Đọc truyện Tước Tích – Chương 66: Đồng Tử Hoàng Kim của Đại Thiên Sứ (1/2)
Editor: SuraChan
***
[Phía Bắc Nhân Đức Đế Quốc]
Máu đỏ cùng nắng chiều lấp loáng trên phiến băng màu trắng tản ra hơi thở chết chóc. Ánh sáng thanh khiết không tỳ vết từ từ biến mất, để lại thế giới bị chiếm giữ bởi bóng đêm vô tận.
Tất cả bây giờ với Glanz đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì. Anh đã sớm quên đi sự hiện diện của thế giới xung quanh, vào giờ phút này trong mắt chỉ còn có Hỏa Hạ Y Lạc.
Glanz hết sức không chế tâm tình của mình, cố gắng không để sợ hãi nuốt mất lí trí, không còn dám tin vào đôi mắt của mình nữa, mọi chuyện xảy ra đều vượt quá sức tưởng tượng của anh. Nhưng sau tất cả Glanz vẫn phải chấp nhận, dù lạnh lẽo trần trụi đến đâu, đó vẫn là hiện thực.
Hồn lộ trên người Hỏa Hạ Y Lạc đã bị phá nát, ánh sáng dần dần tàn lụi. Trong lòng Glanz bây giờ tràn đầy áy náy và thương cảm, đồng thời anh cũng lờ mờ ý thức được chân tướng của sự việc. Truyền thuyết nói rằng cách vận dụng hồn lực của Hỏa Tước giống như ngọn lửa, lực công kích càng mạnh thì lại càng dễ phản lại chính mình, thậm chí có thể thiêu đốt hồn lộ đến mức gần như phá hủy hoàn toàn.
Truyền thuyết này trước nay chưa có người chứng thực, cho dù là Vương Tước Cấp Cao Thủy Nguyên cũng không có đủ tự tin để chống đỡ công kích dạng này của Hỏa Tước mà còn chút cơ may sống sót, truyền thuyết từ thời viễn cổ được lưu truyền rộng rãi như một trong những bí mật thần bí nhất.
Glanz quan sát Hỏa Hạ Y Lạc đang hôn mê bất tỉnh, đôi mắt cương nghị như núi tuyết trong ánh dương quang phảng phất bi thương. Glanz đã sớm chấp nhận giả thuyết Hỏa Hạ Y Lạc vận dụng hồn lực vượt quá giới hạn nên mới xảy ra hậu quả như thế. Nếu như vừa rồi không sử dụng phương thức cấm kỵ hắn không thể di chuyển với tốc độ cao đến vậy. Tốc độ ban nãy của Hỏa Hạ Y Lạc ngay cả ác ma nhất định cũng sẽ rùng mình sợ hãi, Glanz có ám hóa cũng chưa chắc đã bằng một nửa.
Hỏa Hạ Y Lạc nằm lặng yên trong căn phòng băng Glanz vừa tạo ra, những bông tuyết bị nhuộm đỏ bằng máu của hắn vương vãi trên mái tóc dài, trông hắn không khác gì quái vật từ dưới địa ngục trồi lên. Thỉnh thoảng một chút ánh sáng màu vàng kim bất chợt hiện ra trên thân thể nhưng rất nhanh chóng tắt lịm.
Glanz nhìn gương mặt anh tuấn đầy tà khí của Hỏa Hạ Y Lạc, không biết tại sao trong mắt lại hiện lên nụ cười dịu dàng như gió xuân của Thương Tẫn. Mặc dù hai người tiếp xúc không được bao lâu, vẻ ôn nhu của Thương Tẫn đã để lại trong anh ấn tượng rất sâu. Mà bây giờ anh không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn em trai của Thương Tẫn cận kề với cái chết. nghĩ tới đây, Glanz nặng nề đấm mạnh lên mặt tuyết, lớp băng vì chấn động thiếu chút nữa mà hỏng mất.
