Đọc truyện Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu – Chương 54: Ấn xuống dưới
Edit: Tiểu Nguyệt Dương
“Không biết muội muội mời chúng ta đến có chuyện gì? Sẽ không phải chỉ là uống trà chứ?” Buông chén, khuôn mặt lạnh lùng và cao ngạo của Huyên phi bắt đầu không kiên nhẫn.
Quỳnh uyển nghi cười nhạt: “Muội muội thấy lâu rồi tỷ muội ta không tụ hội thôi mà.”
“Tụ hội? Bản cung không thấy chúng ta có cái gì để tán gẫu cả.” Huyên phi khinh thường cười nhạo.
Quỳnh uyển nghi không hề tức giận, nhấp một ngụm trà, từ từ nói: “Lời ấy của tỷ tỷ sai rồi, chúng ta có nhiều chuyện để tán gẫu đấy chứ. Ví dụ như ······ các ngươi là ai?”
U quang chợt lóe, Tĩnh phi chậm rãi nói: “Muội muội nói gì, tỷ tỷ nghe không hiểu, chúng ta không phải cùng là nữ nhân của Vương sao?”
“Đúng đấy. Gần đây muội muội tức quá hóa hồ đồ à? Sao lại hỏi vấn đề buồn cười như vậy chứ?”
Quỳnh uyển nghi không giận mà cười, “Buồn cười á? Muội muội không thấy vậy đâu.”
Không đợi hai người kia nói thêm, Quỳnh uyển nghi lại tiếp tục: “Hai vị tỷ tỷ đừng đùn đẩy vấn đề với muội muội nữa đi , có một số việc, trong lòng chúng ta đều biết rõ. Có ai là kẻ ngốc đâu nào, các tỷ tỷ việc gì phải vậy?
Muội muội không biết các tỷ là ai, nhưng muội biết, trước mắt chúng ta đều có chung một mục tiêu.”
“Thứ cho tỷ tỷ ngu dốt, tỷ tỷ thực sự không hiểu ý muội muội đâu.” Tĩnh phi vẫn duy trì nụ cười đoan trang trước sau như một, có vẻ không hề bị những lời này ảnh hưởng.
Huyên phi cũng tỏ ra bình thường, đạm mạc nói: “Muội muội sợ là bệnh rồi nên mới nói chuyện kỳ quái thế này. Đương nhiên chúng ta phải có chung mục tiêu, đó là hầu hạ Vương cho tốt.”
Đối với một đôi mạnh mồm này, Quỳnh uyển nghi cũng chỉ cười lạnh: “Các tỷ có thể không thừa nhận, nhưng phủ nhận thế nào cũng không thay đổi thân phận được đâu!
Ngẫm lại xem, mọi người tiến cung đã bao lâu, Tĩnh phi tỷ tỷ là bốn năm đúng không? Còn Huyên phi tỷ tỷ, khoảng ba năm nhỉ? Không biết chủ nhân của các người đã phải chờ đợi bao lâu rồi? Nếu mãi mà không hoàn thành nhiệm vụ thì kết cục ······”
Thân hình hai người chấn động, sợ hãi nhanh chóng hiện lên trong đáy mắt, mặt mũi lại bất động thanh sắc như trước.
Một người cực giỏi quan sát sắc mặt như Quỳnh uyển nghi thì không thể bỏ lỡ sự biến đổi ấy, vừa lòng nhếch môi, nói tiếp: “Tuy ta không biết mục đích cuối cùng có giống nhau hay không, nhưng ít nhất thì bây giờ, mọi người đều có cùng một kẻ địch, cùng một mục tiêu, tin là ai cũng hiểu rõ ý ta rồi nhỉ.
Nếu đã không có xung đột, mà cũng không thể nắm chắc nhiệm vụ trong tay, vì sao không tạm thời hợp tác với nhau? Có chút thành tích thì ít nhất cũng dễ báo cáo hơn, không phải sao?”
Nghe vậy, Tĩnh phi và Huyên phi đều lâm vào trầm tư, hồi lâu sau, ba người âm thầm liếc mắt nhìn nhau, chẳng ai cần nói gì.
Nháy mắt một cái, cuối năm đã sắp đến, trong cung cũng bận rộn hẳn lên, mà Uất Trì Nghiên San đứng đầuhậucung thì có thể coi là chân không chạm đất*.
(*Ý câu này đại khái là, nhiều việc đến nỗi phải đi lại nhanh như đang bay)
Tuy là trong cung không thiếu người làm, nhưng để bảo đảm một tân niên sung sướng, không xảy ra chút sai lầm nào, nàng vẫn phải nâng cao tinh thần tự thân vận động, cố gắng duy trì mọi thứ thật hoàn mỹ.
