Tước Tích

Chương 19: Kẻ gặm nhấm


Đọc truyện Tước Tích – Chương 19: Kẻ gặm nhấm

Mười hai năm trước,

Hành Lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây.

Bầu trời đêm cao vời vợi, sao sáng lấp lánh, gió thu se se lạnh trong không gian tĩnh mịch, hoang vu. Hành Lang Vực Thẳm dưới ánh sáng của sao và trăng trở nên huyền bí ma mị.

Trong bóng đêm, mọi âm thanh đều im bặt, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng soàn soạt phá vỡ sự yên tĩnh khẽ lướt bên tai. Vô số ánh sáng vàng óng đan xen liên tiếp lóe lên trong các lùm cây tối đen. Một đàn Cáo Điện đang ẩn mình rình rập  mồi trong những bụi gai rậm rạp, to lớn.

Lộc Giác như một con báo săn màu đen sung mãn, mạnh mẽ ngồi xổm trong bóng tối. Năm ngón tay nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, dè dặt, dịu dàng và đa tình như chàng trai mơn trớn làn da của cô gái. Cậu khẽ nhắm mắt, bờ mi dày và mềm mại bao phủ đôi mắt màu xanh biển, khóe môi hơi nhếch lên vì căng thẳng. Xung quanh có rất nhiều tia chớp màu vàng, lóe lên rồi biến mất trong bóng tối. Đột ngột cậu ngước mắt lên, trên đầu năm ngón tay thon dài là những dòng điện phát ra âm thanh xèn xẹt, ngay sau đó giống như những tia chớp nhỏ màu trắng, bắn thẳng vào bùn đất.

“Vút…”

Tiếng bắn xé gió sắc bén rền rĩ vang lên, mặt đất bỗng xoay tròn tạo thành một Trận màu bạc tỏa sáng. Các dòng khí cuồn cuộn bốc lên từ mặt đất, thổi chiến bào đen kịt của Lộc Giác bay phất phới. Trong tích tắc, hàng loạt tiếng rít đột ngột im lặng, tất cả như bị bóng đêm nuốt chửng, im lặng như tờ. Thậm chí cả cây cối bị gió thổi lắc lư cũng trở nên chậm chạp, như rong dập dờn dưới đáy biển.

Giữa những chạc cây sắc nhọn, bầy Cáo Điện vàng óng hiện ra hình thái thật sự của chúng. Những tia sáng nhấp nháy như tia chớp khi nãy giờ đây đã bị chậm lại, khẽ lướt qua như đang chao liệng. Đôi mắt lay láy màu hổ phách, bộ lông màu trắng mềm mượt, móng vuốt sắc bén, chiếc đuôi dài xù lông phe phẩy và bao quanh toàn thân là những tia chớp màu vàng.

“Bắt đầu nuốt đi…” Trong bóng tối phía sau Lộc Giác truyền đến tiếng nói đàn ông đầy lôi cuốn.

Lộc Giác bình tĩnh, từ từ đứng lên, cong lưng lại, toàn thân nổi đầy hoa văn vàng óng chói lóa, làm nổi bật thân thể cường tráng như một món đồ sứ được điêu khắc tuyệt mĩ. Trong không khí vang lên một tiếng nổ lớn, một đám sương mù pha lẫn ánh sáng màu bạc mang hình người dãy dụa hiện ra từ tấm lưng rộng và rắn chắc của cậu, sau đó thoáng chốc chia thành vô số dòng khí bạc li ti, bay xoáy đến từng con Cáo Điện, hệt như cách thức bắt mồi của loài sứa.

Trên khuôn mặt trẻ trung của Lộc Giác bất giác hiện lên một nụ cười. Lúc cậu định tiến hành nuốt chửng thì đột nhiên cảm giác giác được cơn tê dại như điện giật truyền đến từ dưới chân. Cậu cúi đầu nhìn xuống, không biết Trận của mình đã có bao nhiêu nơi bị đứt đoạn, không còn hoàn chỉnh từ lúc nào. Ngay sau đó, những con Cáo Điện chậm chạp vùng vẫy như bơi lội, một con, hai con,… Liên tiếp vang lên những tiếng nổ đùng đoàng, mấy trăm con Cáo Điện vùng vẫy xé rách dòng khí màu trắng bao vây xung quanh. Chúng khôi phục tốc độ nhanh như tia chớp, rồi điên cuồng phóng điện về phía Lộc Giác đã cứng đờ và không thể cử động. Cơn đau buốt nổ tung từ xương tủy, trong nháy mắt, Lộc Giác mất ý thức, cảnh tượng cuối cùng trước mặt là những tia chớp màu vàng kéo về phía mình.

Khi Lộc Giác lấy lại ý thức thì trời đã gần rạng sáng. Sương đọng trên mặt đất tỏa ra cái rét thấu xương của trời đất đang vào độ cuối thu, cảm giác từng bộ phận của thân thể cũng nhanh chóng hồi phục. Lộc Giác mở mắt, phát hiện mình nằm trên mặt đất, trên người khoác một trường bào màu đen được dệt từ lông vũ và sợi tơ. Tất Lạp ngồi bên cạnh cậu, đang nhìn về phía bầu trời đêm cao vời vợi. Ánh sáng từ từ gặm nhấm tấm  màn đen tối rộng lớn, xé rách sự yên tĩnh từng phút một, để lộ không gian đang chuyển sang màu xanh thẫm tờ mờ. Sắc trời đang hừng sáng.

Ánh sao lác đác còn sót lại chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Tất Lạp, hiện lên một vẻ đẹp như thần thánh. Trong lòng Lộc Giác, anh vẫn luôn tồn tại như một vị thần, không giống người phàm chốn nhân gian. Năm ấy, khi Tất Lạp tìm được Lộc Giác, cậu mới mười hai tuổi, đang giãy giụa giữa rìa sự sống và cái chết ở một nơi hoang vu hẻo lánh trong sa mạc. Khi đó, Tất Lạp khôi ngô, tao nhã, không vương chút bụi trần hiện ra trước mặt cậu, đẹp tựa ảo ảnh.

Kể từ ngày đó, Lộc Giác đã trở thành Sứ đồ của Tất Lạp, theo anh vào sinh ra tử, viễn du qua rất nhiều nơi như hoang địa cực Bắc hay miền biên thùy của Vương quốc Inde, chiến đấu hăng say với những hồn thú tồn tại từ thời viễn cổ, tìm được đường sống trong đường tơ kẽ tóc, cũng đã đến dòng suối ngầm của đế quốc Elles ở phương Nam, tìm kiếm lục bình kim cương có năng lực chữa linh thần diệu. Giờ đây, từ một thiếu niên ngây ngô, cậu đã trở thành một Sứ đồ có tương lai sáng lạng, thiên phú bậc nhất trong lòng những nhà Hồn thuật của đế đô Granlt. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cậu đã không còn nhớ nổi dáng vẻ của mình lúc đấy, có đôi khi soi bóng mình trên mặt hồ, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ, chẳng còn lại chút gì của bộ dáng trẻ thơ ngày xưa, nhưng Tất Lạp thì vẫn anh tuấn hút hồn như chưa hề già đi.

