Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 152: Những bông hoa trên tầng áp mái (hạ)


Đọc truyện Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em – Chương 152: Những bông hoa trên tầng áp mái (hạ)

Qua Việt Tú sưng mặt đi sau lưng Tống Du Liệt bước vào siêu thị

Tống Du Liệt thuê một con tàu đánh cá, bọn họ tối nay sẽ nấu cơm qua đêm trêи thuyền, ngày mai 7h30 bọn họ sẽ rời khỏi thuyền, ngồi trêи chuyến bay đến London, Qua Việt Tú thiếu Tống Du Liệt một lần đi du lịch coi như trả xong.

Chân bước theo anh, trong lòng nghĩ đến lời anh nói, còn anh thì đang rất nghiêm túc chọn hải sản tươi sống, bọn họ chỉ cách nhau khoảng ba bước thôi, đó là do cô cố ý kéo dài khoảng cách với anh.

Cô nghĩ thế nào lại bước về phía trước, đứng sóng vai với anh trước quầy hải sản, cô nói em muốn ăn mực, em muốn ăn cơm mực của Ý cơ.

“Em biết làm à?”. Anh hỏi cô

Sao cô biết làm được chứ.

“Anh cũng không biết làm”. Tống Du Liệt nói

Thật là kém cỏi! Cô lườm anh một cái.

Mặc dù bọn họ không biết làm cơm mực Ý nhưng cũng không thể ngăn hai đứa soi mói con mực. Cuối cùng cả hai không hẹn mà cùng chọn con mực nhập khẩu của Ý, cơm mực của Ý tất nhiên phải nấu bằng mực đến từ Ý rồi.

Ngoại trừ con mực nhập từ Ý, những thứ khác hai người đều chọn khác nhau

Anh bỏ cà chua vào xe đẩy, cô bỏ lại cà chua và thay bằng bắp, như lời Tống Du Liệt nói “Qua Việt Tú, em soi mói thành nghiện rồi phải không”

Hình như…..hình như là vậy thật

Trong lòng cô rất thích chọn đồ ăn với anh, xung quanh không có ai quen họ cả, thật tốt quá. Bỗng nhiên cô chợt nghĩ, hy vọng thời gian trôi qua thật nhanh, 1 phút thành 1 một, 10 phút thành 10 năm. Khi rời khỏi siêu thị, bọn họ đã đầy nếp nhăn.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Lúc rời khỏi siêu thị, cô và anh vẫn còn trẻ trung phơi phới

Sắc trời hoàng hôn mênh ʍôиɠ, những bóng đèn đầu tiên đã lên

Ở cửa siêu thị có một đoàn khách du lịch đang vây xung quanh một bà lão mặc trang phục truyền thống của Hawaii

Bà lão có vẻ phải hơn 90 tuổi, mái tóc dài bạc trắng xõa xuống eo, bà lão vừa lẩm bẩm vừa làm động tác đuổi những người đang xem đi, nhưng không có ai đi cả, có mấy người khách còn lấy điện thoại ra hướng về phía bà lão.

Tay của bà lão lúc thì đặt ngang lúc thì múa máy, cơ thể liên tục chuyển động. Tóc bạc và trang phục truyền thống Hawaii dưới một buổi chiều mùa hạ cảm giác hơi dị dị, cùng với cảm giác quỷ dị đó là một chút huyền cơ(*), cũng có chút kính sợ

(*): huyền cơ nghĩa là ý trời, thiên cơ, cũng có thể là âm mưu

Qua Việt Tú dừng bước

Cô vừa dừng bước, đôi mắt liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của bà lão

Bỗng tay của bà lão liên tục chỉ về phía cô: Cô!

Cô giật mình, tránh trong lồng ngực của Tống Du Liệt

Đôi tay của bà lão múa máy trêи không trung, miệng lẩm bẩm: “Cô! Các người mau đi đi, đi nhanh, bây giờ vẫn còn kịp, trời sáng là không đi được nữa đâu, mau đi nhanh!”

Một cơn gió lướt qua thổi tung mái tóc dài của bà lão, cũng thổi tung mái tóc của Qua Việt Tú, một trắng một đen giao thoa trong sắc trời hoàng hôn. Cô rùng mình một cái, càng nép sâu vào lòng Tống Du Liệt

Tống Du Liệt đẩy tay bà lão ra

Tay bà ta lại tiếp tục tìm kiếm gì đó trêи không trung, cuối cùng lại hướng về những người khách đang dùng điện thoại chụp bà: “Nhanh đi đi, đừng quay đầu lại, mau rời khỏi đây”.

Sau mười mấy bước, Qua Việt Tú không nhịn được quay đầu lại.

