Đọc truyện Từng Niên Thiếu – Chương 38: Cuộc đời tươi sáng (6)
Type: heisall
Tôi và Vương Oánh đều thích ăn hải sản, Dương Trừng đặt bữa tối ở Vạn Long Châu. Vương Oánh cho lái xe về trước, chúng tôi gọi taxi đến Bắc Tứ Hoàn hết hai mươi hai tệ, Tần Xuyên giành trả tiền xe, tôi ghé sát vào cậu ta nói khẽ: “Cậu giành cái mông ấy! Khắp người từ trên xuống dưới giờ chỉ còn hai mươi tám tệ mà đòi!”
“Hai mươi tám tệ một hào.” Tần Xuyên chẳng bận tâm.
Nhân viên phục vụ mở cửa cho chúng tôi, Tần Xuyên nghênh ngang bước đằng trước, Vương Oánh rất quen thuộc với nơi này nên nhắc Tần Xuyên lên tầng hai, tôi thấp thỏm đi theo sau, chỉ lo lát nữa sẽ có chuyện.
Dương Trừng đã đến, Tần Xuyên vào, hai người liếc mắt nhìn nhau, chẳng ai chào ai. Vương Oánh không hiểu gì nên ngồi xuống cạnh Dương Trừng, tôi kéo Tầng Xuyên ngồi phía đối diện.
“Tần Xuyên, để tôi giới thiệu nhé, đây là Dương Trừng.” Tôi nhìn Tần Xuyên chăm chăm, chỉ sợ cậu ta mở miệng ra là gọi người ta “công tử bột”.
“Ờ.” Tần Xuyên gật gật đầu, cũng coi đã chào.
“Đây là Tần Xuyên.” Tôi lại quay sang nhìn chằm chằm vào Dương Trừng, cũng sợ anh buộc miệng gọi Tần Xuyên là tên mọi rợ.
“Ừm.” Dương Trừng đáp lại ngắn gọn.
“Đói chết mất rồi, gọi đồ thôi.” Vương Oánh lên tiếng.
“Để tôi, cậu vẫn ăn tu hài đúng không? Súp tu hài nhé?” Dương Trừng đón lấy menu.
“Cháo tu hài đi, thêm hành hoa thái nhỏ, Kiều Kiều, chẳng phải cậu thích ăn cháo à?” Tần Xuyên chống cằm, gõ gõ bàn, “Đúng không?”
“Kiều Kiều, chẳng phải em nói thích ăn nhất món cháo tôm hùm à? Cái loại mà lần trước em húp cả bát to ấy.”
Dương Trừng ngồi bên phải nhìn tôi, Tần Xuyên ngồi bên trái cũng nhìn tôi, tôi cảm thấy sắp bị tia lửa bắn ra từ mắt họ làm cho nổ tung đến nơi.
“Em thế nào cũng được…” Tôi lí nhí.
“Thật phiền chết đi được! Gọi cả hai chẳng phải xong rồi sao?”
Vương Oánh đập bàn, tôi thở phào nhẹ nhõm, coi như việc gọi món đã xong, tôi cắm cúi ăn không dám nói thêm gì, chỉ mong bữa ăn với không khí cổ quái này kết thúc cho sớm, nhưng hai vị kia lại không cho tôi toại nguyện.
Vừa rồi Tần Xuyên gây sự, lần này tới lượt Dương Trừng, nghe Vương Oánh kể mở một ô đồ ngọt trong căng-tin trường, bèn hất cằm nói với Tần Xuyên: “Ái chà, bỏ học về nước, bắt đầu làm ăn kinh doanh đấy.”
“Ừm, buôn bán nhỏ thôi.” Tần Xuyên lập tức tiếp chiêu.
“Đúng là nhỏ thật, chẳng trách không dễ dàng gì.” Dương Trừng cười nhạc, đặc biệt nhấn mạnh từ “nhỏ”.
