Đọc truyện Tước Tích – Chương 33: Đồng tử đen của người chết
Đồi Hồn, đế quốc Aslan phía Tây.
“ Với hồn lực của hai người chúng ta thì không thể nào giết chết được Chúc Phúc đang ở đáy vực chìm trong biển sương mù kia. Nó là một trong bốn hồn thú đứng đầu Aslan, hồn lực vượt xa hai chúng ta. Cô có cách gì không?” Ngân Trần nhìn Liên Tuyền, sắc mặt quyết phải hi sinh.
“ Đáp án của tôi giống với anh thôi. Với hồn lực hiện giờ của hai chúng ta, không có khả năng giết được Chúc Phúc.” Qủy Sơn Liên Tuyền đi đến bên vách núi, cúi đầu trầm tư.
“ Nhưng nếu chỉ muốn vượt qua phòng tuyến của Chúc Phúc đi xuống di tích Eutours, tôi vẫn có thể làm được.”
“ Không giết Chúc Phúc thì làm sao đi qua nó được?” Ngân Trần không tin lắm, nhưng anh nhìn vẻ mặt Liên Tuyền lại không giống nói bừa. “Ý nghĩa tồn tại của nó không phải là làm một phòng tuyến giam cầm Gilgamesh sao?”
“ Nếu là lúc trước thì tôi không dám chắc. Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy có thể thử một lần xem sao.”
“ Lúc trước? Lúc trước nào?” Ngân Trần nghi ngờ hỏi.
“ Trước lúc trở thành Vương tước cấp Năm, khi mà tôi chỉ là Sứ đồ cấp Năm thôi.” Qủy Sơn Liên Tuyền quay lại đối mặt với Ngân Trần, đôi mắt lóe sáng: “Khi đó, tôi, Kỳ Linh và Thiên Thúc U Hoa suýt nữa đã bỏ mạng dưới tay Chúc Phúc. Lúc ấy, tôi định dùng thiên phú của mình khống chế nó nhưng vô ích. Hồn lực của nó quá mạnh. Đứng trước hồn lực như thế, thiên phú của tôi chỉ như diều gặp gió bão, có dây giữ nhưng cũng vô dụng, thổi sẽ đứt ngay. Nhưng hồn thú cũng cách biệt lúc trước một trời một vực. Tuy không thể hoàn toàn điều khiển nó, nhưng nếu chỉ lừa nó thôi thì rất dễ dàng.”
“ Lừa nó ư?” Ngân Trần không hiểu. “Ý cô là sao?”
“ Tuy thiên phú của tôi không thể điều khiển được Chúc Phúc hoàn toàn nghe theo lệnh mình, nhưng tôi có thể khiến nó đánh giá thấp hồn lực của chúng ta, thậm chí không cảm nhận được sự hiện hữu của chúng ta. Chỉ cần chúng ta ẩn giấu hồn lực và giảm tốc độ lưu chuyển của hồn vụ trong cơ thể đến mức thấp nhất là được. Như vậy cộng thêm thiên phú của tôi, tôi có thể khiến Chúc Phúc ảo giác rằng chúng ta chỉ là loài ruồi muỗi vặt vãnh, không buồn tấn công chúng ta. Chúng ta chỉ cần từ từ đi qua nó, luồn lách giữa khe hở thân thể khổng lồ của nó, vậy là được rồi.”
“ Nhưng nếu muốn xuống bên dưới phải sử dụng hồn lực để bay hoặc là thả hồn thú ra cưỡi. Chúng ta không phải Phong Tước, không thể nào bay xuống đó được. Nếu không phóng hồn lực, dựa vào thể lực leo xuống vách đá, vậy đến khi nào mới xong?” Ngân Trần khá nghi ngờ kế hoạch này, nhưng vẻ mặt anh cho thấy đã bắt đầu le lói hi vọng. Anh mơ hồ cảm giác được kế hoạch nghe có vẻ ngông cuồng này không phải hoàn toàn bất khả thi.
“ Chuyện này cần anh giải quyết đây. Anh có nhiều hồn khí như vậy, trong đó nhất định là có hồn khí cưỡi gió bay lượn được. Chỉ cần để hồn khí này chở chúng ta, từ từ hạ xuống dưới. Vì dù hồn khí tỏa ra hồn lực mạnh mẽ, nhưng đừng quên chúng ta đang ở trong Đồi Hồn, trong khe núi này có cả vạn hồn khí lúc nào cũng tỏa ra hồn lực, thêm một cái căn bản không có gì khác thường. Giống như anh không thể nào nhận ra được, trên thảo nguyên bao la tự nhiên mọc thêm một cọng cỏ vậy.”
Đôi mắt Ngân Trần sáng rực trong không gian mờ tối, vẻ mặt đầy kích động. Lúc trước, tuy đã quyết tâm hi sinh thân mình để giải cứu Gilgamesh, nhưng bây giờ anh phát hiện kế hoạch này không hẳn phải chết mà còn có khả năng thành công. Trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.”
“ Thêm nữa là, chúng ta còn một phòng tuyến cuối cùng, đó chính là Vạt Vây Nữ Thần của anh.” Qủy Sơn Liên Tuyền cười cười. “Cho dù thôi miên của tôi mất đi hiệu lực, khiến Chúc Phúc cảm ứng được có hồn lực yếu ớt đến gần, như muỗi, không thể nào dốc hết sức, chỉ đánh nhẹ thôi. Nên dù anh chỉ có một mảnh nhỏ của Vạt Váy Nữ Thần, chắc chắn cũng đủ chống đỡ công kích nhỏ bé không đáng kể này. Khi Chúc Phúc phát hiện tấn công thất bại, nó càng chắc chắn hồn lực mà nó vừa do thám được chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.”
Ngân Trần im lặng một hồi, cuối cùng khe khẽ trả lời: “Được!” Anh không nói thế một chữ nào nữa, nhưng Qủy Sơn Liên Tuyền có thể nghe thấy, anh đang cố gắng đè nén âm thanh nghẹn ngào của mình.
“ Có lẽ vận mệnh đã định chúng ta chắc chắn giải cứu được Gilgamesh. Tôi nghĩ, ban đầu, khi Tư tế Bạch Ngân giam anh ấy không bao giờ nghĩ đến trong những người giải cứu sẽ có Vương tước thiên phú thôi miên hồn thú như tôi, cộng thêm Vương tước góp nhặt các loại hồn khí như anh.
Hơn nữa, vừa khéo còn có được Vạt Váy Nữ Thần. Có lẽ tất cả đều là ý trời.”
“ Chúng ta bắt đầu thôi!” Qủy Sơn Liên Tuyền nhìn Ngân Trần.
“ Được!” Ngân Trần gật đầu, tay vung lên không trung. Một đĩa ngọc lưu ly hình tròn hiện ra, lơ lửng trên không nhẹ nhàng như không có trọng lực. “Đây là hồn khí không thuộc về tấn công cũng không phải phòng ngự, tên của nó là Vân Quyết. Nó có thể nhanh chóng tạo ra rất nhiều mây trên bầu trời, làm mưa trút xuống, đối với nhà hồn thuật giỏi về sử dụng nguyên tố nước là vô cùng hữu hiệu. Ví dụ như ở trong sa mạc, hoặc là xung quanh không có nguồn nước, có thể thông qua cơn mưa xối xả trút xuống trong nháy mắt thay đổi thuộc tính khu vực đó, từ đó nâng cao năng lực chiến đấu của mình. Bản thân hồn khí bởi vì là mây nên có thể trôi nổi.”
