Đọc truyện Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu – Chương 33: Cha đẻ thật sự
Lúc này, Uất Trì Hàm
Tranh chợt phát hiện sự bất thường từ trong thần sắc mẫu thân, nhìn chủy thủ hạ nhân đưa, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
“Không······ Ta
không muốn nữa ······ Phụ thân, con vốn là con ruột của ngài mà, vì sao
phải nghiệm thân? Vì sao! Không muốn! Ta không muốn!”
Uất Trì Văn Cảnh ngưng mắt, lời nói không mang theo một chút độ ấm nào: “Bắt lại!
Nếu nó không tự động thủ được, các ngươi tới giúp đi!”
“Dạ, lão gia.”
“Không! Ta không cần nghiệm! Phụ thân, con là con đẻ của người cơ mà!”
Mặc kệ nàng ta giãy dụa như thế nào, ngón tay vẫn bị cắt như thường ······
Sau khi nhỏ máu vào trong chén đã có sẵn máu của Uất Trì Văn Cảnh, mọi
người không khỏi ngừng cả thở, trợn tròn đến quên cả chớp mắt mà theo
dõi động tĩnh.
Tích tắc ······ tích tắc ······
Thời gian từ từ trôi qua, hai giọt máu trong chén vẫn không có dấu hiệu sẽ dung hợp.
Chân tướng đã trồi lên mặt nước: Hai tỷ đệ Uất Trì Hàm Tranh và Uất Trì Duẫn, không phải cốt nhục Uất Trì gia!
“Tiện nhân, ngươi còn có gì để nói?!” Uất Trì Văn Cảnh quắc mắt trừng Tần Nhu, lạnh lùng nói.
“Lão gia, không phải như thế, Tranh nhi Duẫn nhi là cốt nhục của ngài! Thứ này······ thứ này không tin được!”
“Chuyện đến nước này mà ngươi còn già mồm? Hừ! Hôm nay thừa nhận cũng thế,
không thừa nhận cũng thế! Sự thật đã bày ra trước mắt, ngươi nghĩ ta còn có thể để ngươi che mắt? Ngu xuẩn!”
“Di nương, là… là chuyện gì
xảy ra? Vì sao ······ vì sao lại trở thành thế này?” Uất Trì Duẫn gắt
gao nhìn chằm chằm hai giọt máu riêng biệt trong bát, không dám tin mà
nói.
Uất Trì Hàm Tranh cũng chịu đả kích thật sâu, nhưng không hề truy vấn Tần Nhu mọi sự, chỉ biết là, ta là con gái Uất Trì Văn Cảnh,
chỉ có thể là con của ông mà thôi!
Ta không phải dã loại! Không phải! Không phải!
“Phụ thân······ phụ thân, nhất định có vấn đề ở đây, quan hệ huyết mạch không thể kết luận qua loa như vậy được, đúng không?”
“Vậy xin cô nương giải thích rõ, kết quả vừa nãy của Nghiên San tiểu thư là
thế nào? Chẳng lẽ trùng hợp?” Một vị quan viên thường ngày giao hảo với
Uất Trì Văn Cảnh không xem nổi nữa, khỉnh bỉ cất lời châm chọc.
Uất Trì Hàm Tranh nghẹn họng lắp bắp: “Đó ······ đó là do nó động tay chân! Đúng, nhất định là như vậy, nhất định nó sợ tương lai bị chúng ta tranh mất sản nghiệp tổ tiên, cho nên mới nghĩ đủ biện pháp để hại tỷ muội
chúng ta!”
“Câm mồm!” Uất Trì Văn Cảnh nghe vậy, nhất thời bùng
nổ cơn giận, lãnh khốc vô tình mở miệng: “Tranh mất sản nghiệp tổ tiên?
Các ngươi nghĩ mình là cái gì? Tiện loại do tiện nhân sinh, có tư cách
gì mà đòi tranh với Đại tiểu thư của Uất Trì gia?!
Không nhắc đến việc ngươi có phải con ta hay không, cho dù phải, ngày sau có chết ta
cũng không lưu lại nửa phân nửa hào nào cho các ngươi! Biết vì sao ta
không quan tâm không? Là do, từ trước tới giờ, ta chưa từng coi các
ngươi là con mình!
