Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 123: Hồi ức chết: chim hoàng yến ăn thịt mèo 12


Đọc truyện Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em – Chương 123: Hồi ức chết: chim hoàng yến ăn thịt mèo 12

Bảy giờ, Qua Việt Tú để Khiết Khiết ở lại chờ Tống Du Liệt, còn mình ngồi du thuyền

Chiếc du thuyền này là quà sinh nhật mà Qua Hồng Huyên tặng cho cô, nó vẫn luôn để ở Vecnice, chưa sử dụng lần nào.

Vừa khéo hôm nay là một ngày nắng đẹp ở Los Angeles, rất thích hợp để ra biển chơi

Vì muốn phối với đôi hoa tai bông hoa cát tường nên hôm nay cô đã cố ý chọn chiếc váy màu vàng chanh, màu sắc của váy không thể át nổi sắc mặt của cô, Khiết Khiết nói trông cô rất uể oải.

Ai nói trông cô uể oải, tinh thần cô rất tốt, vừa rời giường đã sôi trào nhiệt huyết

Vì muốn phản bác lại lời nói của Khiết Khiết, cô bảo người lái thuyền lái đến khu vực sâu trêи biển, muốn chứng sợ biển sâu biến đi

Chiếc du thuyền dừng ở nơi có mực nước biển sâu một ngàn mét, cô phóng mắt nhìn ra xa, không nhìn thấy nhà cửa gì cả, cô nhìn xuống mặt biển mấy lần, Qua Việt Tú cảm thấy hoa mắt chóng mặt, còn choáng hơn cả so với bình thường

Thôi được rồi, hôm nay tinh thần và thể lực của cô đều không tốt.

Qua Việt Tú trở về phòng.

Cô nhờ người lái thuyền phát định vị trêи du thuyền cho Tống Du Liệt

Vì muốn chiếm thế thượng phong khi cãi nhau với Tống Du Liệt mà sáng ra Qua Việt Tú đã uống hai tách cà phê đắng, đứng trêи boong tàu, giơ cao tay lên: Tống Du Liệt, cậu chết chắc rồi.

Ừm, hiệu quả không tồi.

Được rồi, có thể rồi.

Tiếp theo là tìm một chỗ thích hợp để cãi nhau.

Tầng trêи cùng của du thuyền là phòng phơi nắng, tường khắp căn phòng này đều được làm thủy tinh, vì cân nhắc đến việc cô có chứng sợ biển sâu nên toàn bộ thủy tinh cũng dùng thủy tinh dẻo.

Qua tấm kính thủy tinh dẻo, mặt biển sâu mấy nghìn thước trông cũng không khác gì mặt hồ nước.

Cô nằm trêи ghế tắm nắng.

Qua Việt Tú tin rằng Tống Du Liệt không để cô đợi quá lâu.

Bây giờ còn chưa đến bảy rưỡi, khoảng tám giờ là cô có thể thấy Tống Du Liệt.

Tống Du Liệt đến sớm hơn cô dự đoán mười mấy phút, lái một chiếc thuyền đột kϊƈɦ(*), nhìn cột nước văng lên cũng đoán được tốc độ không dưới 300 hải lý/giờ.

(*): thuyền A Liệt lái, nhìn màu này hiền hơn nhiều :)))

Sợ cô ăn thịt đầu cá muối sao?

Vươn vai một cái, cô đứng dậy, giày cũng lười đi, chân trần bước trêи boong, nghiêng vai tựa vào tường thủy tinh, mặt hướng về lối ra vào.

Tống Du Liệt lên du thuyền.

Giọng chào hỏi hai vị lái thuyền của cậu lại rất bình thường.

Chào hỏi xong đi thẳng lên tầng thượng.

Đẩy cửa kính ra, cô nhìn bóng người kéo dài trêи đất kia, vừa gầy lại vừa cao, một nửa chiếc bóng bị nóc nhà làm đứt đoạn.

Cái bóng đứng im.

Cô lười biếng mở mắt ra, đưa tay ra chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Cậu không trả lời, chỉ nhìn cô.

Trêи mặt không có bất cứ biểu hiện lo lắng bất mãn nào, dĩ nhiên cũng không vui không sướиɠ cũng chẳng buồn.

Giống như năm xưa, tĩnh lặng như hòn đảo Greenland.

Sự im lặng ấy kéo dài gần một phút.