Tay bà lão vẫn múa máy trêи không trung.

Cô vẫn muốn nhìn thì sau ót bị vỗ một cái

Con thuyền đánh cá mà Tống Du Liệt nói giống y như khách sạn di động, trong thuyền những thứ gì nên có đều có, từ phòng ngủ đến nhà bếp đều rất thoải mái và cá nhân hóa, rõ ràng, đây là nơi ăn chơi mà người Hawaii tạo ra cho khách du lịch.


Cho thuyền dừng cách Honolulu khoảng 2 hải lý, chủ thuyền leo lên cano rời đi, 7h30 sáng mai chủ thuyền sẽ xuất hiện

Cơm mực Ý vẫn chưa ra gì cả, bọn họ nghiên cứu cách làm cơm mực Ý trêи mạng, phát hiện trình độ nấu cơm của bọn họ không thể nào làm nổi cơm mực Ý, lăn lộn tới lui, cuối cùng món ăn đặt trêи bàn là mì trộn tương, là mì mực trộn tương =))

Lúc làm xong mì trộn là đã 8h30, có lẽ là do quá đói bụng, Qua Việt Tú cảm thấy mì mực trộn tương cũng được lắm, tất nhiên, canh rau hải sản cũng ngon, đó là cô tự làm đấy nhé.

Họ ăn ngấu nghiến, bát đĩa đều sạch sẽ

No nê rồi, hai người bày ra tư thế cực kỳ thỏa mãn, hai người cách nhau bởi một cái bàn ăn, tay cô chống cằm, lưng anh dựa vào ghế, bắt tay trước ngực, lại bắt đầu giở cái kiểu học sinh xuất sắc ra.

Học sinh xuất sắc?

Xì!

“Thật kém cỏi, ngay cả cơm mực cũng không biết làm”

“Em cũng có biết đâu”

Nè!

“Không được cãi lại”

“Thật đáng yêu”

Cái gì? Đúng là cái tính xấu mãi không đổi, cô là hoa đã có chủ rồi, đứa trẻ đến từ hòn đảo Greenland càng kém cỏi, cô xị mặt

“Qua Việt Tú, thật sự đáng yêu”

Đúng là được voi đòi tiên, cô đưa hai miếng dưa chuột dán lên má giả làm chú hề, dùng ánh mắt nói: bây giờ có còn đáng yêu không?

“Càng đáng yêu”

Giấy ăn bị cô vo thành cục, ném lên mặt Tống Du Liệt, anh còn đánh trả nữa chứ

Cũng không biết tại sao, giống như trở về lúc còn ở Johannesburg, anh đuổi tôi chạy, cuối cùng, cô không tránh khỏi bị anh giữ chặt trong lồng ngực, lúc anh định hôn môi cô, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô mấp máy môi, nói đừng….đừng như vậy.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Hai người bỗng nhiên trở nên đông cứng

Anh thả cô ra.

Hai người cùng nhau dọn bàn ăn, cô rửa bát, anh dọn nhà.

Khoảng 9h, có một người đến

Người này mang một túi lớn lên thuyền, có quần áo đẹp, túi đẹp

Qua Việt Tú đáng yêu ngày mai phải thật xinh đẹp rời khỏi Hawaii, đó là do Tống Du Liệt nói

Cô hỏi anh tại sao

Anh nói không biết

Cái gì? Người này thật kỳ quặc

Qua Việt Tú cũng được như ý nguyện thay ra chiếc quần thụng mà cô không muốn nhìn thấy lần 2

Theo lý mà nói, cái thứ vừa xấu vừa khiến cô phát phiền này đáng lẽ phải bị cô không do dự mà vứt vào thùng rác nhưng lại không, chiếc quần thụng được xếp gọn gàng bỏ vào túi, cùng với chiếc nón cói anh mua cho cô, còn có cả bông hoa Hawaii màu trắng nữa,

Qua Việt Tú và Tống Du Liệt cũng như những người kia, cùng nhau đi chơi, cùng nhau ăn đồ ngon, cùng nhau phơi nắng, cùng hóng gió biển rồi.


Hôm đó, có lẽ nếu không cẩn thận sẽ biến thành tâm can bảo bối của cô mất, được cô cẩn thận cất kỹ một góc trong tim

Nghĩ đến đó, cô cảm thấy đối với Cố Lan Sinh thật không công bằng

Tống Du Liệt nói rất đúng, bác sĩ Cố là một người bình thường, em nên tha cho anh ta đi thôi

Đối mặt với gương, Qua Việt Tú ngây ngẩn một lúc.

Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Tống Du Liệt cũng từ phía bên kia phòng tắm đi ra

Lúc anh vươn tay về phía cô, cô hoài nghi trong chốc lát, rồi đưa tay cho anh.

Giống như lúc bọn họ còn ở Johannesburg, bọn họ chọn một vị trí thoải mái cùng ngồi xem chương trình giải trí trêи TV.

Cô nhìn thế nào, trong vô thức đôi mắt tự tìm kiếm gì đó, tìm thấy rồi, cô ngây ngẩn nhìn khuôn mặt đó, nhưng cơ thể lại hướng về phía người trước mắt, thật thoải mái, cô thở ra một hơi.

Tạp âm trêи TV đưa cô từ Johannesburg về Hawaii, cô từ từ ngồi cách xa một chút, cơ thể thẳng tắp.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay một chút, mới hơn 10h, cô phải sốc lại tinh thần, phải luôn luôn nâng cao cảnh giác, Qua Việt Tú tin rằng tối nay cô sẽ rất khó ngủ, cô không biết Tống Du Liệt sẽ làm gì tiếp theo.

Nhìn hành vi của anh hôm nay, cô đoán mấy tiếng sắp tới anh sẽ làm gì đó.

Luôn trong tư thế nâng cao cảnh giác, cô nhìn đồng đồ, 10h20p, trêи TV đang phát giải liên đoàn khúc gôn cầu Mỹ, đây là trận đấu giữa hai đội khúc gôn cầu giỏi nhất nước Mỹ, Tống Du Liệt hình như đã bị thu hút bởi trận đấu gay cấn đó, căn bản đã quên mất người ngồi bên cạnh rồi.

Ừm, thế này cũng tốt, chỉ mong trận đấu có thể càng gay cấn hơn.

Như mong muốn của Qua Việt Tú, trận đấu đang tiến vào giai đoạn gay cấn, cô lại nhìn đồng hồ, 10h40p rồi, Tống Du Liệt vẫn xem cô là không khí, đây không phải là lúc phẫn nộ, cô nên cảm thấy may mắn mới đúng.

Đúng vậy, nên cảm thấy may mắn.

Dần dần, đồng hồ trêи tay thể hiện 11h, một giây sau trôi qua đã 11h30, rốt cuộc là 11h hay 11h30? Cô cố gắng mở mắt ra, cũng không rõ là 11h hay 11h30, mơ mơ hồ hồ, đôi mắt tìm kiếm Tống Du Liệt, trận đấu cầu vẫn chưa kết thúc nữa.

Cho dù là 11h hay 11h30, cũng sắp đến nửa đêm rồi, nửa đêm qua rồi, một ngày mới lại đến.

Một ngày mới đến, cô sẽ rời khỏi Hawaii

Trong lúc mơ hồ, cơ thể được đặt xuống một nơi mềm mại, mềm mại đến mức độ nào? Đến mức giống như nằm trêи mặt biển.

Nằm trêи mặt biển, theo dòng chảy của mặt nước, trôi về phương xa

Phương xa có tiếng sóng biển, tiếng sóng biển cùng tiếng chim hót, xa xa có một nơi cực kỳ sáng, nơi cực kỳ sáng đó rất chói mắt.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Cô cử động mí mắt, cử động mấy lần mới chậm rãi mở ra.

Cái nơi rất sáng đó đến từ ánh nắng chiếu xuyên qua cửa kính thủy tinh.

Ánh nắng?

Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ bay biến, cô ngồi dậy

Cô bây giờ đang ở trêи giường, không phải trêи sofa, mà bây giờ….bây giờ sắp 6h30 rồi

Theo kế hoạch, 7h30 là cô có thể rời khỏi đây rồi.


Cô lại kiểm tra một lượt, cô vẫn mặc bộ quần áo ở nhà tối hôm qua, cô cử động gân cốt một chút, mọi thứ vẫn như cũ, câu “một cọng tóc cũng không thiếu” có lẽ có thể dùng để hình dung trạng thái của cô lúc này.

Vậy thì……

Cô nhảy khỏi giường

Vậy thì hôm qua chẳng xảy ra chuyện gì cả, hôm qua là Tống Du Liệt bế cô về giường.

Tống Du Liệt…..

Dép cũng không mang, cô mở cửa phòng

Cửa phòng vừa mở ra, có mùi thức ăn nhàn nhạt bay đến.

Đến phòng bếp, Qua Việt Tú liền nhìn thấy Tống Du Liệt

Tống Du Liệt đang làm bữa sáng.

Nhìn bóng lưng của Tống Du Liệt, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lời gì cũng không thốt ra được, chỉ ngây ngẩn dựa vào khung cửa

Giống như sau lưng có mắt, Tống Du Liệt hỏi cô “Tỉnh rồi à?”

