Tước Tích

Chương 11: Tâm linh tương thông (3)


Đọc truyện Tước Tích – Chương 11: Tâm linh tương thông (3)

Đế quốc phương tây Á Tư Lam – thành phố cảng Lôi Ân

Ánh trăng lay lắt chiếu rọi, phảng phất như cũng bị máu nhuộm thẵm, tỏa ra quầng sáng màu đỏ tươi.

Trên bức tường cao lớn bên ngoài cung điện phía phải con đường bày ra một hàng tượng nữ thần đầu rắn. Dưới ánh trăng, mỗi một hốc mắt trống rỗng của tượng thần đều tỏa ra ánh sáng âm u.

Máu, tựa như một thứ chất nhầy màu đỏ, đặc sệt, vương vãi khắp mặt đất và bờ tường xung quanh. Trên mặt đường lát đá nham thạch loang lỗ từng rãnh nông sâu do chặt chém mà thành, còn vách tường ngập tràn những lỗ thủng do kiếm roi tàn phá, bụi bậm và đá vụn bốc lên mù mịt trong không khí.

Quỷ Sơn Liên Tuyền quỳ trên mặt đất, thanh trường kiếm to lớn kia cắm ngập một phần ba vào lòng đất. Cô dùng kiếm để gượng chống cả thân mình, vận hết sức tàn để khống chế cơ thể không cho bản thân đổ ập xuống đất, khí huyết nhộn nhạo trong lồng ngực hệt như một cơn hồng thủy tràn bờ đang càn quét trong thân thể. Ý thức của cô trở nên mơ hồ, nỗi sợ hãi to lớn đang áp đảo lấy thần trí.

– Cô ta đúng là… đúng là một con quái vật mà…

Liên Tuyền nhướng ánh mắt đã bị máu tươi che mờ nhìn về phía Thần Âm, cả người trước sau không nhiễm một hạt bụi trần trên con đường nhỏ đằng kia. Dưới bóng trăng, áo lụa của Thần Âm vẫn khiết bạch tựa tuyết đầu mùa, phiêu phất hóa thành mây mù trong bóng đêm. Còn Liên Tuyền giờ đây toàn thân ngập trong máu tươi, sau lưng cô là hai vết thương sâu hoắm tận xương, lúc này cũng chẳng còn Hồn Lực dư thừa mà khép miệng, chúng cứ nhói lên từng cơn đau nhức như thể có móng vuốt của một con chim khổng lồ đang quắp sâu vào đốt sống.

Thế nhưng kẻ thực sự sợ hãi vào giờ phút này lại chính là người có nét mặt trước sau luôn điềm tĩnh – Thần Âm. Cõi lòng của cô hoảng loạn còn nhiều hơn cả Liên Tuyền. Ở vào vị thế Sứ Đồ Thứ Hai như cô, thực lực hẳn nhiên phải áp đảo hoàn toàn Sứ Đồ Thứ Năm. Ai cũng biết trong chuyện Vương Tước và Sứ Đồ, khoảng cách giữa người thứ ba và người thứ tư là rất rõ ràng, bất kỳ ai trong ba vị Vương Tước đầu tiên đều có thể đủ sức một mình khiêu chiến với cả bốn vị Vương Tước còn lại liên thủ với nhau. Nhưng giờ đây, hồn lực của cô đã phóng thích mạnh mẽ đến mức truy sát như thế rồi mà Quỷ Sơn Liên Tuyền thoạt trông vẫn còn đầy đủ sinh lực. Lẽ nào phải thật sự thả hồn thú ra thì mới có thể giết chết ả hay sao… Mà thế thì đối với bản thân cô quả là một sự sỉ nhục…

Thần Âm nhìn Liên Tuyền đang quỳ phía đối diện, u uất nói:
– Này, ta hỏi, có phải ngươi muốn chết sớm hay không? Nếu còn đánh được, vậy thì ta đành phải thực sự ra tay vậy… Ghét ghê, làm cho ta phải phí sức…

Dưới ánh trăng, nét mặt Thần Âm tỏ vẻ sốt ruột, cảm giác giống như đang bàn về chuyện ăn cơm uống nước bình thường chứ không phải về tính mạng bản thân. Liên Tuyền nhìn con quái vật xinh đẹp vô ngần trước mặt đang từng bước nhẹ nhàng di chuyển đến gần mình, hệt như một bóng ma trắng đương mỉm cười.


