Từng Niên Thiếu

Chương 6: A nhụy (6)


Đọc truyện Từng Niên Thiếu – Chương 6: A nhụy (6)

— —— —— —— —–

Tôi ngượng không dám về nhà, bèn cứ thế chạy thẳng sangnhà Ngô đại tiểu thư. Cửa cổng nhà bà khép hờ, bên trong cũng không vọng ra tiếng kinh kịch như mọi ngày. Tôi đứng sau bức ảnh bích nhìn nhìn, thấy dưới tấm rèm cửa sổ màu xanh hình như có bóng người tôi mới dám chầm chậm đi vào. Ngô đại tiểu thư tai thính mắt tinh, bình thường khi chúng tôi vào bà thường đánh tiếng trước, nhưng hôm ấy, mãi cho tới khi tôi vén tấm mành trúc lên bà mới quay lại nhìn tôi, đôi mắt ấy khiến tôi giật này mình, đôi mắt long lanh nước.

“Sao chỉ có mình cháu thôi.” Ngô đại tiểu thư đứng dậy như không có chuyện gì, quay mặt đi chỗ khác lau nước mắt sau đó ra chỗ tủ lấy đồ điểm tâm, tôi nhìn vào vị trí bà vừa ngồi, thấy một món đồ chơi nhỏ sáng lấp lánh vẫn đặt trên bàn, là thứ tôi chưa nhìn thấy bao giờ.

“Đây là gì ạ?”

“Trang sưc dùng khi hát kịch, nhìn cháu mặt mũi lem nhem thế kia, chắc lại cãi nhau với Tần Xuyên phải không!”

Ngô đại tiểu thư đưa cho tôi một đĩa lạc ngào đường, tôi cảm ơn rồi đón lấy, “Cậu ta thật đáng ghét! Nếu cháu được đổi làm chị Tần Thiến thì tốt biết bao, thấy cậu ta không thuận mắt sẽ tung chân đá cho một cái!”

Tôi vừa ăn lạc vừa tưởng tượng mình biến thành chị Tần Thiến, vừa xinh đẹp lại vừa được ngồi cùng bàn với anh Tiểu Thuyền, vừa đánh được Tần Xuyên, viễn cảnh đó khiến tôi phá lên cười vui vẻ.

Ngô đại tiểu thư lắc đầu, “Cháu đừng đổi thành Tần Thiến, con bé không tốt số bằng cháu đâu.”

“Số là gì ạ?”

“Số chính là số mệnh, cuộc đời con người, chỗ nào nên ở chỗ nào nên đi, đều do số mệnh quyết định.” Ngô đại tiểu thư nhìn xa xôi đáp.

“Vậy số mệnh của cháu thế nào ạ?” Tôi tò mò, ghé sát lại gần bà hơn, hỏi.

“Đợibao giờ cháu như ta, sẽ biết thôi.” Ngô đại tiểu thư cười cười.

“Còn anh Tiểu Thuyền thì sao? Số mệnh của anh ấy có tốt không ạ?” Tôi căng thẳng hỏi.

“Tiểu Chu vất vả.”

“Tần Xuyên xấu xa ạ?”


Tần Xuyên ấy à, nó rất tự tại.”

Ngô đại tiểu thư hôm ấy giống một vị phán quan, tay cầm bút nhẹ nhàng đánh dấu tên chúng tôi trên cuốn sổ số mệnh. Những lời bà nói đầy ẩn ý sâu xa, vậy mà tôi nghe câu được câu chăng, tâm trí còn bận phiêu du đến món đồ chơi nhỏ của bà, tôi thích mê cái thứ ấy. Đến giờ tôi vẫn nhớ, ở giữa chiếc trâm hoa là rất nhiều những hạt trân châu nhỏ xíu, bên ngoài còn đính một vòng những hạt đá kim cương giả sáng bóng, đẹp hơn tất thẩy các loại trang sức của những tiểu thư trong các bộ phim truyền hình cổ trang mà tôi từng xem. Ma xui quỷ khiến thế nào, nhân lúc Ngô đại tiểu thư không chú ý, tôi lén đút món trang sức đó vào túi, nhấp nhổm một lúc rồi đứng dậy bỏ về. Nhiều năm sau nghĩ lại, tôi nghĩ ngày hôm đó cũng là số mệnh.

