Đọc truyện Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em – Chương 121: Hồi ức chết: chim hoàng yến ăn thịt mèo 10
12 giờ 20 phút, Qua Việt Tú mặc áo hoodie có mũ, đeo kính râm đứng trước cửa căn hộ của Tống Du Liệt, tay lôi chiếc chìa khóa mà Tống Du Liệt đưa cho cô.
Chiếc chìa khóa này khiến cho cô toát mồ hôi.
Trước khi tới cô đã nhắn tin cho Tống Du Liệt, bây giờ Tống Du Liệt vẫn đang ở trường học, tầm 12 rưỡi cậu mới về nhà.
Cô cầm chìa khóa mở cửa căn hộ.
Kết cấu của căn phòng còn nhỏ hơn tưởng tượng, vừa nhỏ vừa đơn sơ, giường ngủ bàn học, bàn trà đều để trong cùng một khu vực, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh cũng không có, khung cửa sổ đã tróc gần hết sơn rồi.
Cũng đúng thôi, căn phòng chưa đến 200 đô la làm sao tốt nổi.
Ngôi trường mà Tống Du Liệt đang theo học tọa lạc tại thành phố vệ tinh của khu Los Angeles, ở khu này có hai trường học vô cùng có tiếng trêи nước Mỹ. Nếu như ngôi trường Tống Du Liệt theo học là ngôi trường hàng đầu thì ngôi trường còn lại đứng nhất từ dưới lên trêи, trường còn lại là ngôi trường công lập có rank khá thấp, đa số học sinh ở đây đều gốc Á hoặc là dân di cư Châu Phi.
Chủ nhà là người gốc Á, khi Tống Du Liệt tới gõ cửa, ông ta còn nghĩ cậu là học sinh trường công lập bởi vì có gương mặt phương Đông, chủ nhà còn giảm 5% tiền thuê nhà, đương nhiên căn hộ của những học sinh lớn mà Tống Du Liệt nói không ở khu vực này.
Nghe nói dưới căn hộ của những học sinh cấp ba này đỗ toàn xe thể thao tuyệt đẹp, bạn gái của những tên học sinh đó cũng chân mang Prada đi vào thang máy.
Theo quan điểm của Qua Việt Tú, quả mâm xôi ngọt ngào của cô thuê căn phòng chưa tới 200 đô la này còn tốt hơn nhiều so với những tên học sinh thuê những căn hộ sang trọng kia, ít nhất căn phòng này cũng là do chính tay cậu thuê bằng tiền làm thêm của mình, còn những tên kia phải nhờ vào tiền tiêu vặt của bố mẹ cấp hàng tháng.
Nghĩ đến đây, Qua Việt Tú không còn canh cánh trong lòng chuyện vì không có nhà vệ sinh nữa.
Tin rằng khoảng thời gian này sẽ giống như Tống Du Liệt nói, là một khoản tài sản tinh thần của cậu.
Còn nữa, cô cũng là một người có chìa khóa của căn phòng này.
Nghĩ thế thôi mà lòng đã vui rồi, khung cửa sổ tróc sơn nghiêm trọng kia cũng không hề chói mắt nữa, cùng lắm thì kéo rèm cửa vào là được.
Kéo rèm cửa lên xong, tự nhiên trái tim cô vô tình đập thình thịch, ban ngày ban mặt kéo rèm cửa lên rất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến những thứ khác.
Lúc Tống Du Liệt bước vào Qua Việt Tú mới kéo rèm cửa được một nửa.
Chuyện là như này, bởi vì sợ gây hiểu lầm nên cô kéo rèm cửa ra, sau đó lại cảm thấy không ổn, lại kéo rèm cửa thật kín, mà làm như vậy cũng thấy không đúng, thế là cô lại kéo rèm cửa ra.
Mới kéo được nửa khung cửa thì Tống Du Liệt đi vào.
Cô lúng túng đứng trước cửa sổ, suy nghĩ “Kéo rèm cửa hay không kéo” cứ quẩn quanh trong đầu cô.