“… Các Vương tước khác, thậm chí là Tư tế Bạch Ngân cũng không biết anh sưu tầm được rất nhiều hồn khí à? Nếu không, sao anh vẫn giữ vị trí Vương tước cấp Bảy, thực lực của anh đã bị đánh giá thấp quá…” Qủy Sơn Liên Tuyền nhìn Ngân Trần, nghiêm túc nói.
Ngân Trần không trả lời. Anh đưa tay lên không kéo xuống, Vân Quyết từ từ hạ xuống khe núi chìm trong biển sương bên dưới. Ngân Trần nhảy xuống vách đá rồi vững vàng đáp xuống Vân Quyết. Anh quay đầu vẫy tay với Liên Tuyền. Cô gật đầu, sau đó nhắm mắt lại. Ám Sí ngay lập tức cuộn thành vô số tia sáng trắng, như gió xoáy chui vào tước ấn bên dưới tai cô, Liên Tuyền cũng nhảy xuống. Trong chốc lát, hai người đã khuất trong màn sương dày đặc.
Sau khi mây mù tan đi, Qủy Sơn Liên Tuyền lại thấy được cảnh tượng khủng khiếp như địa ngục kia lần nữa. Dưới đáy vực hẹp dài, đống xúc tu thô to chen chúc nhau, giống như đám tuyến trùng dưới đáy sông được phóng đại lên gấp mấy mươi lần, lúc nhúc trong đám nước. Ngân Trần kinh hãi vì cảnh tượng trước mặt. Dù trước đây anh đã biết Chúc Phúc đáng sợ, nhưng không ngờ lại kinh khủng đến mức khiến người ta khiếp đảm như vậy.
“ Ẩn giấu hồn lực xuống mức thấp nhất, chúng ta sắp sửa bước vào phạm vi nó có thể cảm ứng được rồi.” Qủy Sơn Liên Tuyền nói.
Ngân Trần nghe xong liền quay đầu nhìn cô, đôi mắt cô đã hoàn toàn biến thành màu vàng, trên cổ cũng thấp thoáng hoa văn vàng óng. Xem ra Qủy Sơn Liên Tuyền đã bắt đầu vận dụng thiên phú của mình lừa Chúc Phúc bên dưới. Những xúc tu đỏ lòm ngọ nguậy chậm chạp, đan xen quấn vào nhau kia không phát hiện hai người đang đến gần.
Ngân Trần cẩn thận nắm hai mảnh Vạt Váy Nữ Thần trong tay, chuẩn bị thúc đẩy hồn lực, kích thích chúng trở thành tơ lụa nguyên thủy chống đỡ hồn thú tấn công bất cứ lúc nào. Độ cao càng ngày càng thấp, đống sền sệt bên dưới càng lúc càng gần. Những xúc tu như thân cây khổng lồ gần trong gang tấc, nhìn thấy rõ mồn một từng giác mút trên đó. Lúc sắp chạm vào, Ngân Trần cảm thấy tim mình giật thót đến tận cổ họng. Với khoảng cách gần như thế, nếu Chúc Phúc bất chợt tấn công, với tốc độ và hồn lực cao siêu của nó, có chắc ngăn cản được không thật đúng là khó khăn.
Vân Quyết chậm chạp chìm vào thân thể to lớn của Chúc Phúc.
***
Di tích Eutours, đế quốc Aslan phía Tây.
“ Chúng ta đã sống sót đến đây rồi.” Ngân Trần nhắm mắt lại, trước mắt như vẫn còn vách thịt đỏ lòm do vô số con giun đũa tạo thành. Mùi tanh hôi khiến người ta gần như muốn nôn mửa, âm thanh lúc nhúc phầm phập như dính vào màng nhĩ vẫn còn quanh quẩn.
Giống như họ vừa mới từ cõi chết trở về.
Qủy Sơn Liên Tuyền nhẹ nhàng ngồi xuống một tảng đá nham thạch, hai mắt nhắm nghiền. Có vẻ vì mới lừa Chúc Phúc, phải duy trì hồn lực ở cường độ cao, kéo dài thời gian thôi miên nên giờ đây hồn lực cô đã vô cùng suy yếu.
Ngân Trần đi đến, vươn tay khẽ đặt lên bên tai cô. Hồn lực tinh khiết như nước suối chảy ào ạt vào thân thể Liên Tuyền. Anh có thể cảm giác được tốc độ hồi phục thể lực và hồn lực của cô hơn hẳn người thường. Anh biết rõ Nữ vương tước trước mặt này có hai loại thiên phú Thôi miên và Vĩnh Sinh, đồng thời còn có trí tuệ và gan dạ xuất chúng, thậm chí có sức nhẫn nại mà nhiều người đàn ông không có. Cô bền bỉ như nhánh tùng bị tuyết đọng oằn xuống.
Qủy Sơn Liên Tuyền nhắm mắt khôi phục thể lực, Ngân Trần cũng nhắm mắt lại tìm kiếm hồn lực xung quanh. Hiện tại, họ đã ở trong di tích Eutours. Nhưng giống với lần đến đây cùng Tất Lạp, cả di tích rộng lớn không có bất kỳ một tia hồn lực nào. Tòa thành dưới lòng đất này là một phế tích hoang vu thật sự, không có một bóng người lẫn bóng ma.
Ngân Trần quay đầu phát hiện Liên Tuyền đã đứng dậy, tốc độ khôi phục hồn lực thật kinh hồn.
“ Nơi này… Sao đột nhiên lại thành… trống không như thế?” Qủy Sơn Liên Tuyền giống Ngân Trần, cảm ứng được bốn phía hoàn toàn trống rỗng.
“ Rất kỳ lạ, hàng ngàn vạn vong linh lúc trước đều mất hết.” Ngân Trần khẽ nói. “Trước trận đại chiến trên đảo Vĩnh Sinh, tôi và Tất Lạp đã từng đến đây. Khi đó, nó đã như vậy rồi. Nhưng chuyện này thật sự kỳ lạ, bởi vì không ai có năng lực khiến nhiều vong linh diệt vong trong nháy mắt như vậy. Cho dù là Gilgamesh cũng rất khó làm được.”
“ Nhưng chắc chắn không phải là Tư tế Bạch Ngân triệt tiêu mấy vạn vong linh tạo thành tấm chắn phòng ngự này. Vì nhiệm vụ của chúng chính là giam giữ Gilgamesh. Họ không thể nào làm như vậy được.” Qủy Sơn Liên Tuyền nói.
“ Không đúng…” Ngân Trần cú đầu, vẻ mặt đăm chiêu như trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ mơ hồ, rất quan trọng nhưng lại không rõ rệt.
“ Gì không đúng cơ?” Qủy Sơn Liên Tuyền hỏi.
