Đọc truyện Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em – Chương 19: Novichok (Canh 1)
2015, đầu hạ, Nam Phi, Johannesburg.
Trương Thuần Tình đứng dưới tòa cao ốc của trung tâm Cape Town, ngẩng đầu nhìn lên. Tòa cao ốc này cao 46 tầng, là tòa nhà cao thứ 3 Nam Phi. Từ tầng 20 đến tầng 46 là văn phòng làm việc của SN Energy. Công ty này có 3800 nhân viên, trong đó bao gồm CEO chấp hành của SN Energy, Tống Du Liệt.
Đối với Trương Thuần Tình, cái tên Tống Du Liệt không xa lạ gì.
Ngay từ đầu, cô đã từng dùng những từ ngữ độc ác nhất để nguyền rủa tên này nhưng vô dụng. Nắm lấy một góc tạp chí có hình người thanh niên trẻ tuổi này đã bị ố vàng, Tống Du Liệt vẫn sống tốt, thậm chí còn tốt hơn so với bất kỳ ai trêи thế giới này.
Dần dần, những lời nguyền rủa ác độc biến thành những lời thân mật của tình nhân “Tống Du Liệt, anh phải sống tốt đấy” vì nguyền rủa Tống Du Liệt gãy tay gãy chân đã không thể nào xoa dịu nỗi oán hận của Trương Thuần Tình.
Đa số thời gian Tống Du Liệt sẽ ở Nam Phi, vì thế, nhờ có mẹ của một người bạn đề cử, Trương Thuần Tình đã trở thành thực tập sinh của tờ Nam Phi.
Mỗi ngày, rồi lại mỗi ngày, Trương Thuần Tình luôn cầu nguyện với Đỗ Lập Tân “Anh ơi, làm ơn giúp em”, “anh nhất định phải giúp em đấy”
Rốt cuộc —
Một tuần trước, có cơ hội được một lần phỏng vấn Tống Du Liệt, phụ trách phỏng vấn Tống Du Liệt chính là phóng viên có kinh nghiệm nhất, đi theo còn có Bella.
Bella và Trương Thuần Tình là bạn cùng trường, lớn hơn cô 2 lớp, đến Johannesburg sớm hơn cô một năm rưỡi. Bọn họ lớn lên trong cùng một khu, từng san sẻ chung một chiếc bánh kem, mặc chung một bộ quần áo. Bella cũng là người duy nhất không dùng tư cách đồng nghiệp tham dự tang lễ của Đỗ Lập Tân.
Sau khi xác nhận tin tức phỏng vấn, Trương Thuần Tình lập tức gọi điện thoại cho Bella. Hai ngày sau, Bella mới đáp ứng yêu cầu của cô.
Hôm qua, thông qua một bài phỏng vấn thử, tờ báo này đã phát thông báo mới: người đi cùng vị phóng viên phỏng vấn Tống Du Liệt đã đổi từ Bella sang Trương Thuần Tình. Nói dễ nghe thì là đi theo phóng viên, thực tế là làm tùy tùng sống, xách túi, mua nước, giúp ghi chú lại.
Hai tiếng trước, ở trong phòng của căn hộ, Trương Thuần Tình đang trang điểm thì Bella bước vào, cầm lấy bông tẩy trang lau môi, sau đó đem son bỏ vào túi.
Bella đi thẳng vào vấn đề hỏi cô rốt cuộc muốn làm gì?
“Mình chỉ muốn gặp vị chủ nhân của chiếc Koenigsegg CC8S” Trương Thuần Tình lặp lại lần nữa, lúc trước cô đã giải thích rõ ràng với Bella qua điện thoại rồi. Bella nhìn cô, nhìn vào ánh mắt cô, Trương Thuần Tình xoay người sang chỗ khác, đi đến phía trước cửa sổ, hít thở không khí.
“May” Bella gọi tên tiếng anh của cô “Cậu thật xinh đẹp”
“Cám ơn” Nhìn hình ảnh của bản thân trêи cửa sổ pha lê, trêи khuôn mặt đã trang điểm dường như đúng là xinh đẹp hơn hẳn.
“Cậu xinh đẹp như vậy, rất được đám con trai hoan nghênh, rất nhiều đàn ông châu Á muốn cùng cậu hẹn hò, biết họ nói sao về cậu không? “Nụ cười của May rất cuốn hút, cô ấy và tên giống như nhau, đều tốt đẹp””
May tiếng Trung phát âm là “Mei””, nghĩa tiếng anh là cô gái tháng năm.
Tên tiếng anh này là sau khi mẹ đi Anh đã đặt cho cô.
