Đọc truyện Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em – Chương 114: Hồi ức chết: chim hoàng yến ăn thịt mèo 3
Thế là sau đó, mỗi ngày 3h đến 4h chiều, Qua Việt Tú đến phòng của Tống Du Liệt, cùng cậu học tiếng Na Uy
Nhưng lúc đó, cô thật sự cùng Tống Du Liệt học tiếng Na Uy ư?
Cửa sổ của vườn hoa phía sau đang mở, bàn sách hướng về phía cửa sổ, sách Na Uy đang mở, bên cạnh còn có một cuốn vở.
Trong cuốn vở viết mấy hàng tiếng Na Uy, chữ cuối cùng bị kéo ra một đường cong thật dài, đường cong dài đấy nhìn là biết không phải vì mục đích nghệ thuật, mà là bút người ta đang viết bỗng nhiên bị cướp đi.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, ngòi bút đã kéo một đường dài trêи giấy.
Vậy bút đi đâu rồi?
Bút đã bị ném ra ngoài hoa viên
Bức rèm cửa tối màu bị ánh sáng chia thành hai nửa, còn một số thì rơi xuống sàn.
Hôm nay là một buổi chiều không có gió, bức màn bên trái lặng im không nhúc nhích, bức màn bên phải lại liên tục động đậy nhẹ, đây là tình huống gì vậy?
Đó là bởi vì có đôi nam nữ đang dựa vào bức rèm bên phải hôn nhau 🙂
Một tay của chàng trai đặt ở eo cô gái, bên trong quần áo của cô gái đang rất hỗn loạn, ngôn ngữ cơ thể của cô gái nhìn có lẽ rất bình tĩnh nhưng hai má đỏ hồng cùng sự hoảng loạn giữa hai hàng lông mày đã bán đứng cô. Rõ ràng đó là một tay mơ, bạn xem cô ấy hoảng chưa kìa, tay cũng không biết nên đặt ở đâu, trong lúc hoảng loạn lại bắt được bức rèm, giống như người sắp chết đuối vớ được lục bình, bên trong quần áo càng hỗn loạn, bức rèm càng động đậy nhiều hơn.
Nhưng còn chàng trai kia, chàng trai kia cực kỳ bình tĩnh.
Đôi bàn tay trong áo lông dùng lực hơi mạnh, mạnh đến nỗi làm cho người ta hoài nghi có phải đang trút giận, đến nỗi không biết là đang trút giận hay là thiếu niên bồng bột, không biết nữa.
Trái tim đâu đó trong lồng ngực tựa như bất kể lúc nào cũng có thể theo lực bàn tay cậu mà nhảy ra ngoài
Lông mi không ngừng run rẩy, đây là lần đầu tiên cậu như vậy với cô kể từ lần ở rừng cây, so với những lần trước thì động tác thô lỗ hơn nhiều, nhưng lực ʍút̼ môi cô lại ôn nhu, ôn nhu đến nỗi cô không thể trách tội đôi tay thô lỗ của cậu.
Lông mi run run, trộm mở một mắt ra, lông mi quả mâm xôi ngọt ngào của cô cũng thật dài, nhưng rất an tĩnh, mang theo tâm thái đùa dai, cơ thể hướng về phía cậu, chủ động để toàn bộ sự mềm mại của cô dán về phía cậu. Như ý nguyện, cô thấy lông mi cậu cũng như cô, trong lúc run rẩy, dưới ánh sáng rực rỡ, giống con bướm mất đi đôi cánh.
Cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, nhắm mắt lại
Đây là lần thứ 4, Qua Việt Tú đến phòng Tống Du Liệt học tiếng Na Uy
Ba lần trước vì sợ làm cậu không vui, cô vẫn luôn giả vờ nghiêm túc học tiếng Na Uy, cảm giác này giống như mấy đứa học sinh có thành tích không tốt, trước khi được giáo viên tin tưởng phải biểu hiện thật tốt, khiến giáo viên yên tâm, như vậy mới nhận được hảo cảm từ giáo viên.
