói.
Nói xong một lúc, cả lớp không có ai giơ tay lên bảng, ai cũng cúi gằm mặt xuống.