“Cũng phải, tôi làm sao sánh được với những người làm việc cho quốc gia, cùng lắm chỉ được đến cấp trường thôi. Có điều không phải nhờ cha mẹ, tự mình tác chiến. Không phải nói chứ, điểm này tôi thấy, cùng là người mà Vương Oánh giỏi hơn cậu.” Tần Xuyên quay mặt đi, nhìn Vương Oánh bật ngón tay cái khen ngợi.
Vương Oánh không nhận ra ý dè bỉu chê bai Dương Trừng trong lời của Tần Xuyên, cầm cốc nước trái cây lên cụng một cái, Dương Trừng tức nghẹn họng, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tôi bảo này Vương Oánh, thà cậu cứ mua bộ đồ pha trà của Nhật mà cậu luôn nhăm nhe ấy tặng béng cho ông nội, bỏ ra ít tiền nhưng có khi còn kiếm về nhiều hơn.” Dương Trừng điềm đạm nói.
“Cái quầy đó của bọn tôi phải đáng giá hơn bộ đồ pha trà của Nhật chứ!” Tần Xuyên khinh miệt.
“Không bằng thật…” Vương Oánh do dự đáp.
“Đáng giá bao nhiêu?” Tầng Xuyên nói bằng giọng không tin.
“Một nghìn suất bánh ngọt.” Dương Trừng cười cười.
Lần này tới lượt Tần Xuyên tức nghẹn họng.
Hai người đó ông một câu tôi một câu, cuối cùng món tôm hùm của tôi được mang lên, tôi nhanh chóng ăn xong, chưa kịp lau miệng đã đứng dậy bảo phải về ký túc. Dương Trừng và Tần Xuyên tranh nhau thanh toán, tôi đứng bên cạnh mà mướt mồ hôi thay cho Tần Xuyên, trong túi cậu ta chỉ còn đúng hai mươi tám tệ, không hiểu cậu ta lấy đâu ra dũng khí mà vờ vịt như thế.
May Vương Oánh chê họ phiền phức, chạy đi trả tiền.
Tôi lén kéo Tần Xuyên lại, “Này, nếu Dương Trừng thật sự để cậu trả tiền thì làm thế nào?”
Tần Xuyên tinh quái nói khẽ: “Yên tâm, cậu ta sẽ không nhường cơ hội thể hiện đó cho tôi đâu.”
Tôi trừng mắt lườm Tần Xuyên, Tần Xuyên cười hi hi dùng khủy tay huých tôi, đang định đánh trả thì bị Dương Trừng đứng sau kéo đi.
“Anh đưa em về trường.” Dương Trừng đứng xen luôn vào giữa tôi và Tần Xuyên.
“Vậy bọn Vương Oánh…”
“Họ còn phải bàn chuyện làm ăn.”
Dương Trừng kéo tuột tôi xuống lầu, tôi quay đầu nhìn, thấy Vương Oánh vừa thanh toán vừa nói gì đó với Tần Xuyên, Tần Xuyên khua tay múa chân, Vương Oánh gật đầu lia lịa, hai người họ nhìn rất giống những người hợp tác ăn ý.
Hôm đó trên đường về nhà, Dương Trừng không nói gì với tôi, có lẽ vừa rồi quá căng thẳng và tập trung tinh thần để ý tới Tần Xuyên và anh, nên lên xe là tôi mơ màng ngủ mất. Trong lúc mơ hồ ấy, tôi có cảm giác hình như Dương Trừng lẳng lặng nhìn tôi, lúc tôi mở mắt đã về đến trường.
“Em về đây.” Tôi ngáp dài, chỉ chỉ ký túc xá, “Sắp tắt đèn rồi, anh cũng về nhà đi.”
Dương Trừng nắm tay tôi, tôi thoáng ngẩn người, thực ra, mặc dù chúng tôi yêu nhau đã gần ba tháng, nhưng những cử chỉ thân mật giống hai người yêu nhau thật sự rất ít, đừng nói hôn, ngay cả nắm tay cũng hiếm, ít ra khi đi dạo trong trường, Dương Trừng sẽ không tự dưng kéo giật tôi lại.