Vốn dĩ, Qua Việt Tú muốn làm bộ làm tịch một tuần, sau đó sẽ làm chuyện khác, về chuyện khác là chuyện gì cô cũng không rõ lắm, dù sao không phải học tiếng Na Uy là tốt rồi.
Ai ngờ…..ai ngờ…..
Buổi chiều lúc đang học, lúc cô đang giả vờ nghiêm túc viết chữ Na Uy, bỗng nhiên cậu giật lấy bút của cô ném ra ngoài vườn hoa, cũng không thèm nhìn cô một cái, rời khỏi bàn học.
Sắc mặt của thầy giáo tiếng Na Uy của cô hình như không được tốt lắm
Tại sao vậy, có phải trong lúc vô tình cô đã khiến cậu không vui?
Đi theo phía sau cậu, nhỏ giọng hỏi, Tống Du Liệt có phải tôi đắc tội chỗ nào với cậu không, nếu có, cậu phải tin tôi, đều là vô tình….
Cậu không để cô nói hết câu, trực tiếp ép cô vào tường.
Sức cô chẳng bì được cậu, bị động lùi lại, khi phần lưng chạm vào tường, cơ thể cậu liền chặn cô lại, cúi đầu ngậm lấy môi cô
Hóa ra thầy dạy tiếng Na Uy không phải đang bực bội mà muốn cùng học sinh của thầy hôn nhau
Phải thừa nhận, cô không phải là một cô gái biết e thẹn, không giãy dụa gì cả, còn gấp không chờ được ấy chứ =)))))))))))
Cô có nghĩ đến chuyện cùng cậu vừa học tiếng Na Uy vừa hôn nhau, thậm chí….cậu muốn làm gì thì để cho cậu làm, nhìn xem, cô đúng là không biết e thẹn là gì
Như vậy quá tốt, quả mâm xôi ngọt ngào của cô đã giành làm trước chuyện cô muốn làm, chỉ là, tại sao lại thế này…..lẽ nào…..
Giống như cô bị cậu mê hoặc, cậu cũng bị cô mê hoặc rồi ư?
Cậu thật sự bị cô mê hoặc ư? Tống Du Liệt thật sự bị Qua Việt Tú mê hoặc ư?
Vấn đề này khiến mấy ngày kế tiếp Qua Việt Tú chìm vào suy tư, bỗng hoảng hốt, có một ngày, cô một mình ở trong vườn hoa nghĩ vấn đề này, Khiết Khiết đột nhiên xuất hiện, Khiết Khiết nói Fiona, bộ dáng lúc em ở trong vườn hoa, dùng cách nói của người Trung Quốc các em là, thiếu nữ hoài xuân.
Trừng mắt với Khiết Khiết
Cô đã sớm qua tuổi thiếu nữ rồi, nên Khiết Khiết nói chả chính xác gì cả.
Cô làm gì hoài xuân
Trong suy nghĩ của Qua Việt Tú, thiếu nữ hoài xuân có lẽ là đến tuổi muốn yêu đương, cô rất chắc chắn, cô không hề muốn yêu đương.
Không thèm để ý đến Khiết Khiết, mắt nhìn sang chỗ khác
Qua một lúc, Qua Việt Tú mới rõ mình đang nhìn cái gì.
Rõ ràng là cô đang nhìn phòng của Tống Du Liệt, mặc dù biết lúc này cậu không có ở trong phòng, nhưng cô vẫn không kiềm được mà hy vọng cậu ở đấy, sau đó mở cửa ra, đứng trước cô, cô đứng giữa vườn hoa ngoài cửa sổ, không cần nói gì, cứ như vậy mà nhìn nhau.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Đáng tiếc, cánh cửa đó không hề mở ra
Còn 4 tiếng nữa là cô có thể xuất hiện ở phòng cậu rồi.
Rời khỏi vườn hoa, cô bận rộn hẳn, Aerobics, lớp học cắm hoa, quay lại quá trình trưởng thành của Abu
Abu là con đà điểu Qua Việt Tú nhặt được lúc còn ở nhà nghỉ dưỡng, Khiết Khiết nói nó nhất định là bị một tên trộm không có kiên nhẫn trộm từ vườn bách thú về, trộm được mấy ngày, nuôi được mấy bữa liền vứt đi.