Tống Du Liệt đã giúp cô giải quyết vấn đề này một cách nhanh chóng.
Lần thứ ba, rèm cửa bị kéo lại thật kín.
Kéo rèm cửa rồi, bỗng dưng Qua Việt Tú cũng không biết nên để tay ở đâu.
Cậu hỏi cô có muốn uống nước không, cô gật đầu.
Qua Việt Tú là người trừ trước đến giờ chưa từng thấy dụng cụ nấu nước.
Cũng không biết có phải là do tò mò món đồ chưa bao giờ thấy hay là vì nguyên nhân khác, cô đi theo Tống Du Liệt đến chỗ pha trà.
Nước trà cực kỳ ít, Tống Du Liệt vừa xoay người cả hai đã đụng vào nhau, dáng vẻ khi đụng vào nhau rất buồn cười, thế nhưng cả hai đều không cười.
Ánh mắt dính chặt vào nhau, bất kể cô có đồng ý hay không, cậu bế cô lên.
Qua Việt Tú thề, lúc đứa trẻ đến từ đảo Greenland bế cô lên đơn giản như lễ hội Halloween năm đó, bọn họ cùng nhau đến siêu thị mua bí ngô, cô cố tình chọn một quá bí ngô thật to, muốn tạo ra một bài toán nan giải cho cậu, tên nhóc này chắc vác không nổi đâu nhỉ? Nhưng kết quả lại khiến cô thất vọng, Tống Du Liệt nhấc quả bí ngô lên rất nhẹ nhàng.
Lúc này, cô giống như quả bí ngô được cậu dễ dàng ôm trong tay, dĩ nhiên cô không phải là quả bí ngô, cô đẹp hơn quả bí ngô kia nhiều, với cả cô cũng không phải là cô gái hay xấu hổ, tay cô ôm chặt sau gáy cậu, chân vòng qua thắt lưng cậu, điều này có thể hiểu là do cô sợ mình ngã xuống đất.
Qua mấy bước lại quay về khung cửa sổ, rèm cửa đã kéo thật kín.
Giường ở gần cửa sổ, cô ngồi trêи đệm, còn cậu đứng trước giường nhìn cô, không ai muốn mở miệng nói chuyện.
Cái vật kỳ quặc dùng để nấu nước đang bốc khói
Hơi thở của cả hai đều không ổn định.
Đồ vật kỳ quái kia càng bốc nhiều khói hơn
“Trước kia tôi đã từng nhìn thấy quản gia nấu nước.”, tay cô huơ huơ trong không khí, nhỏ giọng đáp: “Nước sắp sôi sẽ bốc khói….nước, nước đang sôi rồi kìa.”
Cậu không trả lời.
“Nước….nước đang sôi rồi kìa.”
“Có được không?” Cậu trả lời cô.
Dĩ nhiên cô biết cậu nói “Có được không” là gì, gương mặt cô đỏ bừng, gật đầu.
Lần này là cậu cởi cúc áo sơ mi cho cô, tiết trời đã trở lạnh, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo khoác hoodie với một chiếc áo len mỏng, áo khoác tuột khỏi người cô, tay cậu quen cửa quen nẻo men tiến vào áo len, rất nhanh chiếc áo ngực cách lớp áo len mỏng rơi xuống, cổ áo len hình chữ U, chất lượng tốt vô cùng, muốn to bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn nhỏ có nhỏ, Khiết Khiết nói vải một ống tay của chiếc áo len này còn có thể mua được một chiếc xe Ford.
Trước đó không lâu, nền kinh tế đang đứng trước nguy cơ khủng hoảng trầm trọng mà vợ của Thị trưởng thành phố Detroit lại mặc chiếc áo len của thương hiệu này khiến dân chúng “ném đá” tơi tả, cô không phải là vợ của thị trưởng thành phố Detroit, cô không cần phải lo lắng mấy chuyện này.
