Đọc truyện Từng Niên Thiếu – Chương 32: Tuổi thanh xuân (12)
Phong tục kết hôn ở Thượng Hải không giống Bắc Kinh, họ mời khách vào buổi tối, còn ở Bắc Kinh nếu mời khách ăn buổi tối thì nghĩa là đã kết hôn lần hai rồi. Đàm Huy và chị Tần Thiến đều là người Bắc Kinh, nhưng nhập gia tùy tục nên cũng đành phải theo. Về sau tôi luôn có cảm giác, nếu như không phải ăn tiệc vào buổi tối, có lẽ họ đã sống với nhau tới đầu bạc răng long. Nhưng đó cũng là lời giải thích cho một sự tiếc nuối không thể cứu vãn của tôi nhiều năm về sau.
Không tìm được lời giải thích hợp lý, đành coi đó là số mệnh. Còn chúng tôi và hai người bọn họ khi ấy, đều cho rằng thời khắc này là vĩnh viễn.
Trước khi đón khách tôi ở bên cạnh chờ chị Tần Thiến trang điểm, người con gái tôi vẫn luôn ngưỡng mộ, từ nhỏ đã được khen ngợi vô số lần ấy, hôm nay đẹ tới nghiêng nước nghiêng thành. Tôi cảm thấy có chút hoang mang, cứ như hình ảnh đám trẻ con trùm khăn voan trắng chạy chơi khắp hang cùng ngõ hẻm mới như ngày hôm qua, vậy mà thoắt cái mười năm, hôm nay chị ấy đã khoác lên người bộ váy cưới.
Tôi cầm tay chị Tần Thiến đầy tâm trạng, “Chị Tần Thiến, chị đẹp thật đấy, cũng rất giỏi nữa! Chị biết không, hồi nhỏ em luôn ao ước được trở thành người như chị, nhưng em mãi mãi không thể trở thành chị, có lẽ cả đời này em cũng không có được sự gan dạ của chị.”
Tần Thiến cười đáp: “Kiều Kiều, em đừng biến thành ai cả, em hãy làm chính bản thân mình là tốt nhất. Chị cảm thấy, em và mẹ chị rất giống nhau ở một điểm, đó chính là có lòng quả cảm đối với tình yêu. Mọi người thường bị câu nói “sau này làm thế nào” dọa cho sợ hãi co rúm lại, sau này dài như thế, không phải nghĩ mà đến được, mà phải sống qua mới biết được. Tất cả chúng ta đều không biết từ khi bắt đầu gặp ai đó, cả cuộc đời liền sẽ như thế mãi.”
Tiếng chuông cửa vang lên, đoàn đón dâu đã đến.
“Chị nhất định phải hạnh phúc.” Mắt tôi ngấn lệ.
“Em cũng vậy!”
Chị Tần Thiến quay lại nhìn tôi ánh mắt ngập ý cười, chị ấy nhẹ nhàng nhảy xuống giường, không đợi cho những nghi lễ phức tạp kia kết thúc, lao ra mở cửa, đích thân đón chú rể của mình vào.
Tần Xuyên đi theo Đàm Huy vào, nhìn thấy tôi, giật mình sững lại. Tôi còn tưởng cậu ta lại chuẩn bị chế giễu mình, trong đầu đã ngấm ngầm chuẩn bị cả trăm phương án phản kích, nhưng cậu ta lại chẳng nói gì, chỉ đi song song với tôi đưa tân lang tân nương ra ngoài.
Nghi thức rất đơn giản, Đàm Huy và chị Tần Thiến cùng thề nguyện sẽ yêu thương nhau mãi mãi. Lúc họ trao nhẫn cưới, tôi đã khóc. Tần Xuyên huých huých rồi đưa cho tôi một tờ giấy ăn. Vì vẫn đang giận dỗi từ khi đi mua quần áo, tôi và Tần Xuyên chẳng nói chuyện với nhau. Tôi trừng mắt lườm cậu ta, giật phắt lấy, lau mũi còn Tần Xuyên đột nhiên cuối người, khe khẽ nói một câu bên tai tôi: “Hôm nay rất đẹp.”
