Đọc truyện Từng Niên Thiếu – Chương 18: Hoa nở (2)
Lúc ăn cơm trưa, Tần Xuyên chạy đến khoe khoang chiến lợi phẩm của cậu ta với tôi, cậu ta tưởng tôi thích xem thiệp Noel cậu ta được tặng chỉ đơn thuần vì ngưỡng mộ, tôi tiện tay giở giở lật lật, vẫn không thấy tấm thiệp nào của Lưu Văn Văn, thế là chậm rãi trả lại cho cậu ta.
“ Tấm thiệp này còn viết thích nhìn tôi đá bóng đấy! Cậu xem cậu xem, còn vẽ trái tim!” Tần Xuyên rút một tấm trong đống thiệp khua khua trước mặt tôi.
“ Xì, thế đã là gì.” Bởi vì có tấm thiệp buổi sáng, nên tôi coi như có chút “ vốn liếng” không coi đống thiệp của cậu ta ra gì.
“ Cậu làm sao nhận được thứ thế này.” Tần Xuyên dương dương đắc ý nói.
Tôi cười thần bí, “ Thế cậu đã nhận được thư tình bao giờ chưa?”
“ Cái gì mà thư tình?” Tần Xuyên hoang mang nhìn tôi.
“ Vừa nhìn đã biết là chưa rồi, ai mà thèm viết thư tình cho loại người như cậu, nếu viết chắc phải viết giảm viết tránh cậu đọc mới hiểu nổi!”
“ Biến! Nói cứ như có người viết cho cậu vậy!”
“ Đương nhiên!”
Tôi kiêu ngạo móc tấm thiệp phất qua trước mặt Tần Xuyên, cậu ta nhanh tay, ngay lập tức giật lấy tấm thiệp trong tay tôi.
“ Á, trả tôi đây!”
“ Để tôi xem nào!”
Tôi hoảng sợ, nhưng Tần Xuyên cậy mình cao, nên giơ tấm thiệp lên cao tít, dù tôi ra sức phản đối cậu ta vẫn tự ý mở ra đọc.
“ Đáng ghét!”
“ Đây là ai?” Tần Xuyên chau mày hỏi.
“ Tôi biết sao được!”
“ Cậu đi không?”
“ Còn chưa nghĩ xong.”
“ Chắc là kẻ nhạt nhẽo nào đó, đùa cậu cho vui thôi!”
“ Ai lại mang chuyện này ra đùa!” Tôi tức tối đáp lại, “ Không thèm chơi với cậu nữa, tôi về lớp đây!”
“ Này! Thế rốt cuộc cậu đi hay không đi?” Tần Xuyên đuổi theo tôi đến tận cửa lớp.
“ Không biết!”
Tôi chẳng thèm quay đầu đi thẳng về chổ ngồi, không biết tại sao những lời Tần Xuyên vừa nói khiến tôi bắt đầu lung lay mất tự tin, tôi đột nhiên có cảm giác, chắc chắn kẻ nào đó đang đùa cợt mình nên mới làm trò ấy. Nếu không tái sao hằng ngày tôi không phát hiện được bất kỳ điều gì đó bất thường, mà tôi đâu phỉa kiều người thu hút như Lưu Văn Văn, tại sao họ lại thích tôi.
Cuối cùng, buổi chiều ngày Noel hôm ấy, tôi đã không đến nhà thờ ở đường Vương Phủ Tỉnh như lời hẹn gặp. Tần Xuyên cũng không còn hứng thú với việc nhận thiệp, cậu ta đem đống thiệp được tặng xanh xanh đỏ đỏ được tặng ném vào thùng rác.
Từ đó về sau, người tặng thiệp thần bí kia cũng biến mất triệt để, cậu ta dường như cũng không cần ánh mặt trời mang tên Tạ Kiều là tôi nữa. Dù hơi thất vọng nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thôi. Có điều Tần Xuyên bắt đầu trở nên kỳ lạ, cậu ta để ý nhìn đám nam sinh trong lớp tôi sắc lẹm, lúc nào cũng nghĩ không người này thì người khác có ý gì đó với tôi. Đám con trai trong lớp bị thái độ lầm lì của Tần Xuyên dọa cho chết khiếp, còn tưởng đã làm chuyện gì đắc tội với cậu ta. sợ bị túm cổ đánh cho một trận, nên hễ gặp cậu ta đều cúi gằm đi vòng sang đường khác.
Năm đó là năm mừng thế kỷ mới, đối tác làm ăn của chú Tần ở Bắc Kinh tặng cho chú ấy mấy tấm vé miễn phí vào bữa tiệc chiêu đãi buổi tối, Tần Xuyên lén lấy ra ba tấm, ngày 31 tháng 12 đưa tôi và Đại Long đến khách sạng Hilton. Đó là lần đầu tiên tôi vào một kháchsạn sang trọng như thế, vừa bước vào trong, nói theo miêu tả của Tần Xuyên là cằm rơi xuống đất.
Ngày hôm đó tôi loáng thoáng có cảm giác, mặc dù đều ở Bắc Kinh, nhưng rất nhiều người đang có cuộc sông mà tôi không tưởng tượng nổi. Bọn họ ăn mặc đẹp đẽ, lịch sự, họ tụ tập lại thành từng nhóm, to nhỏ chuyện trò, họ như đang đứng ở tít trên cao, cúi xuống nhìn thành phố này.
Tôi lúc này đang mặc quần bò và áo len rộng thùng thình, đứng cách họ một cánh cửa được sơn mạ lấp lánh, Tần Xuyên nhẹ nhàng lướt tới, cậu ấy quay người, kéo tôi đang hoang mang, hoảng hốt bước chân vào một thế giới mới.
Tiệc buffet chào mừng thế kỷ mới của khách sạn Hilton quả thật khiến người ta phải kinh ngạc, tôi và Đại Long đi lấy không biết bao nhiêu đĩa đồ ăn, ăn tới mức sắp nôn tới nơi mà vẫn không nỡ dừng lại. Mặc dù Đại Long đang học trung học dạy nghề nấu ăn chuyên nghiệp, nhưng rất nhiều nguyên liệu cậu ta chưa từng thấy bao giờ, lúc sắp về, nói phải mang về nhà nghiên cứu, bị Tần Xuyên mắng suốt dọc đường.