Đúng lúc đó, chuyện lạ kì xảy ra.
Trong căn phòng băng ảm đạm đột nhiên lóe lên một ánh sáng màu hoàng kim chói lọi khiến cho Glanz không thích ứng được mà nhắm chặt hai mắt. Rất nhanh chóng, hồn lực toàn thân Glanz bất chợt sôi trào,vô số mạch hồn liên tiếp hiện ra trên thân thể. Nhưng so với ánh sáng tỏa ra từ người bên dưới thì không chói mắt bằng.Glanz nín thở quan sát Hỏa Hạ Y Lạc, khuôn mặt bất cần tuấn tú lộ ra bất an cùng khẩn trương. Tựa như có vô số chông băng thật nhỏ đâm vào tròng mắt, không có chút kiêng kị tách rời thân thể cùng linh hồn, toàn bộ những vết thương trong tâm khảm anh bị đem phô bày hết. Linh hồn bị lôi kéo khỏi thân thể mà phát ra tiếng thét dài chói tai.
Giờ phút này, hoa văn trên người Hỏa Hạ Y Lạc giống như những đóa hoa nở rộ, lấy tước ấn trên xương bả vai làm trung tâm, mạch hồn phức tạp dần dần hiện lên như mãnh thú chui lên từ dưới biển sâu. Trong phút chốc ánh sáng lại mờ đi, dường như hồn lực mãnh liệt phun trào bị hấp thụ mất ba phần, tựa như hồn thú trong cơ thể điên cuồng cọ quậy, hiếu chiến đem cả thế giới kéo vào giá rét vĩnh hằng.
Đáng sợ hơn là, hồn lực mãnh liệt như bão lốc còn khéo léo ẩn giấu mình như một bóng ma. Tất cả những hồn lực vừa được giải phóng cuồng loạn quay lại bên người Hỏa Hạ Y Lạc rồi nhanh chóng biến mất, những đoạn mạch hồn bị cắt đứt bất chợt biến mất không một chút dấu vết.
Khi tia hồn lực cuối cùng bị hấp thu, một tước ấn mới tinh tản ra ánh sáng rạng rỡ xuất hiện trên thân thể lạnh cóng như người chết của Hỏa Hạ Y Lạc.Sau đó, mạch hồn như có sinh mạng nhanh chóng sinh trưởng, hiện lên rậm rạp chằng chịt trên thân thể Hỏa Hạ Y Lạc. Mạch hồn bị cắt đứt không ngừng tách ra rồi lại tái hợp, bể nát rồi lại chữa trị, cuối cùng cũng hoàn thiện. Hồn lực hướng về tước ấn trên vai mà hội tụ. Tước ấn mới thành hình, còn cái cũ giống như hạt trân châu rơi xuống đáy biển sâu không còn dấu tích.
Tước ấn mới, hồn lộ mới như mang đến cho Hỏa Hạ Y Lạc sinh mệnh mới. Thân thể chằng chịt vết thương chậm chạp khôi phục, da thịt trở lại trơn nhẵn bóng loáng. Máu trên người còn đọng lại một ít bị thâm đen khiến cho người ta cảm giác rờn rợn khó nói thành lời. Thế nhưng so với việc hắn có hai tước ấn, cảm giác này còn không sánh bằng.
Một Vương Tước có hai Tước Ấn cùng hai mạch hồn. Hỏa Hạ Y Lạc rốt cuộc là ai? Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ còn bao nhiêu người giống như hắn?
“Glanz” mặt mũi trắng bệch của Hỏa Hạ Y lạc lấy lại chút huyết sắc “Ngươi nhớ kĩ cho ta, không có ca ca ta ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con quái vật không có ý thức, không có nhân tính. Nếu như ngươi còn dám phản bội hắn, ta nhất định sẽ băm ngươi thành ngàn mảnh”
Glanz hướng mắt về Hỏa Hạ Y Lạc vừa mới hồi phục, môi khẽ động như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh nào.
