Đọc truyện Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây) – Chương 34
Đèn phòng cấp cứu vẫn bật sáng, hàng lang yên tĩnh đến đáng sợ. Một tiếng chân người đi cũng đủ làm vang vọng khắp không gian. Vy ngồi ngây người nhìn ngọn đèn hình chữ thập trên tường, cả người cô không cử động như bị niệm chú định thân. Tuấn đã vào trong đó bao lâu rồi? Vì sao lâu vậy rồi vẫn chưa ra? Có khi nào… không đâu, không đâu. Chỉ là một nhát dao trên tay thôi, không thể nào đâu, đúng không? Đúng không? Trong lúc cô đang tự dằn vặt mình với hàng vạn câu hỏi không có lời đáp thì cô y tá đến vỗ nhẹ vào vai cô:
– Em gái! Em gái?
– Dạ…?
– Em có phải là người nhà của bệnh nhân không? Mau đi làm thủ tục nhập viện đi.
– Em… – Cô đứng bật dậy nắm lấy tay cô y tá. – Chị ơi, bạn ấy sẽ không có chuyện gì đâu đúng không ạ?
– Em bình tĩnh, mọi chuyện ổn rồi. Vết thương đã được xử lí rồi, bây giờ bác sĩ sẽ chuyển cậu ấy đến phòng hồi sức cấp cứu. Hình như môi em đang chảy máu kìa.
Cô y tá nói Vy mới để ý trong miệng mình có vị mặn mặn, thì ra trong lúc không để ý, môi cô đã bị cắn chặt đến bật máu. Tùy ý dùng tay lau, cô đi theo cô y tá đến phòng làm thủ tục nhập viện. Cô máy móc điền thông tin trên tờ khai, khi nhìn thấy mục ghi thông tin cá nhân của Tuấn, cô giật mình hỏi lại:
– Chị ơi… mấy cái này… em không rõ. Em không phải là người nhà của bạn ấy!
– Cái gì? Em không phải là người nhà thì không thể làm thủ tục nhập viện đâu.
– Vậy… phải làm sao bây giờ ạ?
– Em có thể gọi điện cho bố mẹ hay anh chị em của bệnh nhân. – Cô y tác lắc đầu bất lực. – Quy định của bệnh viện phải là người nhà. Em mau ra ngoài gọi điện thoại đi.
Điện thoại? Vy sờ khắp các túi tìm kiếm, tìm được chiếc điện thoại nhưng tay lại run rẩy không mở được khóa màn hình. Cô chợt nhớ đến một việc rất quan trọng, cô không hề biết số điện thoại của bố mẹ Tuấn! Làm thế nào bây giờ? Đột nhiên chiếc điện thoại trong tay Vy đổ chuông, cô giật mình suýt đánh rơi nó. Nhìn thấy tên Việt hiển thị trên màn hình, cô mừng đến mức rơi nước mắt, vừa nhấc máy liền kể hết sự tình cho cậu.
– Cậu không sao chứ? – Sau một hồi im lặng, Việt hỏi.
– Mình không có gì. Cậu biết số điện thoại của bố mẹ cậu ấy không?
– Mình không biết.
– Vậy phải làm sao đây? Phải làm sao đây? – Tia hi vọng cuối cùng bị dập tắt, cô lại mất bình tĩnh hỏi liên hồi.
– Chẳng phải chị Phương là chị họ của Tuấn à? Cậu có thể gọi cho chị ấy mà?
– Ừ nhỉ vậy mà mình không nghĩ ra. Cảm ơn cậu nhé.
– Mình… “sẽ qua đó”.
Việt thở dài nghe thấy tiếng tút ở đầu dây bên kia. Cô ấy thậm chí còn không đợi cậu nói hết câu.
.
.
.
