Đọc truyện Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em – Chương 2: Thế giới song song (02)
Gió nổi lên, lá cây lay động, những hình ảnh loang lổ loang loáng như trong một cuốn thư tịch.
Vài giờ trước chiếc váy trắng còn làm cho Qua Việt Tú nhìn thấy thật chướng mắt mà giờ khắc này đáng yêu vô cùng, bãi phân chim rơi trêи làn váy lụa mỏng quả đúng là kiệt tác đáng để thưởng thức, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời một cái.
Thời gian không còn sớm.
Không sai biệt lắm thì còn có một giờ đồng hồ nữa mẹ sẽ tỉnh lại, lúc đó cô phải tự tay ngắt lấy một bó hoa hoa đưa tới trước mặt mẹ.
Qua Việt Tú hiện đang ở George, ba đời người Anh ở đây đều gọi nơi này là George. Đầu thế kỉ 21 bọn họ đã bắt đầu xây dựng nơi này, đến ngày nay nó đã trở thành danh thắng nghỉ dưỡng nổi tiếng xa gần ở Nam Phi.
George là một quận được mở rộng mặc dù có môi trường giáo ɖu͙ƈ rất tốt nhưng so với Los Angeles thì còn kém rất xa. Hai năm trước, Qua Hồng Huyên có ý định đưa cô rời khỏi George đến Los Angeles học tập, nhưng do mẹ cực lực phản đối nên Qua Việt Tú mới có thể ở lại đây.
Qua Việt Tú rất thích nơi này, nếu nói thích George thì chẳng bằng nói cô thích cảm giác được chạy khắp núi đồi , đứng dưới tàng cây này rồi lại ẩn núp dưới tàng cây kia; ban ngày cùng con chó nhỏ chơi trò đuổi bắt ở trêи bãi cỏ thi xem ai có thể chạy nhanh tới chân núi; ban đêm thì đến hầm rượu trộm lấy rượu nho uống, tâm tình không tốt liền kiếm chuyện với Tống Du Liệt.
Không thể phủ nhận, từ khi Tống Du Liệt đến đây, cuộc sống của Qua Việt Tú trở nên thú vị không ít.
Tống Du Liệt chính là quả mâm xôi của Qua Việt Tú, mới cho vào miệng vừa chua lại vừa chát nhưng tới cuối cùng mới thực ngọt ngào.
Nghĩ đến mấy lời vài ngày trước dì nhỏ có nói, Qua Việt Tú nhăn mặt nhăn mày.
Qua Hồng Huyên cố ý để cho Tống Du Liệt đến Los Angeles học tập, vị này chính là cáo già trong giới tư bản. Vì lo lắng sự nghiệp không có người nối dõi nên mới đem chủ ý đặt lên trêи người Tống Du Liệt.
Cô cũng không thể để cho ý định của Qua Hồng Huyên thực hiện được.
Thực ra Tống Du Liệt là đứa nhỏ đến tới từ đảo Greenland, nơi đó giống như là thiên đường cuối cùng còn sót lại của nhân loại, quanh năm tuyết phủ trắng xóa, một năm chỉ có hai mùa: hoàn toàn là ban ngày hoặc hoàn toàn là ban đêm.
Mùa hè hay còn gọi là những ngày mặt trời không lặn đúng như nghĩa đen của nó chính là mặt trời cứ treo trêи cao không chịu hạ xuống, trời xanh mây trắng tạo ra những ảnh ngược ở trêи dòng sông băng cực kì đẹp mắt; chính giữa đêm mà mở ra cửa sổ, vừa được uống đầy hơi băng vừa thưởng thức ánh sao giăng đầy trời, nếu tốt số đến đây còn có thể đón chào Aurora*.
*Ở phía Bắc, người ta gọi cực quang là Aurora Borealis, tức là Ánh sáng phương Bắc. Aurora là tên của nữ thần Rạng đông, còn “boreal” có nghĩa là “phía Bắc” trong tiếng Latin.
Có thể nói đó là một hòn đảo mơ mộng.
Con người Tống Du Liệt sở hữu đủ mọi thói quen hay mộng mơ của đảo Greenland, cô đã từng nhân lúc nửa đêm lén lút mở ra của phòng cậu ta, đứng ở trước giường quan sát đứa nhỏ đang đắm chìm trong lúc ngủ mơ.
