Đọc truyện Tước Tích – Chương 13: Sinh hồn (2)
Đế quốc phương tây Á Tư Lam – Pháo đài Thiên Các phía tây nam
Thủ đô Các Lan Nhĩ Đặc bố trí trên khắp lãnh thổ đế quốc Á Tư Lam rất nhiều pháo đài lớn nhỏ nhằm cung cấp cho Vương Tước, Sứ Đồ cùng nhóm Hồn thuật sư của hoàng gia những tin tức tình báo thu thập được. Tất cả pháo đài như vậy khiến cho cả đế quốc được bao phủ trong một hệ thống mạng lưới, và mạng lưới tình báo khổng lồ này được gọi là Thiên Các.
Đây chính là pháo đài Thiên Các gần trấn Phúc Trạch nhất.
Ngân Trần từ một cửa động cũ kỹ nom như bia mộ bước xuống bên dưới, dần dần tiến về nơi sâu thẵm trong lòng đất. Thềm đá dưới chân y đã mòn nhẵn nhụi, vừa nhìn đã biết công trình được xây cất từ xa xưa. Hai bên con đường hầm ngoằn ngoèo dẫn thông trong lòng đất này cứ cách mỗi đoạn ngắn đều có đặt một ngọn đèn trong hốc đá, không phải dùng ánh lửa thắp sáng mà dùng độ sáng của Hồn Lực để duy trì. Tuy nhiên mỗi ngọn đèn cũng không quá sáng nên chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy tình trạng trong đường hầm. Phía cuối con đường vẫn được bao bọc trong một bức màn tối tăm chết chóc, Ngân Trần vừa đi vừa có cảm giác mình đang tiến vào một hầm mộ, thật chẳng hiểu vì sao tòa pháo đài này lại được thiết kế u ám đến vậy.
Vách tường hai bên đường hầm dần xuất hiện những hình thù hoa văn được điêu khắc chi chít loại họa tiết trang trí rất điển hình từ lâu đời của Á Tư Lam.
Đi một lúc nữa thì đến bậc thang cuối. Một căn phòng đá trống trãi thấp thoáng hiện ra, bên trong không bày biện gì nhiều, chỉ có một bệ đá lớn ở phía trước. Phía sau bệ đá là một vị hồn thuật sư khoác áo choàng đen, đầu trùm mũ đen. Gương mặt của hắn ẩn trong bóng mũ trùm nên chỉ trông thấy được phần miệng. Môi của hắn mỏng và nhợt nhạt, nhìn cứ như một bệnh nhân mất quá nhiều máu.
– Vương Tước Thứ Bảy – Ngân Trần. Ta đến thu thập một ít tin tình báo, hy vọng ngươi có thể cung cấp cho ta.
Ngân Trần hướng về phía kẻ mặc áo choàng đen, lạnh nhạt nói.
– Vương Tước, xin nguyện cống hiến sức lực cho ngài. – Giọng nói kẻ mặc áo choàng đen trong huyệt động u ám vang lên khàn đặc, khiến người nghe không hề thoải mái, cảm giác như phía sau lưng có một con rắn lạnh lẽo đang trườn lên.
– Tối hôm qua ở khu rừng rậm bên ngoài trấn Phúc Trạch có xuất hiện Hồn Thú bậc cao cấp hay không? Ta nói bậc cao cấp ở đây là ám chỉ… loại cấp bậc của tứ đại Hồn Thú thượng cổ…
– “…” Kẻ mặc áo choàng đen trầm ngâm, hiển nhiên là không ngờ Ngân Trần lại đưa ra một vấn đề như vậy.
– Là Chư Thần Hoàng Hôn phải không? – Đôi đồng tử của Ngân Trần hệt như đóng băng, tóe ra sắc lạnh.
– Đêm qua ngoài trấn Phúc Trạch, đúng là có xuất hiện Hồn thú bậc cao cấp, dựa theo hồn lực mà suy đoán, chí ít cũng hơn Vương Tước mấy lần, cho nên án theo tiêu chuẩn mà nói, có thể nhận định là một trong tứ đại Hồn Thú thời thượng cổ… Nhưng có phải là Chư Thần Hoàng Hôn hay không thì không dám chắc chắn… – Kẻ mặc áo choàng đen tiếp tục dùng thanh âm khàn khàn lạnh lùng trả lời câu hỏi của Ngân Trần.
– Ta có thể khẳng định, không một Hồn Thú nào có thể phát ra tiếng kêu khiến cho toàn bộ Hồn Lực trong thân thể người ta bị kích động đến mức sôi trào như vậy được. Trong tiếng kêu ấy, bất kể là ai, chỉ cần khẽ vận một ít Hồn Lực hoặc bị phát hiện ra được đôi chút Hồn Lực thì đều có thể bị nó dùng âm thanh ấy kích cho tan rã toàn bộ Hồn Lực, giống như những đợt thủy triều mất đi khống chế chảy cuồn cuộn trong cơ thể, đến cuối cùng sẽ công kích vào tất cả đường mạch linh hồn đến mức tán loạn, khiến cho Hồn Thuật Sư chịu thương tổn cực nặng… – Ngân Trần vừa nói một cách đều đều vừa quan sát vẻ mặt của kẻ mặc áo choàng đen.
Hắn đối với những lời nói của Ngân Trần không hề lộ ra cảm xúc. Gương mặt của hắn bị bóng áo choàng che lấp, không tài nào phán đoán ra được hắn đang nghĩ gì vào lúc này.
Ngân Trần lạnh lùng nhếch mép cười:
– Ta hỏi một chuyện sau cùng, ở gần đây còn có Vương Tước khác hay không? Nếu có, bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ gì?
– Gần đây có Vương Tước khác, họ đang chấp hành nhiệm vụ riêng.
– Là ai? Đang làm gì? – Ngân Trần nhìn chằm chằm vào mặt người nọ.
– Thứ lỗi, quyền hạn biết được tin tình báo này dựa trên cấp bậc của ngài là không đủ để thu thập. – Kẻ mặc áo choàng đen lễ phép trả lời nhưng vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
Đế quốc phương Tây Á Tư Lam – rừng rậm bên ngoài trấn Phúc Trạch
Màn đêm dần trở nên dày đặc, bao phủ cả khu rừng mênh mang trong bóng tối màu xám tro, khung cảnh lúc này vừa êm đềm vừa tĩnh lặng.
Kỳ Linh chờ đợi hồi lâu, lúc này mới nhận ra sắc trời đã sụp tối. Gã ngẩng đầu, vẫn chẳng trông thấy bóng dáng Ngân Trần đâu. Xung quanh là rừng rậm bạt ngàn, ngoài chính mình ra thì không có bất cứ hình bóng ai khác. Vô số thân cổ thụ chọc trời thấp thoáng như những tên khổng lồ màu đen, sừng sững đứng xung quanh, chúng đang cúi đầu xót thương sự cô độc của gã.
Thời khắc ấy, Kỳ Linh cảm nhận được sự lẻ loi mà trước nay gã chưa từng có.
Ở trấn Phúc Trạch không còn một ai, cả tòa dịch trạm đã bị phá hủy, hóa thành một đống gỗ vụn hoang tàn ngổn ngang. Những khu vực khác của thị trấn cũng bị phá hủy, rất nhiều người đã bỏ trấn ra đi, chỉ còn sót lại vài cụ già neo đơn vì không biết về đâu nên đành ở lại.
Cả thị trấn như vừa trải qua một biến cố lớn, giờ phút này chỉ còn lại sự đổ nát và im lìm khiến người ta hít thở không nổi.
– Ta về rồi đây! – Giọng nói của Ngân Trần đột nhiên vang lên trước mặt gã.
Kỳ Linh nhảy dựng, không nhịn được giơ tay nhấc bổng Ngân Trần lên, nụ cười trên gương mặt gã rất chân thật, có thể nhận ra vẻ cao hứng phát xuất từ nội tâm.
– Tôi còn lo là ngài… – Kỳ Linh đang nói dở thì lắc lắc đầu, ngừng lại.
– Lo rằng ta bỏ cậu mà đi à? – Ngân Trần hỏi.