Liên Tuyền đứng phắt dậy, dùng sức nhổ bật thanh kiếm lớn khỏi mặt nham thạch rồi nện mạnh vào vách tường bên cạnh. “Uỳnh…” – Tiếng kiếm chát chúa xé toạt không khí, vô số luồng sáng xoay tròn từ thân kiếm phát ra, không trung nổ vang một tiếng thật lớn, một con chim dữ to lớn màu trắng như tuyết xuất hiện phía sau Liên Tuyền, tiếng chim sắc nhọn vang vọng hòa lẫn khắp không gian. Thần Âm bị tràng âm thanh inh ỏi ấy ép cho lồng ngực nhộn nhạo. Con chim ưng trắng khổng lồ nhanh chóng hóa lớn, hệt như gặp gió thì to ra, nháy mắt đã choáng đầy cả con đường, hai bên trán nó nhú ra bốn chiếc gai kiếm dài thượt sắc bén, lấp lánh trông như mũ giáp đầy hào quang oai vệ. Quỷ Sơn Liên Tuyền yếu ớt dựa vào một bên chân của Sí, bộ vuốt kềnh càng của nó so ra còn lớn hơn cả thanh kiếm của cô. Cô nhìn Thần Âm đang hoảng sợ, trên mặt hiện lên nụ cười nhợt nhạt và kỳ bí:
– Ha ha… Ha ha… Hôm nay cho dù không thể sống sót ra khỏi đây, thì ta cũng phải kéo nhà ngươi cùng xuống địa ngục…

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng trống dồn dập, uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh, giống như ở nơi xa xôi nào đó có kẻ đang nện một chiếc trống trận thật lớn. Thần Âm nghiêng đầu nhìn lên bầu trời chật hẹp, sắc mặt khẽ biến đổi, cô lùi về sau vài bước, thu lại nét hoảng sợ trên khuôn mặt thay bằng nụ cười điềm nhiên xinh đẹp như trước. Cô nhè nhẹ tháo chuỗi vòng đá quý màu xanh lam ra khỏi tay, móng tay gạt khẽ, mười sáu viên đá quý rơi vào lòng bàn tay cô. Cô dùng tay nhặt lấy, nhẹ nhàng hất bỏ từng viên từng viên:
– Một, hai, ba…

Hệt như đang chơi trò chơi, cô tùy ý vứt mười sáu viên đá quý xuống mặt đất:
– … Mười lăm, mười sáu.

Sắc mặt Thần Âm lạnh lẽo, một lớp sương lạnh phút chốc bao phủ lấy gương mặt cô, đôi đồng tử sắc lẹm nhấp nháy:
– Không còn thời giờ đùa với ngươi nữa, đánh thật đi!

Mười sáu viên đá quý rơi trên mặt đất, đột nhiên leng keng chuyển động, sau đó chúng bắt đầu uốn éo biến hình như sương như khói trong không khí, hóa thành một loài thực vật… Giữa không gian văng vẳng phát ra vô số tiếng kêu khóc như của trẻ con, lại như tiếng ma quỷ vọng đến khiến cho người ta toàn thân phát đau nhức…

– Chuyện này không thể nào… Chuyện này… Quái vật… Ngươi là thứ quái vật gì vậy…?

Yết hầu của Quỷ Sơn Liên Tuyền dần dần thu lại, nỗi sợ hãi như con quái thú từ biển sâu đang bóp chặt lấy trái tim cô.

Trên khắp bề mặt con đường ngoằn nghèo lúc này được đan xen chằng chịt bởi loài dây leo đang vặn vẹo ấy, chúng tạo thành xương cốt, uốn khúc thành máu thịt… Dưới trăng, mười bảy Thần Âm miệng cười sáng trong, đứng trên mặt đất hệt như mươi bảy đám mây đang mịt mờ khuếch tán, lần lượt phân bổ trong lối đi hẹp dài.


Mười bảy khuôn mặt giống nhau như đúc đang cùng nhau nở nụ cười mê đắm và quỷ dị dưới ánh trăng.

Mười bảy giọng nói như chuông bạc, vừa dịu dàng vừa toát ra hơi lạnh xuyên thấu thân thể cùng lúc cất tiếng:
– Đến đây nào, ngươi sợ gì chứ…

Tiếng gió phần phật, trong không gian lúc này tiếng kêu gào the thé vang lên triền miên bất tuyệt.

