Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 112: Hồi kết: Hoa Úc vú em


Đọc truyện Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu – Chương 112: Hồi kết: Hoa Úc vú em

“Phụ thân!”

Khi Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng đi ra liền thấy nữ nhi của hắn ôm lấy Hoa Úc thân thiết gọi phụ thân, khuôn mặt lạnh lẽo tới cực điểm, thối không thể hình dung. Rõ ràng là con mình sinh ra, vậy mà lại gọi người khác là phụ thân. Cảm giác này ai có thể chịu nổi.

Hoa Úc ôm tiểu Hoàng Nhi khiêu khích nhìn Hiên Viên Tuyệt, mà tiểu Hoàng Nhi lại lập tức mở cái miệng nhỏ nhắn, phát ra thanh âm thanh thúy: “Phụ thân…”

Hoa Úc càng đắc ý, hất mặt với Hiên Viên Tuyệt.

Nếu không phải Hiên Viên Tuyệt còn ôm Thiên Thanh Hoàng trong lòng thì hắn khẳng định sẽ đập nát khuôn mặt yêu nghiệt kia! Bất quá vì không muốn để ảnh hưởng tới Hoàng Nhi, hắn lập tức xoay người ôm nàng vào nội thất. Mà vị tiểu hoàng tử mới sinh đáng thương, lại thêm một lần nữa bị ghẻ lạnh!

Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại trong vòng ôm ấm áp, bất quá nhìn Hiên Viên Tuyệt nhíu mày thì biết hiển nhiên hắn đang gặp chuyện không vui: “Tuyệt, chàng sao vậy?”

Hiên Viên Tuyệt ôm chặt nàng không nói lời nào, Thiên Thanh Hoàng vô cùng nghi hoặc, nhưng cũng rất nhanh chóng được giải thích.

“Hoàng Nhi! Ngươi tỉnh rồi sao?” Hoa Úc ôm tiểu Hoàng Nhi đi vào, không để ý tới Hiên Viên Tuyệt, lập tức đem tiểu Hoàng Nhi qua: “Hoàng Nhi ngươi xem, rất giống ngươi nha!”

Thiên Thanh Hoàng đón nhận vật nhỏ từ tay Hoa Úc, nhìn kỹ khuôn mặt non nớt giống mình, ý cười không thể khép lại.

“Khanh khách…” Tiểu tử kia thấy Thiên Thanh Hoàng cũng rất vui vẻ, ngón tay nhỏ nhắn quấn lấy đầu ngón tay của nàng, thanh âm nọa nọa nói: “Nương…”

Thiên Thanh Hoàng chưa bao giờ biết thì ra một chữ này lại cảm động như vậy, nhưng động tác phía sau của tiểu tử kia khiến nàng cười không nổi, bởi vì sau khi gọi nàng một tiếng, tiểu oa nhi tựa đầu qua Hoa Úc, cười toe toét kêu: “Phụ thân!”

Thiên Thanh Hoàng rơi đầy hắc tuyến, nàng có thể cảm nhận được lãnh khí của người bên cạnh, lập tức chuyển người tiểu tử kia hướng sang bên Hiên Viên Tuyệt: “Đây mới là phụ thân!”

Không biết là do sắc mặt của hắn quá dọa người hay là do tiểu oa nhi cố ý mà thật lâu sau mới nghẹn xuất hai chữ: “Phụ hoàng!”

Tuy rằng không phải là xưng hô đáng mong chờ nhưng một tiếng này cũng làm cho hắn hạ hỏa nhiều; nhìn tiểu Hoàng Nhi có dấu hiệu làm phản, Hoa Úc liền đoạt lại bé con: “Ta là ai?”

Tiểu Hoàng Nhi lập tức cười hì hì: “Phụ thân!” Nhất thời, mặt Hiên Viên Tuyệt lại đen như đít nồi.

“Tiểu thư!” Hoan Hỷ rốt cục nhịn không được lên tiếng, trong lòng nàng chính là tiểu hoàng tử đã bị bỏ rơi, ngay cả nàng cũng thấy thương cảm.

Một tiếng này thành công lôi kéo Thiên Thanh Hoàng: “Đem đứa nhỏ cho ta xem!”

“Vâng!” Hoan Hỷ cẩn thận đi qua để Thiên Thanh Hoàng tiếp nhận, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tương tự Hiên Viên Tuyệt bỗng nhoẻn miệng cười, nàng liền ôm nó qua bên hắn: “Tuyệt, chàng xem, thật giống nha!”