“Sao… Sao thế?” Tôi bắt đầu căng thẳng.
“Không có gì, ở lại đây thêm lát nữa. Tên bạn mọi rợ của em mở quầy đồ ăn trong căng-tin, em có tham gia không?”
“Tần Xuyên…” Tôi bất lực đính chính lại tên của cậu ta, “Em không có tiền lại không biết nấu nướng, sao tham gia được?… Đúng rồi, em có thể làm khách hàng.”
Tôi đột nhiên thấy hứng khởi, tay kia túm chặt Dương Trừng, “Hằng ngày, sáng trưa chiều tối em đều đến đó ăn! Em sẽ rủ thêm Thiên Hỉ, anh Tiểu Thuyền, Từ Lâm, Na Na cùng đi! Đúng đúng, còn cả anh nữa, anh là khách hàng lớn ấy chứ!”
“Anh không đi!” Dương Trừng rụt tay về.
“Sao anh lại thế! Tốt xấu gì bạn anh cũng là cổ đông! Không giúp Tần Xuyên lẻ nào cũng không giúp Vương Oánh?”
“Cô ấy đâu thiếu chút tiền mọn đó!” Dương Trừng xì một tiếng.
“Điểm này thì đại tiểu thư, đại thiếu gia bọn anh chẳng đáng yêu chút nào!”
Một chiếc xe dừng ngay cạnh chiếc Audi của Dương Trừng, Vương Oánh bước từ bên trong ra, tôi nhìn thấy cô ấy, liền vội mở cửa xe nói là phải cùng cô ấy về phòng, Dương Trừng hình như định nói gì đó, nhưng tôi đã tạm biệt rồi chạy theo Vương Oánh.
“Mình tưởng cậu về nhà rồi cơ.”
“Bao nhiêu việc phải làm, làm gì có thời gian chạy về nhà.”
Vương Oánh thở dài, đang định nói thì nhận được điện thoại của Tần Xuyên, hai người nói cái gì mà “trà sữa”, “bột trà sữa”, tôi nghe ù ù cạc cạc, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Oánh, tôi đột nhiên thấy rất khâm phục họ.
“Vương Oánh, cậu giỏi thật đấy, hình như cái gì cũng biết.”
“Tần Xuyên chẳng hiểu gì, mình mà lơ mơ nữa thì có được không?”
“Thật không ngờ cậu còn có thể làm cả những việc này, nhưng cậu thậm chí còn không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào.”
“Tại rảnh quá cũng chán, coi như tự mở một cửa hàng ăn nhanh miễn phí cho riêng mình.” Vương Oánh bắt đầu giở giọng đại tiểu thư.
Tôi đứng sau cô ấy, không kìm được lè lè lưỡi.
“Haiz, Tần Xuyên sao có vẻ thành kiến với Dương Trừng thế? Cứ nhắc tới cậu ta là không nói được câu nào tử tế.” Vương Oánh băn khoăn hỏi.
“Dương Trừng cũng thế…” Tôi mặt ủ mày chau, “Cứ gọi Tần Xuyên là mọi rợ, không đáng tin…”
“Hừ, mình thấy Tần Xuyên đáng tin hơn Dương Trừng nhiều, cậu ta không mọi rợ chắc, ngoài ăn rồi chơi ra có biết làm gì đâu.”
Tôi không ngờ Vương Oánh lại nhanh chóng đứng về cùng chiến tuyến với Tần Xuyên như vậy, có điều nhìn bộ dạng đầy hứng khởi của họ, tôi cũng thấy mừng thay. Tôi luôn lo lắng cho Tần Xuyên, lo cậu ta chưa học xong mà cứ tiếp tục lang bạt như thế này thì hỏng, nhưng sự thật chứng minh, cậu ta mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhiều.