Đọc truyện Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em – Chương 155: Hai tháng nghe theo trái tim mách bảo (Đại kết cục)
Los Angeles, tháng hai, ngày thứ hai đầu tiên.
Qua Việt Tú nhận được tin tức từ cơ quan điều tra gửi cho cô, quả nhiên, Trương Thuần Tình là em gái của Đỗ Lập Tân.
Lúc ở Murmansk, cô đã nhìn thấy mẹ của Đỗ Lập Tân từ xa một lần, khi đó Qua Việt Tú đi sau mấy nhân viên chính phủ, cuối cùng cô cũng không dám tiến lên phía trước.
Xem xong tài liệu, Qua Việt Tú gọi điện thoại đặt vé máy bay.
Nửa tháng qua, cô đều ở Los Angeles chăm sóc Qua Hồng Huyên.
Trong suốt thời gian ở Los Angeles, Qua Việt Tú không về Beverly Hill mà sống ở resort tại vịnh Venice vì chỗ này gần nơi Qua Hồng Huyên đang ở. Và trong suốt khoảng thời gian đó, Qua Việt Tú chưa từng gặp Hạ Yên lần nào, dĩ nhiên là bởi vì bà ta cố ý tránh mặt cô.
Cô hôn lên trán Qua Hồng Huyên thay cho lời tạm biệt: “Bố, lần sau con sẽ đến thăm bố.”
Có một khoảnh khắc như thế này, Qua Việt Tú cảm giác rằng đôi mắt của người ngồi trêи xe lăn rất có thần.
Qua Việt Tú không chọn chuyến bay thẳng từ Los Angeles đến Johannesburg mà đi từ Los Angeles qua New York rồi mới bay đến Johannesburg, Tiên Vu Đồng đang ở New York, cô ta đã hoàn thành cuộc phẫu thuật đầu tiên.
Ở New York, Qua Việt Tú bị cấm cửa, Tiên Vu Đồng từ chối gặp cô.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Qua Việt Tú không gặp được Tiên Vu Đồng nhưng lại gặp được cậu bé máy nước uống, anh ta kể với cô rằng cuộc phẫu thuật đầu tiên của Tiên Vu Đồng có kết quả khá tốt, anh ta bảo sau này cô hẵng tới.
“Nói không chừng đến lần thứ 11, cô ấy sẽ đồng ý gặp cô, Annabelle là một cô gái rất dễ mềm lòng.” Cậu bé máy nước uống cười nói.
Trong nụ cười của cậu bé máy nước uống có nắng tràn vạn dặm, đó là điều mà Tiên Vu Đồng cần.
Qua Việt Tú đến Johannesburg đã là ngày hôm sau.
Cô ngủ một đêm ở khách sạn, trưa hôm sau thì gọi điện cho Trương Thuần Tình, số điện thoại của Trương Thuần Tình là cô lấy được từ trưởng phòng Joan của Tống Du Liệt .
Bốn tiếng sau, ở ven hồ của một công viên, Qua Việt Tú gặp được Trương Thuần Tình.
Cô đưa máy ghi âm đến trước mặt Trương Thuần Tình.
Nói: “Tối qua ở khách sạn tôi đã tường trình lại toàn bộ quá trình gây ra tai nạn của Đỗ Lập Tân.”
Vẻ mặt Trương Thuần Tình đầy nghi ngờ nhận lấy máy ghi âm.
Qua Việt Tú cụp mắt.
Nói: “Vào đêm 19/1/2012, tại Murmansk, tôi chính là người đã lái chiếc Koenigsegg cc8S. Nói cách khác, sự việc xảy ra vào đêm 19/1/2012 ở Cảng không đóng băng đó, thủ phạm của vụ tai nạn xe không phải Tống Du Liệt mà là Qua Việt Tú.”
Như vậy đã đủ hiểu chưa.
Cô ngước mặt lên nhìn Trương Thuần Tình.
Trêи mặt Trương Thuần Tình đầy vẻ ngờ vực nhìn cô.