Lúc nhặt được nó, nó gầy như gà ấy, bây giờ nó có tên, cũng mập mạp lên
Vừa quay ABu vừa nói Khiết Khiết, 3h nhớ nhắc cô đi học.
“Khiết Khiết, ba giờ nhớ nhắc em đấy”. Nói một lần nữa.
Không có ai trả lời, nhìn sang thì không thấy Khiết Khiết đâu, người làm giúp cô quay, nói có thể giải thích cho Khiết Khiết.
“Vì sao?”
Người làm nói cô đã nói câu đó không dưới 100 lần rồi, bây giờ còn chưa tới 1h30 nữa, cứ tiếp tục theo tần suất này, chắc sẽ nghe thêm 100 lần nữa
Bây giờ còn chưa được 1h30? Qua Việt Tú đột nhiên cảm thấy chán ngắt.
Thời gian trôi qua quá chậm
3h, tim đập thịch thịch, gõ cửa phòng Tống Du Liệt
Mở cửa
Vừa vào đã nhìn ngay khuôn mặt của Tống Du Liệt
“Có phải cậu ấy bị mình mê hoặc rồi không”. Vấn đề này lại như con quay xoay trong trong đầu vì sao phải chấp nhất chuyện đó, thật sự Qua Việt Tú cũng không rõ
Bà ngoại, mẹ mất sớm, cô có cảm giác, cô cũng sẽ giống bà ngoại, mẹ, sớm rời khỏi thế giới này
Bà ngoại mất còn có ông ngoại nhớ bà, mỗi ngày đều nhớ, mẹ ra đi còn có Qua Việt Tú nhớ, hình ảnh của mẹ sẽ được cô đặt cẩn thận trong lòng, vẫn luôn tồn tại, từ 12 tuổi đến bây giờ, đã qua bảy mùa xuân hạ thu đông rồi
Vậy nếu cô chết, sẽ có người nào lưu giữ hình ảnh của cô cất giấu trong tim không? Dùng cách thức như thế để chứng minh Qua Việt Tú đã từng ghé thăm thế giới này.
Qua Hồng Huyên? Đừng ngốc nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có quả mâm xôi ngọt ngào của cô có khả năng hoài niệm cô nhất
Nếu quả mâm xôi ngọt ngào của cô bị cô mê hoặc, như vậy nếu cô chết, sẽ có người nhớ cô
Cũng không phải khổ cực gì, cô không phải cũng bị cậu ấy mê hoặc đó sao?
Có nhiều lần——
“Tống Du Liệt, cậu có bị tôi mê đắm không?”. Lời này cứ thế thoát ra khỏi miệng
Nhưng lỡ như không phải thì sao?
Qua Việt Tú lên mạng tra, theo như những gì cô làm với cậu, khả năng cậu bị cô mê hoặc cực kỳ nhỏ, không chỉ không bị mê đắm mà còn bị ghét bỏ thêm
Vậy…..sau này biểu hiện tốt một chút là được
Bây giờ không bị mê hoặc, nếu cô biểu hiện tốt, vài ngày sau cậu chắc sẽ bị cô mê mẩn thôi, nghĩ nghĩ, mấy ngày có vẻ hơi ngắn, đổi thành một tuần sau đi, nhiều nhất là một tháng cô có thể khiến cậu mê mẩn không dứt ra được.
Ôn nhu, ở trước mặt anh phải ôn nhu, Qua Việt Tú lại nhắc nhở bản thân một lần nữa
Một tiếng sau, hiệu quả không tệ, khi cô nói “hẹn gặp lại” với cậu, cậu hôn cô
Hoàn thành chương trình học một cách đứng đắn, nếu là bình thường, khi thời gian vừa kết thúc cô khẳng định sẽ tìm rất nhiều cớ ăn vạ ở phòng anh không đi, lần này, qua một tiếng, không trì hoãn một phút đồng hồ nào, mang giày vào, cực kỳ ôn nhu nói “hẹn gặp lại” với cậu
“Qua Việt Tú”
“Ừ”
Sau đó, anh lấp kín đôi môi vốn định nói những lời ngọt ngào, dùng đôi môi mềm mại hôn đến khi hai má cô đỏ như rặng mây, hôn đến khi cô thở hổn hển.