Uất Trì Văn Cảnh đời này chỉ có một con gái,
chính là Uất Trì Nghiên San! Toàn bộ Uất Trì gia, một hòn gạch một viên
ngói, mỗi cái bàn mỗi cái áo, chỉ con ta mới có tư cách thừa kế! Cần tới thủ đoạn làm cái gì! Đừng quá tự cao!”
“Phụ thân ······” Uất Trì Nghiên San cảm động nhìn phụ thân, hốc mắt hơi đỏ lên, “Phụ thân, người bớt giận đi đã, thân mình quan trọng hơn.”
Uất Trì Văn Cảnh vui mừng vỗ tay nữ nhi, con ngươi nguyên bản lạnh lùng khinh thường, lập tức chuyển thành yêu chiều sủng nịch.
Tương phản mãnh liệt như vậy như một đả kích đối với Uất Trì Hàm Tranh, với Uất Trì Duẫn, không hề nhỏ.
Mà tâm tư cả đoàn văn võ bá quan giờ phút này cũng là ngàn hồi trăm
chuyển, tuy đã đoán trước, sau này tư quân Uất Trì gia rất có khả năng
để Uất Trì Nghiên San cầm quyền, nhưng từ chính mồm Uất Trì Văn Cảnh nói ra, ý nghĩa lại trở nên bất đồng.
Lúc này, Nhân Tế Nhi bỗng lại
cười lạnh: “Nhị cô nương, đừng hắt nước bẩn lên Đại tiểu thư làm gì, cha đẻ cô còn đang ở chỗ này kìa, không tin, hỏi mẫu thân cô đi.”
Không thể nghi ngờ, lời này lại là một luồng sấm sét vang trời đánh cho tất
cả mọi người đều ngây ngốc, ánh mắt hoài nghi đảo loạn, vô cùng ngạc
nhiên. Là ai có năng lực lớn đến nỗi cả gan ngoại tình với người của Hộ
quốc Đại tướng quân đây?
“Câm miệng!” Tần Nhu hoảng sợ quát lớn: “Tiện nhân, mày không được nói năng bậy bạ nữa! Tao muốn giết mày!”
Nói xong, Tần Nhu điên cuồng lao xuống giường, thân thể trần truồng vồ vập
lấy Nhân Tế Nhi, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, hai mắt sung huyết âm ngoan
như lệ quỷ.
Bí mật kia không thể bại lộ được, tuyệt đối không thể!
Giết nó, sẽ không còn người biết, nhất định phải giết nó!
Uất Trì Nghiên San vội vàng hét lớn: “Mau ngăn lại!”
Uyển Quân, Khởi Lăng dẫn người vọt lên trước, bắt tay bắt tay, trói chân trói chân.
Tần Nhu giãy dụa như sắp phát điên, “Buông ra! Con tiện tỳ to gan, mau thả ta ra! Ta phải giết nó! Giết nó!”
Trong giãy dụa dây dưa, mấy kẻ không khỏi bị Tần Nhu vừa đánh vừa đá trúng vài cái, thậm chí còn có người bị bà ta cào mặt.
Rơi vào đường cùng, Uyển Quân đành bắt lấy cơ hội điểm huyệt.
Không động đậy được nữa, Tần Nhu lại trừng lớn mắt, phẫn hận nhìn Nhân Tế
Nhi, huyết quang lóe ra như hận không thể ăn thịt gặm xương uống máu
vậy.
Uất Trì Văn Cảnh không thèm liếc mắt tới bà ta, nói với Nhân Tế Nhi: “Tên đàn ông đó là ai? Nói!”
Cười quỷ dị, ngón tay thon dài chỉ hướng giường lớn hỗn độn, “Chính là Hữu tướng đại nhân!”
Sợ mọi người không hiểu được, Nhân Tế Nhi lại “tốt bụng” nhắc lại: “Vừa
mới làm việc cẩu thả cùng di nương và Nhị cô nương, Hữu tướng đại nhân,
chính là cha đẻ của Nhị cô nương, Tam công tử, cũng là gian phu của di
nương!”
Ầm!
Trong đầu mọi người đồng loạt hiện ra một cụm từ mà luân thường thiên lý bất dung — loạn luân!