Đọc truyện Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em – Chương 27: Đã lâu không gặp (P.2)
Tống Du Liệt đi tới tắt nhạc .
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
Đem quả cầu tuyết bỏ vào hộp, nhặt bức ảnh lên, trong chớp mắt chiếc rương nhựa liền trở về vị trí ban đầu. Tống Du Liệt cũng không thèm nhìn Trương Thuần Tình, cứ thế bước xuống cầu thang.
Đứng lên từ dưới đất, đi theo sau Tống Du Liệt. Được một bước, nhịn không được quay lại nhìn về phía sau. Cái rương – nơi chứa đựng toàn bộ ký ức lúc nhỏ của Tống Du Liệt, đang nằm lẻ loi ở đó.
Nhớ đến lúc nãy mình không lo đi tìm chỗ mà trốn, Trương Thuần Tình trong lòng cảm thấy bực bội.
Nhìn cái ót của Tống Du Liệt, nói với giọng điệu chua chát: “Tống Du Liệt, tôi..”
Xuống đến hết cầu thang, Trương Thuần Tình vẫn không biết nói gì.
Tống Du Liệt đem thùng dụng cụ đặt xuống trước mặt Trương Thuần Tình, ý tứ rất rõ ràng: cô phá hư cửa, tự đi mà sửa lại nó.
“Tôi biết số của thợ sửa cửa, để tôi gọi cho anh ta.” Trương Thuần Tình đứng trơ mặt ra, nhìn thấy Tống Du Liệt đang liếc mình, miễn cưỡng nói “Thôi được rồi, để tôi cố gắng thử một chút xem sao.”
Cầu thang đã bị thu vào vị trí cũ. Trương Thuần Tình nhìn vào lỗ hổng mà cô cạy ra, bắt đầu sửa cửa.
Tống Du Liệt đứng trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Mỗi chúng ta ai cũng có những kỉ niệm của riêng mình. Căn phòng này, cái cầu thang kia cùng với thời thơ ấu của Tống Du Liệt đều mang sắc thái thần bí. Có thể là do lúc nhỏ phát sinh ra chuyện gì đó khiến cho Tống Du Liệt không muốn nhớ lại.
“Ui da…” bất thình lình kêu lên, Trương Thuần Tình đập trúng tay rồi.
Cho nên, làm việc không được nghĩ này nghĩ nọ. Trương Thuần Tình đem hết sự chú ý của mình tập trung vào cửa sổ. Nhưng chưa được bao lâu, đôi mắt không kiềm được lại liếc sang người đứng trước cửa sổ. Thật sự là không nhúc nhích mà. Cúi đầu xem chỗ bị đập, sưng lên rồi.
Trương Thuần Tình không cần ai quan tâm!
Dù cho cửa sổ đã khôi phục được 80%, Trương Thuần Tình vẫn tiếp tục hung hăng vung búa, xem thử xem Tống Du Liệt có chịu mở miệng không.
Thật sự muốn làm như thế sao?
Trợ lý của Tống Du Liệt đã nói cho Trương Thuần Tình biết: mỗi khi tức giận tổng giám đốc Tống thường im lặng.
Sau khi phát hiện Trương Thuần Tình ở trêи gác mái, Tống Du Liệt không hề nói câu nào.
Vậy nếu như cô cứ tiếp tục vung búa, liệu Tống Du Liệt có mở miệng nói chuyện với cô?
Đang mắc kẹt trong một đống suy nghĩ, bỗng một âm thanh vang lên dọa cho Trương Thuần Tình thiếu chút nữa quăng luôn cây búa xuống đất.
Tiếng vang đến từ điện thoại của Tống Du Liệt.
Điện thoại nhanh chóng được lấy ra.
Tiếp nhận cuộc gọi, mở cửa, trong chớp mắt trước cửa sổ liền không có ai.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh, Trương Thuần Tình hướng về phía Tống Du Liệt làm động tác vung búa.
Không còn Tống Du Liệt ở đây, làm việc thoải mái hơn nhiều, hiệu suất cũng nhanh.