Hôm đó tôi về nhà rất muộn, chúng tôi vừa đi vừa nấc, hít gió lạnh, guồng chân lên đạp xe. Từng giây từng phút của năm 2000 đang chạy đến gần, tương lai như đang ở ngay trước mặt.
“ Liệu có về nhà trươc mười hai giờ không? Nếu không kịp tôi nhất định sẽ bị bà nội giết mất!” Tôi lo lắng giục hai người.
“ Còn mười phút nữa!” Đại Long nhìn đồng hồ.
“ Còn có năm phút thôi!” Tần Xuyên đếm ngược giúp tôi.
“ Còn một phút! Toi rồi toi rồi!” Tôi vừa căng thẳng vừa hào hứng.
“ Đừng nghĩ nữa! Bước sang thế kỷ mới thôi!” Tần Xuyên lao về phía trước, giơ cao hai ngón tay lên.
Chúng tôi sung sướng phi về phía năm 2000, khi ấy có một truyền thuyết rằng, những người cùng nhau bước qua cái mốc ngàn năm sẽ mãi mãi ở bên nhau. Rất lâu sau đó chúng tôi đều quên mất chuyện này, thùng đựng thời gian khổng lồ giống chiếc phễu, nó đánh cắp đi của ba chúng tôi cả một giây, một giây tuyệt đẹp nhưng không vĩnh hằng.
Ngày mai sẽ đến rất nhanh thôi, nhưng đáng tiếc lại không hề đẹp đẽ.
Ngày đầu tiên của năm 2000, anh Tân Vĩ mãn hạn trở về.
Ngày đầu tiên của năm 2000, anh Tân Nguyên tự sát ở nhà.
Người đầu tiên linh cảm anh Tân Nguyên xảy ra chuyện là Tần Xuyên, cậu ta về nhà chơi game, máy tính đột nhiên có vấn đề, game của cậu ta không chơi được. Tần Xuyên vội vàng đăng nhập QQ tìm anh Tân Nguyên nhờ giúp đỡ, nhưng lại thấy Chờ Đợi Tinh Linh luôn trong tư thế online nay không thấy đâu nữa , Tần Xuyên băn khoăn lật tìm trong friendlist, dựa vào ảnh avatar cậu ta còn nhớ được mới tìm thấy nick anh Tân Nguyên. Anh Tân Nguyên đã đổi nick thành Sáng Sớm Đầu Tiên Sau Khi Tôi Chết. Cái nick này khiến Tần Xuyên lạnh cả người, hôm đó muộn quá rồi nên cậu ta không gọi điện cho anh Tân Nguyên nữa. Cậu ta kể, cả đêm ngủ chập chờn, mơ thấy viện tử của chúng tôi, mơ thấy cánh cửa luôn đóng của nhà anh Tân Nguyên, mơ thấy anh Tân Nguyên đứng trên nóc nhà, tay cầm gậy trúc khua khoắng không ngừng, trên gật trúc buộc một mảnh vải màu đỏ như máu, rất nhiều chim bồ câu vừa bay qua người anh ấy vừa gù gù liên tục.
Trời vừa sáng Tần Xuyên liền gọi điện đến nhà anh Tân Nguyên, không ai bắt máy.
Về sau chúng tôi mới biết, khi ấy anh Tân Nguyên đã không còn trên đời này nữa, sáng sớm tinh mơ người nhà anh ấy đi đón anh Tân Vĩ ra tù, anh Tân Nguyên nói không đi, xưa nay anh ấy vốn là người sống nội tâm trầm tĩnh nên mọi người cũng không miễn cưỡng. Lúc sáng khi cả nhà đi, cửa phòng anh ấy đóng chặt, nên mọi người đã bỏ lỡ cơ hội phát hiện ra anh ấy tự tử. Anh Tân Nguyên uống hơn nửa lọ thuốc ngủ, ngủ mãi mãi, không bao giờ cũng không cách nào tỉnh lại được nữa.
Người đầu tiên phát hiện ra anh Tân Nguyên tự tử là anh Tân Vĩ, anh Tân Vĩ đạp tung cánh cửa phòng anh Tân Nguyên. Xa cách mười bảy năm, lần gặp lại này, anh em họ, một người từ địa ngục quay về nhân gian, còn một người từ nhân gian bay lên thiên đường.
Anh Tân Nguyên để lại một bức di thư, anh ấy viết thế này:
Đây là buổi sáng đầu tiên khi em chết.
Anh, anh về rồi.
Nếu em còn sống, em không biết phải nói gì với anh. Hỏi anh mười bảy năm qua sống có tốt không ư? Ôm lấy anh? Hay khóc lóc?
Em không thể tưởng tượng nổi, nên em lựa chọn im lặng, im lặng mãi mãi.
Anh, em chưa bao giờ vào thăm anh, nhưng em chưa bao giờ rời xa anh. Hồi nhỏ em viết thư cho anh, buộc vào chân chim bồ câu, vờ vịt nghĩ rằng anh nhận được. Về sau em không viết nữa, ngôn ngữ thật ra là công cụ biểu đạt kém chính xác nhất. Có những việc không cần phải nói, chỉ cần làm là được rồi.
Anh, mấy năm nay em sống rất ổn.
Em đọc rất nhiều sách, đi thi lúc nào cũng đứng thứ nhất. Bất cứ thứ gì có ích em đều học, bởi vì em muốn chuyển giao tất cả lại cho anh. Anh ở trong đó mười bảy năm, thế giới này cách anh quá xa, còn em muốn anh thật sự trở về. Không phải tự do về mặt thể xác, mà tâm linh, cuộc sống, vận mệnh tất cả đều phải tự do.
Anh, trong chiếc đĩa em để trong ngăn kéo thứ hai của bàn học là game mới do em viết, anh mang tới thôn Trung Quan, chắc chắn sẽ bán được giá hời.
Sau đó anh hãy bắt đầu cuộc sống của mình, anh phải nhớ, tất cả những thứ đó đều thuộc về anh.
Anh, bố, mẹ, con xin lỗi.