Tống Du Liệt mở màn bằng câu “Cô ấy ở đâu”.

Khá lắm, không phải vừa xuất hiện đã túm lấy cổ áo cô, lớn tiếng chất vấn Tiên Vu Đồng đang ở đâu, nhưng mặt khác cô lại rất hy vọng Tống Du Liệt có thể như vậy.


“Tiên Vu Đồng đang ở đâu” dễ nghe hơn “Cô ấy đang ở đâu?” nhiều.

Cô nhìn cậu, cười.

Cậu bước về phía trước một bước: “Cô ấy đang ở đâu?”

Cô nhìn đồng hồ, tám giờ rồi.

Thời điểm này chắc là Tiên Vu Đồng đã rời khỏi phòng khách sạn.

Cô cười haha: “Cậu đoán xem.”

“Qua Việt Tú!”. Tống Du Liệt lại bước về phía trước một bước.

“Sợ tôi ăn thịt cô ta à?” Cô liếc cậu một cái, đi ra khỏi chỗ bóng râm.

Cô đến chỗ boong tàu đầy nắng, quay lưng về phía cậu, đối diện với mặt biển, đứng im không nhúc nhích.

Qua Việt Tú cho rằng cô đang cố giấu cảm xúc của mình, cái loại cảm xúc muốn hung hăng mắng cho Tống Du Liệt một trận.

Cô nói Tống Du Liệt cậu nghĩ cậu là ai; Tống Du Liệt cậu chẳng là cái thá gì cả; Tống Du Liệt có phải những lời ca ngợi giả tạo kia đã khiến cho cậu bay lên mây rồi không, khiến cậu quên mất bộ dạng xui xẻo của mình khi đến trấn Geogre?

Thế nhưng bây giờ cô giống như chẳng còn chút sức lực nào, những lời này phải một hơi nói hết thì mới có khí thế, cô không dám chắc mình có thể nói một mạch được một tràng dài như thế.

Điều này rất không ổn, có gì đó hơi giống như khúc nhạc dạo đầu của việc rút lui vậy.

Không, không, chẳng qua cô đang chuẩn bị tinh thần mà thôi, đúng rồi, đúng là như vậy.

Nhưng Tống Du Liệt đã đánh đòn phủ đầu trước.

Sau lưng truyền đến giọng nói chậm rãi:

“Thẻ học sinh kết hợp với thẻ giảm giá có thể tiết kiệm được 34 xu mỗi ngày khi ngồi xe buýt, một ngày có lẽ là không nhiều nhưng một tháng có thể tích cóp được 10 đô la, ngày cô ấy tích được 10 đô la là cô ấy ngày vui vẻ nhất trong tháng.”

“Cầm 10 đô la đến siêu thị một chuyến, một pound xương sườn giá từ 2,4 đến 2,5 đô la, nếu may mắn gặp đợt giảm giá sẽ được mua thêm một ít xương sườn; cải thảo giá 80 xu một cân. Vì mẹ thích ăn cải thảo nên mua hai cân, cà chua và cải thảo có giá tương đương nhau, 12 quả trứng là 69 xu, từ nhỏ mẹ đã thích ăn kem Haagen-Dazs, bây giờ vẫn vậy, kem Haagen-Dazs giá 98 xu, mua một hộp vậy. Đến lúc đó, nếu mẹ hỏi vì sao không mua cho mình một hộp thì nói rằng răng con buốt nên không ăn được. Số tiền tiết kiệm còn lại mua táo hết, táo cũng không rẻ, 2 đô la chỉ được có 3 cân. Xong rồi, 10 đô la đã tiêu sạch rồi.”

“Cho dù chỉ mua được ít thực phẩm nhưng không sao, có thể làm một bữa tối phong phú cho mẹ là được rồi, sườn hầm cải thảo, cải thảo rửa sạch, trứng xào cà chua, ăn xong còn có táo tráng miệng, vừa xem TV vừa ăn kem Haagen-Dazs, đây chính là ý nghĩa của việc mỗi ngày Tiên Vu Đồng ngồi xe buýt tiết kiệm được 34 xu, chỉ muốn bữa tối của mẹ thêm phong phú.”

Những lời trêи Tống Du Liệt nói một mạch.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Giá xương sườn, cải thảo, cà chua cô nghe câu được câu không, cô chưa từng đọc sách lại càng ghét toán học nên cũng ghét những con số kia.

