Đọc truyện Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu – Chương 86: Bước trên đảo Đào Hoa
Cuối cùng, Uất Trì Nghiên San vẫn bình yên vô sự về tới bên người Hoàng Phủ Vũ Trạch, không ai biết đêm đó nàng đã nói với Mặc những gì, mà Mặc bắt nàng làm chuyện gì hay là vì sao cậu ta dễ dàng thả nàng đi như vậy.
Hết thảy chỉ như chưa từng phát sinh.
Mà vì liên quan đến bí thuật, Hoàng Phủ Vũ Trạch chưa hề biết nàng từng bị người ta bắt đi, mà Uất Trì Nghiên San cũng bởi nguyên nhân nào đó không hề nhắc tới.
Nhưng, chuyện đã xảy ra thì chính là đã xảy ra. Nhìn thì có vẻ chẳng khác gì ngày thường. Ẩn sâu bên trong, trong lơ đãng, vẫn có gì đó đã bắt đầu thay đổi.
Thí dụ như, ánh mắt của nàng, thỉnh thoảng lại phủ một tầng u sầu;
Thí dụ như, nàng ngẫu nhiên nhìn Hoàng Phủ Vũ Trạch, trong ánh mắt luôn để lộ một tia ưu thương;
Thí dụ như, nàng tựa hồ càng dính lấy hắn nhiều hơn, khi hai người ở riêng, cũng càng thêm nhiệt tình, càng thêm chủ động ;
······
Hết thảy biến hóa, Hoàng Phủ Vũ Trạch âm thầm xem vào trong mắt, ghi tạc trong lòng, mặc dù lo lắng nhưng luôn cố nén, không hỏi han gì.
Mỗi người đều có một ít bí mật cho riêng mình, cho dù thân mật đến mấy cũng sẽ không nói ra. Hắn tôn trọng nàng, cho nên sẽ không tự tiện đào móc mà nguyện ý chờ, đợi đến ngày chính nàng quyết định thẳng thắn kể ra.
Lộ trình thực tế chỉ mất vài ngày, hẳn là thực ngắn. Dọc đường đi, thỉnh thoảng lại có một vài phái nhỏ ngẫu nhiên cãi nhau hay ầm ĩ vài trận. Mấy phe lớn đều lựa chọn không quan tâm, mặc bọn họ gây chuyện, miễn không chậm trễ hành trình hay liên lụy đến bản thân thì chẳng sao hết.
Tuy nói đội ngũ này cực kỳ khổng lồ, nhưng người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhận ra sự phân chia rõ ràng bên trong. Mỗi thế lực đều tự tạo thành một đoàn, duy trì khoảng cách với tất cả các nhóm còn lại, ẩn ẩn có chút sóng ngầm, tinh thần cảnh giác đề cao đến cực hạn, chỉ sợ bị người ta âm thầm hãm hại.
Tình trạng này kỳ thật cũng không khó đoán. Tựa như lúc trước đã nói, mặc kệ bảo tàng có tất cả bao nhiêu thì bớt đi một người tức là mình có thể thêm một phần. Có ai ngại tiền quá nhiều không?
Không biết có kẻ âm thầm khống chế hay thế nào, dù sao thì ngoại trừ mấy vụ nhỏ lẻ nháo nhào một chút ra, đại sự vẫn chưa xảy ra. Nhìn chung có vẻ bình tĩnh.
Đáng giá nhắc tới, đại khái chỉ có mối quan hệ vi diệu giữa mấy đại nhân vật.
Âu Dương Ly luôn làm việc bất thường, không theo tác phong nhất định, giờ lại phá lệ đối địch với Bộc Dương Hú, chăm chăm gây sự, châm chọc, làm phiền. Cũng may Bộc Dương Hú tính tình ôn hòa, không hay so đo, hai bên mới chưa lao vào đánh chém.
Đương nhiên, nói đúng ra thì phải là Bộc Dương Hú ẩn nhẫn ngụy trang quá giỏi. Nếu ví Âu Dương Ly với xà mỹ nhân âm ngoan thì Bộc Dương Hú chính là sói đội lốt cừu, dùng biểu tượng ôn hòa bên ngoài để mê hoặc ánh mắt thế nhân.
