Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 8: Âm mưu (hạ)


Đọc truyện Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu – Chương 8: Âm mưu (hạ)

Ngày thứ hai, thánh chỉ không ngoài ý muốn đã ban xuống dưới, tứ hôn ngũ hoàng tử Tư Đồ Dực cùng Thiên Thanh Tuyết!

Thời điểm Thiên Thanh Tuyết tiếp chỉ, cả người bừng tỉnh như sấm đánh, tựa hồ không thể tưởng được phát sinh lỗi ở nơi nào, vì sao đột nhiên xuất hiện thêm một cái ngũ hoàng tử!

Thiên Dịch Ngôn cơ hồ là đi luôn vào hoàng cung, mà Thượng Quan Hồng bên kia cũng tìm phụ thân tiến cung, thái tử cùng hoàng hậu cũng đến đây, chỉ tiếc Hoàng Thượng thái độ kiên quyết, thánh chỉ đã ban xuống, tuyệt không sửa đổi!

So sánh với những người khác mất mát, người duy nhất vui vẻ tự nhiên chính là Thiên Thanh Liên, trước kia nàng đi theo bên người Thiên Thanh Tuyết vĩnh viễn đều chỉ có thể làm nền, nếu như Thiên Thanh Tuyết xuất giá, thì đây chính là thiên hạ của nàng; tuy rằng mọi người đều nghĩ rằng Thiên Thanh Tuyết sẽ gả cho Thượng Quan Hồng, nhưng chỉ có nàng biết kỳ thật Thiên Thanh Tuyết muốn hấp dẫn thái tử để trở thành thái tử phi, mà nay Thiên Thanh Tuyết lại gả cho ngũ hoàng tử, vậy có phải hay không chính mình có thể trở thành thái tử phi?

Tựa hồ đã muốn mơ thấy chính mình ngồi trên vị trí thái tử phi, đến việc đi đường đều trở nên nhẹ nhàng bay bổng!


“Cổn! Tất cả đều cút ra ngoài cho ta!” trong Tuyết Uyển Lý truyền ra tiếng Thiên Thanh Tuyết rống giận, thực hiển nhiên nàng đang cực kì tức giận, bằng không làm sao đến cả hình tượng tính tình ôn hòa mà chính mình vất vả duy trì cũng không cần!

Nghe thanh âm bên trong, Thiên Thanh Liên càng cảm thấy vui vẻ, hừ tiểu khúc*ngâm nga một khúc nhạc vui*, bước chân mềm mại nhẹ nhàng rời đi!

“Tiểu thư! Ngươi tha cho nô tỳ đi!” Trong phòng của Thiên Thanh Tuyết, tỳ nữ bên người của nàng đang quỳ trên mặt đất lạnh run, một cánh tay trơn bóng giờ phút này đang máu tươi chảy đầm đìa, trong tay Thiên Thanh Tuyết nắm một cây trâm nhiễm đầy huyết, một chút một chút đâm ở trên cánh tay của Như nhi, lấy việc này để làm cho hả giận.

Đau nhức vô cùng, lại không thể ngất xỉu, sống không bằng chết, đây là cảm giác duy nhất của Như nhi vào giờ phút này; người khác đều nghĩ rằng tiểu thư nhà mình ôn nhu khiêm tốn, ôn nhu bộ dáng khiến không biết bao nhiêu người tranh thủ đồng tình, nhưng chỉ có nàng biết, tiểu thư của chính mình hoàn toàn là một ác ma! Mỗi lần không vui, mỗi lần bị khí*tức giận* hay dùng cây trâm đâm nàng cho đến khi hết giận, trên thân thể của nàng nơi nơi đều là thương, cũ chưa khỏi là xuất hiện vết thương mới, ngày ngày như địa ngục không bằng làm cho nàng chết đi thì tốt hơn!