Những chiếc lông vũ bạc tung bay đầy trời, mười bảy bóng người chấp chới thi nhau lướt đến nhanh như sao xẹt, tiếng chim lảnh lót, tiếng roi vun vút xé toạc màn đêm, cả con đường nhỏ bị kẹp giữa hai nguồn Hồn Lực như dời non lấp bể này tựa như bị một bàn tay nhào nặn cấu xé thành bốn năm phần. Một tiếng nổ lớn vang lên làm cho cung điện to lớn hai bên lung lay chực đổ.

Quỷ sơn Liên Tuyền ngã ngửa trên nền đất, máu tuôn khắp mặt. Sí che chở cho cô bên dưới thân mình đồng thời vỗ mạnh đôi cánh, dùng những chiếc lông sắc bén như dao trên cánh miễn cưỡng ứng phó với mười bảy bóng trắng đang bay lượn vòng quanh tấn công chớp nhoáng.

Trên thân hình to lớn của Sí chằn chịt vết thương, nơi ngực là một vết thương cực lớn, máu tuôn òng ọc ra ngoài. Khóe mắt Liên Tuyền không ngừng ứa ra dòng nước mắt nóng hổi nhưng cô đã không còn chút sức lực nào để cử động nữa… Cô trơ mắt nhìn ngọn roi của Thần Âm từ không trung vùn vụt quất xuống, xé toạc lớp lông cứng rắn của Sí làm lộ ra cả da thịt. Tiếng chim thê thiết vẳng trong không trung tựa như một bài hùng ca bi tráng.

Một tiếng hót thê lương cất lên xuyên thủng màn đêm, toàn thân Sí bị sợi roi bạc trói gô lại hệt như bị một con trăn nhỏ cuộn chặt. Mười bảy bóng người dần dần tụ lại thành một, vào lúc hai thân thể Thần Âm cuối cùng nhập vào nhau, cô nở một nụ cười hài lòng, tay nhẹ nắm lấy chuôi roi, nhìn Liên Tuyền ngã dưới chân cùng Hồn Thú Sí khổng lồ đang bị trói chặt không cách nào cử động được.

– Coi kìa, ta còn chưa thả Hồn Thú ra thì cũng đủ chấm dứt được tính mạng của ngươi rồi! Xem ra, Sứ đồ cấp thấp mãi mãi là Sứ đồ cấp thấp.

Dứt lời, cô khẽ giơ tay lên, bắt đầu từ chuôi, một chuỗi ngạnh sắc nhọn từ thân roi xoàn xoạc tuôn ra truyền thẳng đến nơi trói Sí, cùng với đó là âm thanh máu thịt bị nghiền xé mơ hồ vang lên. Trong ánh mắt Sí là nỗi đau đớn không thể chịu đựng nổi nhưng cổ họng nó chỉ vẻn vẹn phát ra những tiếng rên rỉ nghèn nghẹn.


– Đồ súc sinh nhà ngươi… – Nước mắt Quỷ Sơn Liên Tuyền rơi xuống đất, ngón tay của cô dùng lực quá mạnh đã cắm sâu vào nền đá nham thạch.

Ngọn roi bạc như những con rắn nước dần dần dịch chuyển khỏi thân thể Sí, thả lỏng con hồn thú khổng lồ đã không còn cử động này ra.

Thần Âm bước về phía Liên Tuyền, nhẹ nhàng vun roi nện đánh “chát” lên đùi Liên Tuyền, một lỗ máu tức thì hiện ra trên đùi cô. Thần Âm như đang thưởng thức trò tiêu khiển, trên mặt vẫn giữ nét hoàn mỹ và thanh nhã.

Quỷ Sơn Liên Tuyền lật người lại, nằm rạp bất động trên mặt đất. Hồi lâu sau, cổ họng cô bắt đầu phát ra một tràng cười trầm trầm và quái lạ:
– Ha ha… Ha ha…

Năm ngón tay cô bấu chặt vào nền nham thạch ngợp ngụa máu.

– Ngươi cười cái gì? – Thần Âm đầy vẻ hứng thú, cúi đầu nhìn cô.