Ngân Trần ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Di tích Eutours đã tồn tại và có lịch sử từ rất lâu. Nhiều thế hệ Sứ giả Địa trong Sư đồ cấp Một chúng tôi thật ra là sắm vai Sức giả Địa Ngục. Đây là bí mật chỉ có Vương tước và Sứ đồ cấp Một mới biết. Nhiệm vụ của Sứ giả Địa Ngục là không ngừng sưu tầm linh hồn Vương tước, Sứ đồ hoặc các nhà hồn thuật cấp cao đã chết tụ họp lại nơi này, bảo vệ thứ gì đó. Về phần là cái gì thì chúng tôi không rõ lắm. Nhiệm vụ này đã bắt đầu trước cả thế hệ chúng tôi, thậm chí là trước cả đời Tất Lạp nữa. Khi đó, Gilgamesh căn bản còn chưa ra đời, cho nên những vong linh này không thể nào tập trung ở đây vì muốn giam giữ ngài ấy. Tôi cảm thấy nhất định là vì bảo vệ đồ vật nào đấy, giống như Tư tế Bạch Ngân nói với chúng tôi lúc trước.”
“ Vậy giờ toàn bộ vong linh nơi này đã biến mất, có nghĩa là… vật kia đã bị mất trộm rồi sao?” Trong giọng nói của Qủy Sơn Liên Tuyền ẩn chứa nỗi sợ hãi khôn tả.
“ Chuyện này tôi không rõ.” Ngân Trần cau chặt mày, từ vẻ mặt có thể thấy được trong lòng anh cũng đang sợ hãi.
“ Tuy nhiên, nếu Tư tế Bạch Ngân cần thu gom nhiều vong linh như thế, hơn nữa, căn cứ vào lịch sử lâu đời, xem ra thứ mà những vong linh này bảo vệ nhất định là vô cùng quan trọng. Nếu đã mất trộm thì rất có khả năng là một trận đại họa cho Aslan.” Qủy Sơn Liên Tuyền nhìn Ngân Trần.
Ngân Trần cúi đầu thở dài, “Nhưng cũng không liên quan gì đến tôi. Tôi đã không còn là Sứ đồ Thiên nữa. Hiện tại, Sứ đồ Địa của Tu Xuyên Địa Tạng mới là người giải quyết tai họa này. Tôi chỉ muốn cứu Gilgamesh ra thôi, những chuyện còn lại đều không nghĩ đến. Dù là ai chết cũng không sao, vương quốc này càng không có liên quan gì đến tôi nữa.”
Liên Tuyền không biết phải tiếp lời anh thế nào, đành im lặng. Nhưng thật ra, trong nội tâm cô có phần đồng cảm với anh. Giống như bản thân cô hiện giờ vậy, thực hiện nguyện vọng của Qủy Sơn Phùng Hồn trước khi chết, rồi trả thù cho anh. Nhưng sau khi hoàn thành hết tất cả, cô sẽ làm gì trong cõi trời đất bao la này? Chắc chắn không thể làm Vương tước nữa. Như vậy, cô sẽ là ai?
“ Cyril có nói cho cô biết làm sao mới đi xuống được tầng tiếp theo của di tích Eutours không? Chính là nơi giam giữ Gilgamesh ấy?” Ngân Trần cất lời, kéo Qủy Sơn Liên Tuyền rời khỏi dòng suy tư.
“ Có!” Qủy Sơn Liên Tuyền ngẩng đầu, đi về phía hai cột đá to. “Đi theo tôi!”
Hai người đi tầm một khắc, xung quanh vẫn tối tăm không một tiếng động, lặng yên như tờ. Qủy Sơn Liên Tuyền dừng lại trước một phế tích như tế đàn. Phần lớn đài đá xung quanh đã sụp đổ, chỉ còn lại tảng đá hình tròn chính giữa trũng xuống, trông như một ao nước. Chắc hẳn là ao suối phun nước sóng gợn lăn tăn ngày xưa.
Qủy Sơn Liên Tuyền quay người lại nói với Ngân Trần. “Tế đàn Cyril nói chắc là đây rồi.”
Ngân Trần đi đến chiếc ao trũng, Qủy Sơn Liên Tuyền cũng khá nghi ngờ. Cyril cũng không nói rõ cho cô biết đến đây rồi sau đó phải làm như thế nào mới vào tầng tiếp theo được.
“ Cô nhìn nơi này xem.” Ngân Trần ngồi xổm xuống, vung tay lên, cơn gió mạnh thổi đám bụi bám trên nền gạch hình chữ nhật to lớn, hiện ra một hàng chữ cổ:
“ Máu vàng cùng nguồn, lấp đầy hố cạn, cửa địa ngục trắng mở ra.”
“ Cửa địa ngục, ý là cửa tầng dưới, nhưng tại sao lại là địa ngục trắng nhỉ? Máu vàng là chỉ cái gì?” Qủy Sơn Liên Tuyền ngồi xuống nghiên cứu hàng chữ này.
“ Máu vàng hẳn là nói máu hòa lẫn với hồn vụ, cũng chính là máu của nhà hồn thuật. Nhưng tại sao có thể là máu vàng cùng nguồn? Cùng nguồn thì phải là đến từ cùng một người… nếu là vậy, thì rót đầy cả hồ không phải người đó sẽ chết hay sao?” Ngân Trần cau mày.
“ Không nhất định thế đâu.” Qủy Sơn Liên Tuyền đăm chiêu, sau đó nói. “Anh quên thiên phú mới có của tôi rồi sao?”
Ngân Trần bừng tỉnh ngộ, “Đúng rồi! Thiên phú Vĩnh Sinh của Cyril. Hiện tại, đối với cô, dùng thứ máu này hoàn toàn không thành vấn đề.”
“ Thử xem sao!” Vẻ mặt Liên Tuyền căng thẳng. Cho dù ỷ vào mình có thiên phú Vĩnh Sinh, nhưng muốn dùng máu trong cơ thể rót đầy cái hồ này tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Qủy Sơn Liên Tuyền đưa tay trái ra, xắn tay áo lên, giơ tay phải rạch một vết lên cổ tay trái. Thoáng chốc, trong không khí lan tỏa mùi máu tanh nồng nặc.
“ Tôi bỗng nghĩ đến…” Qủy Sơn Liên Tuyền thả lòng cổ tay, để mặc dòng máu đỏ ào ạt chảy xuống vách hồ. “Cyril ban ấn cho tôi, truyền lại tước vị không phải là quyết định nhất thời. Mà là ông biết nếu không có thiên phú của ông, dù có làm thế nào cũng không thể phá giải phong ấn này.
“ Hơn nữa, điều này cũng càng chứng minh rằng kế hoạch của Tư tế Bạch Ngân vô cùng hoàn hảo. Bởi vì nếu thân thể Cyril đã hóa thành hòn đảo kia, như vậy, trên thế gian này, không ai có thiên phú Vĩnh Sinh đến phá giải phong ấn cuối cùng này được. Vì vậy mới bảo Cyril hóa thành hòn đảo, trở thành một phong ấn trong đó, ngoại trừ khiến địa ngục này có thời gian hữu hiệu gần như vĩnh hằng ra, lại càng triệt để diệt trừ hậu hoạn, tiêu diệt người phá giải phong ấn hồ máu này.”
“ Thật ra thì điều này cũng giải thích được một chuyện khác…” Sắc mặt Qủy Sơn Liên Tuyền càng lúc càng trắng.
“ Chuyện gì?”
“ Anh còn nhớ lúc trước tôi, Kỳ Linh và Thiên Thúc U Hoa vào Đồi Hồn, quân cờ bị thay đổi không?” Qủy Sơn Liên Tuyền hỏi.
“ Dĩ nhiên còn nhớ.”