Lộc Giác cựa quậy ngồi dậy, trên mặt đất là một ma trận vàng rực khổng lồ chậm rãi quay vòng, trong phạm vi của trận này, vài trăm con Cáo Điện lông trắng muốt ngưng đọng trong không trung như bị giam cầm trong vùng thời gian đứng yên, bao gồm bụi và lá cây trôi nổi trong không khí, đều bất động giống như các tiểu hành tinh lơ lửng trong vũ trụ. Tia sáng lấp lánh phản chiếu từ Trận trên mặt đất tôn lên vẻ đẹp thần thánh của Tất Lạp.

Lộc Giác trở mình ngồi dậy, cởi trường bào màu đen dính lông phượng hoàng xuống, nhẹ nhàng khoác lên người Tất Lạp, sau đó cung kính cúi đầu, quỳ gối trước mặt anh.

“Vừa rồi, bầy Cáo Điện suýt nữa xé nát linh hồn cậu biết không?” Giọng nói êm đềm và dịu dàng nhưng lại như ngấm sương sớm lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Bờ môi anh hồng hào như cánh hoa mềm mại.

“Xin lỗi, do tôi quá sơ ý.” Lộc Giác quỳ trên mặt đất, những vết thương trên vai, trên mặt khi nãy bị tia chớp vàng đánh trúng đang dần dần lành lại.

“Thời điểm khi nhà Hồn thuật vây bắt hồn thú đều tuân theo nguyên tắc là đợi đến lúc hồn thú bị thương nặng hấp hối, hồn lực của nó gần như bị triệt tiêu hoàn toàn mới thả hồn lực của mình ra nuốt lấy nó. Bởi vì việc nuốt hồn thú là một quá trình vô cùng nguy hiểm. Trong lịch sử Aslan, các nhà Hồn thuật bị hồn thú cắn trả nhiều không đếm xuể. Là một Sứ đồ, sao cậu lại tự phụ đến mức này, trong điều kiện hoàn toàn chưa lường trước được hồn lực của hồn thú đã tùy tiện thả hồn lực của mình ra?”

“Là lỗi của tôi, nhưng Vương tước Tất Lạp, tôi có thể hỏi một câu không?” Lộc Giác  nhìn Tất Lạp đăm đăm trong bóng tối, chờ đợi anh gật đầu rồi mới cất lời “ Tại sao ngài lại muốn tôi bắt hồn thú Cáo Điện ạ? Trong lãnh thổ Aslan, đặc biệt là trong Hành Lang Vực Thẳm có vô số hồn thú cấp bậc cao hơn, sao lại không bắt chúng?”

Tất Lạp quay đầu, nhìn Lộc Giác trẻ tuổi anh tuấn trước mặt, thấm thoắt đã vài năm trôi qua, cậu cũng vứt bỏ nét thiếu niên đầy hoang dã khi anh tìm được cậu trong hoang mạc để trở thành Sứ đồ điển trai cao lớn, giờ đây được rất nhiều thiếu nữ yêu mến. Thậm chí các nữ Hồn thuật đều gọi cậu là Sứ đồ hấp dẫn nhất Aslan. Trong thân thể cao lớn và rắn chắc của cậu là nguồn năng lực tràn trề sinh lực, ngũ quan như sao sáng được năm tháng điêu tạc tạo nên một vẻ đẹp đàn ông mang sự cuốn hút và áp chế vốn có của bậc đế vương.

Tất Lạp đưa tay lên, vuốt mái tóc mai dày rậm của cậu, “Lộc Giác, năng lực của nhà Hồn thuật gồm hai phần. Một là hồn lực của bản thân, hai là năng lực của hồn thú. Nhưng hai phần này không hề độc lập mà đan xen, hòa quyện và cộng hưởng lẫn nhau. Cậu thừa kế hồn mạch của tôi nên thiên phú của cậu sẽ là điều khiển không gian và thời gian. Còn hồn thú Cáo Điện này tuy hồn lực không kinh người như mấy con quái vật to lớn kia, nhưng chúng có tốc độ vượt đại đa số hồn thú khác. Ngoại trừ bốn hồn thú thượng cổ, Cáo Điện là hồn thú có tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ tôi từng thấy. Điều đó phù hợp với thiên phú và đặc tính Trận của cậu nhất. Vả lại, Cáo Điện là một trong số ít hồn thú sống theo bầy đàn trên lãnh thổ Aslan, nếu  cậu bắt được chúng làm hồn thú, như vậy hồn thú của cậu sẽ không chỉ có một con, mà là một bầy. Hơn nữa, năng lực sinh sôi của chúng vô cùng kinh khủng, chỉ cần ít nhất một con còn sống, như vậy chúng có thể nhanh chóng sinh sản trở lại, khôi phục thực lực chiến đấu đầy đủ ban đầu” Ngón tay Tất Lạp lướt ngang qua hàng mày rậm của Lộc Giác, “Đây chính là nguyên nhân tôi muốn cậu bắt chúng trở thành hồn thú đầu tiên của mình.”

Lộc Giác gật đầu “ Thật xin lỗi Vương tước, đã khiến người thất vọng rồi.”

“Không sao, Cáo Điện có thể bắt lần sau, số lượng bầy Cáo Điện không phải đông nhất. Nơi sâu trong Hành Lang Vực Thẳm có bầy Cáo Điện đông hơn nữa đang sinh sống quẩn cư với nhau.”

Tất Lạp đứng lên, khoác trường bào màu đen vào người, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. Mấy ngôi sao sáng nơi chân trời như bị màn mực đen đặc che khuất, mất hút trên bầu trời xanh.

“Nó đã tỉnh… chúng ta lên đường thôi…” Khuôn mặt Tất Lạp khuất trong bóng tối, chỉ còn sót lại đường nét lập thể.

“Thứ gì… tỉnh rồi ạ?” Lộc Giác đứng lên, nhìn Tất Lạp hỏi

“Đồng tước, đó là hồn thú thứ hai tôi muốn cậu bắt, đi thôi!” Tất Lạp vươn tay, đầu ngón tay trắng ngần thoáng đặt lên thân cây bên cạnh, hàng loạt sợi tơ trắng như mạng nhện chi chít quấn lấy thân cây, đan xen bện thành một tấm lưới sáng ngời. Chỉ trong chốc lát, một quân cờ đã ra đời.

Lộc Giác đi đến, trước khi chạm bàn tay quân cờ thì chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói với Tất Lạp “Vương tước, mấy ngày qua, tôi không thấy hai anh em Thúc Hải và Tang Hà, họ đang làm gì vậy?”

“Mấy hôm trước, hai người họ đã đến vùng biển Rannes rồi. Cách truyền tin nói là Vương tước cấp Sáu Cyril mất tích ở đó. Vì vậy họ phải lên đường tìm kiếm.”