Đứng bên ngoài lễ truy điệu của anh Tân Nguyên, tôi và Tần Xuyên ngồi đọc hết những dòng chữ cuối cùng trong di thư của anh ấy. Tôi bật khóc, lần đầu tiên tôi cảm thấy hoang mang giữa sự sống và cái chết, lần đầu tiên tôi băn khoăn về sinh mệnh của một con người, lần đầu tiên tôi thấy sự liều lĩnh ngoài vẻ tôn nghiêm. Khi tòa án tuyên bố án phạt dành cho anh Tân Vĩ, cũng là tuyên bố án tử dành cho anh Tân Nguyên. Bị giam giữ trong bức tường cao vút lạnh lẽo ấy, luôn luôn là hai người.
Tôi dựa vào vai Tần Xuyên nghẹn ngào:” Cậu nói xem tại sao anh Tân Nguyên lại làm thế?”
“ Từ ngày hôm ấy anh Tân Nguyên đã bắt đầu sống thay cuộc đời anh Tân Vĩ rồi.” Tần Xuyên nhìn xa xôi đáp.
Anh Tân Vĩ đi ra, gọi chúng tôi vào từ biệt anh Tân Nguyên lần cuối. Tần Xuyên ngăn tôi, cậu ta nói từ nhỏ thể trạng tôi đã yếu, không thích hợp đến gần người chết. Tôi đứng một mình bên ngoài, nhìn bóng lưng cuối gập xuống của anh Tân Vĩ dần dần rời xa. Thực ra, lúc này anh ấy đã đổi tên, đổi thành Tân Nguyên Vĩ. Rất nhiều năm sau, công ty Nguyên Vĩ do anh ấy thành lập đã trở thành lá cờ tiên phong trong thời đại internet, nhưng không ai biết nguồn gốc đằng sau cái tên ấy.
Cho dù thế nào, tôi nghĩ, cuộc sống sau này của anh Tân Vĩ, cũng luôn là cuộc sống của hai người.
Anh Tiểu Thuyền cũng đến, sau khi lễ truy điệu kết thúc, anh Tiểu Thuyền đi đến bên tôi, kéo đầu tôi dựa vào bờ vai rộng của anh, nhẹ nhàng vỗ về.
Khác với vẻ mặt anh tuấn sáng láng mỗi lần gặp nhau trước kia, hôm ấy trông anh Tiểu Thuyền có chút tiều tụy. Trước đó tôi có nghe nói cô Lý ốm, hình như là bị bệnh thận mãn tính, phải điều trị dài ngày, nếu điều trị không tốt sẽ chuyển thành nhiễm độc niệu. Hôm nay tôi nghe chú Hà nói chuyện với bố, hỏi bố liệu có thể tìm giúp chú tìm một công việc để kiếm sống như nấu nướng, bảo vệ, quản lý kí túc hay gác cổng gì đấy, việc nào cũng được. Nhà máy nơi vợ chồng chú công tác tiến hành chuyển đổi, chú Hà nghỉ việc, trong nhà thiếu mất một phần lương, lại nuôi người bệnh, còn phải cung cấp tiền ăn học cho con chuẩn bị thi đại học, áp lực quá lớn.
“ Anh Tiểu Thuyền, anh đừng lo lắng quá, cô Lý sẽ khỏe lại thôi.” Tôi nhẹ nhàng an ủi anh.
“ Ừm, cảm ơn Kiều Kiều.”
“ Anh Tiểu Thuyền, anh đừng cảm ơn em, hễ em nghe anh nói “ Cảm ơn Kiều Kiều” là anh như bị tách làm đôi ấy.” Tôi cố ý chọc cho anh vui.
Anh Tiểu Thuyền cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười.
“ Nhưng Kiều Kiều này, thời gian này anh không thể viết thư cho em nữa. Bố anh mở một sạp báo, hàng ngày có thời gian rãnh anh đều tới giúp bố, còn phải chăm sóc mẹ, làm bài tập chuẩn bị thi tốt nghiệp. Kiều Kiều, thời gian của anh quá hạn hẹp.” Anh Tiểu Thuyền nói với vẻ áy náy.
Tôi vội ra sức lắc đầu, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao trông anh tiều tụy rồi, hằng ngày anh phải làm bao nhiêu việc như thế, làm sao tôi có thể khiến anh phải vất vả hơn.
Anh Tiểu Thuyền đừng nói viết hay không viết nữa, anh hãy giúp đỡ chú, chăm sóc tốt cho cô, học hành chăm chỉ. Anh Tiểu Thuyền, mọi việc sẽ ổn thôi!”
“ Đương nhiên rồi, Kiều Kiều, tất cả đang tốt dần lên.”
Anh Tiểu Thuyền cười rất tươi, bầu trời u ám cuối cùng cũng xuất hiện ánh nắng mặt trời, hắt lên khuôn mặt anh tuấn của anh, vừa dịu dàng vừa trong sáng. Rất lâu về sau, tôi đã hiểu lý do vì sao tôi lại mê mệt anh Tiểu Thuyền như thế, tôi đã hiểu rồi, không phải vì ánh sáng làm cho anh rực rỡ, mà vì anh chính là ánh sáng, cho dù ở bất cứ nơi nào, trải qua những chuyện gì, anh vẫn luôn sưởi ấm, chiếu sáng tôi.