“ Bây giờ nhớ đến, nếu nói hai vị Tư tế Bạch Ngân ở Trái Tim vì tôi và anh trai tôi phản bội nên muốn diệt trừ tôi trong Đồi Hồn, thay đổi quân cờ thì có vẻ như lẽ đương nhiên. Nhưng vấn đề là tại sao Thiên Thúc U Hoa vốn không liên quan đến chuyện này, tin cô ta nhận được cũng là sai, quân cờ ra ngoài kia cũng đưa cô ta đến kế hoạch của Tư tế Bạch Ngân. Họ không cho phép người có thiên phú Vĩnh Sinh sống trên thế gian này. Vì chỉ cần còn thiên phú này tồn tại thì phong ấn cuối cùng của Gilgamesh sẽ có khả năng bị phá giải.”
“ Nói như vậy, tất cả đều đã được giải thích. “Về phần Kỳ Linh, cậu ấy là nằm ngoài kế hoạch, đột ngột tiến vào Đồi Hồn nên bị dây vào chuyện của hai người.” Ngân Trần gật đầu, đôi mắt cau lại khác thường.
“ Không những vậy, tôi cảm thấy ý nghĩa của phong ấn cuối cùng này vẫn còn, nếu một người mất nhiều máu như vậy, dù có giải phóng được Gilgamesh thì chắc chắn cũng đã kiệt sức, tiếp theo lại phải đối mặt với cạm bẫy và công kích mới, hẳn cũng khó mà vượt qua được.”
Ngân Trần im lặng không nói gì. Hành trình giải cứu lần này đầy rẫy nguy hiểm. Căn cứ vào mọi chuyện trước mắt, kế hoạch giam giữ Gilgamesh đã được sắp đặt đến độ tà ác cùng cực. Lẽ nào thật sự chỉ vì nguyên nhân phòng ngừa tương lai ngài có thể phản bội hay sao?
Trong di tích Eutours yên ắng không một tiếng động, chỉ có tiếng máu chảy tí tách xuống hồ nước cạn khô không ngừng vang lên. Máu đỏ sẫm đã bắt đầu tích tụ, nhưng theo lượng máu càng lúc mất đi càng nhiều, thiên phú của Qủy Sơn Liên Tuyền khiến thân thể cô nảy sinh bản năng tự vệ, vết thương nơi cổ tay khép lại cực nhanh, khiến người ta trố mắt Liên Tuyền phải rạch động mạch trên cổ tay mình hết lần này đến lần khác, tất cả vết thương bị cắt trên tay lấp lại như cũ.
“ Bây giờ, tốc độ máu chảy quá chậm. Tôi phải gia tăng tốc độ, di tích này tràn ngập hiểm nguy chưa biết được, chúng ta đừng nên ở lâu thì tốt hơn.” Cô vừa nói xong, Ngân Trần nghe thấy thêm vài tiếng da thịt bị cắt vang lên.
Ngân Trần thật sự không đành, nhưng lại không có cách nào khác. Anh nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh cô, cúi đầu trầm tư một lát. Hình như nhớ ra điều gì đó, anh liền vung hai tay lên, một chiếc đèn đồng màu xanh biếc hiện ra bên chân anh . Anh khẽ vặn cái chốt nhỏ nơi chăn đèn, ánh sáng xanh ngắt leo lết tỏa ra từ chụp đèn, không giống như ánh lửa.
“ Chiếc đèn này có thể sinh ra hồn vụ à?” Qủy Sơn Liên Tuyền vừa hỏi vừa cắt mạnh vào động mạch tạo ra vết thương lớn hơn. Sở dĩ cô hỏi như vậy là vì cô cảm giác được nồng độ của hồn vụ xung quanh tăng lên, tốc độ chữa lành vết thương và thịt non mọc ra rõ ràng nhanh hơn.
“ Không phải, hồn khí này tên là Ngọc Tụ Hồn.” Ngân Trần đặt tay lên bên tai Liên Tuyền , truyền hồn lực tinh khiết vào người cô. “Tuy không thể sinh ra hồn vụ nhưng nó có thể nhanh chóng thu nạp hồn vụ trong khuôn viên lớn xung quanh, rất hữu ích cho nhà hồn thuật bị thương hoặc là tiêu hao hồn lực quá lớn.”
Khuôn mặt Qủy Sơn Liên Tuyền tái nhợt vì mất máu nhiều, khẽ nở nụ cười: “Anh cứ như một Đồi Hồn di động vậy. Sau này, Sứ đồ cứ hỏi thẳng anh lấy hồn khí là được.”
Ngân Trần không trả lời, cũng không cười, anh chỉ lẳng lặng nhìn Liên Tuyền, trong lòng đầy lo lắng cho những việc sẽ xảy ra tiếp theo. Đến bây giờ, mỗi một cửa ải đều trải qua không dễ dàng gì, nhưng lại rất may mắn là không xảy ra giao phong chính diện. Nhưng bên dưới vẻ ngoài bình lặng này, Ngân Trần luôn cảm giác rằng có vật gì đó đang dậy lên sóng ngầm. Nơi giam giữ Gilgamesh nếu quả thật có thể đến đơn giản rồi giải cứu như vậy, thì mọi chuyện đều có vẻ quá đỗi dễ dàng. Nhất định là có gì đó mà anh và Liên Tuyền chưa nghĩ tới, hoặc là sắp phát sinh.
Nghĩ đến đây, đầu mày anh lại cau chặt lần nữa.
Lúc Ngân Trần còn đang trầm tư thì bất chợt đất dưới chân truyền đến chấn động rất nhỏ, ngay sau đó thì càng lúc càng lớn hơn. Trên trần vách đá không ngừng rơi xuống bụi bặm và đá vụn. Anh đứng lên, đường vân vàng trên thân thể lập lòe phát sáng, cả người trong trạng thái đề phòng vô cùng căng thẳng. Anh đứng bên bờ hồ, bảo vệ Qủy Sơn Tuyền lúc này đã gần như kiệt sức. Cô ngã ngồi bên cạnh bờ hồ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Lúc này, Ngân Trần mới phát hiện chiếc hồ khô cạn đã đầy máu của Liên Tuyền. Tuy nhiên, giống như dưới đáy xuất hiện một lỗ thủng, chính giữa hồ máu đỏ hiện ra một dòng xoáy không ngừng hút máu xuống dưới càng lúc càng nhanh. Máu trong hồ nhanh chóng bị rút cạn. Khi giọt máu cuối cùng biến mất nơi dòng xoáy, một con dao găm sáng loáng xuất hiện cắm giữa đáy hồ, ngay chính vị trí lỗ đen kia.
“ Con dao găm này là quân cờ sao?” Qủy Sơn Liên Tuyền gắng gượng hỏi, giọng cô nghe vô cùng yếu ớt, mong manh như một tờ giấy vừa vò sẽ rách vụn. Ngọc Tụ Hồn hiện giờ chỉ còn lại chút ánh sáng mỏng manh, hồn vụ xung quanh cũng bị tiêu hao gần hết, muốn hội tụ lại hồn vụ phải cần một ít thời gian.
“ Tôi thử xem. Cô nghỉ ngơi trước đi!” Ngân Trần nhảy vào hồ, đôi ủng trắng muốt nhanh chóng bị máu còn sót lại dưới đáy hồ nhuộm đỏ. Trong không khí toàn mùi máu tanh nồng.