Tôi đỏ bừng mặt, mãi mới thốt ra được câu: “Cảm ơn.”
Liếc qua khóe mắt, thấy mặt Tần Xuyên cũng đỏ lựng.
Đó là một bữa tiệc cưới của dân giang hồ Thượng Hải, rất nhiều năm về sau, cho dù cuộc đời của những người từng tham dự hôn lễ đó có ngang trái thế nào, nhưng khi nhắc đến hơn năm mươi bàn trong nhà hàng Cẩm Giang cũ ngày ấy, mặt như được dát vàng, khung cảnh hoành tráng, tân lang tân nương như một cặp trời sinh, mọi người vẫn bàn tán hào hứng không ngớt.
Hôm đó Tần Xuyên làm phù rể, cậu ta đỡ rượu thay cho tân lang, hễ có người tới chúc mừng Đàm Huy, cậu ta liền giành để uống. Kết quả mới đi được một nữa số bàn tiệc, Đàm Huy không sao, Tần Xuyên đã trụ không vững. Chị Tần Thiến lo lắng cho em trai, bảo tôi đỡ cậu ta về phòng, trước khi đi cậu ta túm chặt Đàm Huy bảo: “Phải đối tốt với chị tôi, nếu chị ấy rơi một giọt nước mắt, tôi sẽ khiến anh rơi một giọt máu.”
Tôi gần như phải vác cậu ta ra ngoài, bộ y phục đắc đỏ trên người cả hai nhăn nhúm. Dọc đường cậu ta nôn hai lần, tôi vỗ lưng cho cậu ta, cậu ta không ngừng lẩm bẩm gọi tên tôi: “Kiều Kiều Kiều Kiều.”
Tôi đáp: “Đây, ở đây.” Thì cậu ta quay lại nhìn tôi cười, vừa toét miệng lại nôn không ngừng.
Mãi mới loạng choạng đưa được Tần Xuyên về phòng, cậu ta ngã luôn xuống giường, váy của tôi bị vướng vào người cậu ta thế là tôi cũng bị kéo ngã theo.
Tôi nằm nghiêng, mệt tới mức không muốn cử động. Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn bàn nhỏ, sự ồn ào náo nhiệt ngoài kia hoàn toàn khác biệt với khung cảnh yên tĩnh lúc này, giống như đang nằm mộng xuân thu. Tôi nghĩ lung tung rất lâu, nghĩ về thời thơ ấu của chúng tôi, nghĩ về đại viện trong con ngõ Đăng Hoa, nghĩ về chị Tần Thiến giống một cô búp bê tóc vàng, nghĩ tới anh Tiểu Thuyền tuấn tú, tới Tần Xuyên nghịch ngợm. Nghĩ chúng tôi đã trưởng thành thế nào, ly biệt ra sao, rồi đi về những hướng khác nhau. Chị Tần Thiến từng chút từng chút biến thành người như ngày hôm nay, chị ấy kéo tay Đàm Huy, dũng cảm nhìn tôi mỉm cười, bên tai tôi như vang lên lời Ngô đại tiểu thư nói về chị ấy, còn chưa nghe rõ, tôi đã ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, những tia nắng mặt trời đã đánh thức tôi dậy, tôi nhìn Tần Xuyên, cậu ta cũng từ từ mở mắt. Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, gần tới mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau, có lẽ do cảm giác xa lạ từ bộ lễ phục xa hoa trên người, cũng có thể vì đang ngái ngủ, chúng tôi đều không né tránh nhau, cứ nhìn đối phương như thế, nhìn rất lâu rất lâu.
Tần Xuyên đột nhiên bảo: “Kiều Kiều, bọn mình…ở bên nhau đi.”