Hai mẹ con đến Anh vừa lúc London bước vào tháng 5, mẹ đặt tên tiếng Anh cho cô là May, với hy vọng bọn họ có thể có một khởi đầu tốt đẹp.
Năm rời khỏi Trung Quốc, cô chỉ mới có 6 tuổi, tên là Đỗ Thuần Tình. Vì một tờ giấy ly hôn, Đỗ Thuần Tình biến thành Trương Thuần Tình. Mẹ cô họ Trương.
Đỗ Thuần Tình biến thành Trương Thuần Tình, còn Đỗ Lập Tân vẫn là Đỗ Lập Tân. Đỗ Lập Tân thật sự là một đứa trẻ trưởng thành sớm, em gái luôn bị bệnh, lại quá gầy, mẹ lại có công việc lương cao, em gái theo mẹ khẳng định sẽ tốt hơn theo bố.
Thế là anh ấy chọn theo người bố thất nghiệp, trước khi em gái đi đã lén bỏ tiền lẻ vào vali của nó. Làm thêm vào ngày lễ cũng chỉ vì đáp ứng lời hứa với em gái trước khi chia tay, đợi anh có đủ năng lực sẽ cùng em mỗi năm ở London trải qua ngày sinh nhật. Từ khi Đỗ Lập Tân 18 tuổi, đây đã trở thành một thông lệ.
Cái thông lệ này đột nhiên đến năm 2012 thì ngừng lại, về sau Trương Thuần Tình vĩnh viễn không thể chờ được Đỗ Lập Tân.
Người đàn ông trẻ tên Đỗ Lập Tân đã nằm xuống suốt 6 tiếng đồng hồ trêи một đất nước xa lạ. Trong suốt 6 tiếng đó, không ai đến gần nhìn anh một cái, mặc cho thân thể anh cứng đờ, bị bông tuyết bao phủ.
Lạnh không anh? Chắc chắn rất lạnh phải không anh?
Từ này về sau, Murmansk là một thành phố luôn luôn đổ tuyết trong hồi ức của Trương Thuần Tình. Ở thành phố đó, cô còn chính mắt nhìn thấy bố mình cúi đầu đi theo phía sau một người đàn ông trung niên. Điều buồn cười là, người đàn ông trung niên chính là luật sư của kẻ đã gây ra tai nạn.
Khoảnh khắc đó, hình dạng của thế giới này thật méo mó.
Càng buồn cười là, cô với những người trong thành phố này đều giống nhau, chỉ có thể thông qua internet, TV, truyền thông để biết thêm thông tin. Cuối cùng, cô nhìn thấy người gây họa được bao quanh bởi đám luật sư đi qua bức tượng của nữ thần chính nghĩa trêи TV. Tin tức duy nhất về hắn ta mà cô biết được là, tên tiếng Trung của hắn là Tống Du Liệt.
Thông tin này vẫn là do một nhân viên người Trung ở đại sứ quán lén nói cho cô biết.
Tống Du Liệt! Hiện tại, lúc nghĩ đến cái tên này trong lòng, Trương Thuần Tình đã không còn tức giận đến phát run nữa, gương mặt phản chiếu trêи cửa kính cũng cực kỳ bình tĩnh. Tin rằng khi nhìn thấy khuôn mặt của Tống Du Liệt, cũng sẽ không có bất kỳ gợn sóng gì.
Không chỉ khuôn mặt bình tĩnh mà giọng nói trước sau như một cũng bình tĩnh: “Bella, cậu muốn nói cái gì?”
“May, Tống Du Liệt sẽ không vì khiến cậu cười mà nhảy nhót trêи bãi cỏ như đám nam sinh kia, cũng không vì cậu mà đi sớm để giành được chỗ ngồi tốt trêи giảng đường, càng không vì cậu mà mua cà phê và vé xem nhạc kịch đem đến trước mặt cậu, lắp bắp hỏi khi nào cậu có thời gian đi cùng anh ta”
Đến đây, Trương Thuần Tình cũng đã hiểu ý tứ trong lời nói của Bella. Quay đầu, cô cười với cô ấy “Phương pháp báo thù này quê mùa rồi”
Bella đem một tấm ảnh chụp đặt trêи bàn trang điểm, dùng ngữ khí nghiêm túc nói với cô “Nếu đúng như những gì mình nghĩ thì, tỷ lệ súng cướp cò lớn hơn tỷ lệ báo thù thành công á”
Phải vậy không? Trương Thuần Tình liếc về phía tấm ảnh một cái. Đó là những tấm ảnh ít ỏi chụp Tống Du Liệt tham dự mấy buổi tiệc công cộng, tấm này Trương Thuần Tình cũng có, người đàn ông trong ảnh tuổi trẻ, đẹp trai, chỉ một cái nhấc tay một cái ngẩng đầu cũng dễ dàng bắt được muôn vàn trái tim thiếu nữ.
