Đọc truyện Từng Niên Thiếu – Chương 60: Đồ mi (12)
Hôm ghi hình trực tiếp, vẫn là tôi và Tần Xuyên đi cùng Thiên Hỉ đến trường quay. Vừa vào cửa, chúng tôi đã gặp ngay Tinh Nghiên và cô trợ lý béo lùn của cô ta. Cô trợ lý nhìn thấy chúng tôi, luống cuống dang cả hai tay ra che chắn bảo vệ cho Tinh Nghiên, đi như cố né tránh, cứ như chúng tôi là fan cuồng của cô ta lập tức sẽ lao lên ngay vậy. Tôi chán nản trợn mắt nhìn trời, Tần Xuyên không kìm được châm chích: “Muốn nổi như thế cơ à, thật chẳng dễ dàng gì!”
Cô trợ lý béo lùn kia tức giận trợn mắt lườm lại, định trả treo mấy câu, nhưng bị Tinh Nghiên giữ lấy, cô ta dịu dàng cười, “Thôi bỏ đi, ai không dễ dàng thì người đó biết.”
Chẳng mấy khi Tinh Nghiên lại ôn hòa như thế, tự nhiên tôi thấy thấp thỏm, cứ có dự cảm không lành, không biết rốt cuộc cô ta định làm gì.
Na Na ra đón chúng tôi vào, không kịp nghĩ ngợi nhiều, Thiên Hỉ đã phải chuẩn bị lên sân khấu, ngày hôm đó cô ấy hát trước Tinh Nghiên, cả quá trình biểu diễn diễn ra vô cùng thuận lợi, múa rất đẹp, cảm giác như đang xem một bộ phim điện ảnh hay, khi hát đến câu cuối cùng: “Em tràn nước mắt, cùng lời kết thúc”, toàn bộ khán giả có mặt ở trường quay đều bị cô ấy đưa vào bóng tối của sự tĩnh mịch, trên sân khấu chỉ có những sợi kim tuyến đính trên váy Thiên Hỉ là lấp lánh, cho đến tận bây giờ tôi vẫn đánh giá đó là khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc thi Super Girl.
Thiên Hỉ cúi người chào khán giả trong tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, Tinh Nghiên đứng song song với Thiên Hỉ, tình thế có vẻ bất lợi cho cô ta, sau màn biểu diễn quá sức thành công của Thiên Hỉ, người hát tiếp theo nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nếu là bình thường, cô ta sẽ cố gắng kìm nén và mỉm cười, đám fan trong “Tổ nước giải khát Hỉ Lạc có vị mặn” chỉ có thể nhìn thấy vẻ đáng yêu của cô ta, riêng chúng tôi mới biết, cô ta rất bất bình, căm phẫn. Nhưng ngày hôm đó thì không, Tinh Nghiên dịu dàng cúi đầu trước Thiên Hỉ, vỗ tay, dường như cô ta thật sự trở thành người bạn ủng hộ cho Thiên Hỉ, là tri âm của tiếng hát Thiên Hỉ.
Điều này quả thật quá sức bất thường, ngay sau đó, cuối cùng chúng tôi cũng biết sự bất thường đó từ đâu mà ra.
Sau khi MC và ban giám khảo hết lời khen ngợi Thiên Hỉ xong không lập tức mời Tinh Nghiên lên hát, MC nhìn kịch bản, mỉm cười nói: “Thí sinh tiếp theo chọn một bài hát có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, để có thể đứng trên sân khấu hát bài hát này, cô ấy đã phải đi về hơn ba nghìn kilômet, dọc đường thậm chí còn gặp phải một trận núi lở. Cô ấy là ai? Cô ấy đã đi đâu? Vâng, xin mời các bạn cùng xem một đoạn VCR với chúng tôi.”
Trên màn hình lớn của sân khấu, tôi nhìn thấy bóng dáng những ngọn núi, và ngay sau đó giọng Tinh Nghiên đứng ngoài vang lên: “Xin chào tất cả các bạn, tôi là Lâm Tinh Nghiên, đây là vùng Nga Biên của Tứ Xuyên, là quê hương của người bạn thân nhất của tôi: Thiên Hỉ.”
Tôi giật mình nhìn Thiên Hỉ, trên mặt cô ấy, tôi có thể nhìn thấy nỗi căm phẫn của sự suy sụp.