Phòng hồi sức cấp cứu…
Vy ngồi yên lặng bên cạnh giường, Tuấn vẫn nằm mê man bất tỉnh, khuôn mặt vẫn chưa có thêm chút huyết sắc nào. Cô ngước mắt nhìn từng giọt nước nhỏ xuống từ chai thuốc đang truyền cho cậu, đôi mắt bỗng cay cay như muốn khóc. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình vô dụng đến mức hết đường cứu chữa. Hai mươi tuổi đầu, hình như chưa bao giờ cô tự làm được gì cho bản thân. Mỗi lần gặp chuyện khó khăn đều cần có người khác ở bên cạnh nhắc nhở, tỉ như lúc ở phòng làm thủ tục hay cả như lúc bị tên cướp giật túi xách. Nếu không vì cô, Tuấn đã không ra nông nỗi này. Vì sao cô lại vô dụng đến vậy? Vì sao lúc nào cũng gây phiền toái cho người khác? Vì sao lúc nào cũng chỉ biết hỏi vì sao? Tuấn à, cậu nhất định phải mau khỏe lại, nếu không mình sẽ không tha thứ nổi cho bản thân mất!
Tuấn khẽ trở mình, trong cơn mơ hình như cậu vẫn cảm nhận được đau đớn nên mặt khẽ nhăn lại. Cô nhỏm dậy cẩn thận chỉnh lại chăn giúp cậu rồi lại ngồi im lặng bên giường bệnh mà không hề cử động. Ánh sáng từ hành lang rọi qua khe cửa khép hờ, có bóng người lặng lẽ nhìn vào bên trong sau đó nhẹ tay đóng kín cửa lại. Người đó tựa vào tường, vuốt mặt đầy mệt mỏi, một lúc sau một mình lặng lẽ ngồi trên ghế chờ bên ngoài. Dường như là rất lâu, rất lâu sau đó, cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng bệnh, Vy đã gục đầu bên giường, thiếp đi lúc nào không hay. Ánh đèn mờ hắt lên thành những khoảng sáng tối không rõ rệt trên mặt cậu, chỉ thấy bàn tay vươn ra như đang muốn chạm vào cô nhưng lại lưỡng lự giữa chừng. Không biết vì sao ánh sáng không đủ nhưng cậu vẫn nhìn thấy rõ vệt máu đã khô lại trên môi cô, thật cẩn thận, cậu cúi xuống lau sạch sẽ, tiện tay lau khô cả vệt nước mắt còn đọng trên khóe mi. Những giọt nước mắt rơi vì một người khác… Hành lang yên tĩnh vang lên những bước chân nặng nề, dường như cả thế giới này đều đã trở nên phiền muộn không thôi.
Giật mình tỉnh giấc, Vy dụi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, dụi mắt chợt nhận ra nước mắt đã rơi đầy mặt từ lúc nào, cô đã ngủ quên mất bao lâu rồi? Cô với tay lấy điện thoại đặt trên bàn chợt nghe thấy tiếng cạch của vật nặng rơi xuống đất. Bấy giờ cô mới nhận ra hình như đã có ai đó bật chiếc mp3 này cho cô nghe, toàn bộ danh sách nhạc của có duy nhất một bài hát đang đặt ở chế độ phát lại liên tục. Giai điệu quen thuộc này đã lâu rồi cô không được nghe, nó gợi đến một kỉ niệm nho nhỏ mà cô chưa kể cho bất kì ai, thậm chí đến cả hai đứa bạn thân và không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy thanh thản lạ thường. Đúng vậy, rồi ngày mai sẽ đến, mọi chuyện sẽ ổn cả, phải không?
Cốc… cốc…
– Vy ơi?
– A, chị Phương, cuối cùng chị cũng đến rồi! – Cô vui mừng đến suýt hét lên.
– Suỵt! Tuấn sao rồi? Chị chạy vội từ quê lên đây, bố mẹ Tuấn có lẽ ngày mai mới về đến Hà Nội nên chị chưa dám nói thật tình trạng của nó, chỉ dám nói nó bị ốm thôi.
– Cậu ấy không sao rồi ạ, chỉ là đợi tỉnh thuốc mê sẽ cảm giác đau đớn nhiều hơn…
– Thế rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì? – Chị lo lắng nhìn cô khắp một lượt. – Em có sao không?