Tôi cầm món đồ chơi của Ngô đại tiểu thư vội vội vàng vàng chạy về nhà. Khi ấy tôi không biết đó chính là hành vi ăn cắp, chỉ biết là rất sợ. Bình thường, một đứa nhát gan như tôi nói gì thì nói cũng không có dũng khí để làm chuyện đó, kể cũng lạ, món đồ đó dường như khiến tôi như bị mà làm, tôi cầm nó mà có cảm giác hào quang từ những viên thủy tinh giả kia sáng xuyên túi áo.

Thật trùng hợp, vừa rẻ thì tôi đụng phải Tần Xuyên, tôi kinh hãi nhảy giật lùi về phía sau một bước, cậu ta cũng nhảy cẫng lên, hai chúng tôi mặt đối mặt ngẩn ra mất vài giây.

Tôi vô thức ôm chặt miệng túi, hét lên: “Cậu định làm gì? Mau tránh ra!”

Tần Xuyên nhướng mày, vẻ mặt cổ quái, vặn vặn vẹo vẹo, không nhường đường cũng không nói gì.

Đứng nhìn mãi tôi cũng bối rối, giơ tay đẩy cậu ta một cái, “Chó ngoan không cản đường.”

Nếu là bình thường cậu ra đã mắng lại tôi ngay rồi, nhưng hôm nay cậu ta chỉ ngỏng cổ, lườm tôi một cái, rồi lúng búng: “Là cậu chặn đường tôi!”

Tôi trừng mắt lườm lại, tránh sang một bên cho cậu ta đi nhưng lại bị cậu ta gọi giật lại.

“Này…”

“Rốt cuộc cậu muốn gì?”

“Cậu…”

“Nói đi!”

Tần Xuyên húng hắng ho, bộ dạng ngượng ngùng hiếm thấy, hình như phải lấy hết dũng cảm, mới thốt được mấy từ:

“Cậu…sau này đừng nói linh tinh nữa!”


“Cậu mới nói linh tinh!”

Tôi vặc lại cậu ta một cách vô thức, nhưng vừa nói được một nửa tôi đã nghẹn họng. Trước đó tôi đang căng thẳng vụ lấy đồ của Ngô đại tiểu thư, hoàn toàn quên tiệt chuyện lúc chơi trò “ba từ” tôi đã hét lên với cậu ta rằng “Em yêu anh”, giờ chợt nhớ ra, đầu tôi nổ đoàng một tiếng, ngượng ngùng chỉ ước mặt đất nứt ra để mà chui xuống thôi. Tôi biết Tần Xuyên cố tình đợi tôi để bắt nạt trực diện, thế là nước mặt ầng ậc sắp tuôn như mưa.

Tần Xuyên thấy tôi khóc, cậu ta cuống lên, lóng nga lóng ngóng đi lại chóng cả mặt, miệng lẩm bẩm: “Được rồi, được rồi, cậu nói bừa thì nói bừa, coi như tôi xui xẻo được chưa?”

Tôi càng tức hơn, tức tới nghẹn cả thở, tôi chỉ thẳng vào mặt cậu ta hét: “Tần Thủy Hoàng! Nói cho cậu biết, tôi hận cậu nhất, ghét cậu nhất, ghét cậu nhất trên đời này!”

Lần này đến lượt Tần Xuyên ngẩn ra, rõ ràng tôi thấy cậu ta siết chặt nắm tay, biết cậu ta đã tức lắm rồi, vậy là tôi nhắm tịt mắt lại, thầm nghĩ: Đánh đi! Đánh chết tôi đi là xong! Như thế không phải sợ Ngô đại tiểu thư đến đòi lại đồ nữa.

Nhưng tôi đợi mãi vẫn không thấy đau đớn gì, tôi hé mắt ra nhìn, Tần Xuyên đã thả lỏng tay, cậu ta cúi đầu đứng đó, thân hình như nhỏ lại, lần đầu tiên tôi thấy cậu ta đáng thương.

Cậu ta không mắng tôi, không nói không rằng cứ thế bỏ đi.

Từ sau hôm ấy cậu ta không đánh tôi nữa, nhưng cũng không chơi với tôi nữa.