Cô bước đến chỗ anh.

Món cháo cá với cà rốt và rừng cắt lát đang bốc khói, trông có vẻ rất ngon, anh đang cắt chanh, một quả chanh chia thành hai, lại cắt một nửa quả ấy thành hai

Hai miếng chanh được bỏ vào hai tô cháo cá lớn, anh lại thêm một ít hành lá vào, mùi hương càng thêm đậm

Cảnh tượng này…..cô đứng cứng nhắc ở đó, ra lệnh cho bản thân mình không được tiến lên

Nếu bước lên, chắc chắn cô sẽ ôm lấy anh từ đằng sau mất, làm nũng cũng được không làm nũng cũng tốt, nói gì cũng được, không nói gì cũng tốt, chỉ cần ăn vạ anh, ăn vạ không cho anh đi đâu cả, tất nhiên cô cũng không đi đâu cả.

Anh nói chuyện, nói cá là tối hôm qua anh câu được, xem trận đấu cầu xong anh liền đi câu cá, anh còn nói, Qua Việt Tú, em hơi xui xẻo, em đã bỏ qua bầu trời đầy sao tối qua của Thái Bình Dương rồi.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

“Bọn chúng gần đến nỗi anh nghĩ chỉ cần lấy một cái gáo múc một cái là có thể đem mấy ngôi sao về nhà”. Lúc nói câu này, ánh mắt của anh bừng sáng.

Cô nhìn anh, nhìn anh thật kỹ, từ lông mày đến mắt, lại từ mắt đến lông mày, xem đi xem lại mấy lần như thế, cô nhỏ giọng hỏi: Vậy sao?

“Chứ em nghĩ sao?”

Vậy là do cô nghĩ nhiều rồi? hay là cô không dám tin.

Giọng cô càng nhỏ hơn, hỏi: Thật sự là 7h30 có thể rời khỏi đây sao?

Giọng điệu anh mang theo chút trào phúng: “Chuyện này nếu là Cố Lan Sinh làm, Qua Việt Tú chắc chắn sẽ tin tưởng 100%, nhưng chuyện này một khi là Tống Du Liệt làm, chắc hẳn là một âm mưu?”

Cô xua tay, nhưng không thể phủ định là câu “không….không phải” của cô có phần chột dạ.

“Cùng đi chơi, cùng nhau ăn đồ ngon, cùng phơi nắng, cùng hóng gió biển đều làm rồi, neo thuyền xa bờ, để có thể ngắm bầu trời sao giữa Thái Bình Dương, nghe nói, đẹp lắm, tại sao không cùng nhau ngắm sao? Tiếc là, người phụ nữ định mang đi cùng ngắm sao lại ngủ như heo”

Hóa ra, mang cô đến đây vì để ngắm sao, sao người này không nói sớm? Chỉ cần lấy một cái gáo múc một cái là có thể đem mấy ngôi sao về nhà, có thể không đẹp sao?

“Tại sao không gọi em dậy?”. Cô trách anh

“Mấy vạn dặm hành trình, bầu trời sao đẹp như thế, thế nào cũng phải đánh thức cô ấy, nhưng nhìn đi, bộ dạng của cô ấy khiến người khác không thể không hoài nghi cô ấy đang ngủ trêи đống vàng, không phải ngủ trêи đống vàng cũng là nằm mơ thấy nhà máy sản xuất socola, cô ấy ngủ ngon như thế, sao mà nỡ đánh thức chứ”

Hai má cô nóng lên, cô sờ mặt, buộc miệng nói ra: “Vậy đợi lần sau….”

Lời vừa nói ra, cô liền ngừng lại.

Không có lần sau, không phải sao?

Cô vội vàng bỏ lại câu “Em đi rửa mặt đây” rồi như chạy khỏi nhà bếp

Cô rửa mặt chải đầu xong, ngồi xuống bàn ăn, nhận lấy cái muỗng anh đưa, ăn từng muỗng cháo cá, cháo cá còn khoảng ⅔, thì muỗng rơi xuống đất, cô bị sặc rồi, khó khăn lắm với khống chế được, lại nghe giọng nói nhạt nhạt của anh “Vội vàng muốn đi vậy à?”.

Không phải, không phải mà, cô ngước đầu lên, trước mắt trở nên mơ hồ.

Trong màn sương, khuôn mặt của anh thật an tĩnh.


Nước mắt cô chảy xuống

“Qua Việt Tú, nếu em lại khóc bù lu bù loa, anh sẽ không để em đi đâu”. Anh nói

Cô hoảng hốt chùi sạch nước mắt, nói cá rất ngon.