“Tôi thừa nhận, tôi là một bệnh nhân tâm thần phân liệt di truyền, từ khi ra đời cho đến bây giờ đã là 26 tuổi vẫn là bệnh nhân tâm thần phân liệt, không chỉ vậy tôi còn mắc chứng rối loạn kiểm soát cảm xúc, bọn họ nói rằng người giống như tôi sẽ phải chịu sự bảo hộ của pháp luật.” Cổ họng cô khô khốc: “Cái gọi là chịu sự bảo hộ của pháp luật cũng chỉ là một loại báo cáo khác để cô biết rằng, cô và tôi không giống nhau.”
“Chiếc máy ghi âm trêи tay cô vĩnh viễn có hiệu lực, Trương Thuần Tình, chờ đến khi nào trêи thế giới này, người như tôi có thể vào nề nếp như người khác, cô hãy giao chiếc máy ghi âm này cho cảnh sát.”
“Trương Thuần Tình, sa này cô không cần phải cảm thấy áy náy khi yêu tên chủ mưu gây ra tai nạn cho người anh đã khuất nữa, đây là chuyện tốt, không phải sao?”
Người phụ nữ tên Qua Việt Tú kia đi rồi.
Cứ vậy mà đi, còn chiếc máy ghi âm cô ấy để lại vẫn nằm trong tay Trương Thuần Tình.
Sau đó Trương Thuần Tình phát hiện ra từ đầu đến cuối mình không nói câu nào, từ lúc Qua Việt Tú xuất hiện cho đến lúc cô ấy đi, vậy mà cô không nói được câu nào.
Người phụ nữ kia đi bỏ lại câu “Sự việc xảy ra vào đêm 19/1/2012 ở Cảng không đóng băng đó, thủ phạm của vụ tai nạn xe không phải Tống Du Liệt mà là Qua Việt Tú.” Câu nói này như một quả bom hạng nặng, khiến cô đơ luôn ở đó.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cho nên, là Qua Việt Tú, không phải Tống Du Liệt.
Nói cách khác là Tống Du Liệt thay Qua Việt Tú nhận tội.
Đậu Mè!
Cơn gió tạt qua, Trương Thuần Tình lần mò, tìm một chỗ ngồi xuống.
Cô ngồi xuống, đứng lên, vẫy hai tay về hướng Qua Việt Tú.
Quơ xong rồi thì chán chường ngồi xuống.
Cô cười khổ.
Đúng thật, Qua Việt Tú nói đúng, từ nay về sau cô không cần phải cảm thấy tội lỗi khi yêu hung thủ gây ra tai nạn cho Đỗ Lập Tân nữa.
Sau này mỗi khi đi thăm Đỗ Lập Tân, cô có thể đường đường chính chính nói với anh rằng: Anh, em không yêu hung thủ đã khiến anh ra đi.
Còn nữa, anh, hung thủ khiến anh ra đi là Qua Việt Tú.
Cô nhìn chiếc máy ghi âm trong tay.
Qua Việt Tú nói nó vĩnh viễn có hiệu lực.
Qua Việt Tú còn nói…còn nói rằng ” chờ đến khi nào trêи thế giới này, người như tôi có thể vào nề nếp như người khác, cô hãy giao chiếc máy ghi âm này cho cảnh sát.”
Không biết sao khi nghe thấy những lời này, những lời này chạm đến tim thì trái tim cô lại cảm thấy đau khổ.
Không, không, không, cô không cần phải đồng tình với một người phạm tội.
“Người phạm tội cũng chỉ là một người bình thường giữa hàng vạn chúng sinh.” Đây là lời mà Tống Du Liệt nói với Trương Thuần Tình.
Ở Nice, Trương Thuần Tình đã hỏi Tống Du Liệt vì sao lại giữ cô ở bên cạnh thì Tống Du Liệt đã trả lời thế này.”
“Người phạm tội chỉ là một danh từ kết hợp với động từ, trong đầu cô luôn tồn tại ý niệm ngày tháng năm nào đó, bọn họ đã làm ra chuyện mà cô không thể tha thứ được. Nhưng đến một ngày, cô ở bên cạnh họ, cô phát hiện ra thật ra bọn họ cũng giống như cô, cũng chỉ là một người bình thường, có người thân có bạn bè, vì cơm ăn áo mặc, vui buồn sầu bi, vì sinh tồn mà thỏa hiệp.”