Lộc Giác gật đầu, “ Cyril được xưng tụng là Vương tước Vĩnh Sinh, nếu còn lại ở ngay trên biển Rannes thì có gì bất trắc xảy ra với ông ấy được chứ?”

Tất Lạp khép hờ đôi mắt, không trả lời. Một lát sau, anh quay đầu, nói với Lộc Giác “Lo chuyện của mình trước đi! Đứng ở vị trí Sứ đồ Thiên cao nhất trong thế hệ Sứ đồ hiện tại mà giờ cậu vẫn còn chưa điều khiển được hồn lực tối ưu, đừng nói là so với tôi, ngay cả Sứ đồ Địa Tang Hà và Sứ đồ Hải Thúc Hải đều điều khiển hồn lực giỏi hơn cậu, lẽ ra cậu phải xứng với  danh hiệu Thiên sứ tối cao trong ba Sứ đồ Thiên, Địa, Hải mới đúng.”


Lộc Giác quỳ xuống “ Sứ đồ xin ghi nhớ. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, hi vọng có một ngày sẽ trở thành Vương tước cấp Một ngự trị chúng sinh như Tất Lạp ngài.

Tất Lạp cúi đầu, nhìn Lộc Giác khôi ngô và khiêm tốn trước mặt, nói với giọng trầm thấp “Không phải hi vọng, mà là cậu nhất định có thể trở thành Vương tước cấp Một vượt xa tôi, trở thành đỉnh cao hồn thuật mới của Aslan.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~Ta là đường phân cách đáng yêu ~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cánh rừng phía Bắc Hành Lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây.

Đôi mắt trong ra cả cánh rừng to lớn bị tuyết đọng nặng nề phủ kín, nơi này là vùng đất cực Bắc của Hành Lang Vực Thẳm, gần biên giới phía Bắc Aslan. Xa hơn nữa là lãnh thổ đế quốc Inde thuộc gió. Không ai dám bước qua lãnh thổ nước khác, huống chi đó là vùng cực Bắc ẩn chứa vô số hồn thú thần bí có thể nuốt chửng con người ta ngay tức khắc.

Đường chân trời là rừng cây lá kim trùng điệp, um tùm rậm rạp, mỗi một chiếc lá đều bị tuyết đóng băng tạo thành một cây gai. Vô số cây cổ thụ sừng sững cao trọc trời như những trụ tuyết khổng lồ. Băng tuyết bao phủ tất cả đường nét của chúng, chẳng nhìn thấy chút màu xanh nào. Mùa đông giá rét đã ùa về từ hai tháng trước, từng cơn gió tuyết cuộn xoáy rít gào giữa những thân cây cao ngút trời. Bông tuyết như lông ngỗng bay lả tả, khiến tầm nhìn trở nên mông lung.

Không khí rét buốt đóng băng tất cả âm thanh. Ngoại trừ tiếng gió rít chói tai như tiếng gào của ma quỷ khi có khi không thì cả khu rừng tuyệt nhiên im lặng.

Khung cảnh tuyết đọng rợn ngợp như mây từ trên trời xà xuống bao kín cả vùng đất. Bỗng có tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng vang dội. Từ tiếng động nghe ra được là hai người, họ cất bước nhẹ nhàng và nhanh chóng, như thể đang bay vút đến đây.

“Nơi này sắp đến ranh giới của Hành Lang Vực Thẳm rồi, xa hơn nữa về phía Bắc sẽ ra khỏi biên giới của Aslan, cô chắc chắn là nơi này sao? Hồn thú Đồng Tước cấp bậc cao như vậy hẳn phải ở trung tâm Hành Lang Vực Thẳm mới hợp lý chứ?” Tiếng nói thiếu niên vang lên trong khung cảnh tĩnh lặng.

“Cậu đi theo tôi là được. Ngay cả phán đoán của tôi mà cậu cũng không tin sao. Đừng quên thiên phú của tôi là gì nhé, hihi!” Giọng thiếu nữ ngọt ngào vang lên như tơ lụa phất phơ trong không khí.

Ánh nắng mai vừa hiện lên từ khu rừng tuyết phủ gió, hai cô cậu thiếu niên nhanh chóng lao về phía cuối khu rừng với tốc độ khó tin. Bóng dáng bé nhỏ của hai người họ biến thành hai tia chớp trong tuyết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Sắp có biến a~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Vương tước Tất Lạp, nơi này gần đến biên giới phía Bắc của Hành Lang Vực Thẳm, Đồng Tước thật sự sẽ xuất hiện ở quanh khu vực này sao?” Lộc Giác đứng ở lối vào khu rừng, nhìn bão tuyết đang vần vũ, nheo mắt hỏi. Trên lông mày cậu bám đầy bông tuyết li ti, trông như tượng thần hiên ngang được băng tuyết tô  điểm.

“Nơi này là cánh rừng phía Bắc, là cực Bắc của Hành Lang Vực Thẳm, cũng là vùng cực Bắc của lãnh thổ Aslan. Nhưng thật ra, đi xa hơn về phía Bắc, trên lãnh thổ thuộc gió không có gió tuyết càn quét và giá rét như vậy. Bốn mùa trong năm ở đây đều là bão tuyết tàn khốc kéo dài, nguyên nhân lớn nhất là vì đây là nơi cư trú của Đồng Tước. Đồng Tước là hồn thú hiếm có vô cùng của Aslan, nó có thể tạo ra gió tuyết trong phạm vi diện tích vô cùng lớn, đối với các nhà Hồn thuật Aslan dùng nước làm nguyên tố chiến đấu thì nó vô cùng quý hiếm. Vì gió tuyết cũng thuộc về nguyên tố nước, điều này có thể giúp chúng ta bày Trận nhanh chóng hơn.”

“Nhưng mà thiên phú của chúng ta chẳng phải có thể bày Trận ở bất cứ nơi nào sao? Loại hồn thú này dường như không có ý nghĩa lắm với chúng ta thì phải?”

“Mục đích của việc thu phục Đồng Tước làm hồn thú không phải dùng vào việc cậu chiến đấu trên lãnh thổ Aslan chúng ta, cũng không phải để giúp cậu dễ dàng bày Trận mà chính là thay đổi thuộc tính hoàn cảnh, ngăn cản được Trận do Phong Tước và Địa Tước tạo ra trong không khí và đất đai. Trong điều kiện trời băng tuyết, Thủy Tước tuyệt đối chiếm ưu thế áp đảo,  Phong Tước và Địa Tước sẽ không dễ đánh bại được chúng ta trong phạm vi nguyên tố nước được.”

“Tôi hiểu rồi…” Lộc Giác nhìn gương mặt bị băng tuyết điểm xuyết của Tất Lạp, trong mắt là hình ảnh tuyết rơi toán loạn.