Ở Bắc Kinh có tục lệ, lo xong đám ma mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm, anh em bạn bè hàng xóm lâu ngày không gặp, lần này đều tới để tiễn biệt một chàng trai trẻ khiến ai cũng phải nuối tiếc, xót xa. Chú Tần vẫn bận rộn làm ăn buôn bán ở Quảng Châu, không về kịp, cô Diêu nói bây giờ chú làm ăn lớn, nửa năm không về nhà là chuyện bình thường. Gần đây chú Tần làm ăn với doanh nghiệp nước ngoài, những thứ đồ gỗ vốn quê mùa thô kệch giờ cũng thành cả bộ đồ gia dụng kiểu Âu Mĩ. Mẹ tôi vội đi nghe ngóng, căn hộ nhà trường mới phân cho bố đã xong, chuẩn bị hoàn thiện. Mẹ anh Tân Nguyên từ nhỏ đã rất thích chị Tần Thiến, thấy chị ấy càng lớn càng xinh đẹp rực rỡ, vừa mừng vừa chua xót, nghĩ đến Tân Vĩ và Tân Nguyên nhà mình, lại lẳng lặng rơi nước mắt, bà Tần và bà nội tôi phải ngồi bên cạnh khuyên nhủ mãi. Anh Tân Vĩ và chị Tần Thiến ngồi cạnh nhau, cúi đầu ăn cơm, chẳng ai nói câu nào. Trên người anh Tân Vĩ tỏa ra một thứ mùi đau buồn nồng đậm, còn trên người chị Tần Thiến lại có mùi thần bí tới rung động. Chị ấy vẫn tốt với tôi như thế, thỉnh thoảng lại gắp tôm cho tôi ăn, và vẫn nghiêm khắc với Tần Xuyên, thấy cậu ta ăn uống nhồm nhoàm lập tức đập cho một cái. Tôi hỏi bình thường chị ấy làm gì, bởi tôi hay đến nhà họ nhưng chẳng mấy khi gặp chị ấy ở nhà, nhưng chị Tần Thiến chỉ cười cười, không trả lời câu hỏi tò mò của đứa trẻ con là tôi. Bố tôi nhận lời sẽ tìm việc giúp chú Hà, trước khi về chú Hà còn nắm chặt tay bố, cảm ơn vô vàn.
Thời gian đầu, những người ở cùng trong một tiểu viện nhỏ như hòa mình vào thời đại rộng lớn, thời gian chìm chìm nổi nổi, nhưng ngày ấm áp anh anh tôi tôi trong quá khứ đã như một giấc mơ, năm tháng trôi nhanh, khiến mọi người tản mát đầy vô tình, còn chúng tôi ra sức tiến về phía trước, có người trôi dạt đi xa, có người lại lưu lạc đến tận một nơi khác.
Ăn xong cơm đi về, anh Tiểu Thuyền hứa, đợi đến tháng Bảy thi cuối cấp xong, nhận được thông báo trúng tuyển anh sẽ đến tìm tôi đầu tiên, chúng tôi chào nhau, anh theo chú Hà lên xe đi mất. Tần Xuyên về cùng cô Diêu và chị Tần Thiến, trước lúc về cậu ta còn ghé tai tôi bảo, chúng ta phải sống thật tốt, tôi gật mạnh đầu.
Trưa Bắc Kinh ủ rũ, thành phố này chưa bao giờ để ý đến việc thiếu hay thêm ai đó. Mọi người còn tưởng mình đang chiếm cứ Bắc Kinh, nhưng đối với Bắc Kinh mà nói, họ chẳng qua chỉ là người qua đường.
Thoắt cái, nửa năm học trôi qua, mùa xuân lại đến, vạn vật như được sinh ra lần nữa. Lớp 11 tôi cao đến 1m66, và từ ngày đó không phát triển thêm một centimet nào nữa. Còn Tần Xuyên cao đến 1m88, vì cao quá nên đi hay bị cụng đầu, thế mà cậu ta không chịu từ bỏ thói quen hất ngược mặt lên trời của mình.
Tần Xuyên vẫn cuồng nhiệt đam mê bóng đá, năm 2000, khi không khí của Euro Cup nóng bắt đầu tiến hành vòng loại, cậu ta cũng tham gia đội bóng đá của trường. Đội bóng đá trường Đăng Hoa cũng có tiếng, nghe nói khá lẫy lừng trong giới bóng đá trung học hồi trước giải phóng, cùng với đội bóng trường Bát Nhất Trung được xưng tụng là xong hùng của kinh thành, thậm chí còn từng giành giải quán quân toàn quốc.
Vốn một kẻ xui xẻo luôn ngán chân người khác như Tần Xuyên chẳng bao giờ lọt vào mắt xanh của đội trưởng, nhưng điều kiện về hình thể cậu ta quá tốt, nếu đượcluyện tập theo đội, hoàn toàncó thể trở thành “yêu quái”, chạy không biết mệt lại giỏi giang việc huých đẩy, đúng là một đại trung phong hiếm có.Chính vì lý doấy, đội trưởng phá lệ gọi cậu ta vào đội, Tần X uyên đắc ý vô cùng, và cũng nghiêm túc luyện tập mấy tháng liền.
Hằng ngày sau khi tan học họ đều ở lại luyện tập, tôi lén lấy đồng phục Tần Xuyên đưa cho Đại Long mặc, rồi đưa cậu ta lén vào trường. Đại Long thường mang rất nhiều đồ ăn ngon cho tôi, cậu ta học chuyển về món Âu, nên thường mang những đồ thực hành trên lớp về, mùi vị vượt xa mấy món biscuit và hamburger bán ở căn – tin trường tôi. Chúng tôi vừa ăn vặt vừa ngồi đợi Tần Xuyên, thỉnh thoảng nhân lúc mọi người không để ý, Tẩn Xuyên sẽ chạy ra ngoài, ngoạm một miếng bánh trên tay tôi rồi lại vào sân, mỗi lần cậu ta cắn rất to, chỉ để lại cho tôi có chút xíu, khiến tôi bực tức vô cùng.
Nửa cuối năm có giải vô địch quốc gia, theo quy tắc của giải mỗi đội bóng đá phải chọn ra một nữ sinh làm quản lý. Chuyện này trong nháy mắt khiến cả trường nhốn nháo ầm ĩ, đội bóng rổ và bóng đá đều là những tiêu điểm được các nữ sinh chú ý, buổi sáng là lịch luyện tập của đội bóng rổ, buổi chiều là đội bóng đá, sân vận động lúc nào cũng bị quây kín bởi fan nữ toàn trường. Hồi ấy vẫn đang thịnh hành các bộ manga nhưSlam dunk, Captian Tsubasa, Tuoch, vì vậy tất cả các hoạt động ngoài trời đều nhuốm màu manga của Nhật Bản, mọi người đều mong có những trải nghiệm tuổi trẻ hừng hực đầy nhiệt huyết, được giống Sakuragi, Tsubasa Oozora, Tatsuya trải qua tình yêu khắc cốt ghi tâm. Tưởng tượng ra cảnh quản lý rất ngầu của Ayako trong Slam Dunk, được cùng đội bóng đá ra sân, tất cả mọi nữ sinh đều sôi sục trào dâng. Giấy đăng kí rải như tuyết trong phòng của huấn luyện viên, nghe nói nhiều hơn rất nhiều so với việc đăng ký làm cán bộ của hội học sinh trung học kỳ này. Mặc dù sớm đã quá thân thuộc với đội bóng đá, nhưng tôi cũng ham vui điền vào đơn, nhờ Tần Xuyên nộp giúp. Tôi vui vẻ không coi đó là chuyện quan trọng gì lắm, hơn tuần sau khi ghi danh sách chọn lọc được đưa ra tôi mới đờ cả người, tổng cộng có bảy người đủ điều kiện, tên tôi ngang nhiên đứng trong đó, và ngay cạnh chính là tên Lưu Văn Văn.