Trong lúc cô đang lải nhải mấy lời này trong bụng thì cổ áo len đã bị kéo xuống bả vai, theo bàn tay cậu, cổ áo bị kéo rộng ra một chút, một vòng tròn màu hồng trêи bầu ngực lớn trắng nõn. Cậu lại kéo thêm chút nữa, dùng lực mạnh hơn, áo len tuột xuống thắt lưng cô, toàn bộ hiện ra.
Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn, nhưng vòng nhỏ màu hồng đính trêи bầu ngực trắng như tuyết kia cứ hiện hữu trong đầu cô, giống như có ai đó ném hai đóa hoa đào trêи nền tuyết trắng, lởn vởn trong đầu ngoài hai đóa hoa đào còn có ánh mắt cậu nhìn cô.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
1 giờ 20 phút, Qua Việt Tú rời khỏi căn hộ của Tống Du Liệt, áo hoodle lẫn kính râm đều che kín nửa mặt cô, cô cúi đầu chạy xuống lầu, vội vội vàng vàng chạy đến rừng cây, xe cô đỗ ở trong rừng, lúc vào rừng rồi, cô lại không nhịn được mà nấp ở một gốc cây, từ góc độ này có thể thấy căn hộ của Tống Du Liệt.
Trong lòng cô hy vọng có thể thấy Tống Du Liệt đứng trước cửa sổ, tên nhóc này, không thèm tiễn cô, ít nhất phải nói gì chứ. Phải biết rằng…. hôn cũng để cho cậu hôn rồi, dĩ nhiên không phải là hôn môi. (Là hôn lưỡi đó 🙂 haizz trẻ con thời này)
Lúc răng cậu cắn môi cô, hơi đau, tên nhóc xấu xa, sao cậu có thể cắn được chứ, còn đáng ghét hơn là lúc đó cô còn nói cái gì mà “Nhỡ cắn đứt thì sao?”. Sau đó, cậu lại nói câu lần trước: “Qua Việt Tú, chị vẫn nên đi tìm bạn trai đi.”
Khốn nạn, khốn nạn, lúc ấy sao cậu có thể nói như vậy, mặc dù lần này cô đã nhận được ánh mắt si mê của cậu, nhưng lúc cậu nói ra câu ấy thật sự khiến cô đau lòng.
Không tiễn cô còn có thể hiểu, không tiễn cô ý nghĩa cũng giống như cô đeo kính râm vậy, hơn nữa cô cũng có chân mà, nhưng ít nhất phải đứng trước cửa sổ dõi theo cô chứ. Trừ việc không cho phép cậu cởi nút quần jean của cô, cái gì cô cũng chiều theo cậu rồi.
Ổn định lại hơi thở, cô lén lút thò đầu ra khỏi thân cây.
Vội vã rời khỏi rừng cây.
Qua Việt Tú hối hận, hối hận vì đã nấp ở gốc cây nhìn cánh cửa sổ kia, ở cửa sổ đó chẳng có gì cả, rèm cũng không mở, cứ như vậy ngay cả cớ “Cậu ấy nấp sau tấm rèm nhìn cô rời đi” cũng không có.
Tống Du Liệt, cậu dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà bảo cô đến chỗ này, dựa vào đâu mà nhìn cô… không đúng không đúng, chính cô tự để cho cậu nhìn, trong lòng vừa giận vừa bực, trong lúc đang nổi nóng, suy nghĩ “vì sao cậu ấy lại muốn cởi nút quần jean của cô” bỗng nhiên nảy ra, cô cũng đã loáng thoáng có câu trả lời, so với lúc ở rừng cây cô còn rõ ràng hơn rất nhiều.
Qua Việt Tú lái xe đến bờ biển, cô xuống xe, hướng mặt về phía gió biển, hét thật to.
Lúc đó, cô thề rằng mình sẽ không để ý đến Tống Du Liệt nữa, cô phải ném chiếc chìa khóa căn hộ mà Tống Du Liệt đưa cho cô xuống biển, phải bảo vệ kiêu ngạo của chính mình.
Một giây cuối cùng…………
Thôi vậy.
Có lẽ mọi phiền não cũng là do cô quá nhạy cảm, hơn nữa cậu ta cũng chưa phải là học sinh cuối cấp ba.