“Vả lại, đây cũng chỉ là một trong những năng lực của Đồng Tước mà thôi. Cậu biết tiếng kèn của Đồng Tước được mệnh danh là gì không? Tiếng kêu lảnh lót của nó được xưng là Kèn Lệnh Chiến Đấu. Nhà Hồn thuật có được Đồng Tước sẽ được tiếng kêu này kích động hồn lực trong cơ thể đánh sâu vào tước ấn, từ đó khiến sức mạnh hồn thú và hồn lực của họ nhanh chóng tăng vọt đến cực đại, tuy chỉ mang tính tạm thời, nhưng trong tình trạng chiến đấu phải tranh thủ từng giây từng phút thì điều đó thật sự quý báu.”

Tất Lạp kéo kín trường bào, nhanh chóng cùng Lộc Giác tiến vào khu rừng tràn đầy gió tuyết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~Đừng hỏi vì sao ta xuất hiện nhiều a~~~~~~~~~~~~~~~~

Thiếu nữ nhìn các mảnh xác hồn thú rải rác xung quanh, trên khuôn mặt là nụ cười ngây thơ pha lẫn tà ác. Mắt cô to tròn và sáng long lanh như rượu ngon màu hổ phách, cô gái nhỏ khoảng chừng mười một tuổi, mười hai tuổi này đang ở ranh giới ngây thơ và trưởng thành. Thân thể vẫn mảnh khảnh, cao ráo, chưa nảy nở duyên dáng như phụ nữ thành thục, bộ ngực nhỏ nhắn vừa mới nhú lên giống như nụ hoa xinh xắn. Nhưng khuôn mặt cô lại tỏa ra phong vận của phụ nữ trưởng thành, đôi mắt sáng ngời tuyệt đối có thể kích thích dục vọng nguyên thủy của đàn ông, kết hợp với thân thể nhỏ nhắn non nớt và làn da trắng nõn lại càng khiến người ta sinh ra loại dục vọng tà ác.

Thiếu nữ cầm lấy một khối băng trong suốt óng ánh, nhẹ nhàng chà đi vết máu vừa dính vào khi nãy. Băng tan thành nước rửa sạch vết máu, từng giọt tí tách rơi xuống đất tuyết như những viên đá quý.

Cậu thiếu niên trông còn trẻ hơn cô một, hai tuổi đang tựa vào một thân cây, chân giẫm lên một cái đầu lâu khổng lồ của hồn thú. Sáu con mắt to mọc trên trán nó đã bị móc ra hết, nằm vung vãi xung quanh. Cậu nhìn tay mình dính đầy máu rồi lại nhìn mấy thi thể hồn thú đã bị băng tuyết đông cứng. Khuôn mặt ngây thơ đáng yêu hiện lên một nụ cười ngả ngớn ngang ngạnh.

“Ôi, thật là phiền phức!” Thiếu nữ khẽ gật đầu, nhìn về phía khác, nhẹ nhàng nở nụ cười “Lại đến nữa rồi!”

Đôi mắt đen láy giờ phút này hoàn toàn mất đi màu sắc, hốc mắt chỉ còn một màu trắng xoáy tròn như bão tuyết mịt mù.

“Cái gì lại tới hả?” Thiếu  niên ngẩng đầu, nhìn cô với đôi mắt hồn nhiên nhưng đầy bỡn cợt.

“Đương nhiên là…” Thiếu nữ đột nhiên né mình, nơi cô vừa đứng bất ngờ nổ ầm, sau đó đâm lên vô số cánh tay xù xì như nhánh cây to lớn. Cô quay người nhanh như chớp, đưa tay quặp xuống đất “…thứ muốn tìm đường chết lại đến nữa.”

Sau tiếng nổ tung vang cả góc trời, một con quái vật vừa như nhền nhện lại như bọ cạp to lớn bị thiếu nữ lôi ra khỏi đất. Nó vùng vẫy cất lên tiếng kêu quái gở nhưng vẻ mặt thiếu nữ vô cùng nhàn hạ, tựa như xách lông chim hoàng yến đi dạo trong lồng hoa.

Cô xoay eo, cánh tay dao động, trong nháy mắt, quái vật kia đã bị cô quật vào gốc cây khổng lồ phía trước, vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn, tiếng rít của nó như đến địa ngục “Giữa chân thứ ba và chân thứ tư bên trái là vị trí hồn ấn.” Cô phủi tuyết trên tay, khẽ nói với cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên đứng bên cạnh cô bất thình lình xông đến, giơ tay lên, cắm phập năm ngón tay vào chân thứ ba và thứ tư của quái vật. Cậu thoáng nhếch mép, tựa như tiếng thủy tinh vỡ, vô số tia chớp chạy ngang dọc theo ngón tay cậu, hàng nghìn hoa văn màu vàng thoáng chốc hiện đầy cả người quái vật như tấm lưới với tốc độ kinh hoàng. Sau đó, tấm lưới vàng rực này càng lúc càng thu nhỏ, co rút lại trong lòng bàn tay thiếu niên. Tiếng con quái vật gào lên một cách thảm thiết cũng dần im ắng theo các hoa văn rút vào tay cậu, khi tia sáng cuối cùng biến mất, nó hóa thành một khối băng rào rạt vỡ vụn trên đất. Thiếu niên ngẩng đầu, khuôn mặt đắm chìm trong khoái cảm lẳng lặng khiến người ta cảm thấy kinh sợ đến khó hiểu.

Thiếu nữ từ từ đi đến bên cạnh cậu, giương mắt lên, không biết đang nhìn vào đâu trong không khí, ánh mắt cô vừa mông lung vừa biến hóa kì lạ. Chỉ trong chốc lát, ánh mắt cô thanh tỉnh lại, cô giơ tay che miệng, ra vẻ cười một cách ngượng ngùng, nói “Ừ, xung quanh đều sạch sẽ hết rồi!”


“Vậy thì chờ Đồng Tước thôi!” Cậu thiếu niên dựa vào thân cây cao trọc trời, tuyết đóng trên đó khi nãy bị quái vật nệm vào giờ đây đang xào xạc rơi xuống đất. Hai cô cậu đứng trong màn tuyết bay lả tả như lông ngỗng, trông như hai thiên sứ giết chóc trên thiên giới giáng trần.

“Ơ…” Thiếu nữ bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt thoắt cái biến thành một màu trắng đục ngầu như gió tuyết và sương mù bắt đầu cuồn cuộn. “Hình có kẻ rất ghê gớm đã đến. Ồ không, là một kẻ rất ghê gớm và một quái vật siêu cường không thể tưởng tượng nổi mới đúng.”

Thiếu niên đứng lên, từ từ đến bên cạnh thiếu nữ.

“Có điều không sao, họ vẫn còn cách nơi này rất xa, chờ họ đến đây chắc hẳn cũng hai, ba giờ sau.” Đôi mắt cô lại trong veo, lấp lánh biến hóa như đá quý.

Thiếu niên nhìn cô, khóe miệng nhếch lên “Hai, ba giờ? Ở khoảng cách xa như vậy cũng có thể cảm ứng được hồn lực của họ, cô mới là quái vật đáng sợ đấy!”