Hỏa Hạ Y Lạc lảo đảo đứng lên, màu đỏ trong mắt đầy mệt mỏi và suy yếu. Hắn nhẹ nhàng chạm vào vai trái, [Nhật Quang Thần Thuẫn] liền hóa thành ngọn lửa màu xanh nhạt trong nháy mắt bị hút vào Tước Ấn.
“Nơi này là cực bắc của Phong Nguyên Nhân Đức Đế Quốc, ngươi đi lên trước có thể tìm thấy một huyệt động, nơi đó có…” Hỏa Hạ Y Lạc cố ý dừng một chút, giống như vừa động phải bí mật không nên nói ra “Tìm được cái huyệt đông kia, gặp phải bất kể Sứ đồ của Phong Nguyên nào thì lập tức dùng [Tứ Tượng Cực Hạn] vận dụng nguyên tố đất mà kéo hắn xuống lòng đất. Sau đó, ca ca ta sẽ cảm ứng được hồn lực của ngươi.””Phong Nguyên Nhân Đức Đế Quốc?” Glanz suýt ngất xỉu “Không thể nào, ngươi không thể từ Lôi Ân Hải Vực tới cực bắc Nhân Đức trong thời gian ngắn ngủi như thế”
Hỏa Hạ Y Lạc cười lạnh một tiếng, nhưng vì quá suy yếu mà một ngụm máu bầm trong miệng bị sặc ra.
“Ngươi cho rằng tại sao ta lại bị thương thành như vậy? Bị hồn thuật sư khác đánh trọng thương à?” trong ánh mắt mệt mỏi của Hỏa Hạ Y Lạc có chút tà khí kiêu ngạo “Trên đời này chưa có người nào có thể khiến ta tổn thương đến mức này. Cho dù là người của Hỏa Nguyên cũng không thể.”
Hỏa Hạ Y Lạc ngẩng đầu liếc nhìn lớp phòng ngự bằng băng của Glanz, ánh mắt lóe lên tia sáng khó hiểu “Có lúc ta thật hâm mộ các hồn thuật sư hệ nước các người, không chỉ có thể rất dễ dàng tìm được nguyên tố nước mà còn có thể không cần tiêu hao quá nhiều hồn lực cũng có thể phát động thiên phú. Mà Hỏa Tước chúng ta sử dụng thiên phú một lần thì phải dùng đến phân nửa hồn lực. Thiên phú của ta [Dịch Chuyển Tức Thời]có thể giúp cho ta ở nơi này trong nháy mắt di chuyển đến địa điểm khác. Nhưng khoảng cách càng tăng thì tiêu hao hồn lực cũng càng lớn. Mới vừa rồi ta phát động thiên phú với khoảng cách dài như vậy, kết quả tốc độ lưu chuyển của hồn lực trong cơ thể vượt qua cực hạn, cuối cùng làm hỏng mất một ít mạch hồn, hồn lực mất đi dòng lưu chuyển trong cơ thể mới tán loạn phát ra như đại hồng thủy”
“Ngươi cứ như vậy không sợ chết sao?” Glanz nhìn người kia còn chưa khô vết máu như một vong linh từ dưới địa ngục bò ra. Là hồn thuật sư, anh rõ ràng hiểu được mạch hồn bị hỏng tai hại cỡ nào.
“Nếu có thể chết dễ dàng như thế thì đã tốt” ánh sáng trong mắt của Hỏa Hạ Y lạc lịm đi, hắn cúi đầu trầm mặc một hồi, không ai biết thiếu niên anh tuấn bề ngoài trẻ con này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Đột nhiên Hỏa Hạ Y Lạc nhìn thẳng vào Glanz: “Người biết thiên phú của cái tên Sứ Đồ Cấp Ba Lợi Ngang Tư đó là gì không?”