Tôi không ngờ, lần đầu gặp bố mẹ Thiên Hỉ, lại là trong một chương trình truyền hình trực tiếp. Nhìn bố mẹ cô ấy, tôi không hề thấy có sự liên quan nào đến vẻ ưu tú và tài năng của Thiên Hỉ. Họ không giống những ông bố bà mẹ của các bạn cùng lớp cùng trường mà chúng tôi vẫn gặp, không có được vẻ ung dung duyên dáng của người thành phố, trước ống kính máy quay họ để lộ sự chất phác và hoảng loạn của một người dân thôn quê. Họ cổ vũ Thiên Hỉ cố lên, nhưng từ đôi mắt hoang mang và những lời nói câu trước đá câu sau của họ thì có thể nhận ra rằng, bố mẹ cô ấy chẳng hiểu đây là tiết mục gì, cũng không biết cô gái xinh đẹp đem theo một đám người đến từ đài truyền hình đến để làm gì, họ vô tình trở thành con rối mặc cho người ta điều khiển, nói theo những gì người khác bảo: “Thiên Hỉ, cố gắng lên!” sau đó lén quan sát sắc mặt của những người xung quanh, chỉ sợ mình làm không đạt yêu cầu.
“Super Girl đi đến ngày hôm nay, tôi vô cùng cảm ơn sân khấu này, nó giúp tôi thực hiện giấc mơ từ thời thơ ấu, cũng giúp tôi quen được một người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời mình.” VCR phát xong, Lâm Tinh Nghiên vừa nói vừa đi ra giữa sân khấu. “Nhưng chỉ cần là cuộc thi, nhất định phải có thắng thua, từ khi bắt đầu thi tập trung, mỗi lần đều có người phải nói lời tạm biệt. Chẳng ai biết mình sẽ đi được bao xa, cuối cùng ai sẽ là người đứng ở vị trí cao nhất của sân khấu này. Thế là, trước khi vòng thi hôm nay diễn ra, tôi nghĩ, nếu có ngày tôi phải rời khỏi đây, vậy tôi muốn để lại thứ gì nhất? Muốn hát một bài hát cho ai nghe nhất? Câu trả lời nhanh chóng xuất hiện. Tôi muốn hát tặng Thiên Hỉ, hát một bài dân ca của quê hương cô ấy Em từng nghe chưa? Em đã từng gặp chưa?. Nếu như ngày đó cuối cùng phải đến, trong hai chúng tôi chỉ một người được ở lại, tôi hi vọng mọi người sẽ chọn cô ấy. Bởi vì, cô ấy là người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.”
Lâm Tinh Nghiên quay đầu lại, chỉ về phía Thiên Hỉ lúc này đang đứng sau cô ta, tiếng vỗ tay tiếng huýt sáo vang lên như sấm, ở một nơi kỳ quái như nơi này, không thể phân biệt nổi cái gì là thật cái gì là giả, mộng tưởng là chiếc áo khoác đính kim sa lấp lánh, chẳng ai bận tâm lớp da vằn vện loang lổ sau khi chiếc áo khoác kia bị giật xuống, chẳng ai bận tâm bộ dạng xấu xí của bạn. Lâm Tinh Nghiên cười rất thoải mái, tôi gần như nghe thấy tiếng kêu gào đắc ý phát ra từ nội tâm của cô ta. Thiên Hỉ nhìn Lâm Tinh Nghiên lạnh lùng, mắt cô ấy phủ một lớp ánh sáng mờ ảo mà tôi không rõ, rất lâu sau tôi mới hiểu, đó chính là lớp băng cứng lạnh mà cô ấy xây lên để ngăn cách bản thân với thế giới hiện thực, vạn năm cũng không tan chảy.
Vòng thi hôm ấy, lần đầu Lâm Tinh Nghiên vượt qua Thiên Hỉ, đứng thứ nhất.
Tôi và Tần Xuyên chạy ra sau cánh gà, Thiên Hỉ đang ngồi suy sụp trong một góc, tay cầm tấm thẻ IC, không ngừng bấm số điện thoại, có lẽ vì chơ vơ và phẫn nộ tới cùng cực nên cô ấy bấm sai mãi, số trên thẻ IC lại dài, cô ấy đành ngồi bấm đi bấm lại, ngón tay càng gí mạnh lại càng nhấn sai, chiếc di động rơi xuống đất do tay Thiên Hỉ quá run.
“Thiên Hỉ! Thiên Hỉ!” Tôi ngồi thụp xuống, nắm chặt tay cô ấy.
“Mình muốn gọi điện cho Tiểu Chu… Mình chỉ muốn gọi điện cho anh ấy…” Thiên Hỉ đã bật khóc.
Từng giọt nước mắt lăn xuống gò má, nhưng cô ấy không phát hiện ra, vẫn đang giãy giụa đòi cầm điện thoại, đi đến nơi có tín hiệu.
Tôi ôm chặt Thiên Hỉ vào lòng, tôi không thể để bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Thiên Hỉ lúc này.