“Ừ!” Sắc mặt của Hiên Viên Tuyệt thoáng dịu đi. Tiểu hoàng tử rốt cục cũng mở miệng, thanh âm nọa nọa, không có cảm xúc quá lớn: “Phụ hoàng! Mẫu hậu!”

Thiên Thanh Hoàng vui sướng ấn trên trán bé một nụ hôn: “Ừ!”

“Tiểu thư! Ngươi còn chưa đặt tên cho tiểu hoàng tử và tiểu công chúa a!” Hoan Lạc nhắc nhở.


“Chúng đã có tên rồi mà!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Tên của Thần Tộc là dùng mệnh sinh, mệnh cách của chúng là song đế tinh, nếu đều là nam hài cùng nữ hài thì sẽ có một ngày biến mất… nhưng là long phượng thai, cho nên nhật nguyệt đồng huy, không tranh chấp, vậy nên sẽ tên là Húc Dương và Trầm Nguyệt!”

“Nguyệt Nhi!” Hoa Úc vui vẻ ôm Trầm Nguyệt, bộ dáng hưng phấn kia khiến người ta tưởng thật sự là con hắn.

“Phụ thân!” Trầm Nguyệt  đáp Hoa Úc một tiếng, thật là hài hòa giữa cha và con gái làm sao!

Trầm Nguyệt lúc nào cũng dính lấy Hoa Úc, ngay cả khi đi ngủ hay xì xì cũng không rời, những người khác ngoại trừ Thiên Thanh Hoàng, cứ đến gần là bé lại khóc toáng lên, cho tới khi nào Hoa Úc dỗ thì mới nghín. Mà Hoa Úc mỹ nhân cũng từ đó trở thành vú em chuyên trách!

Húc Dương dễ chăm hơn Trầm Nguyệt, bởi vì cậu bé chẳng chịu nói một câu nào, ai ôm cũng được…

Thời gian thấm thoát rất nhanh, chẳng mấy đã tới trăng tròn của bọn trẻ, con nối dòng của hoàng gia đương nhiên không giống bình thường, trăng tròn nhất định phải thật lớn.

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng ôm Húc Dương, người một nhà thoạt nhìn cực kỳ hài hòa, nhưng chỉ là thoạt nhìn mà thôi: “Hoàng Nhi! Đem Húc nhi đưa cho Hoan Hỷ chiếu cố được không?”

“Không cần!” Thiên Thanh Hoàng lập tức lắc đầu: “Trầm Nguyệt chỉ biết có Hoa Úc cho nên ta chỉ còn Húc nhi mà thôi! Không đưa!”

“Ngày mai là trăng tròn của hai đứa nhỏ, mấy quốc nhân cũng sẽ đến, tới lúc đó bảo Hoa Úc đưa Nguyệt Nhi đi là được!” Những lời này khi Hiên Viên Tuyệt nói ra cũng thấy vô lực, bởi vì kia rõ ràng con của hắn, nhưng mà…

“Ta biết!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, bất quá: “Nhưng ta thực sự không thích những người đó!” Nàng thấy rất phiền.

“Nếu Hoàng Nhi không thích, ta có thể không cho bọn họ tới!”

“Không cần! Dù sao cũng đã tới, cứ để họ ở lại đi, tới lúc đó chỉ cần nhận lễ là được rồi!” Sao nàng có thể từ chối lễ vật đưa tới cửa chứ.

“Được!” Hiên Viên Tuyệt sủng nịch nhìn Thiên Thanh Hoàng, chỉ cần là nàng thích, cái gì hắn cũng cho.

Ngày hôm sau, Thiên Thanh Hoàng thay một bộ phượng bào tơ lụa, tuy rằng không ăn mặc rườm rà như hoàng hậu chính thống, nhưng thoạt nhìn rất có khí chất. Nàng ôm Húc Dương trong lòng, Hiên Viên Tuyệt nắm thắt lưng nàng, một nhà vô cùng ân ái.

“Chúc mừng Hoàng Thượng, mừng cho long tử, phượng nữ!”

“Bình thân!” Hiên Viên Tuyệt đỡ Thiên Thanh Hoàng ngồi xuống rồi mới yên vị, nhìn cũng đủ biết có bao nhiêu cưng chiều.