Bỏ giả thuyết của Bella sang một bên, Trương Thuần Tình trong lòng có chút buồn bực: “Cậu cảm thấy mình sẽ bị khuôn mặt kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo hả?”
Bella không nói gì.
“Mình đoán, bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo chính là cậu” Trương Thuần Tình trêu bạn tốt của mình “Cho nên cậu cũng đừng cho rằng mình sẽ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo”
Nói đến vấn đề này, không kiềm được tiếng cười, Bella giống như đã quên thế giới này còn có một người tên là Đỗ Lập Tân, lại có…
“Đừng quên, mình 18 tuổi đã làm ở tạp chí thời trang rồi đấy” Trương Thuần Tình nhắc nhở Bella. Trụ sở chính của tạp chí này ở London, là người dẫn đầu của giới thời thượng. Trương Thuần Tình đã từng gặp qua rất nhiều đàn ông đẹp trai, loại đàn ông đẹp trai nào mà cô chưa từng gặp qua, cô có thể gặp khi giúp họ mặc quần áo. Những lời này khiến cô nhớ đến đoạn đối thoại hài hước giữa một bạn trợ lý và nghệ sỹ.
“Được rồi” cô dùng tay kéo khuôn miệng Bella thành một nụ cười. “Đừng lo lắng, mình chỉ muốn đi gặp chủ nhân của chiếc Koenigsegg CC8S thôi, nếu có cơ hội, mình sẽ khiến anh ta chán ghét mình, không hơn không kém”
8h30, Trương Thuần Tình rời khỏi nhà.
Buổi phỏng vấn với Tống Du Liệt bắt đầu lúc 10h10, 10h30 Tống Du Liệt phải bay đến Cape Town, chỉ có 20 phút để phỏng vấn. Trong những năm gần đây, cuộc phỏng vấn này là cuộc phỏng vấn diễn ra trong khoảng thời gian ngắn nhất mà từng thực hiện. Nhìn xem, kiêu ngạo biết bao, tổng thống Nam Phi còn cho 30 phút.
Nhưng không sao, kỳ phỏng vấn này sẽ là tin chủ lực của tháng. Tổng biên tập cũng đã dự tính phát hành 50000 bản, đây cũng chỉ là ước lượng mà thôi. Doanh nhân đẹp trai bao giờ cũng được hoan nghênh bởi phái nữ hơn là nghệ sĩ nữ có gương mặt đẹp. Cho dù bọn họ không hiểu kinh tế, tài chính nhưng cũng không thể ngăn các cô mang tờ báo có khuôn mặt của Tống Du Liệt về nhà.
Huống hồ, Tống Du Liệt năm nay mới chỉ 21 tuổi, 21 tuổi đã trở thành CEO chấp hành của SN Energy, tuy rằng anh ta bên ngoài chỉ nói là tạm thời đảm nhiệm lúc công ty gặp khó khăn, chức vụ này chỉ là tạm thời mà thôi, tuy nhiên ai cũng biết chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Khiến cho đám phụ nữ càng say mê thảo luận hơn chính là: Tống Du Liệt không có scandal.
Hôm nay Trương Thuần Tình không cần đến tòa soạn, cô muốn 10h đến chỗ của Tống Du Liệt cùng mọi người tập hợp ở đó luôn.
9h45, taxi ngừng trước tòa nhà làm việc của Tống Du Liệt, xuống xe, Trương Thuần Tình liền nhận được điện thoại của Collet.
Collet trong điện thoại nói ông bị kẹt xe, có thể đến trễ một chút, xem cô làm thế nào thì làm.
“Được rồi, tôi biết rồi” ngữ khí rất cung kính(*)
(*) 毕恭毕敬 : tất cung tất kính: thành ngữ, chỉ sự tôn trọng, cung kính, rất lễ phép.
Cái này nghe như một cuộc điện thoại cầu cứu. Kẹt xe? Sao Collet, người được bình chọn là 1 trong 10 phóng viên truyền thông xuất sắc nhất lại có thể phạm một sai lầm nhỏ này được? Trương Thuần Tình trong lòng cười một tiếng.