Chỉ là, con sói đội lốt cừu này thế mà cảm thấy cực độ hứng thú với Uất Trì Nghiên San, hơi chút lại tới yêu sách, hiến ân cần, lúc thì đưa đặc sản quốc thổ tới, khi thì tặng điểm tâm chế biến theo phong cách cung đình Tuyết Sinh quốc gì gì đó sang ······
Đa dạng đủ các loại cớ, tư thái yêu chiều lấy lòng, ngay cả người ngoài cũng nhận ra nội tình, râm ran nghị luận.
Đơn giản ai cũng nói Uất Trì Nghiên San là “nam sủng” họa thủy, hai vị thiên tử bị mê hoặc đến nỗi công khai tranh giành tình nhân, vân vân và mây mây.
Biết đâu bất ngờ, một đêm Bộc Dương Hú vừa tới tặng đồ, thế nhưng không bị ném ra cái gì cả mà được tiếp nhận hết.
Cái này tuyệt đối không phù hợp với tác phong của Hoàng Phủ Vũ Trạch, đường đường Minh Vương!
Trong xe ngựa, Uất Trì Nghiên San mặc y phục thái giám, xinh đẹp bức người, đưa một miếng điểm tâm tinh xảo vào miệng, con ngươi xinh đẹp hưởng thụ mị lên, giống như con mèo trộm mỡ, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Hoàng Phủ Vũ Trạch ở bên yên lặng nhìn nàng, khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc mà thành phủ kín sắc ủy khuất, bày ra bộ dạng tiểu nam nhân bị người ta chèn ép, không biết làm nát tan bao nhiêu trái tim thủy tinh của đồng bào nữ tính.
Rõ đáng chết mà, sớm biết thì hắn đã kiên quyết ném hết đi từ đầu luôn cho rồi!
Ai lại để đến bây giờ, biết rõ người ta đưa tới lấy lòng vợ, lại còn để vợ mình thích thú thỏa mãn thế kia, trong lòng hắn bắt đầu chua lòm!
Cho dù đã biết “chuyện đó” thì hắn vẫn thấy ghen chết đi được!
Đáng chết! Về sau nhất định phải phái người đi ăn trộm phong cách cung đình của bọn họ về, ừm, tính cả đặc sản mỹ thực khắp nơi nữa, nhất định phải học hết! Miễn cho sau này lại có người bắt chước chiêu này, hắn còn không chua chết sao? Dù sao thì sức quyến rũ nương tử nhà mình cũng không phải cái loại lớn bình thường.
Hầy, vì sao trước kia không phát hiện tiểu nương tử nhà mình là cái đồ ham ăn chứ? Vừa thấy mỹ thực ánh mắt đã tỏa sáng như sao, làm cho hắn nhìn mà vừa yêu vừa “hận” nha ······
Uất Trì Nghiên San cường hãn đến thế nào thì cũng thật sự không chịu được cái loại ánh mắt nóng cháy bừng bừng này, bất đắc dĩ chịu thua: “Chàng có chuyện gì?”
“Ta ghen tị.”
Trong lòng mừng thầm một trận nho nhỏ, trên mặt vẫn bất lộ thanh sắc, “Có cái gì phải ghen? Không phải chàng không biết là hắn ta ······”
“Cong vẫn có thể thẳng lại, ai biết hắn ta có ngày đó hay không!”
“Yên tâm đi, tuyệt đối không có.” Uất Trì Nghiên San chỉ thiếu nước vỗ ngực cam đoan, cười nhạt: “Hiện tại chàng nên lo lắng là việc ngày sau ấy, chàng đấu với Hoàng Phủ Nhiễm Phong, phải phòng ngừa Vân Tấn quốc và Tuyết Sinh quốc liên minh thế nào, tránh cho trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.”
“Nàng có ý gì hay?” Hoàng Phủ Vũ Trạch cười phụ họa, trên mặt không hề có một chút lo lắng nào, ngược lại càng giống như đã định liệu từ trước.