Quen biết nhau bao nhiêu năm như thế, nếu hỏi tôi điều gì là quan trọng nhất đối với Thiên Hỉ, thì câu trả lời sẽ là: Hà Tiểu Chu và sự kiêu ngạo của cô ấy. Bây giờ, tôi đang thay Hà Tiểu Chu bảo vệ sự kiêu ngạo của Thiên Hỉ.
Tiếu Thiên Hỉ luôn là một cô gái ưu tú, ưu tú tới cố chấp, ưu tú tới mức tất cả mọi người chỉ có thể ngẩng đầu lên mà nhìn. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, kiên cường, lương thiện, học ở trường đại học tốt nhất, nhận được hạng học bổng cao nhất, có một người bạn trai đáng mơ ước nhất. Khi mà Dương Trừng, Vương Oánh, Tần Xuyên và tôi đều phải dựa vào gia đình, dựa vào sự giúp sức từ bên ngoài để củng cố sức mạnh nhằm bật về phía trước, thì Thiên Hỉ chẳng cần gì cả, cô ấy chỉ dựa vào chính bản thân mình để thách thức với thế giới, sau đó cô ấy thắng. Gia cảnh bần hàn, nên cô ấy giành học bổng và tiền thưởng của các cuộc thi để nuôi sống bản thân. Bạn trai cô ấy không có tiền, thế là họ cùng nhau làm những món quà handmade, ngày lễ Tình nhân chỉ đến quán ăn nhỏ trong trường chúc mừng, đến Carnival chỉ mua năm mươi tệ tiền xu mà cuối cùng không chơi hết còn trả lại, nhưng vẫn luôn kiên trì bên nhau và còn rất hạnh phúc. Cô ấy không có quan hệ xã hội, thế là nỗ lực giành được vị trí nhất toàn khoa hòng được miễn học phí và lên thẳng nghiên cứu sinh. Cô ấy không che giấu sự bần hàn của mình, cũng chẳng ngưỡng mộ những người giàu có. Cô ấy nói với tôi rằng, hàng trăm nghìn năm nay đất nước Trung Quốc vẫn giữ lại cho người dân lao động bình thường một con đường để thay đổi số mệnh, đó chính là học. Cô ấy kiên quyết đi trên con đường đó, mạnh mẽ vô địch.
Vậy mà Lâm Tinh Nghiên đã phá vỡ chiếc bong bóng mạnh mẽ của cô ấy, lột trần Thiên Hỉ.
Cho dù rất ít khi nhắc đến, nhưng tôi tin Thiên Hỉ không xấu hổ vì cha mẹ mình, cô ấy không phải người ti tiện như thế, thứ mà Thiên Hỉ không chịu nổi có lẽ là sự thương hại. Lâm Tinh Nghiên quay đoạn video đó để tuyên bố với cả thế giới về nguồn gốc của Thiên Hỉ: Xóm làng nhếch nhác, người nhà ít học, có một quá khứ như loài kiến. Lâm Tinh Nghiên lập tức đứng tít ở trên cao, nói với tất cả mọi người bằng giọng ác ý: Nhìn đi, nhìn thấy chưa, các người tưởng cô ta ghê gớm lắm à? Cô ta đáng thương biết bao, cô ta thật chẳng dễ dàng gì!
Và Tiếu Thiên Hỉ không cần sự thương hại, càng không muốn nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào. Tất cả mọi sự thương hại đều khiến nỗ lực của cô ấy trở nên vô nghĩa, sẽ khiến sự kiêu ngạo mà cô ấy chăm chút xây dựng sụp đổ.
Thiên Hỉ trong lòng tôi, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Lâm Tinh Nghiên đi ra sau cánh gà, mọi người lần lượt chúc mừng cô ta, kẻ thì khen cô ta hát hay, người lại khen cô ta tốt bụng. Tần Xuyên cười nhạt, lao lên phía trước, tôi cuống lên quát: “Đừng gây sự nữa! Quay lại ngay!”
“Tôi phải cho cô ta một bài học, nếu không cả đời này cô ta cũng không hiểu chuyện!”
Thấy Tần Xuyên gạt đám người vướng chân vướng cẳng mình ra, Thiên Hỉ đột nhiên lên tiếng: “Tần Xuyên!”
Tần Xuyên dừng lại, Thiên Hỉ vịn vào tôi từ từ đứng lên, “Không cần đâu. Mình nghĩ kỹ rồi, mình sẽ rút lui.”
Tất cả mọi người xung quanh đều sốc nặng, Lâm Tinh Nghiên thậm chí còn không buồn che giấu vẻ đắc ý và sung sướng của mình, Thiên Hỉ chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, cô ấy ngẩng cao đầu, không đợi bất kỳ ai níu kéo, kiên quyết quay người bỏ đi.
Thiên Hỉ quyết liệt tuyên bố rút lui.