“Mẫu thân!” Trầm Nguyệt được Hoa Úc ôm vào, mắt sáng ngời nhìn Thiên Thanh Hoàng, đòi Hoa Úc đưa tới đó. Chuyện một đứa trẻ mới sinh đã biết nói lập tức khiến tất cả sôi trào.

Thiên Thanh Hoàng ôm đứa nhỏ thật cẩn thận rồi mới nhìn xuống dưới. Nguyên lai đều toàn người quen, phía Đông Hán là Tư Đồ Dực, không ngờ vị Hoàng Thượng này lại đích thân đến, phía Bắc Lương là Triệu Duệ, Nam Phong là Đông Phương Mạc, đương nhiên cũng không thể thiếu Đông Phương Hằng tới góp vui.

“Bổn hoàng chúc mừng Hạ Hoàng sinh hạ hoàng tử công chúa, kia là chút lễ mọn, hy vọng Hạ hoàng và nương nương không chê cười!” Tư Đồ Dực mang vẻ mặt khiêm tốn, bất quá so với trước kia thì đã có thêm đại khí.

“Lễ vật này mà cũng coi là hèn mọn thì chỉ sợ không có hậu lễ!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, hôm qua nàng nhận được tin, Thiên gia và Thượng Quan gia đã xuống dốc, tuy Tư Đồ Dực không đuổi tận giết tuyệt nhưng cũng khiến cho bọn họ không ngóc đầu được, nói là lễ vật, không bằng nói là hoàn thành giao ước.


Trong yến hội, Hiên Viên Tuyệt hạ thánh chỉ phong Húc Dương làm thái tử, đương nhiên cũng muốn đại xá thiên hạ. Nói tới đây cũng chẳng còn thú vị, Thiên Thanh Hoàng ôm hai hài tử ngồi một lát rồi rời đi.

Lúc Hiên Viên Tuyệt trở về thì thấy Thiên Thanh Hoàng đang ngồi cùng Goyard, Trầm Nguyệt đã bị bế đi, Húc Dương thì để Hoan Hỷ và Hoan Lạc ôm đi tắm rửa, nhìn thấy Hiên Viên Tuyệt đi vào, Goyard rất nhanh mắt chạy lấy người.

“Chàng đã uống rất nhiều rượu?” Hiên Viên Tuyệt còn chưa tới gần nàng đã ngửi rõ.

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt trực tiếp ôm lấy Thiên Thanh Hoàng, sau đó đặt nàng lên giường, bản thân cũng đè lên.

“Tuyệt…” Thiên Thanh Hoàng còn chưa kịp nói đã bị Hiên Viên Tuyệt nuốt vào trong bụng…

Một đêm này, Húc Dương không được ôm về, hai người rốt cục có thể ở cùng một chỗ hưởng thụ tâm nguyện, thỏa mãn mà ngủ.

Yên bình chưa được bao ngày thì Hoa Úc nhận được tin tức về gia tộc kia, hắn rốt cục cũng có thể báo thù! Vốn định đi một mình nhưng Trầm Nguyệt cứ bám chặt không buông, bất đắc dĩ phải mang theo bé con cùng đi. Thiên Thanh Hoàng nhận được tin liền lo lắng, lập tức đuổi theo.

Ngự thư phòng:

“Hoàng Thượng! Không ổn rồi! Hoàng hậu nương nương theo công chúa trốn cung!”

“Cái gì? Trốn cung?” Hắn tin chắc là có lý do! “ Thái tử đâu?”

“Thái tử còn ở Đông cung!”

“Người đâu! Hạ thánh chỉ truyền ngôi cho Thái tử!”

Dứt lời liền không thấy bóng dáng đâu nữa…

Ngày thứ hai khi lâm triều, nhìn An công công ôm Húc Dương ngồi vào long ỷ, đám văn võ bá quan nhất thời hỗn loạn trong gió, còn Hiên Viên Địch thì hận không thể đập đầu vào tường chết quách đi, vị Nhiếp Chính vương này rốt cuộc hắn còn phải làm bao lâu a!

Ngoài bờ biển, Thiên Thanh Hoàng đứng cạnh Hoa Úc nhìn ra tiểu đảo phía xa: “Muốn đi sao?”

Sắc mặt của Hoa Úc có chút khó coi, nhưng xem như trạng thái này đã là tốt nhất: “Ta cần một dấu chấm!”

“Ừ!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Đi đi! Ngươi đi tìm dấu chấm của người, còn ta… là tới tìm người!”