“Chỉ là trong một giây phút đen đủi, họ đã phạm phải một chuyện không thể tha thứ. Nhưng ít nhất… cái từ “kẻ phạm tội” được tạo thành từ một danh từ và động từ này trong đầu cô sẽ không còn là một khái niệm mơ hồ nữa. Nếu như cô biết họ là người thế nào, có lẽ cô sẽ không còn ghét họ như lúc ban đầu nữa. Trương Thuần Tình, có đôi khi cố chấp ghét một người sẽ khiến cho niềm vui trong cuộc sống vơi đi rất nhiều. Thế nên tôi để cô ở cạnh tôi, để cho cô quan sát, và tự tìm câu trả lời.”
Kẻ chịu tội cũng chỉ là một người bình thường giữa hàng vạn chúng sinh, Tống Du Liệt cũng vậy, Qua Việt Tú cũng vậy.
Trong nháy mắt, Trương Thuần Tình phát hiện ra mình đã suy nghĩ thông suốt.
Đại khái là mục đích Tống Du Liệt đưa cô đi cùng anh đến miền nam nước Pháp tham gia sinh nhật ông ngoại của anh là: Cô ấy tên là Qua Việt Tú, Qua Việt Tú là một người sống sờ sờ.
Con người là loài vật giàu tình cảm, cho dù chỉ vài câu ngắn ngủi thôi cũng sẽ khiến ta đồng cảm.
Cô nhắm mắt lại.
Sau câu chuyện chấn động đó, Trương Thuần Tình phát hiện ra mình vẫn rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến khổ sở.
Bấy giờ Trương Thuần Tình cuối cùng cũng đã hiểu ra vì sao hôm nay Tống Du Liệt lại thất thần đến vậy.
Sáng nay, toàn bộ nhân viên nữ bàn tán một chuyện: Anh Tống đến nhầm phòng thư kí vì tưởng đây là phòng làm việc của mình, sau đó còn hỏi nhân viên với thư kí, sao các người lại ở đây? Phòng làm việc là nơi ngồi mỗi ngày vậy mà còn đi nhầm, chuyện này đã kỳ quái lắm rồi, càng li kì hơn nữa là câu “Sao các người lại ở đây?”, câu này Tống Du Liệt thốt ra sau khi đã vào phòng thư kí tận ba phút.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Có lẽ, lý do đằng sau câu chuyện kỳ quái bị đám nhân viên nữ bàn tán sôi nổi là vì: Qua Việt Tú đã đến Johannesburg.
Trước đây, Trương Thuần Tình đã không chỉ một lần nhận được ám thị của Joan, ví dụ như là nhà của anh Tống dạo này xuất hiện không ít đồ dùng nữ. Lúc mới nghe tin này Trương Thuần Tình tự nhủ đây là chuyện bình thường khi chị họ ở nhà em họ. Mấy ngày trước thì Joan còn nói dứt khoát rằng lúc bà dọn dẹp phòng làm việc cho anh Tống thì thấy hóa đơn mua “ba con sói”.
Lần này thì đủ hiểu chưa?
Vậy thì đúng là hai người điên.
Bây giờ chắc là người điên Qua Việt Tú đang trêи đường đến nhà của người điên Tống Du Liệt chứ gì?
Đứng giữa đoàn người qua lại trêи quảng trường, Qua Việt Tú ngây ngẩn nhìn ngắm bầu trời, có một đứa bé đi ngang qua cô, cô hỏi nó tiếp theo nên đi về hướng nào.
Đứa bé kia chỉ bừa về một hướng.
Đứa bé đó có lẽ cũng không biết rằng chỉ bừa một cái mà đã khiến Qua Việt Tú đi từ Johannesburg đến Úc.
Qua Việt Tú đến Australia thăm Karona đang chờ sinh xong, sau đó thì đến thăm Khiết Khiết, thăm Khiết Khiết rồi cô đến Tokyo ngắm hoa anh đào nở, rồi từ Tokyo mua vé máy bay đến Quảng Châu.