Có lẽ, món cháo cá bỏ thêm cà rốt, gừng và chanh sắp biến thành một sự tồn tại giống như bánh bao dưa chua của Cố Lan Sinh rồi.

Anh đưa cho cô chiếc muỗng mới, nhẹ giọng nói “Ăn chậm thôi, không có ai giành với em đâu”.

Cô gật đầu.

Ăn xong món cháo cá, thời gian còn thừa cũng không nhiều

Mặc dù hành lý không nhiều, nhưng luật hàng không quốc gia rất nhiều, nếu thật sự rơi xuống thì chết mất. Trong lòng nghĩ như thế, nhưng chân thì giống như bị dính keo.

Anh rời khỏi bàn ăn trước, ánh mắt cô dõi theo anh, anh mới chiếc balo ra, lấy rất nhiều thứ từ trong đó ra.

Hộ chiếu lúc trước bị anh tịch thu, thẻ, điện thoại, từng cái đặt trước mặt cô

Ngoại trừ mấy thứ đó còn có một xấp đô la mỹ, anh nói, Qua Việt Tú trong túi em luôn không có tiền mặt, đó là một thói quen xấu, sau này mỗi khi đến một nơi nào đó phải kiểm tra xem trong túi có tiền mặt không, không có thì nhớ đến ngân hàng một chuyến.

Lời của Tống Du Liệt khiến Qua Việt Tú cực kỳ hoang mang, cô không biết tại sao anh lại nói những lời này với cô.

Thành thật mà nói, những lời đó nghe hơi giống đang bàn giao hậu sự

Phuy phuy phuy, cầu xin Thượng đế, Phật Tổ phù hộ, sau đó cô vứt cái suy nghĩ này khỏi đầu.

Khiến Qua Việt Tú cảm thấy hoang mang là, tại sao lúc này Tống Du Liệt lại muốn đưa mấy thứ này cho cô, phải biết rằng cô rất hay làm mất đồ, đợi đến lúc lên máy bay hoặc chia tay thì đưa cho cô cũng không muộn

“Không cần à?” anh giả vờ rút về

Cô ấp úng nhận lấy

“Sắp đến giờ rồi”. Tống Du Liệt chỉ đồng hồ

Qua Việt Tú về phòng dọn hành lý

Cách một cánh cửa, Qua Việt Tú nghe thấy giọng nói của Tống Du Liệt, có lẽ thuyền trưởng đón họ đến rồi, xác nhận mọi thứ xong xuôi, Qua Việt Tú mở cửa phòng ra.

Đúng là thuyền trưởng đến rồi.

Liếc Tống Du Liệt một cái, Qua Việt Tú nhíu mày

Tống Du Liệt vẫn mặc chiếc áo hoodie hôm qua, cũng không đổi giày, cũng không rút sạc điện thoại ra, máy tính bảng đặt ở bên cạnh, balo ngã bên cạnh, khóa balo cũng không kéo. Lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng nói chuyện với thuyền trưởng về chuyện câu cá hôm qua.

Đã nói 7h30 rời đi rồi, còn có 5p nữa là 7h30 đấy. Cô nhìn chằm chằm Tống Du Liệt, rút sạc điện thoại ra, bỏ sạc và máy tính bảng vào trong balo, tay cô hướng về phía di động được đạt bên kia.

Sau lưng truyền đến tiếng nói: “Từ Hawaii bay về Los Angeles chỉ có Qua Việt Tú thôi”

Cô dừng lại, ngẩn người, rồi quay đầu

Ánh mắt chạm đến khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh

Cô hỏi “Anh nói cái gì cơ?”

“Hành khách bay chuyến 9h10 từ sân bay Honolulu đến sân bay quốc tế Los Angeles chỉ có Qua Việt Tú, không có Tống Du Liệt”

Lời này có ý gì, cô bị Tống Du Liệt làm cho hồ đồ rồi

“Thật là chậm hiểu”. Anh vỗ trán “Nói cách khác, chỉ có mỗi Qua Việt Tú muốn đi đâu thì đến đó, Tống Du Liệt còn muốn ở vài ngày thoải mái ở Hawaii” (Xót dã man T.T)

Hả?

“Nghe không hiểu hả? Qua Việt Tú nợ Tống Du Liệt một chuyến du lịch kết thúc tại đây”.

Điện thoại rơi xuống sàn nhà.

Tống Du Liệt cúi xuống nhặt điện thoại, tay vỗ vai cô.

Anh nói từng câu từng chữ “Qua Việt Tú, bây giờ đã đến lúc chia tay rồi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.