– Dạ em không sao ạ, bọn em bị cướp, hắn lại mang dao nên mới…
Nhìn thấy Vy tỏ ra áy náy, chị Phương an ủi mấy câu rồi đuổi cô về nhà nghỉ ngơi. Cô lưu luyến nhìn Tuấn mấy lượt, cuối cùng cũng chịu ra về.
.
.
.
– Về rồi hả Việt?
– Dạ…
– Thế tiện đường có mua bóng đèn luôn không? – Nhìn bộ dáng con trai có chút khác thường, mẹ cậu vội hỏi thăm. – Có chuyện gì sao?
– Bóng đèn đây ạ. – Việt cười cười, giơ túi nilong trong tay ra.
– Sao người con lại có mùi cồn? Lại uống cái gì rồi hả?
– Không có ạ… lúc nãy khát quá có uống chút bia.
Mẹ cậu nhìn theo dáng đi bắt đầu không vững của Việt chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu. Gàn đây bà cảm nhận được tâm trạng của cậu không được tốt. Mặc dù rất muốn chia sẻ cùng với con nhưng bà lại gặp khó khăn vì cậu luôn giấu kín tâm sự trong lòng. Giá mà bây giờ có bố cậu ở đây thì tốt biết mấy!
Choang!
Tiếng đồ vật rơi vỡ vang lên chói tai. Mẹ Việt lật đật chạy vào nhà tắm, nhìn thấy bóng đèn vỡ tan tành trên sàn. Cậu ngồi xuống, lúi húi nhặt những mảnh vỡ văng ra tứ phía.
– Có chuyện gì thế?
– Con bất cẩn đánh rơi bóng đèn rồi mẹ ạ!
– …
– Con xin lỗi, hôm nay con chỉ mua một cái, ngày mai con sẽ mua cái khác lắp vào.
– Được rồi, đừng nhặt mảnh vỡ nữa không cắt vào tay đấy, để mẹ vào bên trong lấy chổi quét đi.
Việt cúi mặt không nói gì, vẫn tiếp tục nhặt sạch mảnh thủy tinh ném vào thùng rác. Xong việc, cậu trở về phòng nằm dài trên giường, lúc soi tay lên ánh đèn mới nhìn thấy một vệt xước nhỏ trên ngón tay đã rướm máu. Cậu thở hắt ra, lồm cồm bò dậy, mở tủ lấy miếng dán băng lại, sau đó bỗng dừng lại nhìn chiếc tủ và lấy cái bút viết thêm lên đó. Cửa tủ đóng lại hiện rõ dòng chữ tiếng anh: “Today is not a good day!”.
.
.
.
Đại học Bách khoa…
– A a a a, chúng mày ơi! – Tên con trai vừa lao vào thư viện đã gào ầm lên, đổi lại bị hàng loạt ánh mắt mang hình viên đạn chiếu tướng vào nhưng cậu ta vẫn cười hớn hở coi như không thấy, xem chừng đã gặp được chuyện gì rất vui.
– Bạn nam đề nghị giữ trật tự, không được làm ảnh hưởng đến các bạn khác. – Nhân viên trông coi thư viện lên tiếng nhắc nhở.
Cậu ta gãi đầu cười hối lỗi, hệt như con cún cúp đuôi ôm cặp chạy một mạch vào phòng học nhóm. Cả đám con trai vừa thấy cậu ta liền nhao nhao lên.
– Sao rồi? Sao rồi?
– Từ từ, bình tĩnh đã nào. – Cậu con trai giả vờ làm mặt nghiêm trọng. – E hèm, theo tin tức mà tao khổ sở lắm mới có được, đề tài nghiên cứu khoa học của chúng ta… đã lọt qua được vòng một.
– A a a a!
Đến lượt mấy đứa con lại vui mừng đến độ… xông vào “đánh” hội đồng cậu bạn vừa thông báo tin vui. Đề tài đã được lọt qua vòng một xem như đã được cấp phép để tiến hành, chỉ còn nhiệm vụ đi xin tài trợ từ nhà trường nữa là bọn họ sẽ chính thức bắt tay vào dự án. Người ta có câu “Đầu xuôi, đuôi lọt”, cả đám đang bừng bừng nhiệt huyết hơn bao giờ hết, cứ thi nhau mà bày tỏ sự vui mừng, chẳng buồn bận tâm đến nhân viên thư viện đang gõ cửa mỏi tay để nhắc nhở bọn họ trật tự.