Uất Trì Nghiên San tự tin cười, môi hồng khẽ mở, “Tình.”
Chỉ một chữ, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại nghe ra. Hai người nhìn nhau cười, hiển nhiên, đều ăn ý cùng nghĩ ra điểm đó.
Kế tiếp, hai hồ ly tránh trong xe ngựa bày mưu tính kế gì đó. Không cần đoán cũng biết, kẻ nào đó bị bọn họ mưu toan, xui xẻo rồi.
Đoàn người trải qua lộ trình vài ngày, cuối cùng đã tới đích – đảo Đào Hoa.
Đảo Đào Hoa sở dĩ được mệnh danh như vậy, không chỉ vì khắp núi đồi ở đây đều trồng đủ các loại đào, càng là vì hoa đào nơi này bốn mùa nở rộ. Liếc nhìn lại, lọt vào tầm mắt là rừng đào xinh đẹp kiều diễm, mĩ miều làm người ta hít thở không thông.
Tuy vậy, thế nhân từ trước tới giờ chỉ dám đứng từ xa để thưởng thức phong cảnh xinh đẹp đó chứ ít ai đủ can đảm đặt chân lên đảo. Mà những người từng lên đảo, cũng chưa thấy ai có thể trở về.
Người ta đồn rằng, đảo Đào Hoa là đất của tiên nhân cư ngụ, mà tiên nhân không muốn bị quấy rầy nên bất kỳ ai tự tiện xông vào tiên cảnh, xâm phạm tiên nhân, chính là rước họa sát thân.
Vốn là có không ít kẻ chằng thèm tin cách nói này, hoặc lòng có ý đồ, hoặc tò mò mà đến ······ Tóm lại thì đảo nhỏ khi đó vẫn nhận được khá nhiều chú ý. Nhưng chưa có một ngoại lệ nào xảy ra cả. Hễ bước lên đảo, đều không trở về. Dần dà, đảo Đào Hoa xinh đẹp trở nên quỷ dị khủng bố, trở thành “Đảo đoạt mệnh” trong lòng thế nhân. vừa nghe đã biến sắc, không một ai dám đi chịu chết nữa.
Nhìn đến đảo Đào Hoa, mọi người mới hiểu vì sao trước khi xuất phát, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại tỏ ra thận trọng, cam nguyện chia sẻ bảo tàng cùng tất cả. Mà trong nháy mắt này, mọi người cũng đồng loạt đổi sắc.
“Một cơ hội cuối cùng, có lên đảo hay không, tự mọi người cân nhắc cho rõ ràng đi.” Hoàng Phủ Vũ Trạch mặt không thay đổi nhắc nhở.
Cả đám người nghe vậy thì không khỏi nhìn về phía đầu lĩnh của mình theo bản năng, ai cũng lộ biểu tình ngưng trọng, thậm chí có người đã sợ hãi hai chân run lẩy bẩy.
“Hoa Dương phái xin rút!” Lên tiếng đầu tiên là nam tử gầy gầy bên Hoa Dương phái kia, xem ra hắn ta là đại sư huynh dẫn đầu cả nhóm.
Bọn họ chỉ ôm tâm lý có bảo tàng mà không tới lấy là đồ đầu đất để tới giúp vui chứ không phải hạng quá tham lam. Chưa bắt đầu đã tổn thất hai người, chẳng lẽ lại đem tính mạng những người còn lại dây dưa vào nữa sao?
Có người mở đầu, một ít khác cũng tự mình hiểu lấy, đủ lý trí để tỏ thái độ.
“Thanh Sơn phái xin rút!”
“Nam Nhạc phái cũng không tham gia!”
······
Cuối cùng, người đủ lý trí rất ít, mà đều là vài môn phái hạng hai hạng ba mà thôi. Mấy đại môn phái và các thế lực lớn vẫn vững như Thái Sơn, tối thiểu thì bề ngoài là như thế, chứ bọn họ không quăng nổi mặt mũi trước bao kẻ như thế!
