Đọc truyện Tuổi Thanh Xuân – Chương 34: Quà sinh nhật
Tống Hàng Hàng vội vã chạy xuống từ sân thượng, lập tức chạy tới túc xá.
Đường cũng không xa, nhưng cô lại rất nóng lòng muốn biết, Cố Ngự Lâm định cho cô niềm vui bất ngờ gì.
Diễn đàn đại học A?
Vào túc xá, tay chân luống cuống mở máy vi tính ra.
“Sao lại chậm như vậy!” Máy vi tính như từ từ khởi động như rùa bò, trong lòng cô gấp đến hoảng loạn.
Thật vất vả mới khởi động xong, nhập địa chỉ diễn đàn Đại học A vào, lại nhập tên đăng nhập và mật khẩu.
Oa? Diễn đàn bị hack sao?
Chỉ thấy thường ngày trang đầu diễn đàn vẫn xuất hiện, hôm nay biến thành một mảng màu xanh da trời, trang bìa đầu tiên cũng không thấy, chỉ có một khối nhỏ màu vàng ở chính giữa.
Tống Hàng Hàng di chuột xuống nhìn kỹ, mới phát hiện đó giống như một hộp quà.
Phía dưới hộp quà có một câu:
“Sinh nhật bạn gái, mượn diễn đàn một giờ. Trò chơi chờ ở bên trong, hoan nghênh nhấn vào.”
Ách…
Đoán chừng sẽ có không ít người cho rằng đây là virus…
Cô di chuột, nhẹ nhàng nhấp vào hộp quà.
Hộp quà mở ra, một con thỏ mang vòng hoa trên đầu bật ra. Sau đó bỗng nhiên xuất hiện hai lá cây nhỏ.
Con thỏ nhỏ chỉ vào lá cây bên trái, “Mời du khách nhấn vào.”
Con thỏ nhỏ chỉ vào lá cây bên phải, “Đồ ngốc xin nhấn vào.”
Phốc…
Cô chọn lá cây bên phải, bỗng nhảy ra hàng chữ:
“Đồ ngốc, thật sự là em sao? Nói cho anh biết, tên anh là gì?”
Cô che miệng cười trộm, ngón tay gõ như gió, nhanh chóng nhấp “Cố Ngự Lâm” .
“Đồ ngốc, không được chớp mắt.” Trong miệng con thỏ lại nhảy ra một câu nói.
Sau đó, trang web chợt biến thành một mảng lớn màu đen, sau đó một tấm bản đồ từ từ hiện lên trên màn hình.
Là bản đồ Đại học A.
Con thỏ nhỏ lại xuất hiện, chỉ vào một điểm đỏ trên bản đồ, “Đồ ngốc, tới nơi này nhận quà tặng thôi.”
Cô phóng to, cẩn thận nghiên cứu một chút, đó là hồ nhỏ trong trường học, cách đây khoảng năm phút lộ trình.
Tống Hàng Hàng chà chà hai tay, ha ha, cô rất tò mò, đến cùng Cố Ngự Lâm muốn tặng cô quà gì đây?
Đến khi đến hồ nhỏ, sắc trời đã tối hẳn, cô đứng trên bờ, vừa cẩn thận quan sát xung quanh, quà tặng gì vậy nhỉ, chẳng lẽ đứng ở chỗ này, quà tặng sẽ tự động đưa tới sao?
Trên mặt nước chợt nổi lên cơn sóng, cô vừa định tiến lên nhìn kỹ, lại nghe thấy tiếng thét chói tai của cô gái nào đó.
Cô vừa ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, là pháo hoa! Một cái lại một cái xuất hiện, sau đó nở ra thành đóa hoa xinh đẹp trên bầu trời đêm, màu sắc rực rỡ, đẹp đến chói mắt.
Thật là đẹp mắt, cô bị hấp dẫn bởi màn pháo hoa, nhìn thật lâu, đã quên mất mục đích ban đầu.
Điện thoại di động “Tinh…” một tiếng vang lên.
“Đồ ngốc, thích quà tặng này không?”
Cái gì?
Cô sợ hết hồn. Màn pháo hoa này, là quà sinh nhật tặng cho cô?
Tiếp theo lại có tin nhắn gửi tới.
“Đồ ngốc, nhìn hướng đông đi, chừng một trăm thước, có một gốc cây đa.”
Cô ngây ngốc theo chỉ dẫn của anh đi về phía trước, đi tới trước cây đa lớn nhất Đại học A.
“Tinh…”, anh nhắn tin.
“Chỗ năm thước trên thân cây có một hốc nhỏ, duỗi tay vào.”