– Cứ xem là vậy đi…
– Vậy cậu có thể an tâm, một khi Vương Tước đã ban ấn cho Sứ Đồ thì không thể nào đảo ngược sự thật này, vả lại cũng không thể ban ấn cho một người khác được nữa, ta chỉ có một Sứ Đồ là cậu, cho nên ta sẽ không bỏ lại cậu đâu. – Ngân Trần nghiêm túc giải thích.
Kỳ Linh gật đầu thật mạnh, sau đó mỉm cười.
– Đói bụng chưa? Cậu nhóm một đống lửa rồi tự tìm lấy thức ăn đi, sẵn tiện để sưởi ấm luôn. Đêm về khuya sẽ lạnh đấy, ta chẳng muốn phải xây phòng cho cậu rồi cả đêm phải giữ một ít Hồn Lực duy trì đâu, mệt lắm.
Sau khi trời hoàn toàn tối mịt, ánh trăng cũng hé khỏi rặng mây.
Khu rừng rậm dưới ánh trăng vừa nồng nàn vừa tĩnh lặng hệt như một nàng thiếu nữ e ấp.
Thương Tuyết Chi Nha vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực thong dong bước xung quanh Kỳ Linh, còn Kỳ Linh cũng phối hợp theo bằng cách tán dương nó không ngớt miệng. Nó giơ bàn chân đầy lông lá lên.
Kỳ Linh:
– Ôi chao, bộ móng vuốt này sắc lẹm như bảo kiếm, đẹp tuyệt vời!
Nó “phụt” một tiếng, giang đôi cánh rộng thùng thình của mình ra khỏi vai.
Kỳ Linh:
– Chu choa, đây đúng là cánh của thiên sứ mà!
Nó quẩy đuôi, ba mũi nhọn sắc như dao phai trên chiếc đuôi của nó nhẹ nhàng cắt tiệt một cành cây to cỡ vòng eo chắn ngang đường.
Kỳ Linh:
– Trời ạ, đây có phải là bảo kiếm trảm yêu trừ ma trong thuyền thuyết không vậy?
Hai chủ tớ kẻ xướng người họa liên tu bất tận, tự biên tự diễn…
Ngân Trần khinh khỉnh liếc mắt, quay đầu đi không nhìn bọn họ nữa. Y ngồi trên tảng đá dưới tàng cây, bẻ bánh mì trên tay ra thành những mẫu nhỏ rồi đút cho Tuyết Thứ. Cái miệng nhỏ xíu của Tuyết Thứ cứ mãi miết nhai “xoành xoạch” không khép lại, hai mắt đen láy trên đầu cứ mong chờ ngước lên còn đôi càng thì huơ trái huơ phải, thoạt trông giống hệt một chú cún con đang rung mình lắc cổ vô cùng đắc ý.
– Chi chi chi… – Tuyết Thứ ăn xong, đứng trên vai Ngân Trần réo gọi.
– Ta không đói mà. – Ngân Trần dịu dàng lắc đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên lớp vỏ trên lưng nó.
Tuyết Thứ xoay người nhảy khỏi vai y, bún một cái đã biến mất trong bụi cỏ rậm rạp.
– Ngài nghe được nó nói à? – Kỳ Linh từ xa đi đến, nghi hoặc hỏi.
– Tất nhiên, ở chung lâu ngày tự nhiên là hiểu được. – Ngân Trần nhìn Kỳ Linh nói với vẻ điềm nhiên.
Kỳ Linh định nói gì đó thì một trận “rào rào” vang lên, kế đó vài chục thứ quả dại từ bóng râm của bụi cỏ ngoài xa bỗng đâu bay đến, rơi xuống chân Ngân Trần lộp bộp như mưa rào, rồi trông thấy Tuyết Thứ bé nhỏ chạy một mạch đến bên cạnh, nhảy lên bờ vai Ngân Trần huơ huơ đôi càng tí tẹo mà ríu rít.
Ngân Trần nhặt lấy một quả dại, cắn một miếng rồi mỉm cười với Tuyết Thứ.
Kỳ Linh cúi người nhặt lên một trái cho vào miệng, nước quả ngọt ngọt chua chua hợp vị ngấm vào miệng gã.