Cửa bị cạy hư đã được khôi phục lại như ban đầu. Đem cây búa bỏ vào thùng dụng cụ, đứng dậy xoay người, Trương Thuần Tình liền nhìn thấy Tống Du Liệt đang đứng dựa cửa.
Một lần nữa..làm cho cô giật mình.
“Xong rồi?” Tống Du Liệt hỏi.
Đã chịu nói chuyện, vậy là Tống Du Liệt không còn giận nữa?
Trương Thuần Tình đứng đối diện với Tống Du Liệt. Dựa theo biểu hiện trêи mặt mà đoán, Tống Du Liệt hẳn là không tức giận nữa rồi. Không những không tức giận, mà tâm trạng còn có vẻ không tồi.
Kì thực thì Trương Thuần Tình chỉ dựa vào giọng nói để suy đoán, cô nào có cái năng lực nhìn mặt liền có thể đoán được tâm trạng. Mặt thì không được nhưng giọng nói thì có thể.
Từ nhỏ, Trương Thuần Tình đã rất mẫn cảm với âm thanh. Âm thanh của động vật, âm thanh của người, âm thanh của gió, âm thanh của biển.
Giọng nói của Tống Du Liệt đã để lộ tâm trạng của anh ta. Không biết tâm trạng vui vẻ của Tống Du Liệt cùng với cuộc điện thoại kia, có liên quan gì với nhau không?
“Marian đã chuẩn bị bữa sáng cho cô. Ăn xong, tôi sẽ đưa cô về.” Tống Du Liệt nói.
Gật đầu.
Tống Du Liệt đi phía trước, Trương Thuần Tình đi phía sau.
Trương Thuần Tình nhìn Tống Du Liệt đi xuống cầu thang. Bảy bậc thang Tống Du Liệt bước bốn lần. Mỗi lần đều chỉ giẫm lên rìa bậc thang. Điểm này có chút khác thường.
Bình thường, mỗi khi đi xuống cầu thang, chân của Tống Du Liệt luôn luôn giẫm lên vị trí chính giữa bậc thang.
Nhìn vào từng cử chỉ của Tống Du Liệt là nhận ra: người này chắc chắn từ nhỏ đã được nuôi dạy nghiêm khắc. Đằng sau một Tống Du Liệt không chê vào đâu được chính là một đội ngũ huấn luyện. Mỗi bước chân của Tống Du Liệt đều có chuyên gia bên cạnh hướng dẫn, chỉ cần chân anh đặt sai vị trí, liền sẽ có người thông báo với anh rằng, thưa anh chân anh đang đặt ngoài rìa, như vậy sẽ rất dễ bị ngã.
Vậy nên, Tống Du Liệt không thể phạm loại sai lầm như thế này.
Bậc thứ tám, chân Tống Du Liệt lần nữa lệch khỏi vị trí trung tâm của bậc thang.
Không biết vì lý do gì, vào lúc này Trương Thuần Tình không thích Tống Du Liệt trở nên như vậy .
Bước chân nhanh chóng đi lướt qua Tống Du Liệt. Một bước chân vượt qua hai bậc thang, đứng trước mặt Tống Du Liệt, quay đầu lại, đối diện với gương mặt ấy cười nhếch mép.
Nở nụ cười rất không tim không phổi, giọng nói cũng thế, hỏi: “Tống Du Liệt, cô bé trong hình là ai?”
Tống Du Liệt dừng bước.
Sợ Tống Du Liệt không nghe rõ những gì mình nói, ngón tay Trương Thuần Tình phác họa trêи không vóc dáng mảnh mai của cô bé, mái tóc dài, đôi mắt to, vẽ xong còn nói:
“Ở vườn nho…”
“Cô bé ấy là người thừa kế SN Energy”. Trả lời dứt khoát, nhưng giọng điệu có chút không tốt.