Tôi cảm thấy đây là một câu nói vô cùng quan trọng, nhưng trước giây phút quan trọng như thế, tôi không kịp kinh ngạc, không kịp suy nghĩ, không kịp cân nhắc ý nghĩa của nó, đã bị tiếng di động của Tần Xuyên cắt ngang.
Tần Xuyên đành ngồi dậy, móc di động ra, bực bội ấn nút tắt, tôi cũng ngồi dậy, cậu ta lại quay sang nhìn tôi, vừa định nói gì đó, điện thoại lại đổ chuông, lần này hai cái, của tôi và của cậu ta.
Chúng tôi gần như cùng nghe điện, một người đi đến cửa sổ, một người đi ra cửa.
Là Dương Trừng gọi, giọng điệu vốn luôn thản nhiên của cậu ta lần này đã có biến đổi: “Tạ Kiều, cậu biến đi đâu thế?”
“Tôi đi đâu sao phải cho cậu biết.” Đầu óc tôi mơ mơ hồ hồ, tim đập thình thịch, toàn nghĩ về chuyện của Tần Xuyên.
“Thế à? Vậy được thôi.” Dương Trừng nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, lúc này tôi mới chợt nhận ra mình quá lỗ mãng, còn cậu ta cũng chẳng cho tôi cơ hội giảng hòa, đã dập máy luôn.
Phía bên kia Tần Xuyên cũng đã nói xong, cậu ta vội vàng đi tới trước mặt tôi gọi: “Tạ Kiều!”
“Làm gì thế?” Tôi vô cùng vô cùng căng thẳng, người áp sát tường, chẳng nói chẳng rằng, mặt đỏ bừng bừng.
“Tôi phải lập tức quay về Canada.”
“Sao thế?” Tự nhiên Tần Xuyên chuyển đề tài, tôi không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.
“Bảo Gia có chút chuyện.” Cậu ta buồn bực vò vò tóc.
“Cô ta bị làm sao?” Cảm giác đó là thất vọng, tôi khẳng định, cùng với đó là sự không vui rất khó nhận biết.
“Cô ấy tự tử.” Ánh mắt Tần Xuyên trống rỗng, đáp.
Tôi sững sờ, sau đó Tần Xuyên kể qua cho tôi nghe chuyện giữa cậu ta và Bảo Gia, vì phải về nước không thể cùng nhau đón Noel, họ đã cãi nhau to. Tần Xuyên bỏ về không lời từ biệt, Bảo Gia gọi điện cậu ta cũng không nghe, vừa rồi bạn cùng phòng cậu ta gọi đến, nói Bảo Gia đã cắt cổ tay tự tử vào buổi đêm giờ Canada và sáng sớm giờ Trung Quốc.
Tần Xuyên nói cậu ta phải quay về ngay xem thế nào, tôi bảo phải rồi.
Tần Xuyên nói giờ cậu ta phải nhanh chóng đi đặt vé, tôi bảo phải rồi.
Tần Xuyên nói cậu ta sẽ quay lại, rất nhanh thôi, cậu ta nhất định sẽ quay lại, tôi bảo ừm.
Sau đó Tần Xuyên đi, một mình tôi ngồi trong căn phòng xa hoa mặc bộ váy ren màu vàng nhạt trên chiếc giường lớn đờ đẫn nhìn trần nhà. Thượng Hải và Bắc Kinh khác nhau, Bắc Kinh rộng lớn, ngồi ở đâu cũng có thể ngẩng đầu nhìn thấy trời xanh, còn Thượng Hải tầng tầng lớp lớp, dù nhìn đi đâu, cũng có thứ ở trên đầu bạn.
Tôi cho rằng cậu ta đã nói thiếu một câu: “Chúng ta ở bên nhau được không?”, vì vậy tôi cũng trả lời thiếu một câu: “Được.”
Trên đường về Bắc Kinh, tôi bắt đầu tự kiểm.