Chân cô vẫn đang còn run rẩy, vuốt lọn tóc buông xuống trêи vai của cô, cậu nhẹ giọng hỏi cô sao hôm nay đi sớm vậy?
“Vậy cậu muốn tôi ở lại à?”. Cô ôn nhu hỏi
Cậu không trả lời
Mặt đỏ hồng nhìn cậu
“Buổi tối ở phòng chị chờ tôi”. Cậu nhỏ giọng nói với cô
Lời này làm trái tim cô đập loạn
Đây là lần đầu tiên Tống Du Liệt nói với cô như thế
Ngây ngốc nhìn cô
“Bây giờ chị có thể đi rồi”. Cậu nói
Gật đầu, bước chân vội vội vàng vàng.
Trêи đường về phòng, hậu tri hậu giác, Qua Việt Tú phát hiện giọng điệu khi Tống Du Liệt nói chị có thể đi rồi cực kỳ lạnh nhạt, không chỉ như vậy, tay vuốt tóc cô, đôi mắt nhìn cô cũng không giống như trước
Về chuyện không giống ở chỗ nào, cô cũng không nói ra được.
Nhưng suy nghĩ này rất nhanh bay biến bởi câu “Buổi tối ở phòng chị chờ tôi”
Tối nay, mới sớm mà Qua Việt Tú đã đuổi Khiết Khiết về phòng, vừa xem vừa chờ Tống Du Liệt
8h, không thấy Tống Du Liệt, 8h30, 9h, Qua Việt Tú bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng Tống Du Liệt cũng không nói mấy giờ đến tìm cô, hình như cô không nên giận cậu, hơn nữa, Tống Du Liệt cực kỳ bận, một ngày của đứa trẻ đến từ đảo Greenland hầu như không có thời gian riêng thuộc về cậu.
10h, Tống Du Liệt vẫn chưa xuất hiện
10h20, lúc này, Tống Du Liệt chắc là đang chuẩn bị ngủ
Qua Việt Tú gọi vào điện thoại của Tống Du Liệt
Điện thoại phải rất lâu mới được kết nối
“Không phải nói tôi ở trong phòng đợi cậu sao?”. Lạnh lùng hỏi
Đầu kia điện thoại nhẹ nhàng bâng quơ một tiếng “Tôi quên rồi”
Tôi quên rồi?
Để cô đợi mấy tiếng mà cậu chỉ nói câu “Tôi quên rồi” ư? Hơn nữa, giọng điệu đúng là của đứa trẻ đến từ đảo Greenland, rõ ràng, vào trọng điểm.
Đứa trẻ đến từ đảo Greenland là ai?
Là cây mâm xôi cô lén lút nuôi dưỡng phía sau vườn hoa, cô có quyền thích làm gì thì làm với nó
Tống Du Liệt, cậu đợi đấy cho tôi!
Bước chân nhanh chóng đi vòng vòng trong phòng, cô đang nghĩ biện pháp để dạy dỗ cậu, đúng rồi, cô có súng, một khẩu súng giảm thanh.
11h, vạt áo ngủ kéo lê trêи thảm của hành lang, ống tay áo hình quạt che tay cô lại một cách hoàn hảo, tay trái nắm chặt, tay phải cầm bộ phận giảm thanh của súng
Cô phải dùng cây súng này mở cửa phòng Tống Du Liệt, dùng họng súng chĩa vào thái dương của Tống Du Liệt
Đương nhiên cô sẽ không bắn bể đầu của cậu.
Cô chỉ muốn đứa trẻ đến từ đảo Greenland chân chính cảm nhận được mùi lưu huỳnh (mùi thuốc súng)
Họng súng nhắm ngay ổ khóa của phòng.
