Đọc truyện Từng Niên Thiếu – Chương 50: Đồ mi (2)
Trời bắt đầu ấm, tiếng vang do Ánh sao lấp lánh mang lại chính là sự khuấy động khởi đầu cho mùa xuân năm ấy. Bắt đầu từ tháng Ba, Vương Oánh rất ít khi về phòng ký túc, có việc gì mới đến, học xong là đi ngay. Cô ấy nghe chúng tôi bàn tán xôn xao về cuộc thi hát, nhưng không hề tỏ ra hứng thú, chỉ nhắc chúng tôi đừng đến chỗ đông người, dịch SARS đang bùng nổ ở Quảng Đông. Dương Trừng cũng nói với tôi như vậy, anh gần như không đến trường, dặn tôi phải thường xuyên rửa tay, hạn chế ra ngoài.
Đến tháng Tư, dịch bệnh đó trở nên nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chúng tôi. Ngồi học trên giảng đường mọi người thường nhắn tin cho các bạn ở trường khác hỏi thăm tình hình, tin tức nào cũng có, nghe nói Học viện Tài chính Bắc Kinh có một giáo sư đã chết, dịch đã vào tới ký túc xá Đại học Ngoại giao Bắc Kinh, những trường cạnh đó cũng chẳng may mắn hơn, có bạn học ở Đại học Kỹ thuật Xây dựng nói 120 tới trường đưa người đi cách ly rồi, còn bảo đường trong học viện cũng bị lây dịch, nhưng chưa công bố mà thôi.
Nỗi sợ hãi dịch bệnh lan truyền rất nhanh, khắp nơi thấp thỏm lo âu, đang học mà chỉ cần ai đó ho một tiếng, lập tức cả giảng đường im phăng phắc, chỉ hận không thể nín thở từ chối bầu không khí chung. Dần dần, tiết học mỗi ngày một vắng, sinh viên ngồi cách nhau rất xa, thậm chí nghe nói có tiết học vắng tới một nửa sĩ số lớp.
Chỗ bố tôi đến trường phát khẩu trang, bình thường loại khẩu trang mỏng dính khử trùng ấy căn bản chẳng ai buồn đeo, trên ti-vi truyên truyên phải đeo loại khẩu trang dày mười hai lớp.
Các loại phương thuốc tổ tông gia truyền thỉnh thoảng lại được rêu rao, người đến Đồng Nhân Đường bốc thuốc đông như kiến, các hiệu thuốc trong thành phố hết sạch loại bản lam căn, đừng nói tới loại thuốc bột thường thấy, ngay cả thuốc viên cũng không có mà bán. Thỉnh thoảng lại xuất hiện một loại thuốc gia truyền nào đó, nhà nhà người người sắc thuốc, chỗ nào cũng có mùi thuốc bắc. Những sản phẩm được đóng lên đó hai từ “khử trùng” đều đắt như tôm tươi, về sau ngay cả loại dấm trắng có khả năng khử trùng cũng bị tranh cướp mua hết.
Những trường hợp nghi ngờ nhiễm dịch, bị nhiễm dịch mới, trường hợp chết vì dịch không ngừng tăng lên, nỗi khủng hoảng lớn nhất từ trước tới nay trong thời bình đang lan rộng khắp Bắc Kinh. Các trường lần lượt cho nghỉ học, trường quốc tế của Tần Xuyên cũng cho nghỉ, do ban đầu giấu việc đang có dịch SARS, nên rất nhiều người nước ngoài không sang nữa. Hồi ấy, tối nào cậu ta cũng gọi điện cho tôi, hỏi tôi tình hình trong trường, dù sao chúng tôi cũng đang nằm trong tâm dịch, ngoài phố không lúc nào ngớt tiếng còi xe cứu thương 120. Chúng tôi kể cho nhau nghe những tin mới nhất về việc cách ly, lo lắng cho người nhà, giải phóng sự thấp thỏm bất an trong lòng, băn khoăn không biết bao giờ mới qua được dịch SARS hung hãn này.
Cuối tháng Tư, sự lo lắng và khủng hoảng bùng nổ. Không biết ai đó tung tin thành phố bị phong tỏa, siêu thị khắp Bắc Kinh chật ních người, gạo muối, bánh quy, mì tôm… thực phẩm và đồ gia dụng đều bị giành nhau mua bằng sạch, những người buổi tối đến muộn một bước chỉ còn biết nhìn những giá hàng trống không với vẻ mặt buồn bã.
Bắt đầu từ ngày hôm đó Vương Oánh không đi học nữa, dù là những tiết bắt buộc hay tự chọn, người đến giảng đường thưa thớt, ngay thầy cô giáo cũng sợ hãi. Đã có tin đồn về sinh viên và giảng viên bị mắc SARS, cuối cùng tin đó được đính chính, cùng được đính chính còn có tin về một tòa ký túc của giảng viên ở đường Hữu Tạo Quân vì có quá nhiều người nhiễm SARS mà bị phong tỏa.