Tôi nhớ lại hết lần này tới lần khắc cảnh tượng xảy ra vào sáng sớm hôm nay, nhớ lại từng vẻ mặt từng động tác của Tần Xuyên, từng cảnh quay chậm được tách ra, sau đó tôi đưa ra kết luận cuối cùng, có lẽ do cậu ta đang ngái ngủ nên mới nói bừa, giống như hồi nhỏ chơi trò chơi tôi đã hét lên với cậu ta rằng “em yêu anh” vậy. Đặc biệt tôi cũng từng rung động, nghĩ không lẽ đây là lần nghiêm túc hiếm hoi của cậu ta đối với tôi trong suốt cuộc đời, nhưng tôi lại lập tức phủ nhận ngay, khoan nhắc tới các chuyện khác, chỉ riêng việc cậu ta còn có Bảo Gia, cô bạn gái đang nằm trong bệnh viện chờ cậu ta về cứu. Vì vậy, đây không phải lời tỏ tình, đây là một hiểu lầm vô vị, là lời nói mộng của người đang ngái ngủ, là câu chuyện cười tôi khó lòng chấp nhận. Điều khiến tôi giận hơn cả là, tôi lại bận tâm quá mức về chuyện ấy, lại đỏ mặt, lại suýt nữa nhận lời cậu ta.
Vừa nghĩ tới đây, tôi hận tới mức chỉ muốn mở cửa sổ nhảy xuống tàu.
Tôi không ngừng nguyền rủa bản thân, tôi chắc chắn là mất trí, bị kích động tới phát điên, muốn yêu đương phát điên nên mới động lòng trước Tần Xuyên. Chuyện cậu ta bắt nạt tôi hồi nhỏ, cậu ta từng có vô số bạn gái, những lần đùa cợt vớ vẩn, căn bản đó không phải là thích, tôi thấy vô cùng xấu hổ trước suy nghĩ đó của mình.
Ngay từ khi bắt đầu có sinh mệnh chúng tôi đã ở bên nhau, suốt quãng thời gian dài đằng đẵng đó liệu chúng tôi đã từng động lòng bao giờ chưa? Tôi còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, một cái tôi mạnh mẽ khác đã nhảy ra cho tôi mười mấy cái bạt tai.
Sau khi về trường những người bạn cùng phòng đã hoan nghênh tôi nhiệt liệt.
Từ Lâm nói môn văn hóa cổ đại kiểm tra đột xuất, cô ấy và Na Na chẳng nghĩ chẳng rằng cũng không bàn bạc với nhau tự ý giúp tôi làm bài thi, kết quả xuất hiện trước mặt thầy giáo là hai bài thi với tên Tạ Kiều, có lẽ lần tới đi học tôi sẽ phải giải thích với thầy giáo. Nghe mà tôi suýt thì phụt máu vì nội thương.
Vương Oánh bảo Dương Trừng gọi về ký túc mấy lần, nhưng họ đều không nói cho cậu ta biết tôi đi đâu, chỉ có hôm nay là cậu ta không gọi, tôi thấy lòng xót xa.Vương Oánh nhận ra, lại nhắc nhở tôi, đừng có ngốc nghếch nữa.
Thiên Hỉ muốn tôi kể cho nghe chuyện của chị Tần Thiến, bởi cô ấy cảm thấy chuyện đó vô cùng thần kỳ, giữa chừng anh Tiểu Thuyền gọi điện tới, họ nói chuyện rất lâu, biết anh Tiểu Thuyền có ảnh của chị Tần Thiến, cô ấy bèn đòi xem bằng được. Tình cảm thân thiết của họ, khiến tôi thấy ngọt ngào.
Trong lúc cười đùa trò chuyện cùng các bạn, tôi luôn để ý tới chiếc di động Siemens của mình, nhưng nó chỉ nằm im, Tần Xuyên không gửi tin nhắn, Dương Trừng cũng không.
Sáng sớm hôm sau tôi khôi phục lại tinh thần, cả phòng đi học như thường lệ. Vì có tiết văn hóa cổ đại, nên tôi thấy rất đau đầu. Đang lo lắng xem lát nữa phải khóc lóc trước mặt thầy giáo giải thích cho hai bài thi cùng tên mình như thế nào, thì đột nhiên bị ai đó kéo lại.