Nhưng, cuối cùng không kéo cò
Vì sao không kéo cò súng, Qua Việt Tú cũng không rõ, có lẽ cô muốn nã một phát vào cửa phòng sách của Tống Du Liệt? Sau đó cưỡng chế không cho sửa cửa sổ
Cứ như vậy, sau này khi Tống Du Liệt đang học, lỗ súng kia sẽ nhắc nhở cậu, cậu đã làm những gì.
Đến phía sau vườn hoa, họng súng hướng về phía cửa sổ phòng sách của Tống Du Liệt, nhưng cuối cùng vẫn không kéo cò súng, thậm chí còn sợ bị phát hiện, không dám ở lâu
Điều này khiến Qua Việt Tú tức điên, trêи đường về phòng vẫn luôn tức giận.
Khi bóng dáng đó xuất hiện ở cầu thang ban công của cô, ba bước làm thành hai chạy đến trước mặt cậu, hỏi sao cậu lại đến đây
Vườn hoa rất yên tĩnh, giọng nói của cô cực kỳ rõ ràng.
Nghe kìa, có thể thấy giọng nói đó mang theo vài tia vui mừng, hẳn là nên tức giận mới phải chứ nhỉ?
Cậu không trả lời, mắt nhìn về một phía, nương theo ánh mắt của cậu, Qua Việt Tú nhìn thấy súng trong tay mình, cuống quýt giấu súng sau lưng
Cúi đầu, lên cầu thang
Tống Du Liệt đứng ở bậc thang thứ 6, Qua Việt Tú đứng ở bậc thang thứ 4, cúi đầu hỏi “Sao cậu lại đến đây?”
Lần này cậu trả lời
“Tôi đến để xem chị có bị tức điên không?”
Ặc….
“Không”. Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu
“Chắc chắn không bị chọc tức?”
“Không”.
Cậu vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô, cảm giác này hơi giống khi cô trấn an Abu
Abu gần đây rất dễ tức giận, bác sĩ thú y nói đó là do đến mùa động ɖu͙ƈ, đến mùa còn lại cô đơn nữa cho nên tính tình không được tốt lắm, bác sĩ còn gợi ý cô để Abu sinh con.
Nhưng cô không phải Abu, vỗ đỉnh đầu là xong.
Giữ chặt Tống Du Liệt đang định rời đi.
“Còn bảo không giận?”. Giọng điệu cậu như gió thoảng
Thả tay ra
Nghĩ một chút, nói lần sau không được như vậy
Thật ra, không chỉ lần sau không được như vậy
Mà không được dùng giọng điệu như thế, ánh mắt như thế nhìn cô, không được xem cô là Abu, cũng không được dễ dàng như vậy mà hôn được môi cô, ít nhắt, phải nhìn cô trước, nhìn đôi mắt cô sau đó mới được hôn môi của cô
Cậu cười nhẹ
Tiếng cười nhẹ của thiếu niên 15 tuổi giống như mùi hoa của cánh hoa bay trong gió đêm, tiếng chuông gió dưới mái hiên vang lên, không thể tìm lại được.
Đúng vậy, trước khi chưa nhìn thấy cậu thì cô rất bực mình.
Nhưng lúc này, cô thật sự không bực mình, từ lúc nhìn thấy cậu đã không còn bực bội nữa.
Hơi tăng âm lượng giọng nói “Tống Du Liệt, lần sau không được như vậy nữa, nhé?”
Lời nói đến câu cuối, đang mang thêm chút cầu xin
Tống Du Liệt, trả lời một câu đi, không cần nhiều lời, không cần giải thích, nói “Được” thôi đi
Bởi vì Qua Việt Tú vẫn luôn quen thói kiêu ngạo
Tối nay thật hèn mọn
Sự hèn mọn đã vượt ra khỏi khả năng chấp nhận của cô
Nhưng cậu vẫn không trả lời, như gió thoảng mà quăng xuống một câu “Ngủ ngon”, cơ thể lướt qua cô đi xuống cầu thang.
Vươn tay giữ cậu lại, bây giờ sức lực so với lần đầu đã lớn hơn, ánh sáng trêи ban công phản chiếu xuống bàn tay cô
Cậu nhìn tay cô.