Nhưng giá của hộp kem Haagen-Dazs thì cô nhớ, 98 xu một hộp à, kem Haagen-Dazs rẻ như vậy sao? Kem Haagen-Dazs cô đã từng ăn ở nhà hàng Michelin rồi, nhưng khẳng định là đắt hơn nhiều với loại 98 xu kia.

Nhưng mà Tống Du Liệt nói giá cả thực phẩm cho cô để làm gì?

Không đúng, Tống Du Liệt đang nói cho cô ý nghĩa của 34 xu, 34 xu một tháng có thể dành dụm được 10 đô la, với 10 đô la Tiên Vu Đồng có thể làm cho mẹ một bữa tối phong phú.

Chết tiệt, quanh đi quẩn lại không phải là muốn nói cho cô biết rằng Tiên Vu Đồng là một đứa trẻ hiếu thuận sao.

Sau đó?

Sau đó…

“Muốn làm một bữa tối thịnh soạn cho mẹ Tiên Vu Đồng phải tích góp đúng 30 ngày, Qua Việt Tú, ngẫm lại xem 10 đô la đối với chị chỉ là tiền típ cho nhân viên phục vụ sau khi dùng xong bữa, mà còn là tiền típ nhỏ nhất.”

Đúng vậy, khi so sánh hai tờ “Mười đô la” kia, khác nhau một trời một vực.

Ở thành phố thiên thần, có lẽ thật sự có lúc như thế, cô tiện tay boa cho phục vụ 10 đô, nhưng ở quầy thu ngân siêu thị có một cô gái nào đó đem 10 đô la tích cóp trong một tháng giao cho nhân viên thu ngân.

Rất mỉa mai có phải không?

Tống Du Liệt nói: “Thế nên Qua Việt Tú à, người đó không đáng để chị tổn hao tâm trí.”

Thì ra đó mới là chủ đề chính.


Ý của Tống Du Liệt nói xuôi tai một chút đại khái là: “Này cô công chúa, đừng để ý cô gái bán hoa ở ngoại thành kia làm gì, như vậy thì mất giá cái thân phận công chúa quá.”

Nói khó nghe hơn chút thì là: “Qua Việt Tú, chị nhàm chán quá đấy”

Khó nghe hơn nữa là: “Qua Việt Tú, chị nên cảm thấy xấu hổ vì hành động trẻ con của mình đi.”

Cô đúng là… cảm thấy hơi xấu hổ.

Xét kỹ thì cô còn lớn hơn cô gái đó 4 tuổi.

Xem ra hôm nay trạng thái của cô thật sự không tốt, những lời mà Tống Du Liệt nói càng khiến tinh thần cô trở nên tệ hại.

Đáng chết, sao phải nói mấy con số kia ra làm gì, giá của cải thảo, táo, trứng gà thì liên quan gì đến cô, cái sai ở đây là Tiên Vu Đồng không có người bố như Qua Hồng Huyên.

“Tiên Vu Đồng không có người bố như Qua Hồng Huyên.” Giống như một mũi tên nhọn hoắt đang phóng đến.

Cô cười buồn.

Qua Việt Tú hơn là bởi vì bố cô là Qua Hồng Huyên.

Hóa ra đây chính là lý do duy nhất cô có thể khoe khoang, lý do duy nhất cô có thể dùng.

Chẳng trách, lúc Tống Du Liệt nói những câu đó, cô đã chột dạ.

Cô lảo đảo đi ra khỏi căn phòng đầy nắng, đến trước boong tàu

Tống Du Liệt, càng không thể tha thứ cho cậu!

Cậu dùng cách như vậy để khiến Qua Việt Tú lần đầu tiên hổ thẹn trong suốt 19 năm cuộc đời: Cải thảo 0,8 đô một cân, trứng gà 69 xu một tá, kem Haagen-Dazs 98 xu một hộp, …

Nhìn xem, cô chẳng biết gì về thế giới này cả.

Người ngu dốt dùng tiền của bố đi dạy dỗ cô gái luôn cố gắng bươn chải cho cuộc sống sinh hoạt của mình.

Thật ra thì trong lòng cô cũng biết “Mẹ không tốt thì con cũng chẳng tốt đẹp gì.”, câu nói này hoàn toàn không đúng.

Tống Du Liệt khiến Qua Việt Tú hổ thẹn nên không thể tha thứ được

Nhìn mặt biển, không có kính dẻo, biển sâu vẫn yên lặng như mặt hồ nước, không đáng sợ chút nào, không đáng sợ một chút nào.