“Hỗn đản!” Thiên Thanh Tuyết sắc mặt dữ tợn, thời điểm nàng nghe được thánh chỉ thì chính nàng đã biết rằng cơ hội của nàng hầu như đã hết, nhưng nàng vẫn ôm một tia hi vọng, làm cho phụ thân đi cầu thái tử, để hắn thỉnh hoàng hậu ra mặt đi cầu Hoàng Thượng từ hôn, nhưng không nghĩ tới thái độ của Hoàng Thượng cư nhiên như vậy cường ngạnh, nói cách khác thì nàng sẽ phải gả cho cái người không quyền không thế – ngũ hoàng tử, nàng làm sao có thể không tức giận!

“Tiểu thư…” Một cái nha hoàn đi vào, cúi đầu thật thấp, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Như nhi đang quỳ trên mặt đất.

“Chuyện gì?” Nàng biết nha đầu này đang sợ chính mình, không phải việc đặc biệt sẽ không tiến vào!

“Thượng Quan thiếu gia lại đây tìm ngài!”


“Thượng Quan Hồng?” Thiên Thanh Tuyết sắc mặt ngẩn ra, lập tức thu liễm vẻ tàn nhẫn, khôi phục bộ dáng ôn nhu, cũng không để ý Như nhi, đối với nha hoàn kia nói: “Lại đây trang điểm cho ta!”

“Tuyết Nhi, chúng ta cùng nhau rời đi được không? Ta không thể nhìn ngươi gả cho người khác, chúng ta tìm một địa phương không có người nào có thể tìm được để sống, không bao giờ quay lại đây nữa, được không?”

“Ai!” Thiên Thanh Hoàng bất đắc dĩ thở dài, nàng nguyên bản chính là muốn ngồi ở mặt sau của cái cây để nghỉ ngơi, vì sao tự nhiên biến thành nghe nén đâu? Đi sao? Trò hay như vậy bỏ qua! Không đi? Nghe kịch tình cẩu huyết rất muốn hộc máu! Rối rắm…

“Thượng Quan công tử thỉnh tự trọng, Thanh Tuyết hiện tại là người đã có hôn ước, đừng khiến cho người khác thấy!” Âm thanh ôn nhu mang theo khóc nức nở, như có vô hạn ủy khuất.

“Tuyết Nhi! Ta sẽ không để ngươi gả cho Tư Đồ Dực, tuyệt đối sẽ không! Ta mang ngươi rời đi được không?” Thượng Quan Hồng đau lòng nói.


“Thiên hạ to lớn này đều là Vương thổ*đất của vua*, chúng ta có năng lực trốn đi nơi nào a?” Thanh âm nức nở.

“Không có việc gì! Nhất định sẽ có biện pháp, ta đi tìm thái tử, lại cầu Hoàng Thượng một lần! Tuyết Nhi chờ ta!” Nói xong quay ra hướng phía ngoài chạy đi.

“Ngô…” Đợi cho thân ảnh của Thượng Quan Hồng đi xa, Thiên Thanh Tuyết lập tức lau khô nước mắt trên mặt, biểu tình ôn nhu biến mất, chỉ còn vẻ mặt tàn nhẫn: “Vị trí thái tử phi là của ta!”

“Ai! Thượng Quan Hồng thật sự là đáng thương a!” Thiên Thanh Hoàng thở dài, nhưng trong giọng nói không có bao nhiêu thành phần đồng tình; cho tới bây giờ những người đắc tội nàng đều không có kết cục tốt!

Mẫu phi của ngũ hoàng tử là nhi nữ của tướng quân, tính tình nóng bỏng, không thích nhất chính là nữ nhân nũng nịu, mà ngũ hoàng tử cũng kế thừa một nửa tính cách của mẫu phi, đối cái loại nữ nhân gió thổi qua bước đi*bước đi yểu điệu nhẹ nhàng như gió thổi* cũng không hảo cảm, cho nên những ngày về sau của Thiên Thanh Tuyết cũng không khó tưởng tượng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.