“Phụ thân…” Trầm Nguyệt ngây thơ nhìn Hoa Úc, rồi quay đầu nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Mẫu thân!”

Thiên Thanh Hoàng không nói gì, tiểu gia hỏa này rõ ràng là cố ý, bởi vì chỉ cần Hoa Úc nghe thấy tâm tình sẽ tốt. Ánh mắt bỗng trở nên bình thản: “Đi thôi!”


Hoa Úc chưa từng đề cập tới chuyện của hắn với nàng, nhưng không có nghĩa là nàng không biết, ở trên biển có một gia tộc rất lớn, bọn họ được xưng là tử thần biển, nói trắng ra chính là hải tặc. Mẫu thân của Hoa Úc là một mỹ nữ mỹ lệ, nhưng thực ra cũng chỉ là một dân nữ của ngư dân rất bình thường bị hải tắc bắt cóc, cuối cùng sinh ra Hoa Úc.

Sau khi mẫu thân mất, đó chính là những ngày khổ cực nhất của hắn, mỗi ngày đều phải chịu vô số huấn luyện, bảy tuổi đã bắt đầu đánh cướp thiêu sát. Hắn rất hận cuộc sống như vậy, nhưng hắn lại quá nhỏ bé, không có khả năng làm gì.

May mắn khi hắn mười năm tuổi, đám hải tặc lên bờ cướp bóc, hắn tìm được cơ hội chạy trốn, nhưng lại bị bọn hải đạo phát hiện đuổi giết, cuối cùng được Thiên Thanh Hoàng cứu mới thoát một kiếp.

Có thể nói cả đời này của Hoa Úc cũng giống như Thiên Thanh Hoàng, cho nên khi nàng nhận được tin tức cũng đã trầm mặc khá lâu.

Đám hải tặc phiêu bạt trên biển, cho dù muốn cũng không thể tìm được, nhưng cuối cùng không ngờ chúng lại ở chỗ hải đảo An gia, hơn nữa có vẻ như đã ở rất nhiều năm.

Vừa tới nơi, hai người đều phát hiện ra đã có người còn tới sớm hơn, dọc đường đi toàn là thi thể cùng kẻ bị thương, nhìn thấy người ngoài tới cũng không còn khả năng phản kháng.

Hai người nhìn nhau đi vào bên trong, rất nhanh sau đó Thiên Thanh Hoàng đã biết được nguyên nhân. Một thân y bào màu lam cùng khuôn mặt tuấn mỹ tức giận đang đối khẩu với một đám người kia không phải là Thu Thủy Ly sao?

Thiên Thanh Hoàng mở miệng, nhưng không biết nên gọi thế nào, cuối cùng hỏi một câu: “Sao ngươi lại ở đây?”

Thu Thủy Ly nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng mới hơi hoãn ý giận, ánh mắt đượm từ ái: “Còn các con thì sao?”

“Là ta hỏi ngươi trước!” Thiên Thanh Hoàng nâng mâu, ngay trong thời gian ngắn ngủn này Hoa Úc đã xông lên giết chết mấy kẻ phía trước. Trầm Nguyệt nằm trong lòng hắn cũng không vì thế mà sợ hãi, ngược lại còn mở to mắt tò mò nhìn đông nhìn tây.

“Ta tìm đến nàng!” Thu Thủy Ly khẽ thở dài một cái nói.

“Nàng?” Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, “nàng” trong miệng Thu Thủy Ly: “Là Họa Phiến sao?”

“Đúng!” Thu Thủy Ly gật đầu: “Mấy hôm trước ta nhận được tin, mười bảy năm trước Họa Phiến đã tới Hạn trấn, nhưng trên đường tới gặp phải một đám hải tặc. Mất rất nhiều công sức mới được tin bọn chúng ở đây nên tìm đến. Ta không biết vì sao con lại xuất hiện ở Thiên gia Đông Hán, nhưng có lẽ nhìn thấy nàng con sẽ hiểu!”

Thiên Thanh Hoàng không nói gì, bước qua máu tươi đi vào bên trong.

Danh xưng đệ nhất võ lâm của Thu Thủy Ly cũng không hẳn chỉ là gió thổi, một đường này máu đã chảy thành sông.

Đi được một lát liền tới trung tâm, dù có nhiều trận pháp nhưng chẳng có sức cản trở. Cuối trận pháp, là một thế ngoại đào nguyên rất bình thường.