Cô tìm được cái hốc đó, nghe lời mà duỗi tay của mình vào.
Đây là cái gì?
Hình như cô mò được một cái hộp nhỏ.
Nhẹ nhàng mở nó ra, tháo lớp giấy bọc, một con thỏ trắng nhỏ bằng sứ xuất hiện trước mặt cô.
Cô rất vui, cầm con thỏ nhỏ cười đến ngốc nghếch.
“Tinh…”: ” Đồ ngốc cầm tinh con thỏ(*), thích quà của anh không? Giống em chứ?”
(*) Cầm tinh con thỏ: Thỏ là 1 trong 12 con giáp của Trung Quốc, tương tự với Việt Nam, chỉ khác nhau ở chỗ Việt Nam có tinh con mèo còn Trung Quốc lại là tinh con thỏ.
Hừ, cô mới không ngốc đâu.
“Em không ngốc, con thỏ nhỏ thật đáng yêu. Anh mới ngốc!”
“Đồ ngốc, đến sân bóng rổ Đại học A đi, còn có món quà thứ ba tặng em.”
Vậy sao vậy sao, còn có quà tặng? Cô rất kích động chạy địa điểm thứ ba, khu ký túc xá, là ký túc xá nam sinh.
Buổi tối, chỉ có sân bóng rổ là có người, những địa phương khác trống trơn, đèn cũng tắt, không có chút nhân khí.
Tống Hàng Hàng đi tới nguồn sáng duy nhất chính là sân bóng rổ kia, Cố Ngự Lâm còn chưa nhắn tin đến, vì vậy cô lẳng lặng ngồi ở trên khán đài, nhìn một đám nam sinh hi hi ha ha đánh bóng rổ.
Khi đó, ở Trường Thanh, cô cũng cùng Cố Ngự Lâm, xế chiều mỗi ngày sau khi tan học, đi chơi bóng rổ.
Anh nói, anh muốn cô theo anh chơi bóng, như vậy anh sẽ nhanh cao hơn.
Anh nói không sai, mình chính thật sự rất ngu ngốc, nếu không sao lại ngu ngốc tin những lý do không có tiêu chuẩn như vậy đây?
Nhưng những ngày như vậy, thật sự rất hạnh phúc…
Tống Hàng Hàng đang cầm con thỏ nhỏ trong ngực, ôm thật chặt.
Cúi đầu xem nó, giống như nhìn thấy cậu nhóc hôm nào.
Nhóc chết tiệt, mau mau nhắn tin đi, một mình em ở chỗ này, thật sự cô đơn.
Trên sân bóng rổ, người chơi đã giải tán, cô lại hồn nhiên không biết, chỉ bình tĩnh cúi đầu, nhìn chằm chằm điện thoại cùng con thỏ nhỏ bằng sứ trong ngực.
Cho đến một trận bóng rổ cuối cùng, hình như vang lên tiếng gió thổi vù vù, sau đó đèn tắt.
Toàn bộ đèn đều tắt.
Cô bị màn đêm bất ngờ chìm tới làm sợ hết hồn, mù mờ ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, mắt còn chưa thích ứng màn đêm đen kịt này.
Khóe mắt đầy nước.
Nhóc chết tiệt, anh đang ở đâu? Không nhắn tin, về sau sẽ không để ý tới em nữa!
…
“Bùm, bùm, bùm…”
Sân bóng tối đen như mực chợt truyền đến tiếng bóng rổ va chạm trên mặt đất.
Cô ngẩng đầu lên, mặc dù cái gì cũng không nhìn thấy.
Âm thanh kia càng lúc càng gần.
Hướng tới cô, càng lúc càng gần.
Tống Hàng Hàng ngồi ở hàng thứ nhất, vị trí thấp nhất gần sân bóng nhất.
Cô cố gắng mở to mắt, đang mong đợi điều gì, trong đầu có gì đó đang chuyển động, tức thì một cái chớp mắt, sau đó không nghĩ được bất cứ điều gì nữa.
Âm thanh bóng rổ va chạm trên mặt đất chợt dừng lại, cô dựng thẳng lỗ tai.
Có thứ gì đó đang chuyển động.
Năm giây sau, một hình cầu gì đó chạm đến bên chân cô.
Tống Hàng Hàng cúi đầu, tìm kiếm, ôm lấy nó.
Mắt đã dần dần thích ứng với bóng tối, loáng thoáng thấy được một bóng người đứng cách cô không xa.
Khi toàn bộ đèn sáng lên, cô giận dữ ném bóng quả bóng rổ trên tay xuống đất…
“Nhóc chết tiệt! Anh dám trêu chọc em?!”