Xem ra cô thật sự tức chết rồi.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Xoay người lại, cô vén mái tóc dài để lộ hoa tai bông hoa cát tường ra.

Nhìn thẳng vào mắt Tống Du Liệt.

“Đẹp không?” Cô cười hỏi.

Tống Du Liệt lạnh lùng nhìn cô.

“Có phải bộ váy này rất hợp với đôi hoa tai không?” Kéo vạt váy, xoay một vòng.

Cô thu hồi nụ cười.

Nói: “Tống Du Liệt có lẽ cậu không biết, tôi cho người phá nhà Tiên Vu Đồng, còn nói với Tiên Vu Đồng nếu còn bám lấy cậu nữa, hay còn để cậu mua thứ này thứ nọ cho cô ta, sau này cứ ba ngày hai bữa, nhà cô ta sẽ bị phá một lần, nếu như cô ta là một đứa con gái nghe lời, chắc hẳn nên lo lắng cho người mẹ bị mắc bệnh trầm cảm của mình, tránh xa cậu ra.”

Cô nhún vai.

Tiếp tục nói: “Tống Du Liệt, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu, lêu lổng cùng cô gái có thân phận như vậy không có ích gì cho cậu đâu, tôi không ra tay thì dì nhỏ cũng làm, với cả, có rất nhiều người boa cho phục vụ 10 đô la lắm.”

Lại nhún vai.

“Cậu cũng biết tôi là một người đặc biệt.” Cô nhìn vào mắt cậu: “Chính là con nhỏ điên mà cậu hay nói đấy, dĩ nhiên bây giờ gọi là “con nhỏ điên” thì không phù hợp nữa rồi, con nhỏ điên đã trưởng thành, vậy thì gọi là đồ điên đi.”


Nhìn xem, vì để đề phòng trong quá trình cãi nhau, cậu ta công kϊƈɦ điểm yếu của cô, cô đã tự phơi bày điểm yếu của chính mình.

Như vậy, tốt hơn là từ chính miệng cậu ta nói ra câu “Qua Việt Tú, chị là đồ điên.”

“Qua Việt Tú, chị là đồ điên.” Từ trước đến giờ chính là vậy.

Hôm nay, giá của cải thảo, táo, trứng gà, cà chua đã cho cô biết rằng mình là đứa vừa tùy hứng vừa ngu dốt

Cô nhìn cậu chằm chằm.

Cuối cùng, gương mặt kia cũng không bình tĩnh nổi nữa, ánh mắt đã bắt đầu trở nên hung tợn.

Cô cười.

Nói: “Cho nên đừng có dùng suy nghĩ của người bình thường kia để áp chế tôi, muốn boa cho mười nghìn đô, một trăm nghìn đô hay thậm chí cả một triệu đô tiền típ thì còn phải xem tâm trạng tôi thế nào.”

“Tôi sẽ nói cho cậu về ý nghĩa của 34 xu theo cách hiểu của tôi, đó là cách một người nghèo có cuộc sống khó khăn vắt hết óc mới nghĩ ra được để khoe khoang với cậu, điều này cũng chẳng khác gì việc bố tôi đập kim cương vào đầu người giúp việc rách 5cm xuất hiện trêи trang báo pháp luật cả.”

Đáy mắt hung tợn của Tống Du Liệt đã chuyển sang phừng phừng lửa giận.

Xong rồi, tiếp theo là ném đôi hoa tai xuống biển sâu ngay trước mặt Tống Du Liệt.

Đứa nhóc xui xẻo kia, cậu có thể làm gì được tôi?

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Tôi không thiếu hoa tai, cho dù nó không thuộc về tôi nhưng tôi cũng không ngại quản lý nó, tôi muốn đeo thì đeo, muốn ném thì ném.

Đúng rồi, Tống Du Liệt còn chưa nói cô đeo hoa tai này đẹp hay không đẹp, vì để đeo hoa tai nên cô còn cố tình bấm lỗ tai.

Cô vén mái tóc.

Đôi hoa tai hoa cát tường phất phơ trong làn gió dưới ánh mặt trời.

“Cậu còn chưa nói cho tôi biết tôi đeo đôi hoa tai này có đẹp hay không.” Giọng điệu cô nũng nịu.