“Cô ấy..” Giọng nói kéo dài, mắt cũng không chớp, nhìn Tống Du Liệt nói tiếp “Khi bé cô ấy rất xinh, bây giờ… cô ấy vẫn xinh như hồi còn bé chứ?”
Tống Du Liệt nhìn cô: “Cô ấy có xinh hay không, vấn đề này quan trọng lắm sao?”
Trong lòng dồn sức gật đầu, nhưng ngoài miệng thì lại: “Tôi chỉ là hiếu kỳ thôi. Có một số người, lúc nhỏ rất xinh đẹp nhưng sau khi lớn lên thì liền trở nên bình thường.”
“Cô nên đi hỏi đám chồng trước của cô ấy mới đúng.”
“Ah” Trương Thuần Tình có chút phản ứng không kịp.
Khóe miệng Tống Du Liệt lộ tia trào phúng, nói “Hiện tại cô ấy có đẹp hay không, vấn đề này cô nên đi hỏi đám chồng trước của cô ấy. So với tôi thì đám người đấy thích hợp để trả lời hơn.”
Chồng trước? hay là đám chồng trước?
Thân hình Tống Du Liệt vượt qua cô.
“Trương Thuần Tình.”
“Đến đây.” Giòn giã trả lời. Trong lòng đột nhiên thoải mái.
Tống Du Liệt đã đi xuống hết cầu thang, còn Trương Thuần Tình thì vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Qua vài ngày nữa, cô sẽ thấy cô ấy thôi. Đến lúc đó cô sẽ tự mình biết được sau khi lớn lên cô ấy có đẹp hay không.” Cách mấy bậc thang, Tống Du Liệt nói với Trương Thuần Tình.
Lời này là có ý gì?
Chỉ là, hiện tại đối với Trương Thuần Tình mà nói, cô bé kia lớn lên có đẹp hay không, không còn quan trọng nữa. Việc Trương Thuần Tình tò mò nhất bây giờ chính là: người thừa kế SN Energy rốt cuộc là có bao nhiêu đời chồng?
Theo như toán học, từ ba trở lên mới có thể gọi là nhóm (đám).
Đám chồng trước?
OMG!
Người phụ nữ da đen mặc áo hoa, đang bận rộn trong bếp chính là Marian mà Tống Du Liệt nói. Vừa mới tờ mờ sáng, hai vợ chồng Marian liền thức dậy đi siêu thị mua đồ.
Hai năm trước, vợ chồng Marian từ Zimbabwe chuyển sang Johannesburg sinh sống. May mắn gặp được Tống Du Liệt thuê về làm việc. Người đang đứng dựng hàng rào chính là chồng của Marian: Arno. Mấy ngày trước, một con tê giác bất ngờ xông vào trong sân. Thấy vậy, Arno liền xây một hàng rào cao để đảm bảo an toàn cho động vật hoang dã.
Marian bảo cậu chủ của mình cái gì cũng tốt, sau khi suy nghĩ kĩ lại, mới miễn cưỡng nói ra “Cậu chủ không thích nói chuyện.”
Trương Thuần Tình ăn sáng tương đối chậm.
Nơi này không giống như khu dân cư, nên Marian rất ít khi có dịp cùng người khác nói chuyện phiếm. Marian rất thích nói chuyện về tình yêu. Marian nói căn nhà này là do cậu chủ tự tích góp tiền mà mua. Còn bảo cậu chủ thường rất ít khi ở nhà, bình thường đều là cuối tuần mới trở về, nhiều lúc đi liền luôn mấy tháng không quay lại.
“Cô là cô gái đầu tiên mà cậu chủ đưa về nhà.” Marian nháy mắt với Trương Thuần Tình.
Lát sau, lại bổ sung thêm một câu:”Trước kia cậu chủ có mang cô gái nào về nhà không thì tôi không biết. Cậu ấy mua mảnh đất này vào bốn năm trước, nửa năm sau đó mới bắt đầu xây lên. Hiện tại tính ra căn nhà cũng được ba hay ba tuổi rưỡi gì đó rồi.”