Cô ủ rũ cúi đầu về xe.
Cách hai ngày, một lần nữa Qua Việt Tú cầm chìa khóa Tống Du Liệt đưa cho mở cửa căn hộ của cậu.
Lúc Tống Du Liệt mở cửa thì cô đang ngồi trêи giường cậu, cặp sách còn ở trêи vai, một tay cậu giữ gáy cô, hung hăng hôn cô, hôn rất mãnh liệt.
Cô bị sự lỗ mãng của cậu dọa sợ, sờ đôi môi bị hôn sưng vù, hỏi cậu sao thế thì cậu trả lời không biết; mà cậu hỏi cô hôm qua tại sao không đến, suy nghĩ một hồi cô cũng nói rằng “Không biết”
Thật trùng hợp, cả hai đều nói không biết.
Buổi trưa hôm ấy, bầu không khí trong căn phòng đơn sơ đột nhiên trở nên tốt hơn hẳn, cậu làm bài tập còn cô đọc truyện tranh, truyện tranh là cậu mượn từ phòng bên cạnh, cô nói chán nên cậu bèn đến phòng bên cạnh mượn truyện tranh cho cô.
Xem được mấy trang truyện tranh, cô lại nhìn gáy cậu.
Đứa trẻ đến từ đảo Greenland có cái gáy thật đẹp.
Khoảng thời gian sau đó, dường như trưa nào Qua Việt Tú cũng đến căn hộ của Tống Du Liệt.
Dần dần, căn phòng đó sẽ xuất hiện một số đồ vật thuộc về cô, gương, son môi, dép, máy chơi game, truyện tranh và mấy món đồ ăn vặt.
Thỉnh thoảng, lúc cô muốn đi vệ sinh, Tống Du Liệt đều sẽ đi phía sau cô, bởi vì ở đây đa số đều là con trai.
Một khoảng thời gian trôi qua, mấy học sinh ở tầng ba đều lan truyền tin rằng có tên học sinh cấp dưới có một cô bạn gái luôn đeo kính râm xuất hiện, lời này đã truyền đến tai Qua Việt tú nhưng cô cũng lười phản bác lại “Tôi không phải là bạn gái cậu học sinh đó.” Ngược lại có lần cô nghe được Tống Du Liệt phản bác lại lời nói của một tên học sinh: “Cô ấy không phải bạn gái tôi.”
Ngày thứ hai sau khi nghe câu đó, Qua Việt Tú không đến phòng của Tống Du Liệt nữa.
Cách làm của Tống Du Liệt rất đúng, cô với cậu vốn dĩ không phải là người yêu, trong lòng cô rất rõ.
Nhưng chỉ cách có một ngày, cô lại cầm chìa khóa mở cửa phòng của Tống Du Liệt.
Cô còn chưa đọc xong truyện tranh, không biết vì sao nhưng cô cảm thấy rất thích đọc truyện tranh ở căn phòng đó, ở những nơi khác không thể vừa đọc truyện vừa ngắm cái gáy xinh đẹp của Tống Du Liệt.
Dần dần, dần dần, cô và Tống Du Liệt đã làm nhiều chuyện tùy tiện ở căn phòng đó hơn.
Ví dụ….ví dụ như lúc cô đang thay quần áo thì bỗng nhiên cậu rút điện thoại ra, camera điện thoại nhắm trêи người cô.
“Làm gì thế?” Cô hoảng loạn che tay trước ngực quát, cậu nói muốn chụp lại dáng vẻ lúc này của cô.
Ở trêи mạng, hầu như mỗi ngày đều xảy ra những chuyện kiểu này: Có những tên con trai hay gã đàn ông nào đó dùng ID của mình để đăng những tấm ảnh của bạn gái, bạn gái cũ hay những đối tượng tình một đêm, hoặc là những cô gái hàng xóm, thậm chí là chị em gái của mình lên mạng.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Những tấm hình này đa số các cô gái đều mặc quần áo mát mẻ, một số thì khỏa thân, làm động tác khêu gợi trước camera, những người đó tại sao lại làm như vậy?
Phần lớn sẽ trả lời rằng: “Bởi vì nhàm chán.”, “Bởi vì kϊƈɦ thích.”, “Dù sao cô ta cũng chẳng phải là bạn gái tôi.”; “Còn vì sao nữa, con đ* đó đá tôi, tôi cảm thấy mình nên có nghĩa vụ chia sẻ ảnh lẳng lơ của cô ta cho anh em.”
Khi Tống Du Liệt giơ camera điện thoại lên về phía, nói cậu muốn chụp cô, cô không cần suy nghĩ mà tát cho cậu một phát.
Cái tát thật vang dội.
Cậu đứng bất động ở đấy, gò má trái in dấu ngón tay cô, nhìn rất nhức mắt, cõi lòng âm ỉ đau.
Cô bước về phía trước, chủ động ôm lấy cậu, ôm thật chặt.
“Tại sao muốn chụp tôi.” Cô hỏi.
“Muốn.”
Muốn ư?
Chỉ đơn thuần là muốn thôi, có lẽ đây chỉ là ý tưởng mới nảy ra trong cậu, hơn nữa trước khi chụp, cậu đã hỏi ý kiến cô, sao cô lại tát cho cậu một bạt tai? Sao cô có thể so sánh Tống Du Liệt với những tên bại hoại không có trách nhiệm ở trêи mạng được?
Đó là quả mâm xôi ngọt ngào của cô.
Lúc cô còn có quyền hạn vô tận với cậu, cô cũng thề rằng mình phải bảo vệ phải tin tưởng cậu.
Lúc camera đưa về phía cô, bàn tay che chắn trước ngực chậm rãi thả xuống, nhắm hờ mắt, lúc đèn flash sáng lên, trong lòng Qua Việt Tú có cảm giác ẩn ẩn đau, không nói được là vì sao nữa.
Cô nói rồi, phải tin tưởng, phải bảo vệ.
Tín nhiệm không phải là chỉ nói miệng, mà bảo vệ lại là lời hứa suốt cả một đời, một đời, một chuyện, một người(*).
(*): câu gốc là 一辈子,一件事一个人: nghĩa là một đời người chỉ làm tốt một chuyện, một sinh mệnh chỉ yêu một người.
Quả mâm xôi nói muốn chụp cô, không có gì là không thể.
Từ từ ngước mắt lên nhìn, nhìn thẳng vào camera, vén từng lọn tóc ra sau lưng, không có gì che chắn.
Cô hướng về phía camera.
Cười, có đẹp không?
Đèn flash lại nháy lên.
Nháy mắt, người đang cầm điện thoại chụp cô trong ánh sáng mờ mờ ấy là chàng trai của cô, nụ cười của cô càng tươi.
Có đẹp không?
Ở căn phòng đó, cậu làm bài xong, cô cũng đọc truyện xong rồi, hôn cũng đã hôn rồi, hai người nằm cạnh nhau trêи giường, có lúc cả hai đều không nói gì, có lúc thì sẽ nói vài điều, nói vài chuyện về Hạ Yên, Qua Hồng Huyên, căn biệt thự ở Bevelyn Hills.
Cô kể cho cậu nghe lúc mình làm nhiệm vụ “Forest Lunch Program” đã gặp được rất nhiều người và động vật nhỏ trong rừng, và ăn bữa trưa kiểu gì.
Còn cậu kể với cô về một số chuyện xảy ra giữa đám học sinh cấp ba ở trường học, ví dụ như có một trò chơi tên “Đổi bạn gái” giữa đám học sinh cấp ba kia, cô gái tên Kelly hôm nay là bạn gái của mày, qua hôm sau, Kelly lại ngồi trêи chiếc xe thể thao của anh em mày, câu chuyện này khiến cho đám anh em có một chủ đề bàn tán chung: “Chấm điểm kỹ thuật trêи giường của Kelly.”