Hôm ấy ngồi đợi Tần Xuyên tập mà tôi chẳng chút hứng thú, cậu ta tranh mất miếng bánh brownie tôi thích ăn nhất, tôi cũng chẳng buồn giận. Tập xong, Tần Xuyên lân la lại hỏi:” Sao thế, sao trông không vui thế? Nhè miếng brownie ra trả nhé?”
“ Buồn nôn!” Tôi đẩy cậu ta ra. “ Thì là chuyện chọn người quản lý ấy mà, biết thế chẳng nhờ cậu nộp tờ đăng ký ấy, cậu xem, ngoài tôi ra sáu người còn lại đều là những nữ sinh có tiếng của trường, đến lúc bỏ phiếu tôi chắc chắn chẳng có phiếu nào cho mà xem, quá mất mặt!”
“ Cậu cũng biết là mình quan hệ kém nhỉ!”
“ Cút!” Tôi tung chân đá cậu ta, buồn bực phụng phiệu” “ Mau nghĩ cách làm thế nào để xóa tên tôi đi.”
“ Cậu đúng là đồ chẳng ra gì, còn chưa biết thế nào đã định bỏ cuộc rồi. Cậu không muốn thi đấu cùng tôi à? Ngộ nhỡ cậu mèo mù vớ cá rán trúng tuyển thì sao.” Tần Xuyên lại rất tự tin.
Đương nhiên là tôi muốn ra sân cùng cậu ấy, muốn cùng ngồi xe với cậu ấy đến các trường học khác, giúp họ quản lý đồng phục, đăng kí thi đấu, khi các nữ sinh khách vây quanh sẽ được cùng họ ưỡn ngực ngẩng đầu đi về phía khán đài dành cho thành viên đội bóng, nghĩ tới đó thôi lòng tôi đã đủ rạo rực rồi. Nhưng hề nghĩ tới cái mặt kiêu ngạo của Lưu Văn Văn là sự rạo rực đó lại như bị hất một gáo nước lạnh.
“ Thôi thôi! Đừng mặt ủ mày chau nữa, còn có tôi đây mà? Yên tâm đi!” Tần Xuyên vỗ ngực hứa, tôi AQ nghĩ, cũng tốt, dù sao có được là người quản lý hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tình bạn tốt của hai chúng tôi, điểm này Lưu Văn Văn không bì được.
Buổi trưa ngày bỏ phiếu, phòng của huấn luyện viên bóng đá nhốn nháo, ồn ào.
Là một trong số ứng cử viên, tôi lại trốn trong lớp học không dám đến xem, chỉ sợ số phiếu của mình là thấp nhất, cuối cùng Tần Xuyên cũng đến tìm kéo tôi đi bằng được.
Cậu ta đứng chực sẵn ở cửa từ sáng sớm, hễ có người đến bỏ phiếu, cậu ta lại nói với họ rằng:” Chọn Tạ Kiều nhé! Tạ Kiều rất ổn! Cậu không quen à? Chính là bạn ấy đây này, lớp 11 (2), tính khí tốt, bầu cho bạn ấy đi! Đúng đúng, tích vào đó là được, cảm ơn!”
Đứng bên cạnh Tần Xuyên, tôi xấu hổ tới mức vùi mặt vào trong áo đồng phục. Tôi có cảm giác mình giống như loại bánh bao sắp đến ngày hết hạn bị mang ra bán tống bán tháo trong siêu thị, vừa rẻ mạt vừa đáng thương, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn “ nhân viên bán hàng” đang ra sức mời chào, tôi lại không nhẫn tâm phụ ý tốt của cậu ta, đành tìm cách phối hợp để mình được “ bán” trong thời gian sớm nhất.
Đám bạn của những thành viên trong đội bóng đều hết sức giúp đỡ, hầu hết bỏ phiếu cho tôi, sau khi bỏ phiếu xong đều quay ra đập tay với tôi và Tần Xuyên như muốn chúc mừng. Dần dần, tôi cũng thích ứng với việc bị vây quanh, lưng ưỡn thẳng. Tần Xuyên huých huých tôi, khẽ bảo:” Rất giống người quản lý đấy!”
Tôi cười đắc ý, “ đương nhiên!”
Nhưng tôi còn chưa kịp thu nụ cười về, nó đã lập tức khô héo ngay trên môi.
Lưu Văn Văn đến.
So với một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi, Lưu Văn Văn là nhân vật nổi tiếng không ai là không biết. Tôi thất các bạn xung quanh đã bắt đầu bàn tán, có người thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Tần Xuyên. Chuyện giữa họ mọi người đều biết, cặp đôi hot như vậy sắp mặt đối mặt, không khí trở nên khác biệt lạ thường. Tôi vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, giờ thì ỉu xìu.
Lưu Văn Văn đi lướt qua vai Tần Xuyên bước vào, hai người chẳng nhìn nhau lấy một cái. Cô ta đưa những bản đăng ký đã điền đầy đủ cho đội trưởng đội bóng, đội trưởng là fan hâm mộ của Lưu Văn Văn, tôi nghe cậu ta hạ giọng nói: “ Mình chọn cậu.”
Lưu Văn Vawb mỉm cười tỏ ý cảm ơn, sau đó đi ra ngoài ngay. Lúc ngang qua Tần Xuyên, Tần Xuyên đột nhiên cao giọng “rao”: “ Nào nào, vote cho Tạ Kiều! Cảm ơn cảm ơn!” Có lẽ là do tôi bị ảo giác, nhưng hình như, bước chân Lưu Văn Văn thoáng sững lại một nhịp.