Nhìn sắc mặt của Tống Du Liệt muốn nghe được câu trả lời e là rất khó, Qua Việt Tú nghĩ vậy.

Bóng người trước mắt vụt qua, Tống Du Liệt đưa tay về phía cô.

Người này dùng ánh mắt hung dữ như vậy mà nhìn cô, chắc không phải là muốn ném cô xuống biển chứ.

Cô hét lớn: “Cậu muốn làm gì…”

Lỗ tai tê rần.

Đau!

Qua Việt Tú chưa bao giờ nghĩ rằng đứa trẻ lớn lên cùng mình lại dùng ánh mắt hung tợn như vậy để nhìn cô.

Không, không phải là hung tợn, mà là chán ghét.

Làm sao có thể như vậy? Quên những lần ôm hôn vuốt ve rồi hay sao?

Cô ngơ ngác nhìn cậu, chỉ biết có một chỗ rất đau, đau vô cùng.

Đóa hoa cát tường kia đã chìm xuống đáy biển rồi.

Hậu tri hậu giác, Qua Việt Tú chạm vào tai bên trái của mình.

Không còn, hoa tai hoa cát tường không còn nữa rồi.

Tống Du Liệt cướp nó đi rồi.

Giật xong một chiếc, lại muốn giật nốt chiếc còn lại.

Không, cô lùi về phía sau.

Đau quá, sáng nay cô đã kiểm tra, chiếc hoa tai dính chặt vào mô mềm tai, cậu ta lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nếu giật chiếc còn lại, cô chắc chắn sẽ đau chết mất.

Hôm nay tâm trạng cô thật sự không tốt.

Nhưng nhìn cậu ta kìa, thà vứt chiếc hoa tai xuống biển cho cá ăn cũng không thể chịu được dáng vẻ Qua Việt Tú đeo nó trêи tai.

Không thể lùi lại được nữa, cô nhìn mặt biển, mặt biển hung tợn như ngày thường đã không còn tồn tại nữa, thậm chí nó còn thân thuộc như mặt hồ bơi.

Cô nói với cậu: “Nếu cậu còn muốn lấy chiếc hoa tai còn lại, tôi sẽ nhảy xuống.”

Cậu biết, cô không biết bơi.


Tống Du Liệt thu tay về.

Còn muốn ầm ĩ nữa hay sao?

Không, giờ đây cô đã mệt mỏi lắm rồi, mệt mỏi đến mức muốn kết thúc hết thảy những chuyện này.

Vì vậy cô nói với cậu, cậu biến đi, lập tức biến khỏi chỗ này cho tôi.

“Nếu không, đầu cá muối sẽ biến thành đầu cá thối.”

Vì muốn Tống Du Liệt biến nhanh lên một chút, cô còn bịa thêm một câu: Nếu như cậu dám đi chậm một bước, tôi sẽ tặng Tiên Vu Đồng làm quà cho chú Lâm.

“Cậu biết chú Lâm thích loại đó mà.”

Chú Lâm mà Qua Việt Tú nhắc đến là bạn của Qua Hồng Huyên, một ông trùm ngành giải trí, mấy tháng trước ông ta còn khoe khoang mình không tốn một xu nào mà đã khiến đứa con gái mới 16 tuổi bò lên giường ông ta, sau đó cô bé kia không còn xuất hiện nữa, rất nhiều người cho rằng ông ta và cô bé đó đã chia tay, nhưng không phải như vậy.

Sẩm tối hôm ấy, cũng tại cái vịnh này, cô bé trộm ngắm người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng Tống Du Liệt đã chết, cô gái đó tên là Nikita.

Rạng sáng hôm nào đó, cô bé đã chết ở hồ bơi nhà cô, nửa đêm cảnh sát đột kϊƈɦ, buổi party người lớn của đám tỷ phú mà xuất hiện một cô gái vị thành niên sẽ biến thành scandal tai tiếng nên trong lúc cấp bách, Nikita đang hôn mê bất tỉnh vì cắn thuốc bị ném xuống hồ bơi.

Chờ đến khi cảnh sát rời đi thì Nikita đã ngừng thở, những chuyện này là Qua Việt Tú vô tình nghe người giúp việc trong nhà nói, ngày hôm ấy, cô và Tống Du Liệt cùng nhau nghe chuyện của Nikita.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của thiếu niên, cô tốt bụng nhắc nhở: “Tống Du Liệt, Tiên Vu Đồng con nhỏ hơn Nikita một tuổi.”

