Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 30: Độ ấm lòng bàn tay


Đọc truyện Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu – Chương 30: Độ ấm lòng bàn tay

Phía sau cửa nam của hoàng cung là một khu phố lạnh lẽo, ngay cả ban ngày cũng không có người đi lại, mà nay đã là ban đêm, đến quỷ cũng không một con.

Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt sóng vai đi trên ngã tư đường không bóng người, từ lúc đi ra khỏi đại điện, bọn họ chưa ai mở miệng lần nào, vẫn bảo trì trầm mặc như vậy.

Quỷ dị! Vô cùng quỷ dị, toàn bộ ngã tư đường yên tĩnh chỉ có tiếng tim đập cùng tiếng hít thở, ngoài ra còn Long Tiên Hương không ngừng phiêu tiến lỗ mũi.

Rốt cục, Thiên Thanh Hoàng nhịn không được mở miệng: “Cái kia… Ngươi còn muốn nắm tay ta tới khi nào…”

Vì ở đại điện Hiên Viên Tuyệt đột nhiên cầm tay nàng lôi ra nên hiện tại mới có cục diện xấu hổ này!

Thật lâu không nghe được câu trả lời, Thiên Thanh Hoàng không khỏi quay đầu nhìn lại, chính là cái liếc mắt này không khỏi làm cho nàng thất thần.

Hiên Viên Tuyệt thực tuấn mỹ. Người có thể làm cho nàng thất thần chắc hẳn chỉ có duy nhất một mình hắn! Mà giờ phút này môi hắn hơi mân, trong con ngươi sâu thẳm khó có thể nắm lóe lên một ý cười chế nhạo, vô cùng hoặc nhân!


Đợi chút! Chế nhạo? Thiên Thanh Hoàng nổi giận, người này cư nhiên chê cười nàng?

Hừ lạnh một tiếng muốn rút tay ra, lại phát hiện bị hắn nắm gắt gao, không khỏi buồn bực: “Buông ra!”

“Ha ha!” Hiên Viên Tuyệt rốt cục cười ra tiếng, nắm tay thêm phần chặt hơn, nhìn bộ dáng Thiên Thanh Hoàng tức giận, tâm tình của hắn lại thần kỳ tốt đẹp, thanh âm trầm xuống: “Nếu như ta muốn nắm cả đời, ngươi có bằng lòng không?”

“Cái gì?” Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, thiếu chút nữa nghĩ là mình nghe nhầm, nhưng khi nhìn vào ánh mắt chân thành của Hiên Viên Tuyệt, không biết vì sao tâm tư lại ‘bộp’ một tiếng, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Ngươi nếu như trở thành hoàng hậu của ta thì cả đời sẽ là của ta, chẳng lẽ còn không cho ta dắt tay?” Hiên Viên Tuyệt không biết vì sao chính mình đột nhiên lại nói như vậy… Trước kia nữ nhân với hắn mà nói chính là phiền toái, hậu cung nữ nhân vừa thấy liền phiền, nhưng nữ nhân trước mắt này lại đặc biệt. Từ lúc ở trên đại điện nhìn nàng bộc phát khí thế cường đại thì trong nháy mắt, hắn thế nhưng sinh ra ý tưởng muốn cùng nàng ở bên nhau cả đời. Mà ý tưởng này đến bây giờ vẫn không tan đi, ngược lại còn thêm mãnh liệt.

Lần này, Thiên Thanh Hoàng rốt cục thanh tỉnh, tuy trên mặt không có biểu tình, nhưng trong con ngươi trong suốt lại nhiễm lên một tầng sương mỏng, thanh âm lạnh lùng: “Ta nên gọi ngươi Hiên Viên Tuyệt hay là Phượng Huyết?”

“Ngươi thích cái nào cũng được! Hai cái đều là tên của ta, bất quá ngươi là gả cho ta làm hoàng hậu, cho nên gọi ta là Hiên Viên Tuyệt vẫn tốt nhất, Tuyệt cũng được!” Đối với chuyện hai thân phận của mình, Hiên Viên Tuyệt nửa điểm cũng không thèm để ý.