Thiếu nữ giơ tay che miệng, đỏ mặt xấu hổ nói “Sao cậu lại nói người ta như vậy?” Cô giương đôi mắt sáng ngời “Không phải cậu cũng là quái vật như tôi sao?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Ta là phân cách đáng yêu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tuyết càng lúc càng lớn, tầm nhìn ngoài mười mấy mét hoàn toàn bị bão tuyết che phủ. Tuyết lúc rơi lúc ngừng, không theo bất kì quy luật nào cả.

Lộc Giác đi bên cạnh Tất Lạp, hơi chếch phía sau một chút, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn anh. Nhiều năm trôi qua, cậu bé năm xưa nay đã là một người đàn ông trưởng thành, nhưng Tất Lạp vẫn mang dáng vẻ khi ấy, thời điểm gặp cậu đầu tiêng trong sa mạc, dung nhanh như băng tuyết không hề già đi theo thời gian. Tất Lạp đến mức giống như không hề tồn tại trên thế giới này.

Lộc Giác đang nhìn mê mẩn thì bỗng Tất Lạp ngừng lại. Vì vẫn còn cất bước nên theo quán tính, cậu va vào người Tất Lạp, thoáng chốc đỏ mặt lên.

“Nó đến rồi!” Tất Lạp nhìn nơi xa.

“Đồng Tước à?” Lộc Giác che giấu vẻ chật vật, điềm tĩnh hỏi.

“Ừ, đúng vậy. Bây giờ, chúng ta đi qua đó. Cậu cố mà đuổi kịp tốc độ của tôi.” Tất Lạp không hề ngoảnh lại.

“Vậy… ngài đừng nhanh quá, nếu không tôi theo không kịp…” Mặt Lộc Giác lại đỏ lên.

Như băng tuyết hòa tan, Tất Lạp không nhìn được nở nụ cười hiếm có giống như một đóa hoa đỏ tươi trong thung lũng mùa đông, đẹp không gì sánh nổi. Lộc Giác nhìn đến ngây dại, quên cả nói năng.

“Tôi sẽ chờ cậu, yên tâm đi!” Tất Lạp mỉm cười nhìn Lộc Giác

Lộc Giác gật đầu, phút chốc  toàn thân hiện đầy mạch hoa văn vàng óng. Cậu quay đầu nhìn Tất Lạp, làn da anh vẫn trắng ngần. Thậm chí còn chưa sử dụng nhiều hồn lực, bóng dáng của anh đã lay động trong không khí, tức thời biến mất trước mặt Lộc Giác. Bất giác thở dài, cậu luôn biết được sự chênh lệch giữa mình và Tất Lạp nên đành nhanh chóng bám đuôi, “ầm”, cũng biến mất trong gió tuyết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Phảng phất mùi đam mỹ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từng tiếng kêu như kim loại mài vào nhau làm buốt cả tai thiếu niên và thiếu nữ, chấn động lồng ngực khiến máu huyết sôi sùng sục tưởng chừng như hai người sắp bất tỉnh.

Họ gồng người chịu đựng đau đớn, nhưng tốc độ vẫn không hề bị ảnh hưởng. Bóng dáng cả hai di chuyển như tia chớp lóe lên giữa những hàng cây. Trên đỉnh đầu họ là một bóng dáng màu trắng như ngọn núi khổng lồ. Đồng Tước vỗ đôi cánh cứng rắn rộng dài của mình trên ngọn cây, vô vàn tuyết đọng rơi xuống quay cuồng trong màu trắng hỗn độn.

Vô số cây cối bị từng sợi lông vũ tựa như những thanh kiếm to của Đồng Tước chém gãy ngã xuống ầm ầm. Hòa trong tiếng nổ rền trời là giọng thiếu nữ nhỏ nhẹ, thong thả và trấn tĩnh.

“Tấn công đến từ phía Đông, đánh từ bên dưới. Lần tấn công tiếp theo sau mười giây nữa, không xác định phương hướng.”

“Tấn công chính diện là giả, né sang trái.”

“Đừng đỡ cú này, chống đỡ sẽ bị thương nặng hơn.”

“Tấn công đan chéo hình chữ thập ngay phía trước, lực đánh trung bình, có thể dùng hồn lực chống đỡ.”

“Hồn ấn của nó ở dưới cánh.”

Nhờ mỗi lần nhắc nhở của cô, thiếu niên thong dong, bình tĩnh né tránh từng đợt tấn công như vũ bão của Đồng Tước.

“Mười giây sau, hồn lực của nó sẽ bị gián đoạn và tích tụ ngắn ngủi.”

“Ngay bây giờ!”


Thiếu nữ bỗng gào to lên, trong nháy mắt, cô  và thiếu niên bỗng phóng vút lên tán cây trọc trời. Tuyết đọng bay tán loạn, họ đứng tận trên cao, băng tuyết bất chợt biến thành chông băng đan xen và dày đặc bay vọt về phía Đồng Tước. Tuy không thể đâm vào thân thể cứng như tường đồng vách sắt của nó nhưng có thể vây hãm nó giữa đám cây cối, như thể một ổ chim thoáng chốc được xây dựng trên tán cây, nhốt nó bên trong.

“Đến phiên tôi rồi!” Thiếu niên cười khinh khỉnh, sau đó bay vút đến vị trí dưới cánh Đồng Tước.

Ngay lúc cậu định vươn bàn tay của mình đánh vào thân thể nó thì khoảng không trước mặt đột ngột chấn động kịch liệt tạo ra một vòng sóng trong suốt. Cậu thấy mắt mình hoa lên, một chàng trai dáng vẻ oai phong đứng đón gió, đối phương phất tay lên, cậu thiếu niên lập tức bị dòng khí lưu tạt đến hất văng ra ngoài.

“Hai người chẳng phải đang cách mấy vạn mét, sao lại có thể đến nhanh như vậy?” Thiếu nữ chạy đến , đón lấy thiếu niên rơi xuống từ không trung.

“Hai người?” Lộc Giác đứng trên chạc cây cao cao, phía sau cậu là Đồng Tước bị tầng tầng lớp lớp băng tuyết bao vây. Giờ phút này, nó nhìn cậy kêu gào bi ai, đôi mắt thê lương vô hạn.

“Không phải phía sau còn một người nữa sau?” Thiếu nữ quay người, nhìn về phía gió tuyết mênh mông phía sau, khinh thường nói, “ Anh cho rằng tôi không biết sao? Là người hay ma thì mau ra đây, cần gì phải lén lút. Tôi là con gái còn chưa xấu hổ nữa kìa!”

Khuôn mặt cô hiện vẻ tùy tiện, nét mặt thành thực ấy không nên xuất hiện ở lứa tuổi này, nhưng không thể phủ nhận, điều đó khiến cô trông khiến cô trông quyến rũ hơn gấp hàng vạn nghìn lần.

Tất Lạp bước ra khỏi màn bão tuyết mịt mù phía sau lưng cô, đôi mắt đen láy sắc bén, anh nhìn thiếu nữ, hỏi, “ Cô nói cách đây mấy vạn mét đã cảm ứng được hai chúng tôi à?”