Thật là một mùa hè buồn khổ!

Khi chuồng chuồng bay khắp viện tử, chẳng có ai đứng dưới khung cửa sổ gọi tôi cùng ra bắt. Một mình tôi bắt được con chuồn chuồn ớt trong vườn hoa của Tây đại viện, chẳng có ai để khoe, đành ngẩn ngơ thả cho nó bay. Nửa đêm, một con chồn bị què chân cui vào trong đại viện, người lớn cứu chữa rồi thả nó vào trong một chiếc thùng giấy nói chờ vết thương lành sẽ thả nó lên Cảnh Sơn, không có ai đến xem cùng tôi không dám đi một mình.

Trong lúc buồn chán tối cùng cực tôi học được cách chơi đan dây, tôi có thể đang được cái ô, còn đan được con rùa, nhưng không biết đan cho ai xem. Cây trâm gài đầu của Ngô đại tiểu thư được tôi dấu dưới giá để cải thảo vào mùa đông ở phía Bắc đại viện, bụi phủ đầy, vì không có ai ngắm nghía, ve vuốt nên trông cũng chẳng còn sáng bóng hấp dẫn. Tôi vừa buồn vừa chán, rõ ràng rất ghét Tần Xuyên, nhưng từng cùng cậu ta chơi bao nhiêu là trò, giờ không có cậu ta tôi lại thấy bơ vơ không quen.

Suốt kỳ nghỉ hè không có ai đến rủ tôi đi chơi, nên tôi đành chết gí ở trong nhà. Hôm đó là chủ nhật, buổi tối phải làm mì sợi, mẹ tôi dưới bếp ngâm đậu tương, tôi chẳng có việc gì làm, vác chiếc ghế con ra ngồi bên cửa, nghịch nghịch hạt ngọc trai trên mành.

Bà nội vén mành đi vào, gạt phắt tay tôi ra, “Lại vặn hạt! Con bé này chân tay không chịu để yên bao giờ! Sớm muộn gì cái mành này cũng bị cháu làm cho đứt hết thôi! Ngồi ở đây làm gì? Sao không ra ngoài chơi đi?”

Tôi uể oải buông tay xuống, “Nóng, không muốn đi.”


“Xì! Nóng mà cũng ngăn được cháu à!” Bà nội đón lấy cái chậu từ tay mẹ tôi, “Nhưng mấy hôm nay cũng im ắng thật đấy, không thấy thằng cu con nhà lão Tần sang tìm cháu nhỉ.”

“Không tìm càng tốt! Con không muốn Kiều Kiều thân thiết với Xuyên Tử nhà đấy, mẹ xem, cả nhà họ già trẻ lớn bé có ai học hành tới nơi tới chốn đâu!” Mẹ tôi tiếp lời.

“Đúng! Chơi với chúng ít thôi!” Bà nội cũng đồng tình.

“Con biết rồi!” Tôi ra sức kéo cái ghế con, buồn chán đứng dậy. Bình thường thấy bà nội và mẹ khi gặp người nhà Tần Xuyên đều cười cười nói nói rất vui vẻ, vậy mà sau lưng lại bảo tôi không được thân thiết với họ, lý do đơn giản là vì bố mẹ, ông bà cậu ta ít học, còn chị em cậu ta cũng chẳng hiếu học gì cho cam. Nhưng , người nhà tôi đều học hành cả, song có khá khẩm gì hơn nhà họ đâu, vậy mà còn coi thường người ta.

“Mẹ nghĩ rồi, khi Phong Hòa kết hôn phải đặt mua một ít đồ đạc, đừng tìm người khác đóng nữa. Mẹ thấy bộ giường tủ nhà họ Tần cũng rất đẹp, lần trước mẹ nghe bà cụ Tần bảo, Kiến Quân nhà họ giờ đang mua bán đồ ấy, nếu nhờ cậu ta, hàng xóm láng giềng chắc sẽ rẻ hơn nhờ người ngoài!”

Bà nội đang bàn chuyện kết hôn của chú tôi, chú vẫn độc thân, sống một mình bên ngoài, nay sắp cưới vợ chuẩn bị về nhà ở, mấy hôm trước mẹ bận rộn thu dọn phòng ốc, giờ lại đặt giường tủ, đồ đạc.