“Nếu như ngươi là Hiên Viên Tuyệt, vậy thân phận chính là Tây Hạ hoàng đế, quyền lực đứng đầu thiên hạ, hậu cung nữ nhân xinh đẹp ba ngàn. Nếu muốn ta ở trong hoàng cung, bên cạnh là một đám nữ nhân luôn tranh thủ tình cảm, thì ta làm không được! Ta có sự kiêu ngạo của ta, tuy rằng hiện tại không yêu ngươi, nhưng nếu muốn ta lựa chọn một người để sống chung cả đời, ta tuyệt đối sẽ không chọn ngươi!” Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Hiên Viên Tuyệt không tức giận, mà sắc mặt chỉ thêm thâm trầm: “Lúc ngươi đáp ứng gả cho ta, có phải đã nghĩ đến việc sẽ chạy trốn trên đường đi?”

“Đúng!” Thiên Thanh Hoàng biết hắn khôn khéo nên khẳng định có thể đoán được, cho nên thực bằng phẳng thừa nhận!

“Bởi vì thân phận của ta?”

“Không phải!”


“Ta đã biết!” Tựa hồ thở dài một hơi, Hiên Viên Tuyệt buông tay Thiên Thanh Hoàng ra, không quay đầu lại đã rời đi.

Thiên Thanh Hoàng đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Hiên Viên Tuyệt dần khuất, cười khẽ: Bóng dáng của nam nhân này thoạt nhìn cũng thực bá đạo!

Thẳng đến khi thân ảnh Hiên Viên Tuyệt biến mất, Thiên Thanh Hoàng mới nhảy lên đầu tường, hướng Thiên Gia mà đi. Nàng không biết đôi hắc đồng sâu thẳm như mực vẫn luôn từ góc khuất theo dõi nàng bỗng thoáng hiện lên một chút kiên định, còn có một loại tình tố nói không ra lời…

Trở lại Thúy Trúc uyển, phát hiện Hiên Viên Địch cùng Hoan Hỷ đã ngủ, chỉ còn Hoan Lạc đang đợi nàng.

“Hai người kia phát điên xong đã trở về tắm rửa đi ngủ, hiện tại phỏng chừng đã lăn quay như heo!” Hoan Lạc cười nói.

Thiên Thanh Hoàng mỉm cười: “Nếu Hiên Viên Địch biết hoàng huynh hắn sợ nhất đã đến thì chắc cũng không thể ngủ an ổn như vậy nữa.”

Nghe vậy, Hoan Lạc không cười mà ngược lại bắt đầu lo lắng: “Tiểu thư, ngươi thật phải gả cho Hiên Viên Tuyệt?”

“Làm sao vậy?”


“Tuy Hoan Lạc biết mình không nên nói như vậy, nhưng vẫn nhịn không được muốn nói, Hiên Viên Tuyệt dù sao cũng là hoàng đế, hắn sẽ có tam cung lục viện. Vì quản lý đại sự thiên hạ mà không thể chiếu cố tiểu thư không nói; nhưng từ xưa đế vương vốn bạc tình, ai có thể cam đoan hắn cả đời chỉ tham một món lợi nhỏ? Như vậy thì tiểu thư phải làm sao bây giờ?”

“Ha ha!” Thân thủ Thiên Thanh Hoàng xoa bóp khuôn mặt oa nhi của Hoan Lạc: “Ngươi có thể nghĩ đến thì sao tiểu thư nhà ngươi không nghĩ đến? Yên tâm đi, tiểu thư nhà ngươi không phải loại không có nam nhân thì sống không nổi. Mà cho dù sống không nổi, ta cũng không phải còn hai ngươi sao? Đến lúc đó tiểu thư ta xuyên nam trang, sau đó đem tỷ muốn ngươi thu vào trong bao, chẳng phải tuyệt đối quá dễ chịu?!”

“Tiểu thư!” Hoan Lạc vẻ mặt bất đắc dĩ, bất quá cũng yên lòng, tiểu thư cho tới bây giờ vẫn luôn khôn khéo, tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt, nàng xem như lo lắng vô ích.

“Tốt lắm, nha đầu ngốc, mau đi ngủ đi! Ngày mai còn phải bận nhiều!”

Tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi lên giường, Thiên Thanh Hoàng lại thật lâu không thể đi vào giấc ngủ, bàn tay bị Hiên Viên Tuyệt nắm qua giờ phút này vẫn như bị hỏa thiêu, tựa hồ trên tay vẫn lưu lại độ ấm của hắn…

Ngón tay Hiên Viên Tuyệt thập phần thon dài, lòng bàn tay rắn chắc, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng an tâm, khiến nàng trong nháy mắt bị nắm có điểm kinh ngạc, nhưng không bài xích…

Đến bây giờ vẫn còn cảm giác, rốt cuộc là vì sao…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.