Vài người còn đang do dự, lại bị ai đó tham lam nói ra một câu “Cầu phú quý trong nguy hiểm” kích thích, bỏ đi ý niệm rút lui trong đầu. Nói đến cùng, đều là hạng tham tài ngu dốt.
Hoàng Phủ Vũ Trạch khinh thường hừ lạnh, nguyên bản hắn còn có thể thả một con ngựa lại, dù sao thì đây là tranh đấu giữa triều đình, vốn không nên liên lụy cả võ lâm vào đây.
Nhưng nếu chính bọn họ không cần ý tốt của hắn, vậy thì không thể trách hắn lãnh huyết vô tình được!
Theo tình hình hiện tại, hắn lo lắng thừa mất rồi. Cho dù hắn không muốn liên lụy võ lâm thì cũng khó bảo đảm võ lâm chịu ngồi yên. Vì bảo tàng, ngay cả mệnh còn chẳng cần thì có cái gì mà bọn họ không làm ra cơ chứ?
Cũng vì như thế, thà một lần giải quyết sạch cho nhanh!
Liếc mắt nhìn về phía hàng người đã quyết định rời khỏi đây, trong đáy mắt hiện lên một tia u quang, lạnh lùng nói: “Một khi đã vậy, mời các vị mau chóng ly khai nơi này. Trong phạm vi trăm dặm, Cô vương đã phái trọng binh canh gác, nếu một canh giờ mà các vị còn chưa rời đi, đừng trách đao kiếm vô tình!”
Mọi người cũng biết Hoàng Phủ Vũ Trạch lo lắng trong lòng cái gì. Một đám muốn tiếp tục tầm bảo đều cảnh giác nhìn hàng bên kia, tỏ vẻ sẽ lập tức đại khai sát giới nếu bọn họ còn chưa chịu ly khai.
Mấy tiểu môn phái nào dám cự nự, không nói hai lời, trở về theo đường cũ.
Sau khi xác nhận bọn họ đã hoàn toàn rời đi, mọi người mới lên một con thuyền đã được Hoàng Phủ Vũ Trạch chuẩn bị xong xuôi từ trước.
Đảo Đào Hoa cách bờ đối diện cũng không xa, chỉ một lát, đảo nhỏ liền gần ngay trước mắt, thêm một bước nữa thôi, bọn họ sẽ không còn đường thối lui.
“Đẹp thật đấy.” Uất Trì Nghiên San không kìm lòng nổi, thốt ra một tiếng tán thưởng, trong con ngươi xinh đẹp phủ kín sự kinh diễm.
Nhìn gần mà xem, hoa đào kiều diễm đầy khắp núi đồi đẹp đến kinh hồn. Một vài đại lão gia cũng nhìn ngây ngẩn.
Ai có thể ngờ, đảo Đào Hoaxinh đẹp tuyệt luân như vậy, lại là “Đoạt mệnh đảo” có đến mà không có về?
Càng đẹp thì càng độc, những lời này quả là không sai.
“Nàng thích à? Hồi cung rồi, chúng ta sẽ trồng hoa đào quanh cung điện nhé?” Hoàng Phủ Vũ Trạch ôn nhu nhìn thiên hạ bên cạnh, âm thầm ngẫm nghĩ, nhất định phải làm rõ bí mật bốn mùa nở hoa của hoa đào nơi đây mới được.
Chờ sau này bọn họ có đứa nhỏ rồi, hắn lập tức truyền ngôi, sau đó đưa nàng đi du ngoạn thiên hạ. Đến khi nàng mệt mỏi không muốn đi nữa, hai người sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc mà ẩn cư, chung quanh trồng một rừng đào, một năm bốn mùa đều có thể gắn bó yêu thương nhau giữa biển hoa xinh đẹp.
Nghe vậy, đồng tử Uất Trì Nghiên San khẽ co rụt lại, nhoẻn môi cười, khẽ gật gật đầu.
“A a a, hai người cảm tình tốt ghê, sao mà tâm tình như sinh ly tử biệt vậy hả?” Âu Dương Ly lại quán triệt phong cách bất thường, lời nói ác độc, thốt ra cực kỳ trào phúng, trong ánh mắt lại lộ ra một loại cảm xúc thực phức tạp, như khinh bỉ, như ghen tị, lại giống hâm mộ?