Quỷ sơn Liên Tuyền không đáp, Thần Âm đang muốn hỏi tiếp, bất chợt ngầm cảm giác mặt đất bắt đầu rung chuyển. Vùng biển xa xôi ngoài kia vang lên một tiếng gầm chấn động cả đất trời, âm thanh rền rĩ từ lòng đất xa xa truyền đến gần.

– Cái… Cái gì… – Lúc Thần Âm nhận ra được một nguồn Hồn Lực khổng lồ đột ngột phun trào từ lòng đất, toàn thân cô chợt bùng phát ra vô số hào quang trắng, kéo tuột cô về phía sau, dọc theo mặt đất, những trụ băng bén nhọn to lớn không ngừng “uỳnh, uỳnh” phá đất nhô lên, đâm tua tủa lên trời cao. Nếu Thần Âm thoái lui chậm một chút thôi thì giờ đây đã sớm bị trụ băng này xuyên thủng thân thể rồi.

– … Đây chính là đệ nhất hồn thú Hải Ngân của ngươi sao? Không thể nào… Sao nó lại có thể rời biển để đến nơi này…

Lợi dụng khoảnh khắc mà Thần Âm đang hoảng hốt, Quỷ Sơn Liên Tuyền đột nhiên phát ra phần Hồn Lực duy nhất còn giữ lại, xông đến bên Sí đang ngã một bên, cô nện mạnh thanh kiếm lên mặt đất, trong tiếng ngân chói tai vang lên ấy, Sí vùng vẫy giương cánh lên, hóa thành một làn khói cuốn nhập vào thân kiếm. Chớp mắt sau, Liên Tuyền bất chợt lao về phía pho tượng thần thứ mười bảy trên vách tường, giây phút hai tay cô tiếp xúc đến tượng thần thì toàn bộ khí lực của cô đều biến mất.

Đó là cách duy nhất mà cô có thể trốn thoát.


Thần Âm nhìn Quỷ Sơn Liên Tuyền biến mất trước mặt mình, trên mặt là vẻ giận dữ không thể kiềm nén, liền sau đó lại chuyển thành nét nghi hoặc:
– Không thể nào… Ả đã có Hồn Khí cho riêng mình, sao còn có thể thông qua Kỳ Tử để tiến vào Hồn Mộ lần nữa chứ?

Cô đứng nguyên tại chỗ, bên cạnh là vô số trụ băng to lớn. Cô nheo hai mắt, vun ngọn roi lên, tất cả trụ băng trong nháy mắt nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ, bắn ra tứ tán xung quanh. Vụn băng li ti trôi nổi ngợp trời, phản chiếu ánh sáng lóng lánh, soi rọi lên vẻ mặt chết chóc của Thần Âm.

Đế quốc phương Tây Á Tư Lam – Vùng biển Lôi Ân – Hồn Mộ

Ánh sáng rực rỡ xoay vòng bốn phía khiến cho hang động sâu thẵm rộng lớn được soi chiếu thành một vùng sáng riêng biệt.

Quỷ Sơn Liên Tuyền mình mẩy đầy máu ngã lên một phiến đá, thanh kiếm vắt sang bên cạnh.

Ý thức như tan chảy đi, đồng tử dần mất đi tiêu cự, ngực của cô phập phồng đập mạnh, cổ họng thấp thoáng có vị máu sệt sụa, giống như cảm giác nghẹt thở đang dần dần tước đi sinh mạng.

Vách núi sừng sững dựng lên xung quanh đã hợp thành hệ thống hang động khổng lồ như di tích thời viễn cổ này.

Trên vách núi, hàng ngàn hàng vạn Hồn Khí phát sáng cắm lớp lớp dày đặc như kim thép khắp bốn phía.

Vô số loại Hồn Khí mạnh mẽ cảm ứng lẫn nhau, cùng phát ra âm thanh cộng hưởng dữ dội, hệt như móng vuốt sắc bén xé nát phần ý thức sau cùng của Quỷ Sơn Liên Tuyền.

Trong tầm mắt đang dần mờ đi của cô hiện lên khuôn mặt kiên nghị và tràn đầy bất khuất trong gió tuyết ấy, dưới hàng mi rậm sắc bén là đôi đồng tử màu xanh thẫm với ánh mắt vĩnh viễn hoang vu lặng lẽ như màn tuyết mịt mờ.

– Phùng Hồn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.