Đọc truyện Tuổi Mới Lớn – Chương 27: Chương Không Nói Nên Lời
Phải công nhận tối đó mẹ tôi làm bao nhiêu món ngon ơi là ngon . Ngồi ngoài phòng khách mà cái mùi thơm từ trong bếp bay ra khiến lỗ mũi tôi to ra thêm vài “xăng ti mét” , tay thỉnh thoảng phải chùi mép . Má mi không cho tôi vào bếp phụ vì những điều sau :
1. ” Mày vào ăn vụng chứ có giúp gì cho mẹ đâu “
2. Những lúc cao hứng thì mẹ toàn tranh làm không cần đến tôi .
3. Đụng gì hỏng đó , tốt nhất ngồi xem thôi chứ đừng dại gì mà đụng vào nếu không tối khỏi ăn cơm .
Rất may là bữa tối đã hoàn thành đúng như dự kiến , cả nhà đều ăn no căng tròn cả bụng .
——————————————————————-
Haizz , cho dù tôi bận tối mặt tối mũi vì chuyện tình cảm kia thì tôi vẫn dành thời gian cho đứa con tinh thần thân yêu của mình . Không gì khác chính là GAME. Tôi vẫn chăm chỉ cày game bình thường , thiếu nó tôi thấy như thiếu ô-xy để thở vậy.
Mà đời đéo đẹp như là mơ các bác ạ ! Hôm nay em cũng vào au chơi như bao ngày khác , vậy mà vừa vào game đã nhận được thông báo từ hệ thống .
” Xin chia buồn gấu của bạn đòi chia tay với bạn ! “
Tôi nhìn dòng chữ trên mà muốn hét ầm lên . ” Cái oắt dờ heo ! Đùa nhau à!” – tôi thầm nguyền rủa cái thằng chồng chết bằm của mình , tối qua mới kết hôn mà giờ đã ly hôn rồi .
– Ôi tiền ơi mau quay về với chị ! Chị hứa sẽ không hám zai mà bỏ em lần nào nữa đâu ! Ôi 20k của tôi
Tôi đau buồn cho cái số nhọ của mình , vì hắn mà tôi mất 20.000đ đấy . Tiếc đứt ruột không biết làm gì khác ngoài việc thầm rủa cho cái tên đó sống không yên ổn , ăn không ngon ngủ không yên , đi đường thì bị xe cán cho nhập viện nằm mấy tháng chơi , …. Nói chung là nhiều lắm . Đập đầu vào gối mà tôi muốn tự tử quá . Khóc thầm cho cái số hồng nhan bạc phận của mình , vì quá đau khổ nên tôi đã ném không thương tiếc vật gì đó ra ngoài đường cái vèo . Đến lúc nhận ra có điều gì đó không đúng , tôi ngồi dậy ngó nghiêng xung quanh .
– Nãy hình như vừa vứt cái gì đi thì phải ?
Vò đầu bứt tóc mà tôi không biết mình vừa ném cái quái gì đi nữa .
– Điện thoại đâu !.-Tôi hoảng hốt tìm điện thoại.
– Em ơi đừng xa chị , chị biết lỗi rồi mau quay về với chị đi !
Tôi khóc không ra nước mắt , lục tung cả cái giường lên mà không thấy . Lần này tôi muốn đập đầu vào tường mà chết thật quá . Vừa bước xuống giường để thi hành cái ý nghĩ đen tối đó tôi ngã cái oạch .
– Thần linh ơi , cái mợ gì thế ?
Giờ tôi điên lắm rồi đấy , hét ầm lên như con điên rồi im bặt . Tôi vừa dẫm lên ” con dế ” thân yêu của mình mà ngã . Lập tức bao nhiêu cảm giác khi nãy bay sang Châu Phi hết , tôi vui mừng ôm nó vào lòng mà hôn thắm thiết lên màn hình điện thoại.
– Chị cứ tưởng mất em rồi chứ ! Cấm em xa chị nửa bước biết chưa !
Y như con hâm mà ngồi tự kỉ một mình , luyên thuyên với cái điện thoại. Tôi không biết rằng có hai con người đang nổi da gà nhìn tôi đầy thương xót .
– Anh ơi , hình như con nó có vấn đề về thần kinh !.- Mẹ tôi bùi ngùi nói , tay chấm mi mắt nhìn bố tôi .
– Anh biết , mai anh sẽ đưa con đi khám ở bệnh viện tâm thần học . Em ở nhà cứ yên tâm hai bố con đi mất nửa ngày rồi về báo kết quả cho em !.- Bố cũng ôm eo mẹ mà an ủi .
” Hắc…hắc…” ,ba vạch hắc tuyến nổi trên trán tôi . Chắc tại bố mẹ nghe thấy tiếng tôi hét nên chạy lên xem và thấy tôi ôm cái điện thọai mà nói chuyện 1 mình nên tưởng…
– Bố mẹ à , con hết sức bình thường , không làm sao hết ! Con đi ngủ đây , hai người cũng đi ngủ đi !
Tôi vừa nói vừa đẩy hai cái xác to lù lù này ra ngoài .
– Haha , nhớ đi tắm rồi hãng ngủ không thành con cú bây giờ !
Tôi đỏ mặt vâng dạ cho qua bởi lời trêu chọc của mẹ . Đóng cửa lại , lấy vội bộ quần áo rồi đi tắm.
Tắm xong , tôi chộp vội lấy cái điện thoại nhắn cho My câu chúc ngủ ngon rồi ngồi chùm chăn đợi nó hồi âm lại.
3…5…8…
Nó nhắn lại lâu kinh khủng , tôi cứ như nín cả thở đợi nó trả lời lại vậy . Mãi nó mới hồi âm lại và cũng là chúc ngủ ngon tôi . Thôi thì có thể yên tâm mà nhắm mắt buông xuôi… lộn , nhăm mắt gặp diêm vương…mà cái này càng lộn . Nhắm mắt đi ngủ .