“Vâng ạ, vậy để con nói với Vệ Hồng.” Mẹ gật đầu.

“Chẳng phải bà với mẹ bảo không được thân thiết với người nhà họ à.” Vừa rồi còn giáo huấn tôi, tôi ấm ức thay Tần Xuyên nên buột miệng cãi lại.

“Hừ! Con bé này!” Bà nội chau mày.

“Người lớn nói chuyện, trẻ con không được nói leo.” Mẹ cáu quát.

Tôi mặc kệ, đang định đứng dậy thì mành cửa đột nhiên bị ai đó vén lên, Tần Xuyên chạy thụt mạng chui tọt vào nhà.

Bao ngày không nói chuyện với nhau, giờ nhìn thấy cậu ta, tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vui vì cậu ta lại tới tìm tôi, nhưng vẫn giả vờ tức giận, chắp tay sau lưng quay mặt đi.

Tần Xuyên không nhìn tôi, mà quay sang nói với bà nội với mẹ: “Bà Tạ, dì Kiều, mẹ cháu…mẹ cháu bảo sang gọi bà với dì đi họp tổ dân phố.”

“Dì cũng đang muốn tìm mẹ cháu đấy.” Mẹ tôi vừa cười vừa tháo tạp dề ra, “Chuyện gì thế, sao phải đến tổ dân phố?”

“Dì…đi nhanh đi.” Tần Xuyên trán rịn mồ hôi, sắc mặt rất tệ.

Mẹ và bà nội vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, tôi thấy Tần Xuyên hoàn toàn như không nhìn thấy mình, buồn chán nên theo họ đi ra cửa.

Vừa vén mành cửa lên, Tần Xuyên đứng sau lưng tôi bỗng nói một câu nghe như sét đánh ngang tai: “Ngô đại tiểu thư mất rồi.”

Không biết là bà hay mẹ tuôt tay, những hạt chân châu bằng nhựa rẻ tiền theo quán tính đập vào mặt tôi. Ánh mặt trời chói chang tới nhức mắt, bầu trời trắng lóa, dường như cả vũ trụ chỉ còn duy nhất một hành tinh ấy tồn tại, ánh sáng chói lóa trước mặt, chậm rãi nuốt trọn cả thế giới, hai mắt tôi bị lắc tới mù, giống như lặng lẽ nổ tung vậy.


Bắt đầu từ giờ phút ấy, mùa hè năm đó cùng với tuổi thơ tôi, lần lượt kết thúc.

Ngô đại tiểu thư chết trong chính nhà mình.

Bà ăn mặt gọn gàng, sạch sẽ giống như sớm đã biết mình sắp ra đi, trên mặt không hề lưu lại vẻ đau khổ hay nhếch nhác. Bà nằm trên chiếc ghế dài bằng mây mà thường ngày vẫn ngồi nghe hát kịch trong viện tử, đầu hơi ngoẹo sang bên trái, dường như đang chăm chú lắng nghe tiếng hát phát ra từ chiếc đài đặt trên bàn. Mái tóc muối tiêu búi gọn gàng sau gáy, được cố định bằng một chiếc cặp màu đen, không sợi nào rơi ra ngoài. Bà mặc chiếc áo dài tay bằng gấm màu xanh nhạt, đó là chiếc áo do gì Diêu may, cổ chữ V, trên cổ áo thêu mấy nhành hoa lan. Quần bông màu xanh sẫm được giặt là thẳng thớm. Trên đôi giày vải màu đen không chút bụi bặm. Cổ tay bà không đeo trang sức, chỉ có mùi kem dưỡng Tuyết Hoa nhàn nhạt mà ngày thường bà vẫn dùng. Bà mang tấm thân trong sạch đến với thế gian này, và rồi lại mang tấm thân trong sạch ấy ra đi.

Người phát hiện ra bà sớm nhất là dì Diêu, mấy hôm trước Ngô đại tiểu thư mang một miếng vải cũ tới tìm dì đặt may váy. Dì Diêu bảo miếng vải đó trông thì cũ kỹ nhưng chất liệu rất tốt, vừa nhìn đã biết là loại thượng hạng được cất giấu lâu năm. Vốn tưởng Ngô đại tiểu thư có việc đi đâu nên mới đặt may đồ mới, ai ngờ lại dùng để mặt vào lúc cuối đời.