Liếc mắt nhìn rừng đào không thấy đáy, toàn bộ không gian đều nhuộm màu đào, gió thổi vi vu, mảnh hồng nhạt kia cũng vì thế kiều diễm mỹ lệ, khiến người ta không đành lòng dẫm nát.

“Đi thôi!” Nhìn một mảnh hoa đào này, Thu Thủy Ly ngược lại lại có chút kích động, lại cũng có chút khó coi, nâng bước dẫn đầu đi qua; Thiên Thanh Hoàng cùng Hoa Úc cũng đi theo.

Thiên Thanh Hoàng vừa đi vừa nhìn hoa đào xung quanh, vẻ đẹp khiến nàng cũng nhịn không được mà cảm thán, cho nên nhất thời không chú ý, thiếu chút nữa đâm phải lưng của Thu Thủy Ly. Lúc hoàn hồn mới thấy hắn đang ngây ngốc nhìn phía trước, nàng liền theo ánh mắt nhìn qua, cuối cùng cũng vì thế mà cùng ngây ngốc.

Dưới tán đào, một nữ tử bạch y đang đứng lặng, mái tóc đen không biết đã bạc từ khi nào, dài tới gót chân. Dưới góc độ của bọn họ chỉ nhìn được một nửa khuôn mặt sáng bóng xinh đẹp, lại bởi vì đứng dưới hoa đào mà càng nổi bật điểm phi sắc mê luyến. Ánh mắt nàng u buồn trầm tĩnh, khiến cho người ta vì nàng mà sầu lo.

Nàng giống như cánh hoa đạm sắc trong trốn hồng trần, kiều diễm vô song, nhưng cũng rất thanh khiết.

Đây chính là Họa Phiến năm đó Đệ nhất mỹ nhân a! Thiên Thanh Hoàng than nhẹ, nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Họa Phiến lại khiến bao người khắc cốt ghi tâm, mỗi khi nhớ tới lại điên cuồng chủy túc! Thật sự rất đẹp!

Thiên Thanh Hoàng cũng rất đẹp, nhưng hai loại này không giống nhau. Thiên Thanh Hoàng đẹp lạnh lùng quyến rũ, trong thánh khiết có yêu dã; còn Họa Phiến đẹp, là vẻ đẹp ưu thương, đẹp khiến lòng người xao động, không thể quên. Cảm giác mà Thiên Thanh Hoàng đem đến là khí thế mạnh mẽ, còn Họa Phiến là yếu ớt muốn cẩn thận che chở…

Cảm nhận được ánh mắt của người khác, Họa Phiến xoay người lại, lúc nhìn thấy Thu Thủy Ly cũng lập tức ngây ngốc.


Hai người đứng đối diện, hoa đào không ngừng rơi, cảnh sắc trong nháy mắt tưởng như vĩnh hằng, một bạch y nhược tuyết mỹ mạo như tiên, một lam y phiêu phiêu anh tuấn… đúng là một đôi  trời sinh.

Hồi lâu sau Thu Thủy Ly mới có động tĩnh, nhanh chóng bay tới, ôm chặt thân mình gầy yếu kia vào lòng… hơn mười năm tơ vương bây giờ mới được giãi bày, kể ra cũng không đáng…

Xa cách hơn mười năm, hai người khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, Thiên Thanh Hoàng kéo Hoa Úc rời đi, nàng không muốn quấy rầy bọn họ, cũng không muốn tên mình xuất hiện trong câu chuyện ấy.

“Hoàng Nhi nói đến tìm người, rốt cuộc là tìm ai?” Có lẽ do tâm tình bất đồng nên Hoa Úc cũng không nóng nảy chuyện báo thù mà ngược lại bắt đầu tò mò hỏi Thiên Thanh Hoàng.

“Đương nhiên là tìm kẻ không tuân thủ ước định!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, phi thân đi tới phía nam, mà trong một chỗ phía trên hải đảo đang có một thân ảnh màu tím ngồi khoanh chân, dựa trên đùi hắn là một nữ tử hắc y, nhìn rất hài hòa.

Thiên Thanh Hoàng nhẹ cười, ôm lấy Trầm Nguyệt từ tay Hoa Úc rồi nói thầm với bé mấy câu, Trầm Nguyệt liền cười toe toét gật đầu, cuối cùng bị Thiên Thanh Hoàng đánh bay qua phía đó. Hoa Úc lập tức run lên muốn đi qua đón nhưng bị cản lại: “Không sao đâu!” Đứa nhỏ của tộc Phượng hoàng sao có thể bị ngã sấp?