Hỏa Hạ Y Lạc hừ mạnh một tiếng, trong giọng nói có không ít bất mãn. Trời chiều Cực Bắc có một chút ánh đỏ ảm đạm, xuyên qua tường băng chiếu lên gương mặt tà khí ngang ngạch, phối hợp với mái tóc dài của hắn hiện ra một tầng bi thương an tĩnh. “Thực ra trọng tâm là ở Vương Tước của hắn. Ngươi có thể yên tâm nhiệm vụ của Nhật Thần Tinh Hồn lần này chỉ là giám sát điều tra hành tung của người Thủy Nguyên thôi, không có ý định gây thêm phiền toái không cần thiết. Thế nhưng thiên phú của bọn họ tuyệt đối không dây dưa được đâu, kể cả ngươi có thiên phú thần cấp [Tứ Tượng Cực Hạn], đối phó với Nhật Thần Tinh Hồn cũng là chuyện khó khăn. Bởi vì thiên phú của bọn họ hết sức quỷ dị, kể cả thiên thần cũng sẽ cảm thán sự vô năng của mình. Thiên phú đó, người Hỏa Nguyên chúng ta gọi là [Tiên Tri]”
“[Tiên tri]?” Glanz gằn từng chữ hỏi lại, thanh âm trầm thấp như hai khối đá chậm chạp ma sát “chẳng lẽ năng lực của bọn họ là nhìn thấy được tương lai?”
“đúng là như thế” Ánh sáng sắc bén từ trong tròng mắt của Hỏa Hạ Y Lạc lạnh như băng. Một người có thiên phú đáng tự hào như hắn cũng cảm nhận được nỗi khiếp sợ không nên có “Với khả năng tiên tri của Nhật Thần Tinh Hồn cùng sứ đồ của hắn, bọn họ có thể tùy ý phát động thiên phú, tham gia vào bất kì trận đấu nào, đến khi đạt đến giới hạn thời gian cho phép có thể kéo bản thân trở lại thời điểm trước khi phát động thiên phú, thay đổi dòng chảy của thời gian. Vô luận bọn họ đấu với quái vật dạng gì cũng biết trước toàn bộ diễn biến trận đấu. Với bọn họ mà nói, dù không thể thay đổi toàn bộ số mệnh, cũng có thể tùy ý thay đổi một chút tương lai vì bọn họ trên võ đài đã sớm biết trước kịch bản. Có thể nói hai người đó chính là nắm trong tay tương lai số mạng của chính mình. Họ có thể tùy ý sửa đổi hành vi hiện tại cho đến khi đạt được tương lai như mong muốn. Thế giới của họ không tồn tại sai lầm và hối hận. Những gì hai người đó làm được trong tương lai đều là hoàn mỹ. Thiên phú [Tiên Tri] cho Nhật Thần Tinh Hồn và Lợi Ngang Tư năng lực sửa đổi tương lai, cho dù là quái vật đáng sợ nhất đối kháng với bọn họ cũng sẽ rơi vào cơn ác mộng vĩnh hằng”Thanh âm của Hỏa Hạ Y Lạc có chút run rẩy, dường như ngay cả việc nói đến thôi cũng cảm nhận được âm trầm lạnh lẽo.
“Bọn họ mới thực sự là quái vật” Hàng lông mày của Glanz khóa chặt, bóng đêm dâng lên tròng mắt sáng ngời như bóng ma chế nhạo sự thiếu hiểu biết của anh.