Sáng sớm nay dì Diêu may xong chiếc váy, sợ trời nóng người già đi lại không tiện, nên dì đích thân mang sang, vào cửa thấy Ngô đại tiểu thư ngồi trong vườn còn tưởng bà đang ngủ. Mặt trời sắp rọi xuống tận mặt đến nơi, dì Diêu gọi khẽ định đánh thức bà dậy vào nhà cho đỡ nóng. Ngô đại tiểu thư chẳng động đậy, dì Diêu bền đẩy đẩy vai bà thì chiếc quạt trên tay Ngô đại tiểu thư rơi xuống đất. Lúc này dì Diêu mới nhận thấy sự bất thường, Ngô đại tiểu thư sống cô độc, bên cạnh không ai trông nom chăm sóc, dì Diêu vội vàng gọi tổ dân phố tới xem thế nào, nhưng đã muộn. Nhà Ngô đại tiểu thư bỗng chốc náo nhiệt ồn ào, người lớn bận trước bận sau, tôi chỉ biết đứng đờ người. Tôi muốn đi đến trước mặt bà, nhìn bà lần cuối, nhưng không sao nhấc nổi chân. Tôi nghĩ sau này không còn được gặp bà nữa, nghẹn ngào muốn khóc, vậy mà nước mắt như bị đóng băng không lăn xuống được. Tôi muốn thì thầm với bà rằng, chiếc trâm đó là do tôi lấy, tôi sẽ trả lại nó, nhưng cố gắng mãi mà miệng không thể phát ra được âm thanh nào, giống như tất cả đều hóa thành không khí. Tôi cũng không biết mình cứ đứng như thế bao lâu, cho tới khi họ chuẩn bị khiêng Ngô đại tiểu thư vào nhà, đột nhiên tôi lao đến, nhưng bị anh Tiểu Thuyền ngăn lại. Anh kéo tôi vào lòng, khẽ bảo: “Kiều Kiều, Kiều Kiều, đừng nhìn.”

Cuối cùng tôi cũng òa khóc, nhưng những tiếng nức nở ấy bị át đi bởi âm thanh bi ai mảnh liệt, đó chính là giọng của ông Tướng quân đến cùng anh Tiểu Thuyền.

Ông quỳ trong vườn, khóc rống lên thảm thiết.

Trong lúc hoảng loạn không biết ai đã chạm vào chiếc đài của Ngô đại tiểu thư, giọng Trình Nguyễn Thu vang lên:

Soi mình trước gương, giật mình vì dung nhan tàn tạ

Bao nhiêu buồn đau, hận thù hiện cả lên ,mắt môi;

Thề non hẹn biển vẫn thay đổi

Hồng nhan bạc mệnh chỉ biết oán trách trời đất;

Bặt vô âm tính như sợi dây đã đứt,

Lan quế vẫn cô độc một mình ngày lại ngày!

Tối hôm ấy, tôi đến chỗ cái giá để cải thảo ở chân tường phía Bắc lấy chiếc trâm cài của Ngô đại tiểu thư ra, muốn trả lại cho bà.

Mùa hè nên tối muộn, lại xảy ra một chuyện như thế, làng trên xóm dưới đều bàn tán xôn xao, con ngõ bỗng trở nên náo nhiệt, ồn ào hơn bình thường. Cho tới tận khi mẹ sang gặp dì Diêu nói về chuyện của chú tôi, tôi mới lấy cớ đi vệ sinh để lén ra ngoài.

Đám người tụ tập ở nhà Ngô đại tiểu thư sớm đã giải tán từ lâu, qua bức ảnh bích ngoài cổng nhìn vào trong, chỉ thấy một vầng trăng cong cong treo lưng chừng trời, gốc hải đường cô độc đứng im lìm ở đó. Bình thường tôi rất nhát gan, nhưng hôm ấy, có lẽ do đã hạ quyết tâm, nhất định phải trả cây trâm này về cho chủ cũ, vì vậy tôi mới dám một mình đi vào nhà bà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.