Màhậuquả làm lụng vất vả đương nhiên sẽ là, cả người lập tức gầy đi trông thấy, xương sống thắt lưng đều đau không nói nổi, làm cho kẻ nào đó đau lòng gần chết.
Hôm nay lại là một ngày vất vả như vậy, Uất Trì Nghiên San mệt đến nỗi không buồn ăn uống, về tẩm cung cái là thả mình trên ghế quý phi, chỉ chốc lát sau liền ngủ mất.
Bỗng nhiên, một đôi tay đặt lên trên vai nàng, khéo léo xoa bóp.
Uất Trì Nghiên San thoải mái rên một tiếng, lẩm bẩm: “Mạnh chút ······ Ưmm ······ Xuống dưới, ấn ấn phía dưới nữa đi ······”
Chợt!
Hai mắt Uất Trì Nghiên San trừng lớn, cúi đầu nhìn lại trước ngực, đầu nổ “ầm” một tiếng, miệng thét “A~” một tràng chói tai, vội vàng nhảy dựng lên.
“Ngươi sờ chỗ nào đó h—?!!! ······ Vương? Sao ······ sao lại là ngài?” Đối diện với tuấn nhan quen thuộc, Uất Trì Nghiên San ngây ngốc.
Ranh mãnh lóe lên, Hoàng Phủ Vũ Trạch cười nói: “Không phải chính nàng bảo cô vương xuống dưới, bảo phía dưới cũng phải ấn ấn à?”
Khuôn mặt nhỏ xinh của Uất Trì Nghiên San đỏ bừng lên, “Ta ······ Nô tì tưởng là Uyển Quân hay Khởi Lăng ······”
“Hử? Cô vương không biết Vươnghậulại có loại ham mê đặc thù đó đấy?”
Nghe ra hàm ý kỳ dị trong đó, mặt Uất Trì Nghiên San càng đỏ hơn, giống như sắp xuất huyết luôn vậy, “Không ······ không phải ý đó mà ······”
“Không phải gì chứ? Không phải nàng nói muốn xuống dưới à?”
“Phải ······”
“Không phải nàng nói muốn ấn ấn à?”
“Phải ······”
“Vậy cô vương vừa xuống dưới, cũng ấn ấn rồi đúng không?”
“Đúng ······”
Theo trên vai đến trước ngực, đúng là xuống dưới, nhỉ.
Ấn ấn? Đúng vậy, đúng là có ấn, còn ấn rất vừa phải ······
“Nói cách khác, cô vương làm đúng mà, hoàn toàn dựa theo mệnh lệnh của Vươnghậumà làm, đúng không?”
“Đúng ······ Á! Không đúng!” Trời ạ, bị hắn vòng qua vòng lại vòng đến hôn mê luôn rồi?
Nhìn vẻ mặt nàng ảo não ngượng ngùng, lại xinh đẹp ngô nghê, Hoàng Phủ Vũ Trạch cười sung sướng, mon men tới gần giai nhân, ái muội thổi nhẹ một hơi bên tai nàng rồi nói: “Cuồi cùng là có đúng hay không, hình như Vươnghậuvẫn còn mơ hồ lắm. Không bằng, cô vương làm lại một lần đểo Vươnghậutừ từ cảm thụ cho rõ nhé?”
Dứt lời, không đợi Uất Trì Nghiên San kịp phản ứng, bàn tay tà ác đã phủ lên chỗ mềm mại đó······
“Ưmm — Không cần mà ······” Một đợt tê dại truyền đến, Uất Trì Nghiên San mềm nhũn cả người, một tiếngyêukiều cũng bất giác tràn ra.
Phát hiện ra thanh âm đáng xấu hổ đó, Uất Trì Nghiên San chỉ muốn tìm một cái động rồi chui vào đó luôn. Định đẩy hắn ra, nhưng lại có chút không nỡ. Thân thể mẫn được hắn khiêu khích một cách không thành thục cho lắm, thế mà bắt đầu có cảm giác trống rỗng.
Nhìn đến thiên hạ tuyệt mỹ trong lòng đỏ mặt, u quang lóe ra trong đôi mắt sáng như sao của Hoàng Phủ Vũ Trạch, một dòng nước ấm len lỏi khắp tứ chi bách hải, cuối cùng đổ dồn về thiêu đốt tại hạ thân.
Lửa dục vọng nóng cháy trong cơ thể đang điên cuồng kêu gào, lý trí đáng kiêu ngạo của hắn dần lung lay trước gió ······