Hôm sau kết quả bỏ phiếu được công bố, đúng như dự đoạn, Lưu Văn Văn được chọn là người quản lý với số phiếu vượt trội. Và thật bất ngờ, chẳng ai nhận ra số phiếu của tôi đứng thứ hai, mặc dù vẫn kém Lưu Văn Văn mấy chục phiếu, nhưng như thế tôi đã hài lòng rồi. So ra, hình nhưTần Xuyên còn buồn bã, nuối tiếc hơn cả tôi.
Tôi vỗ vỗ vai trêu cậu ta: “ Cũng không tệ, sau này được cùng bạn gái cũ vào sinh ra tử, không chừng trong trận nào đấy cậu đá vào, hai người vui vẻ ôm chầm lấy nhau, thế là gương vỡ lại lành!”
“ Tạ Kiều, cậu có lương tâm hay không hả?” Tần Xuyên tức giận cốc đầu tôi.
Trong lúc bọn tôi đang cười hi hi ha ha, Lưu Văn Văn ôm một tập giấy tờ đi ngang qua. Cô ta hình như đang nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên đứnglại, quay người, đưa cho Tần Xuyên một tờ, “ Form tham gia thi đấu, đội trưởng bảo tôi phát cho mọi người, điền xong thì nộp lại cho tôi.”
“ Nộp thẳng cho đội trưởng không được à?” Tần Xuyên chau mày hỏi lại.
“ Tôi là quản lý, phải nộp cho tôi.” Lưu Văn Văn chẳng nể nang gì nhét tờ giấy vào tay Tần Xuyên, “ Nếu cậu không đến nộp tôi sẽ đến lớp cậu tìm.”
Tần Xuyên bực bộ cầm tờ phiếu, nghênh ngang đi về lớp. Còn Lưu Văn Văn cũng lập tức quay người đi về phía lớp tôi. Tôi ngẩng ra đứng giữa hai người bọn họ, giống như một dấy phẩy giữa hai câu dài.
Đội bóng đã bắt đầu tham gia thi đấu, tôi cũng rơi vào trạng thái nhảy nhót liên tục trong đội cổ vũ.
Không giống với người giữ chức quản lý đội bóng Lưu Văn Văn, cô ta được phép đi cùng xe với đội bóng di chuyển đến những địa điểm thi đấu khác nhau, còn đội cổ vũ chúng tôi phải tự túc.
Đại Long và tôi, cứ cuối tuần là cùng đội bóng phiêu bạt, lang thang khắp các trường học ở Bắc Kinh. Chúng tôi còn làm hai tấm biển, tôi vẽ hình Tsubasa Oozora rồi viết bên cạnh: “ Tần Xuyên, mãi mãi là số 1”, mỗi lần thi đấu, chúng tôi đều cố gắng chiếm vị trí tốt nhất, giơ cao hai tấm biển lên, còn Tần Xuyên chỉ cần đá vào quả nào lập tức lao về phía chúng tôi ngồi. Trong mắt tôi, hành động dang rộng hai tay chạy như bay ấy, thật sự lấp lánh, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Trong lúc mãi mê nhìn theo Tần Xuyên tranh cướp bóng, thỉnh thoảng tôi cũng bắt gặp ánh mắt của Lưu Văn Văn, cô ta nhìn về phía tôi rất nhanh, sau đó quay sang chổ khác.
Lưu Văn Văn rất được lòng mọi người trong đội bóng, đội trưởng có lẽ đang theo đuổi cô ta, nên mọi việc đều nghe cô ta sắp xếp, còn Lưu Văn Văn rất biết điều, làm việc có trước có sau, cẩn thận chu đáo. Trước kia, cả đám con trai ở cùng nhau, lúc thì thiếu đồng phục, lúc thì đi nhầm giày, sau khi có Lưu Văn Văn, mọi thứ đều do cô ta quản lý, sắp xếp. Cô ta dùng chỉ đỏ thêu tên của từng người lên khăn mặt, chiếc của Tần Xuyên tôi có xem qua, bên trên thêu một chữ “ Xuyên”, chữ “ Xuyên” ấy khiến tôi nhớ lại lần đi công viên giải trí Bắc Kinh năm xưa, cô ta đã làm cơm hộp cho Tần Xuyên.
Dần dần, Tần Xuyên cũng nhận khăn mặt do Lưu Văn Văn đưa, mỗi lần như thế, tôi đều thấy nụ cười vô cùng rạng rỡ trên khuôn mặt Lưu Văn Văn.
Tôi nghĩ, có lẽ cô ta vẫn thích Tần Xuyên.
Đội bóng đá trường Đăng Hoa qua ải trảm tướng, chiến thắng trong các trận vòng loại và các trận loại trực tiếp để dành vé vào bán kết. Trận bán kết đối thủ là Nhị Trung, sôi nổi kịch liệt. Ba phút sau khi trận đấu bắt đầu Nhị Trung đã ghi bàn từ một đường sút dài, mười phút sau Đăng Hoa san bằng tỉ số. Trước giờ nghỉ giữa hai hiệp Đăng Hoa chiếm ưu thế khi dẫn trước một bàn, nhưng đến giữa hiệp hai thì bị Nhị Trung gỡ hòa. Diễn biến về sau hai đội vừa phòng thủ vừa tấn công vô cùng gay cấn, tôi và Đại Long đứng trên khán đài hò hét tới khản cả giọng, cho tới lúc trận đấu săp kết thúc Tần Xuyên mới đơn thương độc mã dẫn bóng xông lên, vượt qua hàng phòng thủ của đối phương lao xuống vùng cấm địa, lắc người đánh lừa thủ môn đối phương, tung cú sút từ gốc chết hạ gục Nhị Trung vào phút chót.
Bán kết và chung kết đều đá trên sân vận động Tiên Nông Đàn, cậu ta không thể dễ dàng chạy về phía chúng tôi ăn mừng chiến thắng như trên sân khác. Tôi chỉ biết đứng đó trơ mắt nhìn Tần Xuyên được đưa vào đường dành riêng cho cầu thủ như một vị anh hùng.Tôi chẳng màng tới rào chắn quanh sân, bảo Đại Long kéo mình đi xuống khỏi khán đài, lao thẳng vào phòng nghỉ của đối thủ.