“Đúng vậy, tuy nhiên kể cả quái vật cũng sẽ có yếu điểm” thanh âm của hắn trầm xuống như đang nói đến một bí mật bị phong ấn trong bóng tối “Cái nhược điểm này tất cả Vương Tước và Sứ Đồ của Hỏa Nguyên đều có chung, thiên phú của chúng ta phải sử dụng năng lượng cực đại mới có thể vận hành. Nếu như phát động thiên phú quá giới hạn sẽ giống ta ban nãy phá hủy mạch hồn. [Tiên Tri] mạnh mẽ thần cấp nên không có ai có thể duy trì thiên phú như thế trong thời gian dài, đừng nói là Lợi Ngang Tư mà cả Nhật Thần Tinh Hồn cũng không có khả năng, Bọn họ chỉ có thể vận dụng Thiên Phú trong thời gian có hạn, bình thường họ sẽ áp chế đến mức thấp nhất, mà ở trình độ đó bọn họ chỉ có thể đoán trước khi nào mình sẽ bị trọng thương, những thứ khác họ không có cách nào biết”
“Hồn thuật sư cấp bậc Vương Tước đối chiến, một khoảnh khắc cũng mang tính quyết định… Ca ca của ngươi đã đáp ứng ta trở về Aslan tìm Vương Tước của mình, ngươi tại sao còn đem ta tới nơi này?” Cặp mắt Glanz có chút đỏ lên, giống như có nước mắt sắp chảy ra, một cánh tay đã nắm chặt vạt áo của Hỏa Hạ Y Lạc.Vô số hồn lực tinh thuần trên tay Glanz truyền ra, mạch hồn tỏa ra ánh sáng chói mắt phản chiếu vào gương mặt còn chưa khô vết máu của Hỏa Hạ Y Lạc, thoạt nhìn rất giống một con thỏ trắng nhu nhược.
(@SuraChan mỹ nhân kế a *cuời khúc khích*.. là khổ nhục kế trong truyền thuyết đây mà =))))
“Nếu như ta không mang ngươi tới đây, Vương Tước Nhật Thần Tinh Hồn nhìn thấy ngươi sẽ ngay lập tức phá hủy mạch hồn của ngươi, trực tiếp áp giải về Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ. Hắn không giống ca ca ta hiền hòa với ngươi đâu. Hơn nữa ngươi ở đó cũng chẳng có nghĩa lí gì, nhưng nếu ở bên ca ca ta sẽ trở thành món vũ khí lợi hại nhất” khóe miệng Hỏa Hạ Y Lạc lộ ra nụ cuời bất đắc dĩ, giọng nói đã không còn ngạo khí ban đầu.
“Vũ khí lợi hại nhất? Là ý gì?” Glanz buông lỏng cánh tay đang bấu vào vạt áo của Hỏa Hạ Y Lạc, ngay cả bản thân cũng không dám tin mình có thể trợ giúp Thương Tẫn cái gì.
“Chỉ cần nguơi ở cạnh hắn, ca ca ta liền có thể dựa vào thiên phú [Vận Mệnh Thẩm Phán] đột phá mạch hồn của ngươi, từ đó trực tiếp điều khiển thiên phú của ngươi.[Tứ Tượng Cực Hạn] trong thân thể ngươi không thể phát ra uy lực chân chính của nó. Chỉ cần ca ca ta có thể sử dụng cái thiên phú này hắn có thể lợi dụng nguyên tố đất kéo người phong nguyên xuống lòng đất, bịt kín không gian. Mặc dù Hỏa Tước trong không gian kín sẽ sinh ra cảm giác bí bách nhưng không giống người của Phong Nguyên mất đi lí trí, chúng ta có thể kích động khiến cho hồn lực càng thêm cường bạo. Không ai có thể dưới lòng đất đánh bại hỏa tước.”
“Đây mới là lí do thật sự Thương Tẫn chứa chấp ta?” ánh mắt Glanz có chút ảm đạm như bị phủ một tầng sương mỏng.