Tin rằng, Collet hiện tại đang bận giải thích với vợ mình tại sao ông ta bảo suốt đêm tăng ca nhưng sáng sớm lại xuất hiện ở chung cư của một cô gái trẻ. Điều khiến vợ Collet khó chấp nhận hơn chính là, cô gái trẻ tuổi đó là học sinh của chính mình.
“Chồng mình cũng học sinh mình lại dang díu với nhau” nghĩ mà đau cả đầu.
Lúc này, vợ Collet nhất định đang cảm thấy biết ơn vì cú điện thoại sáng sớm kia, nếu không, không biết bà ấy còn bị lừa đến bao giờ. Vợ Collet xuất thân là danh gia vọng tộc Nam Phi, việc cấp bách hiện tại mà Collet cần làm là trấn an vợ mình.
Trương Thuần Tình nhìn lên tòa cao ốc kia, ánh mắt ngừng ở tầng cao nhất của cao ốc.
Đến thời khắc này, thật không dễ dàng.
9h45, Trương Thuần Tình đi vào tòa nhà, tìm đến phòng làm việc của SN Energy, theo chỉ thị của lễ tân bước vào thang máy. Trong tòa nhà này có rất nhiều công ty cùng làm việc, mỗi thang máy đều kín hết chỗ, những người này giành được chỗ cũng xem là giỏi.
Trương Thuần Tình đi theo những người đó từ thang máy này đến thang máy khác, cuối cùng ngẩn ngơ thế nào mà lại bị đẩy vào cửa xoay tròn. Bước vào cửa xoay tròn, ánh sáng lập tức tối hẳn, lần đầu tiên Trương Thuần Tình quan sát hai cánh cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Toàn bộ cơ thể nhào qua, chân chặn ở cửa thang máy, cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, Trương Thuần Tình tiến vào thang máy bằng một động tác giống như động tác sắp đâm vào tường.
Đối mặt với cửa thang máy, lưng dán sát vào tường, cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Trương Thuần Tình mới dám thở ra một hơi.
Tốt rồi, cuối cùng cũng bước vào rồi. Lau mồ hôi trêи trán, Trương Thuần Tình lại kiểm tra đống tài liệu có mất mát gì không sau cuộc giành giật thang máy. Tài liệu này cô phải mất mấy giờ để sửa lại, mọi người đều biết, khi phỏng vấn Tống Du Liệt, có hai nguyên tắc bắt buộc phải tuân thủ: không chụp ảnh, không ghi âm.
Tài liệu không có mất mát gì. Trương Thuần Tình thở dài một cái.
Nhưng rất nhanh, cô lại phát hiện có điều không thích hợp, thang máy rất lớn, thang máy lớn như vậy lại chỉ có hai người, một người là cô, người còn lại là một chàng trai trẻ đứng trước mặt cô.
Liệu có phải… Trương Thuần Tình đánh mắt tìm tới tìm lui trong thang máy.
Các công ty lớn đều sẽ có nhiều loại thang máy, những nhân viên bình thường dùng một loại, nhân viên cao hơn dùng một loại, sếp sẽ có một loại chuyên dùng riêng.
Trương Thuần Tình không tìm được bảng tên của thang máy, vậy nên không phải cô cố ý bước vào thang máy dành cho nhân viên cấp cao. Thông thường bước vào loại thang máy này, cô sẽ bị mời ra ngoài một cách nhẹ nhàng.
Tầng mấy?” dùng tiếng anh, lại còn phát âm rất chuẩn.
Tiếng anh phát âm chuẩn chỉ là phụ, quan trọng là giọng nói rất dễ nghe. Đây là một người đàn ông có giọng nói rất dễ nghe.
Thế giới này có rất nhiều loại yêu thích kỳ quái, những người thích tay đẹp thì được gọi là “tay khống”, thích khuôn mặt đẹp thì gọi là “nhan khống”, thích giọng nói hay thì được gọi là “Thanh khống”. Trương Thuần Tình có một bí mật: rất thích giọng nói dễ nghe.
Lúc đầu là thích tiếng côn trùng kêu sau vườn, đến tiếng thủy triều lên xuống trong đêm trăng, lại đến tiếng gió tiếng mưa rơi, cuối cùng là thanh âm của con người, lúc cao lúc thấp trong băng cát-xét, lúc cao vút hoặc trầm thấp, lúc thương cảm hoặc sung sướиɠ. Khi vui vẻ thì như tiếng nước chảy róc rách, khi thống khổ thì như con thú cô đơn trong miền hoang dã.
Như bao nhiêu thiếu nữ thời đại, Trương Thuần Tình thích nhất là mang theo walkman leo lên nóc nhà vào những đêm hè và nghe đi nghe lại những bản nhạc phim cổ điển.