Cả đội bóng đang ăn mừng trong đó, mọi người ai cũng hỉ hả vui vẻ, Lưu Văn Văn đi qua đi lại như con thoi giữa bọn họ, đưa nước cho Tần Xuyên rất tự nhiên, Tần Xuyên cũng tự nhiên đón lấy, lúc định vặn nắp thì phát hiện nắp chai đã được mở sẵn rồi.
Cậu ta ngẩng người nhìn chai nước khoáng, sau đó nhìn Lưu Văn Văn, rồi lại nhìn về phía tôi đang đứng ở cửa.
Lưu Văn Văn cũng quay đầu nhìn về phía tôi, trên mặt cô ta vẫn lưu lại nụ cười lúc đối mặt với Tần Xuyên, nhưng khi thấy tôi, nụ cười đó lập tức biến mất.
“ Kiều Kiều! Thấy chưa? Ngầu không?” Tần Xuyên đứng dậy, đắc ý đi về phía tôi.
“ Xì! Chẳng phải chỉ mất công chạy xa hơn một chút, sút nhanh hơn một chút thôi à.” Tôi vờ như chẳng bận tâm, huých huých Đại Long, “ Chỉ còn lại mỗi thủ môn, Đại Long cũng đá vào được!”
“ Không không tôi không đá được đâu.” Đại Long ngượng nghịu.
“ Cậu tùy tiện tìm một người vào thay thử xem! Bao nhiêu năm xem bóng đá rốt cuộc cậu có hiểu gì không hả? Cậu tưởng chỉ còn lại một mình thủ môn là dễ à? Nếu không có ý chí kiên cường, tốc độ khủng, kỹ thuật siêu cấp, thì không thể có bàn thắng đẹp mắt như thế!” Tần Xuyên trừng mắt lườm tôi.
“ Thế cũng chẳng có gì ghê gớm cả!”
Tôi cố tình trêu cậu ta, Tần Xuyên bỗng túm chặt tay tôi, tôi không hất ra được, cười cười kêu lên:” Được rồi được rồi, cậu giỏi nhất được chưa.”
“ Được rồi lão đại, đừng làm đau Kiều Kiều.” Đại Long vội nói giúp tôi.
“ Phục hay không?” Tần Xuyên khom lưng, cười cười ghé sát tới trước mặt tôi.
Tôi ngước mắt nhìn Tần Xuyên, hai đứa cách nhau gần như thế, gần tới mức tôi chỉ nhích lên một bước là có thể chạm vào môi cậu ta.
Sau khi trưởng thành chúng tôi chưa từng ở khoảng cách gần nhau như thế, Tần Xuyên cũng ngẩn ra, còn tôi lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng giả vờ la lên rồi rút tay về, “ Phục rồi phục rồi!”
Trong lúc chúng tôi rơi vào trạng thái hoang mang đó, Lưu Văn Văn đi đến, trên khuôn mặt thanh tú của cô ta dường như bị phủ một lớp sương mỏng, “ Đây là phòng nghỉ của thành viên đội bóng, người không liên quan hãy ra ngoài đi.”
“ Ồ, chúng tôi, chúng tôi…” Tôi nghe cô ta nói thế thì bối rối, quay đầu bảo Tần Xuyên: “ Vậy bọn tôi đứng ngoài cổng đợi cậu.”
“ Đừng, nếu các cậu không được ở đây thì tôi cũng không ở lại nữa.”Tần Xuyên giơ tay ngăn tôi và Đại Long.
“ Tần Xuyên, cậu có ý gì.”
Tần Xuyên đẩy tôi và Đại Long cùng đi ra cửa.
“ Thôi, để bọn tôi ra trước, cũng chẳng lâu la gì.” Không khí gượng gạo đó khiến tôi khó chịu, tôi giữ Tần Xuyên lại.
“ Tần Xuyên, đừng giận dỗi vô cớ! Cậu ghi bàn thắng quyết định, nhưng cũng không thể vi phạm nội quy của đội.” Đội trưởng không biết đã đứng cạnh Lưu Văn Văn từ lúc nào.
“ Đội bóng có kỷ luật của đội bóng, Tần Xuyên, còn chưa họp tổng kết, nếu bây giờ cậu bỏ đi, thì không cần đá trận chung kết nữa.” Lưu Văn Văn lạnh lùng.
“ Thế thì không đá nữa.”
Tần Xuyên quay lại lấy quần áo, đi thẳng ra ngoài.
“ Kiều Kiều, Đại Long, mau lên, muộn là quán lẩu đóng cửa đấy!”
“ Vậy…chúng tôi…” Tôi đang định đi theo Tần Xuyên, thì một người đã lách qua tôi lao ra ngoài trước.
Đó chính là Lưu Văn Văn.
Lưu Văn Văn túm chặt Tần Xuyên ngay ngoài hành lang.
“ Tần Xuyên, cậu định đối đầu với tôi mãi sao?” Lưu Văn văn mắt ngấn lệ.
“ Tôi không nghĩ thế.” Tần Xuyên chán ghét vò tóc.
“ Vậy cậu định lạnh lùng với tôi như thế này đến bao giờ?”
“ Đều là bạn học cả, có gì mà lạnh lùng với nhiệt tình.”
“ Đối với cậu mà nói chúng ta bây giờ chỉ là bạn học thôi sao?” Lưu Văn Văn sững sờ nhìn Tần Xuyên.
“ Không phải thì là gì?”
Tần Xuyên tiếp tục bước, Lưu Văn Văn vẫn túm chặt cậu ta.
Ánh mắt trời trên sân bóng hắt vào hành lang chật hẹp, hai người giống như hai cái bóng màu đen được cắt ra từ hai giấy, tôi thấy rõ hình ảnh Lưu Văn Văn cúi đầu, sau đó một giọt nước lấp lánh như thủy tinh lăn xuống má cô ta.
Lưu Văn Văn khóc.