Dương Trừng bị giam lỏng ở nhà không được ra ngoài, anh gọi điện nhấn mạnh với tôi rằng tình hình thật sự nghiêm trọng, bảo tôi tốt nhất cũng nên về nhà. Nhưng tôi không giống anh và Vương Oánh, ngang nhiên bỏ học cũng chẳng sao, bởi dù gì nhà trường sẽ không gây phiền phức cho họ, nhưng chúng tôi chỉ là những sinh viên bình thường, đành phó mặc bản thân mình giống những con thú bị nhốt, lo lắng, hoang mang, mệt mỏi.
Na Na là người đầu tiên bị suy sụp tinh thần, cô ấy đến phòng chúng tôi ngồi mãi ngồi mãi, rồi đột nhiên thu dọn hành lý đòi mua vé về nhà. Tôi kéo cô ấy lại, thì cô ấy òa lên khóc nức nở.
“Cậu đừng gây chuyện nữa, muộn thế này rồi, còn đi đâu mua vé chứ?”
“Mình đến ga Bắc Kinh xếp hàng, không được thì nghiến răng mua vé máy bay, dù sao mình cũng không thể ở lại đây mãi!”
“Cậu về rồi, việc học hành ở trường phải làm thế nào?”
“Cùng lắm bỏ kỳ này, còn hơn mất mạng! Kiều Kiều, cứ mặc kệ mình, có chết mình cũng phải chết ở quê.”
“Thế người nhà cậu thì làm thế nào?” Thiên Hỉ ngắt lời chúng tôi, “Ga tàu, sân bay đều là những nơi đông đúc, cậu muốn đi tới được đó phải ngồi xe bus, tàu điện ngầm, cho dù đi taxi cũng không biết chiếc xe nào từng chở ít người, nhiều cơ hội lây nhiễm hơn rất nhiều so với ở trường chúng ta. Ngộ nhỡ cậu mang mầm bệnh về nhà thì làm sao? Giờ chỉ một mình cậu nguy hiểm, nhưng về rồi cả nhà đều nguy hiểm!”
Na Na nghe xong lời Thiên Hỉ, ngồi bệt xuống giường, Từ Lâm đi đến bên cô ấy, khoác vai như an ủi, Na Na thút thít: “Thế chúng ta phải làm thế nào? Rốt cuộc nên làm thế nào?”
“Không biết… nhưng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Thiên Hỉ nhắc lại lời anh Tiểu Thuyền thường nói, đêm khuya trời trong vắt, sân trường vắng lặng, tất cả đều trở nên nhỏ bé, đối mặt với hiểm họa chúng tôi bất lực như thế, chẳng ai biết rốt cuộc tới khi nào mọi chuyện mới tốt lên.
Tin tức tốt lành chưa thấy đâu, tin đồn càng ngày càng nhiều, rất nhiều người nói sau Học viện Tài chính Bắc Kinh và Học viện Ngoại giao Bắc Kinh, đại học B cũng sẽ bị phong tỏa. Trong trường lục tục có người rời đi, dưới sân ký túc thường xuyên có xe đến đón sinh viên, bất cứ lúc nào cũng thấy cảnh ai đó sắc mặt trắng nhợt, tay xách túi to túi nhỏ vội vã như bỏ trốn.
Những sinh viên nhà ở Bắc Kinh dọn đi sớm nhất, Dương Trừng gọi điện nhắc tôi, khả năng trường bị phong tỏa là rất cao, giờ anh cũng không được tùy tiện ra khỏi nhà, bảo tôi phải sớm có sự chuẩn bị. Bố tôi cũng bảo tình hình ở trường chúng tôi nghiêm trọng hơn các trường khác, trong trường hợp xấu nhất thì tạm thời nghỉ học, bố muốn đón tôi về. Nhưng tôi thấy anh Tiểu Thuyền, Thiên Hỉ, Từ Lâm, Na Na đều ở lại trường, đa phần họ chẳng có nơi nào để đi, tôi cảm thấy mình mà bỏ đi một mình như thế thật quá tàn nhẫn.
Tôi gọi điện thông báo cho Tần Xuyên về tình hình và sự lo lắng của mình, thế là cậu ấy mắng tôi té tát: “Cậu thần kinh à! Mau mau thu dọn đồ đạc về ngay cho tôi! Nếu bố cậu không tới đón kịp, tôi sẽ đi đón cậu! Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn do dự, do dự cái mông ấy! Mà tôi bảo thật, Vương Oánh còn quyết đoán hơn cậu! Cô ấy không phải cũng là bạn cùng phòng với các cậu à? Thế mà nói đi là đi ngay đấy! Chẳng ai vì chuyện cậu về nhà vào lúc này mà mắng cậu tàn nhẫn cả! Tôi chán không buồn mắng cậu là đồ ngốc nữa! Thỉnh thoảng chẳng hiểu đầu cậu đang nghĩ gì, sao không giống người bình thường thế!”