“à” Hỏa Hạ Y Lạc cười lạnh một tiếng, “dựa vào thực lực của hắn cần gì phải chứa chấp ngươi để tăng thêm sức chiến đấu? Ca ca ta hồn lực dồi dào, lại có thiên phú thần cấp như vậy, trên đời này chỉ có quái vật mới có thể làm tổn hại đến hắn” Nói đến anh trai mình, sát khí ngạo nghễ trực tiếp hiện lên trên mặt Hỏa Hạ Y Lạc, trông hắn có vẻ tương đối kích động “ca ca ta nếu thực sự cần tới ngưoi cần gì phải thả ngươi đi. Ngươi nghĩ với năng lực của mình mà có thể sống sót rời đi khỏi [Hang động chết chóc] sao?”Glanz cúi đầu trầm mặc, đúng là cho tới bây giờ anh cũng không đoán ra năng lực của [Vận Mệnh Thẩm Phán], đơn giản chỉ cảm nhận thấy nguồn năng lượng hủy diệt không thể nào kháng cự, so với khi anh ám hóa còn cường bạo hơn ngàn vạn lần. Qua rất lâu, anh dùng thanh âm trầm thấp hỏiL “Nếu đã như vậy, sao ngươi lại mạo hiểm phá hủy mạch hồn để đưa ta đến nơi này?”
Con ngươi màu đỏ của Hỏa Hạ Y Lạc đột nhiên mờ mịt đi, qua rất lâu hắn mới dùng giọng nói nức nở Glanz chưa từng được nghe qua nói “Ta không biết. Có lẽ là, mười năm trước cũng là tại Phong Nguyên này, người ta tin tưởng nhất vĩnh viễn rời bỏ ta mà đi. Cho đến bây giờ ta vẫn không tin rằng trên đời lại có quái vật đáng sợ như vậy…Ta tuyệt đối không thể một lần nữa mất đi….”
“Tại sao ngươi lại nói cho ta biết những bí mật này, ta chẳng phải là người của Thủy Nguyên sao, ngươi không sợ sau này ta dùng nó để uy hiếp các ngươi à” gò má tinh xảo của Glanz hơi run rẩy, ánh mắt lộ ra một tia kiên nghị giống như đang cố gắng kiên cường đối diện với thi thể người bạn quá cố.
“Biết được những bí mật này ngươi vẫn nghĩ mình là người Thủy Nguyên à?” hai hàng lông mày sắc sảo của Hỏa Hạ Y Lạc nhíu lại, hắn bối rối quay đi tránh không nhìn thẳng vào mắt Glanz, tập trung vào bốn bức tường băng,cử độ có chút mất tự nhiên. “Chẳng phải ngày trước là do chính Vương Tước Thủy Nguyên truy sát ngươi, ép ngươi phải sử dụng trạng thái hắc ám sao? Người đã cứu ngươi, cho ngươi một sinh mạng là ca ca ta Thương Tẫn. Người vẫn cố chấp một lòng vì cái quốc gia mục rữa sắp đi đến bờ vực sụp đổ đó hay sao? Ngươi cảm thấy năng lực của Thủy Nguyên có thể chống chọi lại với hàng vạn hồn thuật sư cường đại của Hỏa Nguyên chúng ta sao? Ngươi đã sớm không còn là Sứ đồ của Thủy Nguyên nữa, ngươi phải nhớ kĩ bản thân mình bây giờ là Sứ Đồ Tàn Sát của Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ Đế Quốc, Sứ đồ Cấp Hai của Tá Chi Cách Thương Tẫn”
“Ngay cả thiên phú ca ca ngươi [Vận Mệnh Thẩm Phán] cụ thể là gì ta còn không biết, ngươi thấy ta có tư cách gì để làm Sứ Đồ của hắn” Glanz bất đắc dĩ cười lạnh một tiếng, giống như nghe được một câu thoại cực kì nhàm chán.