Đôi mắt kia, lông mi kia, mọi thần thái đều giống như cưỡi trêи cực quang mà đến, trong lúc vô tình bị nhốt ở thế gian liền biến thành tinh linh dưới biển sâu.
Cũng giống như mẹ, Tống Du Liệt từng lộ ra gương mặt ngốc nghếch cho Qua Việt Tú xem.
Nhưng ngoài khuôn mặt, Tống Du Liệt còn có một đôi bàn tay vô cùng xinh đẹp, đôi khi mẹ vẽ tranh mà tâm tình vui vẻ còn để Tống Du Liệt pha màu cho.
Mẹ không chỉ có một lần nói với bạn bè “Đứa trẻ tới từ đảo Greenland đó luôn có thể mang đến cho tôi cảm giác thoải mái, tôi thích tay nó, chỉ thuần một màu trắng như trang giấy.”
Được mẹ ca ngợi không phải là chuyện dễ dàng vì thế có thể thấy được đôi bàn tay kia có bao nhiêu đẹp đẽ thích mắt.
Vừa nghĩ tới đôi tay được mẹ hình dung là “Thuần một màu trắng như trang giấy”, dưới sự dìu dắt của Qua Hồng Huyên mà đem máu tươi nhuộm đầy tay, Qua Việt Tú cảm thấy đau long.
Đây chính là quả mâm xôi của cô.
Tuy rằng, quả mâm xôi nhìn qua có vẻ vô hại, nhưng cô biết móng vuốt của cậu ta thực sự sắc bén, cái này cũng là chỗ thú vị của Tống Du Liệt.
Đêm nay cô phải suy nghĩ cho thật kỹ, làm thế nào để Tống Du Liệt ngoan ngoãn ở bên người mình, chỉ dùng đầu ngón chân Qua Việt Tú cũng đoán được Tống Du Liệt nhất định rất thích vụ rời khỏi George.
Đây là một mảnh đất thích hợp sáng lập nên truyền kỳ, đại đa số quốc gia khi bị vây giữa tình thế nước sôi lửa bỏng, chuyện một cái chính quyền sụp xuống cũng chỉ trong vòng một đêm .
Chính quyền cũ sụp xuống, chính quyền mới sẽ nổi lên, mặt trời mọc là lúc người đứng đầu mới đi vào quảng trường được đám đông vây quanh, đầu đội vòng hoa tay vung cao vẫy chào, hình ảnh đó làm cho những gương mặt non nớt nhìn lên tràn ngập khát khao, hy vọng lớn lên có thể trở thành nhân vật cài hoa trong TV, trở thành “Nelson Mandela”; trở thành”Kofi Annan”; trở thành “George Weah”.
Con người khi đọc sách báo, đại đa số con trai được hỏi đều lựa chọn những bộ sách nghe có vẻ uy phong, nhưng ngăn kéo tủ đầu giường của Tống Du Liệt chính là bộ sách The Godfather – Bố già được cất giữ rất trân quý.
Qua Việt Tú biết bộ sách Bố già thuộc thể loại truyện gì.
Đó là một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn người Mỹ gốc Ý Mario Puzo.
Gambino chỉ là một tên mafia khi còn sống lại có thể tạo ra bộ truyện truyền kỳ, dưới ngòi bút của ông, Gambino lấy trí tuệ siêu phàm để sống giữa hai con đường sáng – tối, cho dù làm rất nhiều chuyện phạm pháp nhưng cho đến khi chết vẫn không bị định tội, thậm chí không ít chính khách còn tham gia lễ tang của hắn.
Cứ như vậy một người được các nhóm bé trai coi là thần tượng, không những chỉ có đứa nhỏ mà không ít thanh niên trưởng thành cũng đem Gambino coi là thần tượng, thậm chí có một số cô gái ở nơi công cộng còn không chút nào kiêng kị, luôn bày tỏ suy nghĩ muốn trở thành bạn gái của người đàn ông giống Gambino vậy.