“ Anh đợi đã!” Qủy Sơn Liên Tuyền chống đầu gối đứng dậy. Vài tiếng leng keng vang lên, Sợi Xích Hồi Sinh đã quấn quanh cánh tay phải của Ngân Trần. Cô nắm chặt sợi xích trong tay, nói: “Nếu thanh dao găm kia là quân cờ, như vậy ít nhất chúng ta có thể cùng nhau dịch chuyển tức thời đến không gian khác, có gì còn giúp đỡ cho nhau được. Nếu có lỡ chạm vào cơ quan bẫy rập, tôi có thể kéo anh ra khỏi hố máu. Anh chuẩn bị xong thì ra hiệu cho tôi.”
Ngân Trần gật đầu, anh ngồi xuống, ra dấu với Liên Tuyền, sau đó nắm chặt chuôi dao. Qủy Sơn Liên Tuyền thấy hoa mày chóng mặt, vài tia sáng màu đen bỗng che kín cả tầm nhìn, có cảm giác được sức căng của sợi xích biến mất trong nháy mắt. Bởi vì cô vẫn cố kéo lấy Ngân Trần, cho nên bây giờ sợi xích bỗng trống rỗng, cả người cô ngã về phía sau.
Khi tầm mắt cô rõ ràng trở lại, Ngân Trần đã biến mất hoàn toàn. Trên bệ đá trống trơn chỉ còn lại mình cô, thanh dao găm trong hồ đã biến mất, Ngọc Tụ Hồn cũng mất dạng. Cả di tích Eutours tối đen như mực. Cô định thả Ám Sí ra, ánh trăng êm dịu trên thân thể nó ít ra có thể soi sáng bóng tối trước mặt, nếu không thì mọi thứ đều quá nguy hiểm. Tuy nhiên, cô vừa tiêu hao rất nhiều hồn lực, không thể duy trì hồn thú xuất hiện như bình thường được.
Qủy Sơn Liên Tuyền đành nằm yên, gối đầu lên đài đá lạnh ngắt, hô hấp nặng nề. Trong đầu cô nhanh chóng tái diễn lại tất cả những gì vừa xảy ra, khẳng định có chỗ nào đó phát sinh vấn đề, nhưng cô không biết rốt cuộc đó là gì. Nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn. Cảm giác quái lạ này rất rõ, nhưng không thể nào diễn tả được, nhất định là có gì đó không đúng, nhất định là có vấn đề ở đâu đó. Nhưng rốt cuộc là ở đâu? Cô mở to mắt nhìn xoáy vào trong bóng tối, song không có bất cứ ánh sáng nào, vẫn đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, cho dù giờ phút này có một con quái vật đang đứng trước mặt cô há cái miệng to như chậu máu, cô cũng không thể nào nhìn thấy.
Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt. Rốt cuộc là gì đây? Cuối cùng là không đúng ở đâu? Qủy Sơn Liên Tuyền cố hết sức suy nghĩ, bỗng sống lưng cô lạnh buốt, nỗi kinh hoàng xông lên não. Cô biết cảm giác quái lạ trong người mình đến cùng ở đâu rồi. Cô không thể tự chữa lành vết thương được nữa, tất cả thương tích trên người cô, máu chảy khỏi cơ thể, tất cả cơ bắp da thịt đều toàn bộ ngừng phục hồi.
Lưng Liên Tuyền tê cóng, cô không thể tự điều trị được nữa sao? Cô nhắm mắt lại cảm ứng xung quanh, sau đó kinh hoàng nhận ra, trong bóng tối dày đặc này, thậm chí là cả phân nửa không gian di tích này chẳng hề có Hồn Vụ Hoàng Kim nào còn sót lại, hồn lực là số không.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao vết thương trên toàn thân cô ngừng liền miệng. Bởi vì không có bất cứ hồn vụ nào đề cô hấp thụ, bổ sung nữa. Cả di tích Eutours trong nháy mắt mất hết toàn bộ hồn vụ.
“ Tại sao? Tại sao?” Cổ họng dần thít chặt, cô bỗng cảm nhận được hơi thở của thần chết. Nói là cảm nhận thì không chính xác, bởi vì đối phương không phát ra bất cứ âm thanh nào, thậm chí không hể tỏa ra bất cứ mùi vị nào. Nhưng Qủy Sơn Liên Tuyền cảm giác được rất rõ ràng, trong bóng tối trước mặt mình không xa, có một người đứng yên ở đó, hoặc là có một thứ gì đó. Đây chỉ là giác quan thứ sáu thôi nhưng Liên Tuyền có thể khẳng định chắc chắn.
Cô không dám lên tiếng, thậm chí là nín thở, cố trợn to hai mắt nhưng vẫn không thấy được gì cả. Người trong bóng tối kia có lẽ đã đứng trước mặt cô, đang nhìn chằm chằm vào cô cũng nên.
“ Ai ở đó?” Liên Tuyền gọi với vào bóng tối, giọng nói run rẩy đến mức ngay cả chính cô cũng nhận thấy. Thật ra, cô biết đối phương nhất định không trả lời, cô chỉ muốn tạo ra một chút âm thanh trong màn đêm đen sì khiến người ta sắp nổi điên này. Nếu không, sự yên tĩnh và tối tăm cực điểm sẽ khiến cô sụp đổ mất. Thân thể đã mất máu quá nhiều, hơn nữa không thể nào khôi phục lại khiến tầm mắt cô dần dần xuất hiện ảo giác. Vô số vệt đỏ lốm đốm xuất hiện trên võng mạc của cô, tay chân cô bắt đầu co giật.
Tiếng bước chân chậm chạp nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối, đi về phía cô từng bước một. Liên Tuyền không còn bất cứ sức lực nào đề phòng ngự, dạ dày cô giống như bị bàn tay ma quái siết chặt lấy, hơi thở tử thần phả vào mặt càng lúc càng kịch liệt. Tuy nhiên, trước mặt bỗng xuất hiện một ánh sáng xám ngoét. Đây là thứ ánh sáng vô cùng kỳ lạ! Nếu dùng màu “xám ngoét” để hình dung ánh sáng thì quả là không đúng. Nhưng hiện tại, ánh sáng ở trong tầm mắt cô chỉ có thể miễn cưỡng gọi như vậy thôi.
Trong màn sáng màu xám mông lung, một người mặc trường bào đen tuyền, đội mũ trùm đầu từ từ đi về phía cô. Bước chân hắn nhịp nhàng cố định, không nặng không nhẹ, thâm trầm và kiêu căng như loài ma quỷ. Ánh sáng tỏa ra từ trường bào khiến cả người hắn như bao trùm trong một cái kèn sáng leo lét.
Hắn đi đến trước mặt Qủy Sơn Liên Tuyền, khẽ tháo mũ trùm đầu xuống, khuôn mặt hiện ra trong bóng tối.
“ Sao… lại…” Đồng tử Qủy Sơn Liên Tuyền co chặt, gương mặt tái nhợt của cô bỗng run bần bật. “Sao lại là anh?”
Nét mặt hắn lạnh lùng và tuấn tú như ngọc chuốt, nhưng con người hắn lại là một mảng đen kịt, không, không chỉ là con ngươi, cả nhãn cầu của hắn đều đen kịt, không có tròng trắng, không có con ngươi, toàn bộ hốc mắt chỉ là một cái lỗ đen như vũng mực. Hắn ngồi xổm xuống, chìa ngón tay trắng bệch và thon dài ra, nhẹ nhàng vuốt ve cổ họng Liên Tuyền.