Trương Thuần Tình trêu chọc Marian, Marian liền nói tiếp chuyện còn đang dở: “Cậu chủ cái gì cũng rất tốt. Mặc kệ bên ngoài nói cậu ấy như thế nào, thì trong mắt tôi, Novichok cùng với cháu trai đang sống ở Zimbabwe cả hai không có gì khác nhau, đều vẫn còn là thanh niên. Cậu chủ là người ham học nhất mà tôi từng gặp, tôi thường xuyên thấy cậu ấy ngồi suy tư trong phòng suốt một ngày.”
Xem ra, Marian vẫn còn chưa hiểu hết về cậu chủ của mình, nói tới nói lui chỉ có mấy thứ.
“Cậu chủ biết nói rất nhiều ngoại ngữ.”
Cái này Trương Thuần Tình đã biết từ lâu.
“Cậu ấy cũng chưa bao giờ tham gia vào những việc như: vì tranh giành một cô gái mà đánh nhau đến sức đầu mẻ trán.”
Trương Thuần Tình trong lòng thầm bật cười. Nếu điều đó thật sự xảy ra, thì cũng vì tranh giành tình cảm của Tống Du Liệt nên các cô gái mới vung tay đánh nhau
“Cậu chủ là một người đàn ông tốt. Đáng tiếc tôi chỉ có cháu trai chứ không có cháu gái.”
Lại quay sang ca ngợi cậu chủ mình nữa rồi.
Ánh mắt Trương Thuần Tình nhìn về cửa bếp lần thứ n, Tống Du Liệt dẫn cô xuống bếp sau đó liền biến mất. Chẳng lẽ, thanh niên bây giờ đều không thích ăn sáng?
Hắng giọng một cái, lại để cho giọng nói của mình nghe hết sức tự nhiên: “Anh ấy không ăn sáng sao?”
“Cậu chủ sao?” Marian cũng không ngẩng đầu lên, đem một muỗng hương liệu bỏ vào trong bình thủy tinh.
“Vâng.” Trả lời rất tự nhiên.
“Cậu ấy đã ăn xong từ sớm rồi.” Marian nói.
Miếng bánh phô mai ngon ngọt trong nháy mắt liền trở nên vô vị. Trương Thuần Tình nhìn thoáng qua đồng hồ, gần 9:30, không biết Tống Du Liệt đang làm gì.
Cách đó không xa, tiếng động cơ xe máy vang lên.
Marian dừng việc đang làm, nghiêng tai lắng nghe, mỉm cười nói: “Có vẻ cậu chủ muốn đi thăm Abu rồi.”
Abu?
Trương Thuần Tình đặt ly xuống, nhìn Marian.
Marian vui vẻ nói: “Abu là một con đà điểu.”
Abu là con đà điểu được Tống Du Liệt gửi nuôi tại vườn bách thú, cũng không biết đã nuôi được bao lâu. Lúc Marian vừa mới đến, nó vẫn còn được để ở nhà, sau này mới đem gửi sang vườn bách thú gần đó. Mỗi lần Tống Du Liệt trở về đều sẽ đi thăm nó.
“Theo tôi, Abu rất đặc biệt đối với cậu chủ. Trước khi đi xa cậu chủ đều đặc biệt dặn dò với chồng tôi, để ông ấy cứ cách ngày liền một chuyến sang vườn bách thú thăm Abu .”
Tiếng xe truyền từ xa đến gần.
“Tôi đoán không sai mà.” Marian đi đến phía trước cửa sổ.
Trương Thuần Tình đứng dậy theo sau Marian, vừa mới dừng lại, liền nghe tiếng xe máy gào thét qua cửa sổ.
Trương Thuần Tình nhìn cổ áo sơ mi của người đang khởi động xe. Trong chớp mắt cả người lẫn xe liền hòa mình vào trong màu đỏ sẫm của núi đồi nơi hoang dã. Bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên một mảng lớn màu vàng của cát bụi. Người kia tựa như gió, chẳng thấy bóng đâu.