Qua Việt Tú cũng biết được một ít về chuyện của Gambino từ trong miệng mấy vị nghệ thuật gia bạn mẹ, cô nghe được mà cũng coi như được kể lại đi, người sáng tác ba bộ Bố già dùng lời văn giả dối cho độc giả thấy Gambino chính là người tốt.
Tìm một thời gian thích hợp, Qua Việt Tú chắc chắn phải nói cho Tống Du Liệt biết gã Gambino kẻ cầm đầu Mafia này cũng không phải là dạng tốt đẹp gì.
Không những không phải là người tốt mà còn là một kẻ đứng núi này trông núi nọ ,vừa cùng bạn gái thề non hẹn biển đã liền quay đầu quỳ gối dưới váy của một cô gái Ý xinh đẹp ngây thơ, vội vã cầm hoa tươi với nhẫn kim cương cầu hôn.
Gambino là người Mỹ.
Tống Du Liệt nhất định rất hứng thú với quốc gia như vậy, Qua Hồng Huyên đưa cậu ta tới Los Angeles nói không chừng chính là hợp với tâm ý của cậu ta. Tống Du Liệt không ngu ngốc mà còn cực kì thông minh dưới sự chỉ dẫn của một nhà tư bản cáo già, có lẽ lại trở thành một Gambino thứ hai.
Qua Hồng Huyên theo nghĩa nào đó cũng được coi như là một ông trùm hắc đạo, ông hẳn là rất thích sắm vai Bố già, nhân vật cầm đầu – người đỡ đầu quan trọng nhất, là cha nuôi của Gambino, cũng chính là nhân vật mấu chốt đưa Gambino lên địa vị ngày hôm nay.
Cho nên, cô phải ngăn cản Tống Du Liệt biến thành Gambino thứ hai.
Tên đàn ông đứng núi này trông núi nọ là đồ thối tha, Qua Việt Tú nhổ một ngụm nước miếng lên trêи mặt đất, nhắc làn váy đi ra khỏi gốc cây ngô đồng.
Đi qua triền núi ngắn liền nhìn thấy một vạt hoa dại lớn, ánh mắt trực tiếp lướt qua màu đỏ màu vàng màu tím màu lam rồi dừng lại ở một đám màu trắng trắng, đó là bách hợp dại, cũng là món quà sinh nhật Qua Việt Tú dự định bứt tặng cho mẹ.
Mẹ có tất cả mọi thứ, cái gì cũng không thiếu, có lẽ khi cô mặc chiếc váy mỏng màu tuyết trắng, lại dậy sớm hơn một giờ so với bình thường, còn không ngại trèo đèo lội suối đem một bó hoa còn đọng sương đêm, bất luận dù có gì không lịch sự nhưng khi hoa đưa tới trước mặt mẹ sẽ có thể giành được một lát vui mừng của người phụ nữ hay u buồn kia.
Phụ nữ làm nghệ thuật đúng là có khẩu vị tao nhã, dù bạn có đưa lên châu báu lộng lẫy thế nào cũng chưa chắc đã làm cho họ vui, mấy người bạn nghệ thuật gia của mẹ nó đã nói như vậy.
Hướng về phía người mẹ đã kiên trì để cô ở lại George; nghe theo sở thích của mẹ, mặc loại quần áo do nhóm thiết kế mời tới làm ra; khiến cho cô vừa có thể thưởng thức cảnh hồ vừa có thể ngửi mùi hoa trong làn gió. Như thế nào đây cũng là chút chuyện mẹ đặc biệt thích làm trong cuộc sống.
Dùng chồi non cây mạn đằng bó bách hợp dại lại thành bó hoa, cô đi dọc theo con đường trở về; khi ra khỏi rừng cây, mặt trời đã muốn nhô lên cao.
Đá vụn màu trắng trêи con đường mòn đem rừng cây với nho viên phân thành hai bên, một loạt những cây nho sắp xếp thẳng đứng kéo dài từ tận sườn núi, nối tiếp là lâm viên xây theo kiểu châu Âu, lâm viên cùng tòa nhà ven hồ cùng màu trắng hợp nhau lại càng tăng thêm vẻ xa hoa.
Cách đó không xa là bến tàu tư nhân, nơi neo đậu cho du thuyền cùng một vài con xuồng rất có thứ tự, khách đến trang trại rượu không ít, đa phần đã tới từ tối hôm qua.