“ Anh là… Anh rốt cuộc là…ai?” Qủy Sơn Liên Tuyền phát ra tiếng kêu thảm thiết ngắt quãng từ trong cổ họng bị bóp nghẹt, khiến người ta sợ hãi không thôi.
***
Trái tim, Granlt, đế quốc Aslan phía Tây.
Trong thạch thất an tĩnh, Đặc Lôi Á và U Minh im lặng đứng nghiêm. Căn phòng này hoàn toàn chẳng khác gì với nhiều năm trước. Thậm chí là dòng nước đi thông đến căn phòng cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Khi đi đến đây, Đặc Lôi Á lại cúi đầu nhìn xuống những cánh tay trắng hều khô quắt chống đỡ bên dưới từng bậc đá trôi nổi.
Cô và U Minh vừa về đến Granlt đã bị sứ giả của Tư tế Bạch Ngân triệu tập. Nghe nói lần này triệu tập tất cả Vương tước và Sứ đồ, quy mô lớn như vậy xuất hiện không nhiều trong lịch sử Aslan. Cho nên Đặc Lôi Á cũng không đoán ra được là xảy ra chuyện gì.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Đặc Lôi Á quay đầu lại. Cánh cửa đá nặng nề bị đẩy ra, Tất Lạp lặng lẽ đứng ngược sáng. Ánh sáng soi lên đường viền áo choàng đen nhánh của anh. Gương mặt đẹp tựa đóa hoa đọng lại trong băng đá, đã nhiều năm qua vẫn rung động lòng người không hề thay đổi.
Anh gật đầu với Đặc Lôi Á và U Minh. Thông qua biểu cảm trên gương mặt cho thấy anh cũng không biết lần này triệu tập họ là vì chuyện gì. Sau khi anh đến trong chốc lát, cánh cửa sau lưng lẳng lặng đóng lại.
“ Chỉ ba người chúng ta đến thôi à?” U Minh nhìn Tất Lạp bước vào cuối cùng, quay người lại hỏi Đặc Lôi Á.
“ Các Sứ đồ cũng bị gọi đến. Nhưng họ ở gian phòng đá bên cạnh.” Đặc Lôi Á thản nhiên trả lời.
“ Gọi chúng ta đến là vì chinh phạt vương tước cấp Năm, cấp Sáu, cấp Bảy phản bội sao?” Khóe môi U Minh vẫn ẩn chứa nụ cười khinh khỉnh.
“ Đừng nên kết luận bừa bãi.” Tất Lạp trầm mặc bỗng lạnh lùng cất lời, đôi mắt anh lóe lên ánh sáng như tấm chắn. “Ai phản bội, ai không phản bội còn chưa rõ đâu.”
“ Tôi cũng cảm thấy anh đừng nên kết luận bừa bãi.” Đặc Lôi Á giơ tay lên che khóe môi, cất tiếng cười quyến rũ lẳng lơ, nhưng trong mắt là nọc độc sát ý không phù hợp với nụ cười này. “Bởi vì đấy… Nếu chỉ muốn chinh phat ba vị Vương tước còn con cấp Năm, cấp Sáu, cấp Bảy mà phải cần dùng đến Vương tước cấp Hai, cấp Ba cấp Bốn chúng ta sao? Bất cứ ai trong chúng ta đối phó với ba Vương tước hạng chót kia đều dễ như trở bàn tay, chỉ phí chút sức lực thôi. Anh nói đúng không, Tất Lạp?”
Tất Lạp không nói gì.
Lúc này, trong thạch thất bỗng hiện lên ánh sáng xanh, bức tường đá cao lớn đối diện không ngừng vang lên tiếng dây cung ong ong, biến thành tấm thùy tinh khổng lồ. Tất cả mọi người đều biết Tư tế Bạch Ngân sắp hiện thân. Thế là ba người họ cung kính cúi đầu.
Trong vách kính xuất hiện hai vị Tư tế một nam một nữ, vị Tư tế còn lại đến chỗ thạch thất của Sứ đồ rồi.
Tất Lạp, Đặc Lôi Á và U Minh cung kính hành lễ, sau đó yên lặng đứng nghiêm, chờ đợi Tư tế Bạch Ngân ra lệnh.
Người lên tiếng chính là vị Tư tế nam kia. Âm thanh như đến từ tầng mây xa xôi, vang vọng mênh mông.
“ Lần này, triệu tập toàn thề Vương tước và Sứ đồ. Nhưng thật đáng tiếc, vì có chút nguyên nhân, Vương tước thứ Năm Qủy Sơn Phùng Hồn, Vương tước thứ Sáu Cyril, Vương tước thứ Bảy Ngân Trần và cả Sứ đồ thứ Năm Qủy Sơn Liên Tuyền đều không trở về được.
Nói đến đây, Đặc Lôi Á và U Minh liếc mắt nhìn nhau, họ không nói chuyện nhưng họ vẫn hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Còn Tất Lạp thì vẫn rũ hàng mi che đi đôi mắt đang rung động lòng người, không nhìn ra được suy nghĩ hiện tại của anh.
“ Tư tế, có vài tin tức về mấy vị Vương tước và Sứ đồ không trở về, chưa kịp bẩm báo với ngài…” Đặc Lôi Á khẽ hỏi.
“ Nếu ý cô là chuyện cái chết của Cyril và Qủy Sơn Phùng Hồn, Qủy Sơn Liên Tuyền trở thành Vương tước kiêm hai cấp, Ngân Trần đuổi theo Qủy Sơn Liên Tuyền mất tích, như vậy thì chúng tôi đã biết rồi.” Tư tế Bạch Ngân vẫn nhắm nghiền mắt, trên dung mạo như thủy tinh điêu khắc không hề có bất cứ biểu cảm vui buồn giận dữ nào.
Đặc Lôi Á im lặng, không nói gì nữa, nhưng dưới khuôn mặt điềm tĩnh là sóng trào mãnh liệt. Trước kia, cô ta vẫn cho rằng mình thống lĩnh Thiên Cách, sắm vai trò quan trọng, là mắt, tai, mũi, miệng của Tư tế Bạch Ngân vì ba người họ mãi mãi ở trong thủy tinh Trái Tim dưới lòng đất, nên bên ngoài xảy ra bất cứ chuyện gì, đều cần cô và mạng lưới Thiên Cách như thiên la địa võng làm nơi thu phát tin tức cho họ. Thế nhưng lần này, chuyện vừa xảy ra trên đảo Vĩnh Sinh, người ở hiện trường chỉ có Vương tước và Sứ đồ, cô cũng chưa kịp bố trí người ở Thiên Cách đi bẩm báo cho họ. Vậy mà Tư tế Bạch Ngân lại nhắc đến những sự kiện vừa rồi một cách nhẹ nhàng, hời hợt. Đặc Lôi Á bỗng hiểu được, có lẽ Thiên Cách chỉ là một phần hệ thống mà Tư tế Bạch Ngân bố trí trên lãnh thổ Aslan mà thôi. Không những vậy, còn có rất nhiều hệ thống mà cô chưa biết, phục vụ cho sự tồn tại chí cao vô thượng của ba người họ.
“ Lần này triệu tập các người lại là vì một việc. Đó chính là Băng đế Ngải Âu Tư đã mất tích. Ngải Âu Tư không thể nào tự mình ra đi, cho dù người có muốn rời khỏi đế đô khẳng định cũng sẽ dặn dò mọi việc. Căn cứ vào hiện trường, Ngải Âu Tư mất tích trong cung điện, xung quanh lưu lại rất nhiều dấu vết sử dụng hồn thuật nguyên tố gió, mà mức độ tinh thuần của hồn lực còn sót lại thu nhập được, có thể kết luận là đến từ Vương tước hoặc Sứ đồ đế quốc gió.”
Lần này, ngoại trừ Đặc Lôi Á và U Minh biểu hiện kinh ngạc, ngay cả Tất Lạp cũng không nhịn được ngẩng đầu, đôi mắt đong đầy vẻ khó tin.
“ Nhưng…” Đặc Lôi Á hắng giọng, cố gắng giữ âm sắc bình tĩnh nhất, song nỗi sợ hãi đã viết rõ trên gương mặt cô ta. “ Với thực lực của Ngải Âu Tư, tuy không ai biết thiên phú và cấp bậc hồn lực của ngài ấy nhưng chúng tôi đều từng nghe nói, thực lực của ngài ấy ngang bằng với Vương tước cấp Một Tu Xuyên Địa Tạng. Nếu không phải do chính bản thân ngài ấy tự rời đi, giả thiết là bắt cóc, như vậy lẽ nào Vương tước cấp Một của vương quốc gió đã đến đế đô Aslan sao?”
Tư tế Bạch Ngân trả lời: “Khả năng này gần như là rất nhỏ. Vì Vương tước cấp Một vương quốc gió còn thần bí hơn cả Thủy Tước cấp Một của chúng ta. Với lại, nhiều năm qua, vị trí đó vẫn không thay đổi. Theo tin tức chúng tôi có được, ngay cả hắn là ai, tên là gì, tuổi tác, đặc điểm nhận dạng, thiên phú, cấp bạc hồn lực đều hoàn toàn không rõ. Điều duy nhất biết được là hắn cư trú tại vùng biển thủy cực Bắc đế quốc Inde, gần cực Bắc của đại lục Odin. Hắn có một tòa cung điện riêng chiếm cứ cả khe núi, hai bên là dãy núi cao nhất vương quốc Inde ẩn mình trong mây, giữa khe núi kia là vùng đất có nguyên tố gió mạnh mẽ nhất lãnh thổ họ, tên là Phong Tân Đạo. Mặc dù quanh năm hắn đều ru rú ở đó giống như Tu Xuyên Địa Tạng chưa hề rời khỏi Trái Tim, nhưng cả bốn vương quốc gió, nước, lửa, đất đều tán dương Phong Tước cấp Một của đế quốc Inde là Vương tước mạnh nhất trong tất cả các Vương tước của đại lục Odin từ trước đến nay.”
Đặc Lôi Á, U Minh, Tất Lạp đều im bặt. Qua một hồi, Đặc Lôi Á khẽ khàng hỏi: “Ngài nói tất cả Vương tước, bao gồm cả Tu Xuyên Địa Tạng Vương tước cấp Một của chúng ta sao?”
“ Đúng vậy!” Giọng nói của Tư tế Bạch Ngân lạnh lùng truyền đến rõ ràng từ tấm kính.
“ Vậy…” Tất Lạp vẫn trầm mặc ngẩng đầu. “… cũng bao gồm cả Gilgamesh sao?”
Cả căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng đè nén, không ai tiếp lời nữa. Thật lâu sau, giọng nói của Tư tế Bạch Ngân lại vang lên: “Bao gồm.”
Mọi người im lặng lần nữa.
Tư tế Bạch Ngân nói tiếp chuyện vừa rồi: “Ngải Âu Tư là đứa vua của chúng ta, đại biểu vinh dự và tôn quý nhất của vương quốc này, sinh mệnh của người cực kỳ quan trọng. Hơn nữa, căn cứ theo tin tức mới chúng tôi nhận được tương đối chính xác, Sứ đồ của vương quốc gió, ngoại trừ ba Sứ đồ Thiên, Địa, Hải ra, sáu Sứ đồ khác đều ẩn núp trên lãnh thổ nước ta. Chúng tôi tin rằng họ chắc chắn đang thực hiện một âm mưu khủng khiếp nào đó. Ngải Âu Tư mất tích cũng chính là bắt đầu cho chuyện này. Lần này triệu tập mọi người đến chắc chắn các người cũng đã đoán được nhiệm vụ của chính mình. Đó chính là tìm được Ngải Âu Tư, ngoài ra phải tìm hiểu xem người của vương quốc gió rốt cuộc có âm mưu gì.”
“ Vâng, chúng tôi hiểu.” Tất Lạp, Đặc Lôi Á và U Minh cùng cúi đầu, đáp.
“ Tuy nhiên, nhiệm vụ này vô cùng gian khổ, các người cũng biết bốn nguyên tố gió, nước, lửa, đất hoàn toàn tương khắc với nhau. Nước khắc lửa, lửa khắc đất, đất khắc gió, mà gió lại vừa khéo khắc nước của chúng ta. Với nguyên tố hồn thuật mà nói, Phong Tước giao đấu với Thủy Tước chúng ta luôn chiếm ưu thế, các người nhất định phải cẩn thận. Vì vậy, tôi cũng cử theo một người mới gia nhập vào phe các người.”
Đặc Lôi Á và U Minh liếc nhìn nhau, trong lòng mơ hồ đã đoán được là ai, cố kìm nén căng thẳng và hiếu kỳ. U Minh vừa định nói gì đó đã nhìn thấy đôi mắt Đặc Lôi Á bỗng chốc trắng dã. Lòng gã trào dâng nỗi sợ hãi. Ở nơi này, ở trước mặt Tư tẹ Bạch Ngân, Đặc Lôi Á muốn làm gì?
Một giây sau, gã đã nhìn thấy gió bão trắng xóa trong mắt Đặc Lôi Á biến mất, tốc độ cực nhanh khiến gã cảm thấy như mình vừa bị ảo giác. Nhưng khuôn mặt tái mét trắng bệch của Đặc Lôi Á đã nói rõ tất cả. Nhất định là cô đã cảm giác được việc gì đó khiến mình khó mà tin được. Có thể gã và Tất Lạp vẫn chưa cảm giác được, nhưng thiên phú của Đặc Lôi Á về cảm ứng hồn lực tinh thông hơn gã và Tất Lạp gấp bao nhiêu lần, ở nơi như Trái Tim này có thể xảy ra chuyện gì khiến cô hoảng sợ thế chứ?
U Minh còn chưa kịp hỏi Đặc Lôi Á thì cảm giác u ám chợt dâng lên trong lòng. Không khí dao động, có một thứ gì đó vô hình vô dạng, vô sắc vô vị. Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra và biến hóa nhưng lại không tài nào biết được, nhất định là có gì đó không ổn. Cái cảm giác vặn vẹo này quá mức mãnh liệt và quá mức xa lạ, đến tột cùng, vấn đề là ở đâu?
Đôi môi Đặc Lôi Á run run, cô nhỏ giọng thì thầm: “Hồn vụ cả Trái Tim… đã biến mất hết rồi.”
Cánh cửa đã đóng chặt đối diện ầm ầm mở ra. Ba người có chiều cao, thân hình, trang phục giống hệt như nhau từ từ bước vào. Ba người họ đều mặc áo choàng đen nhánh, mũ trùm bao phủ mặt mũi, ngũ quan chìm trong bóng tối.