Hoàng Phủ Vũ Trạch đen mặt, “Ngươi cứ việc chết đi, bọn ta không cần!”
Dứt lời, không quản biểu tình của Âu Dương Ly ra sao, hắn chỉ quay đầu ôn nhu nói với Uất Trì Nghiên San: “Bất luận chuyện gì phát sinh, nhất định phải nắm chặt tay của ta, biết không?”
“Ừa, yên tâm đi, em đây rất sợ chết đấy nhé.” Uất Trì Nghiên San khẽ cười.
Hoàng Phủ Vũ Trạch sủng nịch vuốt tóc nàng, bàn tay hai người đan vào nhau, dẫn đầu đoàn người bước lên đảo Đào Hoa, phía sau là hơn mười ám vệ do đích thân hắn tỉ mỉ chọn lựa. Mà bên Bộc Dương Hú, Âu Dương Ly cũng theo sát.
Ai ngờ, vừa đặt chân lên đảo Đào Hoa, khảo nghiệm cũng đã bắt đầu.
Nguyên bản hoa đào đầy khắp núi đồi chợt biến mất, bốn phía chỉ còn trắng xoá một màn sương mù, trừ bỏ một mình mình, không còn thấy bất kỳ ai nữa!
“Vũ Trạch? Vũ Trạch, chàng ở đâu? Vũ Trạch!”
Uất Trì Nghiên San hoảng hốt, liều mạng vừa chạy vừa la lên, đáp lời nàng chỉ là sự tĩnh lặng tựa như tử vong.
Bỗng nhiên!
Trước mắt lóe lên một cái, bóng dáng nàng tâm tâm niệm niệm bỗng xuất hiện!
“Vũ Trạch! Tốt quá, rốt cục tìm được chàng r—”
Thanh âm vui sướng đột ngột im bặt, lời nói như nghẹn cứng giữa họng.
“Hắn” vẫn là hắn, nhưng cũng không phải là hắn. Không phải Vũ Trạch của nàng!
Ánh mắt “hắn” lạnh băng vô tình, không còn thấy nhu tình và sủng nịch ngày xưa, tràn đầy trong đó đều là chán ghét, là oán hận, cái loại hận như sâu tận xương tủy, hận không thể lôi nàng ra thiên đao vạn quả!
“Hắn” hận nàng, hóa ra, hắn thật sự hận nàng.
Trái tim như bị xé rách tan tành, đau thấu tâm can.
Cảnh sắc lại lóe lên, ký ức kiếp trước nàng từng nỗ lực quên đi nhưng vẫn luôn khắc sâu trong linh hồn bỗng sống dậy trước mặt.
“Không!!!”
Nhìn “Hoàng Phủ Vũ Trạch” uống cạn chén độc rượu kia, Uất Trì Nghiên San tê tâm liệt phế rống lớn một tiếng, muốn liều mạng ngăn lại nhưng cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, nửa phần cũng không thể động đậy, chỉ biết trơ mắt nhìn mà thôi.
Một khắc kia, tâm như đao cắt, nàng rốt cuộc không nhịn được, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, mềm nhũn ngã xuống, nhưng, cảnh tượng trước mắt vẫn chưa dừng.
Lợi dụng Hoàng Phủ Nhiễm Phong, là do nàng nhẫn tâm, lãnh huyết. Hoàng Phủ Vũ Trạch lưu luyến si mê trong tuyệt vọng, Uất Trì Hàm Tranh trào phúng khinh thường ······
Tất cả, tất cả đều chân thật đến vậy, làm cho nàng không thể phân rõ đâu là thực tại mà đâu là cảnh mơ.
Thân ảnh “Hoàng Phủ Vũ Trạch” lại xuất hiện trước mặt, nhìn nàng yếu ớt ngã trên đất, rơi lệ đầy mặt, khuôn mặt lạnh lùng của hắn bỗng hiện lên nụ cười băng hàn, lãnh khốc vô tình.
“Vũ Trạch,…..”