Ôm bó hoa trong ngực, Qua Việt Tú sải bước trêи con đường mòn màu trắng, cười tủm tỉm, chào hỏi với quản lý vườn nho và công nhân.
Mới vừa uống hết cốc nước, người công nhân liền hỏi cô: Bó hoa là đưa cho phu nhân sao? Cô chỉ mỉm cười trả lời”Đúng vậy” .
Đám người làm ở trang trại rượu chỉ dám lén lút phê bình bà chủ, nhưng đối với cô chủ nhỏ lại hết sức khen ngợi, đó là một cô bé rất hiểu lễ phép không một chút kiêu căng tự cao tự đại, bọn họ còn lý giải cho việc cô không đi học ở một nền giáo ɖu͙ƈ phát triển là “Thân thể cô chủ không tốt, có thể hiểu được.”
Cơ thể cô có mà không tốt ấy, cô chạy đua còn nhanh hơn so với thỏ con.
Trong thế giới này, kiểu người trong ngoài không đồng nhất có rất nhiều, ví dụ như cô, như Qua Hồng Huyên.
Nên hình dung như thế nào về bề ngoài của ba cô đây?
Có thể nói đó chính là nhân vật lớn đóng vai phản diện, bề ngoài anh tuấn tiêu sái, khi mặc lễ phục dạ hội vừa đúng là người nổi bật nhất, có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt kể cả nữ hay nam ở trong đó; trêи chóp mũi đeo một cái kính mắt nhìn vào rất nho nhã học thức, chỉ riêng phong độ đã đủ để cho tâm tư các cô gái rời khỏi trang sách giáo khoa.
Xuyên qua lâm viên chính là hoa viên, trong hoa viên xây một đài phun nước suối có thể biến từ màu trắng trở thành màu lam, đây là kiến trúc đặc sắc của trang trại rượu: suối phun báo giờ, mỗi khi sang một giờ khác cột nước phun sẽ lập tức chuyển màu.
Tám cột nước màu lam phun liên tục cùng một lúc.
Hiện tại là tám giờ sáng, cũng là lúc mẹ rời giường.
Đứng ở của sổ phòng mẹ có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh đài phun nước, ngoài ra nó còn đối diện với hồ nước bên kia.
Khi mẹ tỉnh giấc, chuyện đầu tiên chính là mở khung cửa sổ nhìn về phía hồ nước kia, thế nhưng hiện tại cánh cửa này còn đang bị đóng lại. Chắc là mẹ chưa có ý định thức dậy.
Tối hôm qua trang trại rượu có tụ hội, có lẽ mẹ đã uống hơi nhiều, gần đây hình như tâm tình của “Mỹ nhân u sầu” không tệ.
Về phần Qua Hồng Huyên, nghe quản gia nói bữa tiệc vừa chấm dứt, ông liền cùng mấy người bạn đã lái xe rời khỏi trang trại đi săn bắn. Tháng mười là thời điểm các loại động vật hoang dại thích ban ra ngoài vào ban đêm.
Thời gian mẹ rửa mặt chải đầu bình thường khoảng hai mươi phút, cô có thể tính đúng giờ mẹ xuất hiện ở ngoài cửa, đem khóe miệng cong lên tới mức cao nhất.
Giơ cao bó hoa lên, cười ngọt ngào: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”
Sương mù dày đặc trêи mặt hồ bị gió thổi bay, như vậy kiến trúc màu trắng vòng quanh lâm viên bồng bềnh trong nền trời thấp, giống như giỏ bánh trung thu được hằng nga đựng trong tay nải mang trêи khuỷu tay, tay nải loáng thoáng có mầu lụa mỏng. Có lẽ người phụ nữ đã nhẹ nhàng mở ra cửa sổ.
Mẹ đã thức dậy, cánh cửa sổ kia so với thời gian thường được mở có ba phần giống nhau.
Vì dự phòng bị mẹ phát hiện, Qua Việt Tú cong thắt lưng từ một gốc cây trèo qua, bây giờ còn nhiều thời gian, cô tính sẽ ra phía sau hoa viên một lát nhìn xem mấy cây mâm xôi của mình, đã liên tục vài ngày chưa tưới nước cho chúng nó.