“Năng lực của [Vận Mệnh Thẩm Phán] trên thế giới này ngoài Bạch Ngân Tế Ti ra chỉ có ca ca ta cùng Hỏa Vương Bệ Hạ biết, ngay cả ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy hắn vận dụng toàn bộ thiên phú. Nhưng chỉ với một phần năng lực cũng đủ để hắn trở thành Vương Tước Giết Chóc kinh hoàng nhất lục địa Odin này. Đứng trên lập trường của ngươi, vị trí Sứ Đồ Cấp Hai là vị trí được bảo hộ ưu ái nhất rồi. Trên đời này chưa có ai dám công khai tuyên chiến với Vương Tước và Sứ đồ Tàn Sát của Hỏa Nguyên đâu. Bây giờ ta lập tức phải rời khỏi nơi này, ngươi tốt nhất hãy an phận trở thành Sứ Đồ Cấp Hai của Hỏa Nguyên đi”
(@SuraChan tên lạc cháy kia, ta thấy mi giống như là đang ép thê vậy =.=, miễn cưỡng là không được a…để lại cho anh trai ngươi chút mặt mũi đi
@Hỏa Hạ Y Lạc: *lườm*)
Hỏa Hạ Y Lạc đặt tay phải lên mặt tường băng, một luồng hồn lực yếu ớt khẽ lưu động, sau đó tường băng như bị vẩy nham thạch nóng bỏng mà trong nháy mắt biến thành sương mù bao trùm lên người Hỏa Hạ Y Lạc. Máu đọng trên người Hỏa Hạ Y Lạc bị lớp sương mù biến thành chất lỏng hồng nhạt, khiến cho người ta buồn nôn.
Thì ra đây là cách vận dụng hồn lực của Hỏa Tước trong truyền thuyết. Phương thức quỷ dị nhưng lại rất hiệu quả, ngay cả ma quỷ dưới địa ngục cũng khó lòng làm được!
“Rốt cuộc Hỏa Nguyên các người đang âm mưu cái gì?” Glanz nắm chặt hai tay thành quả đấm, trong mắt phảng phất khí thế cao ngạo cùng tức giận. Dã tính trên mặt lộ rõ, trông anh bây giờ giống như một chiến thần cao quý.
Hỏa Hạ Y Lạc quay đầu liếc mắt nhìn Glanz không nói gì. Hắn chậm chạp phá hư tường băng đi ra, bước chân có chút nặng nề. Hắn lấy trong y phục ra một cái hộp tinh xảo, hai tay vuốt ve mặt ngoài, sau đó một hoa văn hồn lực trên chiếc hộp hiện ra. Hình như trong đó là hồn thuật bị phong ấn. Hỏa Hạ Y Lạc tiếp hồn lực vào giải phong ấn rồi đó mở nó ra. Ba viên bảo thạch giống nhau hiện ra trước mắt Glanz. TRừ màu sắc ra không có chút nào chênh lệch, mỗi viên đều vô cùng hoàn mỹ. Hỏa Hạ Y Lạc lấy ra một viên màu hồng thẫm cùng viên mày đen rót thêm hồn lực vào trong. Hắn lại quét mắt qua Glanz, ngạo khí dần khôi phục, sát khí lượn lờ giữa mi tâm
“Nếu như ngươi còn dám quay về Thủy Nguyên ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi” thanh âm lạnh như băng không có chút do dự hay sợ hãi, giống như người vừa nằm trên đất không phải là hắn. giây tiếp theo, mỗi huyễn âm chói tai như kim loại ma sát vang lên, không khí kịch liệt văn vẹo. Hỏa Hạ Y Lạc hướng về Glanz nở một nụ cười lạnh lùng tà ác, biến mất trong không trung.
Thì ra mấy viên bảo thạch đó là quân cờ!
Glanz vung tay phải, tường băng vững chãi biến thành hàng vạn chông băng hướng về lãnh địa Phong Nguyên bắn tới. Anh chậm rãi quay người lại, nhìn về phía Lôi Ân Hải Vực. Ánh sáng trong mắt anh lúc này không phải là tức giận, không phải là hận thù, không phải là bi thương, cũng chẳng phải hy vọng.
Mà là một loại tuyệt vọng mênh mang…
” Vương tước ••••••”