Tôi ngẩng đầu, bọn Thiên Hỉ cũng đứng khựng.
Sắc mặt Dương Trừng rất khó coi, “Tạ Kiều, cậu đợi một lát, có chuyện cần nói với cậu.”
“Dương Trừng, bọn tôi còn phải đi học.” Vương Oánh muốn giải cứu tôi.
“Chuyện gấp, một lát thôi.” Dương Trừng không thỏa hiệp.
Tôi đành đi theo cậu ta ra chỗ khác, cậu ta đi rất nhanh, tôi giật phăng tay mình khỏi tay cậu ta, “Cậu làm gì thế? Đừng đi xa quá, hôm nay tôi không thể đến muộn, còn phải gặp thầy giáo trước giờ học.”
Dương Trừng dừng lại, cậu ta không trả lời tôi, nhìn tôi lúng túng.
“Nhìn gì chứ?” Tôi bị cậu ta nhìn tới mức thấp thỏm.
“Tôi nghĩ ra rồi, tại sao tôi lại rất muốn gặp cậu.”
“Gặp.,..gặp tôi làm gì? Tôi có nợ tiền cậu đâu.” Tôi cứng miệng đáp, lòng căng thẳng.
“Tạ Kiều, chúng ta ở bên nhau đi! Có lẽ tôi thích cậu thật rồi.” Dương Trừng khẳng định.
Đời tôi như đột nhiên trúng thưởng lớn, hai buổi sáng liên tục, hai người đàn ông nói muốn ở bên tôi.
Một trong hai người nói xong bỏ đi, tới bên cạnh cô bạn gái chính thức vì cãi nhau mà đòi tự tử của cậu ta, còn một người đang đứng trước mặt tôi, nghiêm túc đợi tôi trả lời.
“Cậu đừng mang tôi ra làm trò cười. Tôi xin cậu đấy, Dương Trừng, Dương đại thiếu gia! Tôi thật sự không thể theo được trò đùa này đâu.”
“Tạ Kiều, nếu tôi muốn đùa bỡn cậu, liệu tôi có tìm cách thăm dò từ chỗ Vương Oánh xem cậu đã về chưa, sau đó sáng sớm tinh mơ xuất hiện dưới tòa nhà công chúa đợi cậu như một tên ngốc không?” Dương Trừng cuống lên nói.
“Tôi…”
Tôi định nói gì đó, nhưng chưa kịp thì cậu ta lại hôn tôi, nụ hôn lần này kéo dài, dài tới mức khiến tôi phải nhắm mắt lại, dài tới mức tôi liền nghĩ, cứ vậy đi.
Yêu đương sẽ thế nào? Là thích nhau lâu dài, hay một lần rạo rực động lòng? Là sự kết hợp của hai người hay cố chấp của một người? Là nhìn thấy người đó sẽ có cảm giác cả thế giới sáng bừng, hay niềm vui của người được theo đuổi? Là tâm nguyện được thực hiện hay sự mạo hiểm không thể chối từ? Khi có một người con trai đẹp như thế hôn tôi, tôi còn chưa kịp nghĩ ra đáp án. Nhưng tôi rất rõ một điều, tôi không muốn một mình nữa, tôi không muốn một mình nữa, không muốn ngây ngốc yêu đơn phương hay chờ đợi đằng đẵng nữa.
Cô đơn quá lâu, thì ra lại thèm khát sự dịu dàng, ấm áp đến thế.
Thế kỉ mới bắt đầu, anh Tiểu Thuyền mà tôi vẫn yêu đã có người yêu rồi, đối tượng không phải tôi.
Tần Xuyên nói muốn ở bên tôi cũng đã yêu rồi, đối tượng không phải là tôi.
Tôi cũng yêu rồi, đối tượng không phải là ai trong hai người họ.
— —— ——- Hoàn quyển I — —— ——–