“Vương Oánh là đại tiểu thư! Mọi người trong phòng đều hiểu điều đó, cô ấy đi rồi cũng chẳng sao, nhà trường sẽ chẳng làm gì cô ấy cả! Tôi có thể so sánh với cô ấy sao?” Tôi nói với giọng không phục, “Cái đầu chẳng hơn được động vật cao cấp là bao như cậu, dựa vào cái gì mà mắng tôi?”
“Vớ vẩn! Mau lên! Lập tức về ngay!”
“Biết rồi”
Tôi cúp máy, hạ quyết tâm, tâm trạng đang rối bời cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, bình thường tôi luôn mắng Tần Xuyên là có tư duy của động vật, vừa thô bạo vừa đơn giản, nhưng vào những lúc mấu chốt cậu ta lại quyết đoán hơn tôi nhiều. Mặc dù nghe cậu ta gào thét quát mắng, nhưng vào lúc mọi thứ rối loạn, người người đều lâm vào tình trạng nguy hiểm như lúc này, biết vẫn còn có người quan tâm lo lắng cho mình đến thế, bất giác cảm giác ấm áp ngập tràn. Dương Trừng là bạn trai tôi, nhưng anh ấy như người ở tít trên cao chẳng hiểu nỗi thống khổ của nhân gian, xưa nay chưa bao giờ lo lắng cho tôi.
Suốt dọc đường tôi cứ băn khoăn không biết phải ăn nói thế nào với bọn Thiên Hỉ, về tới phòng, tất cả mọi người đều có mặt, vẻ mặt ai cũng rất nghiêm trọng, tôi băn khoăn hỏi: “Sao thế?”
“Cậu không nhìn thấy thông báo của trường à?” Na Na nói như sắp khóc.
“Mình vừa đi vừa gọi điện nên không để ý, thông báo gì?” Tôi đột nhiên có dự cảm không lành.
“Trường chính thức bị phong tỏa rồi.” Thiên Hỉ thở dài.
Phong tỏa đại học B, việc ra vào đều bị hạn chế nghiêm ngặt, chúng tôi đều trở thành chim trong lồng.
Ký túc xá cũng bị quản lý nghiêm ngặt, mỗi phòng đều được khử trùng định kỳ đồng thời còn được phát cặp nhiệt độ, hàng ngày nhiệt độ của từng phòng phải được ghi chép cụ thể.
Việc học hành bị tạm dừng, bao gồm cả mấy môn học bắt buộc rất quan trọng của kỳ này, các giáo sư không đến trường nên chúng tôi cũng lay lắt sống như thế. Tôi và Từ Lâm không đọc sách, thì nằm trong phòng xem ti-vi, hoặc ôm điện thoại nấu cháo, mấy chục tệ tiền điện thoại cố định hằng tháng, chưa đến một tuần đã bị dùng sạch. Anh Tiểu Thuyền và Thiên Hỉ vẫn chăm chỉ, phòng tự học trống không một bóng người dường như trở thành phòng chuyên dụng của họ, hai người tự học hết giáo trình, Thiên Hỉ còn cùng anh Tiểu Thuyền học từ mới của nửa cuốn GRE. Bởi xét cho cùng, học tiếp lên cao học hay đi làm, anh Tiểu Thuyền vẫn chưa đưa ra được quyết định. Cô Lý phải nằm viện trường kỳ, bệnh tình mỗi ngày một xấu, anh không về nhà bởi lo sẽ mang theo mầm bệnh, Thiên Hỉ cũng ủng hộ anh chuyên tâm vào việc học lúc này, giống chúng tôi, anh Tiểu Thuyền nghe lời cô ấy.
Sau khi Tần Xuyên biết chuyện tôi bị “nhốt” ở trường thì nhảy dựng lên mà chửi rủa, nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào. Trong thời gian ấy, Tần Xuyên có hẹn tới thăm tôi một lần ở đại học B. Trước cổng trường có dựng rào chắn, ngoài bảo vệ trong phòng trực ra thì không một bóng người, bình thường đông đúc tấp nập là thế, giờ như đã đi ẩn cư cả. Hồi ấy, cả Bắc Kinh đều vậy, lặng lẽ trầm mặc mà căng thẳng. Tôi và Tần Xuyên như vật thể sống duy nhất còn hoạt động, từng chút từng chút một tiếp cận, tham lam thăm dò tin tức sinh tồn của nhau.