Tống Du Liệt đi rồi, trước khi cậu đi còn đánh giá cô thế này:

“Qua Việt Tú, chị giống như đồ uống đắt tiền nhưng hết hạn vậy, bao bì đẹp đẽ nhưng lại khiến người khác buồn nôn.”

Phải không?

Ánh mắt nhìn theo Tống Du Liệt rời đi, sau đó cô đứng ở boong tàu rất lâu.

Trở lại căn phòng phơi nắng, Qua Việt Tú gọi điện thoại cho ông ngoại, theo thường lệ cứ đến thứ bảy cô sẽ gọi điện cho ông ngoại, hiện giờ ông ngoại đang ở New York.

Điện thoại được kết nối, cô nói với ông ngoại rằng ông ơi con nhớ ông.

“Ông ngoại ơi, con nhớ ông.” Cô đã từng nói câu này rất nhiều lần, nhưng thực ra cô không hề nhớ ông ngoại, vì ông ngoại quá nghiêm khắc với cô, tư thế ngồi phải đoan trang, phải nói tiếng Trung, mỗi ngày phải kiên trì viết 100 chữ Hán, cô là người không có tính nhẫn nại, hơn nữa để một người mắc bệnh rối loạn điều tiết tức giận như cô đây viết chữ hán rõ ràng là làm khó cô.

Nhưng giờ đây cô thật sự nhớ ông ngoại, cô cãi nhau với Tống Du Liệt, Tống Du Liệt còn nói cô là đồ uống quá hạn khiến người ta buồn nôn, rất lâu về trước dì nhỏ thân yêu đã phản bội cô, mà người thân thiết với cô nhất trêи thế giới này còn nói cô là con điếm.

Chỉ còn lại ông ngoại thôi.

Cô ngồi bệt xuống đất, cầm chặt điện thoại, gục đầu, qua ánh mặt trời chiếu xuống, đầu cô sắp gục xuống đất đến nơi.

“Ông ngoại, con nhớ ông.”

Hai giọt nước mắt cùng lúc rơi xuống nền nhà.

“Ông ngoại, con nhớ ông nhiều lắm.”

Những giọt nước mắt rơi xuống nền nhà càng nhiều.

“Đống Đống, con sao thế? Đống Đống, có phải con khóc không?”

Cô không nói gì.

“Đống Đống, có phải con thấy cô đơn rồi phải không, cô đơn thì hãy tìm A Liệt đi.”

Nước mắt không thể ngừng được, những giọt nước mắt mới rơi xuống những giọt nước mắt cũ trêи nền nhà, tạo thành một vũng loang lổ.

“Đống Đống lại khóc nhè rồi phải không? Có phải có người bắt nạt con đúng không, nếu có ai bắt nạt con, con có thể tìm A Liệt, Teakwondo của A Liệt có thể dễ dàng quật ngã người đó xuống đất.”

Cô không kiềm chế được nữa, khóc rống lên.

Vừa khóc vừa chất vấn: “Tại sao luôn bảo con đi tìm A Liệt, không có ai bắt nạt con, con cũng không cô đơn, con không cô đơn ông nghe không? Con đã nói là con nhớ ông rồi, con chỉ là rất nhớ ông ngoại, tại sao ông ngoại luôn không tin con.”

Ông ngoại như vậy, tên khốn Tống Du Liệt kia cũng vậy, sao có thể dễ dàng tin mấy lời quỷ quái cô bịa ra chứ chứ?

Mặc dù tính cô xấu, thích làm theo ý mình, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng làm chuyện xấu, cô còn lén gửi tiền cho người nhà Nikita dưới danh nghĩa của cô ấy, như vậy, cha mẹ Nikita sẽ tin rằng con gái họ còn sống.

Tên khốn Tống Du Liệt kia thế mà lại tin vào mấy lời nói trái lương tâm mà cô bịa ra.

Ông lão liên tục xin lỗi cô.

Ông xin lỗi xong, lại nói: “Đống Đống, ông ngoại cũng nhớ con, con có bằng lòng đến ở với ông ngoại không?”

Hai tiếng sau, cô chào hỏi ngắn gọn với Qua Hồng Huyên rồi ngồi chuyến bay từ Los Angeles đến New York.

Sau này cô sẽ không thèm để ý đến Tống Du Liệt nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.