– Yên lặng nào! Còn một tin nữa, muốn nghe không?
– Có gì hot?
– Tao còn nghe đồn, lần này đúng dịp trường mình đang mở hội chợ khoa học cùng với đại học bên Úc nên chắc còn có nhiều tài trợ gì đó nữa. – Tên con trai đập tay lên bàn, chỉ vào Việt đang chống tay lơ đãng. – Việt, mày lên gặp thầy Thuận hỏi xem sao đi?
Mấy đứa còn lại nhao nhao lên tán thành, đẩy cậu ra khỏi cửa rồi đóng lại đầy phũ phàng. Cậu vò tóc, không còn cách nào khác lò dò đến văn phòng của giảng viên. Chúng nó bắt cậu đi đơn giản chỉ vì cái mác “sinh viên cưng của thầy” do cả lớp phong tặng. Kì thực cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là môn thầy dạy trùng hợp là môn cậu thích nhất và cũng giỏi nhất, có lẽ vì vậy nên giành được nhiều ưu ái hơn so với mọi người một chút. Có vậy mà cái bọn đấy cũng làm loạn cả lên!
Ngồi trong văn phòng là một thầy giáo đã đứng tuổi, thân hình hơi béo với cái bụng to cộng thêm cặp mắt kính tròn xoe khiến người ta không khỏi liên tưởng đến chú mèo Doreamon. Cặp kính trễ xuống sống mũi, thầy ngước nhìn người vừa bước vào, nhận ra là Việt liền lấy ra một tập giấy đặt trên bàn.
– Em có làm phiền thầy không ạ?
– Không sao, vừa lúc thầy rảnh rỗi. Sao? Đến vì chuyện đề tài nghiên cứu khoa học hả? Được thông qua rồi đúng không?
– Dạ vâng ạ. Chúng em nghe nói lần này còn có sự tham gia của trường bạn, không biết kinh phí có được mở rộng không ạ?
– Tất nhiên nếu trường đối tác nhìn trúng đề tài của các em thì sẽ có thêm tài trợ. Thầy đã xem qua nội dung mà Mạnh đã gửi cho thầy, khá là triển vọng đấy, cố lên!
– Em cảm ơn thầy ạ.
Được thầy giáo khen ngợi làm sao không vui vẻ được? Việt toét miệng cười, tâm trạng như cơn mưa dầm mấy ngày nay cuối cùng đã tạnh ráo. Cậu đứng dậy chào tạm biệt thầy, định bụng chạy về khoe tin tốt cho mấy đứa bạn thì thầy gọi lại.
– Này, còn chuyện này nữa. Lần này cũng sẽ có một nhóm sinh viên từ Úc về trường mình tham gia hội chợ vừa là trao đổi sinh viên. Theo như thầy nghe thầy hiệu trưởng nói, trường mình cũng sẽ cử sinh viên sang đó trao đổi. Em đã bao giờ có ý định muốn đi du học chưa?
– Em…
– Nếu chưa nghĩ đến thì từ bây giờ hãy suy nghĩ đi. Nếu đề tài nghiên cứu của các em thành công, thư đề cử em sẽ có thêm cơ sở để được duyệt. Đây là một cơ hội hiếm hoi, đừng bỏ lỡ nhé.
– Em… vì sao thầy lại chọn em ạ?
– Sinh viên cưng của thầy Thuận, không phải cả lớp đều gọi em thế sao? – Thầy bông đùa. – Thật sự thầy nhận thấy em rất có tiềm năng, phải tin vào bản thân, cũng tin vào con mắt nhìn người của thầy nữa.
Việt nhận lấy tập giấy thầy đưa, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo về những gì thầy nói. Rốt cuộc cậu có ý định đi du học không nhỉ? Thôi, cứ mặc kệ nó đã, làm hết nghiên cứu khoa học rồi tính sau. Bỗng nhiên điện thoại trong túi quần Việt rung lên báo tin nhắn từ một số lạ:
“Mình đã trở về!”