Ví dụ như mấy học sinh cấp ba bây giờ không thèm tán gái nữa, thay vào đó họ chỉ cần bỏ ra một số tiền tiêu vặt mua túi cho một cô gái mới quen biết ở buổi tiệc, sau đó đưa địa chỉ cho nhân viên, chưa được hai tiếng sau khi ký nhận, “ding dong” chuông cửa vang lên, các cô gái kia sẽ tự động đến tận cửa, chiếc túi càng đắt tiền thì các cô gái phục vụ càng nhiệt tình, để cho các cô ấy khỏa thân chụp ảnh chỉ là môn nhập môn thôi, chỉ cần các người muốn chơi trò gì, các cô ấy sẽ thỏa mãn, chỉ cần….
“Đừng nói nữa.” Cô nhẹ giọng ngắt lời cậu.
Lời nói của Tống Du Liệt khiến trong lòng cô khó chịu, đặc biệt là chuyện nhưng cô gái kia bày tư thế trước camera.
Khi mùa đông phủ khắp khắp đất Mỹ thì bang California vẫn luôn đón mùa đông muộn nhất, mà thành phố được mệnh danh là “Thành phố thiên thần” của California càng tùy ý hơn. Khi những người đi trêи đường ở New York, Washington, Chicago, Bờ Đông,…phải mặc áo khoác thật dày để chống chọi với cái lạnh thì Los Angeles ở bờ Tây mỗi ngày đều có những cô gái mặc váy ngắn cổ động viên đi lại khắp nơi. Những con đường ven biển đầy xe trêи mui có để ván lướt sóng. Thời điểm mặt trời lặn ở bãi biển Monica vẫn như trước, đầy phụ nữ mặc bikini, đàn ông mặc quần đùi hoa.
Rất nhiều người ở Los Angeles qua TV mới biết rằng mùa đông đã tới, Qua Việt Tú là một trong số đó.
Có một MC chuyên hoạt động ở Los Angeles đưa tin dưới trời gió rét trêи đường phố New York, đưa tin xong anh ta nói ngay trêи truyền hình rằng mình rất nhớ ánh mặt trời ấm áp ở Thành phố thiên thần.
Thì ra, mùa đông tới rồi.
Mùa hè ở California là mùa khô, năm nay mùa khô của California kéo dài từ mùa hạ đến mùa thu, rất hay có những tin tức như khu vực nào đó xuất hiện cháy rừng diện rộng.
Nhắc đến cháy rừng, người ở California rất căng thẳng, hằng năm luôn có những trận cháy rừng quét sạch nhà dân ở California, lúc nào cũng có tin tức thành viên đội chữa cháy nào đó bỏ mạng, tất nhiên cũng có dân thường.
Nhắc đến thành viên đội phòng cháy chữa cháy không may bỏ mình, đa số người dân có thể nhớ và đọc được tên của họ, đó là những chiến sĩ có tinh thần chức nghiệp cao cả, thế nhưng người dân chết cháy cũng chỉ có người thân của họ là vẫn mãi nhớ.
Năm nay, cả California đang ngóng chờ cơn mưa tới, mùa đông đã đến rồi, cũng nên mưa đi chứ nhỉ.
Nhưng cơn mưa rào mà mọi người hằng ngóng trông vẫn mãi chưa xuất hiện, theo số lượng thống kê Cục khí tượng, năm nay lượng mưa trung bình còn chưa được ¼ năm ngoái, mưa lớn hình như còn không có.
Hạn hán đã khiến quan chức chính phủ lo lắng, đối với các quan chức cấp cao ở Los Angeles thì cháy rừng vẫn là mối hiểm họa lớn trong lòng bọn họ, năm nay khả năng Los Angeles có mưa là bằng 0.
Thứ sáu tuần đầu tiên của tháng 11 rồi mà mặt trời vẫn chói chang ở Los Angeles.
Hoàng hôn hôm ấy, Qua Việt Tú tìm được một chiếc hộp nhỏ xinh xắn trong phòng Tống Du Liệt, đó là chiếc hộp để đựng quà.
Cô mở hộp quà ra.
Ở trong là đôi hoa tai hình bông hoa cát tường.