Thiếu nữ mỉm cười “Phải! Chẳng qua không ngờ hai người lại đến nhanh như vậy.” Cô đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, bởi vì trong thời gian ngắn có thể vượt qua khoảng cách lớn như thế, hiện nay ở Aslan không có mấy người làm được.

Nhưng thật ra, người thực sự cảm thấy đáng sợ giờ phút này là Tất Lạp. Cô ta cảm ứng được anh và Lộc Giác ngay từ lúc còn cách đây mấy vạn mét, khoảng cách này đối với việc cảm ứng hồn lực gần như là điều không thể thực hiện được. Huống chi trong lúc đó, bão tuyết gào thét mù trời mịt đất, vô số hồn lực của hồn thú cũng đang quấy nhiễu… Hơn thế, khi ấy anh hoàn toàn không sử dụng nhiều hồn lực, dù cô bé trước mặt có nhạy cảm đến thế nào đi chăng nữa, tối đa cũng chỉ bắt được hồn lực của Lộc Giác mà thôi. Mà mới vừa rồi, hồn lực chiến đấu khổng lồ của Đồng Tước vừa bộc phát cuồng loạn, cùng lúc Lộc Giác cũng vận dụng hồn lực rất lớn của bản thân, trong tình cảnh có nhiều hồn mạnh quẫy nhiễu như vậy nhưng cô ta vẫn cảm ứng được hồn lực ẩn núp gần như yếu ớt đến cực hạn của anh ở sau lưng. Rốt cuộc, cô bé này là ai?

“Hai người đến bắt Đồng Tước sao?” Thiếu nữ nhìn Tất Lạp cao lớn trước mặt.

“Phải! Thế nhưng xem ra, hai cô cậu đã đến trước chúng tôi rồi.” Tất Lạp nhìn Đồng Tước bị vây khốn không tài nào cử động trên tán cây ở đỉnh đầu.

Thiếu nữ bỗng nhiên cười khẽ, cô nhìn Tất Lạp rồi lại nhìn Lộc Giác phía sau, khuôn mặt ngây thơ hiện lên vẻ xinh đẹp mềm mại như nụ hoa nở rộ, “Nếu đoán không lầm thì hai người là Vương tước và Sứ đồ đúng không?”

Tất Lạp không nói gì, chỉ nheo mắt lại.

“Vậy hai người cũng nên biết, trừ phi nhận được tin đỏ của Tư tế Bạch Ngân, nếu không thì ra tay với nhà Hồn thuật phải có lý do chính đáng mới được.”

Cậu thiếu niên đứng sau thiếu nữ cười khinh khỉnh, vẻ mặt xem thường.

“Cô cậu đến trước nên theo lý phải là của cô cậu rồi.” Tất Lạp nhìn hai người trước mặt, thản nhiên nói.

Tất Lạp nói xong, ra hiệu bằng ánh mắt với Lộc Giác, thân hình Lộc Giác vừa chợt lóe lên trong không khí đã cung kính đứng bên cạnh Tất Lạp.

Thiếu niên nhìn Tất Lạp và Lộc Giác, khóe môi vẫn mang nụ cười khinh khủng. Cậu quay người bay vút về phía Đồng Tước, vươn hai tay ra đánh vào hồn ấn bên dưới cánh nó. Chi chít hoa văn vàng rực hiện ra trên thân thể Đồng Tước, sau đó kèm theo tiếng vỡ vụn, hoa văn không ngừng biến mất, hóa thành hàng loạt tia sáng vàng óng lưu chuyển về phía bàn tay thiếu niên. Trong khoảng khắc khi tia sáng cuối cùng biến mất, thi thể Đồng Tước khổng lồ trở thành đống băng tuyết vỡ tan tành, từ tán cây rơi ào ào xuống đất. Thiếu niên đứng trên tán cây, đôi mắt sáng quắc lạnh lẽo không nhìn thấy đáy. Cậu ngẩng đầu lên thân hình uốn lượn, âm thanh của xương cốt đang vặn  vẹo vang lên quái gở. Khuôn mặt hiện ra vẻ khoái cảm lâng lâng khó bề kiềm chế. Khóe môi cậu nở một nụ cười pha tạp giữa hai trạng thái cực đoan đau đớn và vui sướng.

“Đây là gì…”Trong lòng Tất Lạp nảy sinh nỗi sợ hãi.

“Cô cậu không phải bắt nó làm hồn thú…” Gai ốc toàn thân Lộc Giác chợt dựng đứng, như thể hai người trước mặt là nma quỷ đến từ địa ngục.

“Hì hì, ai nói với hai anh chúng tôi muốn bắt nó làm hồn thú…” Thiếu nữ quay đầu lại, đôi mắt trắng đã mịt màng, giọng cười khúc khích khiến người ta cảm thấy u ám vô hạn.

“Cô cậu là Sứ đồ của ai?” Gương mặt Lộc Giác thoáng chốc hiện ra sát khí.

“Tôi nói anh này, sao anh thích suy diễn thế hả?…” Thiếu nữ đỏ mặt, giả vờ lắc đầu thẹn thùng. “Ai nói với anh chúng tôi là Sứ đồ? Chúng tôi không phải. Nói chính xác, chúng tôi có một tên gọi chung là Kẻ Gặm Nhấm đấy!”

“Kẻ Gặm Nhấm?” Lộc Giác quay đầu nhìn Tất Lạp, bởi vì cậu chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.

“Eo ôi…” Thiếu nữ lè lưỡi, giống như đã làm sai chuyện gì vậy, “Hình như không cẩn thận đã nói ra bí mật rồi. Vậy phải làm sao đây?” Cô quay đầu hỏi thiếu niên bên cạnh.

“Giết họ chứ sao!” Thiếu niên khinh thường nhìn vai, cơ bắp cuồn cuộn căng lên dưới lớp quần áo.

“Hừ, giọng điệu thật ngông cuồng. Tuy bình thường tôi ít xuất hiện trong giới hồn thuật, không biết rõ lắm thế giới hồn thuật hiện tại đã phát triển đến mức nào, nhưng hôm nay, tôi phải xem thử rốt cuộc hai người là loại người gì… Sứ đồ cũng được, Kẻ Gặm Nhấm cũng được, đừng hòng bỏ đi!” Nét mặt Tất Lạp lạnh lùng, thân thể anh không hề di động nhưng trong nháy mắt, dưới chân đã hiện ra một Trận sáng rực cấp tốc xoay tròn. Bông tuyết trong không khí tích đọng lại.

“Gì đây…” Thiếu niên bị cảnh tượng trước mặt này làm bàng hoàng, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng thì động tác và vẻ mặt đã giống như gió tuyết bị cố định trong không khí.

Lúc Lộc Giác chuẩn bị đến bắt hai người họ, cô bé trước mặt đột nhiên nở nụ cười tựa như ma quỷ địa ngục. Gương mặt cô ta chợt bị cắt rách, vô số lưỡi dao dài thượt bóng loáng từ cơ thể đâm toạc làn da trắng nõn nà. Hàng loạt lưỡi dao thép cắm xuống đất, sau đó đẩy mạnh thân thể nhỏ bé kia lên không trung, trong nháy mắt biến thành một con côn trùng khổng lồ vừa như nhền nhện lại vừa như bọ ngựa. Càng ngày càng nhiều lưỡi dao đâm ra khỏi cơ thể cô, như từng chiếc chân của con côn trùng khổng lồ cắm phập lên mặt đất. Hai bên người cô bỗng tập trung hàng chục mũi dao sắc lạnh điên cuồng xoáy tròn. Rất nhiều cây cao trọc trời bị cắt ầm ầm ngã xuống, bông tuyết bay mù mịt che khuất tầm nhìn.

Trong không khí chợt nổ tung vô số luồng hồn lực như những vòi rồng cuồn cuộn, gió tuyết ngợp trời làm nhòe tầm mắt. Tất Lạp biết đây là mê trận và ảo ảnh mà thiếu nữ kia tạo ra. Hồn lực xung quanh đều bị nhiễu loạn, anh cũng không biết họ đã chạy trốn về phía nào.

Đến lúc Lộc Giác dùng hồn lực thổi tan gió tuyết, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, xung quanh chỉ còn lại khung cảnh trống trải tựa phế tích. Hàng loạt cây cối bị chém gãy, nằm ngang dọc khắp nơi. Mặt đất có rất nhiều khe nứt, đất lạnh màu đen pha lẫn băng vụn hiện lên trên bề mặt như từng vết sẹo.

Tất Lạp và Lộc Giác đừng trên mặt đất trống trải.

“Đến cùng, Aslan đã xuất hiện thứ quái vật gì đây…”

Hồn lực gào thét quay cuồng như cơn lốc cuộn xoáy đống tuyết đọng trên mặt đất, bông tuyết bay tán loạn trong không khí. Chỉ nghe thấy tiếng cây cối không ngừng gãy lìa răng rắc, cùng vô số âm thanh lưỡi dao mài vào nhau như muốn xé toạc màng nhĩ  người ta.

Khuôn mặt luôn đầy kiêu căng và khinh khỉnh của cậu thiếu niên lần đầu xuất hiện vẻ kinh hoàng, luống cuống tay chân, đứng đó nhìn thiếu nữ trước mặt. Đôi mắt cô  bây giờ đã khôi phục kích cỡ bình thường, nhưng vẫn không thu vào người, Nó vẫn xoay cắt xung quanh, cơ thể cô không ngừng vùng vẫy, cổ họng cô cất lên từng tiếng kêu thảm thiết, đau đến mức không muốn sống nữa. Những lưỡi dao như chân côn trùng khiến cả người cô trông tựa một con nhền nhện đang gào thét vì bị lửa thiêu.


“Cứu tôi…” Tiếng nói khản đặc và the thé của thiếu nữ vang lên.

“Tôi… tôi phải làm sao…” Mắt cậu tuôn chảy hai hàng lệ, khuôn mặt vĩnh viễn lạnh lùng giờ phút này tràn ngập bi thương, Cậu nhìn thiếu nữ hấp hối trước mặt, hai bàn tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt không biết đau đớn là gì.

“Hồn lực không đủ… không khống chế được… Cậu cho tôi hồn lực… tước ấn của tôi ở…” Thiếu nữ còn chưa nói xong thì một lưỡi dao sắc bén đã đâm toạc sống mũi cô, sau đó cắt nát khuôn mặt, cô kêu thét lên.

“Ở đâu? Ở đâu?” Thiếu niên mắt đỏ hoe, gào lên.

“Ở phía trong… bắp đùi bên trái của tôi…” Giọng cô dần yếu ớt, ánh sáng trong đôi mắt như ngọn nến bị gió thổi tắt lịm.

Cậu thiếu niên định đến gần cô,  nhưng những lưỡi dao vung vẩy điên cuồng kia khiến cậu không tài nào đến gần được, chứ đừng nói đến việc truyền hồn lực vào tước ấn cho cô. Cậu nghiến răng, ánh mắt đầy căng thẳng, liều mình nhào đến. Những lưỡi dao soàn soạt liên tiếp đâm vào da thịt, cậu chẳng hề cau mày, ngồi xổm xuống trước mặt thiếu nữ, kéo váy cô lên. Trong nháy mắt, mặt cậu đỏ gay, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, cậu vươn tay lần mò giữa hai đùi thiếu nữ.

Hồn lực như biển cả mênh mông nổ tung từ lòng bàn tay thiếu niên. Những lưỡi dao tựa quái vật mất đi sinh mạng, chúng ngừng lại, vang lên âm thanh leng keng, toàn bộ rũ xuống.

Thiếu niên  rút một lưỡi dao đâm vào bụng mình vứt xuống đất. Trên mặt, trên cổ, trên bả vai cậu đều có vết dao cắt, chúng nhanh chóng lành lại. Làn da non đỏ hồng chậm chạp kéo liền, giống như đóa hoa đang khép cánh.

“Này, này, tỉnh lại nào!” Thiếu niên lay lay thiếu nữ không còn hô hấp mặt vàng hệt như tờ giấy ố.

Nước mắt cậu rớt xuống mu bàn tay, vừa định cất giọng gào lên thì thiếu nữ đột ngột bật dậy. Tiếng hít thở rít lên từ cổ họng, cô như người ngạt nước thình lình được hít thở luồng không khí mới mẻ.

Nhìn tròng mắt dần dần hồi tình của thiếu nữ, rốt cuộc khuôn mặt thiếu niên cũng lộ ra nụ cười.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Té ra cũng có ngôn tình ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hành Lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây.

“Hai đứa trẻ kia rốt cuộc là…” Lộc Giác nhìn Tất Lạp mang vẻ mặt nghiêm trọng, khẽ hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Đây là lần đầu tiên Lộc Giác thấy được vẻ căng thẳng như thế trên khuôn mặt luôn vô cảm của Tất Lạp.

Gió tuyết đã yếu đi, Tất Lạp và Lộc Giác đã rời khỏi khu rừng phía Bắc. Hành Lang Vực Thẳm vẫn ẩn mình trong sương mù lạnh lẽo ẩm ướt, nhưng so ra có vẻ ôn hòa hơn thế giới gió tuyết khi nãy nhiều.

Tuy nhiên, trong lòng Tất Lạp vẫn lạnh lẽo, cơn lạnh này đến từ nỗi sợ hãi của anh. Mới vừa rồi, rõ ràng anh đã hoàn toàn mở ra Trận Thời Gian. Nói theo lý thuyết, cô bé kia không thể nào đủ nhanh nhạy để vận dụng loại hồn lực cấm kị này, trừ phi là lúc anh phóng hồn lực, cô ta đã cảm ứng được biến hóa trước đó. Nhưng quá trình này chỉ ngắn ngủi trong giây lát, không đáng kể, sao cô bé kia có thể làm được như thế? Thật là quá đáng sợ…! Hơn nữa, cô ta còn nhỏ tuổi như vậy đã vận dụng hồn lực thông thạo đến mức khiến người khác phải sửng sốt. Khoan hẵng kể đến độ tuổi của cô ta, dù là Lộc Giác hiện tại cũng không tài nào khống chế được hồn thuật hắc ám kia. Cô ta… rốt cuộc là ai? Hay nói… rốt cuộc là vật gì?

“Vương tước, hai đứa trẻ vừa rồi cũng là Sứ đồ sao?” Lộc Giác đi sau lưng Tất Lạp, im lặng thật lâu mới cất tiếng hỏi khẽ. Thật ra vừa rồi cậu cũng ngầm hiểu, hai đứa trẻ kia tuy trông chỉ chừng hơn mười tuổi, nhưng hồn lực tàng trữ trong thân thể bọn họ, cùng với cách điều khiển hồn lực thông thạo còn vượt xa cả cậu, tuyệt đối không chỉ là những nhà hồn thuật đơn giản… Nhưng dù bọn họ là Sứ đồ, đối với cậu mà nói cũng là một sự sỉ nhục. Bởi vì cậu là Sứ đồ cấp Một có địa vị cao quý nhất trong các Sứ đồ, hơn nữa cậu còn là Sứ đồ Thiên có tiềm lực nhất trong ba Sứ đồ Thiên, Địa, Hải, đáng lẽ cậu phải cừ khôi nhất, vậy mà còn kém cạnh hơn cả Sứ đồ cấp dưới.

“Tôi cũng không rõ… Nhưng phán đoán dựa theo hồn lực của hai người họ, là hai mạch hồn vô cùng lạ thường, không giống kế thừa từ Vương tước hiện tại nào…” Tất Lạp tiếp tục bước đi không ngoái đầu lại. Thật ra thì không chỉ có Lộc Giác, trong lòng Tất Lạp cũng đầu nghi vấn. ” Có điều bây giờ chúng ta nên đến bụi cây khu hồ phía Đông Hành Lang Vực Thẳm trước đã, dù thế nào cũng phải bắt được hồn thú đầu tiên. Đối với cậu, sức chiến đấu có thể tăng vọt cũng là chuyện tốt.”

Lộc Giác gật đầu, vẻ mặt nghiêm trang, trong lòng cậu hiểu Tất Lạp đã thất vọng vì thực lực của chính cậu hiện giờ, ngay cả hai đứa trẻ cũng có thể dễ dàng thắng cậu, đành dựa vào hồn thú chiến đấu mà thôi. Mắt Lộc Giác hơi đỏ, cậu dụi mắt, rảo bước nhanh hơn đuổi theo Tất Lạp.

“Bầy Cáo Điệc ở bụi cây bên khu hồ kia là bầy lớn nhất trong Hành Lang Vực Thẳm. Nếu bắt được chúng, sức chiến đấu của cậu sẽ tăng lên bội phần.

“Tôi hiểu!” Lộc Giác gật đầu.

~~~~~~~~~~Chúng ta cùng quay trở lại với hai bạn trẻ kia thôi nào~~~~~~~~

Cánh rừng phía Bắc Hành Lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây.

“Cô đỡ hơn chưa?” Cậu thiếu niên ngồi trước mặt thiếu nữ, lòng bàn tay vẫn liên tục truyền hồn lực vào người cô.

Thiếu nữ gạt tay thiếu niên ra, khuôn mặt tái nhợt rốt cuộc đã có chút hồng hào trở lại. Mặt cô ửng đỏ, dáng vẻ khá xấu hổ. Thiếu niên đột nhiên hiểu ra gì đó, vội vàng rút tay về nhanh chớp giật.

“Người vừa rồi là ai? Tôi còn chưa kịp ra tay đã bị cô lôi đi.” Thiếu niên hắng giọng, phá vỡ bầu không khí lúng túng, sau đó quay đầu lại nhìn thiếu nữ đang ngồi trên mặt đất, nghiêm túc hỏi. Khuôn mặt cậu đã khôi phục vẻ lạnh lùng ban nãy.

“Haha…” Thiếu nữ thoáng cử động thân thể, tiếng nói vẫn vô cùng yếu ớt. “Ở trước mặt hắn. cậu mãi mãi đừng nghĩ đến chuyện ra tay kịp thời, tốc độ của hắn rất nhanh…”

“Gì cơ?”

“Tự bản thân cậu không ý thức được đâu. Bởi vì tốc độ cả người cậu sẽ trở nên chậm chạp theo Trận mà hắn bày ra. Không chỉ là tốc độ của chúng ta, tất cả những thứ trong không gian đó đều sẽ chậm lại. Như gió, tuyết, không khí, vv… đều gần như là ngừng lại. Nếu không phải tôi cảm nhận được sự lưu chuyển hồn lực của hắn trước, biết được cách tấn công và tốc độ của hắn, tôi cũng giống như cậu, còn chưa kịp phóng hồn lực đã bị vây trong Trận của hắn rồi.” Thiếu nữ từ từ hít thở, tự trị liệu những vết thương trên thân thể.

“Vậy cô cũng đâu nhất thiết phải sử dụng… loại hồn thuật này chứ… Lỡ như không quay lại được…” Trong đôi mắt cậu hiện lên vẻ lo lắng.

“Nếu như không sử dụng hồn thuật này, chúng ta chẳng có lấy cơ hội chạy trốn đâu.” Thiếu nữ nghiến răng cười lạnh, lại như chế giễu.  “Song, chỉ cần có đủ hồn lực kết hợp với thiên phú cảm ứng của mình, tôi có thể nắm chắc được tốc độ của hắn.”

Thiếu nữ vịn thân cây, từ từ đứng lên. Quần áo của cô bị cắt tả tơi, làn da trắng nõn lộ ra khỏi áo choàng rách nát đầy khiêu gợi. Thiếu niên nhìn hai đùi trắng nõn của cô, yết hầu lên xuống.

“Xem ra, chúng ta chọc phải một nhân vật khó chơi… Ít nhất là một trong ba Vương tước hàng đầu. Đời này, trừ phi vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối đừng trở thành kẻ địch của hắn… Người này quả thật là quái vật đấy…”

Nói xong, thiếu nữ nhẹ nhàng đi đến trước mặt thiếu niên, cô ngẩng đầu, nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh cuốn hút. Đôi môi hồng thắm mềm mại nhẹ nhàng khép mở, mang theo hương thơm như hoa lan, phả vào chóp mũi cậu. “Nào, cho tôi thêm một chút hồn lực đi, để tôi có thể hồi phục nhanh hơn.”

Cô dạng hai chân, vén làn váy, nhìn thiếu niên đang hô hấp một cách dồn dập, tim đập càng lúc càng nhanh trước mặt. Ánh mắt cô mơ màng, khóe môi nhoẻn nụ cười quyến rũ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.