“Tầng mấy?”
Thật dễ nghe, đây chính là giọng nói mà cô rất thích, cực kỳ thích.
Giọng nói dễ nghe, bóng lưng cũng đẹp, cao lớn đĩnh đạc, khiến cho các cô gái muốn dán mặt vào lưng, tay vòng qua eo anh, nhẹ giọng kể cho anh chuyện đã trải qua hôm nay.
Tưởng tượng vào một đêm mùa hạ, từ cửa sổ bò lên nóc nhà, trước mắt là một bầu trời đầy sao, bên tai là “Ôi, thuyền trưởng, thuyền trưởng của tôi” giọng nói của thiếu niên trong trẻo như cơn gió xuân.
Trong một khoảng thời gian ngắn, không rõ là đến từ băng cát-xét hay là từ chính trước mắt. Nhìn chăm chú bóng hình kia, thanh âm dễ nghe, bóng lưng đẹp, cũng không biết mặt trông như thế nào. Như nghe được tiếng lòng của cô.
Người đàn ông trẻ vẫn luôn đưa lưng về phía cô chậm rãi quay đầu lại, trong tình huống không hề phòng bị, cứ như vậy mà lặng lẽ tìm được một không gian, giống như một cơn gió nhẹ, lại giống như một làn khói, nội tâm có chút hoảng loạn, lại có chút nhộn nhạo, như một chú nai con vô tình đạp phải một phiến đá.
Không nhớ rõ là ở nơi nào đọc được: tình yêu như một người theo chủ nghĩa cơ hội, khi bạn đang khóc thút thít một mình lại nhận được khăn giấy người kia đưa cho cũng khiến tim đập thình thịch trong nháy mắt; ngày mùa đông lạnh lẽo bạn được một người đưa áo khoác, nhìn họ bước đi trong gió lạnh, nội tâm bạn chắc hẳn sẽ thốt lên: thật ngầu.
“thuyền trưởng, thuyền trưởng của tôi” cô vẫn còn nghĩ về điều đó thì, người nọ chậm rãi quay đầu, đôi mắt thâm thúy.
Thanh âm dễ nghe, bóng lưng đẹp, khuôn mặt càng không ai sánh bằng, đáy lòng không nhịn được mà thầm tán thưởng.
Sau đó….
“Tầng mấy?”
Giọng nói dễ nghe gần trong gang tấc. Nhìn kỹ một chút
Tay Trương Thuần Tình run lên, một tờ giấy từ folder rơi xuống dưới đất, theo bản năng cô cũng cúi xuống nhặt. Cùng lúc đó khiến cho tư liệu trong ngực rơi xuống mặt đất.
Thật khiến người khác đau đầu.
Đầu tiên, Trương Thuần Tình nhìn thấy tấm ảnh rơi dưới chân mình, đó là tấm ảnh của Tống Du Liệt mà lúc trước Bella để trêи bàn trang điểm, có lẽ lúc rời đi quá gấp, cô tiện tay nhét vào folder.
Người không biết còn tưởng cô giống với đám con gái thầm thương trộm nhớ Tống Du Liệt.
Khom lưng. Nhưng có người đã nhặt tấm ảnh lên trước cô. Bàn tay cầm ảnh chụp làm cô nhịn không được lén nhìn mấy lần.
Người này nhất định kiếp trước đã giải cứu cả ngân hà, kiếp này tạo hóa đã đem những gì tốt đẹp nhất thế giới đều cho anh ta cả.
Tấm ảnh được đưa đến trước mặt cô.
“Cảm ơn” khóe miệng Trương Thuần Tình chứa đầy ý cười, giơ tay về phía trước nhận lấy tấm ảnh.
Lần này, là góc độ chính diện.
Ánh sáng trong thang máy vừa đủ, tia sáng của ánh đèn cùng với hoa văn mạ vàng của thang máy giao nhau, mỗi dải sáng đều như được sắp xếp rực rỡ lung linh, nhưng so với thần thái đuôi lông mày, đáy mắt của người này đều không thể so sánh được.
Trương Thuần Tình lui về phía sau một bước, ước chừng nán lại trêи khuôn mặt của người kia 3 giây, lại cúi đầu nhìn ảnh chụp trêи tay anh. Một người đã từng gặp Tống Du Liệt đã từng nói, Tống Du Liệt người thật còn đẹp hơn ảnh chụp gấp 100 lần.
Thật sự là vậy.
Nhận lấy ảnh chụp.
Hắng giọng một cái, mỉm cười, vươn tay ra.
“Anh Tống, tôi là phóng viên của , May”