Quang cảnh này, giống với những bộ phim cao bồi mà Trương Thuần Tình đã xem khi còn nhỏ. Những chàng trai anh tuấn mang súng, đi ủng cao bồi, đầu đội mũ rộng vành, cưỡi ngựa chạy như bay ở những vùng, ở trong mơ, ở trong ảo ảnh.
Giữa trưa, Trương Thuần Tình trở về nhà trọ, vừa mở cửa, liền nghênh đón một vật bay tới.
Vươn tay, vật bay tới liền được chộp lấy. Liếc qua vẻ mặt như đang chờ xem kịch vui của Bella, Trương Thuần Tình nhìn xuống vật đang cầm trêи tay.
Là một sấp báo, nơi phát hành là chỗ cô từng làm việc “Báo thành phố.”
Dòng chữ được phóng to trêи báo khiến cho Trương Thuần Tình sợ đến thất đảm kinh hồn, thế là Tống Du Liệt bị tuột mất cái mác người đàn ông “3 sạch” rồi .
Rốt cuộc là thần thánh phương nào đã khiến cho Tống Du Liệt bị “vấy bẩn”? Hay chỉ lời bịa đặt của giới truyền thông?
Phía dưới tiêu đề có vài bức ảnh.
Trong ảnh, một chàng trai cõng một cô gái. Được chụp trong quán bar, ngoài cửa quán bar, bãi đỗ xe, đặc biệt nhất bức ảnh chụp cận mặt của đôi nam nữ.
Thôi xong đời.
Vì để tạo cảm giác không tồn tại, Trương Thuần Tình liền xóa địa email của mình.
Tối hôm qua, lúc ở quán bar, ánh đèn flash kia không phải là do Trương Thuần Tình nhìn lầm, mà là thực sự có người chụp cô cùng Tống Du Liệt.
——————–
Trại cứu trợ y tế MSF tại Nam Phi, nơi cách Johannesburg tám mươi bảy ki-lô-mét.
Nhân viên công tác vừa mới kế thúc cuộc họp. Lúc đang đi trêи hành lang của ký túc xá, cách cánh cửa, liền nghe được tiếng chuông của điện thoại di động vang lên.
Tiếng chuông vang lên từng đợt từng đợt, đơn điệu mà buồn tẻ.
Nhân viên công tác lùi trở lại vài bước, nhìn qua khung cửa sổ. Một người phụ nữ tóc tai bù xù đang nằm trêи giường, giày cũng không cởi. Trêи tủ đầu giường di động đổ chuông không ngừng, tiếng chuông cũng không quá lớn.
Thế mà cũng ngủ được, xem ra là mệt mỏi muốn chết rồi.
Người đó là bạn của bác sĩ Cố, một phóng viên tự do, vừa mới đến đây vào mấy ngày trước.
Nghe nói là đến tìm bác sĩ Cố. Bác sĩ Cố đến trước cô ấy một tuần.
Những phóng viên tự do này nói dễ nghe là đi tìm hiểu sự thật, còn nói khó nghe chính là tự mình chuốc khổ.
Vách ngăn của ký túc xá được làm từ nhựa composite, hiệu quả cách âm cơ bản là bằng không. Chuông điện thoại vẫn cứ vang lên, nơi đây yên tĩnh nên nghe vào cực kỳ chói tai, nhưng người phụ nữ trêи giường cứ tiếp tục ngủ.
Cũng may, chuông điện thoại rất nhanh liền ngừng lại.
Nhân viên công tác ngáp một cái, làm việc liên tục hơn mười tiếng, có chút buồn ngủ.
Vừa mới nhấc chân, điện thoại trong phòng lại vang lên.
Nghĩ nghĩ, nhân viên công tác đi đến trước cửa, giơ tay, gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Không hề có chút phản ứng nào.
Nhân viên công tác đi về nơi cửa sổ, cao giọng:
“Fiona.”
Ai thế nhỉ?
Thật ồn ào. Qua Việt Tú vùi đầu sâu vào gối, xoay người một cái.