– Tuyết Thứ, mi thật tuyệt…
Còn chưa dứt lời, gã nghe sau lưng mình vang lên tiếng gừ hậm hực, quay người lại trông thấy Thương Tuyết Chi Nha ngoắc đuôi vài cái biến mất trong bóng tối rừng già, mấy giây sau liền nghe thấy một tiếng gầm kinh thiên động địa. Kỳ Linh bị tức thở, vừa lấy tay xoa ngực vừa nhìn Thương Tuyết Chi Nha bước ra từ bóng râm tàng cây, chiếc bóng màu bạc của nó lấp lánh ánh sáng trong màn đêm, nó dùng sức giương cánh lên cao vỗ phành phạch, vô số con chim trên bầu trời rớt bình bịch xuống bên chân Kỳ Linh, con nào con nấy đều hộc máu mồm, rõ ràng là bị tiếng gầm vừa rồi làm cho chết điếng.
Thương Tuyết Chi Nha ngẩng đầu, bộ dáng vênh vênh váo váo, nhưng đồng thời lại len lén dùng khóe mắt đang khép hờ của mình liếc nhìn Kỳ Linh, vẻ mặt khoe khoang nhưng đồng thời cũng mong chờ được tán dương. Kỳ Linh vội chạy đến, vừa sờ đầu nó vừa nói:
– Ngươi tuyệt nhất, ngươi siêu giỏi, ngươi lợi hại số một…
Nó đắc ý liền vẫy đuôi qua lại, Kỳ Linh nhìn ba thanh dao phai phía cuối đuôi của nó, trong lòng ơn ớn:
– Coi chừng nhà mi vẫy trúng ta bây giờ…
Tuyết Thứ trên bả vai Ngân Trần lúc này quay đầu đi, hoàn toàn không để ý đến nó. Một lúc sau, Tuyết Thứ nhảy vụt xuống khỏi vai Ngân Trần, loăng quăng chạy đến bên cạnh bàn chân dày cộp của Thương Tuyết Chi Nha rồi ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn con vật to kềnh càng trước mặt.
Thương Tuyết Chi Nha nheo mắt lại, nhìn Tuyết Thứ nhỏ như cái móng tay của mình, mặt tỏ vẻ khinh thường.
Tuyết Thứ bèn chầm chậm uốn người, cái đuôi nhếch lên, châm một phát vào bàn chân Thương Tuyết Chi Nha…
Thương Tuyết Chi Nha phóng vút lên cao, nhảy tít đến ngọn cây nằm rạp xuống, mặt lộ vẻ kinh hoàng, lưỡi lè ra ngoài hơn phân nửa, tròng mắt trợn trừng thật to.
Còn Tuyết Thứ nhỏ nhắn dưới tàng cây lúc này, một chiếc càng cắm xuống đất giữ lấy thân thể bé tẹo của mình, một chiếc khác đỡ lấy ngực, gập người run run, nom bộ dáng của nó có lẽ đang cười to đến mức sốc cả hông…
Ngân Trần và Kỳ Linh nhìn nhau, mặt ai nấy đều xấu hổ.
Kỳ Linh nhìn xác chim rơi đầy đất, vừa lúc đói bụng, gã bèn đi vào rừng nhặt nhạnh một ít cành khô, kế đó lấy đá lửa ra khỏi người rồi nhóm lên một đống lửa, gã nhổ sạch lông lũ chim nọ, dùng cành cây xiên thành chuỗi nướng trên ngọn lửa. Nướng một lúc lại thấy thiêu thiếu, gã liền xoay người đi vào rừng, sục sạo bốn phía nhổ được vài loại cỏ mùi, lại hái thêm mấy thứ quả dại mới quay trở lại. Gã nghiền nát đám cỏ này, phết dịch ngọt của cỏ lên bề mặt thịt, lại mang mấy thứ quả dại dùng làm gia vị nhét vào trong bụng chim đã được làm sạch rồi mới đem nướng trên lửa một lần nữa. Chẳng bao lâu sau, trên bề mặt lớp thịt chim ánh lên màu lấp lánh, hương thơm sực nức mê người dần dần tỏa ra.
Ánh lửa trong màn đêm vừa ấm áp vừa sáng rỡ.
Củi không ngừng cháy đỏ phát ra tiếng kêu lách tách, liên tục bắn ra những đốm lửa nom hệt như bầy đom đóm bị gió thổi bay lập lờ trong bóng tối giữa rừng cây.