Quả nhiên, Trầm Nguyệt ở trên không trung biến thành một Phượng Hoàng màu vàng, chớp cánh phi vào trong lòng Ma Thiên. Ma Thiên bỗng cả kinh, sao bỗng nhiên lại có Phượng Hoàng?

“Cha nuôi!” Trầm Nguyệt phát huy công lực cường đại, cái đầu nhỏ cọ cọ trên cổ Ma Thiên, sau đó dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn: “Mẫu thân nói cha nuôi không cần ta, cha nuôi có phải thật sự không cần ta hay không?”

Ma Thiên nghe xưng hô kia đã bị dọa, nhưng nghe câu tiếp theo lại bỗng nở nụ cười: “Ngươi là đứa nhỏ của Hoàng Nhi sao?”

Trầm Nguyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Phụ thân gọi mẫu thân cũng là Hoàng Nhi!”

Ma Thiên tự động đem từ phụ thân này thành Hiên Viên Tuyệt, sờ sờ đầu Trầm Nguyệt: “Không ngờ Hoàng Nhi sẽ thật sự dựng dục ra Tiểu Phượng hoàng, bộ tộc Phượng Hoàng lại thêm một người rồi!”

Trầm Nguyệt nghiêng đầu, bé không hiểu Ma Thiên nói gì, cho nên nhất quyết không để ý tới hắn nữa, mắt to hoan hỷ, thanh âm thúy thúy kêu: “Mẹ nuôi!”

“Khụ khụ khụ!” Vụ thiếu chút nữa bị sặc, thật sự không thể phản ứng kịp a…

Ma Thiên vỗ vỗ sau lưng giúp nàng thuận khí, mà Vụ cũng vì hắn làm vậy mà rất cảm động, tuy hắn không thể toàn tâm toàn ý yêu nàng, nhưng ít nhất hắn cũng đang học cách tiếp nhận. Đây xem như đã là may mắn lớn nhất rồi. Cuối cùng, Trầm Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ là chuyển lời của Thiên Thanh Hoàng, chỉ nhờ chuyển lời, chứ không gặp mặt, kỳ thực việc này rất tốt, biết được nàng vẫn ổn, vẫn luôn chúc phúc cho bọn họ, đó là kết quả tốt nhất rồi!

Sau khi Trầm Nguyệt trở về, Hoa Úc lập tức lao tới ôm như nâng bảo bối, không cho Thiên Thanh Hoàng chạm vào, hiển nhiên động tác vừa rồi của nàng khiến hắn đề phòng.

Thiên Thanh Hoàng không biết nói gì cho phải, nàng biết chắc nó sẽ không bị thương nên mới làm như vậy có được hay không? Được rồi! Nàng thừa nhận nàng làm vậy có chút thô lỗ, nhưng đây là lần đầu tiên hóa thân của Trầm Nguyệt, nếu không có lực tác động thì thối tiểu tử kia có chịu không? Thật thương tâm a, sao hắn có thể coi nàng như mẫu thân ác ma như vậy?

Chuyện của Thu Thủy Ly và Họa Phiến, Thiên Thanh Hoàng không trở về xem cũng không hỏi đến, thứ gọi là thân thế đó chẳng còn quan trọng nữa!

Hoa Úc thở phì phì ôm trầm Nguyệt rời đi, bỏ lại Thiên Thanh Hoàng đứng một mình nhìn đại hải trước mắt!

“Hoàng Nhi!” Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng lọt vào một vòng ôm ấm áp, không cần quay đầu lại, không cần nói gì, chỉ yên lặng lui vào lòng hắn, hít thật sâu mùi hương quen thuộc.

Hiên Viên Tuyệt gắt gao ôm nàng, cũng không nói gì, giờ khắc này, bọn họ chỉ cần ôm chặt nhau, cảm thụ nhau là đủ rồi!

Mười vạn năm thương hải tang điền, rốt cuộc cũng có thể trở về bên nhau. Mười vạn năm chờ đợi, kỳ thật chỉ mong một cái ôm như thế, không cần nói câu yêu, chỉ cần biết… có một người nguyện đi cùng mình, cho dù trời đất biến hóa, vật đổi sao dời… đằng đẵng ngàn năm…

~

———-o ~ Toàn văn hoàn ~ o———-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.