“ Họ… là…” Đặc Lôi Á cứng đờ quay đầu lại, nhìn Tư tế Bạch Ngân trong thủy tinh, không cần hỏi, cô đã mơ hồ cảm giác được ba người trước mặt là ai.
“ Họ là Vương tước mạnh nhất trong lãnh thổ Aslan – Tu Xuyên Địa Tạng và Sứ đồ của cậu ta.”
“ Thiên phú của họ là…” Đặc Lôi Á đè nén nỗi sợ hãi trong nội tâm, hỏi tiếp.
“ Với cảm ứng hồn lực của cô, hẳn đã ít nhiều cảm giác được rồi chứ?” Tư tế Bạch Ngân nói. “Thiên phú của Tu Xuyên Địa Tạng là ngạt thở, cũng chính là trong nháy mắt, cậu ta có thể khiến hồn vụ biến mất khỏi diện tích lớn, khiến cả khu vực rơi vào trạng thái chân không, bao gồm hồn lực trong cơ thể nhà hồn thuật.”
Sắc mặt U Minh và Tất Lạp tái nhợt, họ âm thầm vận hành hồn lực trong cơ thể mình, lúc này mới phát hiện cả người trống rỗng, không có chút xíu hồn lực nào cả. U Minh bỗng hiểu ra cảm giác quái lạ vừa rồi, hóa ra là gã ở nơi hoàn toàn không có hồn lực. Trên lãnh thổ Aslan này chưa từng xuất hiện tình huống nào như thế này, cho nên gã mới cảm giác khó thích ứng, nhưng lại không nói được là vì sao. Đến lúc này, được Tư tế Bạch Ngân nhắc nhở, gã mới kinh ngạc phát hiện giờ phút này, gã đã hoàn toàn biến thành một người bình thường.
“ Vậy hồn lực của anh ta thì sao?” Đặc Lôi Á hít thật sâu, gắng gượng duy trì giọng bình tĩnh. “Có bị ảnh hường không? Cũng sẽ mất hết chứ?”
“ Không”
Câu trả lời của Tư tế Bạch Ngân lạnh lùng và chắc nịch.
Ánh sáng nơi đáy mắt của Đặc Lôi Á tắt ngỏm, phủ đầy tuyệt vọng. Rốt cuộc cô đã hiểu tại sao Tu Xuyên Địa Tạng có thể là Vương tước đáng khiếp sợ nhất lãnh thổ Aslan rồi.” Đây cũng là lí do vì sao hắn được trao cho một loại mạch hồn trước nay chưa từng có. Loại mạch hồn này sinh ra là để săn giết nhà hồn thuật, loại thiên phú áp đảo này có thể khiến một vị Vương tước hô mưa gọi gió chỉ trong nháy mắt trở thành một người phàm bất cứ lúc nào. Để một kẻ bình thường đánh nhau với Vương tước cấp Một, ai thắng ai thua còn cần phải nói sao?
“ Như vậy…” Đặc Lôi Á lấy hết can đảm, hỏi vấn đề cuối cùng. “Tất cả hồn vụ đã biến mất, bao gồm hồn lực trong cơ thể chúng tôi cuối cùng đã đi đâu? Là bị Vương tước cấp Một hút vào trong cơ thể anh ta hay là hoàn toàn biến mất.”
“ Những thứ này không phải là chuyện cô cần quan tâm, Đặc Lôi Á!” Tư tế Bạch Ngân lạnh lùng nói. “Nhiệm vụ của các người là phối hợp với Tu Xuyên Địa Tạng tìm được Ngải Âu Tư, bảo vệ Aslan cũng như tiêu diệt bất cứ người nào cản trở các người.”
“ Nhưng mà…” Tất Lạp đột nhiên cất lời. “… Tu Xuyên Địa Tạng và ba Sứ đồ Thiên, Địa, Hải của anh ta hẳn phải lả bốn người, nhưng hiện giờ chỉ có ba thôi, một người nữa đâu?”
“ Một người khác hiện nay đã đến di tích Eutours. Cậu ta cần giải quyết một việc vô cùng khẩn cấp.” Tư tế Bạch Ngân nói. “Tiếp theo sẽ để cho Vương tước và Sứ đồ cấp Một gặp mặt các người. Tuy nhiên trước khi họ cởi mũ trùm ra, tôi nghĩ các người nên chuẩn bị tâm lí sẵn sang, bởi vì nhất định sẽ có rất nhiều nghi vấn. Nhưng đừng chất vấn bất cứ điều gì, chỉ cần thi hành mệnh lệnh là được.”
Ba người mặc trang phục đen đang đứng ngược sáng, vóc dáng cao ráo thon thả, người chính giữa từ từ cởi mũ trùm đầu xuống. Gương mặt như được chạm khắc từ băng tuyết dưới ánh sáng xanh thẳm của bức tường kính càng tôn lên vẻ lôi cuốn quỷ mị. Ngũ quan anh ta trông tuấn tú giống như thiên phú của bản thân, nó khiến người khác ngạt thờ. Anh ta chậm rãi mở to đôi mắt dưới hàng mi dày cong vút. Đôi mắt tối đen như mực, không có tròng trắng cũng không có chút ánh sang nào, cả hốc mắt đều đen tuyền tựa như màn đêm tối tăm lạnh lẽo nhất.
“ Aaaaa!” Đặc Lôi Á nắm chặt vạt áo U Minh theo bản năng, nỗi sợ hãi trào dâng kịch liệt, “Sao lại… sao lại là cậu?”
“ Cậu chính là… Tu Xuyên Địa Tạng?” Đôi mắt của Tất Lạp trở nên trắng bệch.
Ngay sau đó, hai người áo đen còn lại cũng chậm rãi bỏ mũ trùm đầu của họ xuống. Động tác hoàn hoàn đồng loạt, tiết tấu cùng lúc, tah65m chí cả biểu cảm và thần thái cũng giống hệt như nhau. Bởi vì ba người họ, từ đầu đến chân, từ mắt đến miệng, ngũ quan, bề ngoài, tất cả dáng vẻ đều giống nhau như đúc.
Đặc Lôi Á gần như lảo đảo, cảnh tượng trước mắt thật sự quá kinh khủng. Cô ta run run hỏi: “Ai mới là Tu Xuyên Địa Tạng?”
“ Tu Xuyên Địa Tạng và Ba Sứ đồ Thiên, Địa, Hải nhìn từ ngoại hình chẳng có gì khác nhau.” Giọng nói của Tư tế Bạch Ngân ẩn chứa niềm tự hào như thể Vương tước cấp Một trước mắt là kiệt tác mình đắc ý nhất. “Ngoại trừ chúng tôi, không khẻ nào biết được ai mới là Tu Xuyên Địa Tạng thực sự. Đây chính là cách ẩn giấu thực lực và thân phận tốt nhất của cậu ta.”
Đặc Lôi Á quay đầu lại, câm nín, chết trân khi nhìn ba gương mặt giống hệt nhau và rất đỗi quen thuộc trước mắt. Cô ta lén lút nắm lấy tay U Minh, thế nhưng đáp lại chỉ có bàn tay lạnh ngắt đầm đìa mồ hôi của gã.
Trong ánh sáng xanh đong đưa như dưới đáy biển, ba Ngân Trần mặc trường bào đen nhánh, sắc mặt lạnh tanh, đứng nghiêm giữa phòng. Mắt họ đen kịt, màu đen của chết chóc.