Giữa tháng hai, cô giữ lời hứa đến thăm nơi Cố Lan Sinh sống khi còn thơ bé, cũng tìm được tiệm bánh ngọt mà anh nhớ mãi không quên. Ở tiệm bánh ngọt đó, cô đã ngồi ngẩn ngơ cả một buổi chiều.
Rời khỏi Quảng Châu, Qua Việt Tú đến thăm Monaco, trước đây cô đã nhận lời với hai anh em đã chăn dê cùng cô rằng sẽ mang cho họ một đống đồ điện trong nhà.
Một chiếc xe tải chở đồ điện lớn dừng trước cửa nhà hai anh em.
Cô gõ cửa.
Hai anh em, anh mười bảy, em mười lăm, bố mẹ đã qua đời nên bà nội một tay nuôi lớn, bà nội vẫn luôn mong muốn có một chiếc TV.
Lần này không chỉ có TV mà còn có chiếc xe motorr cực ngầu mà người anh luôn mong ước, đứa em thì có được một chiếc smartphone mà mình hằng mong mỏi, có cả tủ lạnh, máy giặt,…vân vân… cái gì cần là đều có.
Một chiếc xe chở đồ điện tử đến tận nhà khiến hai anh em bị dọa sợ.
Đứa em trai ôm chầm lấy cô: “Fiona, cô trúng xổ số độc đắc sao?”
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Vào đầu tháng Hai, Casablanca.
Chập tối, Qua Việt Tú mở cửa sổ nhà dân, nhìn tấm biển quảng cáo khổng lồ có cây cầu New Jersey xanh biếc trêи nóc khách sạn ở phía bên kia đường. dưới bầu trời hoàng hôn, trông nó thật đẹp.
Ngồi trêи bục cửa sổ, cô vừa ăn kem ốc quế, vừa ngắm nhìn chiếc cầu màu xanh da trời.
Cười, cắn một miếng kem, cười, rồi lại cắn thêm miếng kem nữa.
Chiếc kem ốc quế ngột đến nỗi khiến cô cười tít mắt.
Johannesburg, thứ sáu cuối tháng hai.
Như thường ngày, Tống Du Liệt rời khỏi phòng làm việc, lái xe trêи con đường rực rỡ ánh đèn mới lên, dọc đường về chung cư nội thành, công viên sinh thái gọi đến cho anh, nói Abu gần đây đang tính tình không tốt.
Thật là đau đầu, đây là lần thứ ba trong tháng Abu quậy rồi, Abu khiến cho người ta đau đầu, mà Qua Việt Tú cũng khiến cho người ta đau đầu không kém.
Người phụ nữ kia dường như đã trở về trạng thái lúc mới hai mươi mấy tuổi, vui chơi quên lối về, chạy khắp nơi trêи thế giới
Xe tiến vào gara, có thang máy chạy thẳng từ gara lên nhà.
Anh bước vào thang máy.
Cạnh thang máy có cầu thang đi bộ.
Ở bậc thang của cầu thang đi bộ gần thang máy, Tống Du Liệt thấy một người phụ nữ.
Người phụ nữ này đang ngồi ngủ gà ngủ gật trêи bậc thang, bên cạnh là chiếc vali hành lý xấu xí, chiếc áo khoác vắt trêи vali, một chân gác lên vali, dây giày trêи chân gác lên vali bị lỏng ra, đế giày dính đầy bụi bặm.
Tống Du Liệt tin rằng rất lâu rất lâu về sau, khi có người nào đó hỏi anh rằng phong cảnh đẹp nhất mà anh từng được ngắm trêи đời này là gì.
Anh sẽ trả lời rằng phong cảnh đẹp nhất mà anh từng được thấy là dáng vẻ của người phụ nữ đang ngồi ngủ gật trêи bậc thang.
Anh cột dây giày lại cho cô.
Rồi khom người, cẩn thận bế người phụ nữ đang ngủ say trêи bậc thang.
Trước khi khom người.
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô.
Con nhỏ điên, em vất vả rồi.