Mấy ngày nay Qua Việt Tú bị Tống Du Liệt làm cho hơi bực mình.
Qua Việt Tú biết, Tống Du Liệt không biểu hiện gì nhưng đã phân rõ ranh giới với cô.
Đứa nhỏ ở đảo Greenland khi mới tới trang trại rượu chỉ cần gọi một cái thì liền xuất hiện, lâu dần biến thành kêu hai lần mới chịu xuất hiện một lần, dần dần trở thành kêu ba lần mới tới, mà hiện tại. . . . . .
Qua Việt Tú nhăn nhăn cái mũi.
Một tuần trước, Qua Việt Tú có cho quản gia đi gọi Tống Du Liệt, kêu liên tục bốn lần mà cậu ta cũng chưa xuất hiện tới một lần. Cô bị chọc tức, lo ngại ở sinh nhật mẹ sẽ không kiềm chế nổi mà phát tác.
Về phương diện khác, dì nhỏ cũng không ít lần nói tốt cho Tống Du Liệt: “Gần đây bài vở của A Liệt có hơi nhiều.”; “Con cũng biết mà, A Liệt rất sẽ nhanh chóng đại diện cho trường học đi Nga tham dự trận đấu cờ vua dành cho thanh thiếu niên.”; “Hôm nay lại là cuối tuần, A Liệt còn muốn học võ sĩ đạo.”
Tình tiết nghe qua có vẻ hợp tình hợp lý, Qua Việt Tú giờ chỉ có thể im lặng tự sinh hờn dỗi.
Sự bực bội này trực tiếp phát tác lên đám mâm xôi sau hoa viên.
Cũng không biết từ lúc nào, đứa trẻ đến từ đảo Greenland đã chung một nhịp thở cùng những quả mâm xôi sau vườn.
Điều làm cho Qua Việt Tú càng thêm buồn bực là hết thảy mọi việc không hề phát triển như mong muốn của cô, tuy vài ngày không được tưới nước nhưng đám mâm xôi đó lại mọc vô cùng tốt, không hề giống như sắp chết mà còn bừng bừng sức sống.
Qua Việt Tú nhớ tới lúc sau mười hai giờ, đứa nhỏ từ đảo Greenland đứng ở bên cạnh bể bơi dùng thứ tiếng Na-uy lưu loát đọc diễn cảm bài thơ, âm thanh nhẹ nhàng như mang theo những giọt nước đọng trêи lá cây nhẹ nhàng rơi vào long bàn tay cô gái khiến cô có cảm giác thích ý, cho đến khi làm cho hai người xinh đẹp nhất George cong mắt cười khi nghe được.
Người phụ nữ xinh đẹp nhất George tất nhiên là mẹ và dì nhỏ.
Dì nhỏ cười vui vẻ như vậy còn có thể lý giải được, nhưng nhìn mẹ cười vui đến thế làm cho Qua Việt Tú khó có thể chấp nhận, đầy bụng phẫn nộ: thì ra Tống Du Liệt không phải đứa nhỏ hướng nội tự cô lập bản thân.
Giờ phút này, đám mâm xôi tỏa ra sức sống bừng bừng như thế ở trong mắt Qua Việt Tú cũng chính là một loại thị uy.
Suy nghĩ một lát, Qua Việt Tú rút lại ý định tưới nước bón phân cho chúng nó, phải lạnh nhạt với chúng nó vài ngày.
Rời khỏi hậu hoa viên.
Mắt thường có thể phân rõ đích tốc độ tăng mạnh của ánh nắng, Qua Việt Tú cúi đầu, thân thể hơi hơi nghiêng đi về phía trước, cứ như vậy có thể tạo ra một cái bóng để bảo vệ cho bó hoa trong lòng.
Mẹ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật lúc tám giờ tối, một giờ nữa công việc của trang trại rượu mới lu bu lên. Chỗ này là khu vực riêng của mẹ, quản gia đã dặn đi dặn lại nếu không có sự cho phép của phu nhân thì không được bước chân vào chỗ này.
Nữ chủ nhân trang trại không thích bị quấy rầy.
