Đọc truyện Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt – Chương 12: Cúp học!
Mỹ chưa kịp đáp lại lời Thiên Ân thì đã bị Vân Du vừa ngồi vừa nói giúp:
“Thiên Ân, cậu cũng quá đáng vừa thôi chứ. Giỏi thì cậu thử làm một mình xem.”
“Mình đâu biết làm. Cậu biết làm hả Vân Du? Vậy cậu thay Hoàng Mỹ làm đi.” Ân kích lại.
Đùa à, Du chỉ nói giúp người ta chút mà bị vạ lây sao. Để Du vẽ ư? Giải “bét” còn chưa chắc đã được. Nhưng có cô bạn thân vẽ đẹp ngồi ngay sau mà, việc gì phải nghĩ nhiều. Vân Du lí nhí:
“Thanh.. Thanh.. cứu mình!”
“Cái gì? Cứu cái gì mới được?” Nhỏ đang cặm cụi làm bài, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Giúp mình vẽ trang trí bảng sau.”
“Cậu điên? Mình biết vẽ gì đâu.”
“Vẽ đẹp còn chối. Giúp mình đi, đi mà! Không mình chết chắc.”
“Được rồi!”
Nam Thanh bèn giải vây giúp Vân Du, nói với Thiên Ân:
“Mình làm là được chứ gì.”
What? Nghe nhầm đấy à? Mọi người trong lớp quay ra nhìn nhỏ và đều vô cùng ngạc nhiên. Một số người còn khinh khinh. Nhỏ nhìn xung quanh, thấy ai cũng nhìn mình bằng con mắt khác thường. Đùa chứ, không phải vì Vân Du thì nhỏ sẽ không bao giờ làm, để mọi người nhìn mình thế này, thật khó ở quá đi mà.
Lớp trưởng sau một hồi lại tiếp tục lên tiếng:
“Được rồi, vậy Nam Thanh sẽ chịu trách nhiệm trang trí bảng sau nhé!”
* * *Giờ ăn trưa—- ——
“Đa tạ huynh đã giúp đệ, đệ kính huynh.” Vân Du vừa nói vừa gắp miếng thịt cho Nam Thanh.
“Hối lộ? Thế này? E là chưa được đủ lắm nhỉ?” Nhỏ trêu Vân Du, nói với giọng thách thức và vẻ mặt không mấy hài lòng.
“Được rồi! Hôm nay cảm ơn cậu nhiều. Còn việc hối lộ thì.. bao tiền nước, được chưa?”
“Ok.. ok”
* * *
Vào lớp, Nam Thanh cũng bắt đầu chuẩn bị vẽ trang trí cho chiếc bảng sau. Đã nhận làm, nhất định không được để bẽ mặt được. Cô bạn Vân Du thì đứng bên cạnh, không biết vẽ gì nên chỉ cầm khay màu giúp Thanh.
Đến cuối buổi hôm đó, chiếc bảng sau đã được vẽ trang trí gần hết. Rất đẹp, đúng với buổi lễ halloween.
Sáng hôm sau.. Nam Thanh bước vào lớp, nhìn vào chiếc bảng ở cuối mà nhỏ đã trang trí hôm qua. Trên bảng.. tràn ngập bột màu, như bị ai đó tạt vào và hình vẽ trên bảng.. hoàn toàn bị hủy hoại. Chắc chắn là ai đó cố tình làm chuyện này để hại nhỏ.. Thật không ngờ thời đại bây giờ vẫn còn có người chơi trò bẩn thỉu này được.
Tiếng chuông reo vào lớp. Thanh ngồi vào chỗ, quay lại nhìn chiếc bảng.. Thật sự bất lực! Cả một bức vẽ nhỏ vẽ hôm qua gần xong xuôi hết, bao nhiêu công sức, giờ bị hủy hoại như vậy. Nhỏ thực sự không thể không điên, biết ai làm ra chuyện này.. người đó chờ chết đi là vừa.
Tiết học đầu tiên cũng đã trôi qua.. là tiết sử – môn xã hội nên nhỏ khá là đau đầu. Ra chơi năm phút, Vân Du với Thanh đi ra phía bảng sau cố tạo bột màu ướt bị dính trên đó..
“Kỳ thật. Không biết ai làm ra chuyện này. Rõ ràng là cố hãm hại chúng ta mà. Bao nhiêu công sức.. Điên quá!” Du vừa cạo cạo bột vừa nói.
“Mình còn điên hơn cậu!” Nhỏ đáp, gương mặt như người mất hồn.
Phịch..
Một lọ bột màu do nhỏ sơ ý nên rơi xuống đất. Đổ tung tóe, nhưng vẫn may không phải là loại bột màu nước mà nhỏ đang lau trên bảng.
Đã điên lại càng điên hơn, Thanh thực sự rất bực mình. Nhỏ cúi xuống, lấy chiếc khăn lau phần màu bị rơi dưới sàn nhà. Bỗng Minh Hạo bước đến, cậu cũng cúi xuống, lấy chiếc khăn lau lau giúp nhỏ. Cậu ta thấy được trong lòng Nam Thanh hẳn đang rất khó chịu, cứ với tâm hồn như vậy trong ngày hôm nay thì nhỏ sẽ không vẽ kịp mất. Hạo chợt nắm lấy cổ tay nhỏ, kéo một mạnh ra ngoài..
“Đi đâu vậy?” Thanh vừa bị lôi đi vừa hỏi.
“Giải khuây!” Minh Hạo đáp.
“Sắp vào lớp rồi mà.”
“Cúp học!”
Cứ như thế, nhỏ bị cậu kéo đi dù không muốn. Đi một đoạn, cậu ta lôi nhỏ đến khu tennis.
“Chơi thử đi.” Cậu nhìn Thanh rồi quay ra hướng mắt về phía những quả bóng tennis bên cạnh là bộ vợt.
Nam Thanh nhìn vào chiếc vợt, trông nó có vẻ rất nặng thì phải. Nhỏ cầm một quả bóng, tay còn lại cố gắng nâng chiếc vượt lên, nhỏ cảm thấy nó rất nặng, cầm được nó là cả một vấn đề lớn. Minh Hạo nhìn cái dáng vẻ khổ sở của nhỏ khi cầm chiếc vợt tennis mà gượng cười.