“Tôi không thích bóng đá, ghét mùi mồ hôi. Cuối tuần tôi thích ở nhà nghe nhạc, xem phim, ăn vặt chứ không phải đứng bên ngoài sân hít bụi đất. Nhưng tôi vẫn đến để làm quản lý cho đội, cho dù người mà cậu ủng hộ bỏ phiếu không phải tôi, tôi vẫn gắng sức mình để trúng tuyển. Cậu biết tại sao không?” Lưu Văn Văn ngập ngừng, khịt mũi nói tiếp: “ Bởi vì tôi vẫn thích cậu.”
Lưu Văn Văn ôm mặt , bắt đầu khóc thút thít. Bình thường chiếc đầu của cô ta luôn ngẩng cao kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại cụp xuống đầy ủ rủ bất lực.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp bây giờ ướt đẫm nước mắt của sự ấm ức. Vốn rất ưa thể diện, vậy mà lúc này lại để nhếch nhác trước tôi, Tất cả mọi thứ mà Lưu Văn Văn thường ngày nâng niu trân trọng, khi đối mặt với Tần Xuyên dường như cũng không còn quan trọng nữa.
Tôi nhìn Lưu Văn Văn, lòng chua xót.
Bởi vì tôi biết, đó thực sự là bởi vì thích một người.
Còn Tần Xuyên lại chẳng cảm nhận được điều như thế, cậu ta lẳng lặng nhìn Lưu Văn Văn, khẽ khàng vỗ vỗ vai an ủi: “ Lưu Văn Văn, xin lỗi. Tôi đã không còn thích cậu nữa.”
Lưu Văn Văn run bắn người lên như vừa bị trúng đạn, nếu như cô ta cũng có kết giới, tôi nghĩ giấy phút này kết giới đó cũng đã vỡ vụn rồi. Tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt Lưu Văn Văn bi thương và tuyệt vọng như thế, gương mặt xám lại, giống như đóa quỳnh diễm lệ, sau giây phút nở rực rỡ lập tức khô héo lụi tàn.
“ Tại sao? Vì cô ta à?” Lưu Văn Văn chỉ vào tôi, “ Chính vì ngày hôm đó tôi bỏ chạy một mình, làm sao tôi biết cô ta bị gãy xương! Cậu có báo giờ nghĩ, nếu ngày hôm đó tôi ở lại thì Lí Cường sẽ làm gì tôi không? Sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì không? Cậu chỉ biết bất bình thay cô ta, cậu có nghĩ cho tôi chưa?”
“ Nếu ngày hôm đó người gặp chuyện là Tạ Kiều, cậu có xông vào ứng cứu không?” Tần Xuyên nhìn thẳng vào mắt Lưu Văn Văn.
Lưu Văn Văn thoáng ngập ngừng: “ Chuyện đó đối với chúng ta quan trọng sao?”
“ Quan trọng. Bởi vì cô ấy là người bạn quan trọng nhất của tôi.” Tần Xuyên nói rõ ráng từng chữ một.
Ánh tịch dương chầm chậm rơi xuống, nhuộm đỏ cả hành lang tối tăm, trong nháy mắt phủ lên người Tần Xuyên khiến cậu ta sáng rực. Sau đó, người “ sáng rực” đi về phía tôi: “ Kiều Kiều, chúng ta đi thôi.”
“ Ừm!”
Tôi chạy về phía cậu ta, chạy về phía người bạn quan trọng nhất của mình.
Rốt cuộc “ quan trọng” là gì? Theo như giải thích tôi đọc được trong sách ngữ văn thì “ quan trọng” là tính từ, có ý nghĩa, tác dụng hoặc ảnh hưởng lớn, từ đồng nghĩa là chủ yếu, quan yếu. Nhưng tôi thấy như thế không chuẩn, “ quan trọng” không nhất định phải có logic và quan hệ nhân quả chặt chẽ, theo tôi, cuộc đời dài như vạy, cũng phải có vài giây phút đẹp đẽ khiến người ta khó quên chớ.
Nhiều năm sau nếu bạn vẫn có thể khẳng định, thứ mà bạn không bao giờ muốn bỏ lỡ, thậm chí nếu nó mất đi rồi cuộc đời bạn không còn là của bạn nữa, đó mới là quan trọng.
“ Tần Xuyên, hai người thật sự chỉ là bạn ư? Cậu thích cô ta phải không?”
Khi tôi đứng bên cạnh Tần Xuyên, Lưu Văn Văn đã hỏi thế.
Tần Xuyên không trả lời câu hỏi này, cậu ta kéo tôi và Đại Long ra khỏi sân vận động. Tới cổng, tôi lẳng lặng rút tay về, ba người chúng tôi cứ im lặng như thế, câu hỏi của Lưu Văn Văn rõ ràng vẫn còn lẩn quẩn trong đầu cả ba.
“ Này, cậu sẽ không nghĩ tôi thích cậu thật đấy chứ?” Tần Xuyên lên tiếng trước, hỏi bằng giọng chế nhạo.
“ Lão đại, thật đấy à?” Đại Long kinh ngạc.
“ Xin hai người, cho dù đàn ông trên thế giới này chết hết tôi cũng không cần cậu ta thích tôi được không hả? Bị một kẻ đầu óc đơn giản, ngang ngạnh, bạo lực như cậu thích thật quá đỗi thảm hại! Coi như tôi cầu xin cậu, cậu ngàn vạn lần đừng có thích tôi đấy!” Tôi lập tức đanh đá phản bác, mỗi lần hoang mang, tôi đều ăn nói vô cùng lưu loát hòng che giấu tâm trạng thật sự của mình, những lời tôi nói ra khiến Tần Xuyên tức trẹo cả hàm.
“ Kiều Kiều, cậu đừng nói lão đại như thế…” Đại Long bất lực khuyên nhủ.
“Yên tâm, cho dù tôi và Lưu Văn Văn có gương vỡ lại lành một vạn lần, tôi cũng không thích người không có một chút sức hấp dẫn nào như cậu!”
“ Thế thì tốt quá rồi! Cảm ơn cậu!”
Tôi hừ một tiếng, sải bước đi trước. Không biết tại sao, tôi lại thấy hơi giận khi nghe cậu ta nói vậy.
Tôi nghĩ, chắc tôi giận vì cậu ta bảo tôi không có sức hấp dẫn, chứ không phải cậu ta khẳng định như chém đinh chặt sắt rằng sẽ không bao giờ thích tôi.
Chắc chắn là thế.