Cúi đầu, dẫm giầy lên thảm cỏ mềm mại, cô lớn lên ở trong này nên mỗi một tấc đất đều cực kì quen thuộc.
Xuyên qua tàng hoa tử vi là có thể tới được phạm vi phía trước cửa sổ phòng mẹ, lại đi tiếp năm bước chính là vị trí chính giữa cửa sổ.
Bước ra từng bước.
Từng bước, hai bước, ba bước, bốn bước —
“Ầm” một tiếng.
Tiếng động kia nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng ở bầu không khí cực kỳ im lặng thế này nghe thấy lại có vẻ càng chói tai.
Trước mắt là một bóng trắng, Qua Việt Tú thu hồi bước chân thứ năm.
Dừng lại.
Ánh mắt tìm kiếm.
Tiên nữ hằng nga trêи khuỷu tay còn mang chiếc khăn mỏng, ánh nắng gay gắt dần dần như có như không. Có một luồng ánh sang hắt lên từ phía mặt hồ. Cánh cửa sổ kia vẫn còn mở ra, bóng trắng vừa rồi chính là từ đó.
Thật là đáng ghét, tại sao mẹ lại ném đồ vật lung tung như vậy, đây là thói quen rất không tốt.
Cái gì đã bị ném đi vậy?
Ánh mắt nhìn xuống.
Đất đai Nam Phi rộng lớn, ánh mặt trời sáng rõ.
Ở dưới ánh mặt trời, hết thảy đều rõ ràng rành mạch.
Thân thể nháy mắt liền cứng ngắc lạnh lẽo tựa như một khối băng, chỉ còn tròng mắt là có thể chuyển động.
Chuyển động, chuyển động.
Không chịu nổi cú sốc tâm lý, lại chuyển động.
Ở dưới ánh nắng đầu mùa xuân, hết thảy không chỗ nào che giấu.
Nháy mắt, từ trong khóe mắt tràn ra chất lỏng lạnh lẻo.
Nó chảy xuống khóe miệng, bó hoa cũng từ trêи tay rơi xuống.
Khóe miệng mấp máy.
Lầm bầm: “Hoa còn chưa đưa tới kịp, con còn chưa chúc mẹ sinh nhật vui vẻ đâu?”
Càng chưa. . . . . . Càng chưa có một lần nói với mẹ.
“Mẹ ơi, con yêu mẹ.”
Càng không thể nói ra thành lời, chính vì có một số người ở trong tình huống đặc biệt không biết phải làm thế nào nên lựa chọn cách trầm mặc, ví dụ như ở câu nói “Con yêu mẹ”. Vấn đề này, mẹ à, con vẫn không biết con có yêu mẹ không, con đã dùng rất nhiều thời gian để tìm câu trả lời, nhưng đều không có một đáp án chính xác.
Nhưng mà, mẹ, lúc này, con đã biết.
Con rất yêu mẹ.
Mẹ xem, ngay lúc này, nhìn thấy mẹ nằm ở trước mặt con, con không biết nên làm như thế nào cho phải, con thấy rất rõ, thứ chảy ra từ trong khóe mắt chính là nước mắt.
Nó cũng như trong cảm nhận của mỗi người, chua xót như nước biển.
Mẹ, khi ngắt lấy đóa hoa này, lũ ong mật cứ ong ong kêu ở bên tai con nhưng kỳ quái là, con không hề cảm thấy chúng nó đáng ghét, là bởi vì màu sắc của bầu trời sao?
Mẹ ơi, con hình thấy trêи trời rất xanh, xanh như vậy làm cho con ý thức được đây là một sáng sớm đầy nắng, mẹ, mẹ có biết hay không? Ý thức được điều này đối với con mà nói, lại có chút khó khăn, ngày thường tâm trạng của con luôn không tốt, cũng không biết vì cái gì.
Mẹ, khi ngắt lấy đóa hoa này, trong đầu con cứ luôn tưởng tượng thấy cảnh mẹ nhận được nó sẽ ra sao lúc ấy bầu trời sẽ trở nên càng xanh hơn nhỉ.
Mẹ, hôm này thật đúng là một sáng sớm đầy nắng.
Đây là một sáng sớm đầy nắng.
Mẹ ơi, xin đừng. . . . . .