Nói “lúc trước không phải nói nhớ tôi à? Không phải nói luôn nhớ tôi quá à?”
Hả?
Đúng vậy, cô đã nói với cậu “Tôi nhớ cậu, tôi luôn nhớ cậu”. Đêm đầu tiên quay lại, trong hương hoa thơm ngát, nói ra tâm sự.
Chậm rãi buông tay.
Khó khăn cúi đầu xuống, khó khăn nói ngủ ngon.
Theo tình huống trước mắt, cô hẳn là chưa mê hoặc được Tống Du Liệt, vì để mê hoặc Tống Du Liệt, cô không chỉ cần ôn nhu, mà còn phải nhẫn nhịn
Phải ôn nhu, phải nhẫn nhịn, bởi vì cô còn có mục đích khác, đến khi cô không còn sống nữa, cậu có nhiệm vụ “nhớ đến Qua Việt Tú”
“Phải ôn nhu, phải nhẫn nhịn”. Trong lòng mặc niệm, bước từng bước lên cầu thang
Ngày hôm sau, khi xuất hiện trong phòng cậu, bọn họ cực kỳ ăn ý không đề cập đến chuyện xảy ra hôm qua
1 tiếng học hành trôi qua, cậu nói với cô, Qua Việt Tú tôi còn 5p nữa
“Cái gì?”. Hỏi
“Qua Việt Tú, chị nói xem” ánh mắt cậu rơi ngoài cửa sổ “Chúng ta nên dùng 5p này để làm gì?”
Hôm nay là chủ nhật, Qua Hồng Huyên ở nhà, biết được từ quản gia, con gái yêu bây giờ đang học tiếng Na Uy trong phòng A Liệt, tâm huyết dâng trào, ông phải cho hai đứa nhỏ kia một sự bất ngờ, suy cho cùng, ông cũng là một người bận rộn.
Mở cửa phòng.
Khi Qua Hồng Huyên xuất hiện trong phòng sách, Qua Việt Tú mới đá áo ngực về phía bức rèm cửa sổ
May mắn là phòng Tống Du Liệt rất lớn, khu nghỉ ngơi, phòng ngủ, phòng sách phân thành mấy khu như thế, phòng sách vừa hay là nơi cách xa cửa phòng nhất.
Tiếng mở cửa thật nhẹ vang lên, tiếng mở cửa rơi vào trong tai cô giống như là tiếng kim rơi trêи mặt đất, suy nghĩ vẫn còn đang đắm chìm trong sóng nhiệt tình do nụ hôn và đầu ngón tay cậu tạo ra, như ở trêи mây, cho đến khi bàn tay đỡ eo cô buông ra, bàn tay khác trong quần áo cô cũng đi ra, cô vẫn nhắm mắt như cũ, không rõ vì sao, là đang chờ cậu hôn lên môi cô lần hai ư? Lần hai nhìn chăm chú đôi mắt cô, cúi đầu hôn cô.
Trưa hôm nay, xúc cảm dừng trêи cánh môi cô ôn nhu như gió nước, trong lòng cô cực kỳ thích.
Trong thế giới bóng tối chờ đợi, cho đến khi cậu nói với cô: Có người tới.
“Cái gì?” lẩm bẩm, chậm rãi mở mắt ra
Cái đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt kia, cô bắt được một tia sáng khác thường xoẹt qua mắt anh, giống như kẻ săn mồi, còn cô….là con mồi
“Là chú Qua”. cậu nhỏ giọng nói
“Hả?”
Trong vô thức lùi lại một bước
Khi bóng dáng Qua Hồng Huyên xuất hiện ở khu nghỉ ngơi, đột nhiên nhớ tới gì đó, đá chiếc áo ngực rơi xuống mặt đất sang một bên, không được, như vậy cũng bị nhìn thấy, kéo một góc bức rèm để che đi, đai áo hồng nhạt vẫn còn lộ ra bên ngoài, lại đá một cái, cuối cùng mới che được.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Tống Du Liệt
Chàng trai nhàn hạ thoải mái khiến cho hành động của cô vừa rồi thật là chật vật